sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Tuyệt đối không được!” bác sĩ Blythe nói bằng giọng điệu mà Jem hiểu rõ.

Jem biết chẳng thể trông mong bố đổi ý hay mẹ sẽ cố làm bố đổi ý giúp cậu. Có thể thấy rõ ràng là trong chuyện này mẹ với bố là một. Đôi mắt nâu nhạt của Jem thẫm lại vì giận dữ và thất vọng khi cậu nhìn hai bậc phụ huynh tàn nhẫn... nhìn trừng trừng... chúng còn sáng rực hơn nữa khi cậu cứ quắc mắt hoài vậy mà họ vẫn thản nhiên đến mức khiến người ta phát điên lên và tiếp tục ăn bữa tối như thể chẳng có gì bất ổn cả. Tất nhiên bà cô Mary Maria đã để ý thấy mấy cái trừng mắt của cậu...chưa có gì thoát được hai con mắt xanh nhợt, sầu thảm của bà cô Mary Maria... nhưng hình như bà chỉ khoái chí thưởng thức cảnh ấy.

Cả buổi chiều Benie Shakespeare Drew chơi với Jem... Walter đã xuống Ngôi Nhà Mơ Uớc cũ để chơi với Kenneth và Persis Ford... thế rồi Bertie Shakespeare cho Jem biết là chiều tối cả đám con trai Glen sẽ xuống Cửa Vịnh để xem thuyền trưởng Bill Taylor xăm hình con rắn trên cánh tay cho em họ Joe Drew. Nó, Bertie Shakespeare, sẽ đi thế Jem có đi cùng không? Sẽ vui ơi là vui. Jem tức thì muốn đi kinh khủng, vậy mà bây giờ người ta bảo cậu là hoàn toàn không thể có chuyện đó được.

“Một trong nhiều lý do,” bố cậu nói, “là con xuống Cửa Vịnh với tụi nó thì xa xôi lắm. Đến tối mịt tụi nó mới về mà tám giờ là con phải đi ngủ rồi, con trai ạ.”

“Hồi bà còn nhỏ đêm nào bà cũng được cho đi ngủ lúc bảy giờ,” bà cô Mary Maria nói.

“Jem, con phải chờ đến khi lớn hơn thì mới được đi xa như vậy vào buổi tối,” mẹ cậu nói.

“Tuần trước mẹ đã nói vậy,” Jem phẫn uất kêu lên, “mà giờ con lớn hơn rồi. Mẹ nghĩ con là em bé sao! Bertie được đi mà con thì cũng bằng tuổi nó.”

“Quanh đây đang có dịch sởi,” bà cô Mary Maria nói giọng ảm đạm. “Coi chừng cháu mắc bệnh sởi đấy, James.”

Jem ghét bị người ta gọi là James. Mà bà thì cứ gọi kiểu ấy.

“Cháu muốn mắc bệnh sởi,” cậu lầm bầm vẻ bất trị. Nhưng rồi bắt gặp cái nhìn của bố nên nói nhỏ dần. Bố không bao giờ cho phép ai “cãi lại” bà cô Mary Maria. Jem ghét bà cô Mary Maria. Dì Diana và bà Marilla thật quá sức dễ thương, còn một bà cô như bà Mary Maria là kiểu Jem hoàn toàn chưa nếm trải.

“Được thôi” cậu vừa thách thức vừa nhìn mẹ để không ai cho là cậu nói với bà cô Mary Maria, “mẹ không muốn thương con thì mẹ cũng không cần phải thương đâu. Nhưng nếu con bỏ nhà đi săn hổ bên châu Phi thì mẹ có chịu được không?”

“Bên châu Phi không có hổ đâu con yêu,” mẹ cậu nói dịu dàng.

“Vậy thì sư tử!” Jem quát lên. Họ quyết tâm đổ cái sai cho cậu phải không? Họ buộc phải cười cợt cậu, đúng không? Cậu sẽ cho họ thấy! “Mẹ đâu thể nói bên châu Phi không có sư tử được. Ở châu Phi có đến hàng triệu con sư tử Châu Phi, đúng là đầy sư tử!”

Bố mẹ lại chỉ mỉm cười, làm bà cô Mary Maria rất bất mãn. Không bao giờ được cho phép trẻ con có thói nóng nảy.

“Trước khi đi được,” Susan nói, giằng xé giữa một bên là tình yêu và sự cảm thông dành cho Jem bé bỏng, một bên là niềm tin tuyệt đối rằng cô cậu bác sĩ hoàn toàn đúng khi không cho cậu cùng đám trẻ trong làng xuống dưới Cửa Vịnh đến nhà lão thuyền trưởng Bill Taylor say sưa bất hảo, “thì bánh gừng với kem đặc của cháu này, Jem yêu ạ.”

Bánh gừng với kem đặc là món tráng miệng ruột của Jem. Nhưng tối nay chúng chẳng có cái phép mầu làm dịu lại tâm hồn đang dậy sóng của cậu.

“Con không thích ăn gì cả!” cậu nói vẻ hờn dỗi. Cậu đứng lên ra khỏi bàn, đến bên còn quay lại để tung một cú thách thức sau chót.

“Dù sao thì đến chín giờ con mới đi ngủ. Rồi lớn lên con sẽ không bao giờ đi ngủ. Con sẽ thức suốt đêm... đêm nào cũng như đêm nào... rồi xăm xổ khắp cả mình mẩy nữa. Con sẽ xấu xa đến tận cùng mức xấu xa luôn. Rồi bố mẹ sẽ thấy.”

“‘Xăm trổ’ chứ không phải ‘xăm xổ’, con yêu à,” mẹ cậu nói. Không có gì làm họ động lòng cả sao?

“Chắc là chẳng ai cần nghe ý kiến của cô cả đâu, Anne ạ, nhưng hồi bé cô mà ăn nói với bố mẹ kiểu ấy thì nhừ đòn rồi,” bà cô Mary Maria nói. “Cô thấy đáng tiếc là thời nay một số gia đình lại lơ là gậy bạch dương.”

“Bé Jem đâu có đáng trách,” Susan cấm cảu, thấy rằng cô cậu bác sĩ không định nói gì cả. Nhưng nếu Mary Maria Blythe mà thoát được thì bà, Susan, biết lý do vì sao. “Bertie Shakespeare Drew cho nó biết chuyện đó, nhồi vào đầu óc thằng bé ý nghĩ rằng xem xăm hình cho Joe Drew thì sẽ vui làm sao. Cả buổi chiều thằng bé ở đây rồi lẻn vào bếp lấy cái chảo nhôm tốt nhất ra làm mũ cối.

Nói là chúng chơi trò trận giả. Rồi chúng lấy ván ốp làm thuyền rồi thả dưới suối Vùng Lòng Chảo, làm mình mẩy ướt sũng. Sau đó chúng nhảy lò cò quanh sân cả giờ liền, tạo những tiếng kỳ quái chưa từng thấy, vờ làm ếch. Ếch cơ đấy! Thảo nào bé Jem mệt đừ nên không còn là chính mình nữa. Khi không bị mệt nhoài thì nó là đứa trẻ cư xử đàng hoàng chưa từng thấy, mà chuyện đó thì ta có thể tin chắc.”

Bà cô Mary Maria không nói gì làm trầm trọng thêm nữa. Trong bữa ăn bà không bao giờ nói tiếng nào với Susan Baker, để tỏ thái độ phản đối chuyện Susan được phép “ngồi cùng gia đình”.

Trước khi bà cô Mary Maria tới Anne và Susan đã thẳng thắn bàn với nhau chuyện này. Susan, vốn là người “biết thân biết phận”, không bao giờ ngồi hay mong được ngồi cùng gia đình mỗi khi có khách tới Bên ánh Lửa.

“Nhưng cô Mary Maria có phải khách đâu nào.” Anne nói. “Cô ấy chỉ là người trong gia đình thôi... mà cô cũng vậy, Susan à.”

Cuối cùng Susan đành nhượng bộ, không khỏi thấy mãn nguyện trong lòng vì Mary Maria Blythe sẽ thấy bà không phải chị hầu gái tầm thường. Susan chưa gặp bà cô Mary Maria bao giờ, nhưng cô cháu của Susan, con gái chị Matilda, từng làm cho bà ta ở Charlottetown nên kể cho Susan nghe cả rồi.

“Susan ơi, cháu sẽ không vờ vịt tỏ ra mừng rỡ trước viễn cảnh bà cô Mary Maria tới thăm, nhất là lại vào đúng lúc này,” Anne thẳng thắn. “Nhưng cô ấy đã viết thư cho Gilbert hỏi có đến ở vài tuần được không... mà cô biết bác sĩ có thái độ thế nào đối với những chuyện như vậy rồi...”

“Vì cậu ấy hoàn toàn có quyền như vậy,” Susan đoán chắc. “Một người đàn ông còn biết làm gì ngoài việc bênh vực ruột rà của mình? Nhưng đến những vài tuần thì... thôi cô bác sĩ thân yêu, tôi không muốn nhìn vào mặt bi quan của mọi chuyện... nhưng em dâu chị Matilda nhà tôi cũng bảo đến ở chơi với chị ấy vài tuần rồi ở lại hai mươi năm đấy.”

“Cháu nghĩ ta không phải sợ điều gì như vậy đâu, cô Susan,” Anne mỉm cười. “Cô Maria có nhà riêng rất đẹp ở Charlottetown. Nhưng cô ấy thấy nó rộng rãi trống trải quá. Hai năm trước mẹ cô ấy mất, cô biết không... bà cụ tám mươi lăm mà cô Mary Maria thì rất chu đáo với cụ và nhớ bà cụ lắm. Ta hãy cố làm sao cho cô ấy ở chơi dễ chịu nhé, Susan.”

“Tôi sẽ cố hết sức, cô bác sĩ thân yêu ạ. Tất nhiên là ta phải đặt thêm một tấm ván lên bàn rồi, mà nói tới nói lui gì rồi kéo bàn dài ra thì vẫn hơn là thu ngắn lại.”

“Ta không được bày biện hoa trên bàn đâu, cô Susan, vì cháu được biết hoa làm cô Mary Maria bị hen. Còn tiêu thì làm cô ấy hắt hơi, nên tốt nhất là ta không nên dùng. Cô ấy lại còn hay bị nhức đầu dữ dội nữa, nên quả thật là ta phải cố sao để không gây ồn quá.”

“Chúa ơi! Thôi được, tôi chưa hề thấy cô cậu bác sĩ làm ồn gì cho lắm. Còn tôi có muốn thét thì ra giữa đám cây thích cũng được; nhưng bọn trẻ tội nghiệp nhà ta mà cứ phải giữ im lặng suốt vì mấy trận đau đầu của Mary Maria Blythe thì... xin cô thứ lỗi cho chứ tôi nghĩ chuyện đó có hơi quá đáng, cô bác sĩ thân yêu ạ.”

“Chỉ vài tuần thôi mà, Susan.”

“Ta hãy cứ mong là thế. Ồ, thôi, cô bác sĩ thân yêu, ở đời ta phải chịu cả nạc lẫn mỡ mà,” Susan kết luận.

Vậy là bà cô Mary Maria đến, vừa mới tới là đã hỏi gần đây họ lau chùi ống khói chưa. Dường như bà rất sợ có hỏa hoạn. “Cô vẫn luôn nói rằng ống khói nhà này còn khuya mới đủ cao. Cô mong là chăn gối giường cô được phơi phóng kỹ lưỡng rồi, Anne. Ga trải giường mà ẩm thì khiếp lắm.”

Bà chiếm lĩnh phòng khách của Bên ánh Lửa... và nhân tiện cả mấy phòng khác trong nhà trừ phòng của Susan. Khi bà đến không ai vui mừng rối rít chào hỏi cả.

Jem, sau khi nhìn bà một cái, lẻn ra bếp nói khe khẽ với Susan, “Khi bà cô ở đây bọn cháu có được cười không, bà Susan?” Walter thấy bà thì nước mắt lưng tròng nên phải bị lùa thật ê chề ra khỏi phòng. Hai đứa sinh đôi thì không đợi bị lùa ra đã tự động bỏ chạy. Đến cả con Tôm, Susan quả quyết là cũng bỏ đi rồi xù lông xù lá ở sân sau. Chỉ có mình Shirley là cố thủ, đôi mắt nâu tròn xoe bạo dạn nhìn bà đăm đăm từ chỗ dựa an toàn trên lòng và trong vòng tay Susan. Bà cô Mary Maria cho là bọn trẻ Bên ánh Lửa cư xử hư đốn. Nhưng ta trông mong gì được khi chúng có một bà mẹ “viết báo” và một ông bố nghĩ chúng thật hoàn hảo chỉ bởi chúng là con của anh ta, và một bà giúp việc không bao giờ biết thân biết phận như Susan Baker?

Nhưng chừng nào còn ở Bên ánh Lửa thì bà, Mary Maria Blythe, sẽ làm hết sức mình cho đám cháu của ông anh họ John tội nghiệp.

“Lời cầu nguyện của nhà cháu ngắn quá đấy, Gilbert,” bà phản đối trong bữa ăn đầu tiên. “Cháu có muốn khi ở đây cô đọc lời cầu nguyện cho nhà cháu không? Đó sẽ là một tấm gương tốt hơn cho gia đình cháu.”

Susan thất kinh khi Gilbert trả lời có rồi bà cô Mary Maria đọc lời cầu nguyện tại bữa tối. “Giống kinh cầu hơn là lời cầu nguyện,” Susan khịt mũi phía trên mấy món ăn của mình. Susan ngầm đồng tình với mô tả của cô cháu bà về Mary Maria Blythe. “Dường như lúc nào bà ta cũng ngửi thấy mùi hôi thối, dì Susan à. Không phải mùi khó chịu đâu... mà là mùi hôi ấy.” Gladsy biết cách diễn đạt mọi chuyện, Susan ngẫm nghĩ. Thế nhưng, với bất cứ ai ít thành kiến hơn Susan thì trông bà Mary Maria Blythe không hề khó coi so với một bà ở tuổi năm mươi lăm. Bà có cái mà bà tin là “nét mặt quý tộc”, luôn đóng khung trong những lọn tóc hoa râm uốn quăn bóng mượt dường như ngày ngày xúc phạm đến búi tóc hoa râm toen hoẻn một nhúm của Susan. Bà ăn mặc rất đẹp, đeo hoa tai hạt huyền dài, cổ áo ren lưới cao rất thời trang trên cần cổ gầy.

“Ít nhất ta cũng không phải xấu hổ về ngoại hình của bà ta,” Susan ngẫm nghĩ. Nhưng bà cô Mary Maria sẽ nghĩ gì nếu biết Susan đang tự an ủi mình bằng lý do như vậy, điều này thì phải nhường cho trí tưởng tượng thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx