sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 25

Tôi choàng tỉnh, thấy mình đang nằm trên mặt đất.

Tôi bật dậy nhanh, nhìn khắp cơ thể tôi.

“Người!” Tôi thốt lên. Tôi muốn khóc chỉ vì thấy mình đã trở lại thành người. Trở lại là mình và vẫn còn sống sót.

Tôi nhìn quanh. Jake. Cassie. Rachel. Ax. Tất cả còn đây! Tất cả là người! Dĩ nhiên trừ Ax ra.

Tobias đang đậu trên một nhành cây phía trên đầu bọn tôi.

Tôi nghe có tiếng ai đó đang khóc nức nở.

“Bồ không sao chứ, Marco?” Jake hỏi.

“Mình đã cận kề với cái chết.”

“Ừ,” Jake trịnh trọng nói. “Anh ấy phải cho bồ một cú sốc điện tim bồ mới lại tỉnh đó.

“Ai vậy?”

Jake hất đầu về phía tiếng khóc. Erek đang ngồi bệt ở đó, đầu gục thấp.

“Mình đang ở đâu đây?” tôi hỏi.

“Không xa công ty Matcom, hay nói đúng hơn là những gì còn lại của công ty Matcom.”

“Làm cách nào mình ra đến đây được? Làm cách nào mình thoát khỏi chỗ đó vậy?”

Cassie bước tới ngồi cạnh tôi. “Bồ đã cứu cả bọn bằng cách trao cái tinh thể cho Erek. Ảnh đã sử dụng nó để viết lại chương trình của ảnh. Ảnh đã…” Nhỏ nhìn đi nơi khác.

Tôi chả hiểu gì cả. “Làm sao Erek chặn được lũ Hork-Bajir đó?”

“Erek đã hủy diệt tất cả bọn chúng,” Ax đáp.

Tôi bật cười. “Erek mà hạ được cả hai chục tên Hork-Bajir á?”

Chẳng đứa nào cười hưởng ứng. Erek đã thôi nức nở.

“Toàn bộ bọn Hork-Bajir,” Ax xác nhận. “Toàn bộ bọn người - Bị mượn xác. Toàn bộ bọn chúng.”

Tôi đứng dậy. Tòa nhà Matcom chỉ cách đây có vài trăm mét. Có một cái lỗ lớn ở cửa kính mặt tiền. Tôi có một linh cảm rất tệ về những gì đang ở phía bên kia tấm kính đó.

“Toàn bộ bọn chúng à?” Tôi hỏi.

“Nó diễn ra chỉ trong vòng có mười giây,” Rachel nói. Nhỏ nhắm mắt lại, như cố xua đi kí ức về những gì đã chứng kiến. Khi nhỏ lại mở mắt ra, tôi cực kì sửng sốt khi bắt gặp nơi mắt nhỏ những giọt lệ.

Chính thứ đó đã truyền nỗi kinh hoàng sang tôi: nước mắt của Rachel.

“Việc đó diễn ra cực kì dữ dội,” Ax nó. “Dữ dội và rất gọn lẹ. Erek đã đem chúng ta ra đây, đã làm Marco sống lại, thậm chí còn nối lại cánh tay của tôi.”

Tôi thấy một vết thương trên cánh tay trái của Ax.

“Từ đó đến giờ, ảnh không hề nói tiếng nào.” Cassie rầu rĩ nói. “Không muốn nói chuyện với bất cứ đứa nào trong bọn mình…”

“Ảnh đã cứu mạng bọn mình nhưng đã đánh mất tâm hồn của chính ảnh.” Cassie khẳng định rồi nở một nụ cười buồn rượi.

Tôi tiến lại phía Erek. Tôi muốn nói lời cảm ơn. Tôi muốn nói rằng anh ta đã làm đúng. Rằng anh ta đã đánh những kẻ xấu và cứu những người tốt.

Erek đứng dậy khi thấy tôi bước tới.

“Có ổn không vậy bạn?” Tôi hỏi anh ta.

Erek nhìn tôi bằng đôi mắt người dạng hình chiếu. Sao mà nó như đang khóc, sao mà nó có vẻ u uất, trống rỗng quá.

Không, Erek không ổn.

“Cậu đã cứu mạng bọn tớ, Erek ạ,” tôi nói.

“Làm cách nào… cậu sống được với những hồi ức đó vậy?” Erek hỏi tôi.

Tôi biết ảnh ngụ ý gì. Thì đó, dù thắng hay thua, phải hay trái, hồi ức về bạo lực vẫn cắm rễ trong đầu của bạn. Nó cứ ì ra đó, như khúc xương bạn không thể nuốt trôi. Như một lỗ đen làm vẩn đục mọi hi vọng, nó gặm nhấm niềm vui sống của bạn… như một khối ung thư. Nó là bóng tối mà bạn đã trót đưa vào trái tim của mình và phải ráng mà sống với nó.

Tôi nhún vai. “Tớ sẽ cố không nghĩ về nó, sẽ cố quên đi. Rồi sau một thời gian, những cơn ác mộng sẽ không diễn ra nữa.”

Erek chỉ ngón tay lên đầu. “Người máy,” ảnh nói và mỉm một nụ cười thảm não và cay đắng. “Tôi không thể quên. Không thể quên bất cứ điều gì.”

Tôi nhìn Erek.

Sự thể sẽ ra sao nếu tất cả những kí ức đó vẫn tươi nguyên mãi mãi.

Và tôi chợt hiểu ra vì sao người Pemalite đã cấm các tạo vật của họ nhúng tay vào việc giết chóc... Người Chee sống vĩnh viễn. Vĩnh viễn là một khoảng thời gian rất dài để hồi nhớ về những gì đã làm…

“Tớ xin lỗi,” tôi nói.

Erek gật đầu. “Không sao đâu.” Và ảnh đưa lại cho tôi viên tinh thể Pemalite. Tôi không muốn điều đó, nhưng vẫn phải cầm lấy.

“Tôi đã đổi chương trình lại như cũ,” Erek nói. “Chúng tôi… tôi… Có lẽ để lúc nào đó tôi sẽ chỉ cho các bạn một số điều. Một số thông tin. Nhưng tôi sẽ không chiến đấu nữa đâu. Macro, tôi không thể tham gia cuộc chiến này.”

Erek bỏ đi. Bọn tôi ai về nhà nấy, lăn đùng ra những chiếc giường mà các bậc phụ huynh sẽ chả bao giờ biết bọn tôi đã rời khỏi đó suốt đêm.

Tôi còn hơn cả kiệt quệ nữa, nhưng vẫn không sao ngủ được. Quá nhiều hình ảnh. Quá nhiều hồi ức. Mà tôi thì lại ngán những cơn ác mộng.

Trong cuộc đời có nhiều điều xấu xa, và tôi nghĩ loài người phải biết đấu tranh với những điều xấu xa đó.

Tôi nhắm mắt lại và chìm vào những cơn ác mộng không dứt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx