sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 9) - Chương 04 - 05 - 06

CHƯƠNG 4

“Hừ, bọn Yeerk ở ngay đó, trong rừng của tụi mình. Hay lắm,” Rachel sôi nổi như nhỏ vẫn thường thế khi thấy có bất cứ chuyện gì nguy hiểm.

“Tụi mình phải đi ngó cái coi.”

“Nếu đó là một hoạt động của bọn Yeerk thì phải coi chừng,” Marco nói. “Chúng đang chờ tụi mình đấy.”

“Đang chờ tụi mình hả?” Tobias nhắc lại.

Marco gật đầu. “Này nha, bọn Yeerk vẫn tin rằng tụi mình là một băng Andalite, đúng hông? Chúng nghĩ là chỉ có dân Andalite mới có khả năng biến hình và nhóm Andalite kia chỉ có thể ẩn núp trong rừng được thôi. Phải nói thẳng là: nếu tụi mình là dân Andalite, thì cả bọn đâu có thể mướn một căn hộ để ở, đúng hông?”

“Vậy tụi mình buộc phải ở trong rừng. Giống y như Ax bây giờ.” Jake gật đầu. “Chúng nó muốn dùng chuyện đốn cây để săn bắt Andalite đó mà.”

“Đúng. Chúng nghĩ bọn mình ở trong rừng, nên chúng phải chuẩn bị một cuộc tấn công. Chúng đang chuẩn bị sẵn sàng để tiêu diệt bất kì nhóm thú lạ nào chường mặt ra.”

Tôi tán thành suy nghĩ của Marco. Nhưng có một câu hỏi khác làm tôi bứt rứt. “Làm sao chúng có thể xin được giấy phép đốn cây trong một khu rừng quốc gia chứ?”

Marco đảo mắt nhìn cứ như thể tôi là một con ngốc không bằng. “Ai mà thèm quan tâm? Thực tế là chúng đã làm rồi đó.”

“Nếu tụi mình muốn tới đó coi thì hổng thể kéo đàn kéo lũ như vầy được,” Jake nói “Phải chia thành hai nhóm. Biến thành những con vật khác nhau. Tụi mình cứ coi cho biết đã, đừng hành động gì vội. Đồng ý chứ?”

Cả bọn gật đầu.

“Mình sẽ đi cùng với Rachel. Mình sẽ biến thành chim ưng Peregrine. Rachel, em có thể biến thành đại bàng đầu bạc như trước. Tobias sẽ chỉ đường cho chúng ta. Ta sẽ có những cặp mắt siêu phàm để soi rõ mọi vật. Cassie thì đi với Marco.”

“Tại sao hổng để mình đi với Rachel?” Tôi hỏi.

“Là bởi bồ với Rachel chỉ có xúi bậy nhau chứ sao?” Jake đáp.

Bạn ấy biết cái vụ biến thành chuột rồi, dứt khoát là biết rồi…

Mười phút sau, Marco và tôi đã băng qua cánh đồng, rẽ lớp cỏ cao tiến về phía bìa rừng.

Khu rừng này rộng mênh mông, chạy đến tận chân núi. Hàng ngàn dặm vuông toàn thông và sồi cùng với rải rác những vạt cây bulô trải suốt từ trên núi xuống tới ven thị trấn. Trang trại nhà tôi ở ngay bìa rừng. Ở vùng đó có cả đống trang trại với một số khu phát triển dân cư mới.

Buổi chiều hôm đó, trời sáng sủa, dãy núi có màu hồng và xanh lợt trong ánh hoàng hôn. Một ngọn gió mát dịu thoang thoảng hương hoa dại. Hai ba chú ngựa gặm cỏ tít bên kia cánh đồng, gần ngay hàng rào. Đây là một khu vực an toàn, nên những hôm thời tiết tốt chúng tôi thả cho ngựa chạy rông cả đêm.

Nhưng có thể chúng tôi phải thay đổi thói quen này vì người ta mới thả chó sói trở lại rừng. Một đàn sói có thể hạ cả một con ngựa khỏe mạnh như chơi. Tôi biết điều đó vì tôi đã từng là một con sói mà…

Và tôi đang sẵn sàng biến thành sói lần nữa đây.

Hai đứa tôi đã tới bìa rừng. Bắt đầu có sự biến đổi đột ngột. Phút trước chân còn dẫm trên cỏ, phút sau đã đi trên lá thông và lá cây rụng.

Đi dưới bóng cây thì tối hơn. Vô trong rừng càng tối nữa. Tôi ngửa cổ lên nhìn vẫn thấy trời xanh trên đầu, nhưng mặt trời đang lặn và đêm ngày càng tới gần. Các sinh vật sống về ban ngày giảm dần mọi hoạt động và các sinh vật sống về đêm bắt đầu mở mặt.

“Giờ có thể biến hình được rồi đó,” Marco nói.

“Phải. Biến thành sói sẽ đi lẹ hơn đấy,” tôi tán thành.

Marco toét miệng cười với tôi. “Bồ có bao giờ thấy gớm không hả? Ý tui nói là toàn bộ cái trò biến hình này đó? Tui thì vẫn nhớ như in cái lần biến hình đầu tiên. Kì quái thiệt đó.”

“Lúc nào mà chẳng kì quái vậy,” tôi nói.

“Ngay cả bồ mà cũng vậy sao?”

“Mình thì khác gì chứ?”

Marco nhún vai. “Bồ là bà hoàng về môn biến hình mà.”

Tôi bật cười. “Thôi đi mà. Bọn mình đứa nào chả biến hình.”

“Ừa, nhưng đến Ax cũng phải nói bồ là một loại tài năng đặc biệt. Như thể bồ có năng lực kiểm soát xịn hơn hay sao đó. Ax bảo bồ còn ngon lành hơn cả ảnh đó.”

“Nhưng thế cũng chẳng làm cho mình bớt thấy gớm chút nào hết,” tôi nói. “Ý mình là, lúc này tụi mình đang ở trong rừng, mặt trời thì đang lặn, và mình đang sẵn sàng biến thành một con chó sói. Có thể là một bộ phim kinh dị quá đi chứ.”

“Người sói,”

“Cô gái sói,” tôi sửa lại.

“Cặp trai gái sói.”

Hai đứa tôi giấu quần áo mặc ngoài vô một bụi cây và bắt đầu biến hình. Tôi tập trung tâm trí vô con sói mà ADN của nó đã là một phần của cơ thể tôi. Marco và tôi đã trở thành hai con sói y hệt nhau vì tụi tôi đã thu nạp ADN của cùng một con sói cái mà.

Tôi cảm thấy hàm của mình kéo dài, kéo dài ra mãi. Các lóng xương kêu ken két khi cái miệng xinh nhỏ yếu xìu của tôi trở thành cái hàm đầy sức mạnh đáng sợ của con sói.

Nướu của tôi ngứa ran khi những chiếc răng sói mọc dài ra.

“Thấy hông? Ó là iều ui uốn ói ó,” Marco ráng phát âm trong khi lưỡi và môi của cậu ta biến mất. Chỉ vài giây sau cậu ta đã có thể chuyển sang nói bằng ý nghĩ.

“Thấy chưa? Đó là điều tui muốn nói đó. Bồ biến hình ngon lành hơn tui nhiều, nhưng kể ra cũng gớm thấy mồ.”

Tôi đã kiểm soát quá trình biến hình sao cho cái đầu sói hiện ra hoàn toàn trước khi những phần khác biến đổi. Tôi vẫn là một con nhóc, trừ bộ lông thú mới mọc ngăn ngắn và một cái đầu sói to đùng xồm xoàm ở trên hai vai.

“Thiệt tình mình hổng nghĩ nhiều về vụ này đâu,” tôi nói. “Đôi khi óc mình dường như tự động điều khiển việc biến hình vậy đó.”

Phần còn lại của quá trình biến hình tiếp tục. Đầu gối tôi gập vô. Cẳng chân tôi nhỏ đi. Những bàn chân thô ráp thế chỗ bàn chân người. Lông trên mình tôi mọc dài và thô, có màu xam xám.

Tôi sụp xuống trên hai chi trước của mình, hổng còn đứng thẳng được nữa.

Những bản năng của loài sói bắt đầu nổi lên, nhưng tôi đã từng biến thành sói rồi nên kiểm soát chúng khá dễ dàng.

Rồi đến lượt những cảm quan của loài sói thay thế tri giác của con người.

Loài sói có một kinh nghiệm về rừng hoàn toàn khác loài người. Cứ như thể trong phút chốc tôi bị mang đến một nơi hoàn toàn khác lạ vậy đó.

Hồi nãy lỗ tai người của tôi hầu như hổng ghi nhận được gì hết ngoài một chút xíu gió, vài tiếng chiêm chiếp, tiếng lá rì rào. Nhưng giờ tai sói nghe thấy tất cả. Một con thú bốn chân rất bự đang đi cách xa hàng trăm mét bên tay mặt. Những con sóc đang gặm trái cây trên cao. Côn trùng bò dưới lớp lá thông phủ kín mặt đất. Những chiếc xe chạy ngoài đường cái xa tít.

Vậy mà hai tai sói chẳng là gì so với khứu giác của nó.

Tôi chỉ biết nói thế này: con người chỉ là những đứa trẻ trì độn về mùi so với thiên tài sói trong môn đánh hơi. Chúng ta chẳng đánh hơi được gì hết. Có thể chúng ta ngửi thấy mùi một bông hoa nếu nó ở ngay dưới mũi ta, hay mùi chiếc bánh sôcôla đang nướng trong lò. Nhưng… bạn hổng thể hình dung nổi một cái mũi sói là như thế nào đâu.

“Aaaa!” tôi la lên trong sự kích động.

“Ừa,” Marco tán thành. “Tui quên khuấy đi mất. Uau. Xin chào!”

Thật in hệt như đang đui mù bỗng đột ngột sáng mắt ra.

Con-sói-tôi đánh hơi thấy lũ ngựa trên cánh đồng. Hổng những chỉ đánh hơi thấy chúng là loài ngựa thôi đâu, tôi còn biết chúng là những con ngựa hoàn toàn trưởng thành và khỏe mạnh nữa. Con sói đánh hơi được từng bông hoa, từng cái cây, từng chiếc lá, từng cây nấm. Nó đánh hơi thấy nước ở ba chỗ khác nhau và biết dòng nước nào ngọt nhất.

Con sói đánh hơi thấy một con sóc chuột, một tá sóc, lũ chuột chù, chuột nhắt, hươu nai, một con chim sẻ chết, một con gấu trúc, không… hai con gấu trúc kia.

Và đánh hơi thấy tôi. Ý tôi là, nó đánh hơi thấy mùi quần áo tôi vừa trút ra khi biến hình, nó đánh hơi thấy mùi tất cả bọn chim thú trong nhà kho mà tôi đã đụng vô hay thậm chí chỉ đi sát qua.

Nó đánh hơi thấy những vật đã ở đó từ ba ngày trước. Cái người đã đi bộ qua rừng… Con sói khác - một con sói đực già, đã đi qua đây. Mùi chó, mùi mèo và mùi rác.

Có một cái mùi rất kì lạ mà tôi nhận ra đó phải là mùi của một dân Andalite - mùi của Ax.

Khi bạn tổng hợp tất cả những thứ ấy lại trong đầu của bạn - ý nghĩa của mùi và tiếng - thì giống như toàn bộ thế giới xung quanh bạn đang chuyển động, sôi sục, và nổ tung vì tràn trề sức sống.

“Tuyệt thật,” Marco thốt lên.

“Cực kì,” tôi chỉ có thể tán thành. “Tới đi. Chạy đi nào.”

Loài sói khoái chạy vô cùng.

CHƯƠNG 5

Loài sói có thể chạy miết trong đêm hổng ngừng, hổng nghỉ lấy hơi, cũng hổng chậm bước.

Marco và tôi chạy, nhảy qua những khúc cây đổ, luồn qua cây cối, men theo những bụi gai, băng qua những đồng cỏ trải dưới ánh hoàng hôn, xuyên qua những đám thông cao, vui vẻ bì bõm trong những dòng suối và vọt qua các tảng đá lớn.

Tụi tôi chạy với các giác quan mở rộng, đầu óc bơi trong các mùi, tiếng động và hình ảnh. Chẳng có gì trong vòng một kilomet mà tụi tôi hổng biết. Tụi tôi nối mạng với dòng dữ liệu của chính thiên nhiên.

Tụi tôi đánh hơi thấy trại đốn cây từ lâu trước khi tới tận nơi. Rồi tụi tôi nghe thấy tiếng máy chạy. Và những tiếng thì thầm. Tiếng người.

Rồi tụi tôi bỗng nhớ rằng trong rừng chẳng phải chỉ có tụi tôi là những con thú săn mồi siêu nhạy cảm.

“Mấy bồ đó hả?” Một tiếng hỏi trong đầu tôi. Tiếng Jake.

“Phải. Bồ đang ở đâu vậy?” Tôi hỏi lại.

“Trước bồ khá xa đó,” Jake cười. Tôi ngưng chạy và ngửa đầu ra sau như thể muốn hú lên mặt trăng. Qua một khoảng trống giữa rừng cây tôi nhìn thấy một mảng trời. Và cao, cao tít trên trời, là ba cái chấm đen nhỏ xíu.

Tobias và Jake lượn lờ trên cao khoảng bốn trăm mét. Mặc dù ánh sáng đã yếu, từ tít trên cao giữa tầng mây các bạn ấy vẫn nhìn thấy tụi tôi.

“Điểm đến ở ngay phía trước đó. Rất nhiều thiết bị cồng kềnh. Tụi cảnh vệ. Cứ tới coi cho biết. Nhưng phải thận trọng nha.” Tobias lưu ý.

“Bồ đi cùng tụi này mà,” tôi hơi càu nhàu.

Tobias bật cười. “Ừa, nhưng mấy bồ là một cặp sói bự chảng mà, có gì đáng ngại lắm đâu. Nè, có con bọ chét bò sát tai bồ đó…”

“Bồ làm sao thấy được một con bọ chét,” tôi vặn.

“Hề hề hề,” Tobias cười. “Tui mà lại hổng thấy?”

Marco và tôi tiếp tục chạy tới nhưng chậm hơn, thận trọng hơn.

Qua các lùm cây tụi tôi bắt đầu nhìn thấy ánh sáng. Ánh sáng nhân tạo.

Marco và tôi từ từ trườn tới, vai hom, đầu cúi, tai vểnh, mũi hít gió tìm dấu vết.

Trung tâm chỉ huy là một tòa nhà lớn, cất toàn bằng cây, nó giống một kiểu trạm kiểm lâm quê mùa. Nó có hai tầng, trước mặt có cổng lớn.

Mặt sau và bên hông của tầng trệt hổng có cửa sổ. Hổng có cái nào hết trơn. Tầng lầu thì có cửa sổ, nhưng cái nào cái nấy tối hù. Chẳng nhìn thấy bên trong gì hết.

Trên nóc nhà gắn những đèn pha cực mạnh. Trong vòng bán kính ba mươi mét, rừng bị đốn trụi và mặt đất trơ ra được chiếu rõ như ban ngày.

Khoảng một tá thiết bị khổng lồ nằm xếp hàng thẳng thớm bên nhau. Những máy xúc, những cần cẩu hình dáng kì dị, những xe tải, và một thiết bị quái đản trông như một thứ đồ chơi khổng lồ. Tôi đoán là nó dùng để cắt cây.

Các giác quan tinh nhạy của loài sói trong tôi để ý tới nhiều người đang đi lại vòng vòng quanh khu vực đất trống. Họ rải đều cách nhau chừng năm chục mét và trông có vẻ rất cảnh giác.

Tên gần nhất đang đi ngay trước mặt hai đứa tôi. Marco và tôi phục xuống rất thấp đằng sau những thân cây và hoàn toàn bất động.

Gã đàn ông vận đồng phục màu nâu vàng, hai ống quần xỏ trong đôi bốt cao cổ, tay cầm một khẩu súng tự động.

“Hừ, trông hơi quá lố đối với một trại khai thác cây đó. Thằng cha này đâu phải là dân thợ xẻ,” tôi nhận xét.

Tôi dỏng hai tai về phía tòa nhà, nhưng hổng nghe thấy tiếng động nào từ trong vọng ra. Có thể thực tế hổng có tiếng động nào mà cũng có thể tòa nhà được trang bị cách âm.

“Bồ có ngửi thấy mùi gì hông?” Marco hỏi tôi.

“Mình có đánh hơi thấy cái gì đó mà mình hổng nhận ra nổi. Cái mùi kì lắm kia.”

“Ừa, tui cũng vậy. Mùi thú vật, nhưng kì lắm, há?”

“Tụi Hork-Bajir chăng?”

“Có thể lắm,” Marco tán thành.

“Tụi cảnh vệ thì toàn là người,” tôi lưu ý. “Có thể họ chẳng liên quan gì tới tụi Yeerk hết. Những người này là ai chẳng biết, nhưng có thể hổng phải là người của chúng. Ý mình là những người bình thường đôi khi cũng có những hành động khác thường, đâu phải cứ ai kì quặc đều là một tên Mượn xác.”

“Đúng vậy, nhưng bồ đừng quên cái trường lực. Tui nghĩ thậm chí nếu những tên này là tụi buôn ma túy hay gì đó đại loại, chúng cũng hổng tài nào thiết kế được một trường lực như vậy.”

“Có lí.” Tôi nín lặng. Tôi vừa nghe một tiếng động. Nhiều tiếng động. Một chuyển động. Chuyển động rón rén, thận trọng.

Tôi liếc qua Marco và thấy hai tai cậu ta cũng vểnh lên. “Ừa, tui có nghe thấy,” Marco thầm thì. “Đằng sau tụi mình. Có kẻ nào đó đi vòng xung quanh.”

Tôi cảm thấy nỗi sợ chích vô bén như dao. Phần người trong tôi hoảng sợ. Phần sói thì không. Nhưng lúc này tôi tin vào bản năng người hơn.

“Tụi cảnh vệ đâu rồi?” Tôi hỏi.

“Ờ nhỉ.” Marco chợt tỉnh.

Ánh sáng chói lòa!

Ánh sáng khắp nơi, khắp mọi nơi! Cả thế giới là một màu trắng rực rỡ.

Tôi cảm thấy như toàn thể vũ trụ nhìn thấy mình.

XOẢNG! XOẢNG! XOẢNG!

Những tiếng động chát chúa giòn giã từ những thân cây phía trên đầu tụi tôi. Tôi liếc lên, có cái gì đó rớt xuống. Một chiếc lưới.

Những chiếc lưới thép tổ chảng bung ra từ những ngọn cây, rớt xuống tụi tôi. Mép lưới đeo những cục kim loại nặng.

“DZỌT!”

Tụi tôi vọt đi. Chiếc lưới trên đầu tôi rớt xuống. Tôi chạy như bay về phía mép lưới, chạy thục mạng…

Thoát!

Chiếc lưới cào vô lưng tôi. Nhưng tôi đã luồn qua được!

VÉO! VÉO!

Một tia sáng đỏ rực bắn ra từ những cửa sổ tối hù trên tầng lầu của tòa nhà gỗ. Tia sáng chạm trúng một gốc cây cách tôi chưa đầy hai tấc. Gỗ tiêu ra khói, một cái lỗ đường kính mười lăm centimet thủng từ bên này qua bên kia gốc cây.

Tia Nghiệt!

Tôi chạy lồng lên. Nhưng có cái gì đó hổng ổn. Marco! Marco đâu rồi?

Tôi quay đầu chạy trở lại. Marco bị sa lưới rồi! Cậu ta bị cái lưới đè gí dị và đang trườn sát bụng xuống đất cố thoát ra…

Tôi chạy trở lại.

VÉO! VÉO!

Những tia Nghiệt, gần như chìm trong ánh sáng chói lọi của đèn pha, vẫn bắn ra tới tấp.

Tôi ngoạm lấy mép lưới và ráng nhấc lên. Nặng quá sức. Hèn chi Marco phải trườn.

“Chạy khỏi đây ngay!” Marco hét lên. “Đừng để bị giết vì tui!”

“Im mồm và ráng chun ra đi!” Tôi la.

VÉO! VÉO!

Tôi hổng giữ nổi chiếc lưới nữa. Hàm tôi đau nhức. Cổ tôi oằn xuống. Marco chỉ nhích tới được từng centimet. Trong khi đó những tia Nghiệt ngày càng gần đích.

Tụi cảnh vệ đã biến đi đằng nào rồi. Chúng đang chạy xuyên qua rừng tới chỗ hai đứa tôi. Nửa tá bọn chúng mang súng tự động. Những cái bóng khổng lồ hắt lên ngọn cây tạo nên một cảnh tượng thiệt hãi hùng.

Thế rồi… một cái gì đó rất lẹ. Lẹ hơn chó sói. Lẹ hơn con người.

Giống như một con nai. Như một con ngựa. Một gương mặt hổng có miệng, những con mắt vòi, một cái đuôi như đuôi bọ cạp. Một sinh vật chẳng giống con vật nào trên Trái Đất. Nó chạy như bay về phía tụi tôi.

“Ax!” Tôi la lên.

Cái đuôi của Ax quất lẹ hơn mắt người chớp.

Lưỡi dao ở chót đuôi cắt đứt các mắt lưới, làm tóe những tia lửa, tạo thành một quãng hở lớn ngay trước mũi Marco.

“Ui! Hơi sát quá đó!” Marco thốt lên. Nhưng cậu ta lập tức nhào ra khỏi cái lỗ lưới thủng và vọt đi. Tôi theo sát sau lưng Marco. Loài sói vốn đã lẹ, nhưng khi bạn gặp một con sói đang khiếp hãi lại mang tâm trí của một con người đang hoảng hốt, bạn sẽ kinh ngạc về tốc độ di chuyển cực kì lẹ của nó.

Hai đứa tôi chạy trối chết khỏi nơi đó, liền sau lưng là Ax.

PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG….

Súng nổ! Những phát súng của con người, tuy kiểu cách đó có phần lỗi thời song cũng chết người như chơi vậy đó.

Tiếng súng nổ trong thực tế lớn hơn trong phim ảnh nhiều lắm.

Và dĩ nhiên đáng sợ hơn nhiều khi chúng nhắm thẳng vô bạn. Và thiệt tình, nếu bạn bị bắn trúng thì tuyệt đối chẳng giống như trong phim chút nào đâu.

“Aaa...!” Tôi hét lên.

“Aaa...!” Marco hét lên.

“Aaa...!” Ax hét theo.

Khi chạy ra khỏi chỗ đó, hai con sói và một Andalite vừa lập một kỉ lục mới về tốc độ.

CHƯƠNG 6

“Vậy là tụi mình đã trả lời được câu hỏi: đó có phải là một trại đốn cây thông thường không rồi nha,” Marco nói.

Marco và tôi đã hoàn hình. Rachel và Jake bay sà xuống và nhập bọn với hai đứa tôi. Tobias thì đậu vắt vẻo trên một cành cây thấp.

Ax đứng kề bên. Hai con mắt vòi của ảnh di chuyển liên tục từ bên nọ qua bên kia, săm soi khu rừng tối xung quanh. Hai con mắt chính bắt gặp cái nhìn của tôi.

“Tiện đây cho mình cảm ơn bồ nghen Ax,” Tôi nói.

“Ừa, chẳng phải chuyện giỡn đâu nha,” Marco chêm vô. “Xém chút nữa là tui thành món thịt bằm ở đó rồi. Lưỡi ‘vĩ đao’ của bồ hổng phải đồ bỏ đâu nghen Ax.”

“Lẽ ra tôi phải khám phá ra những chiếc lưới giấu trên ngọn cây,” Ax tự phê. “Tôi đã phát hiện thấy trường lực và nghi là có các tia Nghiệt ở những cửa sổ trên tầng lầu, nhưng cái món lưới thì quá thô sơ nên tôi đã hổng để ý.”

“Chẳng đứa nào trong bọn mình trông thấy những cái lưới đó hết,” Jake nói. “Chúng thiết kế cừ thiệt!”

“Điều quan trọng là chúng cố ý chờ đón tụi mình,” Marco nói. “Dứt khoát đây là một hoạt động của lũ Yeerk rồi. Tui hổng nghĩ rằng chúng thực sự muốn kinh doanh cây gỗ gì gì hết, và như vậy có nghĩa là tất cả những trò này chỉ nhằm tóm gọn tụi mình thôi.”

“Rất đúng,” Rachel tán thành. “Chúng nghĩ tụi mình là dân Andalite. Tụi mình tấn công chúng ở khắp vùng này, nên chúng nhất định cho rằng tụi mình phải ẩn nấp trong rừng.”

“Chúng đoán vậy cũng phải,” Jake nói. “Ax và Tobias chả sống trong rừng đó sao, còn tất cả chúng mình thì sử dụng rừng.”

“Nhưng ở trong rừng đâu chỉ có chúng ta,” tôi vặn lại.

Tất cả đều ớ ra.

Tôi hít một hơi dài. “Ý mình là vầy: khu rừng này có tầm quan trọng lớn lắm ngay cả khi Tobias và Ax hổng sống ở trong. Mình phát bịnh khi nghĩ tới việc bọn người kia chặt hạ tất cả cây cối trong rừng.”

“Thôi đi chị Hai, đừng lôi tụi này vô chương trình Mẹ Trái Đất, được hông?” Marco phản ứng. “Chỉ xém chút nữa là tui bị tia Nghiệt chiên giòn, như vậy đâu phải để cứu nai Bambi kia chứ?”

“Coi kìa Marco, tụi mình đâu phải là loài sinh vật duy nhất sống trên mặt đất. Và chính tụi mình phải hiểu điều đó hơn ai hết chứ.”

“Cassie nè. Tụi mình đang chiến đấu với bọn Yeerk để cứu thế giới. Ai mà thèm quan tâm mấy vụ môi sinh, chăm sóc cây cối, quay vòng vỏ đồ hộp vớ vẩn chứ?”

“Mình quan tâm,” tôi đáp.

“Bồ hả, được lắm,” Marco tiếp tục. “Riêng với tui thì điều đáng quan tâm là có một bọn Yeerk lập pháo đài ở trong rừng, và chúng sắp sử dụng nó để triệt hạ rừng cây nhằm lùng sục chúng ta.”

Tôi dợm cất tiếng đáp trả thì Jake giơ tay lên. “Mình nghĩ chẳng có gì quan trọng nếu như chúng ta có những suy nghĩ hơi khác nhau một chút về lí do cả bọn quan tâm đến khu rừng. Ý mình là dù thế nào thì tụi mình cũng phải chặn đứng cái việc chúng đang làm. Đúng hông?”

Jake ngó Marco rồi ngó tôi. Ngay lúc đó tôi thấy khó chịu với Jake. Tôi muốn nói tôi hiểu là Jake phải coi ý kiến của mọi người như nhau. Nhưng dù sao vẫn có vẻ như Jake tán thành Marco, rằng nếu rừng có bị quét sạch trơn thì cũng chẳng có việc gì, miễn tụi tôi sống sót là đủ.

Tôi quay qua Rachel tìm sự ủng hộ, nhưng nhỏ cúi mặt xuống như thể đang kiếm cái gì đó dưới đất vậy.

Ồ, tệ thiệt, tôi nghĩ. Ngay cả Rachel cũng cho là mình trật.

“Điều quan trọng là tụi mình phải ngăn chúng lại,” Tobias nói.

“Nhưng chính xác là phải làm như thế nào mới được chứ?” Marco hỏi. “Chỗ đó đúng là Pháo đài Tận thế.”

“Đánh sập hay làm nổ tung nó đây?” Rachel trầm ngâm.

“Cướp lấy một thiết bị hạng nặng của chúng mà tấn công vô pháo đài?” Marco gợi ý. “Nhưng tụi mình hổng có được lợi thế của sự bất ngờ. Chúng biết chắc là tụi mình sẽ tới. Chúng biết sớm muộn gì tụi mình cũng theo dõi chúng.”

“Thiết bị nặng có thể hổng có tác dụng,” Ax nói. “Tòa nhà ấy được trường lực bảo vệ xung quanh. Thiết bị có thể hổng lọt vô được. Mà chúng ta cũng vậy. Chúng ta có thể bị trường lực chặn lại và sau đó bị các tia Nghiệt cắt thành từng mảnh.”

Rachel mím chặt môi lại. “Vậy thì bỏ cuộc sao? Chịu để cho chúng đốn hết rừng cây cho tới khi chúng kiếm ra Ax hay Tobias sao?”

Ax hổng trả lời được.

“Các bạn biết đó, mình hổng muốn ra vẻ một nhà môi sinh hay gì đó đại loại,” tôi nói. “Nhưng câu hỏi đặt ra là: Làm sao bọn Yeerk lại xin được giấy phép đốn cây trong một khu rừng quốc gia?”

“Chúng cần quái gì giấy phép chứ!” Marco nói, giọng châm biếm.

“Bởi vì đôi khi chúng cần có những cách làm tế nhị Marco à. Bọn Yeerk chưa thể kiểm soát được toàn bộ chính quyền. Dù sao chúng cũng chưa thể. Vậy chúng phải xoay xở để có giấy phép hợp pháp. Nếu không, sẽ có cảnh sát, nhân viên FBI, và giới báo chí nháo nhào tới cả đống. Chúng chẳng muốn như vậy đâu.”

Marco có vẻ muốn nói câu gì đó hóm hỉnh, nhưng rồi cậu ta chỉ thốt ra: “Ồ”

Jake nhướng mày ngó Marco.

“Marco thấy hông, Cassie tốt bụng hơn bồ ở chỗ đó. Lẽ ra nhỏ phải nói: ‘Chúng chẳng muốn như vậy, đến giờ mà bồ vẫn không hiểu sao?’”

Marco toét miệng cười ngoài ý muốn.

Jake nháy tôi một cái, và tôi tha thứ liền cho bạn ấy cái tội vừa nãy đã làm như thể Marco nói trúng. “Theo bồ thì tụi mình nên làm gì đây?”

Tôi nhún vai. Tôi chúa ghét phải nghĩ tới việc có thể kết thúc bằng cảnh bạn bè bị thương hay bị giết. “Mình đoán… Ý mình là, thế này, ừm… Thế này nha, coi kìa, bọn Yeerk nhất định phải có một ai đó. Chúng phải có một tên Mượn xác nằm ở một cương vị cao. Chúng ta phải kiếm cho ra tên đó.”

“Nhưng làm sao để kiếm ra mới được chứ?” Tobias hỏi.

“Mình đoán…” Tôi nhìn Jake cầu cứu. Tôi biết câu trả lời nhưng hổng muốn nói ra. Bạn thấy đó, lần nào vạch kế hoạch, tụi tôi cũng hổng lường nổi mọi việc về sau lại kết thúc bằng những nguy hiểm khủng khiếp như thế nào.

“Tụi mình phải lọt vô trong tòa nhà đó,” Jake nói ra giùm tôi.

Tôi gật đầu, ít ra thì tôi cũng có thể tán thành.

Rachel lắc đầu. “Mình hổng biết có loài vật nào đủ bự để phá được lối vô chỗ đó.”

“Hổng cần bự” Tôi sửa lại. “Chỉ cần nhỏ. Thiệt nhỏ.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx