sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Walter, một mình trong bóng tối, vẫn trằn trọc không sao ngủ được. Trong quãng đời ngắn ngủi trước giờ cậu chưa từng ngủ một mình. Bao giờ cũng có Jem hay Ken gần bên, ấm cúng và an lòng. Khi ánh trăng xanh xao lẻn vào thì đã có thể lờ mờ thấy căn phòng nhỏ, nhưng như thế còn tệ hơn là bóng tối. Một bức tranh trên tường cuối chân giường như liếc nhìn cậu... dưới ánh trăng tranh ảnh bao giờ trông cũng rất khác. Ở đó ta thấy những thứ không bao giờ ngờ trong ánh sáng ban ngày. Mấy tấm màn ren dài trông như người đàn bà gầy, đứng hai bên cửa sổ. Trong nhà có tiếng động... tiếng cót két, thở dài, thì thầm. Ngộ nhỡ bầy chim trên giấy dán tường sống dậy và chực móc mắt cậu ra thật thì sao? Một nỗi sợ rờn rợn bất chợt xâm chiếm Walter... rồi một nỗi sợ ghê gớm xua đuổi hết mọi nỗi sợ khác. Mẹ bị bệnh. Cậu buộc phải tin thôi vì Opal đã nói chuyện đó là thật. Có lẽ mẹ đang hấp hối! Có lẽ mẹ chết rồi! Sẽ chẳng còn mẹ đâu nữa mà về nhà. Walter thấy Bên ánh Lửa mà không có mẹ!

Bỗng Walter biết mình không thể chịu nổi điều đó. Cậu phải về nhà. Ngay lập tức - tức thì. Cậu phải gặp mẹ trước khi mẹ... trước khi mẹ... chết. Đây là cái bà cô Mary Maria muốn nói. Bà biết mẹ sắp chết. Tính chuyện đánh thức ai dậy rồi nhờ đưa cậu về nhà cũng vô ích thôi. Họ sẽ không chở đâu... họ chỉ cười cợt cậu. Đường về nhà dài thăm thẳm nhưng cậu sẽ đi bộ suốt đêm.

Cậu rón rén ra khỏi giường rồi mặc áo quần vào. Cậu lấy giày cầm trong tay. Cậu không biết bà Parker để mũ cậu ở đâu, nhưng không có mũ cũng chẳng sao. Cậu không được gây tiếng động... cậu phải thoát ra mà về với mẹ. Cậu lấy làm tiếc không thể chào tạm biệt Alice... cô bé sẽ hiểu thôi. Qua hành lang tối... xuống cầu thang... từng bước một... nín thở... phải chăng mấy bậc thang này bất tận?... chính bàn ghế đồ đạc đang lắng nghe... ôi, ối!

Walter đánh rơi một chiếc giày! Nó rơi chan chát xuống thang, nảy tâng tâng bậc này xuống bậc kia, văng qua hành lang rồi bay đập lên cửa trước tạo nên một tiếng động mà Walter tưởng đâu như là tiếng choảng inh tai.

Walter tuyệt vọng nép mình vào lan can. Chắc ai cũng nghe thấy tiếng đó rồi... họ sẽ ùa ra... cậu sẽ không được về nhà... một tiếng thổn thức tuyệt vọng nghẹn trong cổ.

Dường như hàng giờ trôi qua rồi cậu mới dám tin là không ai thức dậy cả... rồi cậu mới dám tiếp tục cẩn thận xuống thang. Nhưng cuối cùng thì cũng đã xong, cậu tìm thấy chiếc giày rồi thận trọng xoay tay nắm cửa trước... Ở nhà Parker cửa không bao giờ khóa. Bà Parker nói họ không có gì đáng để trộm trừ trẻ con, mà chẳng ai cần chúng.

Walter ra ngoài được rồi... cửa khép lại. Cậu xỏ giày vào rồi len lén đi xuôi đường: căn nhà nằm bên rìa làng nên chẳng mấy chốc cậu đã ra tới đường cái.

Một thoáng hoảng hốt choàng lấy cậu. Sau khi nỗi sợ bị bắt gặp và ngăn cản đã qua, đủ loại nỗi sợ bóng tối và lẻ loi một mình xưa cũ lại tràn về. Trước kia cậu chưa từng ra ngoài một mình vào ban đêm. Cậu sợ vũ trụ. Vũ trụ bao la đến mức cậu thấy mình nhỏ bé kinh khủng. Ngay cả ngọn gió rét căm căm từ đằng Đông nổi lên dường như cũng thổi vào mặt cậu như muốn đẩy cậu bật lui.

Mẹ sắp chết rồi! Walter hít một hơi rồi hướng mặt về phía nhà. Cứ thế cậu đi tới, can trường chống chọi lại nỗi sợ. Đang có trăng nhưng ánh trăng soi cho ta thấy mọi vật... mà chẳng có gì trông quen thuộc cả. Có lần đi chơi với bố cậu đã nghĩ chưa bao giờ thấy gì đẹp như con đường sáng trăng có bóng cây đổ ngang. Nhưng giờ đây mấy cái bóng đen sì sắc nét đến mức tưởng như chúng có thể bay vụt tới chỗ cậu. Những cánh đồng khoác một vẻ xa lạ. Cây cối không còn thân thiện nữa. Chúng như đang theo dõi cậu... chen chúc trước mặt và sau lưng cậu. Hai con mắt sáng quắc từ con mương nhìn ra cậu, rồi một con mèo đen to đến không tưởng chạy băng qua đường. Có phải mèo không? Hay là...? Đêm lạnh: cậu run cầm cập trong chiếc áo mỏng, nhưng cậu không nề hà gì cái lạnh mà chỉ ước sao mình không còn sợ mọi thứ... sợ mấy cái bóng, sợ âm thanh lén lút, sợ những thứ không tên có lẽ đang rình rập trong mấy dải đất mà cậu đi qua. Cậu tự hỏi sẽ thế nào khi mình không sợ gì cả nhỉ... như Jem vậy.

“Mình sẽ... mình sẽ làm bộ như mình chẳng sợ quái gì cả,” cậu nói to lên... và rồi kinh hãi giật bắn người vì tiếng nói của mình mất hút trong đêm vô cùng.

Nhưng cậu cứ dấn bước... mẹ sắp chết rồi thì người ta phải dấn bước thôi. Có lúc cậu ngã vào một hòn đá khiến da đầu gối tím bầm và rách toét. Có lúc cậu nghe tiếng một chiếc xe độc mã chạy lại sau lưng nên nấp vào cây chờ cho nó đi qua, khiếp đảm sợ bác sĩ Parker phát hiện ra cậu bỏ đi nên đuổi theo. Có lúc cậu dừng lại chỉ vì khiếp sợ thứ gì đó đen thui lông lá ngồi bên vệ đường. Cậu không đi ngang qua mặt nó được đâu... cậu không thể nhưng cậu đã đi. Đó là một con chó đen thui to tướng... có phải chó không?... nhưng cậu cũng đi qua nó rồi. Cậu chẳng dám chạy vì sợ nó rượt theo. Cậu len lén liều nhìn ra sau... nó đã đứng lên rồi phóng như bay về phía đối diện. Walter đưa bàn tay nhỏ xíu nâu nâu lên úp mặt thì thấy tay cậu ướt rượt mồ hôi.

Một vì sao lặn trên bầu trời trước mặt cậu, reo rắc những đốm lửa khắp nơi. Walter nhớ đã nghe dì Kitty già nói rằng khi một vì sao lặn là có người qua đời. Có phải là mẹ không? Từ nãy giờ cậu đã cảm thấy hai chân sẽ không đưa cậu đi thêm được bước nào nữa, nhưng nghĩ thế cậu lại dấn bước. Giờ cậu lạnh đến độ gần như không còn thấy sợ nữa. Có phải cậu sẽ không bao giờ về tới nhà? Từ lúc cậu rời Lowbridge dường như cũng phải hàng bao nhiêu tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Chính xác là ba tiếng đồng hồ. Cậu lẻn ra khỏi nhà Parker lúc mười một giờ. Mà giờ là hai giờ. Khi Walter nhận ra mình đang đứng trên con dốc chạy xuống Glen thì cậu bật nức nở vì nhẹ nhõm. Nhưng khi cậu bước thấp bước cao qua làng thì những ngôi nhà im ngủ dường như thờ ơ và xa tít mù. Họ quên cậu mất rồi. Bất thần một con bò cái kêu ồ ồ về phía cậu qua hàng rào khiến Walter nhớ là ông Joe Reese có nuôi một con bò đực dữ tợn. Chỉ vì hoảng sợ mà cậu cắm đầu cắm cổ chạy một hơi đến tận ngọn đồi dẫn về cổng Bên ánh Lửa. Cậu về tới nhà rồi... ôi, cậu đã về tới nhà!

Thế rồi cậu dừng phắt lại, run bần bật, một cảm giác hãi hùng vì cảnh quạnh hiu trùm lên cậu. Cậu những tưởng sẽ thấy ánh đèn ấm áp, thân thiện ở nhà. Nhưng ở Bên ánh Lửa chẳng có ngọn đèn nào cả!

Thật ra nếu có thể nhìn ra được thì cậu sẽ thấy có một ngọn đèn trong phòng ngủ đằng sau, chỗ cô y tá ngủ cùng cái nôi em bé bên giường. Nhưng Bên ánh Lửa gần như tối om như căn nhà bỏ hoang và điều đó làm Walter mất hết can đảm. Cậu chưa hề thấy, chưa hề hình dung, Bên ánh Lửa tối om ban đêm.

Nghĩa là mẹ chết rồi!

Walter nháo nhào chạy lên lối đi, băng qua cái bóng lầm lì của ngôi nhà trên bãi cỏ, đến cửa trước. Cửa khóa. Cậu gõ yếu xìu... cậu không với tới núm cửa... nhưng không có ai đáp lại, cậu cũng không nghĩ sẽ có ai nghe thấy. Cậu lắng tai nghe... chẳng có lấy một âm thanh sự sống trong nhà. Cậu biết mẹ đã chết và mọi người đều đi cả rồi.

Đến lúc này thì cậu đã lạnh và kiệt sức cùng cực không kêu được nữa: nhưng cậu rón rén đi vòng đến nhà kho rồi trèo thang lên đụn cỏ khô. Cậu không còn thấy sợ nữa; cậu chỉ muốn tìm chỗ nào khuất gió để ngả lưng cho đến sáng. Có lẽ lúc ấy sẽ có ai đó quay về khi đã chôn cất mẹ xong.

Một con mèo vằn bé bỏng xinh đẹp ai đó cho bác sĩ đến bên cậu, miệng kêu rừ rừ, cơ thể tỏa ra mùi cỏ ba lá khô thật dễ chịu. Walter mừng rỡ túm lấy nó... nó ấm và sống động. Nhưng nó nghe tiếng lũ chuột nhắt láo nháo trên sàn nên không chịu ở lại. Mặt trăng nhìn cậu qua ô cửa sổ giăng đầy mạng nhện, nhưng Walter chẳng tìm thấy chút an ủi nào nơi mặt trăng xa lắc, lạnh lùng vô cảm đó. Ánh đèn sáng trong một ngôi nhà dưới Glen giống một người bạn hơn. Chừng nào ngọn đèn đó còn sáng thì cậu còn vượt qua được.

Cậu không ngủ được. Đầu gối cậu đau quá còn cậu thì lạnh lại còn cái cảm giác nôn nao trong bụng nữa chứ. Có lẽ cậu cũng đang hấp hối. Cậu hy vọng vậy, vì mọi người cũng đều chết và đi cả rồi. Đêm có bao giờ tàn không? Mọi đêm khác vẫn luôn tàn nhưng có lẽ đêm nay thì không. Cậu nhớ một câu chuyện hãi hùng mà cậu nghe người ta đồn, rằng thuyền trưởng Jack Flagg đằng Cửa Vịnh đã tuyên bố khi thật sự nổi điên thì một sớm mai nào đó ông sẽ không cho mặt trời mọc lên. Nếu thuyền trưởng Jack cuối cùng cũng nổi điên thật rồi thì sao.

Rồi đèn ở Glen tắt đi... và cậu không chịu được chuyện ấy. Nhưng khi tiếng kêu tuyệt vọng rời khỏi môi thì cậu nhận ra là trời đã sáng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx