sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 24

Bọn Yeerk chở ông Farrand đi bệnh viện. Sau khi biết là ổng đã an toàn, Ax nói cho Visser Ba biết cái loại nước trái cây nào có thể tẩy mùi chồn hôi.

Tên Visser vẫn còn la hét inh ỏi khi chúng tôi biến mất trong rừng cây.

Ngày hôm sau, Jake, Marco, Rachel, Ax và tôi đem con chồn hôi mẹ về hang của nó. Nó lạch bạch đi vô hang, và ít phút sau, lại lạch bạch đi ra với Joey, Johny, Marky và C.J. lon ton theo sau.

Chúng hoàn toàn hổng biết bốn con người và người Andalite kia là ai. Rốt cuộc thì con chồn hôi mẹ đã trở về với lũ con của nó. Và chồn hôi mẹ thì đâu có sợ bất cứ gì.

“Chúng lớn lẹ thiệt,” Rachel nói khi chúng xếp hàng một lạch bạch và khụt khịt đi qua chỗ chúng tôi.

“Tui nghĩ là con chồn hôi mẹ chính hiệu sẽ đặt tên khác cho chúng,” Marco giỡn.

“Ờ, dù sao thì bây giờ khu rừng này đã an toàn đối với lũ chồn hôi con rồi đó,” Jake nói.

Jake đã biến thành một con ruồi để dọ thám coi ông Farrand ở bệnh viện ra sao. Vị ủy viên đã khỏe. Việc đầu tiên của ổng sau khi hồi tỉnh là gọi điện thoại nói ổng biểu quyết chống lại vụ đốn cây trong rừng.

Theo lời Jake thì ông Farrand đã thề sẽ hổng bao giờ nghe thêm một lời nào của công ty gỗ Dapsen. Và ổng có dư lí do để buộc tội chúng.

Hơn nữa, theo ông Farrand, ngay cả các con vật trong rừng cũng đứng lên chống lại bọn đốn cây. Ông tuyên bố rằng chính mắt ổng đã trông thấy hồn của một con chồn hôi khổng lồ có đôi mắt của một cô gái tới thăm ổng.

“Hãy sống hạnh phúc nghen, lũ nhóc,” Marco nói với gia đình chồn hôi. Những người chủ lông lá nhỏ xíu của rừng.

Cả bọn chúng tôi đứa nào cũng mỉm cười và coi bộ khá vui lòng với chính mình. Nhưng tôi thì vẫn còn thấy bối rối sao đó.

Khi chúng tôi lội bộ qua rừng để về nhà, Jake lui lại phía sau tôi, để tụi kia đi trước.

“Bồ coi bộ hổng được hoàn toàn vui lòng,” Jake nói. “Bồ vẫn nhớ tiếc lúc làm con chồn hôi mẹ hay sao đó hả?”

Tôi mỉm cười. “Không. Mình muốn nói là, ừ thì cũng có nhớ chút đỉnh. Nhưng hổng phải vì chuyện ấy.”

“Vậy thì điều gì khiến cho bồ bứt rứt?”

Tôi nhún vai. “Mình thấy mình chẳng hiểu được gì hết trọi. Tobias ăn thịt một con trong lũ chồn hôi con, rồi lại giúp vào việc bảo vệ những con còn lại. Mình thì giết con mối chúa để cứu bản thân và bạn bè, rồi mình cứ ám ảnh về chuyện ấy mãi. Nhưng khi có việc xảy ra, mình lao vào tên Visser Ba chẳng chút ngần ngừ. Phút này mình là một con chuột bị hai thằng nhóc lấy cán chổi xua, phút sau mình đã đem con chuột chết đến cho Tobias trong lúc cậu ấy canh gác lũ chồn hôi mà bình thường cậu ấy phải tìm cách ăn thịt. Mọi việc đều là bộ phận của cùng một hệ thống lớn. Làm sao mà hiểu nổi tất cả những chuyện ấy kia chứ?”

Jake có vẻ ân hận vì đã khơi ra cuộc chuyện trò này. “Ừm… trời, Cassie à, mình cũng chịu thua luôn.”

“Được rồi, vậy thì bồ thử nói cho mình nghe điều này coi… mình là một bộ phận của tự nhiên, vậy thì mình nên sống theo đúng luật tự nhiên, tức là giết để sống còn, giết hoặc bị giết ư? Hay là có gì khác, bởi mình là một con người?”

Chúng tôi im lặng bước đi trong khi Jake suy nghĩ. Tôi cảm thấy ân hận. Tôi biết rằng để cậu ấy tranh cãi với Marco về vụ Spiderman chống Batman thì hay hơn.

“Thế này nha, mình cho rằng bồ là cả hai.” Sau cùng Jake lên tiếng. “Ý mình muốn nói, bồ là người đã trừ khử con mối chúa. Bồ cũng là người chạy đi cứu lũ chồn hôi. Cũng y như Tobias bữa trước ăn thịt một con chồn hôi con rồi bữa sau lại cứu con khác vậy đó.”

“Nói vậy cũng chưa rõ lắm,” tôi nói. Jake trầm ngâm. “Điều đó chỉ có nghĩa con người là ngoài đứng ở giữa - vẫn có phần là thú hoang, làm bất cứ chuyện gì để sống còn, và có phần… có phần là gì mình cũng hổng biết. Có thể là cái gì đó khác hơn những loài vật khác.”

Tôi gật đầu.

“Bồ có lí. Chỉ có một loài động vật có thể giúp vào việc cứu tất cả các loài khác. Chỉ con người có thể làm chuyện ấy. Dĩ nhiên, chúng ta phải tự cứu mình trước đã.” Tôi thở dài. “Vẫn còn phức tạp quá đi thôi.”

Tôi trông thấy một cái bóng vút qua trên đầu. Tôi ngước lên và thấy Tobias. Cậu ta nhào xuống trong lùm cây và xuất hiện lại trên một cành cây ngay bên trên con đường mòn.

“Chào Tobias,” tôi kêu lên và hướng về cậu ấy.

“Chào Cassie. Chào mọi người. Chào, chào, chào.”

Cậu ta có vẻ rõ ràng khá thỏa mãn về chuyện gì đó.

“Có gì mới đó, người-chim?” Marco hỏi.

“Tui vừa kiểm tra những người bạn của chúng ta ở trại đốn cây. Bây giờ chúng có hai xe tải chứa đầy nước trái cây. Chúng đã đi tới đi lui liên tục để chở nước trái cây về. Chúng đào một cái ao lớn dưới đất làm thành một thứ hồ bơi và đổ đầy nước trái cây vô đó. Visser Ba đã ở trong gần hết đêm qua và sáng nay. Cứ nhìn cái cung cách đứa nào cũng tránh xa hắn ra, thì tớ đoán là hắn vẫn bốc mùi hôi thúi. Thêm nữa,” Tobias bổ sung cùng với một tiếng cười hơi độc ác, “Tên Visser bây giờ là một hình dạng rất đáng yêu, hấp dẫn, có màu đỏ tía.”

“A, tệ quá đi mất,” Rachel nói. “Mình cảm thấy buồn giùm hắn đấy.”

“Có thể hắn sẽ sớm ngờ vực,” Ax lên tiếng.

“Bồ có nghĩ là lẽ ra mình nên cho hắn biết sự thật không? Rằng nước cà chua sẽ tẩy sạch mùi chồn hôi chứ không phải nước nho?” Tôi hỏi.

Tất cả nhìn nhau và phá lên cười cùng một lúc.

“Không đâu, mình hổng nghĩ vậy đâu,” tôi kết luận.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx