Y phục rất vừa vặn, tựa như đã được may theo số đo của hắn. Chất vải vô cùng mềm mại, mặc lên người rất thư thái.
"Niệm Băng, ngươi xong chưa?" Thanh âm của Tuyết Tĩnh vọng tới. Tiếng bước chân to dần. Thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước cửa phòng. Khi Tuyết Tĩnh nhìn thấy Niệm Băng đã thay đổi y phục, trong mắt không khỏi toát ra vẻ mông lung. " Thật đẹp trai a, ta đã nói rồi, y phục ngươi mặc vào nhất định rất, tóc vàng nữa, quá, quá tuyệt vời ".
Niệm Băng cười khổ. "Tĩnh nhi, y phục này mặc dù rất tốt, nhưng tựa hồ cũng không phải là y phục của trù sư, ngươi bảo ta mặc nó đi thi đấu ư?"
Hai người quay lại đại sảnh Thanh Phong Trai, mọi thứ đều đã bố trí đầy đủ, Minh Nguyên cùng Tuyết Cực vừa thấy Niệm Băng đi ra, lập tức tiến tới đón. Tuyết Cực trong mắt sáng ngời, " Niệm Băng, nếu ta còn trẻ ba bốn mươi tuổi, sợ rằng cũng phải ghen tị với ngươi, thật sự là tuấn tú lịch sự."
Niệm Băng cười khổ: " Thôi, người cũng đừng giễu cợt ta nữa, ta là một trù sư. Mặc như vậy, có vẻ không thích hợp để nấu ăn."
Tuyết Cực ha ha cười: " Không sao, không sao. Ta thấy như vậy rất được, lần này ta phải khiến cho Kim Hạo của Đại Thành Hiên hoàn toàn nhận thua mới được, a, hầu tước đại nhân tới rồi."
Mọi người nhìn về phía cửa, thấy hai người đang đi tới. Niệm Băng nhận ra một người lạ, liền khom người hành lễ, hai người mặc hoa phục, người bên trái Niệm Băng đã biết. Chính là phụ thân của Lạc Nhu. Chưởng quản Băng Tuyết thành tài vụ bá tước Lạc Hào, hắn cố ý đi sau người bên phải nửa bước, trên mặt lộ ra vẻ cười khẽ. Người bên phải thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Mặc dù chỉ mặc hoa phục bình thường, nhưng vô hình vẫn toát ra vẻ uy nghiêm, cho thấy hắn có thân phận không nhỏ.
Tuyết Cực cùng Minh Nguyên tiến lên đón. "Hầu tước đại nhân đại giá quang lâm tới Thanh Phong Trai. Thật sự khiến nơi này của ta như bừng sáng lên."
Hầu tước mỉm cười đáp: "Tuyết đại ca, đều là người quen, không cần khách khí. Ta đợi tràng tỉ thí này thật lâu rồi, xem ra, Minh đại trù sư lại có phát minh mới gì rồi."
Tuyết Cực thần bí cười, nói: "Hầu tước đại nhân cũng biết, ta từ trước tới giờ đều không hề chủ chiến, nếu có dũng khí khiêu chiến, là phải nắm chắc trăm phần. Giới thiệu với ngài một vị thanh niên tài cao. Niệm Băng, tới đây! Vị này là thành chủ đại nhân của Băng Tuyết thành chúng ta, Nặc Á hầu tước. Hầu tước mặc dù xuất thân võ tướng. Nhưng cũng là một mỹ thực gia. Hôm nay, sẽ do người tới làm tổng bình ủy."
Bước lên vài bước, hơi khom người về phía, hướng về phía Nặc Á lễ phép nói: "Bình dân Niệm Băng, ra mắt hầu tước đại nhân."
Nặc Á nhìn Niệm Băng khí độ phi phàm anh tuấn tiêu sái. Trong mắt toát ra một tia kinh ngạc: "Tuyết đại ca, vị này là công tử nhà ai? Một tiểu tử thật anh tuấn!"
Tuyết Cực mỉm cười đáp: " Hầu tước đại nhân, mời vào trong trước, sau đó người sẽ biết."
Trong lòng hầu tước mặc dù nghi hoặc, nhưng thân phận của Tuyết Cực cũng không chỉ đơn giản là chủ một phạn điếm mà thôi. Hắn cũng tuyệt không muốn đắc tội với Tuyết Cực, với thế lực sau lưng Tuyết Cực. Cho dù là với thân phận hầu tước của hắn cũng tuyệt đối không dám chọc vào. Chuẩn xác mà nói, ngoại trừ đế quốc hoàng gia, chỉ sợ rất ít người có thể chọc vào. Tuyết Cực dẫn đường, Nặc Á hầu tước và Lạc Hào bá tước ngồi xuống ghế chủ vị, Tuyết Cực cũng ngồi chung ở một bên, hướng về phía Lạc Hào nói: "Bá tước đại nhân, hôm nay Nhu nhi sao không cùng đến với người?"
Lạc Hào cười đáp: "Nha đầu đó thì ta chẳng quản được, bất quá, hôm nay đông đủ như vậy, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua, lúc ta đi thì nàng nói đi thay phục. Lát nữa hẳn là sẽ tới thôi."
Đúng lúc này, có hai người từ bên ngoài đi vào, hai người này Niệm Băng đã rất quen thuộc, đương nhiên là phụ tử Long Trí, Niệm Băng lập tức đi tới đón. "Hội trưởng, người cũng tới?"
Long Trí mỉm cười đáp: "Ta ngoại trừ ma pháp ra, cũng chỉ thích ăn đồ ngon thôi. Vốn là khách quen của Thanh Phong Trai, tỷ thí hôm nay, cứ cho là không nể mặt Tuyết đại ca, thì ta cũng phải tới cổ vũ cho ngươi chứ. Ta cũng đang muốn nhấm pháp một chút xem siêu cấp trù sư mà ngay cả Tuyết đại ca cùng Minh Nguyên cũng tôn sùng, có thể làm ra loại thức ăn ngon đến thế nào. Lúc ngươi đi rồi ta vừa mới nghe được tin, cho nên đến chậm hơn ngươi một chút.
Long Linh vẫn mặc ma pháp bào màu lam nhạt, nhìn trang phục trên người Niệm Băng, đôi mắt đẹp toát ra vẻ buồn bả. Trong lòng Niệm Băng đau xót. Suýt nữa không kìm được tiến tới hỏi han, thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn còn nhịn lại được, nhãn thần tuyệt vọng của mẫu thân ngày đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu. Để trở nên cường đại hơn, mình tuyệt không thể dễ dàng sa lầy trong tình yêu nam nữ.
Tuyết Cực lại đi ra, đón Long Trí: "Tới đúng lúc. Hầu tước cùng bá tước hai vị đại nhân cũng vừa đến. Đi thôi. Long bình ủy, ngươi cũng nên ngồi xuống đi."
Niệm Băng nghe vậy mới biết. Nguyên lai Long Trí cũng rất có vai vế, quả thực, với thân phận ma pháp sư công hội hội trưởng của hắn, làm bình ủy tuyệt đối là đủ tư cách. Có thể mời tới ba vị bình ủy có vai vế như vậy, Tuyết Cực có thể nói cũng là một kẻ không bình thường. Đem tất cả hy vọng ký thác vào mình, xem ra, tỷ thí hôm nay, mình không thể không thắng rồi. Coi như là báo đáp chuôi Ngạo Thiên đao này của Tuyết Cực đi ...
Tuyết Tĩnh chạy tới bên Long Linh nhỏ to chuyện trò. Lúc Niệm Băng không biết mình giờ nên làm gì, Minh Nguyên đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Niệm Băng, ngươi định làm món gì?"
Niệm Băng đáp: "Minh sư phụ, thi đấu thế này thì có quy tắc và yêu cầu gì? Đây là lần đầu tiên ta tham gia."
Minh Nguyên đáp: "Yêu cầu rất đơn giản. Song phương trong nửa canh giờ làm ra ba món ăn mình đắc ý nhất. Như vậy đủ rồi, sau đó do bình ủy quyết định thắng bại. Thế lực sau lưng Đại Thành Hiên rất lớn, lão bản Kim Hạo của bọn họ chính là đại cữu tử của đương kim Băng Nguyệt đế quốc quốc vương bệ hạ. Muội muội hắn là phi tử mà bệ hạ sủng ái nhất, dựa vào quan hệ này, trừ phi vị đạo của món ăn cách biệt quá lớn, nếu không, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là hòa, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Niệm Băng mỉm cười: "Ta hiểu rồi, đó là vì để giữ gìn mối quan hệ giữa Đại Thành Hiên cùng Thanh Phong Trai, hầu tước đại nhân sẽ không dễ dàng quyết xuất thắng bại của trận đấu, bất quá, người yên tâm, ta sẽ để cho bọn họ thua tâm phục khẩu phục. Ba món ăn. Ta nghĩ ta đã biết cần phải thứ gì rồi."
Minh Nguyên mỉm cười: " Ngươi nắm chắc là tốt rồi. Hôm nay thì để ta tới làm chủ đôn ( ND: chủ trong chủ tớ, đô là khối đá, không dịch được thuật ngữ này. Có ai biết xin trợ giúp ) cho ngươi. Chủ đôn kỳ thật chính là làm tay phụ, phụ trách các công tác cấp thấp."
Niệm Băng giật mình chặn lại: "Vậy sao được? Sao có thể để người làm phụ bếp cho ta chứ? Kỳ thật, ta tin rằng với thực lực của một mình người cũng có thể chiến thắng."
Minh Nguyên lắc đầu: "Mặc dù ta rất coi trọng mặt mũi. Nhưng cũng nhận thức được răng, tỉ thí lần trước cũng đã rất miễn cưỡng rồi. Trù sư của Đại Thành Hiên tên là Liêu Phong, có danh hiệu là Kim Trù, món ăn hắn làm ra hết sức hoa lệ. Hắn là một trong những trù sư có tiềm lực hiếm có mà ta gặp qua. Sau vài năm rèn luyện, trình độ nhất định đã vượt ta rồi. Nếu để ta thi đấu với hắn, thì ngay cả cơ hội cầm hòa cũng không có. Nếu không thì đâu cần phải thế này, chủ nhân sao lại phải cam chịu bất chiến chứ? Lần này, cần phải dựa vào ngươi rồi. Ta cũng muốn kiến thức một chút tuyệt nghệ mà Quỷ Trù tiền bối đã truyền lại."
Niệm Băng còn muốn nói gì đó, lại bị Minh Nguyên ngăn cản. Hắn mỉm cười: "Không nên cự tuyệt nữa. Có thể làm chủ đôn cho truyền nhân của Quỷ Trù, bản thân ta cũng thấy vinh hạnh rồi. Đối thủ của chúng ta đã tới.
Nhìn theo ánh mắt của Minh Nguyên, thấy từ bên ngoài hành lang có hai người đang đi tới. Người bên trái thân hình cao lớn, một thân kim sắc trường bào nhìn hoa lệ dị thường, ước chừng hơn năm mươi hơn tuổi, con mắt không lớn, nhưng lóe ra tinh quang nhè nhẹ, cùng sánh vai đồng hành cùng hắn là một thanh niên mặc trang phục trù sư màu trắng. Thanh niên cao lớn, tuổi tác ước chừng ngang với Sư Cửu, tướng mạo mặc dù so ra thì kém Niệm Băng, nhưng cũng coi như là anh tuấn. Đáng tiếc chính là, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lại có vài phần ngạo mạn, khiến người ta có cảm giác không thể gần gũi được. Đi phía sau bọn họ là hai gã chưởng quỹ của Đại Thành Hiên, cùng với ba gã trù sư mặc trù sư trang phục, những người này hiển nhiên là phụ bếp cho chủ trù.
Không cần Minh Nguyên giới thiệu, Niệm Băng cũng có thể đoán ra, kim bào nhân kia chính là lão bản Kim Hạo của Đại Thành Hiên, còn bên cạnh hắn, chính là trù sư trưởng của Đại Thành Hiên, Kim Trù Liêu Phong.
Kim hạo mang theo thủ hạ chúng nhân đi tới trước bàn bình ủy cung kính hành lễ nói: "Kim Hạo mang theo Đại Thành Hiên trù sư, ra mắt hầu tước, bá tước hai vị đại nhân." Mặc dù, hắn là hoàng thân, nhưng lại không có quan chức, lễ số là tất nhiên phải có.
Nặc Á hầu tước, Lạc Hào bá tước cũng đứng lên. Nặc Á cười nói: "Kim huynh không cần khách khí, tới đây ngồi. Hôm nay, chúng ta cùng thưởng thức một hồi long tranh hổ đấu."
Kim Hạo đáp ứng một tiếng, cũng đi tới ngồi xuống bàn bình ủy, Liêu Phong vốn ở bên cạnh hắn, lúc này đã xoay người nhìn về phía Minh Nguyên, trong mắt toát ra tia khiêu khích: "Long tranh long đấu sao? Ta xem vị tất đã là như vậy."
Kim Hạo trách mắng: "Liêu phong, không thể vô lễ, đi chuẩn bị đi." Liêu phong đáp ứng một tiếng, sau khi hành lễ với bình ủy, rồi mới đi tới trù án của mình. Ánh mắt Kim Hạo chuyển sang phía Tuyết Cực, mỉm cười nói: "Tuyết huynh! Hôm nay Minh sư phó rốt cục không có việc gì chứ? Màn tỉ thí này chúng ta đã trì hoãn hơn một năm rồi. Xem ra, ngươi có vẻ nắm chắc."
Tuyết Cực khẽ cười, đáp: "Kim huynh khách khí rồi, thân thể Minh sư phụ quả thực rất tốt. Bất quả không quá khỏe mạnh, sợ rằng sẽ phát huy kém hơn một chút."
Kim Hạo ha ha cười: "Không sao, không sao. Nếu Minh sư phụ có bệnh thì cho dù là thua, cũng coi như là có lý do. Chúng ta vốn lấy luận bàn là việc chính." Miệng hắn mặc dù nói rất hay, nhưng ai cũng có thể từ trong giọng nói của hắn nghe được ý châm chọc.
Tuyết Cực thản nhiên cười, đáp: "Thua! Chữ này viết như thế nào còn muốn nhờ Kim huynh dạy ta, ta là một kẻ vũ phu, trình độ văn học quả thực rất kém."
Kim hạo hừ lạnh một tiếng: "Được, vậy hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi chữ thua viết như thế nào, bất quá, Tuyết huynh yêu cầu thi đấu, chúng ta cũng nên đánh cuộc một phen chứ? Cũng đỡ khiến cho hai vị đại sư phải quá vội vàng." Tuyết Cực chẳng hề sợ hãi: " Vậy Kim huynh muốn đổ cái gì?"
Kim Hạo liếc qua Liêu Phong đang làm các công tác chuẩn bị, rồi nói: "Chính là mới đây ta vừa có được một bảo vật, ta muốn dùng nó tới đổ lấy Thanh Phong Trai này của Tuyết huynh. Đại Thành Hiên chúng ta hoa lệ có thừa, nhưng tao nhã không đủ, nếu hai phạn điếm có thể quy về một mối, thì thật là một chuyện rất tuyệt vời. Tuyết huynh, ngươi nói có đúng hay không?"
Vừa nghe Kim Hạo muốn đổ lấy Thanh Phong Trai, Long Trí, Nặc Á cùng Lạc Hào đều không khỏi kinh hãi, Thanh Phong Trai có thể nói là mạng của Tuyết Cực, nếu Tuyết Cực thua, thì nghĩa là hắn không còn có thể tiếp tục sống ở Băng Tuyết thành. Đổ như thế, quả thực là đủ lớn, khi mà bọn họ tưởng rằng Tuyết Cực sẽ không đáp ứng, Tuyết Cực lại tán thành: " Được, bất quá ta muốn xem Kim huynh dùng cái gì để đổ. Thanh Phong Trai này hao phí ta nửa đời tâm huyết, không phải thứ có giá trị tương đương, ta sẽ không đổ, trong mắt ta, cho dù là Đại Thành Hiên của Kim huynh, cũng chưa đủ tư cách."
Kim Hạo nghe hắn phản kích, lạnh lùng cười: "Đại Thành Hiên không đủ tư cách sao? Vậy mời Tuyết huynh nhìn xem vật này có đủ tư cách hay không." Vừa nói xong, hắn đưa tay vào lòng, lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen. Vừa nhìn thấy chiếc hộp, sắc mặt Tuyết Cực hơi đổi, bởi vì hắn đã nhận ra, chiếc hộp này cũng được chế tác bằng chì, dùng chì để làm hộp, không thể nghi ngờ rằng đó là để che dấu quang mang hoặc năng lượng nguyên tố của vật phẩm ở bên trong, vốn Ngạo Thiên đao của mình cũng như vậy.
Trong mắt Kim Hạo toát ra một tia đắc ý, chậm rãi mở hộp ra, khi hào quang lóe lên, kim sắc quang mang tràn ngập cả đại sảnh, đó là kim sắc tinh thuần, kim sắc tản ra khí tức nhu hòa, khiến người không tự giác có một cảm giác thân thiết. Trong hộp, là một viên kim sắc bảo thạch, ),Jquang mang của nó mặc dù rạng ngời, nhưng không hề chói lóa ( ND: tất cả mọi người đều thấy được rõ ràng, đó là một hạt châu hình tròn, hạt châu không hề có tỳ vết nào, bản thân lại trong suốt. Kim sắc quang mang phát ra, từng đạo kim quang đều rất nhu hòa, kim quang chiếu khắp, khiến người ta có cảm giác nhưng một làn gió xuân thổi đến. Kim sắc quang mang nhu hòa thu liễm, một vòng kim sắc quang vựng bao quanh hạt châu, nhè nhẹ tán phát ra ngoài, không khó để nhận ra sự trân quý của hạt châu này.
Người khác có lẽ chỉ bị bề ngoài của hạt châu mê hoặc, nhưng Niệm Băng, Long Trí cùng Long Linh thì tuyệt đối không, bởi vì bọn họ là ma pháp sư, mà vậy khối hạt châu này tản mát ra ma pháp nguyên tố mạnh mẽ tuyệt không dưới Phong Ngâm thạch, nó đại biểu cho quang minh lực lượng, quang hệ nguyên mãnh liệt phi thường cực kỳ hiếm, ngoại trừ hắc ám khí tức ra, ma pháp nguyên gì khi gặp quang hệ ma pháp cũng đều sinh ra cảm giác thân thiết.
Mặc dù xét về trình độ thì khối bảo thạch này cùng Phong Ngâm thạch là cùng một đẳng cấp, thế nhưng, bởi vì quang hệ ma pháp sư rất hiếm, cho nên, hạt châu về mặt thực dụng thì có phần kém so với Phong Ngâm thạch, rất ít người có thể đem ma pháp nguyên tố trong bảo thạch này hoàn toàn phát huy. Đương nhiên, đó không phải nói là sự trân quý của nó còn kém, quang minh khí tức chẳng những có thể giúp người ổn định tâm thần, đồng thời, cũng có thể khu trừ hết thảy tà ác khí tức, nếu người thường đeo nó trên người, cũng có thể có tăng cường kháng lực, bình hòa tâm tính.
"Hạt châu này là ta mua được từ tay một thương nhân lạc phách, châu tên Thánh Diệu, là tiên thiên quang tịch bảo thạch, ta từng tìm người thử nghiệm, hạt châu này không phải do quáng thạch kết thành, mà hoàn toàn do quang nguyên tố ngưng kết, có thể nói từ giờ về sau, sợ rằng toàn đại lục cũng rất khó tìm được viên thứ hai. Vốn ta muốn đem nó dâng lên quốc vương bệ hạ, bất quá, nếu Tuyết huynh nói rằng Đại Thành Hiên của ta kém Thanh Phong Trai, ta đây sẽ đem nó ra, chẳng biết Tuyết huynh thấy sao, khối Thánh Diệu châu này của ta dùng để đổ với ngươi được không?"
Tuyết Cực nhìn về phía Niệm Băng, lúc này hắn cũng không khỏi có chút do dự, dù sao, Thanh Phong Trai là nửa đời tâm huyết của hắn, nếu thua, sau này sao có thể sinh sống ở Băng Tuyết thành được nữa?
Niệm Băng lúc này trong đầu đang nghĩ tới việc dùng quang hệ ma pháp làm cơ sở cho siêu cấp ma pháp trận, quang hệ ma pháp là thứ trung gian không thể thiếu trong các ma pháp trận phức tạp và cường đại, mà mình lại không có quang hệ năng lực ma pháp, nếu có thể có được khối Thánh Diệu Châu này, đối với việc nghiên cứu ma pháp trận cực kỳ có lợi, thậm chí, có thể với dùng khí tức của hạt châu này để chế tác các món ăn có quang minh khí tức. Thấy ánh mắt của Tuyết Cực, hắn bước tới trước khu bình ủy, trước tiên thì đánh mắt tự tin cho Tuyết Cực, sau đó đem chiếc hộp có chứa Ngạo Thiên đao lên bàn.
"Kim lão bản, Thánh Diệu Châu này của người quả thực trân quý, nhưng nếu dùng để đổ với Thanh Phong Trai, thì sẽ tổn thương hòa khí của hai nhà. Không bằng ta cùng ngươi đổ, dùng vật trong hộp này đổ với Thánh Diệu châu của ngươi."
Kim Hạo hừ lạnh một tiếng. Hắn sớm đã chú ý tới kẻ lạ là Niệm Băng này, khí chất trên người Niệm Băng lúc trước từng khiến hắn kinh ngạc không ít. Thế nhưng, với thân phận hoàng thân quốc thích của hắn tự nhiên sẽ không thèm để Niệm Băng trong mắt, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi là ai, có tư cách gì cùng ta đổ? Chiếc hộp của ngươi chẳng lẽ có thứ gì có thể so sánh được với Thánh Diệu châu sao?"
Niệm Băng cũng không vì Kim Hạo miệt thị mà tức giận, khẽ cười, đáp: "Có đáng giá để đổ hay không, mời Kim lão bản xem qua đồ sẽ biết, về phần ta, ta là một phần tử của Thanh Phong Trai."
Tuyết Cực trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ngạo Thiên là rất trân quý, nhưng dù sao cũng đã cho Niệm Băng rồi, huống chi, trong lòng hắn Ngạo Thiên đao còn xa mới bì được với Thanh Phong Trai. "Không sai, Niệm Băng hoàn toàn có thể đại biểu cho ta. Vật phẩm trong hộp này, giá trị tuyệt dưới Thánh Diệu châu của Kim huynh."
Niệm Băng mở hộp gấm, tình hình giống như ngày hôm qua xuất hiện, thanh quang phát ra, trong nháy mắt đã bức lui kim sắc quang mang trong đại sảnh. Kim, thanh lưỡng đạo bảo quang ở trong đại sảnh cũng không bài xích lẫn nhau, đều tự chiếm cứ một phương vị, quang mang lấp lánh không ngừng, Niệm Băng lấy tay đưa vào hộp, cầm Ngạo Thiên đao ra, đưa chuôi đao hướng về phía mấy vị bình ủy, thản nhiên: "Đao này tên là Ngạo Thiên, là vật sở hữu của Tuyết bá phụ, trên chuôi đao khảm Phong Ngâm thạch có tính chất tuyệt không dưới Thánh Diệu, thân đao lại là do thanh kim thạch tạo nên, nó hẳn là cũng đủ để so sánh cùng Thánh Diệu châu chứ."
Vẻ tham lam chợt lóe lên trong mắt Kim Hạo, hắn vừa định nói gì, một thanh âm vội vã truyền đến. "Lão Kim, ta muốn thanh đao này, thật sự là hảo đao!"
Cùng lúc với thanh âm, Liêu Phong bước đến trước khu bình ủy, ánh mắt tham lam gắn chặt vào Ngạo Thiên trong tay Niệm Băng. "Hảo, thật sự là hảo đao, lão Kim, ta nhất định phải đoạt được thanh đao này, cùng hắn đổ đi."
Kim Hạo vốn đang muốn dựa vào Thánh Diệu châu để tranh thủ thêm chút lợi ích, bị Liêu Phong cắt đứt như vậy, cũng chẳng thể gì, đóng hộp có chứa Thánh Diệu châu lại, nói: "Được, vậy thì đổ, mời hầu tước, bá tước hai vị đại nhân chứng kiến." Vừa nói, hắn đẩy chiếc hộp trong tay tới trước mặt hầu tước.
Nặc Á thân là hầu tước, trong đời gặp qua vô số bảo vật, nhưng chúng đều không thể so sánh với hai kiện bảo vật trước mặt, cố nén dục vọng trong lòng, gật đầu nói: "Được, bản tước sẽ làm chứng nhân cho đổ ước của các ngươi, cứ như vậy đi, đổ đồ vật dù sao thì cũng tốt hơn là đổ nhà cửa, cũng không tổn thương đến hòa khí. Bắt đầu thi đấu đi, quy củ như cũ, thời gian là nửa canh giờ ."
Liêu Phong trong mắt tràn ngập tự tin, ánh mắt sắc bén lăng lệ nhìn về phía Minh Nguyên, trên mặt Minh Nguyên lộ ra một nụ cười quỷ dị. "Liêu Phong, tuổi trẻ lại có bản lĩnh là chuyện tốt, thế nhưng, quá mức kiêu ngạo cuối cùng cũng sẽ vấp ngã, hơn nữa sẽ ngã rất đau, ngươi không cần phải nhìn ta, hôm nay ta cũng không thi đấu, người cùng thi đấu với ngươi đang ở ngay cạnh ngươi kia kìa."
Liêu Phong cùng Kim Hạo đồng thời cả kinh, ánh mắt hai người đều chuyển về phía Niệm Băng, Liêu Phong nhìn Niệm Băng bề ngoài như một đệ tử quý tộc từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói: "Hắn? Bộ dạng của hắn mà cũng có thể làm trù sư sao?"
Tuyết Cực mỉm cười đáp: "Tại sao không thể? Niệm Băng là trù sư trưởng ta mới mời về, cùng có chức vị giống Minh huynh đệ. Hôm nay hắn sẽ đại biểu cho Thanh Phong Trai tham thi đấu. Ta đưa ra lời khiêu chiến, không hề nói là Minh Nguyên khiêu chiến Liêu Phong, mà là Thanh Phong Trai khiêu chiến Đại Thành Hiên, Niệm Băng là một phần tử của Thanh Phong Trai chúng ta, tự nhiên có tư cách tham thi đấu."
Ở khu bình ủy, trong mắt hầu tước, bá tước đều lộ vẻ kinh ngạc, đặc biệt là hầu tước Nặc Á, hắn dù sao cũng chưa gặp qua Niệm Băng, mà bá tước Lạc Hào lại đã từng gặp Niệm Băng trong yến hội của nữ nhi mình, lúc đó hắn còn mặc một thân hỏa hệ ma pháp bào, nữ nhi của mình khiêu vũ bản đầu tiên, chính là cùng Niệm Băng này, với tướng mạo của Niệm Băng, tự nhiên đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn, bèn quay đầu về phía Long Trí hỏi: "Hội trưởng, Niệm Băng tiểu tử này không phải thuộc công hội các ngươi sao? Sao lại tới Thanh Phong Trai làm trù sư rồi?"
Long Trí cười khổ đáp: "Ta cũng không muốn để hắn tới, thế nhưng Tuyết Cực đại ca đưa ra điều kiện quá hấp dẫn! Ngạo Thiên trong tay Niệm Băng chính là phần thưởng cho hắn nếu tới đây làm trù sư."
Trong mắt Kim Hạo quang mang lóe lên, những lời khinh miệt trước đây đã bị đập tan, hắn vạn lần không ngờ, Tuyết Cực lại mời một trù sư khác đối kháng với Liêu Phong, từ ánh mắt tự tin của Tuyết Cực, hắn minh bạch, tiểu tử nhìn thì rất trẻ này tất có tạo nghệ bất phàm trong trù nghệ. "Hầu tước đại nhân, Thanh Phong Trai lâm trận đổi người, như vậy sợ rằng không ổn lắm."
Nặc Á lúc này đang kinh ngạc nhìn Niệm Băng, nghe vậy cười đáp: "Không có gì là không ổn. Tuyết huynh không phải nói rồi sao, lần này là Thanh Phong Trai cùng Đại Thành Hiên tỷ thí. Ta cũng muốn xem tiểu tử còn trẻ như vậy, trong trù nghệ có cái gì đặc biệt. Đừng tại làm chậm trễ nữa. Bắt đầu trận đấu đi."
Đúng lúc này, trước mắt mọi người đột nhiên sáng ngời. Lạc Nhu xuất hiện ở cửa trong bộ váy xanh, bộ váy nàng mặc hôm nay nhìn qua rất mộc mạc, không dùng trang sức gì, mái tóc dài màu lam được cột lại đằng sau lưng bằng một sợi dây. Nàng vừa bước vào cửa, nhất thời khiến mọi người chú ý, Liêu Phong đứng cạnh Niệm Băng, trong mắt cũng lộ ra vẻ say mê.
Lạc Nhu đi tới trước khu bình ủy, hành lễ nói: " Nặc Á thúc thúc, ba ba, Tuyết bá bá, kim bá bá, Nhu nhi đã tới chậm. Xin mọi người thứ lỗi."
Gặp trí tuệ chi nữ nổi tiếng toàn thành, bất luận là Kim Hạo hay Tuyết Cực, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn lại, Lạc Nhu bằng trí tuệ của mình đã có được sự tôn kính từ bọn họ. Ở Băng Tuyết trong thành, mặc dù nàng chỉ là một nữ nhi, niên kỷ lại không lớn, nhưng có được sự tôn kính tuyệt không kém phụ thân mình. Nặc Á ha ha cười, nói: "Ta biết là loại náo nhiệt này không thể thiếu được nha đầu ngươi, mau tới đây, ngồi cạnh ba ba ngươi, chờ xem kịch vui đi. Trận đấu hôm nay nhất định rất đặc sắc, Thanh Phong Trai cố ý mời một tân trù sư đấy."
Lạc Nhu nhìn về phía Niệm Băng, trong mắt bộc lộ một tia khiêu khích, mỉm cười đáp: "Điệt nữ đã từng kiến thức trù nghệ của hắn, quả thực khiến người ta khó quên. Ta cũng muốn xem xem hắn cùng với Liêu trù sư, rốt cuộc ai là người chiến thắng." Lời của nàng rất bình thản, cũng không hề khích lệ Niệm Băng, thế nhưng, một câu đơn giản cũng đã nâng Niệm Băng lên ngang hàng với Liêu Phong.
Liêu Phong mỉm cười: "Trí nữ tiểu thư, đã lâu rồi không qua Đại Thành Hiên chúng ta, lúc nào lúc rảnh rỗi mời quang lâm, Liêu Phong nhất định tự mình xuống bếp, làm đồ ăn cho tiểu thư."
Lạc Nhu khẽ cười đáp: "Được! Bất quá, chiếm dụng Kim Trù đỉnh đỉnh đại danh, sợ rằng sẽ có rất nhiều thực khách tìm ta làm phiền." Nàng cố ý ra vẻ sợ hãi, nhất thời khiến cho chúng bình ủy thoải mái cười to. Liêu Phong cản lại nói: "Không, không, danh khí ấy của ta đâu tính là cái gì, so với trí nữ tiểu thư thì kém xa lắc, cùng lắm là hơn Thanh Phong Trai một chút mà thôi."
Niệm Băng ở một bên thờ ơ, mặc dù hắn trước kia cũng không có thấy qua trù nghệ của Liêu Phong, nhưng hắn từ vẻ kiêu hãnh của Lạc Nhu vừa thể hiện, Niệm Băng minh bạch, Liêu Phong đối với lý giải về trù nghệ còn chưa bằng Minh Nguyên, sở dĩ có thể có thành tựu hôm nay, sợ rằng chỉ là dựa vào thiên phú mà thôi. Thờ ơ liếc hắn một cái, Niệm Băng đi về phía trù án của mình.
Tuyết Tĩnh đột nhiên từ một bên chạy tới trước mặt Niệm Băng, nói: "Cúi đầu xuống, không biết cao như vậy để làm gì?"
Niệm Băng ngây ra, nhưng vẫn làm theo lời nàng, nói: "Tựa hồ ngươi cũng không thấp đâu! Ta so với ngươi chỉ là cao hơn một chút mà thôi."
Tuyết Tĩnh mỉm cười, lấy từ sau lưng một chiếc mũ chụp trắng dành cho trù sư, tự tay hất mái tóc dài màu vàng của Niệm Băng, rồi cầm mũ trù sư đội lên đầu hắn. "A, như vậy trông giống một trù sư rồi."
Thấy Tuyết Tĩnh cùng Niệm Băng thân mật như thế, Long Linh buồn bã cúi đầu, mà trong mắt Lạc Nhu lại phát ra một tia sáng kỳ dị.
Sau khi Nặc Á hầu tước đưa lệnh bắt đầu tính thời gian, Liêu Phong cũng về sau trù án của mình, thấp giọng phân phó ba gã thủ hạ, rồi bắt đầu hành động. Niệm Băng đứng sau trù án của mình, không nóng lòng động thủ, mà chỉ quan sát đối thủ. Hắn kinh ngạc phát hiện, mình thật sự đã xem thường Liêu Phong, đứng sau trù án, Liêu Phong thuần thục huy vũ thái đao sáng loáng trong tay, thần tình cực kỳ chuyên chú, các loại tài liệu ở trong tay hắn không ngừng biến hóa, có thể trong nháy mắt thu liễm tâm thần, chuyên chú ở trù án, quả thực không phải là nhân vật đơn giản.
Minh Nguyên thấp giọng nói bên tai Niệm Băng: "Chúng ta làm gì? Ta xem tài liệu ngươi bảo Tĩnh Tĩnh mang tới, đều là những thứ rất phổ thông, ngươi định dùng phương pháp nào?"
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Hôm nay, ta sẽ lấy hoa lệ phá hoa lệ, muốn ở tất cả các phương diện đều áp đảo vị Kim Trù Liêu Phong này, không vội động thủ."
Kẻ tin tưởng Niệm Băng nhất không phải Tuyết Cực, mà là Minh Nguyên, đều là trù sư, hắn biết rõ, mình cùng Niệm Băng căn bản là không cùng một cảnh giới, chỉ nói đến việc Niệm Băng làm ra Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn cũng đủ để thấy được, hơn nữa Niệm Băng mới có được Ngạo Thiên Đao, màn tỷ thí này căn bản không có gì lo lắng.
Niệm Băng cúi đầu nhìn Ngạo Thiên đao trong tay, trên thân đao thanh quang lưu chuyển, cảm thụ luồng phong nguyên tố cuồn cuộn quanh tay, Niệm Băng đột nhiên cảm giác được, băng hỏa đồng nguyên pháp lực trong cơ thể tựa hồ đang kêu gọi Ngạo Thiên, vốn là vô pháp sử dụng phong nguyên tố, được băng hỏa đồng nguyên triệu hoán, lại phát sinh cảm giác thân mật với mình, đó là một loại cảm giác tuyệt vời thư thái, tâm thần của Niệm Băng hoàn toàn dung hợp với đao thành một thể, hắn rất mê luyến loại trạng thái này, tựa hồ đã quên mất thời gian.
Trong khu bình ủy, Nặc Á hầu tước hướng về phía Tuyết Cực bên cạnh hỏi: "Tuyết huynh, vị trù sư ngươi mới mời sao chỉ đứng đó xem đao, lại không hề động thủ? Ngươi xem, Liêu Phong bên kia khí thế ngất trời, nửa canh giờ cũng không dài, nếu do động thủ chậm mà không hoàn thành trận đấu, ta đành phán Thanh Phong Trai các ngươi thua mà thôi."
Tuyết Cực nhíu mày, hắn cũng đang lo lắng chuyện này, nếu Niệm Băng ngay cả trận đấu cũng không thể hoàn thành, vậy thì, ai cũng không thể giúp được Thanh Phong Trai. Chính đang muốn đi nhắc nhở Niệm Băng, trí nữ Lạc Nhu ở bên cạnh Lạc Hào lại nói: "Không cần phải can thiệp tới hắn, hắn thường xuyên làm ra những quái sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn nếu còn chưa động thủ, tự nhiên là có nguyên do. Cứ để nhìn hắn đi."
Liêu Phong bên kia, lúc này, hắn đã bắt đầu nấu món ăn thứ nhất, hỏa quang bay tận trời, Liêu Phong thần thái tiêu sái tự nhiên, các loại trù cụ ở trong tay hắn cao thấp tung bay, hương khí thơm lừng, thức ăn trong suốt chuyển động không ngừng trong nồi, động tác của hắn rất lạ lùng, nhưng hết lần này tới lần khác đều phi thường hợp lý, mỗi một động tác đều ẩn chứa huyền cơ, ba gã phụ bếp không ngừng cung cấp nguyên liệu cho hắn.
Một nửa thời gian của trận đấu đã trôi qua, Liêu Phong đã bắt đầu nấu nướng món cuối cùng, mà Niệm Băng vẫn đứng đó nhìn đao của mình, hắn không hề động, Minh Nguyên bên cạnh hắn cũng đứng thế, lúc này, tâm tình của hắn phi thường kích động, hắn đang đợi, đợi xem vị truyền nhân này của Quỷ Trù thi triển tuyệt nghệ của mình. Bọn họ không vội, Tuyết Cực lại cấp bách không chịu được, thời gian trận đấu đã trải qua một nửa, mà Niệm Băng vẫn còn chưa một lần động thủ, màn tỉ thí này quan hệ đến danh dự của Thanh Phong Trai, cũng quan hệ đến quyền sở hữu Ngạo Thiên đao đấy! Kim Hạo bên cạnh lúc này trong lòng lại thầm cười lạnh, hắn mong cho Niệm Băng vẫn bảo trì trạng thái như vậy đích cho đến khi kết thúc, lần này chỉ cần thắng Thanh Phong Trai, chẳng những có thể đoạt được thanh bảo đao này, đồng thời, Thanh Phong Trai sẽ vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên trước Đại Thành Hiên.
@by txiuqw4