sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

“Gần tới rồi,” Jake nói “Thêm vài phút nữa thôi.”

Ngay cả trong giọng nói thầm này, tôi cũng nghe thấy được sự căng thẳng của Jake. Tôi cảm thấy cái gì đó giống một bàn tay lạnh bóp nghẹt tim mình.

Thế rồi…

Một tiếng động. Một tiếng động nổi lên trên cái nền mọi tiếng động. Nhưng tiếng động này chính là tiếng mà trí óc của con cú muốn nghe. Một tiếng động mà trí óc của con cú đã ghi nhận theo bản năng. Tiếng kêu bất lực, tiếng của một sinh vật yếu ớt, những đứa bé nhỏ xíu, bất lực.

Ở đằng đó! Tiếng kêu vọng tới từ một cái hố mà chẳng con vật nào khác có thể nhìn thấy trong đêm đen như mực. Một cái hố đào bên dưới lớp rễ của một bụi gai.

Bốn… không, năm tiếng kêu riêng rẽ. Có phải lũ chồn hôi con không nhỉ? Có thể lắm, tôi hổng dám chắc. Nhưng lúc này đang ban đêm, mà chúng coi bộ thiệt bơ vơ. Có thể lắm…

Tôi vươn cái cổ cú để ngó quanh, ráng hình dung ra chỗ ấy. Cây cối. Những tảng đá lởm chởm chỉ cách có hơn năm mét. Tôi muốn mình có thể kiếm chỗ ấy lần nữa.

Nếu như tôi vẫn còn được loanh quanh ở đây mà tìm kiếm.

Tiếng kêu than của lũ thú nhỏ động tới một chỗ thiệt sâu trong lòng tôi, trong con người của Cassie. Nhưng với con cú thì đó là tiếng gọi của một bữa ăn.

Thiệt là kì vì cùng lúc bạn có hai cảm giác trong đầu - tình thương của con người và sự tàn bạo lạnh lùng của con thú săn mồi. Kì thiệt đó.

“Hay lắm,” Jake nói sau vài giây. “Đây rồi.”

Tụi tôi lao xuống thấp và hạ cánh. Tôi bắt đầu hoàn hình rất lẹ. Tôi hổng muốn cảm thấy con chim săn mồi trong tâm trí mình nữa. Ít nhất là lúc này.

Thế giới trở lại tối đen khi hai con mắt người của tôi hiện ra. Đối với loài Homosapiens (tức loài người), rừng trở nên tối tăm hơn, tĩnh lặng hơn.

Tôi ngó quanh quất và hổng làm sao thấy được bất cứ cái mốc nào tôi đã ráng đánh dấu. Tôi sẽ chẳng bao giờ kiếm ra nổi lũ chồn hôi kia trong đêm tối. Tất nhiên là với đôi mắt người. Có thể giữa ban ngày thì được đấy. Tôi sẽ trở lại vào sáng hôm sau.

Nếu như…

“Nè, mấy bồ, tụi mình phải tới càng gần cái trại đó càng tốt,” Jake thì thào. “Hổng được để chúng nhận ra tụi mình là người. Nhưng cũng hổng thể biến thành mối từ quá xa tòa nhà. Mối chắc chắn là hổng di chuyển lẹ được.

“Hoàng tử Jake nè, tôi có một đề nghị,” Ax nói.

Ax vẫn giữ ấn tượng là Jake có vị trí tương đương một hoàng tử Andalite vậy đó.

“Phải đánh lạc hướng bọn chúng,” Ax tiếp tục. “Chúng ta có thể cho tụi Yeerk một mục tiêu săn đuổi.”

Tôi biết liền ảnh đang nghĩ gì. “Một dân Andalite chứ gì?” Tôi hỏi Ax.

“Tụi Yeerk hổng cưỡng lại sự cám dỗ đó đâu,” Ax khẳng định.

“Hổng được đâu Ax,” Jake phản đối. “Tụi mình cần bồ vô trong. Có thể có những máy tính của bọn Yeerk ở đó. Tụi mình cần có bồ. Nhưng ý tưởng đánh lạc hướng thì hổng tệ lắm đâu.” Jake nhìn tôi. “Có ai tình nguyện làm việc đó không? Có thể an toàn hơn là vô trong đó.”

Jake muốn tạo cho tôi một lối thoát. Một lối để tránh phải biến thành mối. Tôi muốn trả lời đồng ý lắm chứ…

Nhưng tôi hổng thể làm vậy. Hổng thể kiếm lấy lối thoát dễ dàng hơn so với mọi người.

“Được rồi, tụi mình sẽ bắt thăm. Tất cả, trừ Ax. Muốn gì thì ảnh cũng phải vô trong rồi.”

Jake dứt bốn cọng cỏ cao, ngắt ra thành những đoạn dài khoảng hai mươi centimet. Rồi chọn một cọng để ngắt đi ngắn hơn. “Ai bắt trúng cọng ngắn thì làm mồi nhử bọn Yeerk nha.”

Jake giấu phần đuôi của các cọng cỏ trong nắm tay.

“Lần sau tụi mình nên chơi trò khác,” Marco vừa nói vừa rút một cọng cỏ. “Gieo xúc xắc chẳng hạn. Tui hổng ưa những trò chơi liên quan tới chuyện sống chết chút nào.”

Mỗi đứa bọn tôi lần lượt rút một cọng cỏ. Một cọng dài. Tôi cẩn thận nhìn cọng cỏ trong tay mình. Phải, đó là một cọng cỏ dài.

Jake có vẻ sốc. Bạn ấy cầm trong tay cọng cỏ ngắn.

Cả bọn đều sốc. Hình như lẽ tự nhiên là Jake phải vô trong với cả bọn mới phải.

Marco toét miệng cười. “Sớm muộn gì cũng có lúc tụi này phải thực hiện một phi vụ mà hổng có bồ, ôi vị thủ lãnh vĩ đại và hổng biết sợ.”

Marco có thể giỡn về chuyện đó, nhưng chẳng đứa nào trong bọn cảm thấy yên tâm khi vô trong mà thiếu Jake. Giờ thì đã quá muộn để thay đổi…

“Được rồi,” Jake nói gọn. “Mấy bồ biết phải làm gì mà. Mình sẽ biến thành chó sói, bọn Yeerk sẽ tha hồ mà săn lùng chó sói.”

Jake dợm bước đi, rồi lại dừng bước và quay lại. “Cẩn thận nha, mấy bồ.”

“Cứ đi đi,” Rachel nói. “Tụi này dư sức qua cầu mà.”

“Ít ra thì cũng hi vọng được vậy,” tôi lầm bầm.

Jake bước đi và nhanh chóng khuất bóng.

“Được rồi, tụi mình phải sẵn sàng ngay khi Jake bắt đầu gây sự,” Rachel nói. “Nghe thấy tiếng nhốn nháo là tụi mình chạy liền tới sát bìa căn cứ, nấp sau những thân cây, biến hình, và hi vọng sẽ kiếm được lối vô trong.”

“Các bạn có biết gì về những con mối mà chúng ta sắp biến thành không đó?” Ax hỏi.

“Thì cũng như lũ kiến thôi,” Marco đáp.

“Thực ra thì chúng gần với loài gián nhiều hơn,” tôi nói. “Mình đã coi kĩ trong một quyển sách của ba mình. Chúng có tổ chức xã hội giống như kiến, nhưng gián lại là bà con gần hơn. Chúng ăn chất cellulose, tức là chất liệu tạo thành cây. Vi khuẩn trong ruột chúng tiêu hóa gỗ. Lũ mối thợ… chúng, ừm, chúng thải ra các thứ đã ăn. Và lũ mối lính gần như xơi những vật thải ấy. Cứ suy đoán từ con mối mà Tobias đem tới cho chúng ta, thì mình nghĩ, chúng ta sắp biến thành mối lính đó.”

Ba đứa bạn ngó tôi trừng trừng, coi bộ hơi oải.

“À, tại Ax muốn biết mà,” tôi biện bạch.

Một ánh sáng bừng lên!

“Coi kìa!” Tôi rít lên. “Ở tận đằng kia, trong rừng ấy. Chắc phải ở tít đầu bên kia rồi. Đèn pha mới vừa bật lên.”

Bọn tôi nghe thấy tiếng nhiều người la hét. Và rồi tiếng hú hoang dại, thách thức của một con sói.

“Anh Jake đó. Tụi mình nhào vô dzô thôi,” Rachel thốt lên.

Tụi tôi chạy về phía trại cây. Chạy, khom người xuống thiệt là thấp, từ cây này sang bụi kia. Rồi khi tới gần hơn, tụi tôi nằm sấp xuống và bò bốn chân.

Tôi nghe thấy tiếng người la và tiếng réo kinh dị của những tia Nghiệt bắn đi.

“Cầu cho Jake được yên lành,” tôi thì thào, chẳng nghĩ tới chuyện có ai nghe thấy mình nói hay không.

Nhưng Ax đã thốt lên, “Hoàng tử Jake thông minh lắm. Bạn ấy sẽ ổn thôi.”

“Mấy bồ nghĩ tụi mình đã tới đủ gần chưa?” Marco băn khoăn.

Bọn tôi đã tới gần chỗ bữa trước. Chỉ cách ven khu đất trống chưa đầy một mét. Cả bọn khom mình thấp xuống đằng sau một thân cây bự. Kể cả Ax, mặc dù ảnh khá lúng túng trong hình dạng Andalite.

Bọn tôi ôm chặt lấy nhau làm thành một khối. Khi biến hình, cả bọn sẽ trở nên bé tí xíu, và khoảng cách chưa đầy một mét giữa chúng tôi sẽ giống như cả dặm vậy đó.

“Đã tới lúc biến thành mối,” Rachel ra lệnh. Nhỏ đang ôm ngang lưng tôi.

Tôi đã sợ đến phát bịnh, sợ cho Jake, sợ cho các bạn mình, sợ chính con vật mà tôi sắp biến thành.

“Liệu việc này có tệ quá không ta?” Tôi lầm bầm.

“Cầu cho được như nguyện,” Marco thốt lên. Bọn tôi đứng thiệt sát nhau, đầu tôi đụng đầu Marco.

Và thế rồi, trong khi những lóng xương của tôi kêu rào rạo và răng tôi lập cập vì sợ, tôi bắt đầu cái quá trình tan biến xương cốt và răng cỏ.

Sụp xuống, sụp xuống, sụp xuống.

Rớt… rớt mãi. Giống như nhảy xuống từ nóc tòa cao ốc Empire State. Rớt xuống mà chẳng bao giờ chạm đất.

Từ một con nhóc cao chưa đầy một mét rưỡi tôi trở thành một con côn trùng dài có nửa centimet. Trở thành một con vật có thể bò vô trong lỗ tai của chính mình.

Mấy đứa bạn tôi hồi nãy còn đang ở gần xịt, giờ đã dường như cách xa cả một quãng đường dài. Với hai con mắt hãy còn là mắt người, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt Rachel mất đi các đường nét và nhọn ra. Tôi thấy cái hàm trên bự một cách quái dị của nhỏ mọc ra hai cái nanh hai bên giống như cặp ngà màu đen.

Và thế rồi hai mắt tôi tối sầm lại.

Tôi mù rồi


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx