sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 292. Nam Chinh Chi Lộ Thủ Địch Thùy

Nghe Đoạn Vân nói thế, đám hải tộc nhìn nhìn lẫn nhau vẻ mặt nghi hoặc.

Chú ý tới vẻ mặt đám hải tộc, Đoạn Vân chánh sắc nói:

- Ta muốn xuất chinh Nam Hải, hơn nữa là thân chinh.

- Cái gì?

Ba Lạp Cương, Ốc Đặc Nhĩ và mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc. Trong mắt họ, Đoạn Vân cũng ghê tởm như bộ tộc Bạch hùng, đều là quân xâm lược. Đoạn Vân còn là người đứng đầu đại lục, thế lực chủ yếu ở Mộng Đa Lợi Á không phải hải giới, mặc dù hắn cũng đã chiếm được một mẩu đất nhỏ ở vùng biển cạn, nhưng trong suy nghĩ của đám lãnh đạo hải tộc, Đoạn Vân chỉ là một thế lực tập trung trên đại lục. Người đứng đầu đại lục bây giờ lại tuyên bố muốn thân chinh Nam Hải, hơn nữa ngay vào lúc vừa mới chiếm lĩnh được Bắc Hải đang trong thế cục đang rất bất ổn. Đám lãnh đạo hải tộc cho rằng, xuất chinh Nam Hải và phái binh chống đỡ cuộc xâm lược Nam Hải căn bản là hai việc khác nhau.

- Tại sao? - Ba Lạp Cương không hiểu dụng ý của Đoạn Vân hỏi.

Đoạn Vân cười trả lời:

- Ta nói rồi, bộ tộc Thần Long là bá chủ trời sinh của hải giới. Đoạn Vân ta muốn cả hải giới, một hải giới khỏe mạnh an bình. Bây giờ bộ tộc Bạch hùng đang cử đại quân xâm lấn, còn sau khi các ngươi đầu hàng thì, Đông, Bắc lưỡng đại hải giới chính là sản nghiệp của Đoạn Vân ta, lưỡng đại hải giới hải tộc tự nhiên cũng đều là dân chúng của ta. Ngươi nói xem, ta để mặc dân chúng của mình bị giày xéo dưới ma trảo của phiên bang hay sao?

- Đoạn Vân, có lẽ để Thần Long thống lĩnh hải giới, đối với cả Hạ Lợi Ngõa hải dương mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Ngươi không phải nói có việc cần chúng ta phối hợp sao?

Ba Lạp Cương không khỏi cảm thán nói.

- Để cho trời sinh hoàng giả của hải giới thống lĩnh hải giới, tự nhiên không phải là chuyện xấu. Nhưng ta muốn nhân danh nghĩa Nhân Ngư bộ tộc, triệu tập một nhóm hải thú cao cấp ở Bắc Hải hiệp trợ cho bộ tộc Thần Long của ta. Bộ tộc Bạch hùng Nam Hải thật sự quá cường đại, với thực lực bộ tộc Thần Long ta cũng không nhất định là đối thủ của chúng.

Đoạn Vân bây giờ mới nói vào vấn đề. Đoạn Vân vừa mới giở thủ đoạn cưỡng chế, chiếm cứ Bắc Hải hoàng cung, cũng dùng vũ lực tuyệt đối bức bách làm cho tất cả phiên vương không dám có dị động gì, nhưng nếu đưa vũ lực của mình phái ra ngoài chống lại bộ tộc Bạch hùng, vậy thì không tránh khỏi vài tên gia hỏa thiển cận có thể đột nhiên nổi lên gây náo sự. Nhưng nếu dùng danh nghĩa đánh với bộ tộc Bạch hùng, để đại quân chủ lực của Bắc Hải nam hạ thì tình huống sẽ khác hẳn.

- Đoạn Vân, ngươi không muốn mượn hải tộc chúng ta nhét vào miệng bộ tộc Bạch hùng đó chứ?

Ánh mắt Ốc Đặc Nhĩ mang đầy vẻ hoài nghi.

Nghe thế, Đoạn Vân khẽ cười nói:

- Với vũ lực trong tay ta, muốn giết các ngươi quả thực quá dễ dàng. Ta cần gì phải phí tâm sức bày trò đưa đại quân hải tộc đến chiến trường Nam Hải? Nhạc phụ đại nhân, các ngươi không để bộ tộc Thần Long của ta một mình gánh chịu trách nhiệm chống lại Bạch hùng đó chứ?

- Bắc Hải đã là của ngươi rồi, ngươi muốn hải tộc đại quân ngươi không biết tự mình đi triệu tập à.

Tam hải vương Mạc Khắc Tây Tư nói giọng đầy cừu hận.

Nghe thế, vẻ mặt cười cợt của Đoạn Vân đột nhiên biến mất, Đoạn Vân hừ nhẹ một tiếng rồi trở nên rất nghiêm túc nói:

- Các ngươi đừng quên thân phận của các ngươi. Ta không giết các ngươi đã là sự nhân từ lớn nhất của ta rồi. Nếu còn dám ngỗ nghịch với ta, ta nhất định cho các ngươi sống không bằng chết.

Dưới ánh mắt sắc bén của Đoạn Vân, Mạc Khắc Tây Tư không dám nhìn thẳng, chỉ còn nước cúi đầu bất lực. Dù sao không phải ai cũng không sợ chết.

Nhìn đám hải tộc ở đây, Đoạn Vân nói với Âu Đặc Tư:

- Âu Đặc Tư. Ngươi phái người đi cùng Ốc Đặc Nhĩ, cho ngươi thời gian một ngày triệu tập tất cả hải vực cấp tám ở Bắc Hải. Sáng ngày mốt, đại quân sẽ hướng về phía chiến trường Đông Hải tiến phát. Còn nữa, để chỉnh đốn quân kỷ, ngày xuất chinh phải dắt theo tất cả đám hải tộc này.

- Rõ.

Cứ như vậy, buổi sáng ngày ba mươi ba tháng tám, Đoạn Vân mang theo một đám hải tộc không tình nguyện tiến về phía chiến trường, bắt đầu con đường nam chinh.

Nội trong một ngày Đoạn Vân đã triệu tập được năm vạn hải thú cấp tám Bắc Hải, bốn ngàn thánh cấp hải thú, về phần thần cấp, siêu thần cấp, cũng được khoảng năm trăm người. Nói thật mất lòng chứ thực lực của hải tộc quả là hơi ít. Không nói đâu cho xa, nói vể thánh cấp thì vũ lực của Thần Long đảo cũng đã được biên chế thành Hải Long sư đoàn, hơn một vạn thánh cấp hải thú đủ để uy chấn tứ phương rồi. Huống chi, Đoạn Vân còn có trong tay mười một vạn tướng sĩ Trung Hải quân đoàn cấp tám. Đoạn Vân ngoài ra còn có ba ngàn vũ lực thần cấp, Trong đó một ngàn cự mãng Thần Long hậu giai, một ngàn vũ lực thanh long sơ giai, một ngàn thành vệ do hải thú phi Thần Long tạo thành. Còn thêm hai trăm sáu mươi đầu Thần Long siêu giai cũng đủ để làm cho cả biển rộng run rẩy. Đừng nói lực lượng quân đoàn chung chung, thủ hạ thân cận biến thái thực lực cũng không thể dùng cách nhìn bình thường mà giải thích được.

Lần này lực lượng quy mô, số lượng đội quân Đoạn Vân dẫn theo chinh chiến có thể nói là nhiều chưa từng thấy. Lực lượng quân chinh chiến có Âu Đặc Tư và Ny Khả, mười Thần Long, năm mươi Thần Long sơ giai. Đoạn Vân có hai trăm đầu Thần Long cấp mười một, lực lượng thần cấp hắn có một ngàn đầu cự mãng Thần Long hậu giai, chính là đại quân chủ lực xuất chinh lần này. Long thái tử Mạt Khắc được Đoạn Vân giao cho ở lại trấn thủ Bắc Hải. Để uy hiếp những phần tử làm loạn ở Bắc Hải mặc dù lúc này đã không còn bao nhiêu lực lượng, Đoạn Vân rút ra mười trong số hai mươi ba Thần Long cấp mười hai ở Thần Long đảo cho ở lại trấn thủ Bắc Hải cùng Mạt Khắc. Còn sáu mươi Thần Long cấp mười một của Thần Long đảo cũng được điều tới Bắc Hải nhằm nắm cục diện trong tay, ngoài ra còn một ngàn Thanh Long cũng đang đóng ở hoàng cung Bắc Hải. Với vũ lực cường đại như thế, đóng quân ngay giữa Bắc Hải nơi mà vũ lực thần cấp cũng chẳng còn có mấy người tuyệt đối sẽ không hề có vấn đề gì. Trong thời gian Đoạn Vân xuất chinh, Mạt Khắc tạm thời để quản lý chức vụ của Long Hoàng Âu Đặc Tư, phụ trách coi sóc Bắc Hải

Đương nhiên xuất chinh lần này còn có một đám thủ hạ gia tộc thân tín của Đoạn Vân: Diệp Cô Thành, năm ma sủng, bảy cuồng chiến sĩ, tất cả đang rất sốt ruột. Ở đáy biển, thực lực của họ bị hạn chế nhất định, nhưng vì giai vị họ rất cao, hơn nữa cái màng nguyên tố kỳ dị ở đáy biển làm khi họ chiến đấu trong hải giới thực lực cũng không hạ xuống nhiều lắm, tối đa cũng nửa giai mà thôi.

- Lão Đại, ngươi nói ngươi muốn tác chiến với Bạch hùng, ngươi còn mang theo đám hải tộc vô dụng này làm chi?

Nhìn năm vạn đại quân hải tộc hình thù kỳ lạ, Đạt Nhĩ Ba hỏi vẻ khó hiểu.

Theo hắn quân đội hải tộc căn bản không thể đánh với bộ tộc Bạch hùng được, nói trắng ra là chỉ có nước trở thành lương thực cho đối phương.

Đoạn Vân cưỡi trên người Ny Khả, nhìn đội hình của quân đội hải tộc, nói:

- Sở dĩ đưa họ theo, chủ yếu là muốn nhân cơ hội này thu hoạch chúng luôn. Hừ, vũ lực hải tộc Bắc Hải có kéo ra, Mạt Khắc mới nhân cơ hội chỉnh đốn Bắc Hải một phen. Bây giờ có một sư đoàn hải thú đóng ở Bắc Hải, dĩ nhiên là một uy hiếp tuyệt đối. Việc Mạt Khắc Thần Long Thái tử tiến hành chấn chỉnh như sửa lại sắc cờ của Bắc Hải, hay còn việc đem tất cả chư hầu của Nhân Ngư bộ tộc biến thành sản nghiệp của Trung Hoa bộ tộc, tất cả việc này sẽ không còn khó khăn nhiều như trước nữa. Mấy cái thứ gọi là dân chúng vùng lên cũng không có mấy người có năng lực kích động và lãnh đạo người dân.

- Lão Đại, ngươi đúng là dài dòng.

Đạt Nhĩ Khắc vẫn không hiểu cách làm của Đoạn Vân. Hoàng tộc hải tộc đều bị bắt, vậy không phải cũng là tuyên cáo Nhân Ngư bộ tộc và cá mập bộ tộc đã bị tiêu diệt rồi sao? Còn lo lắng dân vùng lên? Mấy tên hải thú cấp thấp này làm gì được chứ? Cường giả vi tôn, ai mạnh tự nhiên sẽ có người đi theo thôi.

Cấp tốc hành quân nửa ngày, Đoạn Vân dẫn đại quân tiến vào cảnh nội Đông Hải. Nhóm đầu tiên gặp phải địch nhân, nhưng không phải bộ tộc Bạch hùng, mà là Nhân Ngư hoàng đệ Nha Khắc Lỗ Mỗ dẫn theo hơn mười vạn quân đội hải tộc cao giai.

- Chủ nhân, theo như thám tử phía trước hồi báo, Nha Khắc Lỗ Mỗ sau khi biết Bắc Hải phát sinh dị biến, đã suất lĩnh hai mươi vạn đại quân từ tiền tuyến lui về. Bây giờ sắp gặp chúng ta rồi.

Âu Đặc Tư hồi báo cho Đoạn Vân.

Nghe thế, Đoạn Vân nhìn đám hải tộc cao tầng phía sau, đề phòng hỏi Âu Đặc Tư:

- Trong hai mươi vạn đại quân thì việc phân chia vũ lực như thế nào?

- Năm vạn hải thú cấp tám, năm ngàn thánh cấp, thần cấp bốn trăm, chỉ có hơn hai mươi siêu giai. Toàn bộ những tên khác đều là hải thú cấp bảy. - Âu Đặc Tư trả lời.

Nghe thế, Đoạn Vân cười cười nhìn mấy mấy tên hải tộc cao cấp phía sau, ra lệnh:

- Âu Đặc Tư, ra lệnh toàn quân lập trận, hơn nữa hạ chiến thư cho Nha Khắc Lỗ Mỗ, yêu cầu toàn quân quyết chiến.

Năm vạn đại quân hải tộc trên danh nghĩa quy thuận mình, rất có thể ngu dại mà chạy đến trận doanh của Nha Khắc Lỗ Mỗ. Nhưng lực lượng thủ hạ cao cấp Nha Khắc Lỗ Mỗ quá ít, nếu muốn đánh với đám cao thủ nhiều như mây của Đoạn Vân, việc đó tuyệt đối chỉ là tự mình tìm chết. Với uy áp của Thần Long, hai mươi vạn hải thú đại quân thủ hạ Nha Khắc Lỗ Mỗ căn bản không thể chống lại. Tuy nói quân đội có thể có trình độ khắc chế uy áp nhất định, nhưng cũng chỉ có mức độ thôi. Với uy áp thần cấp mà chống lại hải thú cấp bảy, không cần nghĩ cũng biết kết quả. Hơn nữa, công kích cấp thấp căn bản không thể tạo thành thương tổn cho thân thể những tên cao cấp. Một ngàn Thần Long mà xông lên, vậy phỏng chừng chẳng khác gì gặt lúa vậy. Một thần cấp giết trăm tên cấp bảy, việc đó tuyệt đối không cần đến mười phút.

Đại quân năm vạn hải tộc của Đoạn Vân, khi vừa lập trận đã xuất hiện vài dị động. Nhưng dưới thực lực tuyệt đối trước mặt, đại quân này không hề xuất hiện tao loạn quá lớn.

Vài phút sau, đại quân song phương xem như đã dàn xong trận ở một bình nguyên đáy biển. Vì vốn đều là quân đội Bắc Hải, do đó song phương cũng không hề quá khẩn trương đến mức cung giương kiếm bạt, cũng không có khí thế cường đại, sát khí ngút trời. Tâm tình tướng sĩ song phương cũng hoàn toàn bất đồng; hải tộc dưới tay Đoạn Vân đang nghĩ đến việc làm sao chạy đến trận doanh của bên kia để chiến đấu cho Hải Thần vĩ đại, cho tự do; còn hai mươi vạn tướng sĩ dưới tay Nha Khắc Lỗ Mỗ thì nghĩ đến một vấn đề: đối với người phản bội, ta nên mở rộng vòng tay bác ái tha thứ cho hắn, hay là dùng thanh kiếm trong tay trừng phạt hắn đây?

- Đoạn Vân, ngươi làm gì mẫu hậu ta?

Nha Khắc Lỗ Mỗ cưỡi trên một đầu hải thú, khí thế ngút trời hét lên với Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười nói:

- Nha Khắc Lỗ Mỗ, Thủy Mẫu đại tỷ đang ẩn cư ở Bích Thủy Lầu, tỷ nói rất nhớ ngươi, do đó nhờ ta tới đây mang ngươi trở về.

- Đoạn Vân, ngươi ra đây, hôm nay ta muốn đánh một trận với ngươi.

Nha Khắc Lỗ Mỗ giơ cao vũ khí trong tay mình, cái chĩa ba, khí thế ngập trời, tràn ngập chiến ý nói.

Thấy có người muốn khiêu chiến lão Đại, đám thủ hạ đều ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Vân.

Chú ý tới ánh mắt đám thủ hạ, Đoạn Vân vốn là loại người không thích đánh nhau có vẻ tức giận nói:

- Có ngu mới đánh với ngươi. Âu Đặc Tư, ngươi cùng mười Thần Long lên đi, tiêu diệt tên gia hỏa dám can đảm khiêu chiến bổn thiếu gia. Hừ, đời này ta ghét nhất là đánh nhau đó.

Nghe Đoạn Vân ra lệnh, mười Thần Long và Âu Đặc Tư lập tức lao về phía Nha Khắc Lỗ Mỗ trong thế đơn lực bạc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx