sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 9) - Chương 16 - 17 - 18

CHƯƠNG 16

Tôi biến thành ó biển và bay theo Tobias. Cậu ấy dẫn tôi thẳng tới cái điểm mà tôi đã trông thấy đêm trước. Tôi quắp con cào cào đông lạnh trong bộ vuốt của mình. Tôi chẳng hỏi Tobias câu nào, mà cậu ấy cũng chẳng nói gì hết.

Tobias chỉ cho tôi lối vô gần như hổng nhìn thấy được của cái hang chồn hôi, rồi bay đi. Tôi biết là cậu ấy sẽ gặp Jake để kể cho Jake nghe tôi làm cái trò gì. Và tôi biết mình đã làm tổn thương Tobias vì đối xử với cậu ấy một cách lạnh lùng như thế.

Nhưng, nói cho ngay, lúc ấy thì tôi bất cần. Tôi chỉ muốn kiếm cho ra những con chồn hôi con ấy thôi. Tôi chẳng biết tại sao, nhưng trong tâm trí tôi lũ chồn hôi con ấy đã trở thành vô cùng quan trọng.

Khi Tobias đã khuất dạng, tôi bắt đầu biến hình.

Lần biến hình này hổng khó lắm. Trong quá trình biến đổi tôi vẫn giữ được hai mắt, hai tai và một cái miệng. Hổng giống như khi biến thành côn trùng.

Một cảm giác đã thành quen thuộc của việc co rút. Và sự bất ngờ khi có một cái đuôi to đùng và bùm xùm mọc ra từ đốt xương cùng. Nhưng tôi đã biến thành sóc một lần rồi. Lần này cũng khá giống như thế.

Nhưng đến bộ lông thú thì khác. Ồ, trước đó tôi đã mọc lông thú rồi, song chưa bao giờ tôi có bộ lông dài thế, sang trọng thế, ấn tượng thế. Có thể nói đó là một chiếc áo khoác bằng lông thú chính hiệu. Hầu hết màu đen, nhưng có một dải màu trắng chạy dọc sống lưng xuống tận đuôi.

Các giác quan của chồn hôi chẳng có gì đặc biệt. Thính giác có thể tốt hơn của con người chút xíu. Khứu giác thì tuyệt nhưng thị giác lại kém.

Và thân thể của chồn hôi chẳng lanh lẹ cũng chẳng mạnh mẽ. Nó phải lết chân và hơi lạch bạch khi bước đi, khi muốn chạy thì hóa ra lại lạch bạch thêm một chút nữa.

Bàn chân trước của tôi bây giờ có thể quắp và giữ các vật, nhưng vẫn thua xa hai bàn tay người của chính tôi trước đó.

Chính bộ óc và bản năng của chồn hôi mới có vẻ lạ lùng hơn cả. Tôi đã từng ở trong những bộ óc chỉ chứa đựng toàn là sợ hãi hay đói khát. Những bộ óc bị kích động như thể được nuôi bằng chất adrenalin vậy đó.

Nhưng cái bộ óc này, nơi tập trung các bản năng này, lại thiệt là… dịu dàng. Và hổng biết sợ. Hổng vênh váo và tự tin như bộ óc của một loài thú dữ, chỉ đơn giản là hổng biết sợ.

Tôi là một con thú chẳng lớn hơn một con mèo nhà. Hổng có hàm răng nhọn hay bộ vuốt sắc. Vậy mà chẳng có con vật nào trong rừng dám gây chuyện với tôi. Tôi cảm thấy sự êm ái của niềm tin tuyệt đối.

Tôi có thể nghe thấy tiếng ngoeo ngoeo của lũ chồn hôi con trong hang.

Tôi lạch bạch đi tới cửa hang và đút đầu vô trong. Hang tối hù, nhưng tôi nhận ra được bốn con vật nhỏ xíu, bất lực - bốn con chồn hôi con. Chúng hổng còn đỏ hỏn, nhưng cũng chưa đủ khả năng tự vệ hay đi săn mồi.

Tôi biết có một số người nghĩ rằng loài vật thì hổng có xúc cảm. Nhưng lũ thú con này thực sự sung sướng khi trông thấy tôi. Và có cái gì đó trong bộ óc chồn hôi của tôi bỗng thư giãn và vui hẳn lên khi nhìn thấy chúng.

Tôi lấy ra con cào cào đông lạnh, giờ đây đã rã đông. Tôi bò vô cái lỗ nhỏ đào trong lòng đất. Tôi cuộn mình lại, và lũ nhóc nép cả vào người tôi. Tôi cho chúng nó ăn con cào cào.

Tôi biết rằng mình chỉ có được hai tiếng đồng hồ trong lốt biến hình. Nhưng mặc dù mới vừa ngủ dậy có vài giờ trước đó, đột nhiệt tôi lại cảm thấy buồn ngủ. Lũ nhóc đã chén xong bữa. Chúng hổng còn lo chết đói. Giờ đây tôi cảm thấy buồn ngủ và thanh thản vô cùng…

BRÙM!

“Hê hê! Bồ có ở trong không đó, Cassie?”

Tôi thức dậy. Mình đang ở đâu thế này? Xung quanh tối hù. Mình đang nằm trên giường hả? Mình đang… ồ, không, hay mình đang ở trong tổ mối?!

Bốn chú nhóc vẫn ngủ, cuộn tròn và nép vào người tôi. Tôi đang ở trong cái hang chồn hôi. “Cái gì vậy?” Tôi hỏi.

“Mình đây, Jake đây mà. Cassie, hãy ra khỏi đây mau. Ngay bây giờ! Bồ đã biến hình được gần hai tiếng rồi đó!”

Câu ấy đã làm tôi tỉnh hẳn. Tôi vọt ra khỏi hang chồn và lập tức hoàn hình.

Jake thì đang đứng đó cùng với Marco. Tobias thì đậu trên một nhành cây.

Trước đây tôi đã từng thấy Jake nổi khùng. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy bạn ấy phát khùng như lần này. “Bồ đang làm cái quái gì vậy hả?!” Jake hét lên, chẳng thèm đợi tôi hoàn hình người xong. “Chỉ mười phút nữa là bồ sẽ suốt đời là một con chồn hôi!”

“Mình buồn ngủ quá,” tôi thanh minh. Miệng tôi còn chưa thành hình đầy đủ.

“Bồ mất trí rồi hả? Bồ có chuyện gì vậy?” Tôi chưa bao giờ để ý rằng Jake có một cái gân nổi gồ lên trên trán khi bạn ấy giận dữ.

“Coi kìa, mình xin lỗi mà,” tôi lung búng khi đã hoàn hình xong.

Jake còn lâu mới tha cho tôi. “Tụi mình có được quyền năng này đâu phải để làm những chuyện như vậy chứ. Tụi mình đâu thể tìm cách cứu từng con chồn hôi bị lạc trên thế giới,” Jake tiếp tục la. “Chúng ta là một đội quân, một đội quân nhỏ bé, yếu ớt, thảm hại, quân số lèo tèo. Tobias thì đã bị kẹt cứng trong lốt biến hình. Nhưng thà là bị kẹt trong khi chiến đấu với bọn Yeerk như cậu ấy, chứ tui hổng thể tin là bồ để cho mình xém chút nữa là bị kẹt chỉ vì mấy con chồn hôi!”

Marco bước tới và đặt một bàn tay lên vai Jake, gần như kéo cậu ấy lại. “Coi kìa, ổn cả rồi mà, Jake. Nhỏ Cassie ổn rồi mà.”

“Đó là nhờ Tobias chứ đâu phải nhờ cổ,” Jake gắt.

Tôi hổng biết nói sao nữa. Tôi bị choáng quá mức. Và nói cho ngay, tôi khá hãi hùng vì cái điều xém chút là xảy ra cho tôi.

Jake đứng sát vô tôi, mặt ghé sát mặt tôi. “Mình biết bồ đã trải qua những kinh hoàng thực sự vào đêm hôm qua. Mình cũng ở đó mà. Và mình cũng có những cơn ác mộng. Mình biết cái gì đang diễn ra trong đầu bồ lúc này.”

“Mình ổn mà,” tôi lẩm bẩm.

“Thôi im đi và nghe mình nói đây,” Jake nghiêm giọng, nhưng cơn tức giận đã qua rồi. “Mình lo cho bồ lắm, Cassie à. Tất cả tụi này đều lo cho bồ. Và tất cả tụi này đều cần có bồ.”

“Để chiến thắng á?” Tôi vặn lại. “Bồ cần có mình để uýnh nhau hả? Nhưng nếu mình hổng muốn đánh đấm thêm nữa thì sao? Nếu mình ngán hết cả rồi thì sao nào? Mình đã chiến đấu đủ lắm rồi.”

“Bồ đã chiến đấu quá đủ rồi là khác. Hàng trăm lần vẫn hơn mức đủ ấy chứ. Nhưng bọn Yeerk vẫn còn ở đây…”

Tôi nhún vai. “Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu,” tôi nói. “Đó là một phần của lẽ tự nhiên. Con người bao giờ cũng thắng, những loài vật khác bao giờ cũng thua. Có thể bây giờ đến lượt chúng ta thua chứ sao.”

Jake gật đầu. “Đây hổng phải là chuyện của một giống loài có tên là loài người. Đây là chuyện của những con người mà chúng ta quen biết. Những con người mà chúng ta nhìn thấy hằng ngày. Anh trai của mình, anh Tom, là một trong số họ. Vậy thì tại sao bồ hổng tới mà nói với Tom rằng ảnh làm nô lệ cho bọn Yeerk là hay lắm bởi vì bây giờ tới lượt chúng ta bị uýnh nhừ tử rồi?”

Jake quay lưng và bước đi.

“Jake? Ừm… con chồn hôi mẹ chỉ có thể trở lại chỗ này sau khoảng một, hai ngày nữa. Mình đâu có thể bỏ mặc mấy nhóc này.”

Jake chống hai tay lên hông và ngó tôi trừng trừng. “Bồ hổng thể ở trong lốt biến hình quá lâu, bồ biết mà.”

“Mình biết chứ. Nhưng mình phải chắc chắn rằng hổng có bọn thú săn mồi lởn vởn ở đây. Mình phải đem thức ăn cho chúng. Và đôi lúc mình phải biến hình để chúng có được hơi hướng của mẹ chúng trong khu rừng hoang này. Coi nè… mình biết là điều đó có vẻ ngu xuẩn đối với bồ hoặc Marco hay có thể là với bất kì ai. Nhưng mình phải làm chuyện đó.”

“Tui sẽ trông chừng chúng nó cho,” Tobias nói.

Tôi đã quên béng là thính giác của loài diều hâu cực nhạy.

“Ừm, được rồi. Tụi mình sẽ làm gì đó để giải quyết vụ này.” Jake kết luận. “Cứu lũ chồn hôi này…”

“Cảm ơn Jake,” tôi nói. “Và… xin lỗi nha. Mình hổng có ý làm cho bồ phải sợ hãi đâu. Mình nghĩ bây giờ thì mình sẽ ổn mà.”

Jake nở nụ cười từ tốn của riêng bạn ấy. “Mình cũng sẽ ổn thôi, Cassie. Chừng nào còn có bồ ở gần bên…”

Tôi nghe tiếng Marco bụm miệng cười ở ngay gần đó và tôi cũng bật cười.

CHƯƠNG 17

“Hừ, việc này còn hơn là điên khùng nữa đó,” Marco tuyên bố. Vào buổi chiều cùng ngày, một buổi chiều Chủ nhật, bọn tôi tập họp đầy đủ xung quanh cái hang chồn hôi. “Vậy là tụi mình sẽ nuôi những bé bi chồn hôi nhỏ xíu thúi hoắc này hả?”

“Có gì là điên khùng kia chứ?” Rachel hỏi giọng gay gắt.

“Chúng là lũ chồn hôi,” Marco ngó từ Rachel tới Jake rồi tới Ax, làm như chỉ có mình cậu ta là người duy nhất tỉnh táo trong cái nhà thương điên này.

“Chúng nó dễ thương đó chứ,” Rachel nói.

“A, biết rồi, ‘Dễ thương.’ Hay lắm, hai tiếng đó chắc chắn có thể giải thích mọi thứ trên đời.”

Jake cắt ngang. “Chúng còn quá non nên Cassie hổng thể đem chúng về Dưỡng đường vì sợ chúng sẽ bén hơi người, nhiễm thói quen sống với người. Vì vậy, tụi mình phải chăm sóc… lũ chồn hôi này… cho tới khi mẹ chúng từ Dưỡng đường trở về.”

“Chồn hôi có phải là loài vật thiêng đối với con người không?” Ax hỏi.

“Mọi giống vật đều thiêng liêng đối với Cassie,” Marco đáp.

“Nè, mấy bồ, tụi mình đang cách trại đốn cây của bọn Yeerk có ba trăm mét. Chúng có các máy phát hiện, có tụi cảnh vệ. Tobias đang canh chừng ở trên cao, cho nên tạm thời lúc này tụi mình được an toàn, nhưng hổng chủ quan được đâu. Cassie, bồ hãy nói cho mọi người biết phải làm gì đi.”

“Thế này nha, ngày mai và ngày kia, trong lúc tụi mình đi học thì Ax và Tobias sẽ ngó chừng hang. Thỉnh thoảng, Ax sẽ biến thành con chồn hôi mẹ. Tobias thì tuần tra từ trên cao. Mình sẽ đem thức ăn đông lạnh tới để cậu ấy khỏi phải đi săn mồi trong suốt thời gian này.

“Ồ, lại món thịt chuột đông lạnh không béo,” Marco chọc.

“Tui nghe thấy rồi đó,” Tobias nói vọng xuống từ phía trên những ngọn cây.

“Tui biết là bồ nghe được mà,” Marco cười toe toét.

“Còn sau giờ học và suốt cả đêm, bọn mình sẽ thay phiên nhau trực. Mình sẽ đảm nhận phần lớn việc biến hình chồn hôi, nhưng trong các giờ giải lao, cần phải có Jake, Rachel và Marco giúp việc tuần tra canh phòng.”

Marco giơ hai tay lên trời.

“Bồ chịu hông Marco?” Tôi hỏi.

“Liệu tụi mình có phải mặc áo thun hay xài các nhãn dính có in dòng chữ ‘hãy cứu lấy chồn hôi’ không đó?”

“Coi kìa… mình biết là việc này có vẻ ngu ngốc mà.” Tôi nói.

“Chẳng ngu chút nào đâu,” Marco nói. “Này nha, ba tui nghĩ là tui đã gia nhập một băng đảng nào đó vì hiếm khi tui có mặt ở nhà. Tui hổng thể ngủ được vì cứ lúc nào ráng dỗ giấc ngủ thì đột nhiên tui lại biến thành một con mối, vậy là tui thét lên và tỉnh giấc. Tui chả bao giờ có thì giờ rảnh để ngồi coi ti vi, vì những lúc đó tui lại phải tham gia vô việc tìm cách ngăn chặn bọn Yeerk quét sạch khu rừng và bắn hạ Người Chim kì dị cùng với tên Andalite biết đọc Alnamac. Tóm lại, tui biết rằng chương trình trung học gay go lắm, nhưng cái công việc này còn gay go hơn chút xíu.”

Jake ngó Marco vẻ hoài nghi, “Vậy là nói cách khác, bồ lấy làm vui lòng mà giúp đỡ chứ gì?”

Có lẽ đây là lần đầu Jake làm cho cả bọn phì cười. Kể cả Marco.

Marco nhún vai. “Mấy bồ biết đó, thiệt tình tui thấy nhẹ nhõm khi khám phá ra là Cassie cũng bắt đầu bị chạm mát rồi. Cả bọn đều đã biết những cái khùng của Rachel, của tui. Còn Cassie từ lâu nay là đứa tỉnh táo duy nhất trong bọn. Giờ thì… xin chúc mừng Cassie tham gia hội mát dây. Hãy cứu lấy lũ chồn hôi! Hãy ôm lấy cây cối! Hãy cho chó quyền bầu cử!”

Cả bọn cười rân, tôi cũng hổng thể nhịn cười. Marco bao giờ cũng lôi việc tôi là nhà bảo vệ môi sinh ra làm trò cười. Thường thì như vậy chả xi nhê, vì tôi biết mình tin vô cái gì.

Nhưng bây giờ thì sự hài hước của cậu ấy làm nhói lòng tôi hơn một chút.

Tôi hổng cứu những con cá voi, gấu trúc hay cú đốm. Tôi cứu một nhúm chồn hôi. Trên thế giới này có biết bao nhiêu là chồn hôi đó chứ. Chính xác thì chúng đâu có bị lâm nguy.

Tất cả lại dẫn tôi nghĩ về một con mối chúa. Một con bọ. Tôi đã giết một con bọ, và vì lí do nào đó, điều ấy đã làm lung lay niềm tin sâu xa nhất của tôi.

Có thể Marco nói đúng.

Tôi phát khùng rồi.

CHƯƠNG 18

Suốt hai ngày sau tụi tôi thay phiên nhau chăm sóc đám chồn hôi con. Và mặc dù có vẻ khó tin, công việc này lại hóa ra có kết quả. Dù ít dù nhiều.

Hổng biết có lầm không nữa, nhưng tôi nghĩ là những đứa khác cũng bắt đầu thích thú công việc này. Điển hình là Marco, sau tua đầu tiên của mình, cậu ấy đã quyết định phải đặt tên cho lũ nhóc.

“Joey, Johny, Marky và C.J.” Marco thông báo như thể đó là điều hiển nhiên. “Băng Ramones. Cha đẻ của nhạc punk rock. Họ sẽ được tôn vinh. Cái con có dải lông trắng hơi lan rộng kia kìa! Nó là Joey. Bây giờ đến Johny…”

Ba ngày sau, ngay khi tan trường, tôi tới hang chồn hôi và phát hiện Tobias đang bay lên khỏi miệng hang.

“Chào Cassie.”

“Tình hình ra sao, Tobias?”

“À, vừa có chút lộn xộn. Một con lửng đói bụng đã dừng chân ở đây ngó nghiêng, nhưng tui đã đuổi cổ nó đi rồi.”

“Lũ nhỏ ổn cả chứ?”

“Vẫn còn nguyên cả bốn con, nếu như ý bồ muốn hỏi điều đó,” Tobias trả lời. “Nhưng chúng hổng nằm yên trong hang đâu. Chúng ra ngoài ngó trời ngó đất. Đặc biệt là Marky. Như vậy hổng hay lắm đâu. Nhất là nếu chúng lại ra ngoài lúc đêm hôm.”

Tôi biến thành con chồn hôi mẹ và bò vô hang. Tobias nói đúng: lũ nhóc hết sức hiếu động. Chúng đã lanh lẹ hơn, và bản năng thúc đẩy chúng tìm ra thám thính cái thế giới vĩ đại bên ngoài cửa hang.

“Có lẽ mình nên dẫn chúng đi dạo một vòng.” Tôi bảo Tobias.

“Liệu đó có phải một ý tưởng hay không?” Tobias hỏi.

“Hay là cái chắc. Tại sao không? Bồ cũng cần phải giải lao, duỗi cánh chút đỉnh mà…”

Tobias hởi lòng vì có cớ để bay đi. Nhưng ngay khi cậu ấy bay khỏi, tôi bỗng thấy nghi ngại cho cái ý tưởng sáng chói của mình. Làm sao tôi có thể theo sát dấu chân lũ nhóc đây? Nếu chúng lạc mất thì sao?

Nhưng rồi, trong khi tôi còn đang phân vân thì Marky đã nhào ra ngoài hang và tôi phải chạy vội ra để bắt kịp nó.

Ngay khi tôi vừa xuất hiện, nhóc Marky lập tức ngoan ngoãn lui lại đằng sau tôi. Ba đứa kia cũng chạy ra, lần lượt từng con một. Và tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy chúng xếp hàng y như một lũ học trò lớp một biết vâng lời.

“Hay lắm,” tôi nói, mặc dù dĩ nhiên là bọn nhóc hổng thể hiểu được tôi nói gì. “Mẹ con mình đi dạo một cái nào.”

Tôi lạch bạch bước đi, được khoảng mươi bước tôi quay đầu nhìn lại qua vai. Cả bốn tên nhóc kia vẫn xếp hàng một phía sau tôi. Trong chừng mực nào đó, tôi là mẹ của chúng và chúng đã được chương trình hóa để đi theo tôi.

Tôi lạch bạch bước đi với một cảm giác hơi lạ lùng nhưng hạnh phúc.

Chúng tôi đi dạo như thế trong nửa giờ. Thỉnh thoảng lại dừng bước để hít ngửi. Phần lớn là mùi của các con vật khác nhau.

Và rồi tôi nhận ra là chúng tôi hổng thể chỉ đi dạo suông thế này mãi. Bọn nhóc đang đói bụng. Tôi là mẹ của chúng. Và nhiệm vụ của tôi là cung cấp cái ăn cho chúng.

Nếu như tôi hổng dạy chúng bắt sâu bọ, thì chúng hổng thể sống sót. Chồn hôi ăn một số cây cỏ, nhưng chúng cũng xơi dế, bọ ngựa và châu chấu, thậm chí cả chuột chù lẫn chuột nhắt nữa.

Tôi dừng bước và nhìn lại lũ nhóc “của mình.” Bốn trái banh nhỏ màu đen và trắng bù xù gần như giống hệt nhau. Bốn cái mõm nhỏ tò mò quan sát tôi. Đợi coi tôi làm gì và háo hức học theo.

Tôi đã cho chúng ăn những con châu chấu và chuột đông lạnh lấy từ Dưỡng đường - những món quà tôi thường đem cho Tobias từ khi cậu ấy quá bận rộn hổng thể đi săn mồi cho tử tế. Nhưng lũ nhóc này hổng thể trông cậy con người cho chúng ăn cả đời.

Đột nhiên… một tiếng rầm rĩ! Con vật nào đó đang lao qua rừng, liều lĩnh, hoang dại, náo động. Và nó lao thẳng về phía chúng tôi!

Tôi vội dẫn lũ nhóc quay lại hang, nhưng tiếng động ngày càng lại gần hơn. Nó tiến tới quá lẹ! Tôi thử đánh hơi coi nó là cái gì, nhưng gió đã thổi bạt cái hơi ấy đi.

Thế rồi… GÂU! GÂU! GÂU!...

Một con chó!

Nếu là một con chó sói thì nó sẽ hiểu biết hơn đấy. Một con sói chắc đã từng trông thấy bộ lông hai màu đen trắng này và quyết định đi chỗ khác chơi. Một con gấu cũng sẽ hiểu. Bất cứ con thú hoang nào cũng biết là đừng quấy rầy một con chồn hôi trưởng thành thì hơn.

Nhưng con chó bự con và hạnh phúc này lại hổng phải là thú hoang. Nó sống với người. Nó tuyệt đối chẳng biết gì về loài chồn hôi hết.

Hổng hề nghĩ ngợi, tôi quay lưng lại phía con chó. Tôi vểnh đuôi lên cảnh báo.

Con chó vẫn cứ xộc tới. Lưỡi nó thè ra lủng lẳng ở một bên mép, dớt dãi chảy nhễu nhão. Nó đang rất vui vẻ vì trước mắt có một lũ vật nhỏ xíu màu đen để nó chơi đùa.

Lũ nhóc vẫn xếp hàng một. Chúng quan sát tôi một cách chăm chú.

Điều đó làm tôi mắc cười quá - nếu như tôi có thể cười được. Đó là một thời điểm lớn lao đối với chúng - chúng sắp được học để biết vì sao hổng có con vật biết điều nào dám chọc vô những con chồn hôi trưởng thành.

Tôi hổng có kinh nghiệm gì về xịt xạ. Nhưng phần trí óc của loài chồn hôi trong trí óc của chính tôi biết chính xác phải làm gì.

Tôi nhắm đích.

Tôi nhìn qua vai để phán đoán khoảng cách.

Tôi nhắm đúng mặt con chó và xịt.

Đúng vào khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác kì lạ là tôi biết con chó kia. Nhưng lúc ấy đã quá muộn, quá muộn rồi.

Trong khoảng ba mét, tia xịt trúng đích, chính xác như một trái đạn thông minh được điều khiển bằng tia laser.

GÂU? GÂU?

Con chó sững lại. Ánh mắt nó toát lên vẻ hãi hùng ghê gớm. Làm sao có thể như vậy được? Làm sao con vật nhỏ xíu màu đen trắng kia có thể làm như thế với nó chứ?

Và rồi, tôi nghe thấy một điều khiến tôi cảm thấy thực sự lúng túng.

“Homer? Có chuyện gì đấy, cậu cả?” Jake hỏi. “Ô, ô, Homer! Tao đã bảo mày đừng có theo tao vô rừng kia mà.”

“Ửửử…” con Homer rên rỉ thảm thương.

Jake, Marco, Rachel và Ax chạy ùa tới. Marco đã phì cười ra rồi.

“Bồ đã tưới cho Homer một bãi!” Marco cười rinh rich. “Cassie đã xịt Homer! Chờ chút, phải Cassie hông đó?”

Tôi thực sự muốn làm ra vẻ mình là một con chồn hôi khác, nhưng hổng được…

“Xin lỗi nha Jake,” tôi nói.

“Trời ơi, thúi quá,” Rachel bình luận. “Đừng mích lòng nghen Cassie. Nhưng mà… eo ơi!”

“Mê hoặc thiệt đó,” Ax thốt lên. “Có thể đây là cái mùi kinh khủng nhất tôi từng ngửi thấy.”

Con Homer tìm cách chúi vào Jake, nhưng dù có yêu quý con chó của mình cách mấy, Jake cũng hổng thể chấp nhận việc này. “Hổng được đâu, cậu cả to đầu ạ. Tao đã bảo mày ở nhà kia mà. Thôi được, Homer, mày phải về nhà với tao thôi. Nào, về nhà, VỀ NHÀ, cậu cả!”

Con Homer đi đến kết luận rằng nó rút cuộc thì ở nhà tốt hơn ở rừng. Nó lon ton chạy đi, cái đuôi cụp xuống giữa hai chân sau.

“Cái mùi này làm tôi điên lên mất,” Ax nói. “Dám bỏ chạy chứ chả chơi.”

“Cho tui đi theo với,” Marco thì thào.

“Hay quá đi mất,” Jake nói. “Ba mẹ mình sẽ tha hồ hoan nghênh con Homer khi nó về nhà với mùi chồn hôi sặc sụa. Trời ạ, tụi mình phải đi khỏi chỗ này thôi… Thiệt tình là tởm quá đi mất.”

Mẹ con chúng tôi rời khỏi cái nơi vừa diễn ra màn xịt xạ, trở về hang. Tôi dẫn lũ nhóc vô hang, chúng có vẻ hạnh phúc khi được nằm cuộn tròn mà ngủ sau một cuộc dạo chơi đầy ấn tượng.

Tôi lại ra ngoài hang và hoàn hình.

“Con Homer sẽ ổn nếu bồ tắm rửa cho nó bằng nước cà chua và để nó ở bên ngoài vài bữa,” tôi nói với Jake. “Xin lỗi nha.”

“Con Homer phải xin lỗi bồ ấy chứ.” Jake đáp. “Nhưng thôi, có chuyện quan trọng đây nè. Cassie à, tụi này tới để kiếm bồ với Tobias. Vì cái nhà ông Farrand ấy mà. Marco và Ax đã phát hiện ra là ông Farrand hổng tới vào cuối tuần đâu, mà tới sớm hơn đó. Ổng tới để bỏ lá phiếu quyết định việc đốn cây ở khu rừng này. Thực tế là ổng sẽ có mặt ở đây trong khoảng một giờ nữa.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx