sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2646-2647: Một Quyền Miểu Sát

Nhất là tu sĩ áo bào trắng, cho dù sắc mặt khó coi muốn chết, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ kiên quyết, hai tay nắm chặt, một đạo kiếm quyết cổ quái hiện ra từ đầu ngón tay.

Đồng thời miệng mở lớn, phun ra một đoàn huyết vụ.

Bên trong đoàn huyết vụ này còn ẩn chứa bổn mạng chân nguyên.

Giờ khắc này, tình thế nguy cấp, tu sĩ áo bào trắng không hề giữ lại chút nào, chuẩn bị dốc sức liều mạng.

Bổn mạng pháp bảo của hắn vốn đã trải qua rất nhiều lần tế luyện, có phần huyền diệu. Lúc này linh quang càng chói mắt, giống như phát ra tiếng rồng ngâm. Từ thân kiếm tỏa ra một tầng hắc vụ.

Hắc vụ tán đi, một đầu Giao Long dài đến hơn mười trượng đã hiện ra trước mắt.

Khí Linh!

"Bảo kiếm này của người, không ngờ lại dùng Yêu thú Giao Long làm khí linh sao?"

Tu sĩ bộ dáng giống như một viên quan quá sợ hãi, vội vàng thao túng bào vật như muốn chạy trốn, nhưng đã không còn kịp.

Chỉ thấy hai móng vuốt sắc bén của Giao Long hợp lại, rõ ràng khiến cho pháp bảo hình dáng đồng xu bất động giữa không trung. Sau đó ô quang lóe lên, thanh tiên kiếm đã hung hăng bổ xuống, mượn nhờ lực lượng của khí linh, chém đồng xu thành hai nửa.

"PHỐC..."

Tu sĩ bộ dáng giống viên quan phun ra một ngụm máu tươi, bổn mạng pháp bảo bị hủy, dẫn đến tâm thần chấn động, bất luận là ai cũng không dễ chịu.

Mà tu sĩ áo bào trắng vẫn không buông tha, tiếp tục phát ra một đạo thần niệm, Đầu Giao Long lập tức chúi xuống, lao tới địch nhân đang thụ thương: "Ngươi dám!"

Một tiếng quát chói tai truyền đến, Ngô lão quái vừa sợ vừa giận. Tuy hắn cùng với tên mập mạp kia không phải đồng môn, nhưng tốt xấu gì cũng là minh hữu. Đối phương rõ ràng muốn hạ sát ngay trước mắt mình, như vậy mặt mũi hắn còn biết để vào đâu?

Sau khi trở về, không bị chế nhạo mới là lạ.

Dưới cơn thịnh nộ, hắn nắm chặt cây Cự Phủ, cánh tay vung mạnh, hung hăng bổ xuống.

Cự Phủ vẫn còn trong tay, nhưng theo động tác kia của hắn, một đạo lệ mang vô cùng rực rỡ bắn ra. Đồng thời, không gian trở nên vặn vẹo, uy lực một Cự Phủ này dường như có thể khai thiên lập địa. Tu sĩ áo bào trắng nếu không kịp trốn, sau một khắc khẳng định là sẽ đầu lìa khỏi cổ.

Ngô lão quái cười lạnh, nhưng một màn kế tiếp lại khiến hắn sợ ngây người.

Đối phương không hề tránh né!

Có lầm hay không, hắn không biết mình sẽ bị bổ thành hai nửa hay sao?

Điên rồi!

Một màn như vậy, với kinh nghiệm phong phú của Ngô lão quái cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Tu Tiên giả không thiếu kẻ dũng mãnh, nhưng hắn chưa thấy qua kẻ nào lại không sợ chết như vậy.

Hắn không thèm né tránh, chẳng lẽ muốn một mạng đổi một mạng hay sao?

Trong lòng Ngô lão quái cảm thấy kinh sợ, sự tình đã đến nước này, cho dù tu vi hắn hơn xa đối phương, cũng không kịp biến chiêu nữa rồi.

Đáng giận!

Hắn tiếp tục rót càng nhiều pháp lực vào bảo vật trước người.

Nếu đối phương đã không muốn sống, như vậy thì cho hắn được toại nguyện.

Ngô lão quái hung ác nghĩ, nhưng đúng lúc này, dị biến lại nổi lên. Một tiếng thở dài, không hề có dấu hiệu báo trước truyền đến.

Đồng thời, đạo lệ mang do Cự Phủ chém ra đột nhiên biến mất.

Vô thanh vô tức, dễ dàng bị phá giải.

Biến cố như thế, bất luận là Tu Tiên giả Vân Ẩn tông hay đám tu sĩ đến từ bên ngoài, tất cả đều sợ ngây người.

Ngay cả tu sĩ áo bào trắng cũng cảm thấy kinh ngạc. Trong lòng hắn đã có ý quyết tử, chuẩn bị một mạng đổi một mạng, chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn giữ mạng.

Cái này phải nói là vận khí tốt đến cực điểm.

Cùng lúc đó, lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Tu sĩ bộ dáng như viên quan lại không được trời cao chiếu cố, bị Giao Long vặn gãy cổ, chết không toàn thây.

Bất quá giờ phút này, Ngô lão quái đã bất chấp mặt mũi, kinh nghi cùng phẫn nộ quát to.

"Hạng đạo chích nào ẩn trong bóng tối đánh lén, đã dám phá pháp thuật của bản tôn, chẳng lẽ lại không có dũng khí quang minh chính đại đánh một trận sao?"

Trong mắt Ngô lão quái tràn ngập vẻ dữ tợn, giống như hung thần ác sát mở miệng. Về phần những tu sĩ Vân Ẩn tông, hắn căn bản như không nhìn thấy.

"Đánh lén? Rõ ràng tu vi các hạ quá thấp, nhìn không ra nơi Lâm mỗ ẩn thân mà thôi. Huống chi nơi này là tổng đà Vân Ẩn tông, các ngươi là cái thá gì mà dám lớn tiếng? Chẳng lẽ ngay cả chó mèo cũng có thể đến trọng địa của bản môn mà diễu trống dương oai hay sao?" Lâm Hiên cợt nhả nói, ngữ khí tràn đầy vẻ trào phúng.

kế tiếp, lục quang lóe lên, cách đó chừng mười trượng, bỗng nhiên hiện ra một nam một nữ. Nam dung mạo bình thường, Nữ thì xinh đẹp kiều diễm.

Đúng là Lâm Ngọc Kiều cùng Lâm Hiên.

Vừa rồi hắn phi độn tới đây, thấy tu sĩ áo bào trắng sắp bị chia thành hai nửa. Tuy không quen biết hắn, nhưng thân là trưởng lão bản môn, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Mà với thực lực Lâm Hiên, phá giải một kích này cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức.

"Đa tạ sư thúc cứu mạng."

Tu sĩ áo bào trắng ôm quyền hành lễ, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp. Là phong chủ kế nhiệm của Thiên Kiếm Phong, đối với Lâm Hiên đương nhiên sẽ có vài phần ngăn cách. Từ khi Thiên Toàn Kiếm Tôn vẫn lạc, đệ tử Thiên Kiếm Phong xem chừng không thể ngóc đầu lên được.

Nhưng bất kể thế nào, lúc này trông thấy Lâm Hiên tới, tự nhiên trong lòng cũng cảm thấy vui mừng...Về phần những tu sĩ Vân Ẩn tông khác thì càng khỏi phải nói, nguyên một đám trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng, dường như đã tìm được người tâm phúc.

Trái lại, mấy tên gia hỏa đến từ bên ngoài lập tức lộ ra vài phần khẩn trương.

Người có tên, cây có bóng.

Tuy là Lâm Hiên gần như chưa từng lộ diện, nhưng việc hắn đánh bại Thiên Tuyệt lão quái thì tuyệt đối không phải là giả. Bởi thời gian qua đi, dánh khí có lẽ đã giảm đi rất nhiều, nhưng lúc này đã xuất hiện ở đây, trong nội tâm đám người kia vẫn có vài phần kiêng kị.

Đương nhiên cũng có kẻ ngoại lệ.

Chẳng hạn như Ngô lão quái, trên mặt hắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo: "Ngươi chính là Lâm Hiên?"

"Đúng vậy."

Lâm Hiên vẫn nhàn nhạt nói: "Các hạ muốn tự vẫn, hay là để Lâm mỗ làm thay? Nói trước là nếu lựa chọn cách sau, chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi phải nếm nhiều đau khổ, thí dụ như rút hồn luyện phách chẳng hạn."

Ngô lão quái nghe xong thì ngẩn ngơ, sau đó là giận quá hóa cười: "Tự vẫn? Các hạ đúng là có dũng khí, ngươi bất quá cũng chỉ là tu sĩ Phân Thần trung kỳ mà thôi. Một tên mua danh chuộc tiếng cũng dám nói vậy với lão phu, ta thấy ngươi chán sống rồi."

"Mua danh chuộc tiếng, Các hạ cho rằng thực sự như vậy sao?"

Thanh âm Lâm Hiên vẫn không hề có một chút nóng nảy: "Đây là các hạ nói đấy nhé, nhưng bất kể thế nào, trước tiên cứ lưu lại cái mạng nhỏ rồi nói sau."

Lời còn chưa dứt, tay phải Lâm Hiên nâng lên, dường như muốn thi triển bí thuật gì đó. Nhưng Ngô lão quái đã động thủ trước một bước. Trên miệng thì nói cứng, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn có vài phần kiêng kị đối với Lâm Hiên.

Rống!

Tiếng dã thú gào thét vang lên, thân thể hắn thoáng một cái đã biến lớn hơn chục lần.

Cự Đại thuật!

Tên này vốn dáng người cường tráng, giờ phút này lại càng giống như cự nhân uy mãnh. Mà biến lớn không chỉ có thân thể của hắn, thể tích cây Cự Phủ kia cũng chẳng khác là bao.

Sau đó hai cánh tay vung mạnh, hàn quang chớp lóe, Cự Phủ lấy uy thế khai thiên lập địa, hung hăng hướng về Lâm Hiên bổ xuống.

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là tuyệt kỹ thanh thế to lớn.

Chỉ thấy theo theo nhát búa bổ xuống, một hào quang hình trăng lưỡi liềm vô cùng rực rỡ dài đến vài trượng bắn ra. Những nơi nó đi qua, không gian bắt đầu sụp đổ, đủ thấy uy lực một kích này lớn như thế nào.

"Sư thúc, coi chừng."

Tu sĩ Vân Ẩn tông quá sợ hãi, Lâm Ngọc Kiều gần trong gang tấc, sắc mặt lại càng đại biến.

Nhưng đối mặt với công kích cuồng mãnh như thế, Lâm Hiên vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt vô cùng. Khóe miệng của hắn thậm chí còn mang theo vài phần vui vẻ, ngay cả bảo vật cũng không thèm tế ra, tay phải nâng lên, đánh ra một quyền về phía đối thủ.

Động tác như thế, khiến tất cả mọi người sững sờ.

Kiêu ngạo cũng không đủ để hình dung.

Quả thực chẳng khác gì chán sống, tay không tấc sắt mà dám chọi cứng với pháp bảo của mình?

Ngô lão quái ngoài kinh ngạc, trên mặt còn tràn ngập vẻ cuồng hỉ. Cho dù đối phương có thâm bất khả trắc như trong truyền thuyết, lần này cũng nắm chắc cái chết.

Rống!

Hắn gầm lên một tiếng, đen toàn thân pháp lực, tất cả rót vào Cự Phủ.

Theo động tác của hắn, đường kính quang nhận hình trăng lưỡi liềm kia rõ ràng biến lớn không ít, tiếng xé gió vang lên, phụ cận đã xuất hiện vô số khe nứt không gian nhỏ như sợi tóc.

Chỉ nhìn đã đủ khiến trong nội tâm sinh ra sợ hãi.

Đối với Phân Thần kỳ, một kích đạt đến tình trạng như thế đã là vô cùng cao minh, nhưng trước mắt Lâm Hiên lại chẳng là gì. So với uy lực một trảo có thể dễ dàng chấn vỡ không gian thì quả thực còn kém quá nhiều.

Oanh!

Tiếng bạo liệt vang lên, nắm đấm Lâm Hiên đã cùng quang nhận hình trăng lưỡi liềm kia đụng vào nhau. Chỉ thấy ở giữa tỏa ra một vầng sáng màu bạc.

Vầng sáng kia không chỉ chói mắt, hơn nữa mặt ngoài còn trôi nổi vô số phù văn lớn cỡ nắm tay. Đồng thời, một cỗ linh áp kinh người bắn ra tứ phía.

Quang nhận hình trăng lưỡi liềm rõ ràng đã bị chấn vỡ thành từng khúc rồi nát vụn ra.

"Không có khả năng!"

Hai mắt Ngô lão quái trừng lớn, thần thông của mình thì chính mình hiểu rõ nhất. Sao lại có người tay không tấc sắt mà tiếp được công kích đáng sợ như vậy...Trừ khi, trừ khi hắn là lão quái vật Độ Kiếp kỳ.

Trong nhất thời, hắn còn hoài nghi Lâm Hiên giả heo ăn thịt hổ, nhưng giờ khắc này căn bản không có thời gian để suy tư.

Tục ngữ có câu, tên đã bắn đi thì không thể thu lại.

Chuyện đã tới nước này, hắn muốn thu chiêu cũng không được. Mặc kệ kết quả thế nào, lựa chọn duy nhất là tiến về phía trước.

Liều mạng!

Ngô lão quái cũng là nhân vật quyết đoán, thấy không có đường lui cũng không thèm nghĩ ngợi nữa. Hàm răng cắn chặt, hai tay nắm chắc Cự Phủ, dùng khí lực toàn thân nâng lên, sau đó hướng về phía trước bổ xuống.

Nên nhớ hắn là pháp thể song tu, khí lực hai tay không phải chuyện đùa. Do đó, uy lực một búa bổ xuống, lập tức bạo tăng rất nhiều.

Nhưng chẳng có tác dụng gì.

Một quyền kia của Lâm Hiên trông thì hời hợt, kỳ thực bên trong đã ẩn chứa một ít Thiên Địa pháp tắc.

Vốn là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, đã có thể chạm đến một chút Thiên Địa pháp tắc. Chỉ tiếc là nó còn quá mức mơ hồ, chỉ cần cảm thụ được một ít đã là không tệ, chứ đừng nói là dung nhập vào thần thông.

Nhưng Lâm Hiên lại khác.

Hắn vốn đã mạnh hơn tu sĩ cùng giai rất nhiều. Một trận chiến với Đào Ngột, sự lĩnh ngộ của Lâm Hiên đối với Thiên Địa pháp tắc đã vượt xa tu sĩ cùng giai. Đương nhiên vẫn không thể so sánh với Đào Ngột, nhưng ít ra cũng có thể trông mèo vẽ hổ.

Giờ phút này, trong một quyền của Lâm Hiên đã bao hàm lực pháp tắc, cứ coi như là kiểm nghiệm một phen. Trăm năm này, Lâm Hiên ngoại trừ khổ tu thì hắn cũng bỏ ra không ít thời gian để nguyên cứu cách vận dụng Thiên Địa pháp tắc vào chiêu thức.

Mà hết thảy Ngô lão quái đều không biết.

Vì vậy, trước mắt là một tấn bi kịch rồi.

Dù hắn đã dốc hết toàn lực, nhưng uy lực một quyền kia của Lâm Hiên lại không thể ngăn cản.

Cho nên, khi Cự Phủ cùng quyền đầu đụng vào nhau lại vô thanh vô tức. Chỉ thấy không gian xung quanh vặn vẹo một hồi, sau đó lại khôi phục như thường.

Lâm Hiên rút nắm đấm về, Ngô lão quái vẫn bảo trì tư thế bổ xuống. Biểu lộ của hắn trong một khắc này đông cứng lại, rõ ràng vẻ mặt vô cùng dữ tợn, nhưng không hiểu sao lại vặn vẹo trông rất khôi hài cùng quỉ dị.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tu sĩ xung quanh sợ ngây người, đám Tu Tiên giả này thực lực đều không yếu, tự nhiên đã trải qua không ít ma luyện gia khổ. Nhưng giờ khắc này, lại không biết được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Hai người tại sao lại dừng đánh?

Nhưng nghi hoặc này chỉ kéo dài một nhịp thở, sau đó đáp án đã rõ ràng rồi.

Ô ô..Một trận gió thổi qua, sau đó tiếng răng rắc vang lên, mặt ngoài cây Cự Phủ xuất hiện từng vết nứt, ban đầu chỉ nhỏ như sợi tóc, sau đó như mạng nhện lan ra nhanh chóng.

Rất nhanh, cả cây cự phủ đã bị phá hủy.

Không phải chỉ có cự phủ, ngay cả chiến giáp trên người Ngô lão quái, không, cả thân thể hắn nữa, cũng bắt đầu phong hóa, nhanh chóng biến thành từng hạt cát li ti, bị làn gió cuốn đi không còn tung tích.

Đường đường là lão quái vật Phân Thần kỳ, pháp thể song tu, chỉ một quyền đã bị Lâm Hiên diệt sát.

Ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội đào thoát, cùng với thân thể biến thành bột phấn.

Cái này không phải dùng bưu hãn là có thể hình dung, quả thực...

Cũng chẳng biết nói sao cho phải.

Có lẽ do quá kinh ngạc, trong phương viên mười dặm bỗng trở nên yên tĩnh đến lạnh người, không hề có một tiếng động.

Trải qua thời gian mười nhịp thở, tu sĩ Vân Ẩn tông sĩ khí bùng lên, bộc phát ra tiếng hoan hô vang trời: "Lâm trưởng lão thần thông vô địch, uy chấn bát phương!"

Cùng lúc đó, đủ loại màu sắc độn quang lóe lên, đám người vây công Tu Tiên giả Vân Ẩn tông lập tức không đánh mà chạy.

Tuy viện binh chỉ có một mình Lâm Hiên, nhưng ai dám ở lại giao chiến với hắn đây?

"Hừ, các ngươi xem tổng đà bổn môn là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ tàn khốc, nhàn nhạt mở miệng, đồng thời tay áo phất lên. Theo động tác của hắn, vô số kiếm quang màu bạc ngư du mà ra, tiếng xé gió vang vọng, hướng về những tu sĩ đang chạy trốn bắn tới.

"Ahhh!"

Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, ở giữa không trung nổ tung thành từng đoàn huyết vụ. Rất nhiều tu sĩ thậm chí còn không kịp phản ứng đã đầu lìa khỏi xác, bị kiếm quang của Lâm Hiên diệt sát.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx