sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 29

Mặc dù Carole đám cưới lần thứ hai, nhưng là lần đầu của Charlie, nên sau khi đã bàn bạc nhiều, cô đành chấp nhận ý muốn của bố mẹ là lễ cưới phải được tổ chức ở St James. Buổi lễ gọn nhẹ, lịch sự và đúng quy cách. Charlie mặc đại lễ, áo đuôi tôm thắt cà vạt trắng. Carole mời Sylvia làm chủ hôn và Maggie làm phụ dâu. Carole mặc áo dài màu hoa cà nhạt, giản dị nhưng lịch sự, tóc cài hoa lan chuông, tay cầm bó phong lan màu trắng. Khi cô khoác tay bố đi giữa nhà thờ, trong rất quý phái. Gray và Adam làm phụ rể cho Charlie. Sau buổi lễ, tất cả hai trăm thực khách đều đến dự tiệc tại nhà hàng Yacht Club ở New York. Lễ cưới đúng với tập tục cổ truyền, ngoài số khách mới có đông đảo trẻ em ở trung tâm đến dự cùng Tygue và một số nhân viên tình nguyện đi theo để giữ trật tự. Dĩ nhiên Gabby và Zorro cũng đến, và Carole đã thuê một nhóm ca sĩ nổi tiếng ở Harlem đến hát. Ban nhạc chơi cho đến ba giờ sáng mới nghỉ.

Carole đích thân sắp xếp chỗ ngồi của khách, và ngay cả bố mẹ cô cũng có vẻ vui. Charlie sau khi khiêu vũ với cô dâu, đã khiêu vũ với bà Van Horn, và Carole nhảy với bố. Không như hầu hết các đám cưới, họ không có số bà con mà cô không muốn gặp mặt. Thật vậy, ngoài bố mẹ ra, không có ai là bà con của cô dự lễ, chỉ có bạn bè tham dự thôi.

Sylvia xinh đẹp trong chiếc áo dài màu tím nhạt, cả bà và Carole cùng chọn áo này tại cửa tiệm Barney. Bà mang hoa tử đinh hương và hồng trắng nhỏ. Còn với Maggie thì tìm áo cho phù hợp với cô là điều rất khó. Cuối cùng họ mua cho cô cái áo dài dạ hội có màu giữa tím nhạt của áo Sylvia và hoa cà của Carole. Áo cô có màu đỏ nhạt, và hoa hồng cô cầm trên tay cũng cùng màu. Đến ngày cưới, do áo quá chật, nên cô thở không nổi. Thai nhi đã lớn, nhưng trông cô vẫn đẹp. Cô còn trẻ và sắp làm mẹ, nên rất khó đi đứng.

Carole nói cô rất vui trong lễ cưới, và nhìn cô, người ta đều công nhận như thế. Cô đã khiêu vũ với Charlie, Adam, Gray, Tygue, một số bạn bè cũ, nhưng hầu như suốt đêm nhảy với Charlie. Mọi người đều đồng ý chưa bao giờ họ thấy cặp vợ chồng nào hạnh phúc như thế. Họ ăn uống, khiêu vũ và cười vui suốt đêm.

Âm nhạc rất hay đến nỗi ngay cả ông bà Van Horn cũng không rời khỏi sàn nhảy được, Sylvia và Gray nhảy bản Tango quá đẹp khiến mọi người phải thán phục. Còn Adam không thể nào giữ Maggie ngồi yên một chỗ. Mỗi lần anh quay lại tìm cô, là cô đã nhảy với ai đấy rồi, dĩ nhiên ở gần đó. Để theo dõi cô cho dễ, cuối cùng anh phải nhảy với cô. Cô không ngồi yên vì quá vui. Cô nhảy liên tục. Khi buổi lễ chấm dứt, cô mới chịu ngồi và nói với Adam rằng cô không biết đau ở đâu, ở lưng hay ở chân.

- Anh đã bảo em đừng làm quá sức rồi mà. - Anh la cô.

- Em khỏe. - Cô cười đáp - Hai tuần nữa mới đến ngày sinh mà.

- Đừng chủ quan. Nếu em nhảy nhiều, có thể không lâu đến thế đâu. Anh không hiểu tại sao em có thai tám tháng rưỡi mà trông vẫn hấp dẫn vậy. - Hai người ở trong số những người cuối cùng ra về.

Khi ấy Carole ném thẳng bó hoa về phía Sylvia, bà bắt lấy bó hoa, miệng rên rỉ. Tối đó Charlie và Carole ở lại tại nhà cô và sáng hôm sau họ đi Monte Carlo để đến du thuyền. Họ sẽ đi du thuyền đến Nice để hưởng trăng mật ba tuần. Carole rất lo sợ khi phải rời công việc ở trung tâm.

Khi cặp vợ chồng mới cưới vào xe, những người khách cuối cùng ném cánh hồng vào họ cho đến khi xe chạy đi. Còn Adam phải giúp Maggie vào chiếc Limousine thuê, vì cô không thể vào ra chiếc Ferrari được nữa.

Khi họ lên thang máy, cô ngáp, và đi ngủ trước Adam, đây là trường hợp ngoại lệ. Cô đã quá mệt và khi nằm bên cạnh anh, trông cô như quả núi nhỏ. Anh hôn má cô, bụng cô rồi tắt đèn. Bây giờ họ rất khó ôm ấp nhau. Anh nằm là ngủ ngay. Nghĩ đến đám cưới của bạn, Adam ngủ liên tục hai giờ liền, cho đến năm giờ sáng thì Maggie kéo anh.

-... Ờ ờ... chuyện gì thế.

- Em sắp sinh rồi. - Cô thì thào nói, giọng hơi lo lắng. Anh quá mệt không thức nổi. Như mọi người trong buổi tiệc, anh uống rượu vang xả láng - Adam, anh yêu... dậy đi... - Maggie cố ngồi dậy trên giường, nhưng bụng co thắt đau đớn. Cô đưa tay kéo chồng, còn tay kia ôm bụng.

- Xiii ì... anh đang ngủ... em cố ngủ lại đi... - Anh đáp rồi quay người đi chỗ khác. Cô cố làm theo lời anh, nhưng không thở nổi. Tình hình thật đáng sợ vì chuyển biến quá nhanh.

Đến gần sáu giờ, cô không lôi tay anh mà còn lay anh dậy, vì khi ấy những cơn đau làm cho cô thở hổn hển. Tình trạng không ổn rồi. Cô quá đau.

- Adam... anh phải dậy thôi... - Cô không thể bước ra khỏi giường, cố làm cho anh ngồi dậy, nhưng anh hôn gió cô rồi ngủ tiếp.

Đến sáu giờ rưỡi, cô phải đấm vào anh thùm thụp và réo tên anh. Lần này anh giật mình thức dậy.

- Cái gì? Cái gì thế? - Anh ngẩng đầu nhìn rồi thả xuống gối lại thật nhanh - Ôi, khỉ thật... cái đầu. - Rồi anh nhìn cô. Mặt cô nhăn nhó đau đớn, và dù đau đầu hay không, anh cũng vùng dây hỏi - Em khỏe không?

- Không... Em không... - Cô òa khóc, không nói nên lời - Em sắp sinh, Adam, em sợ quá. - Vừa nói hết câu, cơn đau khác lại nổi lên. Những cơn đau nối tiếp nhau không ngớt.

- Được rồi, đợi anh một lát. Anh sẽ dậy. Đừng lo. Mọi việc sẽ ổn thôi. - Anh nghĩ, phải bước ra khỏi giường và mặc quần, nhưng đầu nặng như chì.

- Không ổn đâu... em sắp sinh... bây giờ!

- Bây giờ à? - Anh ngồi dậy, nhìn cô.

- Bây giờ! - Cô khóc.

- Em không thể sinh bây giờ. Còn hai tuần nữa mới đến ngày. Trời ạ, Maggie... anh đã bảo em đừng nhảy nhiều rồi mà. - Nhưng cô không nghe anh nói gì. Cô chỉ nhìn anh với cặp mắt dại đi, và anh nhảy ra khỏi giường.

- Gọi 911! - Cô hổn hển nói qua nhưng cơn co thắt.

- Ôi khỉ... được rồi... - Anh bấm máy gọi 911 nhưng mắt vẫn nhìn dán vào cô. Cô bắt đầu rặn. Anh nói với cô phụ trách tổng đài điện thoại ở 911, họ báo họ sẽ cử bác sĩ đến ngay, báo anh mở khóa cửa, ở nhà với cô và nói cô thổi chứ đừng rặn nữa.

Anh làm theo điều họ nói, nhưng cô hét lên vì những cơn co thắt làm cô quá đau đớn. Những cơn co thắt nối tiếp nhau, không có quãng trống để thở.

- Maggie... nào, em yêu... hãy thổi đi, thổi... chứ đừng rặn!..

- Em không rặn, nó tự ra. - Cô đáp, nhăn mặt đau đớn, rồi hét lên một tiếng thật lớn, thật rùng rợn -Adam! - Nó ra rồi. - Anh nắm hai chân cô, nhìn đứa bé chào đời vừa khi các bác sĩ đến. Đứa bé tự ra đời, Maggie nằm ngửa trên gối hụt hơi còn Adam đỡ lấy đứa bé. Các bác sĩ nhìn anh, cả hai người đều khóc.

- Làm tốt lắm! - Bác sĩ nói, rồi đỡ lấy bé trên tay Adam đưa cho người khác. Người này lau sạch cho bé, rồi đặt nó lên bụng Maggie. Adam nhìn hai mẹ con, kinh ngạc và tiếp tục khóc. Khi họ đắp chăn cho Maggie. Cô cười, thanh thản như không có chuyện gì xảy ra. Họ cắt rốn cho em bé, và bé nhìn anh như thể họ đã gặp nhau ở đâu rồi.

- Bé đã có tên chưa? - Người y tá hỏi.

- Charles Gray Weiss. - Adam đáp, trìu mến nhìn vợ.

- Em tuyệt quá! - Anh nói nhỏ với Maggie. Anh đang quỳ xuống nền nhà gần bên đầu cô.

- Em quá sợ? - Cô đáp nhỏ.

- Còn anh thì say. - Adam cười. Tại sao em không thức anh dậy sớm hơn?

- Em đã đánh thức anh rồi! - Cô cười và ôm lấy đứa bé.

- Anh hứa, lần sau em hãy nói khi anh mới ngủ, anh sẽ nghe liền.

Xe cấp cứu đợi ở dưới lầu, nhưng trước khi xe chạy đi, Adam gọi cho Carole và Charlie. Anh đánh thức hai người dậy, nói cho họ biết Maggie đã sinh. Họ sung sướng khi nghe tin này. Sáng ấy họ cũng dậy sớm để đi Monaco.

Adam gọi cho Jacob và Amanda từ bệnh viện, bác sĩ để cho Maggie và em bé về nhà vào tối hôm đó. Hai mẹ con đều khỏe mạnh, Maggie rất muốn về nhà với Adam. Cô nói đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời cô. Đứa bé thật tuyệt vời.

Tối đó khi Adam thiu thiu ngủ, đứa bé nằm trong nôi ở gần họ, Maggie thọc tay vào người anh. Anh giật mình ngồi dậy, nhìn vợ.

- Cái gì đấy? Em có sao không? - Anh giữ lời hứa, tỉnh táo ngồi dậy ngay.

- Em khỏe. Em chỉ muốn nói em yêu anh.

- Anh cũng yêu em. - Anh đáp, rồi nằm lại xuống giường, kéo cô sát vào người - Anh rất yêu em, Maggie Weiss. - Anh cười rồi ngủ lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx