sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1

Trong căn phòng thí nghiệm tối mò của nhà trường, tôi và Rachel đang phải làm một bài thực hành cho môn sinh vật.

Con chuột Courtney phải kiếm được lối đi qua cái mê cung tôi làm cho nó bằng bìa cứng, tới đầu kia là nơi tôi đặt mấy thứ hạt và trái thơm ngon. Rồi tôi sẽ ghi chép về hành trình của nó. Vậy thì có gì khó đâu chứ?

Rachel giậm chân giậm cẳng và ngó tôi trân trân vẻ sốt ruột lắm. Nhỏ cúi xuống coi đồng hồ tay, rồi lại ngước lên nhìn đồng hồ treo tường. “Cassie, tan trường mười phút rồi mà tụi mình vẫn còn ở lì trong này. Như vậy hổng bình thường chút nào hết.”

“Sao Courtney hổng ra nổi cái mê cung này vậy ta?” Tôi tự hỏi thành tiếng.

“Chắc con chuột của bồ hổng được thông minh cho lắm. Ơ, cái này mà làm đề luận cũng hay lắm đó. Nè, bồ viết đi, đề: Con chuột ngớ ngẩn của tôi.

“Mày có vấn đề gì vậy hả?” Tôi hỏi con chuột. Tôi lôi con Courtney ra khỏi lồng và đặt nó vô cái mê cung. “Đánh hơi trái hạch đi. Đánh hơi mà kiếm lối ra khỏi mê cung đi chớ.”

Con Courtney ngước lên nhìn tôi và chun mũi.

“Hổng phải trả lời kiểu đó,” tôi bảo nó “Ta cần có điểm tốt. Ba mẹ sẽ chẳng chịu nghe ta giải thích lí do ta phải xơi một con ngỗng chỉ vì mày hổng tới đích nổi đâu.”

“Con ngỗng!” Rachel nhại lại. “Bồ đang trông đợi một con ngỗng hả?”

“Phải, một con ngỗng hổng thể đem về nhà.”

“Ê,” Rachel bỗng thốt lên. “Bồ biến thành chuột đi. Có thể bồ sẽ biết được… nó… đã gặp phải chuyện gì.”

“Nhưng nếu Jake phát hiện ra… Bồ biết nguyên tắc của tụi mình mà: Hổng được phép biến hình trừ trường hợp thật cần thiết.”

Rachel nhún vai. “Điều cần nhất bây giờ là mình phải ra khỏi đây và bồ phải thoát khỏi một điểm xấu. Coi đó - những hai điều cần thiết một lúc!”

Lẽ ra tôi đừng để Rachel dụ mình vô tròng, nhưng nhỏ lại có tài dụ người ta làm một việc hổng nên làm…

“Vậy thì bồ cũng phải biến hình cùng với mình,” tôi nói.

“Vì sao chứ? Vì sao mình lại phải biến hình thành chuột?”

“Bồ không nhớ cái lần bồ dọa lão dạy voi hả? Mình chả vì bồ mà ở đó là gì? Với lại, bồ đâu thể bỏ về trước khi mình làm xong bài thực hành này.”

Rachel đảo mắt. “Được. Chuyện này khùng thiệt đó, nhưng thôi… tụi mình giải quyết gọn đi, dù rằng mình có cảm giác là đang làm một chuyện cực kì ngu xuẩn.”

Tôi xếp một chồng sách làm thành các bậc để lát nữa chúng tôi trèo vô mê cung một khi đã biến thành chuột. “Thì đó là gợi ý của bồ mà, Rachel.”

“Thôi, làm cho xong đi không lại có đứa mò vô dò xét bây giờ.” Nhỏ nói và hai đứa tôi bắt đầu biến hình.

Người tôi co rút lại rất lẹ. Chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần jeans của tôi đột nhiên lỏng ra.

Tôi nhìn Rachel. Những sợi râu dài to đùng đang mọc ra trên cái miệng vẫn còn là miệng người của nhỏ.

Thành của chiếc tủ ngăn bên cạnh tôi cứ như mọc cao lên, cao lên mãi. Chút sau, nó đã có vẻ cao bằng tòa nhà ba tầng. Các vân gỗ trông như những mẫu vẽ xoáy trôn ốc khổng lồ, tựa những bức tranh tường cỡ lớn.

Những ô vuông ba mươi phân màu nâu xen màu xanh lục của tấm vải sơn lót nhà có vẻ lớn lên gấp đôi, gấp ba, gấp tư, rồi rộng như thể một bãi đậu xe.

Trong khi tôi co rút lại, quần áo của tôi tuột ra và rớt xuống đầu tôi hệt một cái lều rạp xiếc bị sụp vậy.

Da tôi trở thành màu xám hồng, rồi lông trắng mọc ra ào ào. Chân tay tôi co quắp lại. Mặt tôi chòi ra như cái mụn bọc sắp sửa bung. Mũi tôi chạy tuốt ra xa. Đầu tôi trở nên nhọn hoắt.

Và rồi các giác quan của loài chuột thay thế các giác quan người của tôi.

Hai tai tôi bắt đầu hoạt động như thể có ai đó vừa bật công tắc. Mũi bắt đầu hoạt động.

Và các bản năng của loài chuột bắt đầu nổi lên sùng sục trong tâm trí người của tôi, mang tới những thông điệp của cái sợ, cái đói, rồi lại cái sợ.

“Ui da!” Rachel bình luận. “Những con vật tí hin này dễ bị kích thích quá ta!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx