sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Mắt chuột chẳng tinh gì hơn mắt tôi. Thật ra thì còn thua một chút là đằng khác. Giống như nhiều con vật mà tôi đã biến thành, mắt chuột bắt được các chuyển động nhạy hơn là màu sắc và hình dáng. Nhưng bây giờ chẳng có gì chuyển động hết, nên mắt tôi gần như… lờ mờ.

Tuy nhiên tôi có thể nhìn thấy Rachel khá rõ. Hai đứa tôi được tạo thành từ một mẫu ADN chuột, vì vậy về cơ bản tụi tôi là một con chuột. Tôi có thể nhìn thấy cái đuôi dài trần trụi màu hồng của nàng chuột Rachel. Chính cái đuôi ấy là lí do khiến người ta ghét loài chuột, mà cho rằng loài sóc dễ thương.

Thêm vô đó là một sự thật: loài chuột lâu lâu lại cắn người.

Thính giác của chuột cực kì nhạy, nhưng khứu giác của nó mới thật là kì diệu. Tôi chỉ cần chun chun cái mũi chuột nhỏ xíu của mình là toàn thế giới gửi tin tức tới liền.

Tôi ngửi thấy mùi các hóa chất trong tủ ngăn. Tôi ngửi thấy những hương thơm vương lại từ hàng trăm đứa nhóc khác nhau trong ngày hôm nay. Tôi cảm thấy trí óc loài chuột bắt đầu nổi lên mạnh hơn, lấn lướt trí óc người của tôi. Những bản năng của loài chuột xuất hiện. Nỗi sợ. Chẳng phải nỗi sợ đột nhiên nhói lên mà một người có thể cảm nhận. Đây là nỗi sợ vĩnh hằng của một con vật nhỏ trong một thế giới của những loài thú săn mồi cỡ bự.

Và cái đói. Cái đói của một con vật tí hin phải mất hết cả đời nó, mất đến từng phút của đời nó, vào việc kiếm ăn.

Nhưng cũng có cả sự thông minh nữa.

Khi bạn biến hình thành một con vật, những bản năng của nó cũng nhập vô bạn. Thường thì bạn hổng nhận được các kí ức của nó, mà chỉ nhận được các bản năng của nó thôi.

Con chuột này đang rất bức xúc. Nó sợ hãi vì bị phơi mình ra chỗ trống. Nó muốn chúi vô sát tường để kẻ thù của nó phải gặp khó khăn khi tấn công nó. Tôi cho rằng đó hổng phải là một bản năng dở.

“Có lẽ tụi mình nên kiếm một nơi an toàn hơn chăng?” Tôi hỏi Rachel bằng giọng trong óc.

“Phải đó,” nhỏ tán thành.

Những cái chân chuột nhỏ xíu khởi động và hai đứa tôi chạy đi. Thực tế thì chạy hổng lẹ gì, nhưng vì người tôi ở sát mặt đất nên có cảm giác chạy lẹ lắm. Mũi tôi chỉ cách lớp vải sơn lót nhà có vài centimet. Trong khi lạch bạch chạy tới, tôi trông thấy những bức tường chất ngất trên đầu tôi: đó là cạnh của các bàn thí nghiệm. Và tôi thấy cả một rừng cây thưa thớt - thực ra đó là những cái chân bàn.

Tôi phóng dọc theo chân tường, liền sau lưng tôi là Rachel.

“Cái đuôi này chẳng hấp dẫn chút nào,” Rachel nói. “Mình là chuột rồi mà vẫn thấy nó thiệt tệ.”

Thế rồi tôi nhìn thấy chiếc bàn trên đó có đặt cái mê cung của tôi. Con Courtney thứ thiệt đang ở trên. Tôi nhìn ngó khắp xung quanh.

“Chắc phải trèo lên cái ba lô của mình ở trên mặt ghế. Rồi từ đó trèo lên cái áo len của mình và nhảy lên mặt bàn.”

“Mình sẽ bám theo bồ” Rachel tuyên bố. “Dẫn đường đi, nàng chuột.”

Thân hình loài chuột lợi hại phi thường trong chuyện leo trèo. Chắc bạn chẳng ngờ rằng cái thân mập ú với những cẳng chân ngắn củn ấy lại có thể leo trèo ngon lành, nhưng tôi thiệt tình tin chắc rằng loài chuột có thể leo tới bất cứ chỗ nào nó muốn.

Tôi nhìn thấy chồng sách mà tôi đã xếp để làm một kiểu cầu thang leo lên mặt tường ngoài của mê cung. Bây giờ khi tôi có kích thước của một con chuột, thì tấm bìa ngoài đó là một bức tường thực sự. Trông nó dường như cao tới ba mét lận.

“Bồ vô trong mê cung đi,” Rachel giục. “Mình đợi ngoài này.”

Tôi chạy thoăn thoắt lên chồng sách. Những bức hình trên bìa quyển sách sinh vật của tôi trông cứ như những tấm tranh ghép khổng lồ bằng gạch men nhiều màu vậy đó.

Tôi lên tới đỉnh và nhìn xuống lòng mê cung. Tôi biết là mình có thể nhảy xuống dưới đó, nhảy vô giữa cái hành lang dài dằng dặc ấy, nhưng đúng lúc này tôi thấy sợ. Kể cũng kì thiệt, nhưng nghĩ tới việc đụng độ với con Courtney thứ thiệt, tôi bỗng thấy bồn chồn. Bao giờ tôi cũng cảm thấy hơi kì cục về chuyện sử dụng cơ thể của những con vật. Làm như vậy tôi có cảm giác tội lỗi sao ấy.

Nhưng tôi phải hoàn thành một nhiệm vụ mà. Tôi phải tìm ra lí do tại sao con Courtney hổng kiếm nổi đường tới các trái hạch. Nó phải có khả năng đánh hơi những trái đó chứ…

“Ê, đợi một phút đi. Mình cũng hổng đánh hơi được nè. Hổng được chút nào hết.”

“Hổng đánh hơi được cái gì kia?” Rachel hỏi.

“Những trái hạch đó. Mình hổng đánh hơi thấy chúng.”

“Vậy thì có gì đáng nói?”

“Vấn đề là ở chỗ đó,” tôi đáp.

Tôi nhìn ngó xung quanh và vắt óc suy nghĩ. Thế rồi tôi để ý thấy một luồng gió. Tôi hướng đôi mắt chuột lên cao. Trên đó, như cao tới hàng triệu dặm, có lẽ xa bằng đi tới mặt trăng í, có một cái quạt trần.

“Ê. Đó là tại cái quạt. Nó đã thổi bạt mất mùi trái hạch.”

“Tuyệt. Vậy bây giờ tụi mình ra khỏi đây được chưa?”

Tôi đang tự gật gù tán thưởng sự sáng suốt của mình thì có hai sự cố xảy ra cùng một lúc. Thứ nhất là con Courtney-thứ-thiệt chạy vèo qua một khúc quanh của mê cung. Thứ hai là một tiếng va đánh sầm, rồi tiếng cười như sấm và tiếng những bước chân rầm rập đi tới.

Con Courtney cứng người và ngó tôi trừng trừng. Tôi cũng ngó lại nó rồi quay lại nhìn Rachel cũng đang cứng đờ người y như tôi.

“Ê, COI KÌA! CHUỘT!” Một giọng oang oang váng cả óc. Một thằng nhóc, tôi đoán chắc là thế. Tôi hổng nhận ra cụ thể giọng ai, nhưng chắc cú một điều là thằng nhóc đó đang kiếm chuyện.

“GỚM CHẾT!” Một giọng khác la lên. “DIỆT CHÚNG NÓ ĐI. TAO CHÚA GHÉT LŨ CHUỘT!”

Hai đứa. Hai tên nhóc đang kiếm cái gì đó để phá phách chơi.

Hai sinh vật cực kì to lớn so với hai đứa chuột nhắt tụi tôi.

Đột nhiên, những cái bóng! Những rung động, những chuyển động dữ dội.

RẦM!

Cái bàn rung chuyển như thể trong cơn động đất.

RẦM! SẬP!

Một cái bóng chuyển động rất lẹ, chụp xuống tôi. Tôi nhảy vọt lên!

SẬP!

Mặt bàn nảy lên vì cú đập của bàn tay xém trúng người tôi.

Tôi cảm thấy mê cung bị nhấc lên, và đảo rất mạnh về một bên. Tôi có thể nhìn thấy toàn bộ mê cung dựng đứng như bức tường. Con Courtney rớt từ mê cung xuống mặt bàn. Bây giờ thì cả ba chúng tôi đều bị kẹt trên mặt bàn rồi.

“ĐÂY NÈ! LẤY CÂY CHỔI!”

“Dzọt!” Rachel hét.

“Chạy!” Tôi la.

Bụp!

Có cái gì đó lớn như một cây thông đập xuống mặt bàn. Đó là cái cán chổi. Nó lia qua bàn, bay thẳng tới chỗ tụi tôi.

Tôi nhảy lên. Loài chuột ngó bộ hổng giống các vận động viên nhảy cao chút nào, nhưng khi cần thì chúng cũng nhảy được vậy đó.

Hấp! Tôi nhảy qua cái cán chổi, Rachel bám sát sau lưng tôi. Tôi thấy con Courtney dóng tuốt về hướng khác.

Chạy! Chạy! Chạy! Rachel và tôi, hai đứa chạy hết tốc lực của loài chuột.

Tới mép bàn!

Y như đứng trên mép một tòa nhà bốn tầng vậy. Trông xuống thấy xa thăm thẳm.

Bỗng, một cái bóng! Một luồng gió lạ! Hổng còn thì giờ để nhìn hay nghĩ gì nữa!

“Aaa...!”

“Aaa...!”

Tụi tôi nhảy từ mép bàn xuống đúng lúc cái cán chổi phập xuống trúng ngay chỗ tụi tôi vừa đứng.

Cú nhảy dường như kéo dài vô tận. Giống như nhảy dù vậy đó. Những ô kẻ của tấm vải sơn lót nhà trông như cánh ruộng kì lạ xa tít bên dưới.

Tôi đụng mạnh xuống sàn nhà. Hổng phải bốn chân của tôi chạm đất mà là cái bụng um tùm lông của tôi chịu trận. Cú đụng mạnh làm tôi thở hắt ra.

Lúc định thần lại, tôi nhận ra hai thằng nhóc hổng còn đuổi theo tôi và Rachel nữa. Chúng đã dồn được con Courtney vô một góc tường. Chúng đang lấy cán chổi thọc nó.

“Ôi trời,” tôi than. “Hai đứa mình mà sống sót thì Jake sẽ giết mình vì chuyện này mất.”

“Mình chạy phát oải rồi.” Rachel nói. “Ta quay lại cho hai tên kia một trận đi.”

Đó là ngón ruột của nàng Rachel mà, nhưng trong thâm tâm tôi cũng hổng muốn để cho con Courtney tội nghiệp bị giết. Nó còn hơn một dự án khoa học nữa: bây giờ thì nó gần như là một nhỏ em chuột của tôi rồi.

Tôi nhắm cái cẳng chân của thằng nhóc ở gần. Nó có kích thước của một cây xích tùng, chỉ có điều cây xích tùng này lại có màu xanh lơ của chiếc quần jeans. “Hổng biết bồ có nghĩ giống mình không?” Tôi hỏi Rachel.

“Tui đồng ý với bồ,” nhỏ đáp.

Tụi tôi dồn sức vô bốn đôi chân chuột nhỏ xíu và phóng về phía trước. Lẹ, lẹ nữa, lẹ hết sức chuột nào.

Nhảy lên ống quần coi! Tôi loáng nhìn thấy một khoảng da phía trên đôi vớ. Tôi chạy lên đó. Những cái chân nhỏ xíu có vuốt của tôi bấu chặt chiếc vớ thể thao màu trắng và leo thẳng lên.

Giống y như chui lên một đường hầm. Lớp vải jeans thô cạ vô đầu và lưng tôi. Tôi cắm những chiếc vuốt ở chân vô da và lông của cái chân khổng lồ và phóng điên cuồng dọc theo mặt sau cái chân ấy.

“AAA...!”

Đột nhiên thằng nhóc hết chú ý tới con Courtney.

“AAA...! NÓ Ở TRÊN NGƯỜI TUI! NÓ Ở TRÊN NGƯỜI TUI NÈ! BẮT NÓ RA! BẮT NÓ RA GIÙM TUUUI!”

“KHÔÔÔNG! ỐI! ỐI! ỐI!” Thằng nhóc kia thét lên vì bị Rachel tấn công.

“Yaaa!” Tôi kêu lên sau khi cái chân đùng đùng hất ra trước giật ra sau. Tôi đâm sầm vô bức tường vải thô. Rồi đâm sầm trở lại lớp da màu hồng. Tôi ráng bấu thật chặt trong khi thằng nhóc la oai oái và vừa chạy vừa vung vẩy chân y hệt một thằng khùng.

“AAA...! AAA…! AAA...!”

Hai thằng nhóc rông tuốt ra khỏi phòng thí nghiệm. Chúng chạy vô hành lang, vừa chạy vừa la bai bải.

Tôi quay người một cách thiệt là khó khăn và cắm đầu xuống đất. Tôi phóng ra. Ra khỏi ống quần, ra với tự do.

Hai thằng nhóc vẫn đang chạy trối chết trong cơn hoảng loạn cực độ.

Tôi chẳng bao giờ còn gặp lại con Courtney nữa. Tôi đoán là nó đã kiếm được một hốc kẹt nào đó để sống qua ngày rồi. Ít ra thì tôi cũng đã khám phá ra vì sao nó hổng thể kiếm nổi đường thoát ra khỏi mê cung.

Rachel và tôi kiếm được một chỗ an toàn để hoàn hình. Rồi hai đứa về nhà Rachel và tôi làm cho em gái của nhỏ một cái đầu quăn rất xịn. Lệ thường là vậy mà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx