sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 9) - Chương 10 - 11 - 12

CHƯƠNG 10

“Tuyệt vời, thiệt bất ngờ khi thấy mấy bồ ở đây đông đủ vậy,” Marco thì thầm rất khẽ.

“Mọi người vẫn thức đến tận giờ này hả?” Jake hỏi.

“Là cái chắc,” Marco đáp. “Sắp tới lúc chạy đi tự tử hỏi còn ai thiết gì chuyện ngủ ngáy chứ?”

Trời tối đen như mực. Lúc này đã là ba giờ sáng. Tụi tôi đang ở bìa rừng. Jake, Rachel, Marco và tôi. Tobias thì đậu trên cây phía trên đầu cả bọn.

Ax cũng có mặt ở đó trong hình dạng Andalite. Hai con mắt vòi của ảnh hổng ngừng dọ xét bốn phương tám hướng.

“Có lẽ tụi mình nên biến thành chim cú,” Jake đề nghị. “Loài cú bay lẹ và quen bay đêm. Cho tới khi đến gần tòa nhà.”

Tôi thấy nhẹ cả người. Đó là một lựa chọn rất phù hợp với suy nghĩ của tôi. Cú là loài săn mồi duy nhất là khắc tinh của chồn hôi. Bạn biết đó, một số giống cú hổng có khứu giác, nên đối với chúng thịt chồn hôi vẫn ngon như thường.

Dĩ nhiên tôi đâu có tính xơi thịt chồn hôi, tôi chỉ tìm cách kiếm cho ra mấy con chồn hôi con mà thôi.

“Ước gì mình được đi cùng mấy bồ,” Tobias nói. “Nhưng ban đêm mình chẳng làm được gì nhiều.”

“Bồ đã kiếm lối cho tụi này vô trong,” Jake nói, “Lại còn bắt mấy con mối cho tụi này biến hình nữa…”

“Và như vậy là tụi này biết ơn bồ quá trời rồi,” Marco ghẹo.

Cả bọn cười một cách căng thẳng. Biết rằng những đứa khác cũng sợ hãi như mình kể ra cũng dễ chịu hơn đó.

Tụi tôi bắt đầu cởi bỏ quần áo bên ngoài bộ đồ biến hình.

Jake đánh một cái quần soọc chạy xe đạp cùng với áo thun mỏng khiến Marco cười rinh rích.

“Sao vậy?” Jake chất vấn.

Marco làm bộ mặt vô tội. “Có gì đâu. Tui chỉ nói là nếu tụi mình chuẩn bị làm các đại anh hùng thì phải xử lí thế nào với những bộ đồ ngu ngốc này chứ. Trông tụi mình cứ như dân chạy tị nạn í. Tui chỉ nói có vậy thôi.”

“Dĩ nhiên là hổng tính Rachel đó,” tôi nói. Lẽ tự nhiên là Rachel đã tìm được cách phối hợp hài hòa bộ đồ biến hình của nhỏ. Trông nhỏ thiệt là tuyệt vời.

“Kế hoạch thế này nha,” Jake tuyên bố. “Chúng ta biến thành chim cú để bay tới gần trại cây ít nhất là hai trăm mét thì hoàn hình, rồi bò sát tận nơi, biến thành mối, độn thổ chui qua trường lực, và rúc vô những lỗ mối ở bên ngoài tòa nhà.”

“Mong sao mọi việc giản dị và suôn sẻ như vậy,” Rachel thốt lên giọng ảm đạm. Nhỏ nhìn tôi, và tôi nhận ra rằng dù là kẻ chưa hề biết sợ, bây giờ Rachel cũng sợ như ai.

Điều đó càng làm tôi thấy run.

Tôi ráng tập trung vô chuyện biến thành cú, nhưng óc tôi lại để đi đâu ấy.

Tôi đang lo lắng quá nhiều chuyện mà - đề tài khoa học ở trường nè, vụ nói dối ba mẹ nè, liệu mấy con chồn hôi có còn sống không nè…

Có thể đó là một phản ứng tự vệ. Tôi hổng muốn phải nghĩ tới cái chuyện thực sự làm tôi lo lắng.

Cuộc sống của tôi đã có phần trở nên rất, rất kì quặc.

Tôi thấy Ax đang biến hình rất lẹ. Cái đuôi của ảnh hóa mềm oặt như một chiếc vớ rỗng. Những chiếc lông vũ mọc lên thay thế bộ lông thú.

Tôi ngó xuống cánh tay mình và thấy những mảng lông vũ hiện trên mặt lớp da. Trông đẹp thiệt đó, nếu như bạn hổng nghĩ rằng chúng đang bám trên người mình.

Thế rồi, hoàn toàn đột ngột, bức họa lông vũ hóa ra hình ba chiều. Có vẻ như chúng vọt lên trên da mặt tôi một cách thiệt là đơn giản. Tôi cảm thấy hơi ngứa một chút khi những chiếc lông cùng mọc khắp người tôi.

Trong lúc đó, thân thể tôi co rút lại, mỗi lúc một nhỏ hơn. Đất cát, lá thông và lá cây, những nhánh cây khô ào ào chạy lên cao.

Hai bàn chân trần của tôi trở nên thô nhám y như một cục chai bự. Những ngón chân chảy ra rồi làm thành bộ vuốt. Những chiếc vuốt dài, cong, sắc nhọn, sẵn sàng cấu xé.

Bộ vuốt là vũ khí chết chóc chủ lực của loại cú sừng. Một con cú thường mải miết bay im lặng trong đêm. Thế rồi thình lình nó tấn công, quắp trúng đầu con mồi - một con thỏ, một con sóc, một con chuột, một con chồn hôi…

Những lóng xương ở khắp cơ thể tôi tự chúng sắp xếp lại. Nhiều cái biến mất hoàn toàn. Những cái khác vặn vẹo và biến dạng. Lồng ngực của tôi kéo xuống sâu hơn. Các xương ngón tay thoạt tiên dài ra rồi lại rút ngắn. Tất cả tạo ra một âm thanh ken két rền vang suốt cơ thể.

Các cơ quan nội tạng được thiết kế lại một cách triệt để. Và hai con mắt dường như phồng lên, phồng lên cho tới khi chiếm trọn cái đầu. Mắt tôi thiệt là lớn so với thân mình tới mức trong thực tế chúng sát hẳn vô nhau trong hộp sọ.

Đột nhiên chẳng còn đêm tối nữa. Trời sáng như ban ngày.

Ánh sáng le lói của một ngọn nến đối với con mắt người trở thành ánh đèn pha đối với đôi mắt cú.

“Uau!” Tôi nghe tiếng Rachel kêu lên.

“Tôi mê đôi mắt này quá!” Ax bình luận. “Thiệt kì diệu hết biết”

Tôi dang hai tay và mở hai cánh. Sự biến đổi đã hoàn thành. Tôi cảm thấy những bản năng của loài cú nhú lên sắc lạnh. Những bản năng của loài săn mồi.

Trước đây tôi đã biến thành cú rồi nên tôi biết sẽ như thế nào. Tôi đã sử dụng đôi mắt, hai cánh và đã thử thách trí óc của cú. Chúng hổng chính xác là bản chất thứ nhì của tôi, nhưng ít ra cũng chẳng khiến tôi bất ngờ.

“Sẵn sàng chưa?” Jake hỏi.

Tôi vỗ cánh, co chân lên và dễ dàng vút lên những nhành cây.

Tôi thấy Tobias đang vắt vẻo đậu trên một cành cây. Tôi cảm thấy được sự cảnh giác bản năng của loài diều hâu khi có năm con cú sừng bay qua.

“Chúc may mắn,” Tobias nói. “Đừng có ăn cái gì mà tui hổng ăn đó nha.”

“Ha ha ha,” Marco cười phá lên. Cậu ta đang bị kích thích cao độ từ một cuộc biến hình tốt đẹp. Tôi đoán là bản thân mình cũng vậy. Có một dòng sức mạnh ào ạt tới khi bạn là một con vật trong môi trường tự nhiên của nó. Đặc biệt khi bạn là một con thú săn mồi.

Giữa không trung ban đêm thì chẳng có gì đụng được tới tụi tôi. Tụi tôi ngự trị trên hết mọi vật trong rừng.

Cả bọn bay theo đội hình lỏng lẻo, hổng vút lên vượt quá ngọn cây mà lách qua các lùm cây. Những đôi cánh hổng vỗ thành tiếng. Cánh chim cú được thiết kế cẩn thận hổng thua gì cánh của những chiến đấu cơ đột kích tiên tiến nhất. Thực ra thì còn hơn ấy chứ. Những chiếc lông vũ được thiết kế để hổng xù lên hay rung lên khi con cú lướt qua bầu không khí ban đêm tĩnh lặng.

Những con chuột khiếp hãi, luôn nghe ngóng bất cứ mối nguy nào có thể xảy tới, vậy mà chẳng nghe thấy gì hết khi con cú lao xuống giết nó.

Cùng với năng lực nhìn, tôi cũng nghe được mọi thứ. Tôi nghe thính chẳng kém bọn chó sói.

Trong khi cả đám bay tới cái nơi có thể là tử địa đó, tôi vẫn ráng tập trung vô một mục tiêu khác: nghe ngóng những tiếng kêu khóc của lũ chồn hôi con, quan sát mặt đất phía dưới để mong phát hiện được những bước chân chập chững ngập ngừng của một con chồn hôi bị lạc.

“Kì quái thiệt đó,” Marco nói “Lúc này thì tui khoái lắm, nhưng tui hổng muốn tiến tới cái hồi sau chút nào hết.”

“Sẽ ổn cả thôi mà,” Jake trấn an.

“Ừa, mình muốn hỏi liệu tụi mình có thể sai lầm về chuyện gì nhỉ?” Rachel hỏi với giọng tỉnh khô.

Tôi nhào xuống bay vèo qua lùm cây. Suốt trong lúc bay tôi quan sát mặt đất bên dưới và tập trung thính giác, cứ như thế tôi đã tới trại đốn cây của lũ Yeerk mà hổng nghĩ ngợi nhiều lắm về những gì sắp xảy ra.

CHƯƠNG 11

“Gần tới rồi,” Jake nói “Thêm vài phút nữa thôi.”

Ngay cả trong giọng nói thầm này, tôi cũng nghe thấy được sự căng thẳng của Jake. Tôi cảm thấy cái gì đó giống một bàn tay lạnh bóp nghẹt tim mình.

Thế rồi…

Một tiếng động. Một tiếng động nổi lên trên cái nền mọi tiếng động. Nhưng tiếng động này chính là tiếng mà trí óc của con cú muốn nghe. Một tiếng động mà trí óc của con cú đã ghi nhận theo bản năng. Tiếng kêu bất lực, tiếng của một sinh vật yếu ớt, những đứa bé nhỏ xíu, bất lực.

Ở đằng đó! Tiếng kêu vọng tới từ một cái hố mà chẳng con vật nào khác có thể nhìn thấy trong đêm đen như mực. Một cái hố đào bên dưới lớp rễ của một bụi gai.

Bốn… không, năm tiếng kêu riêng rẽ. Có phải lũ chồn hôi con không nhỉ? Có thể lắm, tôi hổng dám chắc. Nhưng lúc này đang ban đêm, mà chúng coi bộ thiệt bơ vơ. Có thể lắm…

Tôi vươn cái cổ cú để ngó quanh, ráng hình dung ra chỗ ấy. Cây cối. Những tảng đá lởm chởm chỉ cách có hơn năm mét. Tôi muốn mình có thể kiếm chỗ ấy lần nữa.

Nếu như tôi vẫn còn được loanh quanh ở đây mà tìm kiếm.

Tiếng kêu than của lũ thú nhỏ động tới một chỗ thiệt sâu trong lòng tôi, trong con người của Cassie. Nhưng với con cú thì đó là tiếng gọi của một bữa ăn.

Thiệt là kì vì cùng lúc bạn có hai cảm giác trong đầu - tình thương của con người và sự tàn bạo lạnh lùng của con thú săn mồi. Kì thiệt đó.

“Hay lắm,” Jake nói sau vài giây. “Đây rồi.”

Tụi tôi lao xuống thấp và hạ cánh. Tôi bắt đầu hoàn hình rất lẹ. Tôi hổng muốn cảm thấy con chim săn mồi trong tâm trí mình nữa. Ít nhất là lúc này.

Thế giới trở lại tối đen khi hai con mắt người của tôi hiện ra. Đối với loài Homosapiens (tức loài người), rừng trở nên tối tăm hơn, tĩnh lặng hơn.

Tôi ngó quanh quất và hổng làm sao thấy được bất cứ cái mốc nào tôi đã ráng đánh dấu. Tôi sẽ chẳng bao giờ kiếm ra nổi lũ chồn hôi kia trong đêm tối. Tất nhiên là với đôi mắt người. Có thể giữa ban ngày thì được đấy. Tôi sẽ trở lại vào sáng hôm sau.

Nếu như…

“Nè, mấy bồ, tụi mình phải tới càng gần cái trại đó càng tốt,” Jake thì thào. “Hổng được để chúng nhận ra tụi mình là người. Nhưng cũng hổng thể biến thành mối từ quá xa tòa nhà. Mối chắc chắn là hổng di chuyển lẹ được.

“Hoàng tử Jake nè, tôi có một đề nghị,” Ax nói.

Ax vẫn giữ ấn tượng là Jake có vị trí tương đương một hoàng tử Andalite vậy đó.

“Phải đánh lạc hướng bọn chúng,” Ax tiếp tục. “Chúng ta có thể cho tụi Yeerk một mục tiêu săn đuổi.”

Tôi biết liền ảnh đang nghĩ gì. “Một dân Andalite chứ gì?” Tôi hỏi Ax.

“Tụi Yeerk hổng cưỡng lại sự cám dỗ đó đâu,” Ax khẳng định.

“Hổng được đâu Ax,” Jake phản đối. “Tụi mình cần bồ vô trong. Có thể có những máy tính của bọn Yeerk ở đó. Tụi mình cần có bồ. Nhưng ý tưởng đánh lạc hướng thì hổng tệ lắm đâu.” Jake nhìn tôi. “Có ai tình nguyện làm việc đó không? Có thể an toàn hơn là vô trong đó.”

Jake muốn tạo cho tôi một lối thoát. Một lối để tránh phải biến thành mối. Tôi muốn trả lời đồng ý lắm chứ…

Nhưng tôi hổng thể làm vậy. Hổng thể kiếm lấy lối thoát dễ dàng hơn so với mọi người.

“Được rồi, tụi mình sẽ bắt thăm. Tất cả, trừ Ax. Muốn gì thì ảnh cũng phải vô trong rồi.”

Jake dứt bốn cọng cỏ cao, ngắt ra thành những đoạn dài khoảng hai mươi centimet. Rồi chọn một cọng để ngắt đi ngắn hơn. “Ai bắt trúng cọng ngắn thì làm mồi nhử bọn Yeerk nha.”

Jake giấu phần đuôi của các cọng cỏ trong nắm tay.

“Lần sau tụi mình nên chơi trò khác,” Marco vừa nói vừa rút một cọng cỏ. “Gieo xúc xắc chẳng hạn. Tui hổng ưa những trò chơi liên quan tới chuyện sống chết chút nào.”

Mỗi đứa bọn tôi lần lượt rút một cọng cỏ. Một cọng dài. Tôi cẩn thận nhìn cọng cỏ trong tay mình. Phải, đó là một cọng cỏ dài.

Jake có vẻ sốc. Bạn ấy cầm trong tay cọng cỏ ngắn.

Cả bọn đều sốc. Hình như lẽ tự nhiên là Jake phải vô trong với cả bọn mới phải.

Marco toét miệng cười. “Sớm muộn gì cũng có lúc tụi này phải thực hiện một phi vụ mà hổng có bồ, ôi vị thủ lãnh vĩ đại và hổng biết sợ.”

Marco có thể giỡn về chuyện đó, nhưng chẳng đứa nào trong bọn cảm thấy yên tâm khi vô trong mà thiếu Jake. Giờ thì đã quá muộn để thay đổi…

“Được rồi,” Jake nói gọn. “Mấy bồ biết phải làm gì mà. Mình sẽ biến thành chó sói, bọn Yeerk sẽ tha hồ mà săn lùng chó sói.”

Jake dợm bước đi, rồi lại dừng bước và quay lại. “Cẩn thận nha, mấy bồ.”

“Cứ đi đi,” Rachel nói. “Tụi này dư sức qua cầu mà.”

“Ít ra thì cũng hi vọng được vậy,” tôi lầm bầm.

Jake bước đi và nhanh chóng khuất bóng.

“Được rồi, tụi mình phải sẵn sàng ngay khi Jake bắt đầu gây sự,” Rachel nói. “Nghe thấy tiếng nhốn nháo là tụi mình chạy liền tới sát bìa căn cứ, nấp sau những thân cây, biến hình, và hi vọng sẽ kiếm được lối vô trong.”

“Các bạn có biết gì về những con mối mà chúng ta sắp biến thành không đó?” Ax hỏi.

“Thì cũng như lũ kiến thôi,” Marco đáp.

“Thực ra thì chúng gần với loài gián nhiều hơn,” tôi nói. “Mình đã coi kĩ trong một quyển sách của ba mình. Chúng có tổ chức xã hội giống như kiến, nhưng gián lại là bà con gần hơn. Chúng ăn chất cellulose, tức là chất liệu tạo thành cây. Vi khuẩn trong ruột chúng tiêu hóa gỗ. Lũ mối thợ… chúng, ừm, chúng thải ra các thứ đã ăn. Và lũ mối lính gần như xơi những vật thải ấy. Cứ suy đoán từ con mối mà Tobias đem tới cho chúng ta, thì mình nghĩ, chúng ta sắp biến thành mối lính đó.”

Ba đứa bạn ngó tôi trừng trừng, coi bộ hơi oải.

“À, tại Ax muốn biết mà,” tôi biện bạch.

Một ánh sáng bừng lên!

“Coi kìa!” Tôi rít lên. “Ở tận đằng kia, trong rừng ấy. Chắc phải ở tít đầu bên kia rồi. Đèn pha mới vừa bật lên.”

Bọn tôi nghe thấy tiếng nhiều người la hét. Và rồi tiếng hú hoang dại, thách thức của một con sói.

“Anh Jake đó. Tụi mình nhào vô dzô thôi,” Rachel thốt lên.

Tụi tôi chạy về phía trại cây. Chạy, khom người xuống thiệt là thấp, từ cây này sang bụi kia. Rồi khi tới gần hơn, tụi tôi nằm sấp xuống và bò bốn chân.

Tôi nghe thấy tiếng người la và tiếng réo kinh dị của những tia Nghiệt bắn đi.

“Cầu cho Jake được yên lành,” tôi thì thào, chẳng nghĩ tới chuyện có ai nghe thấy mình nói hay không.

Nhưng Ax đã thốt lên, “Hoàng tử Jake thông minh lắm. Bạn ấy sẽ ổn thôi.”

“Mấy bồ nghĩ tụi mình đã tới đủ gần chưa?” Marco băn khoăn.

Bọn tôi đã tới gần chỗ bữa trước. Chỉ cách ven khu đất trống chưa đầy một mét. Cả bọn khom mình thấp xuống đằng sau một thân cây bự. Kể cả Ax, mặc dù ảnh khá lúng túng trong hình dạng Andalite.

Bọn tôi ôm chặt lấy nhau làm thành một khối. Khi biến hình, cả bọn sẽ trở nên bé tí xíu, và khoảng cách chưa đầy một mét giữa chúng tôi sẽ giống như cả dặm vậy đó.

“Đã tới lúc biến thành mối,” Rachel ra lệnh. Nhỏ đang ôm ngang lưng tôi.

Tôi đã sợ đến phát bịnh, sợ cho Jake, sợ cho các bạn mình, sợ chính con vật mà tôi sắp biến thành.

“Liệu việc này có tệ quá không ta?” Tôi lầm bầm.

“Cầu cho được như nguyện,” Marco thốt lên. Bọn tôi đứng thiệt sát nhau, đầu tôi đụng đầu Marco.

Và thế rồi, trong khi những lóng xương của tôi kêu rào rạo và răng tôi lập cập vì sợ, tôi bắt đầu cái quá trình tan biến xương cốt và răng cỏ.

Sụp xuống, sụp xuống, sụp xuống.

Rớt… rớt mãi. Giống như nhảy xuống từ nóc tòa cao ốc Empire State. Rớt xuống mà chẳng bao giờ chạm đất.

Từ một con nhóc cao chưa đầy một mét rưỡi tôi trở thành một con côn trùng dài có nửa centimet. Trở thành một con vật có thể bò vô trong lỗ tai của chính mình.

Mấy đứa bạn tôi hồi nãy còn đang ở gần xịt, giờ đã dường như cách xa cả một quãng đường dài. Với hai con mắt hãy còn là mắt người, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt Rachel mất đi các đường nét và nhọn ra. Tôi thấy cái hàm trên bự một cách quái dị của nhỏ mọc ra hai cái nanh hai bên giống như cặp ngà màu đen.

Và thế rồi hai mắt tôi tối sầm lại.

Tôi mù rồi.

CHƯƠNG 12

Tôi hổng nhìn thấy, nhưng có thể cảm thấy cặp ăngten khi chúng thò ra trên trán mình, khi thêm một cặp chân nữa mọc ra hai bên sườn và hai cái gọng kềm to bự ở chỗ nguyên là miệng của mình.

Tôi có cảm giác cái đầu của mình to quá khổ so với cái thân. Rằng tôi có một cái bụng phồng tướng.

Tôi muốn hét lên, hét lên thật thảm thiết, nhưng tôi có còn lưỡi nữa đâu, có còn nói được nữa đâu.

Tôi ngắn ngủn, có nửa centimet thôi à, chỉ dài bằng hai hay ba chữ cái trên trang sách này. Đối với tôi, một hạt cát cũng lớn như trái banh bowling. Với cặp râu ve vẩy như điên, tôi cảm nhận được một cái cọng dài thòng và to đùng, giống như một cây gỗ đổ, ở bên trên đầu mình. Dần dần tôi nhận ra rằng đó chỉ là một chiếc lá thông.

Các giác quan của tôi hầu như hổng đem lại gì cho tôi hết. Tôi bị mù và chỉ có thể cảm nhận những rung động qua các sóng âm thanh. Cơ quan “thính giác” của loài mối hổng thính như ở người bà con của nó là loài gián. Tôi biết thế vì tôi đã từng là gián rồi mà.

Tất cả những gì tôi có được là cảm giác về mùi. Hay cái gì đó giống như mùi mà cặp ăngten la đà trong không khí của tôi bắt được.

“Mọi người ổn cả chứ?” Tôi hỏi, giọng run rẩy. Tôi muốn nói chuyện ngay với ai đó, muốn đến chết đi được. Tôi cần phải biết là những đứa khác vẫn còn sống.

“Ừa,” Rachel trả lời. “Có lẽ mình vẫn ổn. Chỉ có điều hổng thấy gì hết.”

“Loài mối vốn đui, trừ bọn mối chúa,” tôi giải thích, cố ra bộ bình tĩnh hơn là tâm trạng thực của mình.

“Loài sinh vật này lạ lùng thiệt đó,” Ax bình luận. “Tôi hổng cảm thấy những bản năng của nó ở đâu hết. Cứ như thể nó chỉ là một thân xác, một cỗ máy thôi í.”

“Dù sao tụi mình cũng phải để cho những thân xác này di chuyển khỏi đây thôi,” Marco nói. “Sớm muộn gì rồi bọn Yeerk cũng chẳng còn sức mà rượt theo Jake trong rừng nữa đâu.”

“Nhưng biết đi lối nào bi giờ?” Rachel hỏi. “Tụi mình đui hết rồi còn gì.”

“Mình… mình có cảm giác… như có cái gì đó kêu gọi mình vậy.” Tôi cố giải thích.

“Đúng thế.” Marco hưởng ứng. “Tui cũng có cảm giác y hệt. Cứ như có ai đó đang réo gọi tui từ rất xa í.”

“Vậy cứ theo đó mà đi.” Rachel đề nghị.

Tôi thả mình đi về phía tiếng gọi mơ hồ ấy, chẳng để ý coi những đứa khác có đi cùng hướng với mình không nữa.

Những cặp chân của loài mối hổng mạnh lắm mà cũng hổng lẹ cho lắm. Hổng lẹ bằng chân của loài kiến. Tôi cảm nhận được những tảng đá mà mình leo lên, có lẽ đó là những hạt sạn, nhưng tôi lại thấy chúng giống như những tảng đá, lởm chởm và bén như đá tai mèo, bự cỡ đầu người vậy đó…

“Ê, mình cảm thấy cái gì rồi nè,” Rachel kêu lên. “Có lẽ… tụi mình tới mép ngoài của vùng trường lực rồi.”

Cùng lúc ấy tôi cảm thấy có tiếng o o rầm rầm làm rung chuyển cái cơ thể nhỏ xíu của mình. Tôi cảm thấy những tảng đá xung quanh tôi rung chuyển, cả không khí cũng nhảy nhót nữa.

“Ít ra thì tụi mình cũng đi trúng hướng rồi đó,” Marco nói.

Tôi di chuyển gần hơn tới bức tường vô hình của cái quyền lực đang kêu o o kia. Đột nhiên tôi nhận thấy những cái cẳng mối của mình cứ guồng loạn xạ mà chẳng tiến tới được chút nào.

“Chúng ta phải đào xuống đất thôi,” Ax nói. “Trường lực sẽ chấm dứt ở lớp trên cùng.”

“Có ai biết làm cách nào để những cơ thể thảm hại này có được chút khả năng đào xới không vậy?” Rachel hỏi, giọng gắt gỏng.

Tôi nằm ép mình xuống và ráng mở lối giữa hai hạt sạn cỡ bự. Nhưng vô ích. Rồi tôi cảm thấy có một khúc cây dài thong và to đùng hổng xa chỗ tôi lắm. Một cọng lá thông.

Tôi bò về phía nó. Cọng lá thông nằm sát mặt đất, nhưng vẫn dư chỗ cho tôi nép bên dưới.

“Ê!” Tôi hét lên, thực sự bị kích động “Mấy bồ kiếm một cọng lá thông hay thứ gì đó bắc qua lằn ranh í. Mình nghĩ có thể ngay bên dưới đó hổng có trường lực đâu.”

“Phải đó,” Ax tán thành. “Cọng lá thông có thể hắt bóng lên trường lực.”

Tôi huơ râu đụng cọng lá thông và giẫm lối đi dọc theo cọng lá. Tôi cảm nhận được bờ của trường lực râm ran hai bên sườn mình. Nhưng lá thông đã hắt xuống một kiểu bóng che. Và tôi có thể chun mình trong cái bóng che ấy.

“Mình qua được rồi!” Tôi reo lên. Cùng lúc đó, tôi nhận thấy cái “tiếng nói” xa xăm mơ hồ kêu gọi tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong một khoảnh khắc kì lạ tôi thiệt tình nghĩ đó là tiếng gọi của mẹ tôi. Và tôi muốn đi về phía nó.

Sáu cái cẳng mối của tôi dường như tự động trèo qua những gò đất. Bây giờ thì tôi biết chắc mình đi đâu rồi. Tôi có thể nghe tiếng gọi ấy trong đầu mình.

“Mọi người qua được cả rồi chứ?” Tôi hỏi.

“Ừa,” Rachel đáp mà có vẻ hổng màng tới tôi, cứ như thể nhỏ đang lắng nghe người nào đó nói và chẳng muốn tôi ngắt ngang…

Tôi lẹ làng rút ngắn khoảng cách tới tòa nhà. Tôi chẳng nhìn thấy tòa nhà đâu, tôi chỉ biết là có nó, vậy thôi. Và điều khủng khiếp là tôi chẳng thể dừng lại dù chỉ một giây để tự hỏi làm sao mà tôi biết được nó.

“Tụi mình đang… gì…” Tiếng Marco nói hổng trọn ý.

“Mấy bồ?” Rachel hỏi “Ừm…”

Cửa vô ở ngay trước mặt. Tôi biết là nó ở đó. Tôi biết là có những con mối lính khác đang canh gác cửa vô.

Tôi chẳng thấy có gì sợ hãi.

Tôi leo lên cửa vô đường hầm. Những mùi thân thuộc. Những cái mùi tôi quen. Nhà mình đây. Nhà của mình, chỗ của mình, mình từ đó sinh ra và thuộc về nơi đó.

Tôi đánh hơi những tên lính khác bằng cặp râu của tôi. Chúng cũng đụng vô tôi bằng cặp râu của chúng. Chúng tôi là thành viên cùng một tổ.

Cùng tổ mối.

Tôi hối hả chạy theo đường hầm. Nó ngoặt lên cao theo một góc dựng đứng, nhưng điều đó chả có nghĩa lí gì với tôi hết. Tôi nhẹ như không í mà. Trước mặt tôi là một con mối thợ. Nó tống ra một viên xơ - bột gỗ. Tôi nuốt trọn viên xơ ấy.

Bên trong món bột gỗ ấy là những thông điệp. Những mệnh lệnh mơ hồ. Những chỉ thị hổng rõ rệt mà lại đầy quyền lực.

Bây giờ tôi bị kẹt giữa một đám mối thợ nháo nhào chạy đi tuân theo một tiếng nói hổng thành lời bên trong đầu chúng. Một số đi đục đường hầm mới, số khác đi tới buồng chứa trứng để đảo trứng lại.

Đầu tôi cũng có những mệnh lệnh cho mình.

Tôi chạy dọc theo những đường hầm lót bằng bột gỗ đã được nhai kĩ và tiêu hóa. Những đường hầm đục qua những cây gỗ khô chống đỡ tòa nhà.

Tôi cảm thấy những ngách mở ra ở hai bên vách hầm. Một đường hầm ở phía trên, không khí tuôn vô hiu hiu, mát mẻ.

Chẳng có ánh sáng gì hết, hổng có một chút nào! Nhưng điều đó đâu có nghĩa gì vì tôi bị đui mà. Tui bị đui, nhưng hổng bị lạc.

Mình đang làm cái gì vậy ta? Một giọng xa lạ cất tiếng hỏi.

KHÔNG! Giọng nói la lên.

Trước đây tôi đã từng nghe giọng nói này. Nhưng giờ nó cất lên từ một nơi xa xôi quá và nó nói bằng một ngôn ngữ mà tôi hổng hiểu.

Không! Không! Không! Để cho tôi đi!

Tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu, nôn nao từ sâu trong người mình.

Nhưng tôi vẫn hối hả chạy theo đường hầm, lúc quẹo chỗ này, lúc quẹo chỗ kia, lúc nào cũng di chuyển về một mục tiêu. Cái mùi đầy quyền năng đó ngày càng mạnh mẽ.

Tôi đi tới chỗ ấy. Tôi phải đi tới chỗ ấy.

KHÔNG! Để cho tôi đi! Để cho tôi đi!

Tôi chạy theo những đường hầm tối đen. Băng qua những dòng mối thợ đang chen chúc đặc nghẹt trong giờ cao điểm. Tới trung tâm. Tới cái lõi. Tới lòng tổ mối.

Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tiếng nói kia thét lên.

Tiếng nói… chính là tiếng nói của tôi.

Tiếng nói yếu ớt, mong manh của con người có tên là Cassie.

Tôi.

Tôi!

Aaa...!

Đột nhiên tôi lại là Cassie. Tôi biết tên của mình. Tôi biết mình là ai.

Nhưng điều ấy hổng có ý nghĩa gì nữa. Cái thân xác mối đã ra ngoài sự kiểm soát của tôi rồi. Một ý chí mạnh mẽ hơn ý chí của chính tôi đang chỉ huy nó.

Con-mối-tôi đột nhiên lọt vô một không gian mở rộng. Một không gian trong thực tế rộng hổng hơn sáu, bảy centimet, vậy mà tôi cảm thấy nó lớn như một hội trường.

Đột nhiên tôi biết ai đã nắm quyền kiểm soát bộ óc mối của tôi.

Tôi biết cái đã gạt tâm trí người của tôi ra rìa.

Nó bự ngoài sức tưởng tượng. Từ cái đầu và cái thân nhỏ xíu của nó mọc ra một cái túi quái đản phập phồng, lớn cỡ quả khí cầu.

Ở đầu kia là hai hàng trứng dính dính nhầy nhầy đang chờ lũ mối thợ tới mang đi.

Đó là một con mối chúa.

Tôi đã ở trong phòng của nữ chúa mối.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx