sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo Long Thần Cung Ký - Chương 2 Huyết lệ 2

Cô gái đã tỉnh lại, sau lưng vẫn còn thấy hơi đau nhức, nhưng khẽ vận chân khí một vòng thì không bị ngưng trệ, biết rằng nội thương cũng không trầm trọng. Nàng nhè nhẹ mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một bức màn trướng màu trắng, toàn thân đều được bọc trong chăn ấm, cảm giác vô cùng khoan khoái. Đang lười biếng chớp chớp mắt, định vùi mình ngủ thêm một tý nữa, thì một giọng nói đã thô bạo cất lên, phá tan hy vọng ấy của nàng :- Này, dậy rồi thì không được ngủ lại nữa.Nàng giật bắn mình, xoay sang bên cạnh, thấy gã thanh niên Quân Hào đang ngồi trên ghế, chăm chăm ngó mình. Bất tri bất giác nàng nhớ lại cái cảm giác đang bồng bềnh mêng mang trong không trung, là tay ai đã ôm choàng lấy nàng, kéo nàng ra khỏi Quỷ Môn quan, tư vị giữa sống và chết đó, vốn rất khó quên được. Nàng đột nhiên cảm giác xấu hổ, giận dữ nói :- Ngươi nhìn chăm chăm vào người ta lúc ngủ thế, có còn là chính nhân quân tử nữa không?Bất chợt cảm thấy có điều quái lạ, thoáng nhìn xuống dưới, nàng kinh hoàng hét lên :- Là... là, y phục của ta đâu, sao lại mặc bộ quần áo này?Quân Hào lạnh tanh :- Thay rồi, bộ y phục đẫm máu ấy, để nguyên thì làm vấy bẩn hết giường chiếu nhà ta sao.Nàng ta lại càng kinh hoảng hơn :- Là ai đã thay y phục cho ta?- Ta. - Quân Hào gõ gõ tay lên bàn, thản nhiên trả lời.Nàng trợn mắt nhìn hắn, bất ngờ bưng mặt khóc hu hu.Quân Hào giật mình, thật ra gã chỉ muốn chọc tức cô gái, không ngờ hắc y nhân hung dữ hôm đó, hôm nay bất ngờ khóc váng lên chỉ vì chuyện y phục nhỏ nhặt này. Tuy võ công thâm hậu nhưng trong việc dỗ dành con gái, gã thanh niên hai mươi tuổi ấy, đích thực là một con bò đội nón.Quân Hào mặt mày tiu nghỉu ảm đạm, lên tiếng :- Này, ngươi đừng khóc nữa, là ta nhờ Trình má má thay y phục cho ngươi đó.Vẫn còn tiếng nấc sụt sùi :- Thật không?- Thật. - Giọng gã chắc chắn như Thái Sơn đỉnh.- Ngươi đùa cợt một người con gái như vậy, không thấy xấu hổ sao?Quân Hào bất chợt cất giọng lạnh băng :- Chuyện đó khoan nói tới đã, ngươi đã tỉnh dậy rồi, thương thế cũng không có gì nghiêm trong nữa, bây giờ phải trả lời câu hỏi của ta, ngươi tên gì, ở tổ chức nào, sao lại đến Ngô gia gây chuyện thị phi?Nàng khẽ liếc nhìn gã thanh niên đang lạnh giọng tra hỏi mình, thoáng chốc có cảm giác y đã biến thành một người khác, khí thế băng lạnh bức nhân, bất chợt run giọng :- Ta đã bị sư phụ thí mạng, vốn chẳng có gì để giấu diếm nữa. Ta tên Vân Mị, thuộc Ám đội của Thần đường trong Ảo Long thần cung, chỉ là phụng mệnh trên đến tìm kiếm Thiên Y pháp quyết của Ngô gia mà thôi. Những chuyện khác ta không biết, mà cũng không có quyền biết.Quân Hào xưa nay rất hiếm khi bước chân ra khỏi nhà, tất nhiên chẳng biết Ảo Long thần cung là cái thứ gì, trầm ngâm hỏi tiếp :- Tin tức Thiên Y pháp quyết thuộc về Ngô gia ở đâu mà có, ngoài người ra còn ai được cử đến nữa không?Vân Mị trả lời :- Ở đâu thì ta không biết, chỉ nhận lệnh tới nhà ngươi đoạt quyết, cho phép tùy ý sử dụng võ lực. Thường Ám đội bao giờ cũng có ba đội xuất chinh, nhưng ba đội không hề có tin tức liên lạc gì của nhau, đội của ta lần này là tiên phong.Quân Hào gật đầu :- Vậy là còn hai tên võ nghệ tương đương với sư phụ ngươi nữa phải không, hừ, gã đó võ công không kém đâu, nhưng để bức bách làm khó Ngô gia thì còn chưa đủ. Ảo Long thần cung của ngươi là tổ chức gì vậy?- Ta từ nhỏ đã ở trong Ảo Long thần cung, thân phận vốn thấp bé, những chuyện đại sự trong cung cũng không tới lượt ta biết. Nhưng Ảo Long thần cung thực lực vốn là rất mạnh, ngay cả sư phụ ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong cung mà thôi.Quân Hào thấy nàng ta chỉ vâng thượng lệnh hành sự, e rằng đến Thiên Y pháp quyết là cái gì cũng mù tịt như mình, liền đứng dậy bước ra ngoài : - Ngươi tĩnh dưỡng đi, lát nữa sẽ có cơm đem vào, chờ ngươi khỏe lại, muốn đi đâu thì đi, ta cũng không làm khó ngươi.- Công tử - Vân Mị bất ngờ gọi gã - Ta có nghe sư phụ nói qua, phụ trách lần hành động này chính là Thần chủ của Thần đường, người đó võ công siêu phàm nhập thánh, ngươi phải thật cẩn thận mới được.Quân Hào ngạc nhiên nhìn nàng ta, hồi lâu mới hỏi :- Sao ngươi lại cho ta biết.Vân Mị lại càng cúi đầu thấp hơn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, nếu võ công Quân Hào không thâm hậu chắc hẳn gã chẳng nghe thấy gì :- Ta còn chưa cảm tạ ngươi đã cứu ta.Quân Hào nhìn kỹ thiếu nữ đang vùi mình trong chăn ấy, bất chợt nhận ra, trong ánh chiều nhàn nhạt, vài giọt lệ châu vẫn còn đọng trên mi mắt nàng, quả thật là một bức tranh diễm lệ....Lão Độc trầm ngâm, khẽ vuốt bộ râu cụt ngủn, ấy là biểu hiện lúc lão đang suy nghĩ rất lung :- Ảo Long thần cung, tiếng tăm rất lớn trong võ lâm, nhưng hình như danh phù kỳ thực, chưa nghe có hành động kinh thiên động địa nào. Thực lực của bọn chúng ra sao, cũng chẳng ai tường tận. Nhưng có thể bọn chúng đến gây sự với Ngô gia ta là để trả thù.Quân Hào khẽ gõ tay lên bàn :- Độc thúc, kể tường tận cho cháu đi, Ảo Long thần cung thật ra là như thế nào, có mối thù gì tới Ngô gia.Lão Độc chăm chú nhìn Quân Hào một thoáng, nói :- Thiếu chủ, đoạn cổ sự này, vốn kể về một giáo phái uy danh lừng lẫy, có điều đã hoàn toàn bị tận diệt vào ba mươi năm trước, là Thông Thiên giáo. Người bày ra mưu kế tiêu diệt Thông Thiên giáo, chính là lão gia nhà ta.Đoạn cổ sự ba mươi năm tưởng như đã chìm vào quên lãng ấy, lúc bấy giờ lại chầm chậm chảy dài, vẫn thảm liệt chấn động lòng người như mới diễn ra ngày hôm qua.Lão Độc kể xong, trầm ngâm nói tiếp :- Mười năm sau khi hỏa thiêu đỉnh Thông Thiên, Bá Long Thần Vương Hào bất ngờ tái xuất giang hồ, từ trọng địa khi xưa của Thông Thiên giáo ở tận phương Nam, dựng lên một Ảo Long thần cung. Con người đó vốn đã là tuyệt đỉnh cao thủ, lại tiềm tu trong muời năm phẫn hận, ra tay chắc chắn sẽ thảm khốc vô cùng. Cho nên khi hắn tái xuất giang hồ, toàn thể võ lâm đều rúng động, vội vã triệu tập đại hội anh hùng ở Thiếu Lâm tìm cách đối phó. Họ năm lần bảy lượt mời lão gia đứng ra chủ trì, nhưng người nhất mực từ chối. Võ lâm vốn đã tận hao nguyên khí trong trận chiến Thông Thiên sơn, chỉ trong mười năm ngắn ngủi, vốn không có cách nào hồi phục kịp, lại không có ai dẫn đầu, làm sao dám chạm vào thế lực Thần Long cung và Ngoại tứ đường của Thông Thiên giáo khi xưa. Đại hội tiến hành mười ngày, rốt cuộc chẳng tìm ra phương pháp nào khả thi, thế là ai lại rút về nhà nấy, nơm nớp chờ đợi cuộc báo thù của Ảo Long thần cung.Quân Hào nghe đến đấy, không kìm được buột miệng hỏi :- Lại một trận gió tanh mưa máu nữa sao?Lão Độc lắc đầu :- Ông trời vốn là có mắt, Ảo Long thần cung chưa kịp hành động gì thì đã có tin Vương Hào mắc phải bảo bệnh, là do tu luyện nội công quá gấp gáp, đã thất tán nội lực mà chết. Ảo Long thần cung chia năm xẻ bảy, tranh giành đấu đá lẫn nhau, cũng chẳng có thì giờ tiềm nhập Trung Nguyên. Tuy bọn chúng mâu thuẩn nội bộ, nhưng thực lực vẫn rất đáng sợ. Hiện giờ có lẽ chúng đã giải quyết được tranh chấp, bắt đầu trả thù trận chiến khi xưa. Thiếu chủ, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng đấy, chỉ một mình Ngô gia ta, e là không sao đối phó được đâu.Quân Hào gật đầu :- Sáng mai ta sẽ thỉnh vấn lão gia, Độc thúc, đêm đã khuya, thúc vào nghỉ ngơi đi....Quân Hào tần ngần đứng trước cánh cửa phòng Ngô Đình, kể từ khi cha gã phát bệnh bị liệt hai chân mấy năm gần đây, đi lại khó khăn, ông càng ngày càng xa cách mọi người, đến cả đứa con duy nhất cũng chẳng buồn gặp. Từ sáng đến tối ông cứ im lặng trong phòng riêng của mình, cơm nước đều do lão Độc đưa vào. Quân Hào mỗi sáng vẫn đến thỉnh an cha, nhưng ông chẳng buồn đáp trả, lại cũng chẳng cho gã bước vào phòng. Đại phu lang trung chẩn đoán, ông đã dần dần mất đi thần trí của mình.Thật không sao tưởng được, người đàn ông đang ngồi trước mặt Quân Hào là kẻ đã thống lĩnh hơn mấy trăm hào kiệt tràn vào Thông Thiên Cung ngày đó. Giờ đây chỉ thấy một ông già tiều tụy, đang quay lưng ra cửa sổ, nét mặt nhăn nheo, mái tóc bạc trắng đã rụng gần hết. Người anh hùng khí độ đường đường năm đó giờ tay chân teo tóp rũ liệt, gương mặt nam tử kiên nghị như thép giờ chỉ còn lại những nhọc nhằn bám víu với thời gian, ánh mắt mệt mỏi vô thần đang ngước lên nhìn sâu vào mắt gã thanh niên trước mặt mình, cũng chẳng biết có còn nhận ra gã là hài tử của mình hay không nữa.- Là Ảo Long thần cung ư, ngươi hỏi ta về Ảo Long thần cung, là Thông Thiên giáo, phải rồi, là Thông Thiên giáo. Ngươi muốn gì ở bọn chúng, bất quá chúng muốn làm gì thì cứ để cho chúng làm thôi.Thấy cha mình đã không còn minh mẫn, Quân Hào lắc đầu đang định quay ra, thì bất chợt nghe Ngô Đình thì thào, như một làn gió thoảng, xuyên qua thời gian ba mươi năm, vẫn còn nguyên vẹn một nét ôn nhu đầm ấm :- Bất quá, nàng muốn gì thì ta sẽ chiều nàng thôi.Quân Hào quay phắt lại, để chỉ thấy trước mắt mình một pho tượng bất động trong ánh sáng ban mai, chỉ là hai dòng lệ tuôn trào, vẫn nguyên vẹn trong trẻo như ngày xưa. ...- Ngô thiếu chủ, người đã tìm hiểu được gì về Thông Thiên giáo và Ảo Long thần cung rồi, có thể cho ta biết được không? - Một giọng nói nhè nhẹ vô cảm, không vui không buồn, chẳng có chút sắc thái gì, chỉ như tùy tiện thốt ra.Từng chữ từng chữ buông vào không khí, chầm chậm, nhẹ nhàng không gằn gỗi mà chắc như đinh đóng cột.Quân Hào đứng sững lại, bàn tay bất chợt đặt lên đốc kiếm. Ngay lúc nghe thanh âm đó, gã đã cảm thấy một làn hắc khí bao trùm cả không gian, ngay cả ánh sáng ban mai, dường như cũng mờ nhạt ảm đạm đi mấy phần. Quỷ khí tỏa ra từ kẻ này, thật vô cùng đáng sợ.Quân Hào ngẩng lên nhìn, thấy một cái bóng cao lêu nghêu đang đứng trên mái nhà, trên đầu lại đội cả một cái nón đen trắng của Hắc Bạch Vô Thường quỷ, khiến cho hắn cao gần gấp đôi người thường. Để thêm phần ngụy dị, tên này đeo một cái mặt nạ làm bằng sứ trắng, vẽ hình một gương mặt nhe răng cười trông thật tà ác, chỉ e là Hắc Bạch vô thường thật mà gặp phải hắn, cũng sẽ bị hắn dọa cho sợ chết khiếp. Điều đáng sợ là nãy giờ Quân Hào ở trong phòng mà không cảm nhận được khí tức của tên này, chỉ đến khi hắn mở miệng, gã mới biết hắn đã đứng đó nghe hết cả câu chuyện gã nói với cha mình.Thấy Quân Hào đứng như tượng đá, tên quái dị ngồi xuống, ngón tay điểm điểm vào không khí :- Chà, Ngô thiếu chủ, học ở đâu cái thói người khác hỏi không trả lời thế, hay cần ta dạy... ối ối, nóng nảy quá. - Hắn khẽ đưa tay vào không khí, động tác chầm chậm mà không hề sai lệch nửa phân, hóa giải dễ dàng ba kiếm phá không của Quân Hào chém tới.Quân Hào vừa xuất kiếm vừa hét to :- Độc thúc, hộ tống lão gia.Gã tự lượng, cho dù có thêm hai tên như tên trung niên hôm qua nữa, lão Độc cũng có thể đối phó được, chỉ e ngại tên quái dị này, nên quyết định tiên hạ thủ vi cường, cầm chân gã tại đây.Ba kiếm này Quân Hào đã vận hết tinh túy kiếm pháp của mình, kiếm xuất như lưu tinh, chiêu số ảo diệu vô cùng nhưng tên quái dị hóa giải dễ dàng như không, bàn tay gã như có ma thuật, luồn lách trong bóng kiếm, liên tiếp búng vào mạch môn Quân Hào, buộc gã nửa chừng phải biến chiêu, thế công không sao khởi hết được. Quân Hào lộn người xuống đất, cảm thấy lo ngại trong bụng, nhưng nhìn qua khóe mắt thấy Độc thúc đã cõng Ngô Đình lao đi mất dạng, cũng hơi hơi yên dạ. Gã cử kiếm lên ngang mặt, lạnh lùng hỏi :- Các hạ là Thần chủ Thần đường của Ảo Long thần cung?Thần chủ vẫn ngồi xổm trên mái nhà, khẽ nghiêng đầu qua, gãi gãi cằm, thật ra là gãi cái mặt nạ :- Con lỏi con Vân Mị lại bép xép rồi, phải, chính là ta đây, mới sáng sớm đã làm phiền Thiếu chủ, thật là vô ý quá.Quân Hào không trả lời, chầm chậm vận hàn khí nội gia lên, sát khí bỗng tỏa ra dày đặc. Kiếm vẽ trong không khí mấy đường, chỉ thằng vào Thần chủ. Gã bíêt đối thủ này cực kỳ nguy hiểm, hôm nay có thể cầm chân hắn được không, thật sự khó nói.Thần chủ lại lúc lắc cái nón cao nghều của mình :- Đừng phí thời giờ của ta bằng những võ công mèo quào đó, dùng luôn Ngô gia thập tam thức đi.Đòn tâm lý này vô cùng hiệu quả, Quân Hào lập tức rơi vào thế hạ phong, đối thủ gần như nắm được tất cả về gã, lại còn khinh khỉnh chẳng xem vào đâu.Quân Hào dù là thiên chất thông minh vô cùng, nhưng dù sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi, kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn non nớt, lịch duyệt giang hồ lại càng là con số không tròn trĩnh, bị Thần chủ dùng Công Tâm thuật hù doạ, đã có chút dao động. Gã cố gắng trấn tĩnh tâm thần lại, tay nắm kiếm quyết, chiêu thức đầu tiên trong Ngô gia thập tam thức Long Sinh Đại Địa Phong ầm ầm thi triển ra, kiếm như con rồng cất từ mặt đất cuộn người bay lên, cuốn theo vô số đất đá, khí thế thiên hôn địa ám.Thần chủ đứng bật dậy, thân hình hắn cao nhòng, trông rất kỳ dị, nhưng khi hắn cất mình lên không trung, hai cánh tay vẽ một vòng tròn như muốn ôm trọn cả đất trời, dáng vẻ lại vô cùng tiêu sái, khí thế cực kỳ vương giả. Rồi gã bắt chéo hai bàn tay lại, ngang nhiên lao thẳng vào màn kiếm khí mịt mù, đường hoàng dùng đôi nhục chưởng đón chặn chiêu thức mãnh liệt ấy....


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx