sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

Tôi hổng nhìn thấy, nhưng có thể cảm thấy cặp ăngten khi chúng thò ra trên trán mình, khi thêm một cặp chân nữa mọc ra hai bên sườn và hai cái gọng kềm to bự ở chỗ nguyên là miệng của mình.

Tôi có cảm giác cái đầu của mình to quá khổ so với cái thân. Rằng tôi có một cái bụng phồng tướng.

Tôi muốn hét lên, hét lên thật thảm thiết, nhưng tôi có còn lưỡi nữa đâu, có còn nói được nữa đâu.

Tôi ngắn ngủn, có nửa centimet thôi à, chỉ dài bằng hai hay ba chữ cái trên trang sách này. Đối với tôi, một hạt cát cũng lớn như trái banh bowling. Với cặp râu ve vẩy như điên, tôi cảm nhận được một cái cọng dài thòng và to đùng, giống như một cây gỗ đổ, ở bên trên đầu mình. Dần dần tôi nhận ra rằng đó chỉ là một chiếc lá thông.

Các giác quan của tôi hầu như hổng đem lại gì cho tôi hết. Tôi bị mù và chỉ có thể cảm nhận những rung động qua các sóng âm thanh. Cơ quan “thính giác” của loài mối hổng thính như ở người bà con của nó là loài gián. Tôi biết thế vì tôi đã từng là gián rồi mà.

Tất cả những gì tôi có được là cảm giác về mùi. Hay cái gì đó giống như mùi mà cặp ăngten la đà trong không khí của tôi bắt được.

“Mọi người ổn cả chứ?” Tôi hỏi, giọng run rẩy. Tôi muốn nói chuyện ngay với ai đó, muốn đến chết đi được. Tôi cần phải biết là những đứa khác vẫn còn sống.

“Ừa,” Rachel trả lời. “Có lẽ mình vẫn ổn. Chỉ có điều hổng thấy gì hết.”

“Loài mối vốn đui, trừ bọn mối chúa,” tôi giải thích, cố ra bộ bình tĩnh hơn là tâm trạng thực của mình.

“Loài sinh vật này lạ lùng thiệt đó,” Ax bình luận. “Tôi hổng cảm thấy những bản năng của nó ở đâu hết. Cứ như thể nó chỉ là một thân xác, một cỗ máy thôi í.”

“Dù sao tụi mình cũng phải để cho những thân xác này di chuyển khỏi đây thôi,” Marco nói. “Sớm muộn gì rồi bọn Yeerk cũng chẳng còn sức mà rượt theo Jake trong rừng nữa đâu.”

“Nhưng biết đi lối nào bi giờ?” Rachel hỏi. “Tụi mình đui hết rồi còn gì.”

“Mình… mình có cảm giác… như có cái gì đó kêu gọi mình vậy.” Tôi cố giải thích.

“Đúng thế.” Marco hưởng ứng. “Tui cũng có cảm giác y hệt. Cứ như có ai đó đang réo gọi tui từ rất xa í.”

“Vậy cứ theo đó mà đi.” Rachel đề nghị.

Tôi thả mình đi về phía tiếng gọi mơ hồ ấy, chẳng để ý coi những đứa khác có đi cùng hướng với mình không nữa.

Những cặp chân của loài mối hổng mạnh lắm mà cũng hổng lẹ cho lắm. Hổng lẹ bằng chân của loài kiến. Tôi cảm nhận được những tảng đá mà mình leo lên, có lẽ đó là những hạt sạn, nhưng tôi lại thấy chúng giống như những tảng đá, lởm chởm và bén như đá tai mèo, bự cỡ đầu người vậy đó…

“Ê, mình cảm thấy cái gì rồi nè,” Rachel kêu lên. “Có lẽ… tụi mình tới mép ngoài của vùng trường lực rồi.”

Cùng lúc ấy tôi cảm thấy có tiếng o o rầm rầm làm rung chuyển cái cơ thể nhỏ xíu của mình. Tôi cảm thấy những tảng đá xung quanh tôi rung chuyển, cả không khí cũng nhảy nhót nữa.

“Ít ra thì tụi mình cũng đi trúng hướng rồi đó,” Marco nói.

Tôi di chuyển gần hơn tới bức tường vô hình của cái quyền lực đang kêu o o kia. Đột nhiên tôi nhận thấy những cái cẳng mối của mình cứ guồng loạn xạ mà chẳng tiến tới được chút nào.

“Chúng ta phải đào xuống đất thôi,” Ax nói. “Trường lực sẽ chấm dứt ở lớp trên cùng.”

“Có ai biết làm cách nào để những cơ thể thảm hại này có được chút khả năng đào xới không vậy?” Rachel hỏi, giọng gắt gỏng.

Tôi nằm ép mình xuống và ráng mở lối giữa hai hạt sạn cỡ bự. Nhưng vô ích. Rồi tôi cảm thấy có một khúc cây dài thong và to đùng hổng xa chỗ tôi lắm. Một cọng lá thông.

Tôi bò về phía nó. Cọng lá thông nằm sát mặt đất, nhưng vẫn dư chỗ cho tôi nép bên dưới.

“Ê!” Tôi hét lên, thực sự bị kích động “Mấy bồ kiếm một cọng lá thông hay thứ gì đó bắc qua lằn ranh í. Mình nghĩ có thể ngay bên dưới đó hổng có trường lực đâu.”

“Phải đó,” Ax tán thành. “Cọng lá thông có thể hắt bóng lên trường lực.”

Tôi huơ râu đụng cọng lá thông và giẫm lối đi dọc theo cọng lá. Tôi cảm nhận được bờ của trường lực râm ran hai bên sườn mình. Nhưng lá thông đã hắt xuống một kiểu bóng che. Và tôi có thể chun mình trong cái bóng che ấy.

“Mình qua được rồi!” Tôi reo lên. Cùng lúc đó, tôi nhận thấy cái “tiếng nói” xa xăm mơ hồ kêu gọi tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong một khoảnh khắc kì lạ tôi thiệt tình nghĩ đó là tiếng gọi của mẹ tôi. Và tôi muốn đi về phía nó.

Sáu cái cẳng mối của tôi dường như tự động trèo qua những gò đất. Bây giờ thì tôi biết chắc mình đi đâu rồi. Tôi có thể nghe tiếng gọi ấy trong đầu mình.

“Mọi người qua được cả rồi chứ?” Tôi hỏi.

“Ừa,” Rachel đáp mà có vẻ hổng màng tới tôi, cứ như thể nhỏ đang lắng nghe người nào đó nói và chẳng muốn tôi ngắt ngang…

Tôi lẹ làng rút ngắn khoảng cách tới tòa nhà. Tôi chẳng nhìn thấy tòa nhà đâu, tôi chỉ biết là có nó, vậy thôi. Và điều khủng khiếp là tôi chẳng thể dừng lại dù chỉ một giây để tự hỏi làm sao mà tôi biết được nó.

“Tụi mình đang… gì…” Tiếng Marco nói hổng trọn ý.

“Mấy bồ?” Rachel hỏi “Ừm…”

Cửa vô ở ngay trước mặt. Tôi biết là nó ở đó. Tôi biết là có những con mối lính khác đang canh gác cửa vô.

Tôi chẳng thấy có gì sợ hãi.

Tôi leo lên cửa vô đường hầm. Những mùi thân thuộc. Những cái mùi tôi quen. Nhà mình đây. Nhà của mình, chỗ của mình, mình từ đó sinh ra và thuộc về nơi đó.

Tôi đánh hơi những tên lính khác bằng cặp râu của tôi. Chúng cũng đụng vô tôi bằng cặp râu của chúng. Chúng tôi là thành viên cùng một tổ.

Cùng tổ mối.

Tôi hối hả chạy theo đường hầm. Nó ngoặt lên cao theo một góc dựng đứng, nhưng điều đó chả có nghĩa lí gì với tôi hết. Tôi nhẹ như không í mà. Trước mặt tôi là một con mối thợ. Nó tống ra một viên xơ - bột gỗ. Tôi nuốt trọn viên xơ ấy.

Bên trong món bột gỗ ấy là những thông điệp. Những mệnh lệnh mơ hồ. Những chỉ thị hổng rõ rệt mà lại đầy quyền lực.

Bây giờ tôi bị kẹt giữa một đám mối thợ nháo nhào chạy đi tuân theo một tiếng nói hổng thành lời bên trong đầu chúng. Một số đi đục đường hầm mới, số khác đi tới buồng chứa trứng để đảo trứng lại.

Đầu tôi cũng có những mệnh lệnh cho mình.

Tôi chạy dọc theo những đường hầm lót bằng bột gỗ đã được nhai kĩ và tiêu hóa. Những đường hầm đục qua những cây gỗ khô chống đỡ tòa nhà.

Tôi cảm thấy những ngách mở ra ở hai bên vách hầm. Một đường hầm ở phía trên, không khí tuôn vô hiu hiu, mát mẻ.

Chẳng có ánh sáng gì hết, hổng có một chút nào! Nhưng điều đó đâu có nghĩa gì vì tôi bị đui mà. Tui bị đui, nhưng hổng bị lạc.

Mình đang làm cái gì vậy ta? Một giọng xa lạ cất tiếng hỏi.

KHÔNG! Giọng nói la lên.

Trước đây tôi đã từng nghe giọng nói này. Nhưng giờ nó cất lên từ một nơi xa xôi quá và nó nói bằng một ngôn ngữ mà tôi hổng hiểu.

Không! Không! Không! Để cho tôi đi!

Tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu, nôn nao từ sâu trong người mình.

Nhưng tôi vẫn hối hả chạy theo đường hầm, lúc quẹo chỗ này, lúc quẹo chỗ kia, lúc nào cũng di chuyển về một mục tiêu. Cái mùi đầy quyền năng đó ngày càng mạnh mẽ.

Tôi đi tới chỗ ấy. Tôi phải đi tới chỗ ấy.

KHÔNG! Để cho tôi đi! Để cho tôi đi!

Tôi chạy theo những đường hầm tối đen. Băng qua những dòng mối thợ đang chen chúc đặc nghẹt trong giờ cao điểm. Tới trung tâm. Tới cái lõi. Tới lòng tổ mối.

Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tiếng nói kia thét lên.

Tiếng nói… chính là tiếng nói của tôi.

Tiếng nói yếu ớt, mong manh của con người có tên là Cassie.

Tôi.

Tôi!

Aaa...!

Đột nhiên tôi lại là Cassie. Tôi biết tên của mình. Tôi biết mình là ai.

Nhưng điều ấy hổng có ý nghĩa gì nữa. Cái thân xác mối đã ra ngoài sự kiểm soát của tôi rồi. Một ý chí mạnh mẽ hơn ý chí của chính tôi đang chỉ huy nó.

Con-mối-tôi đột nhiên lọt vô một không gian mở rộng. Một không gian trong thực tế rộng hổng hơn sáu, bảy centimet, vậy mà tôi cảm thấy nó lớn như một hội trường.

Đột nhiên tôi biết ai đã nắm quyền kiểm soát bộ óc mối của tôi.

Tôi biết cái đã gạt tâm trí người của tôi ra rìa.

Nó bự ngoài sức tưởng tượng. Từ cái đầu và cái thân nhỏ xíu của nó mọc ra một cái túi quái đản phập phồng, lớn cỡ quả khí cầu.

Ở đầu kia là hai hàng trứng dính dính nhầy nhầy đang chờ lũ mối thợ tới mang đi.

Đó là một con mối chúa.

Tôi đã ở trong phòng của nữ chúa mối.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx