sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 23

Chúng bỏ chạy. Tụi Mượn xác Người, tụi Hork-Bajir và cả Visser Ba. Chúng bỏ chạy vì cái mùi chồn hôi hãi hùng của tôi.

Tôi lạch bạch đi ra cửa.

Tôi trông thấy một cảnh tượng kì lạ. Trường lực vẫn hoạt động. Và cái máy cắt cây đồ sộ, những cỗ máy diesel rú gào và xả khói mù mịt đang chồm lên húc vô trường lực, y như những con chó bị sợi dây xích giữ lại.

Bên trong trường lực là lực lượng Yeerk đã hoàn toàn mất tinh thần.

Bên ngoài trường lực, một vườn thú kì dị - một con hổ, một con gấu xám Bắc Mỹ, một con khỉ đột. Và một thứ chưa từng có ở bất kì vườn thú nào của loài người: một dân Andalite.

Jake, Rachel, Marco và Ax.

Xung quanh khu đất trống, một nhúm những tên Mượn xác Người và chiến binh Hork-Bajir đang ngồi săn sóc vết thương. Một số nằm lăn ra đất bẩn.

Một cảnh tượng thiệt là kì quặc và căng thẳng. Nếu trường lực mà bị đóng lại, những chiếc máy kéo và máy cắt cây kia sẽ húc đổ tòa nhà trong vài giây.

Nhưng mặt khác, ngay cả khi bị choáng váng vì mùi chồn hôi, loạng choạng và mù dở, những lực lượng bên trong trường lực vẫn cứ mạnh hơn Jake, Rachel, Marco và Ax.

Dĩ nhiên nếu như những máy cắt cây húc đổ tòa nhà, thì có thể giết luôn ông Farrand. Bọn Yeerk hổng muốn thế. Chúng tôi cũng chẳng hề muốn, nhưng Visser Ba đâu biết được điều ấy.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Jake thì thầm hỏi tôi bằng ý nghĩ cho riêng tôi.

“Mình đã xịt chúng,” tôi đáp. “Dĩ nhiên là chúng hổng khoái chút nào.”

Tôi khá chắc chắn là loài hổ chẳng biết mỉm cười đâu. Nhưng tôi có thể thề là riêng Jake thì biết đấy.

Chắc là Jake đã nói riêng cho Ax biết chuyện gì xảy ra. Ax là đứa duy nhất mà chúng tôi có thể ủy quyền nói chuyện với Visser Ba. Ở đây cậu ấy là dân Andalite chính hiệu duy nhất.

“Visser,” Ax nói. “Ta nghĩ rằng hai bên vừa huề tỉ số đấy.”

“Đừng có tìm cách thương lượng với ta, thằng ngốc,” Visser Ba cười ha hả. “Các lực lượng của ta đang trên đường tới.”

Ax gật đầu. “Ta tự hỏi không biết phi thuyền Lưỡi Rìu của người sẽ thơm cỡ nào sau khi người tỏa vô trong cái mùi mà người mới hấp thụ được?”

“Cái mùi… tự nó sẽ bay đi chứ,” tên Visser nói.

“Thưa Visser, thằng người vật chủ của tôi nhớ lại…” Một trong số tên Mượn xác Người lên tiếng.

Lưỡi dao ở chót đuôi của Visser Ba vút qua không trung, kề ngay cổ họng tên Mượn xác Người. Chỉ ngoéo một cái là đầu tên này bay liền.

“Đừng có ngắt lời ta,” tên Visser bình thản nói. “Ngươi đang nói gì nhỉ?” Hắn hỏi Ax.

“Cái mùi ấy sẽ bay hết trong vòng bảy ngày theo lịch Trái Đất… nếu như ngươi ở ngoài trời,” Ax bình thản trả lời. “Còn ở trong một phi thuyền không gian á? Tù hãm, kín bưng, chật chội? Ngươi sẽ chẳng bao giờ hết mùi đâu. Chẳng bao giờ. Tuy nhiên… nhờ một công nghệ hóa học của dân Andalite, ta có cách để làm bay hết mùi hôi thối. Ngươi hãy để thằng người Farrand được tự do. Ổng đã bất tỉnh nên hổng thấy được ngươi là ai đâu. Để cho ổng đi, rồi chúng ta sẽ trao cho ngươi bí quyết làm mất mùi thúi, và sau đó chúng ta sẽ đi khỏi đây.”

“Ta sẽ tự tay tính toán với các ngươi!” Tên Visser rít lên. “Đồ Andalite rác rến!”

“Visser, cả hai chúng ta đều biết sẽ hổng thể nào tẩy được mùi hôi thúi một khi nó đã nhiễm vô bên trong một phi thuyền không gian. Ngươi sẽ cần tới một cuộc đại tu trong một xưởng đóng tàu không gian ngoại hạng. Phi thuyền Lưỡi Rìu của ngươi sẽ là một nơi hổng ai chịu nổi đâu.”

Visser Ba chỉ biết đứng trơ ra đó. Chỉ biết đứng nhìn trân trân. Hai con mắt vòi của hắn hơi hạ xuống.

“Lôi thằng người ra,” hắn lầm bầm ra lệnh cho tụi Hork-Bajir.

“Thưa Visser…” Một tên Hork-Bajir rên rỉ, rõ ràng hắn ngần ngại hổng muốn quay lại cái chỗ còn sặc sụa mùi hôi thúi.

“Hôm nay thiệt hổng phải ngày lành tháng tốt cho ta,” Visser Ba nói. “Ngươi thực sự muốn rằng đó cũng là ngày xấu cho mi đó sao?”

Hai tên Hork-Bajir quay lại phía bên trong và nhanh chóng xuất hiện trở lại, lôi xềnh xệch ông Farrand theo. Chúng ném ổng ngã dúi trên mặt đất.

“Hãy sai một người của ngươi đưa ông ta tới bệnh viện gần nhất của loài người. Lúc ổng đã an toàn, chúng ta sẽ cho ngươi bí quyết. Và đừng có giở trò đấy. Chúng ta sẽ quan sát chặt chẽ.” Ax đảo hai con mắt vòi hướng lên trời. Visser Ba dõi theo hướng nhìn của cậu ấy và thấy, tít trên trời cao, một con chim săn mồi với cái đuôi màu gỉ sắt.

“Chúng mày phải biết rằng sẽ có ngày ta túm cổ tất cả chúng mày,” Visser căm tức. “Dù các ngươi có mánh lới thế nào, ta cũng vẫn kiếm ra được các ngươi cho coi.”

“Không, ta hổng nghĩ thế đâu,” Ax đáp. “Chắc chắn là chúng ta sẽ đánh hơi được liền khi ngươi tới đấy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx