sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 37: Long Thần Đích Cố Sự

Hi Lạp Đức trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc. "Được, ngươi có thể xem như một nhân tài. Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp cùng Triệu hoán thuật của ta đều là chuyện thần bí đã có từ lâu trong lịch sử. Nhưng ta sở dĩ không giết ngươi không phải vì cái này, mà bởi lúc trước ngươi liều mình giúp con gái ta đào tẩu. Ngươi quen Miêu Miêu bao lâu rồi?"

Niệm Băng cười khổ nói: "Đại khải khoảng hai thời thần thôi, chúng ta vừa gặp nhau trước bữa trưa. Ngài có thể yên tâm, ta chỉ coi nàng là muội muội thôi."

Hi Lạp Đức kinh ngạc nói: "Mới hai canh giờ thôi sao? Thời gian ngắn như vậy mà có thể khiến cho Miêu Miêu tín nhiệm ngươi, ngươi quả thật có chỗ khác người a. Miêu Miêu nói tới Phượng Nữ, nàng và ngươi có quan hệ gì?"

Niệm Băng trước mắt lại hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của Phượng Nữ, lạnh lùng nói: "Xem như bằng hữu đi. Miêu Miêu vừa rồi nói 'Phượng Hoàng chi nữ' bốn chữ, không biết là có ý gì?"

Hi Lạp Đức quang mang trong mắt chợt hiện, nói: "Bây giờ ngươi không cần biết, nếu Phượng Nữ muốn nói cho ngươi, nàng sẽ tự nói. Nơi này nhiều bụi quá, chúng ta tới bên kia ngồi một lát" Vừa nói, hắn vừa chỉ vào hướng lúc trước Miêu Miêu đào tẩu.

Niệm Băng âm thầm thở dài, đứng trước vị Triệu hoán sư thần bí này mang tới cho hắn áp lực thật lớn. Trong lòng hắn, Miêu Miêu đã thay cho từ phiền toái, từ khi gặp được nàng, phiền toái của bản thân không hề đình chỉ, bây giờ, hắn hy vọng nhất chính là Hi Lạp Đức mau mau mang Miêu Miêu đi.

"Đứa nhỏ mê mang, tỉnh lại đi." Thanh âm tràn ngập từ tính lại vang lên, tinh thần ba động thật kỳ diệu, đó là một loại sóng ngắn đặc thù, tựa hồ chỉ có Miêu Miêu mới có thể cảm thụ. Nàng toàn thân chấn động, từ trong mê man tỉnh táo lại. Lập tức, ánh mắt nàng tập trung trên người Niệm Băng. "Niệm Băng ca ca, ngươi không sao chứ." Rồi chạy vài bước tới trước người Niệm Băng, nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ ân cần. Miêu Miêu vừa rồi còn tinh nghịch, giờ khắc này tựa hồ trưởng thành lên rất nhiều.

Niệm băng hạ ý thức vỗ nhẹ lên đầu Miêu Miêu, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ta không sao. Vừa rồi tiến bối chỉ đùa với ta một chút thôi."

Miêu Miêu nghi hoặc nhìn về phía phụ thân, Hi Lạp Đức hừ lạnh một tiếng, nói: "Xem ngươi kìa, ba ba trong lòng ngươi còn không trọng yếu bằng một ngoại nhân."

Miêu Miêu mở to đôi mắt, hì hì cười nói: "Ba ba sẽ không thế, ba ba hiểu rõ Miêu Miêu nhất, con biết sai rồi. Nếu không, người để cho mụ mụ trừng phạt con được không?"

Hi Lạp Đức bật cười nói: "Nàng? Nếu nàng trừng phạt ngươi thật, ngươi đã không có dũng khí trốn nhà." Ba người đi tới một bên, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Niệm Băng cố ý thu lại bọc xạ hương.

Miêu Miêu hi hi cười chạy sang một bên, trong chốc lát đã cầm chương tử được nướng lúc trước chạy về. "Còn nóng đấy, ba ba, Niệm Băng ca ca, chúng ta cùng ăn đi."

Niệm băng nhận lấy hương chương, cổ tay rung lên, Ngạo Thiên Đao xuất hiện. Hắn tìm vài phiến lá cây sạch sẽ trên mặt đất, tố quang trên tay chợt lóe, một khối thịt hương chương còn cả da xuất hiện trên là cây. "Tiền bối, Miêu Miêu, nơi này hẻo lánh, các ngươi ăn tạm đi."

Miêu Miêu thấy lúc này phụ thân đối với Niệm Băng cũng không có địch ý, nhất thời tâm hồn đại phóng, không kiêng kỵ mỡ hương chương, dùng tay lấy một miếng đưa lên miệng ăn."

Hi Lạp Đức nhìn về phía Niệm Băng, hỏi: "Băng Hỏa Đồng Nguyên của ngươi học từ ai vậy? Ma pháp giới ta coi như cũng có chút quen thuộc, nhưng cho tới giờ chưa từng nghe nói qua loại ma pháp trong truyền thuyết này. Ma pháp lực của ngươi tựa hồ chỉ có cảnh giới Đại ma pháp sư, nhưng bằng Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp lại có thể phát huy uy lực ma pháptiếp cận Ma đạo sĩ. Vừa rồi nếu không phải gặp Kim Bối Đại Long loại hi hữu này, ma thú bình thường tuyệt đối không thể gây thương tổn cho các ngươi."

Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Nếu ta nói với ngài, Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp là ta tự mình tìm tòi tu luyện mà thành, không biết ngài có tin hay không?"

Hi Lạp Đức nhíu mày, nhưng hắn lại lập tức gật đầu: "Ta tin. Trước kia, tổ tiên Bạch nhân chúng ta, Thánh triệu hoán sư vĩ đại cũng là dựa vào tài trí của mình mà có được thực lực cường đại, khai sáng cánh cửa Triệu hoán thuật ma pháp cao thâm cùng Tinh Thần ma pháp phụ trợ. Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp trước kia dĩ nhiên tồn tại, nếu không đã không thể có trong truyền thuyết như Triệu hoán thuật. Ngươi có thể đụng tới cảnh cửa Băng Hỏa Đồng Nguyên chứng minh duyên của ngươi không tồi. Đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu mà ta không giết ngươi."

Niệm Băng cười khổ nói: "Nhưng quá trình tu luyện này cũng không hề dễ dàng, căn bản không có ai tu luyện ma pháp này, chỉ có thể dựa vào bản thân tự lục lọi, tìm tòi từng chút một, lại còn Băng Hỏa Đồng Nguyên tùy thời có thể bộc phát. Đến giờ ta cũng không biết mình tu luyện rốt cuộc có tính là Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp không."

Hi Lạp Đức suy nghĩ một lát rồi nói: "Đúng là không hoàn toàn. Lúc ngươi làm thịt ta đã tới, chỉ là lúc đó thấy ngươi đồng thời sử dụng băng hỏa hai loại ma pháp tiến hành chế biến hương chương cho nên mới không xuất hiện. Sau đó, lúc ngươi đối kháng với Kim Bối Địa Long, ta phát hiện Băng Hỏa Đồng Nguyên mặc dù có thể lợi dụng hai loại ma pháp tương khắc, dưới trình độ nhất định bộc phát ra ma pháp lực công kích càng mạnh, nhưng lại không phải Băng Hỏa Đồng Nguyên chính thức. Bởi vì, thời điểm ma pháp nguyên tố bộc phát, ngươi vẫn không thể khiến tính chất đặc biệt của băng hỏa hoàn toàn bảo lưu lại. Nếu không, cho dù Kim Bối Địa Long lực phòng ngự siêu cường nhưng tuyệt đối không có khả năng hoàn toàn ngăn cản Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp công kích. Trước hàn sau nhiệt hoặc trước nhiệt sau hàn là cách bài trừ phòng ngự tốt nhất, dưới một lần co rút, chỉ cần uy lực đủ mạnh, phòng ngự cường thịnh trở lại cũng không có cơ hội. Tiểu tử, con đường ngươi đi còn rất dài, sẽ giống tổ tiên ta vậy, không ai có thể chính thức giúp ngươi, hết thảy đều phải tự mình cố gắng."

"Ba ba, người không ăn cùng sao? Thật là thơm quá, thơm quá a! Từ nay về sau người cũng cho con ăn ngon có được không, có thứ gì đó ăn ngon, con cam đoan sẽ không trốn đi nữa." Vừa nói, nàng vừa đưa một khối thịt hương chương cho Hi Lạp Đức.

Hi Lạp Đức tiện tay nhận lấy miếng thịt chương tử co vào trong miệng, nhấm nháp một chút, khuôn mặt lập tức trở nên kinh ngạc. Lúc này Niệm Băng đang tự hỏi, lời của Hi Lạp Đức có thể nói là một chữ khiến người trong mộng bừng tỉnh. Theo như lời hắn, nếu mình có thể thông qua Băng Hỏa Đồng Nguyên đồng thời gia tăng ma pháp lực công kích, có thể làm cho tính chất đặc biệt của ma pháp nguyên tố tự bộc phát, như vậy không chỉ đơn giản tăng cường khả năng công kích mà còn khiến thuộc tính băng hỏa hoàn toàn khai triển.

Một hồng sắc thân ảnh lén lút tiếp cận ba người, Miêu Miêu nhãn thần vừa động, lập tức phát hiện sự tồn tại của nó, tức giận nói: "Ngươi tới đây cho ta. Vừa rồi ngươi chết dí ở đâu? Hừ, vừa ngửi thấy mùi thịt đã chạy về, con hồ ly đáng chết nhà ngươi, về đây xem ta thu thập ngươi thế nào." Câu cuối cùng là học khẩu khí ba nàng vừa nói khi nãy.

Hồ ly kia cúi đầu đi tới bên cạnh Miêu Miêu, nước dãi theo khóe miệng chảy xuống, vẻ mặt tham ăn cầu khẩn nhìn Miêu Miêu.

Hi Lạp Đức liếc mắt nhìn hồ ly, nói: "Miêu Miêu, ngươi cho nó ăn một chút đi, nó còn chưa tiến hóa, bản thân không có năng lực công kích, ngươi không cần phải làm khó nó." Nghe Hi Lạp Đức nói, tiểu hồ ly liên tục gật đầu, vẻ mặt nịnh nọt.

Miêu Miêu hừ một tiếng, nói: "Ngươi đúng là đồ tiểu tường đầu thảo, bình thường ta yêu thương ngươi như vậy, phải trừng phạt ngươi một tháng không được ăn vặt mới được." Vừa nói, vừa đưa một khối thịt Niệm Băng làm ném cho hồ ly Na Na, Na Na lúc này cũng đã thấy không bị phạt, hai chân trước cầm lấy thịt chương tử, ăn như điên. Lúc này chương tử dưới tác dụng của Ngạo Thiên Đao đã trở thành đống xương thừa. Niệm Băng tiện tay ném đống xương cho con hồ ly ở bên cạnh, chính mình thì cầm một miếng thịt, bắt đầu ăn."

Hi Lạp Đức nói: "Niệm Băng, đao pháp của ngươi vô cùng thuần thục, chẳng lẽ ngươi còn kiêm tu vỹ kỹ hay sao?"

Niệm Băng ngây người một lát rồi mới mỉm cười nói: "Không phải, con đường tu luyện ma pháp của ta đã rất đài rồi, sao lại có thể kiêm tu vũ kỹ được? Nếu như vậy, chỉ sợ ta cả đời cũng vô pháp phát huy một loại năng lực tới mức điên phong."

Hi Lạp Đức gật đầu tán dương, nói: "Không sai, đúng là như vậy. Băng Hỏa Đồng Nguyên cũng đã hao phí tuyệt đại bộ phận của ngươi vào việc nghiên cứu rồi. Ngàn vạn lần không nên ỷ mình thông minh mà học tập hỗn tạp, như vậy đối với ngươi một chút chỗ tốt cũng không có. Thanh đao của ngươi là ma pháp vật phẩm phong hệ đỉnh cấp, còn có chuôi hỏa diễm đao, sao ngươi lại dùng chúng để cắt thịt?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Bởi chúng là ma pháp trượng của ta, đồng thời cũng là thái đao của ta! Chức nghiệp chính thức của ta là một gã trù sư." Lúc này, không biết vì sao, Niệm Băng đối với Hi Lạp Đức đã tăng thêm vài phần hảo cảm, mặc dù Hi Lạp Đức vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng sắc mặt cùng giọng nói của hắn khiến Niệm Băng nhớ tới người cha của mình.

"Cái gì? Trù sư? Một đại ma pháp sư lại đi làm đầu bếp sao?" Hi Lạp Đức có phần không dám tin tưởng nhìn Niệm Băng.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Sự thật là vậy. Trù nghệ của ta so với ma pháp còn mạnh hơn nhiều."

Hi Lạp Đức lại cầm lấy một miếng thịt chương tử, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý, nói: "Thức ăn ngươi làm hương vị quả thật không tồi."

Đúng lúc này, một cỗ kim sắc quang mang mãnh liệt khiến cho ba người Niệm Băng chú ý, phương hướng kim quang phát ra chính là Kim Bối Địa Long lúc trước đã bị Hi Lạp Đức dùng Tinh Thần ma pháp giam cầm.

Hi Lạp Đức sắc mặt hơi đổi, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, rất nhanh, trong mắt hắn toát ra một tia vui mừng. "Tốt quá, con Kim Bối Địa Long kia lại biến dị. Các ngươi ở yên đây, đừng cử động, sau khi biến dị Kim Bối Địa Long thực lực rất đáng sợ, ta sẽ trở lại sau. Miêu Miêu, không phải ngươi vẫn muốn có sủng vật cường đại sao? Lần này có." Vừa nói, Hi Lạp Đức vừa vung tay lên, một cái lục mang tinh hồng sắc ma pháp xuất hiện trước mặt hắn, hồng quang lóe lên, một con chim xanh to dài ba thước xuất hiện trước mặt Hi Lạp Đức, hắn trực tiếp bước lên thân con chim, trong miệng phát ra thanh âm thần kỳ, con chim to lập tức đưa hắn bay cao dần lên, theo hướng kim quang xuất hiện phi tới.

Niệm Băng thấy Hi Lạp Đức căn bản không cần chú ngữ hay dùng Triệu hoán thuật, trong lòng vô cùng hâm mộ, nếu chính mình cũng có triệu hoán thú như vậy, hành tẩu trên đại lục không phải càng tiện lợi sao?

"Niệm Băng ca ca, quả thực xin lỗi." Miêu Miêu đột nhiên cúi đầu nói với Niệm Băng.

Niệm Băng ngẩn người hỏi lại: "Miêu Miêu, làm sao vậy?"

Miêu Miêu vẫn cúi đầu, nói: "Ta biết, ta sai rồi, nhưng ngươi có thể tha thứ cho Miêu Miêu không?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc, thời khắc nguy hiểm nhất cũng chạy về cứu ta, còn có cái gì sai? Rốt cuộc là chuyện gì?"

Miêu Miêu chấp nhất nói: "Ngươi đáp ứng tha thứ cho ta trước ta mới dám nói."

Niệm Băng ha ha cười nói: "Được, bất luận là chuyện gì ta cũng có thể tha thứ cho ngươi, bây giờ ngươi có thể nói."

Miêu Miêu ôm hồ ly Na Na vốn đang ăn thịt chương tử trên mặt đất vào lòng, nói: "Con Kim Bối Đại Long lúc trước chỉ sợ là mùi nước tiểu của Na Na đưa tới."

Niệm Băng cười nói: "Xem ra con hồ ly bảo bối này uy lực cũng không nhỏ a! Bất quá, điểm này ta đã sớm đoán được rồi. Kim Bối Địa Long kia trước là bị mùi nước tiểu đưa tới, sau lại vừa vặn ngửi mùi chương tử nên mới chú ý tới chúng ta, chuyện này căn bản không có gì, sao ta lại giận ngươi được?"

Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn lén Niệm băng, thấp giọng nói: "Còn một chút, kỳ thật, Địa Long không phải là loại tham ăn, nó mặc dù hung tàn nhưng nếu lúc đó chúng ta đưa thịt chương tử cho nó, nó căn bản sẽ không chú ý tới chúng ta. Là ta muốn xem ma pháp của ca ca có bao nhiêu lợi hại nên mới lừa gạt ngươi, nói hắn nhất định sẽ công kích chúng ta. Nhưng ta không nghĩ tới nó là một con Kim Bối Địa Long." Vừa nói, Miêu Miêu vừa cúi đầu càng lúc càng thấp hơn, tựa như tiểu nữ hài nhi đang đợi nhận tội, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Niệm Băng khổ sở nhìn Miêu Miêu, bây giờ hắn mới hiểu, nguyên lai bản thân liều chết như vậy chỉ vì một câu nói dối của Miêu Miêu, nhưng bây giờ hắn còn có thể trách Miêu Miêu cái gì? Thở dài một tiếng, vuốt mái tóc đen mềm mại, nói: "Quên đi, bất quá từ nay về sau ngàn vạn lần không được đùa kiểu này nữa, đó là đùa với mạng đấy! Miêu Miêu thông minh, ca ca không trách ngươi là được."

Miêu Miêu ngẩng đầu, quang mang trong mắt đại phóng. "Ca ca, ngươi thật sự không trách Miêu Miêu sao?"

Niệm Băng bất đắc dĩ gật đầu, thầm nghĩ: "Trách ngươi có ích lợi gì, sư tình đều đã qua, dù sao, tiểu ma nữ ngươi cũng sẽ lập tức theo phụ thân rời khở, ta còn trách ngươi làm gì?"

Miêu Miêu hoan hô một tiếng, ôm lấy Niệm Băng, dùng sức hôn lên mặt hắn một cái. "Ca ca tốt nhất, ca ca tốt nhất."

Một khắc Miêu Miêu ôm lấy ngực mình, Niệm Băng mới phát hiện, nguyên lại Miêu Miêu thật sự là một hài tử, thân thể mềm mại kèm theo mùi hương nhàn nhạt, mặc dù dáng người không thon dài như Phượng NỮ, nhưng có áo khoác ngoài che dấu, tuyệt đối có thể xem như nụ hoa sắp hé nở. Hắn vừa muốn nói gì để che dấu sự xấu hổ của mình, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt. Niệm Băng và Miêu Miêu nhìn về hướng kim quang xuất hiện lúc trước, chỉ thấy Hi Lạp Đức cưỡi con chim xanh bay cao trên không trung, đang chăm chú nhìn kim quang phía dưới.

Niệm Băng hỏi Miêu Miêu: "Ngươi có biết sao lại thế này không? Kim Bối Địa Long kia chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"

Miêu Miêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Thiết Bối Địa Long bản thân đã là một loại sinh vật cường đại, nếu đạt tới trăm tuổi, cường độ thân thể sẽ tăng cường, đạt tới ba trăm tuổi, Thiết Bối Địa Long sẽ tiến hóa thành Kim Bối Địa Long. Chính là hình dáng ngươi đã gặp lúc trước. Ba ba từng nói, Kim Bối Địa Long là vương giải trên mặt đất, trừ phi là cự long chân chính, nếu không rất ít sinh vật có thể chống lại nó, cả vật lý phòng ngự và ma pháp phòng ngự đều đã đạt tới trạng thái điên phong. Bất quá, tnh thần ma pháp của chúng ta đúng là khắc tinh của đại địa vương giả này. Tình huống bây giờ rất có thể là Kim Bối Địa Long dưới tin thần ma pháp của ba ba kích thích, lại tiến hóa, nhưng tiến hóa đạt tới trình độ nào ta cũng không biết. Nghe ý tứ ba ba, tựa hồ là muốn bắt nó làm sủng vật cho ta, thật là tốt quá."

Niệm Băng gật gật đầu, cố nén sự tò mò trong lòng, thấp giọng nói: "Ngươi ở đây, đừng đi đâu, ta qua đó xem."

Miêu Miêu hi hi cười nói: "Ngươi muốn đi cũng được, chúng ta cùng đi đi, đứng xa xa, lại có ba ba ở đấy, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu."

Niệm Băng nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: "Vậy ngươi ngàn vạn lần không nên lên tiếng, đứng sau lưng ta cẩn thận một chút."

Đáp ứng một tiếng, Miêu Miêu thả hồ ly Na Na trên mặt đất, đi theo hướng kim quang xuất hiện lúc trước. Khi hai người bọn hắn đi tới gần một gốc đại thụ, nhìn theo hướng kim quang phát ra, quả thật là Kim Bối Địa Long, chỉ có điều, hình dạng của nó bây giờ đã bắt đầu xảy ra biến hóa, thân thể vốn đã rất lớn lúc này lại rút nhỏ lại một chút, nhưng sau lưng nó lại nổi lên hai cái vây lớn, tứ chi nhìn qua càng thêm thô to. Cả thân thể hoàn toàn biến thành kim sắc, từng tầng lân giáp phân minh, nhìn qua như bao trùm một tầng kim sắc lân giáp. Vẩy trên lưng so với lúc trước dài hơn một chút, hơn nữa tựa như xoáy vào nhau, tạo thành hình dáng giống như trường mâu nổi lên cao chừng một thước, cẩn thận đếm ra, say khi xoáy lạ, tổng cộng phía sau lưng có chín cái vây, như chín thanh trường mâu từ cổ nó kéo dài tới gần đuôi. Đồng thời, cái đuôi của nó cũng xảy ra biến hóa, cái đuôi dài bỗng phân làm chín luồng, chỉ là lúc này còn chưa hoàn toàn thành hình.

Kim sắc hỏa diễm không ngừng phun ra từ miệng Kim Bối Địa Long, khí tức nóng rực khiến cho cây cối chung quanh nhanh chóng khô kiệt, hình dạng của nó tựa hồ đang rất hưng phấn, dôi mắt to biến thành đỏ như máu tỏa ra hung quanh khắp bốn phía. Chung quanh thâm thể kim mang tựa hồ hình thành một tầng bảo vệ thiên nhiên, lúc ẩn lúc hiện, sinh mệnh khí tức không ngừng tăng cường.

"Hống ..." Tiếng rống lớn từ miệng Kim Bối Địa Long phát ra, nó mạnh mẽ nâng cái đầu lớn lên. Hướng Hi Lạp Đức đang trên không trung phun ra một kim sắc hỏa diễm khổng lồ.

Hi Lạp Đức hừ lạnh một tiếng, thanh điểu đưa hắn bay lên cao, tránh khỏi công kích của ngọn lửa màu vàng. Phun ra một kim sắc hỏa diễm xong, Kim Bối Địa Long tựa hồ rất mệt mỏi, cái đầu to thở hổn hển, phảng phất lại muốn tích súc nhiều lực lượng hơn rồi lại công kích Hi Lạp Đức, đáng tiếc, Hi Lạp Đức sẽ không cho nó cơ hội.

"Lấy tánh mạng của ta làm vật dẫn, lấy máu của ta kêu gọi ngươi, Tạp La Địch Lý Tư cao quý a! Đồng bọn của ta! Hãy triển hiện lực lượng cường đại nhất của mình đi." Trên lưng thanh điểu, hắn nhanh chóng cắn ngón tay mình, lấy máu tươi vẽ lên không trung một cái lục mang tinh nhỏ. Khi lục mang tinh này hoàn thành, trong tích tắc, thanh điểu dưới chân hắn đột nhiên kịch liệt run rẩy. Hi Lạp Đức vỗ vỗ vào lưng thanh điểu. Hào quang lóe lên, nó cứ như vậy hư không tiêu thất còn thân thể Hi Lạp Đức rơi xuống mặt đất.

Đúng lúc này, không khí chung quanh đột nhiên trở nên ngưng trọng, hình lục mang tinh màu đỏ lúc trước Hi Lạp Đức vẽ ra trong nháy mắt biến thành lớn, thân thể Hi Lạp Đức ngừng lại giữa không trung, một bóng đen thật lớn chậm rãi từ trong lục mang tinh màu đỏ xuất hiện, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên mây đen rậm rạp, một tiếng long ngâm trầm trầm vang lên, giữa không trung, mây đen cuồn cuộn di chuyển, Hi Lạp Đức vốn lơ lửng trên không trung cưỡi lên hắc sắc thân ảnh. Đúng vậy, đó là một cự long, một cự long xanh biếc.

Niệm Băng có phần không dám tin tưởng vào hai mắt cảu mình, dùng sức tự véo một cái, rồng, thật sự là rồng sao? Không phải nói long tộc đã sớm bị hủy diệt trong thời kỳ viễn cổ đại chiến sao? Sao ở đây lại xuất hiện rồng? Trời ạ! Phụ thân Miêu Miêu lại có thể gọi ra một con rồng chân chính. Mây theo rồng mà tới, đây đúng là mây theo rồng a.

Đúng vậy, đó quả thật là một cự long, chiều dài thân thể hơn bảy trượng, hai cánh thật lớn giang rộng, khiến cho mặt đất bụi mù, hai mép có răng nanh nhô ra, toàn thân được thanh sắc lân phiến bao phủ, tứ chi tráng kiện hữu lực, chỉ là long trảo đã lớn cỡ cái đầu của Kim Bối Địa Long, thân thể to lớn giữa không trung lay động, hai cánh đập xuống, tứ trảo duỗi ra, bay xuống mặt đất, phong lực mạnh mẽ thổi chung quanh, Kim Bối Địa Long toàn thân tỏa ra kim quang, thân thể đột nhiên run rẩy, ngẩng đầu hướng thanh long gào lên một tiếng.

Long ngâm lại xuất hiện, thanh sắc cự long tựa hồ phẫn nộ gào lên gì đó, Kim Bối Địa Long cường hãn lại không dám cãi lời, như đang cúi đầu, thanh long hạ xuống, bốn long trảo hữu lực túm lấy lân giáp sau lưng Địa Long, không ngừng than nhẹ. Kim Bối Địa Long tựa hồ đang cùng hắn trao đổi, thanh âm ngày càng trở nên yếu ớt.

Hi Lạp Đức từ trên lưng thanh long nhảy xuống đất, đứng gần Kim Bối Địa Long hài lòng nở nụ cười. "Cám ơn ngươi, Tạp La Địch Lý Tư cao quý, còn phiền ngươi trước tiên mang nó trở về.

Thanh sắc cự long nhìn hắn gật gật đầu, từ trong miệng phát ra tiếng người: "Vì sự sinh tồn, hắn đã thần phục, ta đã đáp ứng hắn, sau trăm năm, cho phép hắn tiến vào long tộc."

Thanh long Tạp La Dịch Lý Tư gật đầu với Hi Lạp Đức, ngửa mặt lên trời ngâm một tiếng, cái đầu nhìn về chỗ Niệm Băng và Miêu Miêu đang trốn. "Tiểu Miêu Miêu, ngươi phải nghe lời ba ba, nếu không, long bá bá đánh vào mông ngươi đó."

Đối mặt với tố sắc cự long, Miêu Miêu chẳng hề sợ hãi, từ sau thân cây đi ra, hi hi cười nói: "Long bá bá tha cho con đi, con cùng ba ba trở về là được. Người cho Miêu Miêu một sợi râu để chơi đi, con nghe người khác nói, long tu nếu làm thành roi, có thể quất đá thành bột a."

Thanh sắc cự long cúi đầu gào một tiếng, cái đầu lớn vô lực buông xuống, bất đắc dĩ nói: "Tiểu nha đầu nhà ngươi thật là càng lúc càng lớn mật. Được rồi, ta đi đây. Trở về để cho ba ba đét đít ngươi đi." Mặc dù trong miệng hắn trách cứ, nhưng giọng nói một chút ý tứ trách mắng cũng không có, hai cánh dùng sức vỗ một cái, khiến cho Hi Lạp Đức phải lùi về phía sau vài bước, đập cánh bay lên, kéo theo thân thể khổng lồ của Kim Bối Địa Long bay lên trời cao, chỉ trong chốc lát, nó đã khuất trong đám mây. Mây đen dần dần tản đi, thân hình cự long Tạp La Địch Lý Tư đã biến mất.

Niệm băng đứng đó, tựa hồ nghĩ tới cái gì. Đột nhiên cổ tay lật ra, Ngạo Thiên Đao chém lên đại thụ bên cạnh. Dưới phong hệ gia tốc, Ngạo Thiên Đao cơ hồ không bị trở ngại gì, phất qua thân cây, tố quang lại lóe lên, Niệm Băng lại chém một đao. Thân cây ngã xuống, một khối dài một thước, đường kính một thước rơi vào tay Niệm băng. Tâm thần của hắn tựa hồ hoàn toàn đắm chin trong cây gỗ, cả phụ tử Hi Lạp Đức đi tới bên cạnh cũng không nhận ra.

Miêu Miêu vừa muốn nói chuyện với Niệm Băng đã bị Hi Lạp Đức ngăn lại, hắn thấp giọng nói: "Đừng quấy nhiễu hắn, hắn hình như đang lĩnh ngộ cái gì đó."

Thanh quang lại lóe lên, vỏ cây bong ra từng mảng, cổ tay Niệm băng rung lên, đưa Ngạo Thiên Đao trở về không gian của mình. Sau một khắc, quỷ điêu đã xuất hiện trong tay, vân gỗ đã hoàn toàn thăm dò. Hắn hạ đao, quang mang màu u lam lé lên, vụn gỗ bay khắp nơi, Niệm Băng nhẹ giọng ngâm xướng: "Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biếnï¼Rđiêu thành ba đào bách hồi toànï¼Rthần công thiên cổ kim phương tạiï¼Rđao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền." Động tác của hắn nhìn qua rất ưu nhã, tựa hồ rất chậm, quang mang u lam giống như sương khói bay quanh khối gỗ, nhưng tinh thần lực dị thường cường đại của Hi Lạp Đức lại phát hiện, mỗi đạo sương khói ba động mờ ảo kia đều có ít nhất mười đạo lam quang chém lên khối gỗ.

Rốt cục, hào quang màu u lam biến mất, quỷ điêu bình tĩnh nằm trong tay Niệm băng, mà tay kia của hắn đang nâng tác phẩm mình vừa hoàn thành. Tác phẩm đó là một con rồng, một bức điêu khắc hoàn toàn giống Tạp La Địch Lý Tư, trên người cả long lân đều không có gì khác nhau, động tác đúng là Tạp La Địch Lý Tư đập cánh, tứ trảo hướng xuống dưới. Hai cánh lớn hoàn toàn mở sang hai bên, điêu khắc tinh diệu nhất chính là ánh mắt Tạp La Địch Lý Tư, tựa hồ trong bức điêu khắc, cả ánh mắt cũng có phản ứng, nếu không phải bởi nó không có tính mạng, đây quả thật là một con rồng thu nhỏ a!

"Quỷ Điêu thần đao, hay cho một cái Quỷ Điêu thần đao. Đao công có thể đạt tới cảnh giới như vậy, ta bây giờ thực sự tin rằng ngươi là một gã trù sư." Hi Lạp Đức chưa từng thấy cái gì như vậy trước đây nhưng không thể không vì tác phẩm của Niệm Băng mà tán thưởng.

Niệm Băng phục hồi tinh thần, có phần xấu hổ nói: "Thật là không có ý tứ, bởi vì trước đây lúc ta học tập trù nghệ, phương diện điêu khắc am hiểu nhất chính là điêu long, nhưng chung quy vẫn cảm giác mình điêu khắc chỉ có hình rồng, nhưng không có thần thái, vừa rồi nhìn thấy tiền bối triệu hoán cự long, đột nhiên không kiềm chế được, trong lòng kích động mới điêu khắc ra tác phẩm như vậy."

Hi Lạp Đức đi tới trước mặt Niệm băng, tán dương nói: "Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngươi có thể nắm bắt hình thần của Tạp La Địch Lý Tưu, có thể thấy tại phương điện tinh thần lực ngươi cũng có thành tựu."

Niệm Băng cầm bức điêu khắc trong tay đưa cho Miêu Miêu đang tò mò đứng một bên: "Ngươi phải về nhà, đây coi như lễ vật ca ca tặng cho ngươi đi."

Miêu Miêu hưng phấn nhận lấy mộc long. "Gậy tốt a, nguyên lại ngươi còn có bổn sự này."

Niệm Băng mỉm cười nói "Còn có lễ vật khác nữa, mặc dù vị tất đã hữu dụng nhưng cho nó mới có lợi." Vừa nói xong, hắn lấy từ trong người ra hai cái răng hương chương lúc trước, quỷ điêu chợt hiện, hai cái răng hương chương lúc trước, quỷ điêu lại lóe lên, hai cái răng được khoét rỗng, hắn cẩn thận lấy xạ hương ra cho vào rồi đưa cho Miêu Miêu. "Sau khi trở về dùng sáp bao lấy nó, nếu sau này trên người ngươi có chỗ nào bị thương, chỉ cần dùng xạ nha đã biến thành màu vàng bôi lên miệng vết thương một chút. Nếu bị độc trùng cắn, dùng xạ nha vẽ quanh miệng vết thương, như vậy độc tính cũng không lam ra. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ, xạ nha hoàn toàn biến thành màu vàng mới có tính chất đặc biệt đó. Xạ nha tự tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, ta nghĩ, ngươi sẽ thích."

Miêu Miêu nhìn hai xạ nha dài năm thốn trong tay, trong đôi mắt to linh động tựa hồ có nhiều hơn chút gì đó. "Ca ca, ngươi sao lại đối tốt với Miêu Miêu như vậy! Miêu Miêu rất thích lễ vật của ngươi."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Ngươi gọ ta ca ca nhiều như vậy, ca ca ta cũng không thể không làm gì! Ca ca không có gì tốt, chỉ có thể tặng ngươi cái này.

Hi Lạp Đức mỉm cười nói: "Xem ra, vận khí của các ngươi không tồi a. Na na không hổ là bảo hồ, mùi nước tiểu của hắn mặc dù khó ngửi, nhưng có thể hấp dẫn động vật trân quý, loại xạ nha này sau khi chế thành giá tới hơn năm mươi tử kim tệ, nhưng có cầu mà không có cung."

Niệm Băng lần đầu tiên thấy nụ cười trên mặt Hi Lạp Đức có chút ấm áp, lúc này, hắn đã không hề giống như một vị Triệu hoán sư lạnh lùng, càng giống một vị trưởng giả hơn. Đang lúc hắn tưởng Hi Lạp Đức sẽ đưa Miêu Miêu rời khỏi, hắn lại kéo Miêu Miêu về chỗ lúc trước ngồi xuống, cũng vẫy tay với Niệm Băng, nói: "Các ngươi muốn nghe chuyện xưa của Kim Bối Địa Long không?"

Không nhịn được lòng hiếu kỳ, Niệm Băng đi tới bên phụ tử Hi Lạp Đức ngồi xuống, Hi Lạp Đức tiếp tục nói: "Cả ta cũng không nghĩ tới, các ngươi có thể gặp được địa long ngàn tuổi. Trên đại lục ghi lại, sinh vật này cũng chỉ có trong truyền thuyết, nhưng trên thực tế, rồng mặc dù cường đại nhưng cũng chỉ là một sinh vật, chẳng qua là một loại cực mạnh mà thôi. Mấy ngàn năm trước, thời kỳ viễn cổ đại chiến, số lượng cự long trên đại lục có tới hơn ngàn, khi đói mỗi quốc gia đều vì có được cự long chiến sĩ mà cảm thấy tự hào, bởi vì, rồng đại biểu cho lực lượng. Một phương có nhiều cự long chiến sĩ hơn, khả năng thắng cũng sẽ lớn hơn. Nhưng theo thời gian, số lượng long tộc dần dần giảm bớt, chúng mặc dù là sinh vật cường đại nhất, nhưng trên phương diện sanh dục lại phi thường khó khăn, nhất là ấp long đản (trứng rồng). Số lượng càng thưa thớt, cự long càng trân quý, rồng là một chủng tộc cao ngạo, chúng tuyệt đối sẽ không cầu viện như nhân loại, bởi chúng thủy chung đều cho rằng nhân loại là đại biểu cho giống loài tự tư, sở dĩ trợ giúp nhân loại chiến đấu cũng là bởi vì chúng hiểu nhân loại là sinh vật phồn diễn nhanh nhất, muốn hiểu rõ mà tăng cường khả năng phồn thực của bản thân. Nhưng chiến tranh qua đi, chúng lại thất vọng, dù sao rồngc ũng không phải người, cấu tạo thân thể bất đồng khiến cho chúng không có khả năng phồn diễn nhanh như nhân loại được. Khi số lượng cự long không đủ một trăm, lúc ấy Long Vương biết, chủng tộc của mình đã sắp tuyệt diệt. Hắn bất đắc dĩ dùng tính mạng của mình xuất ra long ngữ ma pháp cường đại nhất trong truyền thuyết Long Thần đích kỳ đảo (Lời cầu cứu Long Thần). Trong lúc nghi thức sắp hoàn thành, long ngữ ma pháp của long vương lại xuất hiện một sơ hở, một gã cự long tự tư muốn thay thế vị trí long vương tấn công hắn. Mà tổ tiên ta vẫn cùng Long tộc giao hảo, dùng sinh mạng mình vì đại cục, thiêu đốt toàn bộ tinh thần lực ngăn cản cự long kia, mới có thể giúp Long Vương hoàn thành Long Ngữ ma pháp cấm chú - Long Thần đích kỳ đảo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx