Yến Phong lạnh lùng nói: " Bá tước tên là Lạc Hào, mặc dù không thể nói là thanh liêm, nhưng cũng có vài phần năng lực, tài chính của Băng Tuyết thành nằm trong tay hắn, hàng năm nộp thuế cho Băng Nguyệt đế quốc tuyệt không ít hơn Băng Nguyệt thành. Điều hắn tự hào nhất là sinh được một hảo nữ nhi, Lạc Nhu năm nay mặc dù mới mười tám tuổi, nhưng là, nàng thành danh là từ mười năm trước, khi nàng tám tuổi, tham gia Băng Nguyệt đế quốc toàn quốc văn khảo ba năm một lần, đoạt được thành tích đệ nhất, hơn nữa, lại vượt xa người đứng thứ hai, được mệnh danh là nữ thần đồng, theo niên kỷ tăng lên, sự thông tuệ của nàng càng ngày càng hiển hiện rõ, nghe nói, vị tài vụ tổng trưởng này sở dĩ có thể xử lý tất cả tài vụ một cách trôi chảy, cũng có công sức của trí tuệ chi nữ này, trong Băng Tuyết thành tam đại mỹ nữ, trí nữ nhỏ tuổi nhất nhưng lại là người cầm đầu. Trí nữ Lạc Nhu, ma nữ Long Linh, hơn nữa còn có phong nữ Tuyết Tĩnh, khi các nàng ba người ở cùng một chỗ, ngay cả thành chủ hầu tước đại nhân cũng phải nể họ ba phần ".
"Phong nữ? Ha ha, quả là danh phù kỳ thực, với tính tình của nàng, mang danh hiệu là hoàn toàn thích hợp ". Nghe được ngoại hiệu của tam nữ, trong lòng Niệm Băng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt Yến Phong rơi trên người Niệm Băng, " Sao? Ngươi biết Tuyết Tĩnh sao? ".
Niệm Băng gật đầu, nói: " Hôm nay ta là nam bạn của nàng, tự nhiên là biết. Chẳng hay Yến huynh có ý kiến gì về nàng không? ".
Trong mắt Yến Phong toát ra một tia kinh ngạc, " Không ngờ, ngươi lại là nam bạn của Tuyết Tĩnh. Ta không có ý kiến gì về nàng, ta chỉ biết là, phụ thân nàng Tuyết Cực cùng với một trong tam đại nguyên soái Băng Nguyệt đế quốc Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách là thân sinh huynh đệ, Tuyết Phách chính là kẻ đứng đầu tam đại nguyên soái của đế quốc, có tác phong thiết huyết, khi chiến tranh thì chỉ cần có hắn xuất chiến, địch nhân tuyệt không có kẻ sống sót, cho nên, hắn có thêm danh xưng là Thiết Huyết đại soái. Tuyết Cực so với huynh trưởng hắn lại kém hơn nhiều, chỉ có được một tửu lâu Thanh Phong Trai ở Băng Tuyết thành, bất quá, có uy vọng như vậy của huynh trưởng, tự nhiên chẳng ai dám đắc tội với hắn ".
Rốt cục cũng biết bối cảnh của Tuyết gia, Niệm Băng trong lòng thầm thở dài một hơi, có thể ở trung tâm Băng Tuyết thành mở một đại tửu lâu lớn như vậy, quả nhiên cũng không đơn giản a!
Đúng lúc này âm thanh kinh ngạc phát lên, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên thang lầu, bọn họ không hẹn mà cùng phát ra hai chữ, " Trí nữ, trí nữ, trí nữ ... ".
Trên thang lầu, trước sau xuất hiện hai người Tuyết Tĩnh và Long Linh, nhị nữ nhất ngân nhất tử, thân thể trong lễ phục bó sát, lộ ra vóc người đầy đặn động nhân. Các nàng đứng chung một chỗ, nhìn qua Tuyết Tĩnh tựa hồ đầy đặn hơn một chút, nhiều năm rèn luyện vũ kỹ, khiến nàng tràn ngập vẻ khỏe mạnh hoạt bát, Long Linh mặc dù mảnh khảnh, nhưng tiếu dung ôn lại dễ dàng khiến người ta có hảo cảm.
Đại đa số nam sĩ ở đây đều nhìn chằm chằm lên trên, đương nhiên, này trong đó không tính Niệm Băng cùng Yến Phong. Đúng lúc này, một lam sắc thân ảnh xuất hiện ở giữa Long Linh và Tuyết Tĩnh, mái tóc dài màu lam bồng bềnh, buông tự nhiên ở sau lưng, cặp mắt lam to long lanh, không cần nhìn dung mạo, với ánh mắt này, đã rất hấp dẫn Niệm Băng rồi, đó là đôi mắt tràn ngập trí tuệ, sự thâm thúy trong đó phảng phất giống như u cốc thần đàm, mặc dù trong suốt, nhưng không thể nhìn thấy đáy, bàn về dung mạo, trong những nữ nhân Niệm Băng biết, sợ rằng cũng chỉ có Phượng Nữ mới khả dĩ so với nàng, chỉ bất quá vị Lạc Nhu tiểu thư này nhìn qua thì rất yếu ớt, giữa hai đường mi tựa hồ lộ ra một vẻ mệt mỏi.
Niệm Băng nở nụ cười, " Trách không được Yến huynh nói bá tước đại nhân vì nữ nhi mà tự hào, nhìn thấy trí nữ, ta thực có chút hoài nghi, nàng có phải thân sinh nữ nhi của bá tước đại nhân hay không ".
Yến Phong nhìn Niệm Băng, trên mặt toát ra vẻ cười khó gặp, " Điều này thì không rõ, bất quá, ngươi nghìn vạn lần đừng để bá tước đại nhân nghe thấy, nếu không, hắn sẽ rất tức giận ".
Hai người này nhìn nhau cười, vô hình trung đã thu hẹp khoảng cách vài phần. Bá tước lúc này đã đi tới dưới thang lầu, trí nữ Lạc Nhu được Long Linh cùng Tuyết Tĩnh hộ tống đi xuống. Tới chân thang lầu, Lạc Nhu mới dừng lại, mỉm cười, hướng về phía mọi người chậm rãi khom người, " Hôm nay là sinh nhật của Lạc Nhu, đa tạ các vị đến dự, Lạc Nhu không vô cùng vinh hạnh ".
Nhạc khúc sinh nhật du dương vang lên, khiến cả đại sảnh trở nên vui nhộn, một chiếc xe đẩy được hai người hầu chậm rãi đẩy tới, trên xe đẩy, là một chiếc bánh ngọt bảy tầng rất lớn, trên bánh ngọt sớm đã thắp mười tám ngọn nến màu lam, đèn trong đại sảnh đều được tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ những ngọn nến. Ngoại trừ Niệm Băng cùng Yến Phong, tất cả tân khách đồng thời cùng cất giọng hát sinh nhật ca, Lạc Nhu ôn nhu cười, hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, nhắm mắt lại cầu nguyện. Một lúc sau, nàng mở mắt, khóe miệng mỉm cười, " Tĩnh Tĩnh, Linh nhi, chúng ta cùng thổi ".
Tam nữ đồng thời động khẩu, mười tám ngọn nến được ba hơi thở thơm tho thổi tắt, đèn trong đại sảnh lại được thắp lên, nghi thức sinh nhật kết thúc, Lạc Nhu cầm dao, cắt xuống. Cắt xong một đường trên tầng bánh ngọt đầu tiên. Nhấc dao lên, trên dao đã bao bọc một tầng kem trắng, Lạc Nhu mỉm cười nói: " Ở đây tân khách đông đảo, Lạc Nhu thân thể không tốt lắm, chẳng biết có thể mời một vị công tử lên đây, giúp ta cắt bánh ngọt không? Lạc Nhu hôm nay cũng không nam bạn, nguyện cùng vị công tử đó nhảy một khúc vũ đạo ". Lời vừa nói ra, nhất thời khiến tất cả ồn ào, ai cũng cho rằng chính mình mới có tư cách, tất cả đám quý tộc trẻ tuổi đều vội đưa tay lên cao, chỉ sợ kể khác giơ lên trước, hy vọng có thể lọt vào mắt Lạc Nhu.
Niệm Băng nhìn Yến Phong, " Yến huynh, ngươi có hứng thú không? ".
Yến Phong lạnh nhạt đáp: " Không có hứng thú, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi một tay ".
Niệm Băng nở nụ cười, " Được! Vậy phiền toái Yến huynh ".
Yến Phong trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, " Ngươi thật sự muốn đi sao? ".
Niệm Băng mỉm cười nói: " Tại sao không? Có thể cùng trí nữ khiêu vũ, quả là không uổng công ta tới đây một chuyến. Yến huynh, chúng ta tựa hồ phải nhanh mới được, nếu không, sợ rằng Lạc Nhu tiểu thư sẽ chọn xong mất ".
Yến Phong nhìn Niệm Băng thật sâu, gật đầu, nói: " Được, ta giúp ngươi, đi theo ta ". Nói xong, hắn bước đi, hướng đám người tiến đến. Bạch sắc đấu khí nhàn nhạt từ trên người Yến Phong phát ra, tất cả quý tộc tại đây khi tiếp xúc với cổ đấu khí đều bị dạt ra hai bên, bọn họ vốn định tức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh của Yến Phong, liền lập tức thu liễm, hành động của Yến Phong, nhất thời khiến mọi người chú ý, trong đó tự nhiên cũng có cả Tuyết Tĩnh. Ngoại trừ Yến Phong cùng Niệm Băng ra, mọi người lúc này đều nghĩ rằng, Yến Phong muốn giúp Lạc Nhu cắt bánh ngọt, trong lúc nhất thời, thanh âm trở nên lắng xuống, tựa hồ không ai nguyện ý tranh đoạt cùng hắn, không cần đấu khí bức lui, tự nhiên đã xuất hiện một lối đi.
Sắc mặt Tuyết Tĩnh hơi đổi, nàng hôm nay đến đây, nguyên nhân rất lớn chính là vì Yến Phong, mà lúc này mắt thấy Yến Phong muốn cắt bánh ngọt cho bằng hữu tốt nhất của mình, tâm tình của nàng nhất thời trở nên phức tạp.
Lạc Nhu nhìn Yến Phong đang đi về phía mình, không khỏi mỉm cười, nói: " Yến công tử, ngươi muốn giúp ta cắt bánh sao? Đây là vinh hạnh và may mắn của Lạc Nhu rồi ".
Yến Phong đi tới trước chiếc bánh, ánh mắt đảo qua trên người bọn Lạc Nhu tam nữ, hướng về bá tước bên cạnh gật đầu, nói: " Không, không phải ta, mà là một vị bằng hữu của ta, hy vọng Lạc Nhu tiểu thư có thể cho hắn cơ hội này ". Nói xong, thân thể nghiêng về bên cạnh, mọi người lúc này mới chú ý tới ma pháp sư trong bộ hỏa hồng sắc trường bào ở phía sau. Nhìn thấy hắn, Long Linh cùng Tuyết Tĩnh đều kêu khẽ một tiếng, ánh mắt toát ra vẻ nghi hoặc, Lạc Nhu nhìn thấy dung mạo anh tuấn của Niệm Băng, khí chất bất phàm, cặp mắt đẹp đẽ không khỏi lộ ra một tia sáng kỳ dị. Trong lúc nhất thời, Niệm Băng trở thành tâm điểm của cả yến hội.
Niệm Băng đi tới bên cạnh Yến Phong, ánh mắt thản nhiên nhìn tam nữ trước mặt, mỉm cười nói: " Lạc Nhu tiểu thư, chẳnghay tại hạ có thể không? ".
"Không được ". Lạc Nhu còn chưa mở miệng, Tuyết Tĩnh đã cướp lời. Vừa hô lên hai chữ này, nàng mới phát giác mình quá lộ liễu, cảm nhận ánh mắt nghi hoặc của mọi người, liền nói: " Ta, ta là nói thân phận của hắn không đủ tư cách ".
Yến Phong lạnh lùng nói: " Phong nữ Tuyết Tĩnh, quả nhiên không hổ là danh xưng phong nữ, ở yến hội sinh nhật của Lạc Nhu tiểu thư, ngươi cũng muốn nổi điên sao? Hắn là bằng hữu của ta, chỉ cần điểm này, thân phận cũng đủ rồi ".
Nghe Yến Phong mở miệng, Tuyết Tĩnh nhất thời nói không ra lời, hung hăng trừng mắt nhìn Niệm Băng, không hề lên tiếng.
Niệm Băng không thèm để ý tới ánh mắt của Tuyết Tĩnh, vẫn nhìn vào đôi mắt có màu lam giống hệt mình của Lạc Nhu, " Chẳng biết có được không? ".
Lạc Nhu mặc dù trong lòng cũng rất nghi hoặc, nhưng nàng không thẹn với danh hiệu trí nữ, trong tình huống này, vẫn mỉm cười, nói: " Vừa rồi Tĩnh Tĩnh sơ ý, ta thay nàng hướng về phía công tử bồi tội, ở yến hội sinh nhật của Lạc Nhu không có phân biệt thân phận, mỗi vị tân khách tới tham gia, đều là bằng hữu của Lạc Nhu, mời công tử ". Vừa nói, nàng đưa dao cho Niệm Băng.
Một câu nói đơn giản, nhất thời đã hóa giải được bầu không khí khó chịu, Niệm Băng đi tới bên người Lạc Nhu, hướng về phía nàng gật đầu: " Xin các vị tiểu thư lui ra phía sau, để tránh kem rơi trên người ".
Lạc Nhu nhìn Niệm Băng, cùng Long Linh và Tuyết Tĩnh lùi về phía sau, Niệm Băng tay cầm chuôi đao, mặc dù không phải thái đao, nhưng với đao cảm của hắn, vẫn có thể cảm nhận được khí tức của đao, liếc nhìn mâm bánh trên xe, Yến Phong tới bên cạnh hắn, đưa cho hắn một chiếc đĩa nhỏ. Niệm Băng mỉm cười nói: " Miếng đầu tiên, tự nhiên là dành cho trí nữ tiểu thư ".
Quang mang chợt lóe, ngoại trừ Yến Phong bên cạnh Niệm Băng ra, không ai có thể nhìn rõ hắn động thủ thế nào, một miếng bánh ngọt đã chỉnh tề hiện ra tại đĩa, điều kỳ dị chính là, trên dao không hề dính chút kem nào, mà vết cắt trên miếng bánh lại cực kỳ chỉnh tề, bánh và kem đều được cắt phẳng lì. Niệm Băng đưa đĩa cho trí nữ, " Miếng bánh ngọt coi như là lễ vật của ta đi ".
Cho dù với sự thông tuệ của trí nữ, cũng không có minh bạch ý tứ của Niệm Băng, Long nhi đứng một bên không nhịn được hỏi: " Đây rõ ràng là bánh ngọt của nhà Nhu nhi, sao có thể tính là lễ vật của ngươi? ".
Niệm Băng mỉm cười, đáp: " Trí nữ tiểu thư, phẩm thường thì tự biết, đây là miếng bánh đặc thù duy nhất của hôm nay ".
Lạc Nhu cùng Niệm Băng nhìn nhau, nàng kinh ngạc phát hiện, mình lại nhìn không thấu tên nam tử dị thường anh tuấn trước mặt, tiếp nhận chiếc thìa do người hầu đưa tới, xúc một miếng bánh đưa lên miệng, trong lúc xúc lên, nàng phát hiện miếng bánh ngọt hơi cứng. Bánh ngọt vào miệng, Lạc Nhu không nhịn được kinh hô, " Thật mát a! ". Bánh ngọt đầy kem, giờ đã đóng băng một phần, kem cùng bánh ngọt vào miệng liền tan ra, hương vị ngọt ngào mát mẻ nhất thời tràn ngập khoang miệng, khiến tinh thần Lạc Nhu chấn động, khuôn mặt vốn tái nhợt đã xuất hiện một mạt ửng hồng.
Niệm Băng mỉm cười, hỏi: " Như thế nào? ". Đem băng hệ ma pháp nhập vào bánh ngọt, cảm giác thì rất đơn giản, nhưng khống chế hỏa hậu lại vô cùng quan trọng, nếu băng nguyên tố lực mà thiếu, thì vị đạo của bánh ngọt sẽ kém đi, nếu quá nhiều, bánh ngọt sẽ biến thành băng không thể ăn được, điều khiển tài tình được như vậy, sợ rằng cũng chỉ có một ma pháp sư xuất thân trù sư như Niệm Băng mới có thể làm được.
Lạc Nhu hai mắt sáng rực, hướng về phía Niệm Băng gật đầu, nói: " Đa tạ công tử, Lạc Nhu rất hài lòng về lễ vật này, đã lâu không có thứ gì có thể khiến ta muốn ăn thêm vài miếng. Chẳng biết công tử có thể giúp hai vị tỷ muội của ta cùng phẩm thường mỹ vị độc đáo như vậy không? ".
Chúng quý tộc ở đây chẳng hiểu tại sao, nhưng nghe Lạc Nhu nói lại không hề giả tạo, trong lúc nhất thời, bọn họ đều nhìn dò xét kỹ lại Niệm Băng.
Niệm Băng khẽ cười, trên mặt toát ra một tia lãnh ngạo, " Xin lỗi, Lạc Nhu tiểu thư, ta nói rồi, hôm nay chỉ có ngươi mới có thể phẩm thường lễ vật đặc thù này ". Quay người lại, ánh đao như chớp, từng miếng từng miếng bánh rời ra, cứ sau mười đao Niệm Băng lại dừng lại một hồi, để Yến Phong ở bên cạnh đem bánh ngọt lấy ra đĩa, ở đây không thiếu người biết vũ kỹ, bọn họ đều nhận ra, Niệm Băng dùng không phải đấu khí, chỉ là bằng đao pháp tinh thục cùng với lực tay hơn người để đạt tới hiệu quả như vậy, lực lượng được khống chế cực kỳ thần kỳ, mỗi miếng bánh đều không hề bị tổn hại, lớn nhỏ hoàn toàn giống nhau, chỉ bất quá, bánh ngọt tới miệng đám quý tộc, vẫn chỉ là nguyên vị như trước mà thôi.
Lúc Niệm Băng cầm miếng bánh cuối cùng lên tay, bảy tầng bánh ngọt đã được phân chia, mỗi người một miếng, không thừa không thiếu, hơn nữa mỗi miếng lớn nhỏ đều nhau, hiển nhiên là hắn đã tính toán chu toàn từ đầu.
Miếng bánh trong tay Lạc Nhu hết hơn nửa, nhìn Niệm Băng đã hoàn thành, mỉm cười nói: " Thật không nghĩ tới, công tử lại cắt bánh nhanh như vậy ".
Niệm Băng cầm bánh ngọt đi tới trước người Lạc Nhu, mỉm cười nói: " Nếu đổi là người khác, sợ rằng sẽ vô pháp cùng tiểu thư khiêu vũ rồi ". Nghĩ kỹ ra, cắt bánh ngọt là chuyện rất đơn giản, nhưng đổi lại là người thường làm, sợ rằng để cắt hơn trăm miếng bánh ngọt, cũng cần phải tốn không ít thời gian, mà trong thời gian này, vũ hội sớm đã bắt đầu rồi, Lạc Nhu hoàn toàn có thể lấy lí do chờ đợi người cắt bánh ngọt để cự tuyệt lời mời khiêu vũ của người khác, mà giả sự cắt xong bánh ngọt, nàng cũng có thể tùy tiện tìm một lý do để từ chối, tâm cơ như thế quả thực không hổ là trí nữ, Niệm Băng vào lúc nàng nói lời nhờ người cắt bánh cũng đã nhận ra điều này, trí nữ này mặc dù mặt ngoài ôn nhu bình thản, nhưng kỳ thật lại đầy mưu mẹo, sự cao ngạo trong nội tâm chỉ có trí giả mới có thể nhận ra được.
Lạc Nhu biết Niệm Băng đã nhìn tính toán của mình, miếng bánh trong tay nàng đã được tiêu diệt một nửa, lúc này, ánh mắt của Băng Tuyết thành tam đại mỹ nữ đều dồn lên người hắn, ánh mắt Lạc Nhu mang theo chút khiêu khích, Long Linh lại tràn ngập tò mò, còn ánh mắt Tuyết Tĩnh thì rõ ràng là vừa phẫn nộ vừa tò mò.
Lạc Nhu cất cao giọng nói: " Sau khi các vị ăn xong bánh ngọt, có thể tự do tham gia khiêu vũ, Lạc Nhu hiện tại xin thủ tín, cùng vị ma pháp sư tiên sinh này nhảy điệu đầu tiên ".
Âm nhạc du dương vang lên, Lạc Nhu đưa tay phải về phía Niệm Băng, Niệm Băng mỉm cười, nắm lấy tay nàng, tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh dẻ tựa hồ tùy thời đều có thể bẻ gẫy, tiến ra giữa sân khiêu vũ. Tân khách tự giác tản ra, tạo một khoảng không ở giữa cho bọn họ, vũ kỹ của Niệm Băng mặc dù còn chưa quen thuộc, nhưng có âm nhạc trợ giúp, cũng dần dần tự nhiên hơn.
Hương thơm trên người Lạc Nhu rất nhẹ, nhưng lại khiến Niệm Băng phải nhớ kỹ, đó là một loại hương khí giống như lan hoa, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng cảm giác thoải mái không nên lời, đôi mắt lam nhìn sâu vào đôi mắt lam, người bên ngoài nhìn vào, đó tựa như là cái nhìn đầy thâm tình, mà Niệm Băng cùng Lạc Nhu lại đều biết, ánh mắt của đối phương chính là ánh mắt khiêu chiến.
Cặp môi anh đào của Lạc Nhu khẽ động, chỉ đủ để Niệm Băng có thể nghe được: " Ngươi từ đâu tới? Ta có thể khẳng định, ngươi cũng không phải người trong thành. Bởi vì Băng Nguyệt đế quốc có rất ít người tóc vàng ".
Niệm Băng mỉm cười, cũng thấp giọng đáp: " Đúng vậy, ta vừa tới Băng Tuyết thành không lâu, tiểu thư tự nhiên chưa gặp tại hạ, sớm đã nghe danh trí nữ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Có thể cùng tiểu thư khiêu vũ một khúc, quả thực là vinh hạnh của tại hạ ".
Trong đôi mắt trong suốt của Lạc Nhu toát ra một tia bất mãn, " Danh nhân diện tiền bất thuyết giả thoại ( ND: trước mặt danh nhân không cần nói lời thừa ), cần gì dùng lời đường mật này với ta chứ? Có thể nói cho ta biết ngươi tới với ai không? Yến Phong cho tới bây giờ đều không tùy ý gặp gỡ người khác, hôm nay vẫn tới một mình, ta nghĩ, các ngươi hẳn là vừa mới làm quen thôi, có thể khiến hắn giúp ngươi, xem ra, mị lực của các hạ không nhỏ a! ".
Niệm Băng bình tĩnh đáp: " Có lẽ là vì ta cùng Yến huynh hữu duyên, Lạc Nhu tiểu thư muốn biết ta từ đâu tới cũng không thành vấn đề, chỉ cần hỏi hảo tỷ muội của ngươi thì sẽ biết ".
Trong mắt Lạc Nhu lần đầu tiên toát vẻ kinh ngạc, phảng phất nghĩ tới điều gì, " Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi chính là nam hữu giả mạo của Tĩnh Tĩnh? ".
Niệm Băng nói: " Không hổ là hảo tỷ muội, ngay cả điều này ngươi cũng biết, cần gì ta phải giải thích thêm nữa? ".
Trong mắt Lạc Nhu toát ra vẻ suy tư, mà Niệm Băng vẫn dùng ánh mắt sáng rực nhìn vào mắt nàng, Lạc Nhu biết, trong trận giao phong lần đầu tiên với Niệm Băng, mình đã thua, thua ở vẻ thần bí của Niệm Băng. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng phải nhấm nháp tư vị thất bại, trong lòng không khỏi khắc sâu hình tượng thanh niên đối diện.
Chung quanh tân khách nhìn nam nữ đang khiêu vũ ở giữa, tất cả đều toát ra ánh mắt hâm mộ, nam thì anh tuấn cao lớn, nữ thì tuyệt sắc xinh đẹp, tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, ngay cả lão bá tước phụ thân của Lạc Nhu, cũng không nhịn được cuống quít gật đầu hài lòng, hắn tổ chức rất nhiều yến hội xã giao, lần này là lần đầu tiên chứng kiến một kẻ có thể xứng với bảo bối nữ nhi của mình.
Bản nhạc đi vào khúc cuối, Lạc Nhu được Niệm Băng ôm trong bàn tay quay hai vòng mỹ diệu, Niệm Băng tay phải ôm lấy eo nàng, đưa thân nàng ngửa ra sau, đồng thời tiến lên trước nửa bước, khuôn mặt gần sát Lạc Nhu, trong mắt toát ra ý cười nhàn nhạt, dùng thanh âm bình thường nói: " Lạc Nhu tiểu thư khiêu vũ thật đẹp, lúc mới đầu, ta vẫn còn chưa thạo ". Tay khẽ dùng sức, Lạc Nhu đứng thẳng lên, liếc nhìn Niệm Băng, trong mắt lộ vẻ quyến rũ, " Công tử quá khiêm nhượng, ngươi khiêu vũ mặc dù chưa quen, nhưng hoàn toàn dung nhập với nhạc khúc, chỉ cần nhảy thêm vài điệu nữa, Lạc Nhu tất nhiên không theo kịp. Được rồi, các vị khách quý, mời mọi người tận tình khiêu vũ ". Sau khi tuyên bố vũ hội chính thức bắt đầu, Lạc Nhu nắm tay Niệm Băng đi về phía góc sân, nàng thật sự không chịu nổi sự tò mò trong lòng, muốn đi gặp hảo tỷ muội của mình để hỏi cho rõ ràng.
Tuyết Tĩnh lúc này tựa hồ đã quên Niệm Băng, đứng bên cạnh Yến Phong, thấp giọng hỏi: " Ngươi không khiêu vũ sao? ".
Yến Phong lạnh lùng đích liếc nhìn nàng, bình thản nói: " Xin lỗi, ta không. Hơn nữa sẽ không khiêu vũ cùng nữ nhân vừa mới làm nhục bằng hữu của mình ".
Tuyết Tĩnh hơi giận nói: " Bằng hữu? Ngươi cùng hắn biết nhau bao lâu? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, hắn quan trọng hơn ta? ".
Yến Phong không kiên nhẫn liếc nhìn Tuyết Tĩnh, " Không, ngươi sai rồi. Không quan trọng hơn, mà là quan trọng hơn nhiều ".
Nghe được câu đầu, trong mắt Tuyết Tĩnh còn toát ra tia vui mừng, nghe được câu sau, khuôn mặt tươi cười chợt biến thành đỏ bừng, suýt ngất. " Hảo, Yến Phong ngươi nhớ kỹ cho ta ".
"Tĩnh Tĩnh, đến đây, ta có việc muốn hỏi ngươi ". Đúng lúc này, thanh âm Lạc Nhu truyền đến. Tuyết Tĩnh xoay người nhìn lại, thấy Lạc Nhu đang kéo tay Niệm Băng đi tới, vừa nhìn thấy Niệm Băng, nàng nhất thời tức giận tràn ngập, thầm nghĩ trong lòng, xú Niệm Băng, tử Niệm Băng, ngươi hôm nay chết chắc rồi. Vừa nghĩ, cũng không để ý đến phong phạm thục nữ đã cố giả tạo ra trước đó, bước đi tới.
Sư Cửu vốn muốn mời Long Linh khiêu vũ, lại bị Lạc Nhu ngăn trở, Niệm Băng mỉm cười, nói: " Sư Cửu đại ca, Linh nhi, các ngươi khỏe không, không nghĩ tới hôm nay lại gặp mọi người ở chỗ này ".
Đôi mi thanh tú của Long Linh hơi nhíu, nói: " Quả thực không ngờ a! Niệm Băng, ngươi là băng hệ ma pháp sư, hôm nay sao lại mặc hỏa hệ ma pháp bào, hơn nữa, cấp bậc cũng không đúng a! Y phục này nhìn có chút quen mắt ".
Tuyết Tĩnh vừa đi tới chỉ nghe được câu cuối cùng, hừ một tiếng, nói: " Đương nhiên nhìn quen mắt, y phục trên người hắn cùng ma pháp trượng trong tay, không phải đều là ta mượn ngươi sao? ".
Lạc Nhu nghi hoặc nhìn Niệm Băng, lại không hề mở miệng. Long Linh mở to hai mắt nói: " Cái gì? Tĩnh Tĩnh, đây là ngươi nói tới kẻ phách ... ". ( ND: phách trong phách sài ).
Tuyết Tĩnh lúc này cũng không hề cho Niệm Băng chút mặt mũi trước mặt tỷ muội của mình, hung hăng đáp: " Chính xác, hắn chính là tên phách sài kia. Không nghĩ tới cũng lại biết tỏ vẻ như vậy ".
Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: " Tĩnh nhi, ta không hề tỏ vẻ gì cả a! Ta giúp tỷ muội của ngươi cắt bánh ngọt, không phải là phù hợp với thân phận hay sao? Đừng quên, ta hiện tại là nam bằng hữu của ngươi. Ta biết các ngươi muốn hỏi, ta tại sao lại có đao công cắt bánh thuần thục như vậy, kỳ thật rất đơn giản, nhiều năm chẻ củi như vậy, thủ pháp tự nhiên sẽ thuần thục, bất luận vật gì, kỳ thật chẻ xuống thì đều giống nhau thôi ". Hắn cũng không có nói sai, cho nên trong mắt thần sắc rất thản nhiên, Lạc Nhu vốn đã nhận định được chút gì đó, giờ lại thấy vẻ thản nhiên của hắn, trong lòng không khỏi nghi hoặc về phán đoán của mình.
Tuyết Tĩnh cả giận nói: " Ngươi, ngươi là cố ý phải không? Ngươi nói, vừa rồi ngươi nói gì với Yến Phong? ".
Niệm Băng lạnh nhạt đáp: " Ta chỉ cùng Yến huynh nói vài câu thôi, hắn cũng không giống như ngươi đã hình dung, cùng nói chuyện với hắn, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái ".
Tuyết Tĩnh bị ức chế, không kìm được lửa giận trong lòng, " Cút, ngươi cút ra ngoài cho ta, lúc trở về ta sẽ tính sổ với ngươi ". Sự biến hóa của Niệm Băng cùng vẻ lạnh lùng của Yến Phong, hoàn toàn đã chọc giận vị phong nữ này.
"Tĩnh Tĩnh ". Lạc Nhu có chút bất mãn kêu một tiếng, dù sao Niệm Băng mới vừa cùng nàng khiêu vũ liễu một khúc, đã trở thành tân khách quan trọng nhất ở đây, nếu bị Tuyết Tĩnh đuổi ra ngoài, yến hội này chắc chẳng cần phải tiếp tục nữa.
Niệm Băng bình tĩnh cười, đáp: " Xin lỗi, Tuyết Tĩnh tiểu thư, ta cũng không phải nô bộc của ngươi, mỗi người đều có tự tôn, hy vọng ngươi khi nói chuyện có thể chú ý một chút. Huống chi, ngươi cũng không có quyền đuổi một đại ma pháp sư, ta nói không phải sao? Linh nhi ". Vừa nói, hắn nhìn sang phía Long Linh vốn đã sớm trở nên ngốc trệ.
Thanh âm của Tuyết Tĩnh cao vút lên, trong tình trạng bị lửa giận che mờ lý trí, nàng đã quên mất tình huống lúc này, " Đại ma pháp sư? Ngươi đang nói về chính mình sao? Ngươi tính toán kiểu gì vậy!?! ".
"Tĩnh Tĩnh ". Lạc Nhu cùng Long Linh đồng thanh kêu lên, Long Linh lúc này đã tỉnh táo lại, tới giữa Niệm Băng và Tuyết Tĩnh, thấp giọng nói: " Tĩnh Tĩnh, bất luận các ngươi có mâu thuẫn gì, hôm nay là sinh nhật của Nhu nhi, không nên làm vậy. Hơn nữa, Niệm Băng nói rất đúng, với địa vị của hắn ở trong công hội của chúng ta, ngươi quả thực không có quyền bắt hắn rời đi ".
Tuyết Tĩnh ngẩn ngơ, " Linh nhi, ngươi thật sự biết hắn? ".
Long Linh gật đầu, nói: " Tĩnh Tĩnh, mặc dù ta không biết các ngươi có hiểu lầm gì, nhưng có ta có thể khẳng định, còn nhớ vị đại ma pháp sư mới gia nhập công hội mà ta đã kể cho ngươi không? Chính là Niệm Băng a! Hắn so với ta còn ít niên kỷ hơn, nhưng đã đạt tới đại ma pháp sư cảnh giới, đã được phụ thân ta cùng các vị ma đạo sĩ thu nhận ".
Lạc Nhu gật đầu, đem miếng bánh còn thừa của mình ra, " Điểm này ta có thể chứng minh, dùng miếng bánh giống như khối băng này chứng minh ".
Tuyết Tĩnh ngây dại, hoàn toàn ngây dại, nàng cho tới bây giờ cũng thật không ngờ tới, một Niệm Băng dị thường hèn kém trong trong mắt mình, lại trở thành một thiên tài ma pháp sư. Điều này đột nhiên xuất hiện khiến nàng rất khó tiếp nhận, nhưng nàng lại biết rõ, Long Linh cùng Lạc Nhu tuyệt đối sẽ không lừa gạt nàng, hết thảy đều là thật, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sau khi nhìn chằm chằm Niệm Băng, tâm tình ngược lại đã trở nên bình tĩnh, " Nhu nhi, xin lỗi, ta không thể tiếp tục tham gia sinh nhật yến hội của ngươi, hôm nào ta sẽ đăng môn tạ tội. Ta đi trước ". Nói xong, cất bước rời đi, ưu nhã hướng ra phía ngoài. Lạc Nhu và Long Linh vốn quen thuộc với tính khí của nàng đều hiểu, lúc này Tuyết Tĩnh như núi lửa đang bên bờ bộc phát, sợ rằng chuyện này vô pháp giải quyết rồi.
"Niệm Băng, rốt cuộclà xảy ra chuyện gì? ". Sư Cửu vốn không hề mở miệng đã không nhịn được hỏi.
Niệm Băng khẽ cười, nói: " Không có gì, chỉ là ta cùng với Tuyết Tĩnh tiểu thư có chút hiểu lầm mà thôi, Sư Cửu đại ca, trong âm nhạc ưu mỹ thế này, ngươi không mời Linh nhi khiêu vũ sao? ".
Sư Cửu ngây ra một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, hướng về phía mỉm cười cảm kích Niệm Băng, theo lễ đưa tay phải ra mời, Long Linh lúc này đã không có lý do gì cự tuyệt Sư Cửu, mặc dù vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không thể không cùng Sư Cửu ra khiêu vũ.
Niệm Băng bình tĩnh đứng đó, nhìn các đôi nam nữ khiêu vũ giữa sảnh, tâm tình của hắn rất thoải mái, lúc này đây, mình có thể hoàn toàn ly khai Thanh Phong Trai rồi.
"Ngươi không cảm thấy như vậy là rất tàn nhẫn với Tĩnh Tĩnh sao? ". Lạc Nhu đứng bên cạnh Niệm Băng, khẽ hỏi.
"Tàn nhẫn? Ta không nghĩ vậy. Lạc Nhu tiểu thư, ngươi có danh xưng trí nữ, theo ngươi cảm giác, với tính cách củaTuyết Tĩnh, có thể vì phiền muộn mà cản trở hay không? ". Niệm Băng quay đầu nhìn về phía Lạc Nhu.
Lạc Nhu nhíu mày, " Nói như vậy, ngươi là đang giúp nàng sao? ".
Niệm Băng bình thản nói: " Chí ít là ta cho rằng như vậy. Tuyết Tĩnh từng trợ giúp ta, mặc dù ta che giấu thân phận ma pháp sư với nàng, nhưng là, ta đối với nàng không hề có chút nào ác ý. Thẳng thắn mà nói, nếu nàng là một nam nhân, với đủ loại vũ nhục ta trong mấy ngày nay của nàng, ta có lẽ thật sự sẽ trả thù, nhưng là, nàng dù sao cũng là một nữ nhân, cùng nữ nhân tranh đấu thì không có gì thích hợp, cho nên, ta mới lựa chọn hôm nay để bộc lộ thân phận. Có lẽ ngươi cho rằng ta thương tổn Tuyết Tĩnh, nhưng kỳ thật chúng ta căn bản còn không tính là bằng hữu, nàng cũng không phải thương tâm, mà chỉ là phẫn nộ mà thôi. Thêm một người hận ta, ngươi nghĩ ta sẽ lo lắng sao? Ngươi là trí nữ, mà Tuyết Tĩnh lại là bằng hữu của ngươi, nếu ngươi không giúp đỡ nàng cải thiện tính tình và cách nói năng hiện tại, có lẽ, sau này nàng ta sẽ chịu không ít mệt mỏi ".
Ánh mắt Lạc Nhu có vài phần quái dị, " Ngươi rốt cuộc là ai? Ta thật sự không rõ, ngươi làm việc có mục đích gì ".
Niệm Băng thản nhiên cười, nói: " Ta chỉ là một ma pháp sư bình thường, ngươi chẳng phải đã nghe Linh nhi nói sao? Một gã băng hệ ma pháp sư mới gia nhập ma pháp sư công hội không lâu ".
Lạc Nhu nở nụ cười, " Niệm Băng là tên ngươi sao? Ngươi đã khiến cho ta cảm thấy hứng thú ". Tựa như chuột cảm giác được khí tức của mèo, Niệm Băng không kìm được rùng mình một cái.
"Lạc Nhu tiểu thư, nếu ngươi muốn tra thông tin của ta, vậy ngươi có thể thi triển tất cả thủ đoạn, hôm nay quấy rầy sinh nhật yến hội của ngươi, thật là không có ý tứ, nhưng có thể gặp được trí nữ, ta lại phi thường cao hứng, sau này có cơ hội, Niệm Băng nhất định phải đăng môn bái phỏng. Phiền ngươi nói với Linh nhi một tiếng, ta về công hội trước, nàng nếu muốn tìm ta, có thể tới đồ thư quán ".
Lạc Nhu có chút thất vọng nói: " Ngươi hiện tại muốn đi sao? ".
Niệm Băng mỉm cười cười, nói: " Cho dù ta không đi, sợ rằng Lạc Nhu tiểu thư cũng không chịu khiêu vũ tiếp cùng ta nữa. Cho nên, ta nên đi thôi, ta cũng không thích trở thành điểm chỉ trích của mọi người ".
Lạc Nhu thần sắc khẽ động, " Vậy ngươi sẽ không quay lại Thanh Phong Trai? ". Nàng vốn muốn nói, chút nữa sẽ khiêu vũ tiếp cùng ngươi, nhưng lời vừa tới miệng, cuối cùng lại giữ lại.--------------------------------
@by txiuqw4