sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ba tách trà - Chương 18 phần 1

CHƯƠNG 18

Khuôn mặt trong vải liệm

Đừng để điều gì làm bạn lo lắng, đừng để điều gì làm bạn sợ. Mọi chuyện sẽ qua đi, Thượng đế là không thay đổi. Sự kiên nhẫn đạt được mọi chuyện.

- Mẹ Teresa

Việc xếp đặt hai trăm chiếc ghế mất nhiều thời gian hơn Mortenson nghĩ. Ở hầu hết các khu ăn uống ngoài trời, các cửa hàng ngoài trời, nhà thờ và trường học, nơi anh trình chiếu hình ảnh bằng phim slide, đều có người góp tay giúp sức. Nhưng ở Mr. Sports, thung lũng Apple, Minnesota, tất cả nhân viên đều bận kiểm kê hàng hóa đã bán sau lễ Giáng sinh nên Mortenson phải làm việc một mình.

Lúc 6 giờ 45 phút chiều, mười lăm phút nữa là bắt đầu giờ nói chuyện, Mortenson mới chỉ xếp được hơn một trăm chiếc ghế kim loại màu nâu vàng thành từng hàng ngay ngắn giữa cái giá xếp những chiếc túi ngủ ngoài trời lạnh và một quầy hàng có khóa trưng bày các thiết bị GPS điện tử đắt tiền, đồng hồ đo cao độ và đèn báo tuyết lở. Anh tự giục mình phải làm việc nhanh hơn, giật bung ghế ra và đẩy vào vị trí với ý thức khẩn cấp như anh đã cảm nhận khi thực hiện cây cầu Korphe.

Mortenson sớm ướt đẫm mồ hôi. Anh đã nhận thức rõ hơn về trọng lượng cơ thể tăng thêm từ sau K2, và miễn cưỡng cởi chiếc áo lạnh ngắn tay dày, nhàu nhèo màu xanh lá đang mặc, nhất là trong một căn phòng sắp chật kín những kiểu người sinh hoạt dã ngoại. Anh xếp những chiếc ghế cuối cùng vào vị trí lúc 7 giờ 2 phút và hổn hển sải bước dọc theo những hàng ghế, đặt một tờ bản tin của Viện Trung Á trên mỗi chiếc ghế. Ở cuối mỗi xấp bản tin mỏng bấm kèm một phong bì hiến tặng, ghi địa chỉ hộp thư bưu điện của CAI ở Bozeman.

Thu hoạch từ những phong bì như vậy chỉ vừa đủ cho việc tổ chức những buổi trình chiếu hình ảnh phim slide. Với tình hình tài chính của CAI đang đi xuống theo chiều hướng không có khả năng trả nợ, Mortenson lúc này trung bình có một buổi nói chuyện mỗi tuần trong thời gian anh không ở Pakistan. Chẳng có gì khiến anh miễn cưỡng hơn là đứng trước đám đông và nói về mình, nhưng sự khác biệt dù là một đêm nói chuyện tồi tệ thường chỉ thu được vài trăm đôla, có thể đem đến cho trẻ em Pakistan khiến anh tiếp tục kéo lê chiếc túi ngủ của mình ra sân bay Bozeman.

Anh kiểm tra lại chiếc máy chiếu cũ mà anh mới sửa bằng băng keo dán ống, để đảm bảo vòng quay vào đúng rãnh, và vỗ vào quần để biết chắc cây bút laser anh thường sử dụng để chỉ rõ những đỉnh núi Karakoram có ở đó, rồi quay mặt về phía thính giả.

Mortenson chỉ có một mình cùng với hai trăm chiếc ghế trống.

Anh đã dựng những tranh quảng cáo tại khu nhà trường cao đẳng, và đã có buổi trả lời phỏng vấn ngắn trong chương trình buổi sáng của một đài phát thanh AM, và anh trông đợi một phòng đầy khán giả; vì vậy anh đứng tựa vào cái giá xếp những tấm đệm ngủ tự bơm hơi, chờ khán giả của mình.

Anh cười tươi với một phụ nữ mặc áo trùm đầu hiệu Gore-Tex màu cam, với những dải viền dài màu nâu cuộn trên đầu khi bà tiến đến gần. Nhưng đôi mắt lảng tránh của bà như tỏ vẻ xin lỗi, bà kiểm tra định mức nhiệt độ trên một chiếc túi ngủ màu hoa cà và bước vội về phía máy tính tiền.

7 giờ 30 phút, Mortenson vẫn nhìn chăm chú vào một biển ghế trống.

Trên loa của cửa hàng, một nhân viên nài nỉ những người đi săn đang lựa chọn qua những giá hàng để ngồi vào một trong hai trăm cái ghế trống. “Ở đây, chúng ta có một nhà leo núi hạng nhất đang đợi để chiếu cho bạn xem những thước phim về K2! Nào, nào, hãy đến xem nào!”

Hai nhân viên bán hàng mặc áo khoác màu xanh lá đã hoàn tất việc kiểm hàng, ngồi vào hàng ghế cuối. “Tôi nên làm gì?” Motenson nói. “Tôi có nên tiến hành buổi nói chuyện không?”

“Nó nói về việc leo lên ngọn K2, đúng không?” Một nhân viên trẻ, có râu lên tiếng; những lọn tóc vàng của anh ta nhét trong chiếc nón len màu bạc, làm cho mái đầu trông giống gói bắp rang của tiệm Jiffy Pop.

“Đại loại như vậy,” Mortenson nói.

“Tốt lắm, anh bạn.” Jiffy Pop nói. “Ông hãy bắt đầu đi.”

Sau khi Mortenson chiếu những hình ảnh cần thiết mà anh đã chụp về K2, và mô tả chi tiết nỗ lực thất bại của anh bảy mùa hè trước, anh ngượng ngùng chuyển sang trọng tâm buổi trình bày của mình: anh kể lại những câu chuyện và chiếu hình ảnh của mười tám ngôi trường do CAI tài trợ hiện đang hoạt động, dừng lại lâu ở những hình mới nhất: hai ngôi trường trong thung lũng Gultori được xây liền mặt với lối vào các hang đá, để đạn pháo vẫn đang rơi xuống - khi mà giờ đây cuộc “Xung đột” Kargil đã chính thức chấm dứt - không ngăn cản được hàng nghìn dân làng đang quay trở về cùng chắp vá lại những căn nhà đổ nát, gửi con em họ đến để học trong an toàn.

Khi những tấm hình mới chụp một tháng trước đó của Fatima, Nargiz và các bạn cùng lớp, tươi cười trên trang sách tại trường nữ sinh dành cho người tị nạn Gultori được chiếu trên màn hình, Mortenson nhận thấy một vị khách trung niên đang đứng tựa vào một góc, cố kín đáo xem quầy trưng bày những chiếc đồng hồ điện tử đa chức năng. Mortenson dừng lại mỉm cười với ông, và người đàn ông đó đã ngồi xuống ghế, nhìn chăm chú lên màn hình.

Phấn khởi vì thính giả đã đến được 50%, Mortenson nói một cách say mê thêm ba mươi phút nữa, mô tả chi tiết sự nghèo khó cùng cực ở Karakoram mà trẻ em phải đối mặt hằng ngày, và hé lộ những kế hoạch của anh để bắt đầu xây dựng những ngôi trường vào mùa xuân sắp tới ở mỗi rìa đất miền bắc Pakistan, dọc biên giới Afghanistan.

“Bằng cách xây dựng những mối quan hệ, và được cộng đồng đầu tư đất cùng nhân công của họ, chúng ta có thể xây dựng và duy trì một trường học cho một thế hệ, sẽ giáo dục hàng nghìn trẻ em với chưa đến hai mươi nghìn đôla. Chỉ bằng nửa cái giá của Chính phủ Pakistan để xây dựng cùng một trường học như vậy, và chỉ bằng một phần năm số tiền mà Ngân hàng Thế giới chi cho cùng một dự án.”

Mortenson kết thúc buổi tối bằng cách diễn giải một trong những câu nói của Mẹ Teresa mà anh ưa thích nhất. “Điều chúng ta đang cố làm có thể chỉ là một giọt nước trong đại dương.” Mortenson nói, trên môi nở nụ cười ấm áp với khán giả. “Nhưng đại dương sẽ vơi đi vì không có giọt nước đó.”

Mortenson cảm kích tràng vỗ tay, dù chỉ là từ sáu bàn tay, cũng nhiều như anh cảm thấy nhẹ nhõm khi kết thúc buổi nói chuyện. Khi anh tắt máy chiếu và bắt đầu thu nhặt những xấp bản tin của CAI từ những chiếc ghế trống, hai nhân viên bán hàng khom người giúp anh và đưa ra những câu hỏi. “Ông muốn có một tình nguyện viên làm việc ở đó không?” Người bạn làm chung với Jiffy Pop hỏi. “Vì tôi đã làm công việc xây dựng và tôi có thể đến đó, đóng góp sức mình.”

Mortenson giải thích rằng với ngân sách hạn hẹp của CAI (“hạn hẹp hơn bao giờ hết trong những ngày đó” anh nghĩ), sẽ là quá tốn kém để gửi các tình nguyện viên Mỹ đến Pakistan. Và anh hướng dẫn anh ta đến một vài tổ chức phi chính phủ khác đang hoạt động ở châu Á có nhận tình nguyện viên.

Anh chàng có râu với những lọn tóc dài lục tìm trong túi áo và đưa cho Mortenson tờ mười đôla. “Tôi định đi uống vài cốc bia sau giờ làm.” anh ta nói, kéo lê chân này sang chân kia. “Nhưng ông biết đó...”

“Cám ơn anh.” Mortenson nói một cách chân thành, bắt tay anh ta trước khi gấp tờ tiền giấy cho vào phong bì giấy dày mà anh mang theo để gom góp tiền đóng góp. Mortenson nhặt vài xấp bản tin cuối cùng và nhét vào chiếc túi ngủ cùng những phong bì khác, thở dài với cái sức nặng thêm vào mà anh đã mang theo qua nửa đất nước vì mười đôla, và giờ đây phải mang trở về nhà.

Trên chiếc ghế cuối cùng ở hàng cuối cùng, gần quầy trưng bày đồng hồ điện tử, Mortenson thấy một phong bì được xé ra từ bìa sau của tờ bản tin CAI. Bên trong là tấm ngân phiếu hai mươi nghìn đôla.

Không phải tuần nào Mortenson cũng đối diện với một biển ghế bỏ không. Đặc biệt là ở tây bắc Thái Bình Dương, cộng đồng dã ngoại đã bắt đầu chấp nhận anh, đặc biệt là sau khi những chi tiết câu chuyện của anh bắt đầu được tiết lộ với công chúng. Tháng 2 năm 1999, tờ Oregonian là tờ báo quan trọng đầu tiên ở Mỹ tường thuật câu chuyện của Mortenson. Cây viết dã ngoại Terry Richard đã thu hút sự chú ý của độc giả về công việc ít có khả năng thành công của nhà cựu leo núi. “Đó là một nơi trên thế giới mà người Mỹ không được tin tưởng và thường bị ghét bỏ” Richard viết. “Nhưng họ không làm thế với Greg Mortenson, một cư dânMontana bốn mươi mốt tuổi mà công việc của cả đời anh là xây dựng trường học tại những làng mạc xa xôi ở những thung lũng miền núi Pakistan.”

Richard thuật lại sứ mệnh của Mortenson với các độc giả của mình, lập luận rằng công việc viện trợ ở xa nửa vòng trái đất có một tác động đến cuộc sống của người Mỹ nhiều hơn là đa số họ nhận thức được. “Một khu vực biến động về chính trị, vùng quêPakistan là cái nôi cho những kẻ khủng bố chia sẻ quan điểm chống Mỹ.” Richard giải thích. “Những chàng trai mù chữ thường bị cuốn vào những doanh trại khủng bố,” ông dẫn lời Mortenson như một châm ngôn. “Khi chúng ta gia tăng số người biết chữ, chúng ta cũng làm giảm đáng kể những căng thẳng.”

“Ở một trong những khu vực nhiều biến động nhất thế giới, công trình của Mortenson rõ ràng là tạo ra một sự khác biệt.” Richard kết luận.

Tháng tiếp theo, biên tập viên du lịch của tờ San Francisco Examiner, John Flinn, đã viết một bài quảng bá cho buổi nói chuyện sắp tới của Mortenson ở Bay Area, bằng cách tóm lược câu chuyện đời đặc sắc của anh, và kết luận, “Có một điều gì đó để mà suy nghĩ khi lần tới bạn tự hỏi: Có khác biệt nào mà một con người có thể thực hiện?” Mùa đông năm đó, khi Mortenson trình chiếu hình ảnh ở Portland và San Francisco, những người tổ chức sự kiện đã phải đuổi bớt hàng trăm người khỏi những phòng họp mặt đông nghẹt người.

Đến năm đầu thiên niên kỉ, Mortenson và CAI đã trở thành lí do để nhiều nhà leo núi hàng đầu ở Mỹ tụ họp lại. Trước khi chết vào tháng 10 năm 1999 trong một vụ lở tuyết ở Shishapangma, Nepal, người láng giềng và là bạn của Mortenson, Alex Lowe, vào thời điểm đó có lẽ là nhà leo núi được kính trọng nhất thế giới, đã giới thiệu Mortenson trong một buổi gây quỹ ở Montana. “Trong khi hầu hết chúng ta cố leo lên những đỉnh núi mới,” Lowe nói với khán giả là những nhà leo núi, “Dựa vào chính mình, Greg đã thầm lặng chuyển dời những ngọn núi lớn hơn. Điều mà anh đạt được bằng sự bền chí và quyết tâm thật không thể tin được. Kiểu leo của anh là kiểu leo mà tất cả chúng ta cần phải thử.”

Thông điệp của Loew vang vọng khắp trong giới leo núi. Nhà leo núi Jack Tackle, người đã tặng hai mươi nghìn đôla để hỗ trợ CAI thành lập trường sơ cấp cho trẻ em gái ở Jafarabad, vùng thung lũng Thượng Shigari, nói: “Nhiều người trong chúng ta đã suy nghĩ nhiều về việc giúp đỡ, nhưng Mortenson chỉ việc thực hiện việc giúp đỡ.”

Nhưng càng được người dân ở Pakistan yêu mến và được cộng đồng leo núi ngưỡng mộ, Mortenson càng khiến những người làm việc cùng anh ở Mỹ nản lòng. Khi không đi trên những con đường bụi bẩn ở Pakistan hay kéo lê túi hành lí đến các buổi trình chiếu ở đất nước mình, Mortenson ra sức bảo vệ thời gian của mình cùng với gia đình ở Bozeman và tự ẩn mình trong sự thinh lặng của căn phòng nơi tầng hầm.

“Ngay cả khi anh ấy ở nhà, chúng tôi thường không nghe anh nói gì trong nhiều tuần.” cựu chủ tịch CAI, Tom Vaughan, nói. “Anh ấy sẽ không trả lời điện thoại hay email. Ban giám đốc quyết định cố làm cho Greg quan tâm đến việc sử dụng thời gian của mình, nhưng chúng tôi đã nhận ra là quyết định đó không bao giờ có tác dụng. Anh ấy vẫn cứ làm điều mình muốn.”

“Điều mà chúng tôi thực sự cần làm là đào tạo một vài Greg nhỏ, vợ góa của Hoerni, Jennifer Wilson nói, “một vài người nào đó mà Greg có thể giao phó các dự án, nhưng anh ấy từ chối làm điều đó. Anh ấy nói rằng chúng tôi không có đủ tiền để thuê một văn phòng hay thuê mướn nhân viên. Và rồi anh cứ sa vào những chi tiết của một dự án và bỏ bê dự án khác. Đó là lí do khiến tôi quyết định rời khỏi CAI. Anh ấy đã đạt được nhiều thành tích. Nhưng chúng tôi cảm thấy có thể đạt được nhiều hơn nếu Greg đồng ý điều hành CAI một cách hợp lí hơn.”

“Thành thật mà nói!” Tom Vaughan nói. “Sự thật là CAI chính là Greg. Tôi không ngại việc đồng ý bất cứ điều gì mà anh ấy muốn làm. Nhưng không có Greg, CAI sẽ chấm dứt. Tôi hiểu những rủi ro mà anh ấy phải chịu ở vùng đất đó - đó là một phần trong công việc. Nhưng tôi bắt đầu giận về cách anh ấy tự chăm sóc bản thân mình. Anh ấy đã ngừng leo núi và tập thể dục. Anh ấy ngừng ngủ. Anh ấy bắt đầu tăng cân quá nhiều khiến anh trông không giống một nhà leo núi chút nào nữa. Tôi hiểu anh ấy quyết định dành mọi thứ cho công việc của mình, nhưng nếu anh chết đột ngột vì một cơn đau tim thì có ích gì?”

Mortenson miễn cưỡng đồng ý thuê một trợ lí là Christine Slaughter, để làm việc cùng anh vài giờ mỗi ngày trong việc tổ chức tầng hầm của mình, mà ngay cả anh cũng thấy là đang trở nên bừa bộn và lộn xộn. Nhưng trong suốt mùa đông năm 2000, Mortenson quá cảnh giác về việc ngân sách của CAI đang bị thu hẹp - số dư ngân hàng của họ đã giảm dưới một trăm nghìn đôla - nên không muốn mở rộng hoạt động của CAI Mỹ thêm nữa. “Ý tôi là, tôi đã biết được rằng ở nơi tôi có thể dựng được một ngôi trường để dạy học cho cả làng trong nhiều thế hệ, với khoảng mười hai nghìn đôla, hầu hết nhân viên của chúng tôi ở Pakistan rất hài lòng khi kiếm được bốn trăm hoặc năm trăm đôla một năm. Thật khó khi nghĩ rằng phải chi lương cho một ai đó ở Mỹ khi mà số tiền đó có thể làm được rất nhiều việc ở bên kia.”

Mortenson khi đó nhận lương hằng năm là hai mươi tám nghìn đôla. Cùng với thu nhập khiêm tốn của Tara như một nhà tâm lí học lâm sàng làm việc bán thời gian ở bang Montana, họ chỉ thu xếp vừa đủ để trang trải những khoản chi tiêu hằng tháng. Nhưng với tình hình tài chính đang nghiêm trọng của CAI, Mortenson nói rằng, với lương tri của mình, anh không thể nhận thêm nữa, ngay cả khi ban giám đốc đề nghị tăng lương cho anh.

Ý tưởng có được người hiến tặng giàu có duy nhất để giải quyết cho mọi vấn đề bằng một cú vung bút nằm trong đầu Mortenson. Những người giàu không dễ gì chịu cho bớt đi của cải của họ. Anh đã nhận biết được điều đó từ lần viết 580 bức thư. Nhưng Jean Hoerni cũng đã cho anh thấy một khoản hiến tặng lớn duy nhất có thể tạo ra sự khác biệt như thế nào. Khi một người đóng góp tiềm năng ở Atlanta bắt đầu gọi cho văn phòng CAI nhử một thứ mồi tiền bạc, Mortenson cắn câu ngay và đăng kí một chuyến bay.

“Tôi đã để dành tiền cả đời.” bà góa phụ già giải thích với Mortenson qua điện thoại. “Tôi đã tích lũy được một tài sản với ít nhất sáu con số không ở phía sau và sau khi đọc về công việc mà anh đang làm, tôi đã biết mình dành dụm tiền để làm gì. Hãy đếnAtlanta để chúng ta có thể bàn về khoản hiến tặng của tôi.”

Ở khu vực đến của sân bay quốc tế Hartsfield, Mortenson mở điện thoại di động và nhận được tin nhắn hướng dẫn anh đón xe buýt đến một khách sạn cách đó mười lăm phút, rồi đi bộ đến một bãi đậu xe xa xôi ở rìa khu đất khách sạn.

Trong bãi đậu xe, Mortenson thấy bà già sáu mươi tám tuổi Vera Kurtz đang khòm lưng trên tay lái của chiếc Ford Fairlane cổ lỗ. Trên ghế giữa và ghế sau của chiếc xe nhét đầy báo cũ và lon thiếc, vì vậy anh leo vào ghế hành khách và chèn chiếc túi du lịch của mình giữa táp lô xe và ngực mình. “Bà ta đã bắt tôi phải thực hiện trò trốn tìm này để tiết kiệm vài đôla tiền đậu xe ở sân bay. Và khi tôi thấy bà ta thậm chí còn không chừa bớt chỗ để giấy báo và lon thiếc trong xe, đáng lẽ tôi phải quay trở lại và đón máy bay về nhà. Nhưng dòng số sáu con số không đó làm rối loạn phán đoán của tôi. Nó khiến tôi bước vào xe và đóng cửa lại.”

Trong khi Mortenson ôm chặt quai túi xách, Vera lái xe ngược chiều trên những con đường một chiều, đưa nắm đấm lên với những tài xế bóp còi để cảnh báo bà. Trong căn nhà trang trại từ những năm l950 của bà, Mortenson bước đi bên những chồng cao báo và tạp chí cũ từ hàng chục năm cho đến khi đến bàn bếp của Vera, bên cạnh một chậu rửa nút kín đầy nước đen bẩn. “Bà mở nút vài chai whiskey nhỏ đã được thu gom trên những chiếc máy bay qua nhiều năm, rót cho mỗi người một ly và trao tặng tôi một bó hoa hồng trông giống như hoa đã được vứt đi, những bông hoa ngả màu nâu và gần như héo hoàn toàn.”

Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi thích hợp, Mortenson cố hướng cuộc nói chuyện về khoản hiến tặng cho CAI của Vera, nhưng vị chủ nhà đã có lịch trình riêng của mình. Bà đã lên kế hoạch cho ba ngày sắp tới - một chuyến viếng thăm bảo tàng nghệ thuật, một chuyến đi dạo vườn bách thảo Atlanta, và ba cuộc nói chuyện mà bà đã sắp xếp cho Mortenson ở thư viện địa phương, trường cao đẳng cộng đồng và câu lạc bộ du lịch. Bảy mươi hai giờ chưa bao giờ lại có một triển vọng nhạt nhẽo như vậy đối với Mortenson. Anh đang cân nhắc có nên làm theo lịch trình đó hay không thì một tiếng gõ cửa báo hiệu sự xuất hiện của người đấm bóp mà Vera đã thuê.

“Anh làm việc vất vả quá, Greg.” Vera nói với anh khi người đấm bóp dựng chiếc bàn gấp ở chỗ trống giữa phòng khách. “Anh cần thư giãn.”

“Cả hai đều muốn tôi cởi quần áo ngay tại đó.” Mortenson nói. “Nhưng tôi xin lỗi và đi vào phòng tắm để suy nghĩ. Tôi hình dung mình đã trải qua đủ việc từ gây dựng đến điều hành CAI, do đó tôi có thể làm theo bất cứ điều gì Vera sắp đặt cho ba ngày sắp tới, đặc biệt là nếu có cơ hội nhận được khoản hiến tặng lớn ở cuối đường hầm.”

Mortenson lục quanh tủ phòng tắm, tìm thứ gì đó đủ rộng để quấn quanh thắt lưng mình. Hầu hết những chiếc khăn mà Vera xếp thành chồng đều có in logo đã phai mờ của các khách sạn, và quá nhỏ để che phủ người anh. Anh kéo tấm vải trải từ một tủ tường dựng khăn màn, quấn nó một cách chắc chắn quanh thắt lưng và lê bước ra để chịu đựng việc đấm bóp.

Lúc 2 giờ sáng, Mortenson đang ngủ say trên tấm đệm thụng của Vera thì đèn nhấp nháy sáng làm anh thức giấc. Vera đã nài ép anh ngủ trên giường còn mình thì ngủ trên đi-văng. Anh mở mắt ra để thấy một ảo ảnh: Vera sáu mươi tám tuổi đang đứng trước mặt anh trong bộ đồ ngủ trong suốt.

“Bà ta đứng đó ngay trước mặt tôi; tôi quá sốc không nói nên lời.”

“Tôi đang tìm đôi vớ dài.” Vera nói, lục tìm không dứt trong những ngăn kéo tủ trong lúc Mortenson kéo một chiếc gối lên che đầu và núp dưới gối.

Trên chuyến bay trở về Bozeman, không thu được gì cả, Mortenson nhận ra rằng bà chủ nhà không bao giờ có ý định hiến tặng bất cứ khoản tiền nào. “Bà ta thậm chí còn không hỏi lấy một câu về công việc của tôi hay những đứa trẻ ở Pakistan. Bà ta chỉ là một phụ nữ cô đơn muốn có một người khách, và tôi tự nhủ trong tương lai mình phải khôn ngoan hơn.”

Nhưng Mortenson tiếp tục dính phải mồi câu mà những người giàu có giăng ra cho anh. Sau một buổi nói chuyện có đông người tham dự ở liên hoan phim Mountain tại Banff, Mortenson nhận lời mời của Tom Lang, một nhà thầu địa phương giàu có; ông này gợi ý rằng đã chuẩn bị để có một khoản hiến tặng lớn, và đề nghị tổ chức một buổi tiệc đóng góp quỹ cho CAI ở nhà mình vào tối hôm sau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx