sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 9) - Chương 01 - 02 - 03

TRẠI ĐỐN CÂY KÌ QUẶC

CHƯƠNG 1

Trong căn phòng thí nghiệm tối mò của nhà trường, tôi và Rachel đang phải làm một bài thực hành cho môn sinh vật.

Con chuột Courtney phải kiếm được lối đi qua cái mê cung tôi làm cho nó bằng bìa cứng, tới đầu kia là nơi tôi đặt mấy thứ hạt và trái thơm ngon. Rồi tôi sẽ ghi chép về hành trình của nó. Vậy thì có gì khó đâu chứ?

Rachel giậm chân giậm cẳng và ngó tôi trân trân vẻ sốt ruột lắm. Nhỏ cúi xuống coi đồng hồ tay, rồi lại ngước lên nhìn đồng hồ treo tường. “Cassie, tan trường mười phút rồi mà tụi mình vẫn còn ở lì trong này. Như vậy hổng bình thường chút nào hết.”

“Sao Courtney hổng ra nổi cái mê cung này vậy ta?” Tôi tự hỏi thành tiếng.

“Chắc con chuột của bồ hổng được thông minh cho lắm. Ơ, cái này mà làm đề luận cũng hay lắm đó. Nè, bồ viết đi, đề: Con chuột ngớ ngẩn của tôi.

“Mày có vấn đề gì vậy hả?” Tôi hỏi con chuột. Tôi lôi con Courtney ra khỏi lồng và đặt nó vô cái mê cung. “Đánh hơi trái hạch đi. Đánh hơi mà kiếm lối ra khỏi mê cung đi chớ.”

Con Courtney ngước lên nhìn tôi và chun mũi.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

“Hổng phải trả lời kiểu đó,” tôi bảo nó “Ta cần có điểm tốt. Ba mẹ sẽ chẳng chịu nghe ta giải thích lí do ta phải xơi một con ngỗng chỉ vì mày hổng tới đích nổi đâu.”

“Con ngỗng!” Rachel nhại lại. “Bồ đang trông đợi một con ngỗng hả?”

“Phải, một con ngỗng hổng thể đem về nhà.”

“Ê,” Rachel bỗng thốt lên. “Bồ biến thành chuột đi. Có thể bồ sẽ biết được… nó… đã gặp phải chuyện gì.”

“Nhưng nếu Jake phát hiện ra… Bồ biết nguyên tắc của tụi mình mà: Hổng được phép biến hình trừ trường hợp thật cần thiết.”

Rachel nhún vai. “Điều cần nhất bây giờ là mình phải ra khỏi đây và bồ phải thoát khỏi một điểm xấu. Coi đó - những hai điều cần thiết một lúc!”

Lẽ ra tôi đừng để Rachel dụ mình vô tròng, nhưng nhỏ lại có tài dụ người ta làm một việc hổng nên làm…

“Vậy thì bồ cũng phải biến hình cùng với mình,” tôi nói.

“Vì sao chứ? Vì sao mình lại phải biến hình thành chuột?”

“Bồ không nhớ cái lần bồ dọa lão dạy voi hả? Mình chả vì bồ mà ở đó là gì? Với lại, bồ đâu thể bỏ về trước khi mình làm xong bài thực hành này.”

Rachel đảo mắt. “Được. Chuyện này khùng thiệt đó, nhưng thôi… tụi mình giải quyết gọn đi, dù rằng mình có cảm giác là đang làm một chuyện cực kì ngu xuẩn.”

Tôi xếp một chồng sách làm thành các bậc để lát nữa chúng tôi trèo vô mê cung một khi đã biến thành chuột. “Thì đó là gợi ý của bồ mà, Rachel.”

“Thôi, làm cho xong đi không lại có đứa mò vô dò xét bây giờ.” Nhỏ nói và hai đứa tôi bắt đầu biến hình.

Người tôi co rút lại rất lẹ. Chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần jeans của tôi đột nhiên lỏng ra.

Tôi nhìn Rachel. Những sợi râu dài to đùng đang mọc ra trên cái miệng vẫn còn là miệng người của nhỏ.

Thành của chiếc tủ ngăn bên cạnh tôi cứ như mọc cao lên, cao lên mãi. Chút sau, nó đã có vẻ cao bằng tòa nhà ba tầng. Các vân gỗ trông như những mẫu vẽ xoáy trôn ốc khổng lồ, tựa những bức tranh tường cỡ lớn.

Những ô vuông ba mươi phân màu nâu xen màu xanh lục của tấm vải sơn lót nhà có vẻ lớn lên gấp đôi, gấp ba, gấp tư, rồi rộng như thể một bãi đậu xe.

Trong khi tôi co rút lại, quần áo của tôi tuột ra và rớt xuống đầu tôi hệt một cái lều rạp xiếc bị sụp vậy.

Da tôi trở thành màu xám hồng, rồi lông trắng mọc ra ào ào. Chân tay tôi co quắp lại. Mặt tôi chòi ra như cái mụn bọc sắp sửa bung. Mũi tôi chạy tuốt ra xa. Đầu tôi trở nên nhọn hoắt.

Và rồi các giác quan của loài chuột thay thế các giác quan người của tôi.

Hai tai tôi bắt đầu hoạt động như thể có ai đó vừa bật công tắc. Mũi bắt đầu hoạt động.

Và các bản năng của loài chuột bắt đầu nổi lên sùng sục trong tâm trí người của tôi, mang tới những thông điệp của cái sợ, cái đói, rồi lại cái sợ.

“Ui da!” Rachel bình luận. “Những con vật tí hin này dễ bị kích thích quá ta!”

CHƯƠNG 2

Mắt chuột chẳng tinh gì hơn mắt tôi. Thật ra thì còn thua một chút là đằng khác. Giống như nhiều con vật mà tôi đã biến thành, mắt chuột bắt được các chuyển động nhạy hơn là màu sắc và hình dáng. Nhưng bây giờ chẳng có gì chuyển động hết, nên mắt tôi gần như… lờ mờ.

Tuy nhiên tôi có thể nhìn thấy Rachel khá rõ. Hai đứa tôi được tạo thành từ một mẫu ADN chuột, vì vậy về cơ bản tụi tôi là một con chuột. Tôi có thể nhìn thấy cái đuôi dài trần trụi màu hồng của nàng chuột Rachel. Chính cái đuôi ấy là lí do khiến người ta ghét loài chuột, mà cho rằng loài sóc dễ thương.

Thêm vô đó là một sự thật: loài chuột lâu lâu lại cắn người.

Thính giác của chuột cực kì nhạy, nhưng khứu giác của nó mới thật là kì diệu. Tôi chỉ cần chun chun cái mũi chuột nhỏ xíu của mình là toàn thế giới gửi tin tức tới liền.

Tôi ngửi thấy mùi các hóa chất trong tủ ngăn. Tôi ngửi thấy những hương thơm vương lại từ hàng trăm đứa nhóc khác nhau trong ngày hôm nay. Tôi cảm thấy trí óc loài chuột bắt đầu nổi lên mạnh hơn, lấn lướt trí óc người của tôi. Những bản năng của loài chuột xuất hiện. Nỗi sợ. Chẳng phải nỗi sợ đột nhiên nhói lên mà một người có thể cảm nhận. Đây là nỗi sợ vĩnh hằng của một con vật nhỏ trong một thế giới của những loài thú săn mồi cỡ bự.

Và cái đói. Cái đói của một con vật tí hin phải mất hết cả đời nó, mất đến từng phút của đời nó, vào việc kiếm ăn.

Nhưng cũng có cả sự thông minh nữa.

Khi bạn biến hình thành một con vật, những bản năng của nó cũng nhập vô bạn. Thường thì bạn hổng nhận được các kí ức của nó, mà chỉ nhận được các bản năng của nó thôi.

Con chuột này đang rất bức xúc. Nó sợ hãi vì bị phơi mình ra chỗ trống. Nó muốn chúi vô sát tường để kẻ thù của nó phải gặp khó khăn khi tấn công nó. Tôi cho rằng đó hổng phải là một bản năng dở.

“Có lẽ tụi mình nên kiếm một nơi an toàn hơn chăng?” Tôi hỏi Rachel bằng giọng trong óc.

“Phải đó,” nhỏ tán thành.

Những cái chân chuột nhỏ xíu khởi động và hai đứa tôi chạy đi. Thực tế thì chạy hổng lẹ gì, nhưng vì người tôi ở sát mặt đất nên có cảm giác chạy lẹ lắm. Mũi tôi chỉ cách lớp vải sơn lót nhà có vài centimet. Trong khi lạch bạch chạy tới, tôi trông thấy những bức tường chất ngất trên đầu tôi: đó là cạnh của các bàn thí nghiệm. Và tôi thấy cả một rừng cây thưa thớt - thực ra đó là những cái chân bàn.

Tôi phóng dọc theo chân tường, liền sau lưng tôi là Rachel.

“Cái đuôi này chẳng hấp dẫn chút nào,” Rachel nói. “Mình là chuột rồi mà vẫn thấy nó thiệt tệ.”

Thế rồi tôi nhìn thấy chiếc bàn trên đó có đặt cái mê cung của tôi. Con Courtney thứ thiệt đang ở trên. Tôi nhìn ngó khắp xung quanh.

“Chắc phải trèo lên cái ba lô của mình ở trên mặt ghế. Rồi từ đó trèo lên cái áo len của mình và nhảy lên mặt bàn.”

“Mình sẽ bám theo bồ” Rachel tuyên bố. “Dẫn đường đi, nàng chuột.”

Thân hình loài chuột lợi hại phi thường trong chuyện leo trèo. Chắc bạn chẳng ngờ rằng cái thân mập ú với những cẳng chân ngắn củn ấy lại có thể leo trèo ngon lành, nhưng tôi thiệt tình tin chắc rằng loài chuột có thể leo tới bất cứ chỗ nào nó muốn.

Tôi nhìn thấy chồng sách mà tôi đã xếp để làm một kiểu cầu thang leo lên mặt tường ngoài của mê cung. Bây giờ khi tôi có kích thước của một con chuột, thì tấm bìa ngoài đó là một bức tường thực sự. Trông nó dường như cao tới ba mét lận.

“Bồ vô trong mê cung đi,” Rachel giục. “Mình đợi ngoài này.”

Tôi chạy thoăn thoắt lên chồng sách. Những bức hình trên bìa quyển sách sinh vật của tôi trông cứ như những tấm tranh ghép khổng lồ bằng gạch men nhiều màu vậy đó.

Tôi lên tới đỉnh và nhìn xuống lòng mê cung. Tôi biết là mình có thể nhảy xuống dưới đó, nhảy vô giữa cái hành lang dài dằng dặc ấy, nhưng đúng lúc này tôi thấy sợ. Kể cũng kì thiệt, nhưng nghĩ tới việc đụng độ với con Courtney thứ thiệt, tôi bỗng thấy bồn chồn. Bao giờ tôi cũng cảm thấy hơi kì cục về chuyện sử dụng cơ thể của những con vật. Làm như vậy tôi có cảm giác tội lỗi sao ấy.

Nhưng tôi phải hoàn thành một nhiệm vụ mà. Tôi phải tìm ra lí do tại sao con Courtney hổng kiếm nổi đường tới các trái hạch. Nó phải có khả năng đánh hơi những trái đó chứ…

“Ê, đợi một phút đi. Mình cũng hổng đánh hơi được nè. Hổng được chút nào hết.”

“Hổng đánh hơi được cái gì kia?” Rachel hỏi.

“Những trái hạch đó. Mình hổng đánh hơi thấy chúng.”

“Vậy thì có gì đáng nói?”

“Vấn đề là ở chỗ đó,” tôi đáp.

Tôi nhìn ngó xung quanh và vắt óc suy nghĩ. Thế rồi tôi để ý thấy một luồng gió. Tôi hướng đôi mắt chuột lên cao. Trên đó, như cao tới hàng triệu dặm, có lẽ xa bằng đi tới mặt trăng í, có một cái quạt trần.

“Ê. Đó là tại cái quạt. Nó đã thổi bạt mất mùi trái hạch.”

“Tuyệt. Vậy bây giờ tụi mình ra khỏi đây được chưa?”

Tôi đang tự gật gù tán thưởng sự sáng suốt của mình thì có hai sự cố xảy ra cùng một lúc. Thứ nhất là con Courtney-thứ-thiệt chạy vèo qua một khúc quanh của mê cung. Thứ hai là một tiếng va đánh sầm, rồi tiếng cười như sấm và tiếng những bước chân rầm rập đi tới.

Con Courtney cứng người và ngó tôi trừng trừng. Tôi cũng ngó lại nó rồi quay lại nhìn Rachel cũng đang cứng đờ người y như tôi.

“Ê, COI KÌA! CHUỘT!” Một giọng oang oang váng cả óc. Một thằng nhóc, tôi đoán chắc là thế. Tôi hổng nhận ra cụ thể giọng ai, nhưng chắc cú một điều là thằng nhóc đó đang kiếm chuyện.

“GỚM CHẾT!” Một giọng khác la lên. “DIỆT CHÚNG NÓ ĐI. TAO CHÚA GHÉT LŨ CHUỘT!”

Hai đứa. Hai tên nhóc đang kiếm cái gì đó để phá phách chơi.

Hai sinh vật cực kì to lớn so với hai đứa chuột nhắt tụi tôi.

Đột nhiên, những cái bóng! Những rung động, những chuyển động dữ dội.

RẦM!

Cái bàn rung chuyển như thể trong cơn động đất.

RẦM! SẬP!

Một cái bóng chuyển động rất lẹ, chụp xuống tôi. Tôi nhảy vọt lên!

SẬP!

Mặt bàn nảy lên vì cú đập của bàn tay xém trúng người tôi.

Tôi cảm thấy mê cung bị nhấc lên, và đảo rất mạnh về một bên. Tôi có thể nhìn thấy toàn bộ mê cung dựng đứng như bức tường. Con Courtney rớt từ mê cung xuống mặt bàn. Bây giờ thì cả ba chúng tôi đều bị kẹt trên mặt bàn rồi.

“ĐÂY NÈ! LẤY CÂY CHỔI!”

“Dzọt!” Rachel hét.

“Chạy!” Tôi la.

Bụp!

Có cái gì đó lớn như một cây thông đập xuống mặt bàn. Đó là cái cán chổi. Nó lia qua bàn, bay thẳng tới chỗ tụi tôi.

Tôi nhảy lên. Loài chuột ngó bộ hổng giống các vận động viên nhảy cao chút nào, nhưng khi cần thì chúng cũng nhảy được vậy đó.

Hấp! Tôi nhảy qua cái cán chổi, Rachel bám sát sau lưng tôi. Tôi thấy con Courtney dóng tuốt về hướng khác.

Chạy! Chạy! Chạy! Rachel và tôi, hai đứa chạy hết tốc lực của loài chuột.

Tới mép bàn!

Y như đứng trên mép một tòa nhà bốn tầng vậy. Trông xuống thấy xa thăm thẳm.

Bỗng, một cái bóng! Một luồng gió lạ! Hổng còn thì giờ để nhìn hay nghĩ gì nữa!

“Aaa...!”

“Aaa...!”

Tụi tôi nhảy từ mép bàn xuống đúng lúc cái cán chổi phập xuống trúng ngay chỗ tụi tôi vừa đứng.

Cú nhảy dường như kéo dài vô tận. Giống như nhảy dù vậy đó. Những ô kẻ của tấm vải sơn lót nhà trông như cánh ruộng kì lạ xa tít bên dưới.

Tôi đụng mạnh xuống sàn nhà. Hổng phải bốn chân của tôi chạm đất mà là cái bụng um tùm lông của tôi chịu trận. Cú đụng mạnh làm tôi thở hắt ra.

Lúc định thần lại, tôi nhận ra hai thằng nhóc hổng còn đuổi theo tôi và Rachel nữa. Chúng đã dồn được con Courtney vô một góc tường. Chúng đang lấy cán chổi thọc nó.

“Ôi trời,” tôi than. “Hai đứa mình mà sống sót thì Jake sẽ giết mình vì chuyện này mất.”

“Mình chạy phát oải rồi.” Rachel nói. “Ta quay lại cho hai tên kia một trận đi.”

Đó là ngón ruột của nàng Rachel mà, nhưng trong thâm tâm tôi cũng hổng muốn để cho con Courtney tội nghiệp bị giết. Nó còn hơn một dự án khoa học nữa: bây giờ thì nó gần như là một nhỏ em chuột của tôi rồi.

Tôi nhắm cái cẳng chân của thằng nhóc ở gần. Nó có kích thước của một cây xích tùng, chỉ có điều cây xích tùng này lại có màu xanh lơ của chiếc quần jeans. “Hổng biết bồ có nghĩ giống mình không?” Tôi hỏi Rachel.

“Tui đồng ý với bồ,” nhỏ đáp.

Tụi tôi dồn sức vô bốn đôi chân chuột nhỏ xíu và phóng về phía trước. Lẹ, lẹ nữa, lẹ hết sức chuột nào.

Nhảy lên ống quần coi! Tôi loáng nhìn thấy một khoảng da phía trên đôi vớ. Tôi chạy lên đó. Những cái chân nhỏ xíu có vuốt của tôi bấu chặt chiếc vớ thể thao màu trắng và leo thẳng lên.

Giống y như chui lên một đường hầm. Lớp vải jeans thô cạ vô đầu và lưng tôi. Tôi cắm những chiếc vuốt ở chân vô da và lông của cái chân khổng lồ và phóng điên cuồng dọc theo mặt sau cái chân ấy.

“AAA...!”

Đột nhiên thằng nhóc hết chú ý tới con Courtney.

“AAA...! NÓ Ở TRÊN NGƯỜI TUI! NÓ Ở TRÊN NGƯỜI TUI NÈ! BẮT NÓ RA! BẮT NÓ RA GIÙM TUUUI!”

“KHÔÔÔNG! ỐI! ỐI! ỐI!” Thằng nhóc kia thét lên vì bị Rachel tấn công.

“Yaaa!” Tôi kêu lên sau khi cái chân đùng đùng hất ra trước giật ra sau. Tôi đâm sầm vô bức tường vải thô. Rồi đâm sầm trở lại lớp da màu hồng. Tôi ráng bấu thật chặt trong khi thằng nhóc la oai oái và vừa chạy vừa vung vẩy chân y hệt một thằng khùng.

“AAA...! AAA…! AAA...!”

Hai thằng nhóc rông tuốt ra khỏi phòng thí nghiệm. Chúng chạy vô hành lang, vừa chạy vừa la bai bải.

Tôi quay người một cách thiệt là khó khăn và cắm đầu xuống đất. Tôi phóng ra. Ra khỏi ống quần, ra với tự do.

Hai thằng nhóc vẫn đang chạy trối chết trong cơn hoảng loạn cực độ.

Tôi chẳng bao giờ còn gặp lại con Courtney nữa. Tôi đoán là nó đã kiếm được một hốc kẹt nào đó để sống qua ngày rồi. Ít ra thì tôi cũng đã khám phá ra vì sao nó hổng thể kiếm nổi đường thoát ra khỏi mê cung.

Rachel và tôi kiếm được một chỗ an toàn để hoàn hình. Rồi hai đứa về nhà Rachel và tôi làm cho em gái của nhỏ một cái đầu quăn rất xịn. Lệ thường là vậy mà.

CHƯƠNG 3

Chiều hôm đó tụi tôi tụ họp ở Dưỡng đường Thú hoang - nhà kho của gia đình tôi.

Tôi đang cọ rửa các chuồng thú thì các bạn bắt đầu tới. Nói chính xác là tôi đang cọ rửa chuồng nhốt gấu trúc. Con gấu trúc này đã bị xe hơi đụng sơ trên xa lộ, và được đội tuần tra giao thông mang tới chỗ chúng tôi.

Nhờ ba tôi điều trị mà con gấu trúc đã tạm ổn. Nhưng trong thời gian này nó phải được chăm sóc chu đáo: cho ăn, cho uống thuốc, và chuồng của nó phải được giữ sạch sẽ. Và tất cả những chuyện đó thuộc nhiệm vụ của tôi.

Tôi mặc một bộ đồ bảo hộ lao động dơ hầy và mang đôi ủng cao su vừa bự vừa cao cổ. Lúc Rachel ló đầu vô thì hai tay tôi đang đút sâu trong đôi găng tay cao su.

“Chào Cassie.”

“Chào Rachel.” Tôi gập người xuống, tập trung vô việc quét chuồng gấu trúc. Tôi có thể nói là con gấu trúc này đang xem xét một cách nghiêm chỉnh là có nên nhảy lên cắn mũi tôi không đấy.

“Nè Cassie, bồ đào bộ này ở xó xỉnh nào ra vậy, hay đó là mốt mới nhất trên mạng đấy?”

Rachel với tôi là bạn rất thân, nhưng tính nết hai đứa tôi lại khác nhau một trời một vực.

Rachel có thể cuốc bộ suốt buổi dưới trời mưa mà trông vẫn như một người mẫu của hãng Glamour. Còn tôi thì có ngày sẽ xuất hiện trong lễ cưới của chính mình với chiếc quần jeans và đôi giày bốt chẳng ăn nhập gì với nhau cho coi.

Tôi đứng lui ra khỏi chuồng gấu. Tôi mỉm cười và xoay một vòng để Rachel có thể ngắm nghía bộ đồ vía của mình. “Bồ thích bộ này hôn? Đó là một phần trong bộ sưu tập Ngố Như Lừa của nhà Ralph Lauren đó.”

“Rồi sẽ có ngày mình nhét bồ vô cái bao, lôi xệch tới khu thương xá và cưỡng bức bồ mua một cái đầm cho coi. Bồ có thể giữ lại đôi ủng cao su nếu bồ năn nỉ, nhưng tụi mình phải kiếm bằng được một cái đầm cho bồ.”

“Bồ giỡn đó hả?” Tôi hỏi Rachel. Bạn chẳng bao giờ có thể chắc chắn hoàn toàn chuyện gì với nhỏ Rachel này.

Nhỏ chỉ mỉm cười khoe hai hàm răng sáng trắng.

Tôi nghe thấy tiếng xe đạp dựa vô tường bên ngoài nhà kho. Rồi tiếng bọn con trai.

“Batman có thể đánh bại được Spiderman í hả? Bồ muốn tui coi ý đó là nghiêm chỉnh sao? Bồ điên rồi hả? Tui tưởng tui biết rõ bồ, Jake ạ, hóa ra bồ chỉ là một chú ngốc. Đừng có tự ái nha, Spiderman sẽ tiêu diệt Batman cho coi.”

Marco đó. Giọng cậu ta có cái vẻ nghiêm túc thật bất thường.

“Chỉ cần nói đến bộ giáp toàn thân thôi, lưới nhện của Spiderman làm sao đọ nổi bộ giáp toàn thân của Batman. Homer, ở ngoài này đi, khỉ ạ. Mày hổng được vô trong đâu.”

Đó là Jake và con chó Homer của bạn ấy. Homer hổng được phép vô nhà kho, vì nó luôn tin rằng các con vật nhỏ bé sinh ra là để bị săn đuổi.

Jake và Marco đi vô cái cửa nhỏ bên hông nhà kho.

“Cassie nè,” Marco nói, “lúc nào trông bồ cũng xinh đẹp hết. Bồ coi bộ đồ mặc lúc hót phân chuồng y như là thời trang, vậy là có gu lắm đó.” Rồi Marco ngó trân vô Rachel và nhăn mặt. “Ui da! Mỗi lần gặp bồ lại thấy bồ cao lên một chút. Thôi đi chứ. Ngưng mọc được rồi đó nha.”

Rachel vỗ nhẹ lên đầu Marco. “Khỏi lo đi. Tui hổng coi nhẹ bồ vì bồ lùn tịt đâu, Marco.”

Marco đau khổ bấu vô ngực mình. “Aaa…! Nàng Xena lại phóng thêm một mũi giáo trúng tim tui rồi!”

“Chào Jake,” tôi hổng thèm để ý tới chuyện đương đầu giữa Marco với Rachel, chuyện đó thường quá rồi mà.

“Chào Cassie,” Jake đáp và nhìn tôi, mỉm nụ cười từ tốn hiếm hoi rất riêng của bạn ấy. “Ê, mình nghe có hai thằng nhóc trong trường rêu rao là chúng bị một đôi chuột trong phòng thí nghiệm tấn công.”

“Thiệt hả? Mình hổng có nghe chuyện đó,” tôi ráng không lộ ra cái giọng the thé thiếu tự nhiên mà tôi thường có mỗi khi nói dối.

Jake nhướng một bên mày và tôi vội vàng quay lại quét dọn chuồng thú.

“Tụi mình tới đây vì chuyện gì vậy?” Rachel hỏi thẳng vô việc.

Jake nhún vai. “Tobias bảo anh triệu tập cả bọn lại. Cậu ấy với Ax có chuyện phải thông báo.”

Ngay lúc đó có tiếng vỗ cánh rồi một con diều hâu nhào xuống qua cửa mái vựa cỏ khô để ngỏ. Nó quay ngoắt lại, giảm tốc độ, xòe bộ vuốt ra và đậu gọn gàng trên một cây xà ngang.

Đó là một con diều hâu đuôi đỏ. Trên lưng gần như toàn nâu, bên dưới lốm đốm nâu nhạt xen nâu vàng. Con chim mang tên như thế là do bộ lông đuôi của nó có màu rỉ sắt.

Con diều hâu ngó trừng trừng xuống tụi tôi với đôi mắt màu nâu pha màu vàng kim dữ dội.

“Chào,” Tobias nói trong đầu tụi tôi.

“Chào Tobias,” tôi đáp.

“Chào Tobias,” Rachel nói. “Mình cứ tưởng đêm qua bồ ghé lại chứ.”

Đôi khi Tobias quấn quýt với Rachel. Cậu ấy bay vô căn phòng của nhỏ trên lầu và coi ti vi hay đọc sách - những việc mà Tobias không thể làm ở bên ngoài, những việc của con người í mà.

“Ừm, phải rồi, mình tính ghé,” Tobias đáp. “Nhưng lại có chuyện với Ax…”

“Ax gặp chuyện gì vậy?” Jake hỏi.

“Ax đang mở to mắt theo dõi mọi sự. Nói cho đúng là mở cả bốn con mắt đó.”

“Mọi sự là mọi sự gì?” Marco bắt đầu có vẻ sốt ruột.

Tobias sà xuống gần hơn. Cậu ấy đậu bên trên cửa tàu ngựa và kiểm tra một loạt chuồng. Trong nhà kho lúc này, ngoài con gấu trúc ra, còn có một con chồn, hai con sói, một nhúm dơi các kiểu, một con nhím bá cháy, một đôi thỏ, một con nai bị gấu vồ, nhiều chim cu, một con ngỗng, một con thiên nga non, một tốp đủ loại hải âu, một con sáo cánh đỏ và một con chim lợn.

“Con đại bàng chúa ra sao rồi?” Tobias hỏi.

“Nó bình phục hẳn rồi nên đã được thả đi,” tôi nói. “Nhưng ba mình đã thả nó về lại vùng đồi bên kia, hổng gần lãnh địa của bồ đâu, Tobias.”

Bạn biết không, đại bàng chúa đôi khi dám giết và xơi tái diều hâu đó.

Tobias chẳng có vẻ vui sướng gì hết. Nhưng thực ra với bộ mặt diều hâu, cậu ấy chẳng bao giờ lộ ra vẻ gì khác ngoài sự hung tợn. Vậy mà Tobias đã từng là một chú nhóc dịu dàng, hơi mềm yếu nữa là khác…

“Được rồi. Tui có chuyện này cần báo cáo. Hình như có kẻ nào đó đang chuẩn bị đốn cây trong rừng…”

“Không đời nào!” Tôi la lên.

“Vậy thì sao nào?” Marco hỏi.

“Thì môi sinh sẽ bị tiêu hủy chứ sao! Thì các con thú sẽ mất nhà mất cửa! Thì những cây cổ thụ sẽ bị chặt làm ván ép!” Tôi hét tướng lên.

Marco nhíu mày. “Vậy… đâu có liên quan gì tới tui?”

Tôi định trả lời, nhưng Tobias đã cắt ngang. “Marco, bồ có thể hổng quan tâm đến chuyện môi sinh, nhưng kẻ nào sắp đốn cây thì có lẽ bồ sẽ quan tâm đấy.”

“Một công ty khai thác gỗ hả?” Marco hỏi lửng lơ.

“Ừa, bồ đoán trúng đó,” Tobias đáp. “Chỉ có điều cái công ty khai thác gỗ này lại xây nguyên một trung tâm chỉ huy ở giữa rừng sâu với trường lực bảo vệ xung quanh, hổng cho bất cứ vật gì tới gần. Tui đã thử bay xán vô thì thấy y như va phải một bức tường vậy đó. Lại còn tụi cảnh vệ vũ trang đi lại xung quanh tòa nhà và tuần tra tới lui trên con đường vô rừng nữa chứ.”

“Ồ,” Jake thốt lên.

“Tụi cảnh vệ ấy trang bị súng tự động.”

“Tụi Yeerk chắc?” Rachel tự hỏi. “Nhưng tại sao tụi Yeerk lại muốn đốn cây rừng mới được chứ?”

Tôi có thể trả lời câu hỏi ấy. Kế hoạch của bọn Yeerk đã quá rõ ràng. “Chúng muốn hủy diệt môi sinh,” tôi nói.

“Sao kia? Bây giờ tụi Yeerk lại xông ra tiêu diệt bọn hươu nai và chim cú ư?” Marco cười thô bạo.

“Hổng phải vậy,” tôi đáp. “Hổng phải chúng muốn hủy diệt môi trường sống của loài cú. Chúng săn đuổi những loài khác đó…”

“Đúng vậy,” Tobias tán thành. “Chúng sắp quét sạch môi trường sống của loài Animorphs đang cực kì, cực kì lâm nguy đấy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx