sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Thường thì Walter vẫn thích được ngồi xe với bố. Cậu thích cái đẹp, mà những con đường quanh Glen St. Mary thì thật đẹp. Con đường đến Lowbridge như một sợi ruy băng hai lớp hoa mao lương vàng rung rinh, đây đó viền dương xỉ xanh lục của một rừng cây mời gọi. Nhưng hôm nay dường như bố không muốn nói nhiều và theo như Walter nhớ thì bố chưa từng điều khiển Tom Xám như vậy. Khi họ tới Lowbridge, bố nói riêng mấy lời vội vàng với bà Parker rồi vội vã bỏ đi mà không chào tạm biệt Walter. Walter lại phải cố lắm mới không khóc. Đã quá rõ là chẳng ai yêu thương cậu cả. Bố mẹ từng yêu thương, nhưng không còn yêu thương nữa.

Căn nhà lớn, bừa bộn của Parker ở Lowbridge có vẻ không thân thiện với Walter. Nhưng có lẽ lúc ấy thì dường như chẳng có nhà nào là thân thiện cả. Bà Parker dẫn cậu ra sân sau, vang dậy những tiếng hét inh tai đùa giỡn ầm ĩ, giới thiệu cậu với mấy đứa trẻ dường như gây ra tiếng ồn đó. Rồi bà quày quả quay lại may vá, để chúng “tự làm quen với nhau”... một trình tự mà hết chín trên mười trường hợp sẽ có kết quả. Có lẽ không thể trách bà khi không thấy rằng Walter Blythe bé bỏng là trường hợp thứ mười. Bà mến cậu... còn con bà là những đứa trẻ vui vẻ. Fred và Opal có khuynh hướng ra vẻ dân Montreal, nhưng bà cảm thấy khá chắc là chúng sẽ không xấu bụng với ai. Mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. Bà rất mừng là giúp được phần nào “Anne Blythe tội nghiệp” qua lúc khó khăn, dù cho chỉ bằng cách đem một đứa con của cô đi. Bà Parker hy vọng “mọi chuyện sẽ tốt đẹp”. Bạn bè của Anne vẫn nhắc nhau về cái lần cô sinh Shirley, họ lo lắng cho cô nhiều hơn chính cô lo cho mình.

Một bầu không khí im lặng bỗng bao trùm xuống sân sau... khoảng sân chạy ra một vườn táo lớn, có bóng mát. Walter đứng nhìn bọn trẻ nhà parker và hai anh em họ Johnson ở Montreal với vẻ trang nghiêm và rụt rè. Bill Parker lên mười... một thằng oắt con mặt tròn xoay, hồng hào “giống” mẹ và trong mắt Walter thì nó có vẻ rất già dặn to con. Andy Parker chín tuổi và trẻ con ở Lowbridge có thể cho ta biết nó là “đứa con hư nhà Parker” và vì nhiều lý do thích đáng mà được đặt biệt danh là “Heo”. Từ đầu Walter đã không ưa vẻ ngoài của nó... tóc cắt ngắn dựng đứng, mặt tàn nhang tinh quái, hai mắt xanh óc nhồi. Fred Johnson bằng tuổi Bill và Walter cũng không thích nó, dù nó là thằng dễ coi tóc quăn nâu đen và hai mắt đen. Đứa em gái chín tuổi của nó, Opal, cũng có tóc quăn và mắt đen... mắt đen lóe sáng. Con bé đứng, tay ôm eo Cora Parker tám tuổi tóc vàng, và cả hai nhìn Walter hết sức kẻ cả. Nếu không vì Alice Parker thì Walter có quay lưng bỏ chạy cũng là điều dễ hiểu.

Alice lên bảy; Alice có những lọn tóc quăn vàng óng nhỏ xíu đáng yêu vô cùng, Alice có đôi mắt xanh mềm mại như cánh hoa viola trong Vùng Lòng Chảo; Alice hai má hồng, có lúm đồng tiền; Alice mặc chiếc váy vàng có viền ren nhỏ nên cô bé trông như một bông mao lương vàng rung rinh; Alice mỉm cười với cậu như thể đã quen cậu cả đời rồi; Alice là bạn.

Fred mào đầu cuộc trò chuyện.

“Chào, cu con,” nó nói kẻ cả.

Walter cảm nhận được ngay điệu bộ trịch thượng nên thu mình vào thế giới riêng.

“Em tên Walter,” cậu nói rành mạch.

Fred quay qua mấy đứa kia làm vẻ ngạc nhiên rất kịch. Nó sẽ cho thằng nhóc nhà quê này thấy!

“Nó xưng nó là Walter đấy,” nó cong môi lên hài hước nói với Bill.

“Nó xưng nó là Walter đấy,” đến lượt Bill nói cho Opal.

“Nó xưng nó là Walter đấy,” Opal nói với thằng Andy đang khoái chí.

“Nó xưng nó là Walter đấy,” Andy nói cho Cora.

“Nó xưng nó là Walter đấy,” Cora khúc khích nói lại cho Alice.

Alice không nói gì. Cô bé chỉ nhìn Walter đầy ngưỡng mộ và cái nhìn của cô bé giúp cậu vượt qua được khi mà tất cả mấy đứa kia cùng hò lên, “Nó xưng nó là Walter đấy” rồi ré lên cười chế giễu.

“Bọn nhỏ thân yêu vui chưa kìa!” Bà Parker mãn nguyện nghĩ về sự tài tình của mình.

“Tao nghe mẹ nói mày tin có bà tiên,” Andy nói, liếc mắt trâng tráo.

Walter nhìn chằm chằm ngang ngửa lại nó. Cậu sẽ không để bị hạ trước mặt Alice.

“Có bà tiên mà,” cậu nói quả quyết.

“Không có,” Andy đáp.

“Có,” Walter trả lời.

“Nó nói có bà tiên đấy,” Andy nói với Fred.

“Nó nói có bà tiên đấy,” Fred nói cho Bill... rồi chúng lặp lại cả màn diễn lần nữa.

Đó là sự tra tấn đối với Walter, vốn trước giờ chưa từng bị chế nhạo, nên cậu không chịu nổi nữa. Cậu cắn môi nén nước mắt. Cậu không được khóc trước mặt Alice.

“Mày có thích bị nhéo bầm tím không hả?” Andy hỏi, nó tức thì cho rằng Walter là một thằng ẻo lả yếu đuối nên chọc ghẹo cậu thì sẽ thú lắm.

“Heo, câm đi!” Alice ra lệnh dữ dằn... rất dữ dằn, dù rất khẽ, rất dễ thương và rất dịu dàng. Trong giọng điệu cô bé có gì đó mà ngay cả Andy cũng không dám coi thường.

“Tất nhiên anh có định làm vậy đâu,” thằng bé trơ tráo lí nhí.

Gió xoay chiều thuận lợi cho Walter đôi chút và thế là chúng chơi đuổi bắt khá thân ái trong vườn trái. Nhưng khi chúng om sòm tập họp vào giờ ăn tối thì Walter lại tràn ngập nỗi nhớ nhà. Thật kinh khủng vì trong một lúc khủng khiếp cậu sợ sẽ khóc trước mặt cả bọn... ngay cả Alice, nhưng khi chúng ngồi xuống, cô bé huých nhẹ cánh tay cậu thân ái đến mức điều đó đã giúp cậu. Nhưng cậu không làm sao nuốt trôi... cậu không thể. Bà Parker, vốn có những phương pháp còn nhiều điều phải xem lại, không làm phiền cậu về chuyện đó, yên tâm kết luận là sáng ra cậu sẽ thấy ngon miệng hơn, còn mấy đứa kia mải ăn và nói chuyện quá không để ý đến cậu.

Walter thắc mắc sao cả nhà cứ gào lên mà nói với nhau như vậy, cậu không biết là chúng chưa kịp bỏ thói quen ấy vì bà nội già điếc đặc và nhạy cảm mới qua đời.

Tiếng ồn làm cậu nhức đầu. Ồ, lúc này ở nhà mọi người cũng đang ăn tối. Mẹ ngồi ở đầu bàn mỉm cười, bố sẽ đùa với hai đứa song sinh, Susan sẽ rót kem vào cốc sữa của Shirley, Nan lén thả mấy mẩu đồ ăn cho mèo Tôm. Ngay cả bà cô Mary Maria, như một phần trong vòng tròn gia đình, dường như bỗng đâu ngời ánh hào quang dịu dàng, hòa nhã. Ai sẽ đánh kẻng gọi ăn tối? Đến tuần cậu làm mà Jem thì đi rồi. Giá mà cậu tìm được một chỗ để ngồi khóc!

Nhưng ở Lowbridge dường như không có chỗ cho cậu tha hồ khóc. Vả lại... còn có Alice. Walter nuốt ực cả ly nước đá đầy và thấy làm như thế cũng giúp được đôi chút.

“Con mèo của bọn tao xù lông nhím,” bất chợt Andy nói, đá con mèo dưới gầm bàn.

“Mèo nhà em cũng thế,” Walter nói. Tôm đã hai lần nổi cơn tam bành. Mà cậu nhất định không để mèo của Lowbridge xếp hạng cao hơn mèo Bên ánh Lửa đâu.

“Tao cá mèo nhà tao xù lông nhím hơn mèo nhà mày,” Andy chế nhạo.

“Em cá là không,” Walter trả miếng.

“Nào, nào, đừng tranh cãi về mấy con mèo của các con nữa đi,” bà Parker nói, bà muốn một buổi tối yên tĩnh để viết khảo luận ở Viện về “Trẻ em không được thấu hiểu”. “Chạy ra ngoài chơi đi. Chút nữa là tới giờ đi ngủ rồi.”

Giờ đi ngủ! Walter chợt nhận ra rằng cậu phải ở lại đây cả đêm... nhiều đêm... hai tuần. Thật đáng sợ. Cậu bước ra ngoài đến vườn trái, hai bàn tay nắm chặt thì thấy Bill và Andy đang điên cuồng ghì nhau trên cỏ, đấm đá, cào cấu, la hét.

“Mày đưa táo sâu cho tao hả, Bill Parker!” Andy thét lên. “Tao sẽ dạy cho mày một trận vì đưa táo sâu cho tao này! Tao sẽ cắn đứt tai mày ra!”

Đánh đấm kiểu này là chuyện xảy ra hằng ngày với đám trẻ nhà Parker. Bà Parker nghĩ rằng con trai đánh nhau thì không sao cả. Bà nói bằng cách đó chúng loại bỏ được nhiều tính hung ác trong người và sau đó lại là bạn tốt của nhau. Nhưng trước giờ Walter chưa thấy ai đánh nhau nên hoảng kinh.

Fred reo hò cổ vũ chúng, Opal và Cora thì cười, nhưng mắt Alice lại rưng rưng. Walter không chịu nổi điều đó. Cậu lao mình vào giữa các chiến binh, vốn đã tách nhau ra một lát lấy hơi để lại lao vào trận đấu.

“Mấy anh đừng đánh nhau nữa!” Walter nói. “Mấy anh làm Alice sợ kia kìa.”

Bill và Andy nhìn sững cậu một lát, cho đến khi nhận ra khía cạnh buồn cười trong sự nghiệp trẻ con này vào trận đấu của chúng. Cả hai phá ra cười rồi Bill vỗ lưng cậu.

“Có dũng khí lắm, tụi bây ơi,” nó nói. “Nếu tụi bây để cho nó lớn thì lúc nào đó nó sẽ là thằng con trai thực thụ đấy. Trái táo cho chuyện đó này... mà cũng không có sâu đâu.”

Alice quệt nước mắt trên đôi má hồng mịn màng rồi nhìn Walter ngưỡng mộ đến mức Fred không ưa. Tất nhiên Alice chỉ là đứa con nít nhưng con nít đi nữa thì cũng không việc gì phải nhìn mấy thằng con trai khác ngưỡng mộ như vậy khi mà nó, Fred Johnson ở Montreal, đang ở đó. Phải giải quyết chuyện này thôi. Lúc nãy khi vào nhà Fred nghe thấy dì Jen, đang trò chuyện qua điện thoại. nói gì đó với cậu Dick.

“Mẹ mày bệnh nặng đó,” nó nói với Walter.

“Mẹ em... mẹ em không bệnh nặng!” Walter kêu lên.

“Có mà. Tao nghe dì Jen nói với cậu Dick...” Fred đã nghe dì nói, “Anne Blythe đang bệnh,” nhưng mà thêm vào “nặng” thì mới vui. “Chắc mẹ mày sẽ chết trước khi mày về nhà.”

Walter đưa cặp mắt khổ sở nhìn quanh. Alice lại đứng về phía cậu... đám còn lại thì một lần nữa tụ lại quanh cờ hiệu của Fred. Chúng cảm thấy ở đứa trẻ ngăm ngăm, xinh đẹp này cái gì đó xa lạ... chúng cảm thấy thôi thúc muốn chọc nó.

“Nếu mẹ em bệnh,” Walter nói, “bố em sẽ chữa cho mẹ.”

Bố sẽ làm... bố phải làm!

“Tao sợ là chuyện đó không được đâu,” Fred nói, làm mặt buồn bã nhưng lại nháy mắt với Andy.

“Với bố em thì không có gì là không được cả,” Walter vẫn một hai trung thành.

“Ủa, hè năm ngoái Russ Carter đi Charlottetown có một ngày mà khi về nhà thì mẹ nó đã chết cứng rồi,” Bill nói.

“Chôn rồi nữa chứ,” Andy nói, rắp tâm góp vào cho thêm phần kịch tính - có phải sự thật hay không cũng chẳng sao. “Russ phát điên vì không được dự đám tang... đám tang thì vui lắm.”

“Vậy mà em chưa từng được xem đám tang nào cả,” Opal nói buồn bã.

“Ôi em còn nhiều dịp mà,” Andy nói. “Nhưng mày thấy ngay cả bố tao cũng không làm cho bà Carter sống được mà bố tao là bác sĩ giỏi hơn bố của mày nhiều.”

“Không phải...”

“Phải, phải mà, đẹp trai hơn nhiều nữa...”

“Không phải...”

“Ta mà đi xa nhà thì luôn xảy ra chuyện,” Opal nói.

“Mày sẽ cảm thấy thế nào nếu về tới nhà thì thấy Bên ánh Lửa cháy rụi rồi?”

“Nếu mẹ mày chết, chắc tụi mày sẽ bị tách ra,” Cora nói hớn hở. “Có lẽ mày sẽ đến đây ở.”

“Phải... đến đi,” Alice nói thật dễ thương.

“Ồ, bố nó sẽ muốn nuôi chúng chứ,” Bill nói. “Ông ấy sẽ sớm cưới vợ khác thôi. Nhưng chắc bố nó rồi cũng chết sớm. Tao nghe bố nói bác sĩ Blythe làm việc tới chết”.

“Xem nó nhìn chằm chằm kìa. Mày có đôi mắt con gái, thằng cu ạ... mắt con gái... mắt con gái.”

“Ôi, thôi im đi,” Opal nói, chợt chán trò chơi. “Mấy anh không lừa nó được đâu. Nó biết mấy anh chỉ ghẹo thôi. Mình xuống công viên xem bóng chày đi. Walter và Alice cứ ở đây. Mình không thể để bọn con nít lẽo đẽo theo khắp được.”

Walter không thấy tiếc khi chúng bỏ đi. Rõ ràng Alice cũng không. Hai đứa ngồi xuống một khúc cây táo rồi ngại ngùng và hài lòng nhìn nhau.

“Để tớ chỉ cậu chơi đánh chuyền nhé,” Alice nói, “và cho cậu mượn con chuột túi nhồi bông của tớ.”

Đến giờ ngủ thì Walter thấy mình được đưa vào phòng ngủ nhỏ ở cuối hành lang một mình. Bà Parker đã chu đáo để lại cho cậu một cây nến và một cái gối ấm, vì đêm tháng Bảy lạnh đến khó hiểu, như đôi khi một đêm hè ở các tĩnh miền Đông vẫn thế. Gần như thể sẽ có sương giá vậy. Nhưng Walter không tài nào ngủ được, dù cho con chuột túi nhồi bông của Alice vẫn ấp bên má cậu. Ôi, giá mà cậu đang nằm trong phòng mình ở nhà, có cửa sổ lớn nhìn ra Glen và cửa sổ nhỏ, có riêng một mái che nhỏ xíu, nhìn ra cây hồng tùng! Mẹ sẽ vào đọc thơ cho cậu nghe giọng thật dịu dàng...

“Mình là con trai lớn rồi... mình sẽ không khóc... mình sẽ khônggg...” Bất giác nước mắt trào ra. Chuột túi nhồi bông để mà làm gì kia chứ? Cậu cảm giác như mình đã xa nhà biết bao năm rồi.

Một lát sau mấy đứa kia từ công viên về và thân ái ùa vào phòng cậu ngồi trên giường nhai táo.

“Nãy giờ mày khóc hả, cưng,” Andy giễu. “Mày đúng là một cô bé dễ thương. Cục cưng của mẹ!”

“Cắn miếng đi, nhóc,” Bill nói, đưa ra mời trái táo đã gặm hết nửa. “Rồi vui lên đi. Mẹ mày có đỡ hơn thì tao cũng không ngạc nhiên đâu... tức là nếu bà ấy có thể chất.”

“Bố nói nếu không có thể chất thì bà Stephen Flagg đã chết nhiều năm trước rồi. Mẹ mày có không?”

“Dĩ nhiên là có,” Walter nói. Cậu chẳng biết thể chất là gì, nhưng nếu bà Stephen Flagg có thì mẹ cũng phải có.

“Bà Ab Sawyer chết tuần rồi còn mẹ của Sam Clark thì chết tuần trước nữa,” Andy nói.

“Họ chết trong đêm,” Cora nói. “Mẹ nói hầu hết mọi người chết trong đêm. Em mong em thì không vậy. Tưởng tượng ta phải lên thiên đường trong bộ đồ ngủ xem!”

“Mấy đứa! Mấy đứa! Về giường ngủ đi,” bà Parker kêu lên.

Bọn con trai bỏ đi sau khi vờ dùng khăn tắm bịt mặt Walter cho ngộp thở. Suy cho cùng thì chúng khá thích thằng bé. Walter chụp được bàn tay của Opal khi con bé quay đi.

“Opal, thật ra mẹ em đâu có bệnh, đúng không?” cậu thì thầm cầu khẩn. Cậu không chịu nổi chuyện bị bỏ lại một mình với nỗi sợ.

Opal “không phải là đứa trẻ xấu bụng”, như bà Parker nói, nhưng nó không cưỡng được cái cảm giác hồi hộp thích thú khi báo tin dữ.

“Cô ấy bệnh thật mà. Dì Jen nói vậy... dì nói tao không được nói cho mày biết. Nhưng tao nghĩ mày nên biết. Có lẽ cô ấy bị ung thư.”

“Ai ai cũng phải chết hả, Opal?” Đây là một ý nghĩ mới mẻ và đáng sợ đối với Walter, vốn trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện chết chóc.

“Dĩ nhiên, thằng ngốc à. Chỉ có điều thật ra họ không chết... họ lên thiên đường,” Opal nói... vui vẻ.

“Không phải ai cũng lên đâu,” Andy cố ý thì thào rõ to... nó đang đứng ngoài cửa lắng nghe.

“Vậy... vậy thiên đường có xa hơn Charlottetown không?” Walter hỏi.

Opal ré lên cười.

“Ôi mày đúng là kỳ cục! Thiên đường cách đây cả hàng triệu dặm. Nhưng để tao chỉ cho mày biết phải làm sao. Mày cầu nguyện đi. Cầu nguyện tốt lắm đó. Có lần tao làm mất một xu nên tao cầu nguyện rồi tìm được hai mươi lăm xu. Tao biết vậy đấy.”

“Opal Johnson, con có nghe dì nói gì không? Mà nhớ thổi tắt nến trong phòng Walter đi. Dì sợ cháy,” bà Parker trong phòng gọi với ra. “Đáng ra thằng bé phải ngủ lâu rồi chứ.”

Opal thổi tắt ngọn nến rồi chạy đi. Dì Jen vốn dễ tính, nhưng khi dì nổi giận thật thì đến khiếp! Andy thò đầu vào cửa chúc ngủ ngon.

“Chắc lũ chim trên giấy dán tường sẽ hiện hình rồi móc mắt mày ra đó,” nó thì thào.

Sau đó thì tất cả đều đi ngủ thật, cảm thấy đã hết một ngày hoàn hảo và Walt Blythe không phải là một thằng nhóc xấu và mai chúng sẽ được chọc ghẹo thật vui nữa.

“Những linh hồn bé bỏng thân yêu,” bà Parker đa cảm nghĩ.

Một sự yên tĩnh khác lạ tròng xuống nhà Parker, còn cách đó mười cây số tại Bên ánh Lửa, Bertha Marilla Blythe bé nhỏ đang chớp chớp đôi mắt tròn xoe màu nâu nhạt nhìn những gương mặt hạnh phúc quanh bé và thế giới mà bé vừa được dẫn vào trong một đêm tháng Bảy lạnh nhất mà ba tỉnh miền Đông từng trải qua trong tám mươi bảy năm!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx