sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 53 - Băng Hỏa Ma Trù Vs Đà Trù Thần

Bước lùi một bước, Niệm Băng lấy nắm lấy Chính Dương đao trên bàn, hướng mũi đao xuống, để Hỏa Diễm thần chi thạch hướng lên trên, thấp giọng ngâm xướng: "Hỏa Diễm thần vĩ đại! Thỉnh cho phép ta, mượn tả thủ của người, để cho hỏa diễm phủ xuống nhân gian, tiêu diệt hết thảy lực lượng tà ác, để cho hỏa diễm chiếu khắp đại địa, hủy diệt mọi chướng ngại phía trước. Hỏa Thần Đích Tả Thủ." Một đám hồng sắc quang điểm không ngừng ngưng tụ về phía Hỏa Diễm thần chi thạch, quang điểm càng ngày càng sáng bừng lên.

Niệm Băng chĩa đao về phía trước, Hỏa Diễm Thần Tả Thủ to lớn xuất hiện, cả nồi được Hỏa Diễm Thần Tả Thủ đẩy lên, hoàn toàn bị hỏa diễm bao trùm. Niệm Băng đột nhiên khẽ quát một tiếng, tay trái họa xuất một hồng sắc lục mang tinh trong không trung, bàn tay đẩy về phía trước, lục mang tinh trong nháy mắt lọt vào trong Hỏa Diễm Thần Tả Thủ. Trong phút chốc, Hỏa Diễm Thần Tả Thủ vốn từ xích hồng sắc nhất thời chuyển hóa thành tử viêm, ngũ giai hỏa hệ ma pháp đã được đề thăng lên lục giai.

Hắc Dạ kinh ngạc nói: "Pháp trận gia uy, không nghĩ là tiểu tử còn có chiêu thức ấy." Trong ba tháng này, Niệm Băng vẫn cùng hắn tham thảo sự ảo diệu của song hệ ma pháp, nhưng vẫn còn lần đầu tiên bộc lộ thiên phú trong phương diện ma pháp trận. Ma pháp nào cũng có thể thông qua ma pháp trận để gia tăng uy lực, bất quá, khắc họa ma pháp trận cũng rất khó, như Niệm Băng họa xuất ma pháp trận trong không trung như vậy để nhập vào ma pháp, thì cần phải có lý giải vững chắc về ma pháp trận, cùng với sự quen thuộc với hỏa nguyên tố, nói như vậy, chỉ có ma pháp sư chuyên môn nghiên cứu về ma pháp trận mới có có thể đạt được.

Nồi sắt được lục giai tử viêm đốt đến đỏ bừng, nhưng vung lại cũng không vì nước sôi trào đẩy bật ra, bởi vì, lúc này vung cùng nồi đã bị hỏa diễm nung chảy, hoàn toàn hợp thành một thể, thế nhưng nhiệt lượng trong nồi vẫn không ngừng tăng lên, tùy thời đều có thể nổ. Niệm Băng thần thái rất thong dong. Khống chế tử viêm Hỏa Diễm Thần Tả Thủ cầm nồi sắt đặt lại trên bếp. Tay trái vung lên, ba băng châm bay ra, xuyên qua vung nồi tạo thành ba lỗ nhỏ. Băng vào nồi tự nhiên sẽ hóa thành nước, mà nguy cơ nồi sắp nổ cũng không còn, nhiệt khí phóng thẳng lên trên qua ba lỗ hổng. Niệm Băng không hề để ý tới nồi, chuyển tay cầm một quả bí đao lớn đặt lên bàn.

Tử Tu lúc này đã nhào nặn xong bột, bột mì trong tay được nhào nặn một mảng tròn tròn, hắn có thể thấy rõ các cử động của Niệm Băng, trong lòng không khỏi thầm than, lấy ma pháp nhập trù quả thực có ưu thế trời sinh. Mở vung nồi cho vào một chút nguyên liệu. Rồi lấy ra hai vật đã đặt vào trong đó lúc trước lên trên thớt. Hét lớn một tiếng. Một chưởng đánh lên một vật. Bịch một tiếng, chất lỏng màu đỏ văng khắp nơi, Tử Tu nhấc tay, đem vật màu đỏ đó đặt ra bàn, tay phải cong lại, như thiểm điện chộp tới. Lại là bịch một tiếng, vật màu đỏ còn lại cũng trở nên dẹp lép trên bàn. Ngay sau đó, hắn hai tay huyễn hóa thành vô số trảo ảnh, mỗi lần phóng ra, ngón tay cũng đều chính xác đánh lên vật màu đỏ. Hai tay mười ngón giống như cự chùy, không ngừng đánh xuống, khiến hai khối màu đỏ kia nát nhuyễn như bùn. Trọng Ưng Thủ chính là chữ trọng trong đó, ngắn ngủi mười lần hô hấp, hai khối màu đỏ đã biến thành tương, mà bàn lại không hề bị ảnh hưởng gì. Bởi khống chế lực lượng Trọng Ưng Thủ đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong. Đem tương đỏ cho vào nồi, nhất thời, nước vịt sau khi cho tương thịt vào phát ra một mùi thơm nồng.

Niệm Băng đối diện khẽ nhích mũi, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tử Tu. "Hảo phương pháp, gan ngỗng thành tương với vịt già, hai loại nguyên liệu hỗ trợ lẫn nhau, vị đạo hoàn toàn thể hiện ra, Tử Tu tiền bối kỹ nghệ quả nhiên tinh xảo." Thực vật cùng thực vật có thể hỗ trợ lẫn nhau. Thí dụ như Niệm Băng sử dụng gà mái cùng nấm ( ND: nguyên văn là ngọ cô, ngọ là chiều, cô là nấm, tạm dịch là nấm ), có thể tương tác lẫn nhau để tạo ra mùi thơm, có được hiệu quả tốt nhất, thêm vào mùi hương của bào ngư và vây cá. Cùng với phương pháp cách thủy với lửa mạnh, hoàn toàn khiến vị đạo của nguyên liệu dung hợp lại. Loại canh này cũng là thứ tốt nhất mà Niệm Băng làm được. Mà công thức mà Đà Trù Tử Tu sử dụng, hắn căn bản là chưa từng thấy qua, nhưng từ hương thơm đã có thể phán đoán được, đây tất nhiên cũng là một cặp nguyên liệu hỗ trợ lẫn nhau. Muốn nghiên cứu ra một cặp nguyên liệu như vậy, cần phải thử nghiệm vô số lần,

Niệm Băng học trù tám năm, cũng chỉ phát hiện vài loại phối hợp đơn giản mà thôi.Tử Tu làm vậy, có thể thấy được trình độ nghiên cứu của hắn tại trù nghệ. Tử Tu với Niệm Băng liếc nhau, hai cặt mắt sáng ngời, mặc dù bọn họ tỷ thí chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng bọn hắn đều đã từ hành động của đối phương nhận ra sự lý giải sâu sắc đối với trù nghệ. Niệm Băng trù nghệ chủ yếu thể hiện ở một chữ kỳ, mà Tử Tu trù nghệ lại là truyền thống. Đem trù nghệ truyền thống phát huy tới cực hạn, động tác đầu tiên của hắn nhìn như đơn giản, nhưng không có mười năm nghiên cứu cùng khổ luyện, tuyệt đối không cách nào đạt tới cảnh giới viên dung vô khuyết kia, không thể dùng từ thuần thục mà hình dung, động tác của hắn thoạt nhìn rất chậm, nhưng để đạt được kết quả đó thì trù sư bình thường có gấp ba thời gian cũng vô pháp làm được.

Niệm Băng lúc này đang làm gì? Bí đao trong tay hắn đã được cắt ngọn, phần ruột bên trong cũng được móc ra, chỉ còn lại phần cùi dày hai thốn.

Chỉ cần học qua mấy năm trù nghệ, chứng kiến gọt bí đao như vậy đều minh bạch được đây là muốn chế tác chén bí đao, lấy bí đao làm dụng cụ để đựng canh hoặc cháo. Để tăng mỹ quan của chén bí đao, điêu khắc là không thể thiếu được, chính là dùng đao điêu khắc các đồ án khác nhau trên vỏ bí đao. Thế nhưng Niệm Băng phải làm như vậy sao? Đương nhiên không, cấp bậc của hắn đâu có thể dùng điêu khắc thông thường vậy. Để có thể thể hiện thân phận, để đạt tới hiệu quả tốt nhất, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, khi chuẩn bị cùng Tử Tu tiến hành tỷ thí, hắn cũng đã có phương án. Bất quá, có thể thành công hay không hắn một điểm cũng không nắm chắc. Thở sâu, Niệm Băng nhìn thoáng qua Phượng Nữ bên cạnh, Phượng Nữ nhìn hắn cổ vũ. Niệm Băng chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong ngực bốc lên, tin tưởng trong phút chốc sẽ đạt tới cực điểm.

Tay phải vung lên, Ngạo Thiên đao trở lại trên bàn, lúc trở tay lại thì đã biến thành cầm Thần Lộ đao, cẩn thận đem chén bí đao để vào giữa một chiếc mâm đường kính chừng hai thước. Chỉnh vị trí một chút, xác nhận bí đao đúng là ở giữa, Hít sâu, tay Niệm Băng đã động, đao ảnh mờ ảo tựa hồ bám theo một tầng băng vụ, một đao bổ ra, nhất thời một sợi vỏ bí đao nhỏ như sợi tóc tách ra khỏi cùi, nằm trên mâm, sài đao phách ti. Đao pháp mà hắn quen thuộc nhất đã lại xuất hiện, chỉ bất quá, lần này hắn không phải hoàn toàn phách ti. Mà là lột vỏ. Quang hoa trông như mưa bụi không ngừng lóe lên trên mâm, mỗi lần là một sợi vỏ bí đao xanh biếc rơi trên mâm. Kỹ thuật xảo diệu kinh người, mỗi phần được cắt đi đều rất nhỏ, rất đều nhau.

Tử Thanh Mộng lúc này đã vì kích động mà đứng lên. " Bát Ti Trừu Kiển đao pháp ( ND: nhổ sợi kéo tơ ). Mặc dù không phải một trong ngũ đại danh đao, nhưng nếu nói đến loại đao pháp thứ sáu, nhất định là Bát Ti Trừu Kiển này!." Nàng thấy rõ ràng, từ đao công mà Niệm Băng thể hiện, trù nghệ của hắn tuyệt không dưới thúc thúc mình. Phải biết rằng, đao pháp là không thể dựa vào khéo tay mà được, cũng chẳng phải do ma pháp giúp đỡ, đây tuyệt đối là kết quả khổ luyện mà thành.

Nhẹ nhàng xoay mâm, Niệm Băng sắc mặt lặng lẽ như mặt nước giếng sâu, không hề thay đổi. Khi đao quang lóe lên, băng vụ bám theo Thần Lộ đã bao trùm chung quanh chén bí đao, sở dĩ phải dùng thiết ti phương pháp gọt vỏ, nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì hắn muốn cho chén bí đao giữ được hình tròn, mà vỏ bí đao cắt càng mỏng, thì càng dễ đạt được mục đích của hắn.

Tử Tu cũng thấy được Bát Ti Trừu Kiển đao pháp của Niệm Băng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng động tác ở tay hắn không có đình chỉ. Một miếng thịt lưng dài chừng một thước được hắn đặt lên thớt, sau đó đem bột đã nhào nặn ra, dùng Án Nhu Chi Pháp, khiến bột biến thành hình giống hệt miếng thịt lưng. Hai loại tài liệu bất đồng được đặt trên thớt trước mặt hắn, sau một khắc, hắn bắt đầu đập, động tác của hắn rất mãnh liệt, giống như cuồng phong bạo vũ, mỗi kích đều hết sức cuồng bạo, thanh âm ầm ầm như đánh trống, tay trái đập bột, tay phải đập thịt, động tác giống nhau không hề gián đoạn.

Niệm Băng cũng rốt cuộc kết thúc tách vỏ bí đao trong âm thanh ầm ầm do Tử Tu bên kia tạo ra, bí đao được gọt đi phần vỏ màu xanh mực, chỉ còn lại phần cùi trong suốt như bích ngọc, mà tất cả vỏ bí đao cũng tạo thành một vòng tròn chung quanh, phảng phất như một phiến lá sen, đương nhiên, chén bí đao trở nên trong suốt cũng không chỉ nhờ chính bản thân bí đao, mà còn nhờ có Thần Lộ đao, Niệm Băng sở dĩ không chọn Ngạo Thiên đao có tốc độ nhanh hơn mà lựa chọn Thần Lộ, chính là muốn khi phách ti, đem băng nguyên tố đều đặn đưa vào bên trong chén bí đao. Lúc này, chén bí đao đã hoàn toàn bị đóng băng, chỉ là từ bề ngoài không thể nào phân biệt mà thôi. Niệm Băng làm như vậy là có tính toán, chuẩn bị cho động tác phía sau, cùi bí đao rất mềm, nếu như điêu khắc thông thường có lẽ hắn có thể hoàn thành, thế nhưng vì để chiến thắng Đà Trù Tử Tu, hắn không thể không sử dụng lĩnh vực mà mình còn chưa đạt tới, cho nên một điểm cũng không thể nóng vội. Lam quang chợt lóe, Thần Lộ đao về trên mâm. Niệm Băng không tiếp tục hành động, mà là nhìn thẳng vào chén bí đao trước mặt. Hoa văn của bí đao rất nhỏ, lúc này, hắn trong đầu chỉ có nguyên liệu như bích ngọc này mà thôi.

Quang mang chợt lóe, Niệm Băng từ không gian chi giới lấy ra túi chứa Quỷ Điêu, Quỷ Điêu thần đao cũng không phải chỉ có một thanh mà là một bộ đao, lúc đầu Tra Cực đem Quỷ Điêu truyền cho từng nói qua, Quỷ Điêu cửu đao, dùng bạc lấy từ đáy biển sâu, sau nhiều năm luyện với dược vật mà thành, không chỉ tự thân cực kỳ cứng rắn, mà còn có linh tính, linh tính của nó chỉ có thể hoàn toàn thể hiện với Long Vu Tập Vũ đao pháp, cực hạn trong đao công, chỉ có khi tinh thần cùng đao hoàn toàn dung hợp làm một thể thì mới có thể thể hiện được, Quỷ Điêu đao cùng với kẻ thi triển Quỷ Điêu, đều là trọng yếu.

Thanh Quỷ Điêu lớn nhất rơi vào tay Niệm Băng, hắn không nóng lòng hạ đao, mà trước tiên lấy ra một chén nhỏ gạo, đổ vào trong một chiếc chậu sạch, rồi rót nước vào ngâm.

Tử Tu thấy động tác của Niệm Băng, trong lòng thầm hô Quỷ Điêu hai chữ, có chút nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự luyện thành Long Vu Tập Vũ rồi sao?

Niệm Băng nâng chiếc mâm đường kính hai thước lên, tựa như lúc trước chế tác Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn vậy, ở bên dưới mâm ngưng kết một khối băng cứng, mâm được đặt lên trên, khẽ đẩy nhẹ, nhất thời khiến mâm xoay tròn nhanh chóng, Niệm Băng hơi điều chỉnh góc độ của đế, khiến đế cùng mâm hoàn toàn ăn khớp, lúc này, tiếng lách tách từ gạo đang ngâm trong nước phát ra, đó là thanh âm do nước ngấm vào gạo, đây chỉ bất quá là một bước đầu tiên khi đồ cơm, trước tiên đem gạo ngâm vào nước một thời gian rồi mới đồ, gạo chẳng những được thấm nước mà còn dễ phân bố nhiệt khiến mùi vị ngon hơn. Niệm Băng làm, ánh mắt thủy chung không ly khai chén bí đao kia, tay phải duỗi ra trước mặt, Quỷ Điêu dài chừng năm tấc lóe ra hàn quang trứ nhàn nhạt. " Quỷ phủ thần công u lam phấn, điêu long khắc phượng nhất đao hàn." Mỗi chữ thoát ra khỏi miệng hắn, đều hữu lực hùng hồn, khi chữ cuối cùng kết thúc, Quỷ Điêu cũng bắt đầu động. Lòng bàn tay hướng về phía trên, Quỷ Điêu chỉa lên cao khoảng năm tấc, bàn tay phiên chuyển, các ngón tay như dính vào Quỷ Điêu, đâm về phía chén bí đao. Được xưng là trù nghệ giới đệ nhất thần đao, Long Vu Tập Vũ phương pháp, đã xuất hiện.

U lam sắc quang mang từ đầu ngón tay bắn ra, mỗi một lần rung rung cũng tạo thành chín đao, chín là số lớn nhất, đúng như Niệm Băng nghĩ. Dưới tác dụng của Quỷ Điêu, từ chén bí đao tách ra không phải các mảnh vụn, mà là thanh sắc sương vụ li ti giống như băng sương. Quỷ Điêu không ngừng lóe lên ở vị trí đó, u lam sắc quang đoàn thoắt ẩn thoắt hiện. Tại giờ khắc này, Niệm Băng tâm thần đã hoàn toàn nhập vào đao ý, quên tỷ thí, quên hết thảy, trong mắt, trong tâm, trong tay đều chỉ có đao, chỉ có u lam sắc quang đoàn nọ. Ngón tay cổ tay dị thường mềm mại được bao vây trong lam sắc quang đoàn, đã sớm không thể phân biệt được đâu là đao ảnh, đâu là thủ ảnh, chỉ có thanh sắc sương vụ không ngừng bay ra, rơi xuống im lìm trên những sợi vỏ bí đao lúc trước.

Tử Tu vẫn đập lên bột mì cùng thịt lưng trên bàn như trước, nhưng ánh mắt hắn lại thủy chung vẫn hướng đến tay của Niệm Băng, sau hai mươi năm, lại một lần nữa được nhìn thấy trù nghệ giới tuyệt đỉnh đao pháp, hắn sao có thể không kích động? Long Vu Tập Vũ, đúng là Long Vu Tập Vũ, từ thần thái của Niệm Băng cùng đao quang thoắt ẩn thoắt hiện kia, hắn phảng phất lại thấy được Quỷ Trù, kẻ trước kia đã áp chế chính mình cả đời, phong thái của Quỷ Trù tái hiện, khóe mắt của hắn đã ươn ướt, Tra Cực ơi Tra Cực, xem ra ta chẳng những kém ngươi ở trù nghệ, dạy bảo đồ đệ cũng phải kém xa.

Tay trái không ngừng xoay tròn chiếc mâm, khiến cho chén bí đao xoay càng lúc càng nhanh, trong đầu Niệm Băng hiện lên thanh sắc cự long lúc trước, từng thần thái của cự long sống động như thật truyền vào đao phong của hắn, thanh long Tạp La Địch Lý Tư, mỗi động tác gầm, đập, vỗ cánh, ngâm, đều hiện lên rõ ràng trong đầu Niệm Băng.

Tra Cực chưa từng nhìn thấy long nhưng Niệm Băng lại đã gặp được. Thanh long Tạp La Địch Lý Tư là cự long chân chính. Đao công của Tra Cực ở thời kỳ đỉnh phong dù tinh thâm, cũng chỉ có được long hình trong tưởng tượng mà không có được thần tủy của long chân chính. Có lẽ, Niệm Băng đao công còn chưa đạt tới trình độ của hắn, thế nhưng, nhờ nắm biết được thần tủy của long, hắn cũng đã thanh xuất vu lam, cho nên, Quỷ Điêu của hắn sống, long cũng sống.

Điêu khắc cũng không nhất định cần thời gian dài mới có thể tốt nhất, nhất là nhờ có Quỷ Điêu, thanh âm của Niệm Băng tràn ngập vẻ lãnh ngạo, khẩu quyết rốt cục đã xuất hiện.

"Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biến." Phảng phất trong tích tắc này, hắn chính là Quỷ Điêu, u lam sắc quang mang huyễn hóa thành một long hình in lên trên chén bí đao.

"Điêu thành ba đào bách hồi toàn." Thân đao phiên chuyển, u lan sắc quang mang giống như ba đào không ngừng nhập nhập vào bí đao tựa bích ngọc trước mặt.

"Thần công thiên cổ kim phương tại." Đao pháp lại thay đổi, từ di chuyển khe khẽ đã mở rộng ra, mỗi lần đao chém xuống đều tạo thành một khe thật sâu.

"Đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền." U lam sắc quang mang đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, trên chén bí đao phảng phất xuất hiện một vầng trăng rằm. Cả chén bí đao hoàn toàn bao phủ một màu ngân bạch sắc, u lam sắc quang mang giống như nước suối chảy xuôi, phiêu phiêu trên khắp chén bí đao. Thần kỳ đao pháp trong phút chốc biến mất, long khí mờ mờ không ngừng xoay tròn trên chén bí đao, u lam sắc quang mang biến mất. Bạch sắc băng vụ quanh chén bí đao không hề tan biến ngay, khiến chén bí đao mang vài phần thần bí.

Cất Quỷ Điêu, tay phải Niệm Băng có chút run rẩy. Vừa rồi điêu khắc, ngay cả chính hắn cũng không biết là đã xuất ra bao nhiêu đao, ngón tay cổ tay đã mỏi đến cực độ, hắn biết, chí ít là trong vòng ba ngày, tay phải của hắn không thể làm bất cứ chuyện gì được nữa. Thế nhưng tâm tình của hắn lúc này cũng vô cùng sung sướng. Bởi vì, hắn biết mình đã thành công. Rốt cục thành công bước tới chỗ thần tủy của Long Vu Tập Vũ, đạt được sự kết hợp giữa tinh thần cùng trù nghệ, chẳng những Long Vu Tập Vũ tiến nhập đại thành chi cảnh, mà lĩnh ngộ của hắn đối với trù nghệ cũng tiến vào một cảnh giới khác.

Có chút thở hổn hển, Niệm Băng nhìn chén bí đao trước mặt, chiếc bàn xoay tròn dần dần ngừng lại. Băng vụ cũng từ từ biến mất, ngoại trừ Niệm Băng cùng Tử Tu ra, tất cả mọi người toát ra vẻ thất vọng. Bởi vì, bọn họ từ chén bí đao như bích ngọc, chỉ thấy được những đường vân lộn xộn mà thôi, hơn nữa, quanh những đường vân này vẫn còn đầy phấn của bí đao, thứ duy nhất có vẻ kỳ lạ chính là, trên mép trên của chén bí đao, có ba điểm nhô lên, không ai biết làm sao mà hình thành. Nhưng chỗ nổi lên kỳ lạ này, nhìn kỹ thì lại không ra chỗ đẹp đẽ. So với đao ảnh hoa lệ, kết quả hiển nhiên là không thể khiến người hài lòng, ngay cả Tử Thanh Mộng cũng thất vọng ngồi xuống.

Niệm Băng diện vô biểu tình nhìn chén bí đao, rồi quay sang lấy gạo. Đợi cho hết nước, hắn đột nhiên hất cổ tay, gạo ướt trong chén bay lên cao, Thần Lộ đao đã xuất, trong nháy mắt vẽ bốn đạo đao ảnh trên không, gạo được bao phủ hoàn toàn trong đao ảnh, chiếc bồn lúc trước dùng để đựng gạo quay trên không một vòng, tất cả gạo một lần nữa quay trở về bồn phát ra thanh âm trong trẻo, không có hạt lọt ra ngoài.

Đem gạo đổ ngược ra thớt, Niệm Băng lấy một miếng vải quấn quanh trên tay phải, rồi vòng qua cổ tay buộc chặt. Lúc này hắn dùng tay trái lấy Quỷ Điêu ra, là thanh Quỷ Điêu lớn thứ ba, thân đao nhỏ hơn nhiều so với thanh đầu tiên, chỉ khoảng hai phân chiều rộng. Đáng tiếc giờ vô pháp sử dụng tay phải, nhưng mĩ thực trước mặt còn phải tiếp tục làm, tay trái liền động, lúc này, mục tiêu của hắn là gạo. Đương nhiên, hắn dù cho năng lực cường thịnh trở lại, hiện tại cũng không có khả năng điêu khắc cái gì trên hạt gạo, thứ hắn muốn làm vừa đơn giản lại vừa khó khăn, ánh đao lóe lên, từng hạt gạo rơi lại bên trong bồn sắt, lúc này, gạo đã không còn là tròn dài, mà biến thành hình tròn, kỹ xảo cắt gọt này cũng không phải nhanh chóng mà hoàn thành ngay, nếu không phải là tất cả mọi người ở đây đều có mục lực kinh người, tất nhiên sẽ phải tưởng rằng hắn đang làm chuyện vô dụng. Gạo là rất giòn, cho dù sau khi đóng băng cũng vẫn giòn song sau khi đóng băng, nó mặc dù giòn nhưng lại trở nên cứng rắn hơn nhiều. Niệm Băng cần chính là nó cứng rắn, tay phải mới thi triển Long Vu Tập Vũ, tay trái hắn thi triển chính là Cẩm Tự Hư Dũ Thiêu Tự Quyết. Dùng Cẩm Tự Hư Dũ vốn để khắc chữ dùng để gọt gạo thành hình tròn thì đơn giản, mũi đao không ngừng xuất ra, mỗi đao đều tỉa một hạt gạo, theo đao ảnh càng lúc càng nhanh, gạo trên mâm càng lúc càng ít, khi hạt gạo cuối cùng rơi vào bồn, trên bàn chỉ còn lại có một đống vụn gạo. Niệm Băng cũng không đem vụn gạo ném đi, ngược lại còn cẩn thận đặt vào một chiếc nồi nhỏ. Hoàn thành mọi việc, trên mặt hắn rốt cục cũng toát ra một nụ cười mỉm, nhìn qua bàn tay phải được buộc vải, rồi ngẩng đầu hướng về phía Tử Tu.

Tử Tu lúc này vẫn đập bột và thịt, lúc Niệm Băng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mở chiếc vung bên cạnh ra, mùi thơm nồng nặc nhất thời tràn ngập cả trù phòng, Tử Tu thở sâu, có chút tự khen ngợi mình gật gật đầu, tay trái rung lên, lấy một chiếc muôi, quơ một vòng bên trong nồi, tất cả nguyên liệu trong nồi đều được lấy ra, mặc dù nhìn qua thì phi thường đơn giản, nhưng Niệm Băng tim lại đập mạnh, một muôi này tuyệt không đơn giản như bề ngoài, đầu tiên là thời cơ, muôi phóng ra lúc mà nước canh sôi sục mạnh nhất, hơn nữa nhìn kỹ, muôi này kỳ thật là liên tục bảy lần rung chuyển, liên tục biến hóa góc độ bảy lần, khiến tất cả nguyên liệu trong nồi canh đều được lấy ra, một muôi này hoàn toàn thể hiện được trù nghệ tinh xảo của Đà Trù, Niệm Băng tự nghĩ mình cũng vô pháp làm được.

Tử Tu ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, cười quái dị nói: "Tiểu tử, mệt sao, ta bên này sắp xong rồi, xem ra chúng ta đi theo hai cực đoan, ta là hóa phồn vi giản, mà ngươi là hóa giản vi phồn. Nhìn cho kỹ" (ND: phồn - phức tạp; giản - đơn giản ). Hắn lấy bột trên thớt, rồi lại đặt thịt lên trên, mọi người kinh ngạc phát hiện, lúc trước bột mì và thịt đều được đập thành hai hình thù giống hệt nhau, nhục để trên bột mì, căn bản không nhìn thấy bột mì ở phía dưới, mà thịt cũng không thừa ra một chút nào. Tử Tu đè tay lên trên miếng thịt, ngón trỏ tay phải ấn vào bột mì ở phía dưới, đầu ngón tay chọc lên trên. Tạo thành một lỗ xuyên qua cả bột mì lẫn thịt. Miếng bột xoay tròn trên không, Tử Tu liếc nhìn Niệm Băng, trầm giọng quát: "Sinh Tê Hoạt Liệt Trọng Ưng Thủ." Lúc này, dung mạo vốn thô lậu giờ cũng trở nên uy mãnh, hai tay như thiểm điện, huyễn hóa thành vô số thủ ảnh, thanh sắc quang mang xuất hiện ở đầu ngón tay, tiếng như xé lụa vang lên, miếng bột được cắt làm đôi. Kỳ dị là miếng thịt mềm dai cũng không hề nhỏ hơn miếng bột, sau khi cắt thành hai miếng, vẫn đặt chồng lên nhau như cũ, không hề thay đổi. Động tác của Tử Tu không dừng, hai miếng bột được đặt chồng lên lại bị cắt, tiếng xé lụa không ngừng vang lên, bột cùng thịt kết hợp, phân tách không ngừng. Thấy vậy, Niệm Băng trên mặt toát ra vẻ ngưng trọng. Hắn biết, Tử Tu lúc trước đập bột đập thịt phải là thủ pháp phi thường đặc thù, nên mới có thể khiến bột cùng thịt mềm dai đến cực hạn. Nếu mình không đoán sai, hiện tại bột cùng thịt dai như vải. Nếu là mình, cũng không chắc có thể xé được như vậy.

Sau khi Tử Tu liên tiếp xé chín lần, miếng bột biến thành năm trăm mười hai sợi bột mì có màu hồng bạch, hắn không tiếp tục xé, cổ tay xoay tròn sợi bột, giống ma hoa, hồng bạch hòa vào nhau nhìn qua hết sức bắt mắt, Niệm Băng thầm khâm phục, chỉ việc phân biệt được thớ thịt cũng đã là không dễ dàng rồi. Mà Tử Tu dùng Sinh Tê Hoạt Liệt Trọng Ưng Thủ phát huy đến cực hạn, khi bắt đầu xử lý thịt và bột mì, cũng đã dùng thủ pháp đặc thù, ngoại trừ 'Tê' quyết thần kỳ kia, trong quá trình chậm rãi nhào bột kia cũng phải đạt tới hiệu quả giống như Phân Cân Thác Cốt Như Ý Thủ của mình.

Sợi bột mì cuốn thành một đoàn. Thanh quang trên tay Tử Tu chợt đại thịnh, hai tay đồng thời ấn, từ hai đầu sợi bột hướng về phía giữa, khiến trên sợi bột mì xuất hiện một dấu tay, khi dấu tay che kín cụm sợi bột mì, hắn lại kéo ra, lúc này, đường vân xảy ra biến hóa, một màn kỳ dị xuất hiện, từng sợi đều biến thành một đoạn bạch một đoạn hồng, sợi thịt cùng sợi mì tựa hồ nối liền nhau, sau khi hắn kéo chín lần, nắm một đầu đống sợi bột mì, đi tới trước nồi, tay phải lấy từ thắt lưng một thanh thanh sắc đoản nhận giống như của Tử Thanh Mộng.

Niệm Băng đương nhiên biết Tử Tu sắp thi triển cái gì, không khỏi mở to hai mắt nhìn. Tử Tu động tác rất chậm, thân đao chậm rãi hướng về phía trước, khi khoảng cách sợi bột mì một tấc thì ngừng lại. "Thúy -- Mạc -- Tao -- Nhã" từng chữ phát ra. Khi chữ thứ nhất rời khỏi miệng, cổ tay hắn liền rung lên theo một tiết tấu, lúc chữ cuối cùng vang lên, đao đột nhiên trở về trạng thái bất động. Nhưng giờ khắc này, mọi người lại cảm giác được rõ ràng, chuôi này đao sống, tiếng rít chói tai từ trên thân đao phát ra, vốn là một thanh đao đột nhiên hóa thành trăm nghìn thanh, thanh quang giống như nổ mạnh phi ra tứ phía, bao trùm hoàn toàn sợi bột mì trước mặt, đặc điểm lớn nhất của Thúy Mạc Tao Nhã là ở chữ ngưng (ND: đọng), từ tĩnh tới động, chính là trong nháy mắt mà bộc phát.

Đưa mì vào nồi, Tử Tu đậy vung lại, đoản nhận trong tay cắm trên thớt, ánh mắt hướng về phía Niệm Băng. "Thúy Mạc Tao Nhã mấu chốt là ở chữ ngưng, đặc điểm lớn nhất của đao pháp này chính là ở một chữ khoái. Cho dù là Long Vu Tập Vũ của ngươi cũng không có khả năng nhanh hơn so với ta, mà đặc điểm của Long Vu Tập Vũ là ở một chữ vũ, vũ là có linh tính, Thúy Mạc Tao Nhã quả thực không bằng Long Vu Tập Vũ, ở linh tính thì có sự chênh lệch. Cuối cùng chúng ta sẽ so với nhau về vị đạo."

Vừa nói, hắn một lần nữa mở vung, dùng đũa khuấy vài cái, rồi rất nhanh cho vào hơn mười loại gia vị, tiếp tục nói: "Mì này của ta còn cần đun một lúc nữa, hiện tại xem ngươi làm."

Niệm Băng hướng về phía Tử Tu gật đầu, tay phải của hắn mặc dù còn vô pháp phát huy sự linh động vốn có, nhưng ít ra cũng đã không còn run rẩy, lấy đậu hũ đã chuẩn bị sẵn ra, lần này, hắn xuất đao rất chậm, cẩn thận cắt đậu hũ thành khối nhỏ một tấc vuông, tay phải dùng đao lướt qua phía trên đậu hũ, đậu hũ mềm mại nhất thời biến thành cứng rắn, hết thảy cũng đã chuẩn bị xong. Hiện tại cần phải làm chính là gia công cuối cùng, Niệm Băng đi tới trước nồi sắt, Ngạo Thiên đao trong tay vung lên, một đạo đao khí phiêu nhiên bay ra, tách lìa vung khỏi thân nồi, hương thơm nồng nặc hừng hực theo nhiệt khí thoát ra, mùi thơm của thịt gà, nấm hương, bào ngư, vây cá sau khi đun cách thủy đã hoàn mỹ dung hợp làm một thể. Niệm Băng mỉm cười, cũng dùng muôi lấy ra các thứ, chỉ bất quá, Đà Trù Tử Tu chỉ dùng một muôi, hắn lại dùng ba muôi mới lấy được hết các thứ trong nồi ra. Gạo tròn tròn được cho vào nồi, thì thào đọc vài câu chú ngữ, tay phải mà hắn vô pháp dùng sức cũng trực tiếp đặt lên thân nồi nóng rực, lúc tay tiếp xúc với nồi, toàn bộ bàn tay hoàn toàn biến thành màu tím, đây là tác dụng của Tử Viêm Thuật.

Trong phút chốc, nước canh trong nồi sôi ùng ục, không ngừng đẩy từng hạt gạo tròn lên trên, tay trái Niệm Băng lấy ra một đôi đũa, ngẩng đầu hướng về phía Tử Tu mỉm cười, đưa tay đến phía trên nồi, đưa đũa vào nồi, nhẹ nhàng khuấy tròn, tay hắn rất nhịp nhàng, dần dần, mặt nước bắt đầu xuất hiện một vòng xoáy, mà nước cũng không sôi trào như trước, tay phải tiếp tục gia tăng nhiệt, tay trái vẫn như trước không ngừng xoay tròn, sớm đã vượt qua điểm sôi trào nhưng lại không hề sôi trào, gạo hình tròn đều đều phân bố khắp nơi trong nồi, xoay tròn cùng vòng xoáy, trên tay trái Niệm Băng lúc này đã bốc lên một đoàn hỏa diễm, ngăn cản hơi nước nóng bỏng với bên ngoài.

Tử Tu chấn động toàn thân, có chút hoảng sợ nói: "Phá Thủy Bảo Diện Huyền Ngọc Thủ, không nên là Phá Thủy Bảo Diện Huyền Ngọc Thủ, Tra Cực lúc nào ngay cả chiêu này cũng học được."

Niệm Băng động tác trong tay vẫn không ngừng, ngẩng đầu khẽ cười nói: "Đây cũng không phải do sư phụ dạy ta, kỳ thật, ta cũng chỉ là bắt chước mà thôi, tiết tấu của Phá Thủy Bảo Diện Huyền Ngọc Thủ chân chính ta còn chưa thể lĩnh ngộ, bất quá, làm như vậy so với trực tiếp đun thì hiệu quả cũng tốt hơn rất nhiều, có thể khiến gạo chịu đều nhiệt đều đều."

Nấu cháo thì cần khoảng nửa canh giờ mới có thể khiến gạo mềm nát ra thành cháo, nhưng được Tử Viêm Thuật gia nhiệt, Niệm Băng chỉ dùng một phần tư thời gian cũng đã đạt được mục đích, chiếc đũa rời khỏi nồi, hắn đem đậu hũ cho vào giữa nồi, lấy ra măng tre đã chuẩn bị sẵn, Ngạo Thiên đao cấp tốc huy vũ, măng tre biến thành từng sợi xanh lục rơi vào trong nồi, Niệm Băng áp hai tay trên nồi, hai tay đồng thời sử dụng Tử Viêm Thuật cấp tốc gia nhiệt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx