sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 21

Visser Ba.

Tên đầu lĩnh của đạo quân Yeerk xâm lăng Trái Đất. Tên Yeerk duy nhất trong toàn vũ trụ đã kiểm soát được một thân thể Andalite. Tên Yeerk duy nhất trong toàn vũ trụ có quyền năng biến hình.

Lẽ ra tôi chẳng nên bất ngờ khi thấy hắn ta sử dụng một hình dạng người mới phải. Điều đó cũng hợp lí thôi.

Nhưng tôi vẫn giận sôi lên khi nhìn thấy thế. Hắn là một con người giả. Hắn đã sử dụng ADN của người và hình dạng của người như một phần trong kế hoạch nô dịch toàn thể nhân loại.

“Visser Ba,” tôi nói với Tobias.

“Ừa,” cậu ấy tán thành. “Nom hắn rất bình thường, trừ một thực tế là hắn khiến tui gớm ghiếc.”

“Mình có cảm giác rất xấu về chuyện này,” tôi nói. “Mình nghĩ là chúng hổng muốn chờ đợi lâu la gì nữa. Chúng sắp chộp lấy ông Farrand ngay bây giờ đấy.”

Ông Farrand đang bước về phía Visser Ba, tay ổng vẫn vung về phía những cỗ máy đang xé rừng cây. Visser Ba mỉm cười. Hổng phải một nụ cười tử tế.

“Jake và tụi kia đâu rồi nhỉ?” Tobias băn khoăn.

“Ôi trời.” Tôi kêu lên. “Sắp xảy ra chuyện kìa…”

Đột nhiên Visser Ba vung tay tát ông Farrand một cái. Vị ủy viên loạng choạng lui lại phía sau, một tay đưa lên ôm má.

Hai tên trong xe jeep nhào tới giữ chặt cánh tay ông Farrand. Ổng là một người đã cao tuổi. Ổng đành bất lực.

“Cassie. Coi kìa. Hoặc đó là Jake, hoặc là một con hổ nào đó chạy rông trong rừng!”

Tôi nhìn về phía khoảng rừng bị đốn quang. Bây giờ thì tôi thấy được nó - một con hổ khổng lồ màu da cam rằn ri đang lao về phía ông Farrand. Nhưng nó còn cách xa nhiều quá. Việc đó xảy ra quá đột ngột, Jake chưa kịp vô vị trí. Tôi cũng hổng biết những đứa kia bây giờ ở đâu nữa. Có thể còn đang biến hình không chừng.

“Vô cuộc thôi,” tôi nói.

Tôi điều chỉnh hai cánh, nhắm Visser Ba và lao xuống. Xuống, xuống, xuống nữa. Lẹ hơn, lẹ hơn nữa, cho tới khi hai cánh tôi rung lên và các lóng xương kêu răng rắc vì tốc độ.

Đích nhắm, cái đầu của Visser Ba, lớn dần, lớn dần…

Tôi lia vuốt ra phía trước, dang hai cánh vừa đủ để không vượt quá mục tiêu, và tấn công. Tôi cảm thấy được những chiếc vuốt của mình cắm vô da đầu của hắn. Và rồi tôi vút qua, bị cái đà của chính mình lôi đi.

“Aaa...!” Tên Visser hét lên.

Cùng lúc ấy, Tobias uýnh trúng một tên trên xe jeep. Tobias giàu kinh nghiệm hơn tôi, nhắm trúng đích hơn tôi. Cái tên bị cậu ấy tấn công sẽ phải mang một tấm vải che mắt suốt đời.

“Quéééc!” Tobias la inh ỏi.

Ông Farrand vùng ra khỏi tên còn lại và bỏ chạy.

“Tóm lấy nó!” Visser Ba hô to. “Tổng báo động!”

Tên cảnh vệ chưa bị thương đuổi theo ông Farrand. Hắn dễ dàng chộp được ổng và đẩy ổng ngã chúi mặt xuống đất. Tôi trông thấy Jake vụt lại gần như một tia chớp màu cam vằn đen.

Phía sau lưng bạn ấy, tôi thấy một trận đánh thứ hai nổ ra ở gần bìa rừng. Hai con sói - Rachel và Marco - lao vào những tên Mượn xác điều khiển các cỗ máy. Bọn cảnh vệ vòng ngoài đã chạy tới, những cây súng tự động sẵn sàng nhả đạn.

Đột nhiên, lẹ như một con linh dương, Ax chạy tới giúp Rachel. Tên cảnh vệ gần nhất quay lại nhắm bắn. Cái đuôi của Ax lẹ như chớp, và tên Mượn xác hổng còn tay để kéo cò súng nữa.

Ngay bên dưới tôi, tên Mượn xác thứ hai trên xe jeep đá Farrand một cái, ổng đang vùng vẫy để đứng dậy. Thiệt là quá sức chịu đựng của tôi. Tôi lao vút trong không gian và nhào xuống hạ miếng đòn thứ hai.

“Cassie!” Tobias kêu lên cảnh báo.

Cửa ra ở trước mặt tòa nhà mở tung và chúng bắt đầu túa ra - nửa tá Mượn xác Người, đứa nào đứa nấy vũ trang đầy đủ. Và tệ hơn nữa… thậm tệ là khác, bốn tên Hork-Bajir to đùng xuất hiện.

Nhưng đã quá chậm để rút lui. Tôi đã lao xuống rồi.

PẰNG! PẰNG! PẰNG!

Tôi nghe tiếng hai viên đạn đầu tiên réo qua bên mình.

Tôi cảm thấy viên đạn thứ ba trúng cánh mình. Nó xuyên thẳng qua cánh bên phải của tôi, và tôi rớt xuống từ trên trời, đột nhiên chỉ còn là một con gà con lóng ngóng.

Tôi rơi. Bất lực. Tôi rơi.

BỤP!

Tôi đâm xầm xuống mặt đất.

Choáng váng và hoang mang, tôi thoáng thấy Jake nhảy vào một tên chiến binh Hork-Bajir. Nhưng tôi hổng dám chắc là thế. Mắt tôi mờ đi… Mờ đi…

Thế giới của tôi trở nên nhỏ bé và tối tăm. Tôi hổng còn nhìn thấy một cái gì ở phía xa. Tôi chỉ có thể tập trung vào khoảng mặt đất ở ngay trước mặt mình.

Một con kiến đang đi qua, tha một con bọ đã chết. Có thể chỉ là tôi tưởng tượng ra thế trong lúc chìm vào hôn mê. Có thể bộ não của tôi làm ra những cảnh hổng có thật. Nhưng tôi có thể thề rằng tôi thấy con kiến đang tha cái xác khô quắt của con mối chúa.

Và thế rồi tất cả trở nên tối đen.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx