sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16

Tôi biến thành ó biển và bay theo Tobias. Cậu ấy dẫn tôi thẳng tới cái điểm mà tôi đã trông thấy đêm trước. Tôi quắp con cào cào đông lạnh trong bộ vuốt của mình. Tôi chẳng hỏi Tobias câu nào, mà cậu ấy cũng chẳng nói gì hết.

Tobias chỉ cho tôi lối vô gần như hổng nhìn thấy được của cái hang chồn hôi, rồi bay đi. Tôi biết là cậu ấy sẽ gặp Jake để kể cho Jake nghe tôi làm cái trò gì. Và tôi biết mình đã làm tổn thương Tobias vì đối xử với cậu ấy một cách lạnh lùng như thế.

Nhưng, nói cho ngay, lúc ấy thì tôi bất cần. Tôi chỉ muốn kiếm cho ra những con chồn hôi con ấy thôi. Tôi chẳng biết tại sao, nhưng trong tâm trí tôi lũ chồn hôi con ấy đã trở thành vô cùng quan trọng.

Khi Tobias đã khuất dạng, tôi bắt đầu biến hình.

Lần biến hình này hổng khó lắm. Trong quá trình biến đổi tôi vẫn giữ được hai mắt, hai tai và một cái miệng. Hổng giống như khi biến thành côn trùng.

Một cảm giác đã thành quen thuộc của việc co rút. Và sự bất ngờ khi có một cái đuôi to đùng và bùm xùm mọc ra từ đốt xương cùng. Nhưng tôi đã biến thành sóc một lần rồi. Lần này cũng khá giống như thế.

Nhưng đến bộ lông thú thì khác. Ồ, trước đó tôi đã mọc lông thú rồi, song chưa bao giờ tôi có bộ lông dài thế, sang trọng thế, ấn tượng thế. Có thể nói đó là một chiếc áo khoác bằng lông thú chính hiệu. Hầu hết màu đen, nhưng có một dải màu trắng chạy dọc sống lưng xuống tận đuôi.

Các giác quan của chồn hôi chẳng có gì đặc biệt. Thính giác có thể tốt hơn của con người chút xíu. Khứu giác thì tuyệt nhưng thị giác lại kém.

Và thân thể của chồn hôi chẳng lanh lẹ cũng chẳng mạnh mẽ. Nó phải lết chân và hơi lạch bạch khi bước đi, khi muốn chạy thì hóa ra lại lạch bạch thêm một chút nữa.

Bàn chân trước của tôi bây giờ có thể quắp và giữ các vật, nhưng vẫn thua xa hai bàn tay người của chính tôi trước đó.

Chính bộ óc và bản năng của chồn hôi mới có vẻ lạ lùng hơn cả. Tôi đã từng ở trong những bộ óc chỉ chứa đựng toàn là sợ hãi hay đói khát. Những bộ óc bị kích động như thể được nuôi bằng chất adrenalin vậy đó.

Nhưng cái bộ óc này, nơi tập trung các bản năng này, lại thiệt là… dịu dàng. Và hổng biết sợ. Hổng vênh váo và tự tin như bộ óc của một loài thú dữ, chỉ đơn giản là hổng biết sợ.

Tôi là một con thú chẳng lớn hơn một con mèo nhà. Hổng có hàm răng nhọn hay bộ vuốt sắc. Vậy mà chẳng có con vật nào trong rừng dám gây chuyện với tôi. Tôi cảm thấy sự êm ái của niềm tin tuyệt đối.

Tôi có thể nghe thấy tiếng ngoeo ngoeo của lũ chồn hôi con trong hang.

Tôi lạch bạch đi tới cửa hang và đút đầu vô trong. Hang tối hù, nhưng tôi nhận ra được bốn con vật nhỏ xíu, bất lực - bốn con chồn hôi con. Chúng hổng còn đỏ hỏn, nhưng cũng chưa đủ khả năng tự vệ hay đi săn mồi.

Tôi biết có một số người nghĩ rằng loài vật thì hổng có xúc cảm. Nhưng lũ thú con này thực sự sung sướng khi trông thấy tôi. Và có cái gì đó trong bộ óc chồn hôi của tôi bỗng thư giãn và vui hẳn lên khi nhìn thấy chúng.

Tôi lấy ra con cào cào đông lạnh, giờ đây đã rã đông. Tôi bò vô cái lỗ nhỏ đào trong lòng đất. Tôi cuộn mình lại, và lũ nhóc nép cả vào người tôi. Tôi cho chúng nó ăn con cào cào.

Tôi biết rằng mình chỉ có được hai tiếng đồng hồ trong lốt biến hình. Nhưng mặc dù mới vừa ngủ dậy có vài giờ trước đó, đột nhiệt tôi lại cảm thấy buồn ngủ. Lũ nhóc đã chén xong bữa. Chúng hổng còn lo chết đói. Giờ đây tôi cảm thấy buồn ngủ và thanh thản vô cùng…

BRÙM!

“Hê hê! Bồ có ở trong không đó, Cassie?”

Tôi thức dậy. Mình đang ở đâu thế này? Xung quanh tối hù. Mình đang nằm trên giường hả? Mình đang… ồ, không, hay mình đang ở trong tổ mối?!

Bốn chú nhóc vẫn ngủ, cuộn tròn và nép vào người tôi. Tôi đang ở trong cái hang chồn hôi. “Cái gì vậy?” Tôi hỏi.

“Mình đây, Jake đây mà. Cassie, hãy ra khỏi đây mau. Ngay bây giờ! Bồ đã biến hình được gần hai tiếng rồi đó!”

Câu ấy đã làm tôi tỉnh hẳn. Tôi vọt ra khỏi hang chồn và lập tức hoàn hình.

Jake thì đang đứng đó cùng với Marco. Tobias thì đậu trên một nhành cây.

Trước đây tôi đã từng thấy Jake nổi khùng. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy bạn ấy phát khùng như lần này. “Bồ đang làm cái quái gì vậy hả?!” Jake hét lên, chẳng thèm đợi tôi hoàn hình người xong. “Chỉ mười phút nữa là bồ sẽ suốt đời là một con chồn hôi!”

“Mình buồn ngủ quá,” tôi thanh minh. Miệng tôi còn chưa thành hình đầy đủ.

“Bồ mất trí rồi hả? Bồ có chuyện gì vậy?” Tôi chưa bao giờ để ý rằng Jake có một cái gân nổi gồ lên trên trán khi bạn ấy giận dữ.

“Coi kìa, mình xin lỗi mà,” tôi lung búng khi đã hoàn hình xong.

Jake còn lâu mới tha cho tôi. “Tụi mình có được quyền năng này đâu phải để làm những chuyện như vậy chứ. Tụi mình đâu thể tìm cách cứu từng con chồn hôi bị lạc trên thế giới,” Jake tiếp tục la. “Chúng ta là một đội quân, một đội quân nhỏ bé, yếu ớt, thảm hại, quân số lèo tèo. Tobias thì đã bị kẹt cứng trong lốt biến hình. Nhưng thà là bị kẹt trong khi chiến đấu với bọn Yeerk như cậu ấy, chứ tui hổng thể tin là bồ để cho mình xém chút nữa là bị kẹt chỉ vì mấy con chồn hôi!”

Marco bước tới và đặt một bàn tay lên vai Jake, gần như kéo cậu ấy lại. “Coi kìa, ổn cả rồi mà, Jake. Nhỏ Cassie ổn rồi mà.”

“Đó là nhờ Tobias chứ đâu phải nhờ cổ,” Jake gắt.

Tôi hổng biết nói sao nữa. Tôi bị choáng quá mức. Và nói cho ngay, tôi khá hãi hùng vì cái điều xém chút là xảy ra cho tôi.

Jake đứng sát vô tôi, mặt ghé sát mặt tôi. “Mình biết bồ đã trải qua những kinh hoàng thực sự vào đêm hôm qua. Mình cũng ở đó mà. Và mình cũng có những cơn ác mộng. Mình biết cái gì đang diễn ra trong đầu bồ lúc này.”

“Mình ổn mà,” tôi lẩm bẩm.

“Thôi im đi và nghe mình nói đây,” Jake nghiêm giọng, nhưng cơn tức giận đã qua rồi. “Mình lo cho bồ lắm, Cassie à. Tất cả tụi này đều lo cho bồ. Và tất cả tụi này đều cần có bồ.”

“Để chiến thắng á?” Tôi vặn lại. “Bồ cần có mình để uýnh nhau hả? Nhưng nếu mình hổng muốn đánh đấm thêm nữa thì sao? Nếu mình ngán hết cả rồi thì sao nào? Mình đã chiến đấu đủ lắm rồi.”

“Bồ đã chiến đấu quá đủ rồi là khác. Hàng trăm lần vẫn hơn mức đủ ấy chứ. Nhưng bọn Yeerk vẫn còn ở đây…”

Tôi nhún vai. “Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu,” tôi nói. “Đó là một phần của lẽ tự nhiên. Con người bao giờ cũng thắng, những loài vật khác bao giờ cũng thua. Có thể bây giờ đến lượt chúng ta thua chứ sao.”

Jake gật đầu. “Đây hổng phải là chuyện của một giống loài có tên là loài người. Đây là chuyện của những con người mà chúng ta quen biết. Những con người mà chúng ta nhìn thấy hằng ngày. Anh trai của mình, anh Tom, là một trong số họ. Vậy thì tại sao bồ hổng tới mà nói với Tom rằng ảnh làm nô lệ cho bọn Yeerk là hay lắm bởi vì bây giờ tới lượt chúng ta bị uýnh nhừ tử rồi?”

Jake quay lưng và bước đi.

“Jake? Ừm… con chồn hôi mẹ chỉ có thể trở lại chỗ này sau khoảng một, hai ngày nữa. Mình đâu có thể bỏ mặc mấy nhóc này.”

Jake chống hai tay lên hông và ngó tôi trừng trừng. “Bồ hổng thể ở trong lốt biến hình quá lâu, bồ biết mà.”

“Mình biết chứ. Nhưng mình phải chắc chắn rằng hổng có bọn thú săn mồi lởn vởn ở đây. Mình phải đem thức ăn cho chúng. Và đôi lúc mình phải biến hình để chúng có được hơi hướng của mẹ chúng trong khu rừng hoang này. Coi nè… mình biết là điều đó có vẻ ngu xuẩn đối với bồ hoặc Marco hay có thể là với bất kì ai. Nhưng mình phải làm chuyện đó.”

“Tui sẽ trông chừng chúng nó cho,” Tobias nói.

Tôi đã quên béng là thính giác của loài diều hâu cực nhạy.

“Ừm, được rồi. Tụi mình sẽ làm gì đó để giải quyết vụ này.” Jake kết luận. “Cứu lũ chồn hôi này…”

“Cảm ơn Jake,” tôi nói. “Và… xin lỗi nha. Mình hổng có ý làm cho bồ phải sợ hãi đâu. Mình nghĩ bây giờ thì mình sẽ ổn mà.”

Jake nở nụ cười từ tốn của riêng bạn ấy. “Mình cũng sẽ ổn thôi, Cassie. Chừng nào còn có bồ ở gần bên…”

Tôi nghe tiếng Marco bụm miệng cười ở ngay gần đó và tôi cũng bật cười.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx