sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 40: Nhất Phẩm Diện Thực

Lan Hinh khách sạn, đại đường ước chừng có sáu bảy trăm thước vuông, trong đó một phần ba thì đặt một quầy ngang dùng tiếp tân và đăng kí nhận trả phòng, hai phần ba còn lại dùng làm một quán cơm đơn giản. Vào thời điểm Niệm Băng tới, nhìn thoáng qua, trang trí trong quán cơm kia chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung. Đập vàp mắt là những cái bàn gỗ màu đỏ nứt nẻ, sớm đã phơi ra màu sắc ban đầu của gỗ, tựa hồ tùy thời có thể gãy hết mấy cái chân, vách tường chung quanh càng rách nát không chịu nổi,cà mặt tường đều không xong. Địa phương như vậy mà cũng có thể gọi là quán cơm sao? Nếu không phải phòng cho khách coi như sạch sẽ, giá cả lại không mắc, Niệm Băng tuyệt sẽ không chọn chỗ này. Nhưng tình hình trước mắt làm hắn có chút không dám tin vào hai mắt của mình. Vừa mới tối mà trước cửa quán cơm đã xếp một dãy người dài, mà trong quán thì đã ngồi đầy người, chí ít có tới hơn mười tên phục vụ bận rộn chạy qua chạy lại, cảnh tượng thực náo nhiệt.

Loại địa phương này mà cũng có nhiều khách nhân như vậy? Trong đó có một vài khách nhân nhìn qua trang phục thực là hoa lệ, điều này chỉ có thể chứng minh một vấn đề, quán này bề ngoài rách nát thì ắt phải có bí quyết kinh doanh, dĩ nhiên món ăn phải có chỗ đặc sắc rồi.

Mỹ vị nào có thể đưa tới nhiều khách nhân như vậy? Lòng hiếu kì của Niệm Băng nhất thời nổi lên. Đi ra đường lớn, hỏi người bán hàng phía sau quầy hỏi: "Quán các ngươi như thế nào mà lại nhiều khách nhân như vậy? Nơi này có món ngon gì sao?"

Người bán hàng nhìn khuôn mặt anh tuấn của Niệm Băng, trên mặt không khỏi hiện ra một tia đỏ ửng, tự hào nói: "Tiên sinh, ngài hẳn là người từ xa tới đây. Tại Băng Lan thành chúng ta, cánh gà nướng cùng thành nam Trừng nhãn thực đích trừng nhãn thực, cũng liệt vào Băng Lan nhị đại danh cật. Không biết có bao nhiêu người mộ danh mà đến đây, cũng chỉ để ăn cánh gà của chúng ta."

"Ôi?" Người bán hàng nói làm câu dẫn hứng thú của Niệm Băng. Có thứ mĩ vị như cánh gà, hôm nay nhất định phải nếm thử một miếng. Nghĩ vậy, hắn không nóng nảy, bước nhanh đến phía sau hàng người đang đợi bên ngoài quán, kiên nhẫn cùng đợi.

Ra đến ngoài đường, mặc dù xếp cuối hàng, nhưng Niệm Băng chỉ cần hơi nghiêng thân là có thể gặp cảnh tượng trước quán cơm, cánh gà đã làm đợi nướng. Mùi thơm không ngừng truyền đến, thông qua quan sát hắn phát hiện, nơi này cánh gà nướng chỉ dùng cánh tỏi*. Trong cánh chỉ có cánh tỏi là ngon nhất, lấy đây làm nguyên liệu, không trách được có thể nổi tiếng Băng Lan thành. Đầu bếp phụ trách nướng có hai vị, động tác của bọn họ rất nhanh, không ngừng trở mình chuyển hướng nướng trên lò. Cánh gà đều dùng que trúc để xuyên, mỗi xâu đều có một hai cánh được xuyên bằng hai que trúc. Như vậy có thể làm cho cánh gà trong khi nướng vững vàng đặt trên lò, theo bọn họ xoay chuyển theo thủ nghệ. Niệm Băng cũng không phát hiện ra kĩ thuật gì đặc thù. Hắn không tin cánh gà nướng tại địa phương này có thể hấp dẫn nhiều khách nhân như vậy, hắn kiên nhẫn quan sát tiếp tục.

*cánh tỏi: phần trên của cánh gà, giống như phần bắp tay của người, bắt đầu từ vai xuống đến cùi chỏ.

Rốt cục, Niệm Băng trong khi cẩn thận quan sát đã phát hiện chỗ ảo diệu của cánh gà Lan Hinh này, thì ra là nước sốt, mỗi khi cánh gà chín, hai gã đầu bếp cầm lấy cánh gà trên lò, tại mặt sau của lò quét lên một tầng nước sốt, quét qua cánh gà một lần nữa khi nướng, sẽ làm tản mát ra một cỗ hương thơm ngọt ngào, cánh gà vốn màu vàng kim cũng sẽ theo đó mà biến thành màu nâu, nướng trên lửa nhỏ thêm một chút là hoàn thành.

Đúng vậy, bí mật nhất định là trong loại nước sốt này. Loại nước sốt này nhất định là trải qua công nghệ điều phối đặc thù mà thành, xem đến đây, Niệm Băng quyết tâm nhất định phải nhấm nháp một chút, hắn cũng không vội, kiên nhẫn xếp hàng chờ

Cánh gà nướng cũng tốn thời gian, thời điểm Niệm Băng bắt đầu xếp hàng, bầu trời chiều vẫn còn một chút ánh nắng, nhưng lúc đến phiên hắn, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm. quay đầu nhìn thoáng qua, sau lưng đội ngũ cũng nhiều lên thêm, hắn trong lòng không khỏi cảm thán, loại tình trạng sinh ý này quả thật là tốt.

"Tiên sinh, ngài muốn cánh gà loại nào, muốn bao nhiêu xâu? Là ăn ở chỗ này hay mang về nhà?" Người phục vụ viên phụ trách tính tiền khách khí hỏi

Niệm Băng.

Lấy lại tinh thần, Niệm Băng nói: "Cánh gà nơi này của các ngươi có bao nhiêu loại, ta muốn mỗi loại một xâu, nhân tiện ăn tại đây luôn."

Phục vụ viên nói: "Tốt, cánh gà có bốn loại, chia làm nguyên vị, vi lạt, đơn diện lạt và song diện lạt*, ngài chắc chắn mỗi loại đều muốn một xâu chứ? Cánh gà vi lạt nơi này chúng ta bán được nhiều nhất, hương vị vừa phải rất được ưa chuộng."

--*vi lạt, đơn diện lạt và song diện lạt: hơi cay, cay một mặt, cay hai mặt.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Đương nhiên, ta cũng là mộ danh mà đến, tự nhiên mỗi loại đều muốn nhấm nháp một chút, bao nhiêu tiền?"

Người bán hàng ánh mắt có chút quái dị, liếc mắt nhìn Niệm Băng, mỉm cười nói: "Quán Lan Hinh ta có quy củ, chỉ cần là mua cánh gà thì phải ăn xong, nhất là phải dùng cơm tại bổn điếm."

Niệm Băng gật đầu: "Hảo, xin mau mau một chút, bao nhiêu tiền?"

Người bán hàng nói: "Cánh gà đều là ba đồng tệ một xâu, bốn xâu tổng cộng là một ngân tệ hai đồng tệ, lúc này bên trong không có chỗ ngồi, ngài ở nơi này chờ một chút."

Niệm Băng đưa tiền rồi đứng ở một bên chờ. Bởi vì đi tới phía trước, lần này hắn thấy rõ hình dạng của nước sốt nướng cánh gà đựng trong một cái thùng hình tròn, một chất lỏng màu nâu sền sệt, đầu bếp dùng một cây cọ quét chất lỏng này lên mặt trên cánh gà sắp nướng.

Nghe mùi thơm ngọt kia có chút quái dị, Niệm Băng không ngừng đoán trong gia vị kia chính xác là dùng nguyên liệu gì, nhưng thủy chung vẫn không thể bình tĩnh phán đoán, xem ra, muốn thật sự biết được chỉ có thể ăn mới biết.

Rốt cuộc, Niệm Băng cũng có được bốn xâu cánh gà đã nướng, thời điểm cánh gà đưa tới tay Niệm Băng, hắn hoàn toàn bị sốc, lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu được cái gì là độc diện lạt, cái gì là song diện lạt. Cánh gà nguyên vị chính là sau khi quét tương lên đem nướng là hoàn thành, vi lạt là lấy nguyên vị làm trụ cột, trên đó rải lên một ít bột tiêu. Mà đơn diện lạt đã thức khủng bố rồi, cả một mặt cánh gà, hết thảy đều bị tiêu cay bao phủ, cho nên song diện lạt, Niệm Băng có thể thấy rõ ràng, sau khi cánh gà được nướng chín, đầu bếp kia đem cả xâu cho vào trong bao to đựng tiêu rồi lắc vòng, nhờ vào tính dính của nước sốt trên cánh gà, cơ hồ mỗi bộ vị đều bị tiêu bao phủ. Trời ạ! Thứ này cũng có thể ăn sao?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Niệm Băng, người bán hàng nở nụ cười "Tiên sinh, ngay lúc này bên trong không có chỗ, phiền ngài đứng đây ăn trước đi, nơi này chúng ta có một quy củ, nếu có thể ăn hết một xâu song diện lạt, sẽ được tặng một xâu khác."

Niệm Băng nhìn cánh gà trong tay, trước hết lấy ra xâu nguyên vị cắn một miếng, nhất thời một cỗ hương vị thơm ngon nồng đậm tràn ngập vị giác của hắn, quả thật là ngon, nhưng đồng thời với tán thưởng, Niệm Băng đã phát hiện nhược điểm của cánh gà này. Rất nhanh, một xâu cánh gà nguyên vị đã trong dạ dày, có thể làm cho Niệm Băng ăn xong nhanh như vậy, cánh gà này tự nhiên có chỗ độc đáo.

Khi ăn xong một xâu cánh gà, Niệm Băng rốt cục đã xác định được thành phần của nước sốt kia, trách không được lại thơm ngon như thế, nguyên lai trong loại nước sốt này có ít nhất sáu loại thảo dược. Hơn nữa mỗi loại thảo dược đều là hỗ trợ lẫn nhau, chẳng những làm tăng thêm hương vị mà đối với cơ thể người dùng cũng có tác dụng tẩm bổ, quả nhiên có chỗ đặc biệt.

Mỉm cười, Niệm Băng cầm lấy cánh gà vi lạt bắt đầu ăn, trong hương vị ngọt thơm còn có một chút vị cay, Cái cơ bản trong ẩm thực là phải có sự liên kết của mùi vị. Chả trách vừa rồi người bán hàng chủ yếu giới thiệu một loại này, hương vị quả thật là ngon! Nếu không phải thủ nghệ của đầu bếp có vấn đề, có thể tiến thêm một bậc cao hơn.

Rốt cục hắn đã cầm lấy xâu đơn diện lạt kia, đột nhiên cảm giác có chút khủng bố, thử cắn một miếng nhỏ thăm dò trước. Vừa mới vào miệng không có cảm giác gì đặc thù, thậm chí còn không có vị cay của xâu vi lạt vừa rồi. Nhưng trong nháy mắt hắn đã kinh ngạc, hương vị tiêu cay giống như ngọn lửa phun ra, làm cho hắn nhất thời há to miệng, phảng phất như trong miệng có thể phun ra lửa đến nơi. Niệm Băng há hốc miệng thở phù phù. Trời ạ! Thứ này là cho người ăn sao? Cay chết ta mất.

"Nước...Nước..." Niệm Băng lớn tiếng la lên. Người bán hàng cố nén cười, hảo tâm đưa cho hắn một chén nước trà.

Mồ hôi theo trán chảy xuống, Niệm Băng tâm trung giá cá hãn a! Chỉ là một miếng nhỏ, đã làm cho nước mắt hắn chảy xuôi thế này, hắn lập tức biết được, loại tiêu cay điên cuồng này cùng với loại cay trước kia hoàn toàn bất đồng, là một loại tiêu cay đặc thù. Không thể phủ nhận, nó quả thực rất thơm, nhưng độ cay cũng khiến Niệm Băng ù cả tai. Trời ạ! Cái miệng đáng thương của ta! Hắn lúc này đã cảm nhận được miệng môi của mình bắt đầu sưng lên, cái này rốt cuộc là đồ ăn hay độc dược vậy?

Hết một chén nước trà, dạ dày Niệm Băng cũng nóng bỏng lên chẳng kém, uy lực tiêu cay quả thực không tầm thường. Nhìn thấy cánh gà còn thừa trong tay, hắn thật sự không có dũng khí mở miệng lần thứ hai, nói chi đến xâu song diện lạt kia. Thử hướng về phía người bán hàng thăm dò, nói: "Thực xin lỗi, ta thật sự không ăn được."

Người bán hàng mỉm cười nói: "Vừa rồi là ta giỡn với ngài thôi, bên kia có chỗ ngồi, ngài muốn thêm vài xâu cánh gà nữa không? Mấy cái này trước hết để lại đây đi." Niệm Băng nhẹ nhàng thở ra, khi người bán hàng dẫn tới ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hắn nói: "Vậy ngươi cho ta thêm vài xâu nguyên vị nữa đi." Thông qua việc nhấm nháp cánh gà, hảo cảm của hắn đối với cánh gà Lan Hinh này tăng nhiều. Không vì cái gì khác, chỉ là vì sáu loại thảo dược kia, mặc dù giá trị không cao lắm, nhưng lại làm tăng giá của chân gà nướng lên nhiều, lợi nhuận so với cánh gà nướng bình thường cao hơn nhiều. Có khà năng đặt mình vào vị trí khách hàng như thế, lão bản nơi này quả thật là người dày dạn kinh nghiệm.

Uy lực của tiêu cay dần dần dịu xuống, Niệm Băng thật sự muốn thử một chút hương vị cánh gà song diện lạt kia, nhưng lại không có đủ dũng khí. Đúng lúc này, bên ngoài có hai nữ hài tử đến mua cánh gà, trong đó một cô gái nói: "Nghe nói nơi này có bán cánh gà cực phẩm, cho ta một xâu cực phẩm."

Lời này vừa nói ra, bất luận là bên trong hay bên ngoài quán cơm, hoàn toàn chìm vào một mảng yên tĩnh, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn tướng mạo bình thường cùa hai cô gái.

"Nhìn cái gì? Chẳng lẽ không có cánh gà cực phẩm sao? Hai chúng ta từ nhỏ đã thích ăn cay, lần này chính là đến đây để nhấm nháp."

Người bán hàng cũng không nói gì thêm, hướng về phía đầu bếp gật gật đầu, trong chốc lát, mười xâu cánh gà đã đến tay hai cô gái này

Cầm cánh gà, hai cô gái hoàn toàn bị sốc, một người trong đó ngây ngốc nói: "Này, cánh gà ở nơi nào?" vị cực phẩm, chính là cánh gà song diện lạt sao? Cánh gà đều bị tiêu cay bao trùm hết, từ bên ngoài đúng là nhìn không thấy cánh gà. Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến moi người cười to.

Người bán hàng mỉm cười nói: "Cánh gà đúng là ở trong tiêu cay, sau khi nướng được phủ bên ngoài một lớp dày. Cái này chính là cực phẩm mà hai người muốn đó! Xin mời nhấm nháp."

Cô gái bên trái nghiến răng một cái nói: "Ta không tin cái này có thể cay bao nhiêu." Vừa nói vừa đưa cánh gà lên miệng tức giân cắn một miếng thật lớn.

Niệm Băng trợn mắt lên nhìn cô gái kia, hắn quả thật rất bội phục dũng khí này của cô.

Tiếp theo việc cắn một miếng lớn cánh gà cực phẩm đề thể hiện, hậu quả là gì, Niệm Băng đã thấy được. Cô gái kia khóc, cũng không phải vì thương tâm mà khóc, nước mắt cùng mồ hôi chảy xuôi xuống không thể khống chế, miệng mở ra không ngừng thở ra, cả một chữ đều không nói nên lời. Niệm Băng rõ ràng nhìn thấy đầu lưỡi của nàng tựa hồ có chút sưng lên Hắn thực có chút hoài nghi, liệu cô gái này có thể phun ra lửa hay không.

Buồn cười lắc đầu, Niệm Băng biết đã đến lúc ly khai. Hắn đã hoàn toàn thăm dò được món cánh gà huyền bí này. Chỉ là, trước khi ly khai, hắn muốn làm cho quán cơm này một chút sự tình. Đi đến trước mặt hai cô gái bị cay đến không thể chịu được, tay phải ngưng kết ra một khối băng nhét vào miệng nàng "Như vầy sẽ đỡ hơn nhiều, từ nay về sau không cần xúc động như vậy nữa, tiêu cay nơi này quả thật phi thường lợi hại."

Người bán hàng kinh ngạc nhìn Niệm Băng, nàng không thể giải thích khối băng kia làm thế nào mà xuất hiện. niệm Băng nhoẻn miệng cười: "Có thể cho ta tự mình nướng vài xâu cánh gà để ăn không, ta nguyện ý trả giá gấp đôi."

Vừa nghe lời này, trên mặt người bán hàng toát ra vẻ cảnh giác, lắc đầu nói: "Thực xin lỗi, nước sốt của cánh gà nướng trong bổn điếm là bí chế, cho nên không thể cho ngoại nhân biết."

Niệm Băng ngắt lời, nói: 'Yên tâm, ta không cần nước sốt cùa các ngươi." Vừa nói hắn vừa đi đến bên cạnh hai gã đầu bếp, cầm lấy năm xâu cánh gà đạt trên than đỏ.

Tên đầu bếp sát Niệm Băng nhướng mày: "Ngươi muốn làm gì?"

Trong mắt Niệm Băng toát ra tia cười ôn hòa, nói: "Ta muốn cho các ngươi biết, thế nào mới có thể làm ra cánh gà ngon hơn."

Đầu bếp cười ha ha đứng lên "Nực cười, cánh gà Lan Hinh điếm chúng ta nổi tiếng thiên hạ, đắc ý là cánh gà đệ nhất thiên hạ, còn cần ngươi tới dạy sao?"

Niệm Băng thản nhiên: "Đêm Lang Tự đại hội ta nhường ngươi môn "Tay nghề ngày càng kém". Tiêu cay mặc dù là cực phẩm nhưng lại che mất hương vị chính của cánh gà. Các ngươi đã tự nhận là thiên hạ đệ nhất, sao không để cho ta thử một chút đi? Mà người chấm điểm nhân tiện do khách nhân nơi này làm đi, nếu các ngươi thua, ta cái gì cũng không cần, nếu ta thua, ta nguyện ý trả một mai tử kim tệ, thế nào?"

Đầu bếp cả giận nói: "Ngươi muốn khuyết điểm của ta sao?"

Niệm Băng lắc đầu, nói: "Không, ta nói, ta đến là để dạy ngươi nướng cánh gà." Nhìn cái lò mà tên đầu bếp kia đang nướng cánh gà, hắn lạnh nhạt cười, nói: "Cánh gà không phải nướng như vậy, xem cẩn thận, ta chỉ làm một lần."

Vừa nói, Niệm Băng tay phải nắm lấy cánh gà bắt đầu nóng lên trên than hồng, xoay tròn thật nhanh. Cánh gà mỗi mặt ở trên than hồng đều không vượt quá một giây, hai gã đầu bếp cũng ngừng tay cười lạnh nhìn hắn, bọn họ muốn xem xem Niệm Băng sẽ phải xấu hổ đến mức nào.

Động tác của Niệm Băng rất bình thường, ai cũng có thể làm được, nhưng cái khó là ở tiết tấu xoay tròn, từ đầu tới cuối, tốc độ xoay của hắn không hề thay đổi, hai gã trù sư nướng cánh gà này cũng không phải lính mới, vẻ mặt khinh miệt lúc đầu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.

Động tác của Niệm Băng rất thoải mái, khi màu sắc bên ngoài cánh gà bắt đầu chuyển vàng, động tác của hắn thay đổi, năm chuỗi cánh gà đặt ở trên than hồng, hắn bắt đầu lật từng chuỗi từng chuỗi một, từ trái sang phải, không ngừng tiến hành tuần hoàn, tiết tấu vẫn ổn định như trước, thời gian nướng mỗi chuỗi cánh gà trên than hồng so với lúc trước lâu hơn một chút.

Tên đầu bếp đứng gần Niệm Băng nghi hoặc: "Cho dù động tác của ngươi thuần thục, có thể nướng cánh gà đều hơn. Hương vị so với chúng ta cũng chẳng có khác biệt lớn, chỉ cần không phải mĩ thực gia chính thức đều sẽ không nhận ra sự khác biệt nhỏ đó. Hơn nữa, làm như vậy sẽ rất dễ mệt, ngươi có biết chúng ta ở đây một ngày phải nướng bao nhiêu không?"

Niệm Băng mỉm cười, vừa nướng cánh gà, vừa nói: "Cũng không phải như các ngươi nghĩ, mấu chốt chính thức còn chưa bắt đầu. Các ngưới có thể yên tâm, ta không cần loại nước sốt này, chỉ cần một chút muối vào lúc chín tới là đủ rồi."

Rất nhanh, chỗ bất đồng khi nướng cánh gà đã hiện ra. Thông thường khi hai gã đầu bếp nướng, sau khi cánh gà chín vàng, bắt đầu xát thêm một ít mỡ để cho cánh gà càng trở nên thơm ngon. Nhưng Niệm Băng lại không làm như vậy, chỉ đẩy nhanh tốc độ xoay mà thôi. Niệm Băng cười nhẹ, trong mắt tỏa ra một tia thần quang nhàn nhạt, điểm mấu chốt đã tới.

Lúc cánh gà biến thành màu vàng kim, thời điểm bắt đầu có mùi tỏa ra, quỷ điêu trong tay Niệm Băng không chút do dự nhanh chóng vạch trên cánh gà ba vạch ngang ba vạch thẳng, sáu vết rạch. Động tác của hắn cũng rất liền mạch lưu loát, không hề ngừng lại, mọi người chỉ nhìn thấy quanh ảnh màu lam lóe lên trên cánh gà. Cánh gà đã được lật lại, lại sử dụng động tác đồng dạng trên mặt này, rồi cất quỷ điêu đi, Niệm Băng lại tiếp tục quay cánh gà.

"Thấy rõ rồi chứ? cánh gà bản thân đã có nhiều mỡ, căn bản không cần cho thêm mỡ nữa. Khi cánh gà trở nên vàng óng vạch mấy vết lên cánh gà, như vậy có thể khiến cho mỡ trong cánh gà dung nhập nguyên vẹn vào bên trong, khiến cho hương vị của thịt gà càng thêm đều, làm cho cánh gà càng thêm nhập vị." Nói xong câu này, hắn lấy một nắm tư nhiên phết đều lên hai mặt cánh gà, khi cánh gà lật lại, hắn lại rải muối lên rồi tiếp tục nướng.

"Nướng cánh gà, thật ra căn bản không cần dùng quá nhiều tài liệu, bởi bản thân cánh gà đã có hương vị rất ngon rồi, các ngươi cho thêm nước sốt tất nhiên có thể khiến cho mùi càng thơm hơn, nhưng lại khiến nó ngọt hơn, cả cánh gà đều là vị của nước sốt, làm mất đi hương vị của cánh gà và lớp da en ngoài. Mặc dù thảo dược trong nước sốt đối với cơ thể con người có ích, đáng được tán thưởng, nhưng làm một trù sư, hương vị mới là trọng yếu nhất. Được rồi, xin mời nhấm nháp cực phẩm cánh gà do ta nướng đi." Bỏ cánh gà ra khỏi lò nướng, Niệm Băng đưa hai xiên khác nhau cho hai gã đầu bếp, ba xiên còn thừa, một cho người bán hàng, hai xiên khác cho khách hàng xếp hàng đầu tiên.

Một mai tử kim tệ xuất hiện trong tay Niệm Băng, đặt vào trên quầy trước mặt người bán hàng, hắn gạt mọi người, nhanh chóng đi khỏi.

Tiếng xùy đồng thời vang lên khi Niệm Băng rời đi, tám mươi phần trăm khách hàng đều cho rằng hắn đã chủ động nhận thua. Niệm Băng cũng không quan tâm mấy cái hư danh này, đi về phía con đường có ánh sáng đèn đuốc rực rỡ.

"Oa, thật sự là quá ngon, quá thơm! Cho tới giờ ta chưa từng nếm qua cánh gà thơm ngon như vậy." Một gã khách hàng may mắn nhận được một cánh gà kinh hô."

Lúc này, hai gã trù sư của quán ăn Lan Hinh đã biến thành bộ dạng ngốc trệ, cánh gà cho vào miệng tỏa ra mùi thơm, mặc dù không phải vị ngọt ngào thơm mát, nhưng khiến cho hương bản thân cánh gà hoàn toàn thể hiện, hơn nữa lớp da ngoài được nướng cháy dòn cùng thịt gà thơm mềm, đúng theo lời Niệm Băng, đây mới đúng là cánh gà nướng cực phẩm a! Hai gã đầu bếp liếc nhìn nhau, một người đứng ra nói: "Quả thật xin lỗi các vị quý khách, hôm nay chúng tôi tạm ngừng bán hàng, ngày mai sẽ cho ra loại cánh gà nướng mới." Nói xong, hai người lập tức đi ra cửa sau, việc bọn họ muốn làm bây giờ chỉ có một, chính là đem mỗi động tác Niệm Băng vừa làm ghi chép lại, trù nghệ của Niệm Băng đã hoàn toàn chinh phục bọn họ.

Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Niệm Băng, hắn làm như vậy chỉ đơn giản là tán thưởng cách đối xử với khách hàng của quán ăn đó, hắn tin tưởng rằng, chỉ cần hai gã trù sư kia đầu óc không ngu ngốc,nhất định có thể từ động tác của mình học được rất nhiều thứ, phương pháp nướng gã sẽ tăng lên rất nhiều, hy vọng sinh ý của bọn họ càng thêm dồi dào. Dù sao bây giờ, người buôn bán lại không vì lợi nhuận thật sự quá ít.

Trên đường đi, hắn đột nhiên thấy một quán ăn ở phía trước, cách đó không xa. Lúc trước ăn cánh gà còn chưa no, ngược lại cay tới suýt chảy nước mắt, lúc này bụng đã bắt đầu biểu tình. Quán ăn kia sở dĩ hấp dẫn Niệm Băng là bởi tấm biển quảng cáo của nó, tấm biển rất đơn giản, chỉ có bốn chữ to, nhất phẩm diện thực.

Nhất phẩm? Có dũng khí dùng hai chữ nhất phẩm, có thể thấy được lão bản của cửa hàng này đối với thức ăn trong quán của mình tuyệt đối tin tưởng, phải vào xem xem. Diện thực, trong số nhiều thứ Niệm Băng biết, điểm tâm chính là phương diện không am hiểu nhất.

Nhất phẩm diện thực sanh ý so với quán ăn Lan Hinh quả thật là một trời một vực, chỉ có lèo tèo vài khách nhân, hơn nữa trước mặt đại bộ phận khách nhân đều chỉ có một bát mỳ.

"Tiên sinh, mời ngài vào, xin hỏi ngài muốn dùng gì?" Một gã phục vụ khách khí đi tới.

Niệm Băng đi tới bàn ngồi xuống, mỉm cười nói: "Ở đây các ngươi sở trường nhất là cái gì?"

Phục vụ cười nói: "Đương nhiên là các loại diện thực, chỉ cần ngài biết, chúng ta đều có thể làm ra. Bất quá giá cả ở đay tương đối cao, một món diện thực giá đều là một kim tệ."

"Cái gì? Một kim tệ? Các ngươi ăn cướp đấy hả?" Niệm Băng trợn tròn mắt nhìn phục vụ, phải biết rằng, một kim tệ đủ để ăn một bữa tiệc rượu rồi, mà nơi này lại chỉ có thể mua một chén mỳ, hèn chi khách nhân ít như vậy. Nhưng Niệm Băng nhanh chóng chú ý tới một vấn đề, trong quán ăn, phần lớn đều là lão nhân, hơn nữa đều quần áo hoa lệ, khi mình ngạc nhiên hô lớn, ánh mắt bọn họ nhìn mình tràn ngập miệt thị."

Nụ cười trên mặt gã phục vụ biến mất. "Nữ nhân vì thích làm đẹp mà sẵn sàng chịu đựng, kẻ sĩ vì tri kỉ mà chết. Tiên sinh, ngài hoài nghi giá cả của chúng ta, ngài có thể lập tức ly khai. Chúng ta không chào đón khách nhân như ngài."

Niệm Băng ngây người trong chốc lát, cửa hàng buôn bán lại đuổi khách nhân ra ngoài? Nhất phẩm diện thực quả thật kỳ quái, đã tới rồi phải ăn chút gì đã, nơi này có gì đặc biệt đây? Khuôn mặt nở ra một nụ cười, nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ, chỉ là ta không nghĩ tới quán ăn này lại đắt tới vậy."

Gã phục vụ có phần kinh ngạc nhìn Niệm Băng, quả thực hắn không nghĩ tới Niệm Băng lại quyết định ở lại, người ta đã nói vậy, hắn còn có thể nói gì? Đành mở miệng hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn ăn gì? Ở chỗ chúng ta ngài có thể thoải mái lựa chọn diện thực."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Vậy cho ta ba món đi, ta muốn năm cái Kim Hương Khuyên, năm cái Lư Đả Cổn, một đĩa Khương Trấp Bài Xoa Nhi. Mong ngươi làm nhanh một chút, cám ơn."

Gã phục vụ vừa nghe Niệm Băng kể tên ba món ăn này, trên mặt nhất thời toát lên vẻ kinh ngạc, hắn ở đây đã lâu, đương nhiên biết những món diện thực khó làm. Niệm Băng kể ra ba loại diện thực này, hắn chỉ mới nghe nói qua Kim Hương Khuyên, còn hai món kia đều chưa từng nghe qua. Trong mắt toát lên vài tia do dự, nói: "Quả thật xin lỗi, tiên sinh. Xin ngài trả tiền trước."

Niệm Băng từ trong người lấy ra ba kim tệ đưa cho hắn, nói: "Bây giờ có thể đi."

Phục vụ gật gật đầu nói: "Xin ngài đợi một lát."

Phục vụ rời khỏi, Niệm Băng nhìn quanh, quán cơn trang trí có phần cổ xưa, sàn nhà làm bằng gỗ màu nâu đỏ, tất cả bàn ghế đều làm bằng gỗ, cả quán ăn nhìn qua rất sạch sẽ, ở trong cùng có một bức thư pháp, mặt trên viết hai chữ nhất phẩm, hai chữ đều hữu lực, nhìn qua vô cùng khí thế.

Niệm Băng chọn ba món diện thực, là món ăn đặc sản trong ở các địa phương bất đồng trên đại lục. Lúc trước Tra Cực dạy hắn trù nghệ từng nói qua, chỉ cần hắn có thể làm ba loại diện thực này, vậy công phu cơ bản của hắn có thể tính là qua cửa. Ba món diện thực bất đồng này là kiểm nghiệm một chút trình độ của đầu bếp.

"Ai, có ai không, ta sắp chết đói rồi, cho ta một chén mỳ nào." Thanh âm thánh thót vang lên khiến các thực khách nhìn ra cửa, Niệm Băng vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức toàn thân chấn động, tới khi hắn nhìn thấy thân ảnh màu đỏ đứng ở cửa, không khỏi âm thầm kêu khổ, vội vàng cúi đầu. Nhưng vị trí hắn ngồi rất gần cửa, hơn nữa mái tóc màu vàng tại Băng Nguyệt đế quốc cực kỳ hiếm thấy, nhanh chóng khiến cho người vừa tới chú ý.

Thanh âm kinh hỉ vang lên. "Niệm Băng, tốt quá, rốt cục cũng tìm được ngươi, xem ra vận khí của ta quả là tốt." Người đột nhiên xuất hiện ở cửa, đúng là Thanh Phong Trai đại tiểu thư Tuyết Tĩnh. Từ bộ dạng phong trần của nàng có thể thấy được, dọc đường, nàng đi rất nhanh. Một thân y phục võ sĩ màu đỏ lộ ra những đường cong hoàn mỹ, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng không làm giảm đi chút khí khái nào.

Đã bị nhận ra, Niệm Băng bất đắc dĩ đứng lên nghênh tiếp. "Tĩnh tĩnh, sao ngươi lại chạy tới đây?"

Tuyết Tĩnh gặp Niệm Băng, tâm tình cực tốt, cười nói: "Còn không phải tìm ngươi sao? Ngươi đi mà không nói một tiếng, nếu Linh nhi không nói cho ta biết, ta còn không hay ngươi đã rời đi rồi. Ngươi đúng là đồ nhẫn tâm."

Cảm nhận được ánh mắt quái dị của các thực khách, bọn họ tựa hồ đều đang hoài nghi, cô gái như vậy mà cũng bị ruồng bỏ sao?

Niệm Băng không khỏi xấu hổ, cười khổ nói: "Nãi nãi của ta ơi, ngươi nói chuyện chú ý một chút có được không? Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, không cần giống như oán phụ thế."

"Phi." Tuyết Tĩnh mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Ai là oán phụ hả, ngươi đừng có đắc ý, ta tới đây là để bắt ngươi trở về. Nói đi là đi luôn, nếu ngươi không theo ta về Thanh Phong Trai, từ nay về sau ta bám theo ngươi, mỗi ngày đều làm ngươi phiền tới chết." Thanh âm của nàng rất lớn, các thực khách trên mặt đều không giấu nổi nụ cười.

Niệm Băng kéo Tuyết Tĩnh đến xuống bên bàn của mình. "Tiểu thư, cái lỗ tai của ta không điếc ngươi nói nhỏ một chút ta vẫn nghe được."

Tuyết Tĩnh đột nhiên vành mắt đỏ lên, ủy khuất nói: "Thực không nghĩ tới, ngươi lại nói đi là đi luôn, chẳng lẽ, ta làm cho ngươi chán ghét tới vậy sao?"

Niệm Băng lắc đầu, thấp giọng nói: "Không cần đâu, ngươi dừng hiểu lầm. Ta rời khỏi Băng Tuyết Thành cũng là bất đắc dĩ! Ta nghĩ, sau khi ta rời đi không lâu, Băng Tuyết Thành sẽ có ý chỉ của quốc vương truyền xuống triệu ta đi. Nhưng ta lại không muốn mất đi tự do, huống hồ, chí hướng của ta là đi khắp đại lục, học tập sở trường trù nghệ của mọi người, lúc trước không phải ngươi nói đã hiểu rồi sao?"

Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói: "Ta mặc kệ, dù sao nếu ngươi không theo ta về, ta sẽ cùng ngươi đi du lịch khắp đại lục, đúng lúc ta đang muốn đi chơi."

Niệm Băng cười khổ nói: "Như vậy sao được, một nữ hài tử suốt ngày đi theo một nam nhân sẽ khiến người ta đàm tiếu đấy. Chẳng lẽ ngươi không sợ gã Yến Phong kai ghen sao?"

Tuyết Tĩnh trong mắt toát ra một tia quái dị: "Niệm Băng, ngươi nói thẳng ra đi, có phải ngươi chán ghét ta?" Thanh âm của nàng rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại biểu hiện vô cùng chăm chú.

Niệm Băng ngưng một lúc rồi mới nói: "Vốn là có chút chán ghét tính tình của ngươi, sau này ta mới phát hiện, mặc dù tính tình của ngươi hơi xấu nhưng hoạt bát sáng sủa, tâm địa thiện lương, quả thật là một cô gái tốt."

Tuyết Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: "Thật rat a cũng biết, bản thân danh hiệu Phong Nữ là vì mình không tốt, ngươi rời khỏi Băng Tuyết Thành, có một nguyên nhân lớn là vì trốn ta."

Niệm Băng bất đắc dĩ nói: "Ngươi sao lại nói như vậy? Ta đã nói rất nhiều lần, rời khỏi Băng Tuyết Thành hết thảy nguyên nhân đều là do ta, chẳng có chút quan hệ gì với ngươi cả. Chúng ta đã là bằng hữu, sao lại phải so đo những truyện trước kia?"

Tuyết Tĩnh nở nụ cười. "Ngươi đã nói vậy, vậy cho ta đi theo ngươi đi du lịch khắp đại lục đi, đợi danh tiếng ngươi trong Băng Tuyết Thành giảm xuống, ngươi lại theo ta trở về làm trù sư, hoặc chúng ta tùy tiện tìm một chỗ mở quán ăn cũng được, ta xuất tiền, ngươi làm đại cổ đông, thế nào? Ta cho ngươi chiếm một nửa cổ phần, mọi chuyện trong nhà bếp đều do ngươi định đoạt."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx