sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 9) - Chương 13 - 14 - 15

VŨ KHÍ BÍ MẬT

CHƯƠNG 13

Con mối chúa!

Tôi có thể cảm nhận được quyền năng của nó. Đây là thế giới của nó. Đây là tất cả các nô lệ của nó. Còn hơn là nô lệ nữa vì chúng hổng có ý chí riêng…

Nữ chúa ra các mệnh lệnh cho tôi - bảo vệ những con mối làm nhiệm vụ chuyên chở trứng. Các mệnh lệnh truyền bằng những mùi và cảm giác mơ hồ, nhưng hổng thể cưỡng lại được.

Tôi cảm thấy cái phần người của tôi yếu ớt và thảm thương quá, tôi hổng có khả năng kiểm soát cái thân xác mối mà tôi đang ở trong. Cái thân xác ấy đã thuộc về nữ chúa mối.

“Rachel,” tôi kêu. “Marco, Ax.”

“Mình…” Đó là tiếng nói bằng ý nghĩ của Rachel. “Mình… mình… Ồ không, không, không!”

“Rachel! Đó là nữ chúa mối. Nó đang kiểm soát tụi mình,” tôi nói.

“Mình hổng thể… thân xác của mình… nó cứ…”

“Marco! Bồ có nghe thấy mình không Marco? Marco!”

“Nó đã bắt được tui rồi. Tui hổng thể từ chối. Tui hổng thể dừng lại!” Cậu ta la lên trả lời, giọng đầy lo lắng.

Cái thân xác mối của tôi di chuyển. Tôi đi sau hai con mối thợ, mỗi con vác một quả trứng quý báu dính nhớp. Tôi phải bảo vệ chúng. Có thể có những kẻ thù. Chúng tôi đi dọc theo chiều dài thô kệch của con mối chúa. Đi về phía cái đầu của nó.

Kiến là kẻ thù của chúng tôi. Đôi khi chúng kéo tới tràn ngập các đường hầm, lùng kiếm trứng mối đem về làm thức ăn.

Đôi khi chúng tấn công chính con mối chúa.

“Con mối chúa!” Tiếng Rachel nói. “Chỉ có một cách là… tiêu diệt mối chúa.”

Y như có một cú điện giật trong tâm trí tôi! Trừ khử con mối chúa! Đó là cách duy nhất. Lũ mối sẽ hổng thể ngờ chuyện đó. Sẽ chẳng có con nào ngăn cản tôi!

Nhưng thân xác của tôi đâu còn là của tôi nữa. Tôi hổng thể đi đến quyết định…

Hai con mối thợ ì ạch đằng trước tôi. Hai cọng râu của tôi cảm nhận được những cái đít của chúng. Và tôi biết cái đầu của nữ chúa mối ở ngay bên tay mặt mình. Chỉ cách có hơn một centimet. Dám hổng tới nữa.

Cái đầu con mối chúa… hai cọng râu… hai mắt… giống như một con kiến!

Một cơ may… tập trung… tập trung… Tôi phải lừa cái trí óc của loài mối trong mình. Tôi phải huy động từng chút xíu sức lực của mình.

Nếu như tôi thất bại, tôi sẽ sống hết đời mình như một tên nô lệ mất trí của con mối chúa.

Ngay bây giờ! Hành động ngay bây giờ!

Tôi ngoặt qua bên tay mặt. Giống như là đi qua bãi mật mía vậy đó. Con mối chúa đã ra lệnh cho tôi đi đằng sau lũ mối thợ và tôi đang bất tuân thượng lệnh.

Kiến! Kiến! Tôi thét lên hai tiếng ấy trong đầu mình. Kiến! Tiêu diệt! Tiêu diệt con kiến!

Tôi leo qua sáu bảy con mối đang chăm nom mối chúa.

Tôi lướt về phía cái đầu con mối chúa. Tôi cảm thấy cọng râu của mình đụng vô nó. Tôi há cái hàm gọng kềm khổng lồ của mình ra…

Những con mối điên cuồng chạy tứ tung. Mất sự kiểm soát, chúng chạy lạc lối, bối rối. Tôi cũng giống vậy mất một lúc. Tôi muốn trở thành một trong những con mối lạc lõng, hoảng loạn.

“Tự do rồi! Thoát rồi! Cassie, tụi mình đang ở đâu vậy cà? Hãy ra khỏi đây đi!” Tôi nghe thấy một tiếng la rất xa xăm. Đó là Ax? Marco? Hay Rachel?

“Hoàn hình!” Tôi la lên với chút khả năng kiểm soát cuối cùng của mình.

“Không! Không!” Một tiếng nói hét lên trong đầu tôi. “Bồ đang ở trong một khúc gỗ!”

“Hoàn hình!” Tôi hét lên lần nữa. Là con người. Tôi muốn trở lại làm người. Hãy cho tôi làm người. Tôi muốn trở lại làm người! Cho tôi ra khỏi nơi này, ra khỏi thân xác này.

Tôi lớn lên. Những bức tường ép xung quanh tôi. Tôi chật cứng cả đường hầm. Tôi hổng thể lớn thêm được nữa!

Bị kẹt cứng! Đau đớn quá trời! Tôi đã thành một con mối trương phồng, to đùng. Lớn hơn bất kì con mối chúa nào. Khổng lồ luôn.

Tôi hổng thể lớn hơn được nữa. Mà cũng hổng thể dừng lại. Tôi đang thành người trở lại, ráng làm cho một thân thể người vừa khít một không gian hổng lớn hơn ruột một trái óc chó.

Thế rồi… một sự bùng vỡ!

Những bức tường bung ra. Những mảnh vụn tung tóe! Không khí mát rượi ào vô qua lớp da cứng của loài mối. Cái đầu tôi được giải phóng khỏi khúc gỗ và lớn lên. Nhưng phần thân tôi vẫn còn kẹt, đang quằn quại đau đớn vô cùng.

Bây giờ tôi đã có hai mắt, đã có thể nhìn được dù chỉ lờ mờ. Tôi vẫn còn nhỏ xíu, và chợt, phía trên đầu tôi có một lưỡi dao khổng lồ dài bằng chiếc máy bay phản lực chở khách đang chém xuống. Gỗ nứt tung lần nữa và thân thể tôi được giải phóng.

Tôi lớn lên, lớn lên mãi. Hai tay… hai chân… cái đầu thực sự của mình.

Tôi quỳ lên một sàn gỗ. Marco và Rachel đứng bên tôi, cả hai đều đã thoát khỏi tổ mối và đã hoàn hình xong. Ax đã sử dụng cái đuôi của ảnh để chém bung gỗ giúp tôi thoát ra.

Trong phòng tối hù nhưng có những ánh đèn chỉ dẫn xanh đỏ le lói. Và có một màn hình computer trên đó có những hình tam giác trôi nổi lúc tan lúc hợp.

“Bồ ổn chứ?” Rachel hỏi. Nhỏ cúi người xuống, đặt tay lên vai tôi.

Tôi ôm chầm lấy nhỏ, rồi đột ngột xô bắn ra. “Để cho tôi đi! Đừng đụng vào tôi! Đừng đụng tới tôi! ĐỪNG ĐỤNG TỚI TÔI!”

Lẹ như chớp, Rachel lấy tay bịt miệng tôi lại. Marco túm lấy hai mắt cá chân tôi và giữ chặt lại.

“Cassie!” Rachel rít lên. “Im ngay. Tụi mình đang ở bên trong tòa nhà của bọn Yeerk, đang ở một phòng ngoài, nhưng có thể nghe được tiếng người nói ở phòng kế bên!”

Lúc này thì tôi mặc kệ tất. Tôi vật lộn, chống trả và ráng hét tướng lên.

“Ax, bồ coi có thể làm gì với cái computer này thì làm liền đi!” Marco thì thầm một cách khẩn thiết.

Rachel và Marco ghì chặt tôi xuống sàn. Và từ từ… rất từ từ… những cơ bắp căng cứng của tôi giãn ra. Tôi ngưng vật lộn.

“Bây giờ bồ đã ổn chưa?” Rachel hỏi.

Ổn ư? Chắc tôi chẳng bao giờ có thể ổn thỏa trở lại. Nhưng tôi vẫn gật đầu. Rachel nhấc tay khỏi miệng tôi.

“Xong rồi mà Cassie,” Marco nói. “Bồ đã cứu tụi này. Vậy là xong rồi. Và bây giờ tụi mình có những vấn đề khác phải lo đây.”

“Mình ổn rồi,” tôi nói. “Thấy khỏe rồi.” Nhưng tôi vẫn nổi da gà. Những kí ức đen tối hãi hùng kéo về lúc nhúc trong óc tôi.

“Tôi mở khóa được rồi,” Ax kêu. “Ừm… tôi cần một người nào đó giúp tôi hiểu được ý nghĩa của những điều tôi nhìn thấy ở đây.”

Marco đứng lên. Rachel ngồi lại với tôi. Nhỏ vuốt tóc tôi y như mẹ tôi vẫn làm mỗi lần tôi gặp ác mộng…

Tôi nghe thấy những tiếng động từ phòng bên. Những tiếng người. Và bọn Hork-Bajir nói thứ ngôn ngữ kì quặc pha trộn giữa tiếng mẹ đẻ của chúng với tiếng người mà chúng đã phải học để làm nhiệm vụ trên Trái Đất.

“Một kiểu ủy ban gì đó,” Marco trầm ngâm nhìn vô màn hình computer. “Ba thành viên. Họ biểu quyết về những việc sẽ làm đối với khu rừng. Họ sẽ quyết định việc đốn cây có được tiếp tục hay không.”

“Công ty Gỗ Dapsen,” Ax nói. “Bọn Yeerk đặt tên cái công ty đốn cây này như vậy. Thiệt là mắc cười.”

“Mắc cười cái gì kia chứ?” Marco hỏi.

“Dapsen, đó là một từ Yeerk có nghĩa là… hừ, thôi đừng thèm để ý nó có nghĩa là gì. Từ ấy bậy bạ lắm.”

“Coi cái tài liệu này nè,” Marco thì thào. “‘Giấy phép sơ khởi nghiên cứu tính khả thi của…’ Ê, bọn Yeerk chưa có giấy phép chung cuộc để bắt đầu đốn cây đâu nha. Cái ủy ban này vẫn chưa quyết định. Ba người. Một đã đồng ý. Có thể là một tên Mượn xác. Một đã biểu quyết dứt khoát không. Còn lại một người. Một ai đó tên là Farrand. Nguy hiểm thiệt!”

“Nguy hiểm thế nào?” Rachel hỏi.

“Nguy hiểm lắm, vì ông ta sắp tới đây thị sát thực địa,” Marco giải thích. “Vào cuối tuần này. Sau đó ổng sẽ biểu quyết. Nếu nhà ông này biểu quyết thuận, thì bọn Yeerk được tiến hành công việc và tụi mình sẽ gặp rắc rối to.”

“Ổng biểu quyết thuận là cái chắc,” Rachel nói giọng ủ ê.

“Tôi lo rằng đó là sự thật,” Ax tán thành. “Bọn Yeerk sẽ biến ổng thành một tên Mượn xác.”

“Nếu tụi mình cản được chúng thì sẽ hổng có chuyện đó,” Marco phản đối.

“Phải giải quyết lần lượt từng việc mới được. Tụi mình cần thoát khỏi đây cái đã,” Rachel nói. “Nhưng hổng thể đi ra theo cái lối đã vô được đâu.”

Chẳng đứa nào cãi lại điều ấy.

“Tôi đã thay đổi đôi chút trong chương trình để có thể mở khóa cái computer này từ computer ở nhà Marco. Và tôi có thể tạm thời tắt hệ thống phòng thủ từ cái máy này,” Ax nói. “Nhưng vẫn còn bọn cảnh vệ ở phía ngoài. Và bọn Hork-Bajir ở phòng bên nữa.”

“Ừa tụi mình phải vọt thiệt lẹ.” Rachel nói. “Cassie à, bồ có thể biến hình được nữa hôn? Thành chó sói í? Mình sẽ luôn ở sát bên bồ.”

Tôi có thể biến hình nữa không á? Chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi tôi đã muốn phát bịnh. Nhưng ngay cả lúc đang sợ đến run người, tôi cũng biết rằng làm bất cứ điều gì cũng tốt hơn là chun lại vô cái tổ mối kia.

Năm phút sau, Ax tắt hệ thống phòng thủ và tụi tôi chạy ra khỏi tòa nhà.

Tôi đoán rằng bọn Yeerk quá trông cậy vào hệ thống phòng thủ kĩ thuật cao của chúng. Hổng có hệ thống ấy, chẳng ma nào lo bật dù chỉ một tín hiệu báo động. Nhờ một may mắn ngớ ngẩn lạ lùng mà tụi tôi chạy lọt qua khoảng cách giữa hai tên Mượn xác làm nhiệm vụ cảnh vệ.

Hổng tên nào la lên. Hổng tên nào nổ một phát súng. Tụi tôi chạy vô rừng, Jake nhập bọn với tụi tôi ở trong.

Trên đường về chẳng đứa nào muốn nói năng gì nhiều.

CHƯƠNG 14

Ba mẹ tôi cứ ngỡ tôi ở nhà Rachel. Còn mẹ Rachel lại ngỡ nhỏ ngủ đêm ở nhà tôi. Nhà tôi thì dễ lẻn vô hơn, cho nên hai đứa tới đó.

Lúc tôi và Rachel hoàn hình thì đã sắp rạng đông. Tụi tôi rón rén đi qua căn phòng khách tối hù và lên phòng tôi, ráng hổng làm các bậc cầu thang kêu cọt kẹt.

Tôi cho Rachel mượn một chiếc sơ mi bằng vải flanen rộng thùng thình. Nhỏ vớ lấy một cái mền và một chiếc gối rồi nằm lăn xuống sàn, bên cạnh giường tôi. Tôi nghĩ là nhỏ đã kịp ngủ trước khi chạm mình xuống đất.

Tôi bò vô giường mình. Cái giường thân thuộc của tôi. Lớp khăn trải giường còn mát rượi. Cái mền len là cái mền len của tôi. Tôi thuộc về nơi này. Đó là nơi chốn của tôi.

Tôi nhắm mắt rồi lại mở ra liền.

Những cái bóng mà ánh sao mờ hắt lên các bức tường… hình dáng những áo sơ mi và bộ bảo hộ lao động treo trên nóc… gáy những cuốn sách mà tôi đã đọc, ngay trong căn phòng này… chẳng có thứ gì có vẻ là có thật.

Tôi nhớ lại căn phòng do hàng trăm con mối thợ đục trong khúc gỗ mục. Và tôi nhìn thấy con mối chúa to đùng.

Tôi cảm thấy hai cái gọng kềm của mình…

Tôi không chỉ tiêu diệt con mối chúa. Tôi đã tiêu diệt toàn bộ tổ mối. Tôi đã làm thế để cứu bản thân mình và các bạn mình.

Tôi muốn ói ra một cái. Nhưng thế thì tôi phải ra khỏi giường để vô phòng tắm. Mà tôi cảm thấy hình như mình hổng bao giờ muốn rời khỏi giường một lần nữa.

Tôi yêu thương các con vật. Toàn bộ đời sống của tôi đã quấn quýt với chúng. Tôi yêu thiên nhiên. Nhưng thực sự tôi đã biết gì về thiên nhiên chưa nhỉ?

Tôi đã bay với đôi cánh của một con ó biển. Tôi đã vẫy vùng ngoài biển xa trong lốt một con cá heo, đã nhìn thế giới qua cặp mắt của một con cú, và đánh hơi ngọn gió với những giác quan bén nhạy của một con sói. Tôi đã bay lộn ngược đầu và bay giật lùi trong cơ thể của một con ruồi. Đôi khi ban đêm tôi ra ngoài đồng xa và trở thành một con ngựa chạy trên đồng cỏ.

Và mọi con vật mà tôi đã từng biến thành, nếu nó hổng là kẻ giết chóc thì cũng là kẻ bị giết.

Trong hàng triệu cuộc chiến trên khắp thế giới, trên mọi lục địa, trên mỗi phân vuông trong không gian, đều có sự giết chóc. Từ những con thú dữ châu Phi lạnh lẽo săn lùng những con linh dương non yếu, tới những cuộc chiến khủng khiếp diễn ra trong các ụ kiến và các tổ mối.

Toàn bộ thiên nhiên là một cuộc chiến tranh.

Và ở đỉnh cao của sự hủy diệt ấy, những con người giết chóc lẫn nhau cũng như giết chóc các giống loài khác, và bây giờ chính họ lại bị bọn Yeerk nô dịch và tiêu diệt.

Đó là bản chất cốt lõi của thiên nhiên mà. Màu của thiên nhiên đâu chỉ là màu xanh, mà còn là màu đỏ nữa…

Tôi cảm thấy những giọt nước mắt đang chảy xuống hai má mình và ướt đầm mặt gối. Lẽ ra tôi đã khóc to lên, nhưng tôi hổng muốn Rachel tỉnh giấc. Tôi muốn hét lớn lên nhưng lại sợ ba mẹ chạy tới. Lúc ấy tôi biết nói gì? Tôi sẽ lại nói dối, lại những lời dối trá. Bởi vì trong thế giới của mình, tôi cũng là một con mồi. Bọn Yeerk đang săn đuổi tôi.

Tôi sợ lắm. Tôi chỉ có một mình. Tôi chẳng biết chuyện gì sắp xảy ra cho mình nữa.

Và thế là tôi nghĩ tới lũ chồn hôi con lạc mẹ. Những con vật nhỏ bé mà phần lớn mọi người cho là hổng thể thương nổi. Nhưng chúng đang sợ hãi và đơn độc. Nếu như chúng còn sống.

CHƯƠNG 15

Tôi đoán là cuối cùng mình cũng đã ngủ thiếp đi, bởi vì tôi đã có một giấc mơ. Nhưng hổng phải một cơn ác mộng. Cũng hổng phải giấc mơ liên quan tới thế giới của loài mối.

Trong mơ tôi là một người mẹ. Đang đi tìm con. Tôi lùng sục khắp mọi nơi, mặc dù tôi đã bị thương và đang đau đớn.

Cuối cùng thì tôi cũng tìm được chúng. Và trong giấc mơ, chúng nằm cuộn tròn bên tôi.

Khi tôi tỉnh dậy, giấc mơ tan biến rất lẹ, nhưng nó để lại một cảm giác thật yên bình.

Mặt trời đã lên cao. Đã mười giờ rưỡi sáng. Muộn rồi. Rachel đã tắm và mặc quần áo xong.

“Mình hổng thể ngờ là bồ ngủ ngon lành vậy,” Rachel làu bàu. “Mình thì có một cơn ác mộng cực kì tệ. Bây giờ mình về nhà nghen. Bồ ổn rồi chứ?”

“Chắc chắn rồi,” tôi vừa nói vừa dụi mắt cho tỉnh ngủ. “Ý mình là… bồ biết đó, đêm qua và toàn bộ vụ ấy… chẳng phải mình bị khủng hoảng thần kinh hay gì đó đại loại đâu. Cú sốc đó là có căn cứ. Vụ đó làm mình gớm ghiếc quá.”

“Bồ khỏi cần nói chuyện đó với mình.” Rachel tán thành. “Nhưng nếu bồ nghĩ ngợi về nó thì cũng đâu có gì quan trọng, Cassie à. Chúng chỉ là những con mối không hơn không kém. Đồ sâu bọ ấy mà.”

“Ừa.”

Rachel đi khỏi. Tôi hổng biết nhỏ phải về nhà thiệt hay tôi đã làm cho nhỏ thấy oải. Rachel vốn hổng phải loại người thích âu yếm người khác. Việc bắt buộc phải cư xử với tôi giống như một đứa bé có thể đã làm nhỏ phát ớn.

Mẹ tôi đã đi làm, ba tôi cũng đã đi đâu. Tôi đoán thế, bởi vì hổng thấy chiếc xe tải của ba ở nhà. Tôi ăn vài lát bánh mì nướng và uống một li nước cam. Rồi tôi ăn thêm một mẩu bánh pizza nhân rau còn sót lại.

Tôi cảm thấy mình bồn chồn và kì quặc làm sao í. Như thể tôi đang cheo leo bên bờ một cái gì đó. Như thể cuộc sống của tôi đã trở nên mất cân bằng kể từ ngày hôm qua.

“Rachel có lí lắm,” tôi nói thành tiếng, chỉ cốt được nghe một tiếng người. “Chúng chỉ là đồ sâu bọ. Những con mối chứ gì đâu. Với lại, cuối cùng thì mình cũng đã thoát ra được rồi kia mà.”

Tôi bước ra ngoài để cảm nhận ánh nắng trên làn da của mình. Làn da người của mình.

Hổng thực sự suy nghĩ về việc mình làm, tôi đi xuống nhà kho, tới cái tủ lạnh mà chúng tôi sử dụng để chứa những thức ăn cho các con thú. Tôi lấy ra một con cào cào đông lạnh đút vô túi quần, rồi đi về phía bìa rừng.

“Ê Cassie” tôi nghe thấy có tiếng nói trong đầu khi tôi bước đi sột soạt qua rừng. “Có chuyện gì mới không vậy?”

Tôi ngẩng đầu và trông thấy Tobias lướt sạt qua. Cậu ấy bay lên, ngoặt gấp một vòng và đậu xuống một cành cây. Bộ vuốt sắc lẻm bấm sâu vô vỏ cây.

“Chẳng có gì quan trọng,” tôi đáp.

“Tui nghe nói đêm qua tệ lắm hả?”

“Ừa, bồ vừa nói chuyện với ai vậy?”

“Với Ax chứ còn ai nữa. Ảnh chắc là phải “rụng tim” vì tất cả những chuyện đó.”

Tôi dừng bước. Có cái gì đó trong cách Tobias nói “rụng tim.” “Tobias nè, bồ còn nói chuyện với ai khác không?”

“Đại loại là với Marco,” cậu ấy đáp.

“Và Marco bảo bồ là mình đã phát rồ, đúng hông?”

“Thực ra chữ Marco dùng là ‘phát khùng’ với lại ‘cuồng’ và ‘chập mạch.’ Nhưng cậu ấy nói tất cả những chữ đó với một giọng rất tử tế.”

Tôi bật cười một cách cay đắng. “Phải, mình có hơi chập mạch thiệt đó.” Tôi công nhận.

“Xin chào mừng bồ đã nhập hội mát dây,” Tobias nói giỡn. “Tụi mình sẽ chẳng có đứa nào ra khỏi mọi chuyện này mà còn hoàn toàn bình thường được đâu. Bồ biết mà. Bao nhiêu là cái đáng sợ.”

“Phải, mình phát bịnh lên vì tất cả những chuyện đó rồi,” tôi nói. “Mình đã phải tiêu diệt con mối chúa. Mình biết, nó chỉ là một con bọ thôi. Nhưng mình là ai mà có quyền quyết định giết con vật này hay không giết con vật kia chứ? Mình đây nè, nào người bảo vệ cây cối, người yêu thú, như Marco nói, vậy mà khi đụng chuyện mình chỉ giống như…”

“Giống như tui chứ gì?” Tobias hỏi.

“Giống như bất kì một con thú săn mồi nào,” tôi nói một cách vụng về.

“Bồ cảm thấy tệ hại vì bồ phải giết con mối chúa để sống sót.”

“Lẽ ra mình hổng nên ở đấy. Chỗ đó là thế giới của chúng, đâu phải thế giới của mình. Những đường hầm trong khúc gỗ mục kia là toàn bộ vũ trụ của chúng. Mình đã xâm lăng nó. Và khi chúng cản đường, mình đã giết chúng. Việc ấy có khiến bồ nhớ tới kẻ nào không?”

“Coi kìa, bổ hổng phải là một tên Yeerk, và những con mối hổng phải là con người…” Tobias nói. “Hổng thể so sánh vậy được.”

Tôi chẳng thèm cãi lại. “Nè, mình phải biến hình đây. Mình phải làm một việc gì đó.”

“Việc gì mới được chứ?”

Tôi thở dài. “Một việc ngu ngốc, có lẽ vậy. Ở nhà mình có một con chồn hôi mẹ bị thương. Nó có một lũ con nhỏ đang sắp sửa chết. Mình nghĩ là ít nhiều mình cũng biết chúng hiện ở đâu, nhưng mình hổng thể tới đó trong hình dạng một con người.”

Tobias im lặng một lúc. “Lũ chồn hôi con hả? Gần bìa khu trại đốn cây của bọn Yeerk chứ gì?”

“Phải.”

“Tui có thể chỉ cho bồ chúng ở đâu.”

Một khoảnh khắc lạnh ngắt, tôi hổng hiểu được Tobias vừa nói gì. Tôi hổng muốn nghĩ vì sao Tobias… vì sao một con diều hâu đuôi đỏ lại có thể biết chính xác chỗ ở của một lứa chồn hôi mới sinh.

Tôi hít mấy hơi thiệt dài. Tôi ráng giữ giọng thật bình thản. “Chúng còn sống hay không?”

“Có bốn con vẫn còn sống,” Tobias nói.

Tôi cảm thấy có một sự xúc động lạ thường ít có sôi lên trong lòng mình. Tôi nhìn Tobias trừng trừng. Nhìn những chiếc vuốt sắc lẻm, nhìn chiếc mỏ khoằm ác mó.

Tôi có thể hình dung bức tranh ấy trong đầu. Cái cách Tobias có thể nhào xuống, lia vuốt ra, quắp những con vật bất lực lên khỏi mặt đất và…

Tôi run cả người. Tôi nắm chặt hai bàn tay lại để ngăn chúng khỏi run lên.

“Mình sẽ đi cứu những gì còn lại của chúng,” tôi nói, giọng hổng còn bình thản được nữa.

“Tui sẽ giúp bồ,” Tobias tuyên bố.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx