sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 20

Chỉ có một con đường cho xe hơi vô trại đốn cây của bọn Yeerk. Muốn vô đó, xe phải chạy theo con đường dài bẩn thỉu mà chúng đã xẻ qua rừng.

Jake muốn tôi đi cùng Tobias coi thử liệu có thể phát hiện ông Farrand ngay khi ổng tới hay không.

Jake có những quyết định nhanh chóng. Bạn ấy, Marco, Rachel và Ax bỏ đi, để lại tôi và Tobias.

Tôi ngước lên nhìn Tobias, vẻ ân hận. “Thế là còn lại bồ với mình.”

“Có bồ đi cùng là tui vui rồi,” Tobias nói.

Tôi bắt đầu biến thành ó biển. Đó là loài chim săn mồi quen thuộc của tôi khi biến hình, con vật độc nhất có thể đi đôi với Tobias trong không trung.

“Tobias nè, có điều này vẫn làm mình áy náy. Kể từ lúc… bồ biết đó… Mình muốn cất bỏ cái gánh nặng ấy khỏi ngực mình. Mình rất tiếc là đã nổi khùng lên với bồ về vụ lũ chồn hôi con. Bồ chỉ làm cái việc mà bồ phải làm thôi mà,” tôi nói.

Tôi cảm thấy được các lóng xương của mình mỏng đi và hõm vào. Những chiếc lông vũ màu xám bắt đầu vẽ nên những họa tiết trên hai cánh tay tôi.

“Tui có thể sống bằng những thức ăn mà mấy bồ đem tới,” Tobias bộc lộ. “Tui chẳng bị bắt buộc phải săn mồi.”

“Thế thì tại sao bồ vẫn săn?” Tôi hỏi, trước khi miệng tôi biến đổi thành cái mỏ chim.

“Là bởi vì tui đâu chỉ là một con người. Tôi còn là một con diều hâu nữa chứ. Loài diều hâu săn những con mồi còn sống. Nếu như tui để mấy bồ giết chóc giùm tui thì có hay ho gì hơn không? Nếu như tui xơi một con chuột đông lạnh mà bồ mua từ một nhà cung cấp thực phẩm nào đó thì liệu có đạo đức hơn không?”

“Coi kìa, Tobias. Mình biết tất cả mọi điều về quy luật của thiên nhiên mà. Mình biết về những loài thú săn mồi và các con mồi. Mọi sự… mọi sự trên đời này rắc rối thiệt đó. Làm sao phân biệt cái trúng cái trật trong mớ lộn xộn ấy kia chứ?”

Những chiếc lông vũ màu trắng như tuyết mọc trên khắp phía trước người tôi thay thế cho lớp vải của bộ đồ biến hình. Hai bàn chân tôi đã biến thành chiếc vuốt màu xám lợt.

“Tui cũng chẳng biết nữa. Tui đoán là nếu tui chạy lung tung giết chóc mà hổng phải để phục vụ bữa ăn của tui thì như vậy là trật. Nhưng loài diều hâu cũng có quyền sống hổng thua gì loài chuột hay chồn hôi chứ.”

Hai con mắt người của tôi nhường chỗ cho thị giác tuyệt vời đáng kinh ngạc của loài ó biển. Màu mắt thì có khác một chút vì những con mắt này phải thích ứng với việc nhìn qua làn nước. Ó biển ăn cá. Thiên nhiên cấu tạo những con mắt ấy để nhìn thấy cá, ngay cả dưới mặt nước lấp loáng của sông hồ.

“Sẵn sàng bay chưa?” Tobias hỏi.

Tôi vỗ cánh vài lần. “Lên đường,” tôi hô lên, ráng tỏ ra hăng hái như Rachel.

Tobias vỗ cánh, bắt một cơn gió ngược và đột ngột vút lên gần như theo chiều thẳng đứng. Tôi dang rộng cánh và co những bắp cơ không biết mệt mỏi. Phật, phật, phật, và tôi cũng bắt được ngọn gió. Tôi vỗ cánh để vượt khỏi ngọn cây, rồi một cơn gió mạnh hơn thốc tới và tôi vút lên cao.

Véo! Tôi vỗ cánh thiệt mạnh, hưởng thụ cái cảm giác say vì tốc độ.

Tobias bay phía trước mặt tôi, và trong khi bay, tôi quan sát cậu ấy. Tôi quan sát những chuyển động cực kì tinh tế của đôi cánh. Dường như cậu ấy có khả năng điều khiển từng chiếc lông vũ riêng biệt. Với cậu ấy, ngọn gió hổng vô hình. Nó là một con đường, rõ ràng như một con đường nhựa vậy đó.

Trong khi bay theo Tobias, tôi cảm thấy bộ óc ó biển ở trên dưới óc mình đang điều chỉnh và phản ứng với ngọn gió. Hai con mắt tôi nhìn rõ từng chi tiết nhỏ, nhận ra từng con vật, từng cái lỗ có thể bên trong có một con vật ẩn núp. Tôi trông thấy một dòng nước sáng loáng, và những cái bóng của làn cá lượn lách giữa các tảng đá.

Con ó biển của tôi đã được thiên nhiên cấu tạo để bay cao và phát hiện con mồi. Đúng như Tobias.

Hai đứa tôi bay lên bay lên mãi. Những ngọn cây làm thành một bãi cỏ mấp mô phía dưới. Tôi có thể trông thấy toàn bộ khu trại đốn cây của bọn Yeerk. Và thấy những cỗ máy màu vàng đồ sộ đang cắt những thân cây ngọt xớt y như lưỡi dao nóng xắt bơ. Một vết sẹo loang nhanh như một thứ bịnh khủng khiếp, ăn trụi cánh rừng.

Tobias ngoặt trái, bay về phía con đường dài ngoằn ngoèo cắt qua rừng cây. Tôi nghiêng cánh bay theo cậu ấy.

Dòng suối đổ vào một con sông nhỏ chảy ào ào tung bọt dọc theo con đường. Xuyên qua làn nước, xuyên qua lớp bọt sóng, tôi nhìn thấy những đàn cá lao đi vun vút. Và tôi cảm nhận được bộ óc ó biển đang đánh giá tình huống. Đo đạc những khoảng cách. Tính toán những góc độ, hoạch định phương cách sà xuống sát mặt nước rồi hạ những chiếc vuốt thiệt đúng lúc để tấn công. Chộp một con cá thẳng từ trong lòng nước.

Tôi biết Tobias cũng đang làm những con tính tương tự đối với lũ chuột và thỏ… và chồn hôi.

Tobias và tôi là hai sát thủ đẹp tuyệt, siêu đẳng, đang cưỡi gió trong lúc con mồi co rúm bên dưới.

Nhưng cậu ấy có lí. Chúng tôi hoàn toàn có quyền sống như bất kì con mồi nào của chúng tôi. Và chúng tôi đã được cấu tạo qua hàng triệu năm tiến hóa để trở thành loài săn mồi.

“Đó kìa,” Tobias nói. “Một chiếc xe jeep.”

Tôi nhìn kĩ và thấy một chiếc xe đang chạy trên đường. Rồi, với thị giác nhạy bén kì lạ của loài ó biển, tôi nhìn xuyên qua cửa kiếng, như thể lớp kiếng ấy là mặt nước của một dòng suối vậy đó. “Có ba người. Một người lái xe, và một người ngồi cạnh hắn ta. Có một người ngồi ở băng ghế sau, trông già hơn.”

“Ờ. Và trên thành xe có hàng chữ công ty gỗ Dapsen. Mình đoán là tay lái xe với tay kia là những tên Mượn xác. Người ngồi phía sau đang nhìn ngó khắp xung quanh làm như ổng rất quan tâm tới những gì đang xảy ra vậy đó.”

“Chỉ vài phút nữa họ sẽ tới khu trại. Ngay khi thấy ông Farrand kia phản ứng ra sao, chúng ta sẽ biết liệu ổng đã bị biến thành một tên Mượn xác hay chưa.” Tôi nói.

“Làm sao biết?”

“Bọn Yeerk đã ngang nhiên tiếp tục đốn cây,” tôi giải thích. “Nếu như ông Farrand vẫn là một con người thực sự, hẳn là ổng sẽ hết sức bực tức. Nếu ổng vẫn bình thản, thì tức là ổng đã là người của chúng.”

“Hay lắm,” Tobias thốt lên.

“Vậy chúng ta sẽ làm gì? Ý mình muốn hỏi nếu như ổng đã là một tên Mượn xác?” Tôi hỏi.

“Tui cũng chẳng biết nữa. Tui nghĩ là nên tập trung tấn công vô chính cái việc đốn cây…”

“Vậy hả? Bồ biết tụi mình sẽ làm gì nếu như ổng là một tên Mượn xác không?” Tôi hỏi. “Tụi mình sẽ đuổi theo ổng và dù cho chuyện gì xảy ra thì ta cũng… Đúng không nào?”

“Ý của bồ là… giống như đối với một con mối í hả?” Tobias hỏi khô khốc.

“Ừa. Chính xác đó là điều mình muốn nói.”

“Coi kìa Cassie, bồ là một con người Homosapien. Công việc của bồ là giữ gìn sự sống của bản thân và giống loài mình. Đó là những gì mà thiên nhiên muốn bồ làm. Sống sót là toàn bộ vấn đề của tiến hóa.” Tobias có vẻ giận dữ.

Bây giờ chúng tôi bay theo chiếc xe đang chạy về phía trại đốn cây. Chỉ vài phút nữa thôi là tới. Chỉ vài phút nữa, ông Farrand sẽ nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, và chúng tôi sẽ biết thực sự ổng là ai.

Người phe ta hay người phe nó.

“Sống sót,” tôi nhắc lại với giọng nhạt nhẽo.

“Đó là luật của tự nhiên mà. Luật số một. Và con người là bộ phận của tự nhiên, đúng không?”

“Thế thì bọn Yeerk cũng vậy, và chúng ta đâu có tốt đẹp gì hơn chúng.”

“Mình nghĩ là chúng ta sẽ phải bàn chuyện đó sau,” Tobias nói. “Nhìn kìa.”

Chiếc xe jeep giật một cái để đỗ lại trước mặt căn cứ của bọn Yeerk.

Ông Farrand mở tung cửa xe nhảy ra ngoài. Tôi có thể dễ dàng nhìn thấy ổng vung hai tay lên. Ngay cả từ rất xa tôi cũng thấy được vẻ giận dữ trên mặt ổng.

Thế rồi từ tòa nhà một người bước ra.

Nhưng mà… người này có vẻ là người rởm. Ngay cả từ trên trời, tôi cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ hắn ta.

“Chính hắn,” Tobias thốt lên.

Tôi biết ngay lập tức Tobias muốn nói gì.

“Mình chỉ một lần thấy hắn trong lốt người, nhưng mình biết chắc chính là hắn đấy,” Tobias nói.

Visser Ba.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx