sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 63: Phượng Tộc Đích Bí Mật

"Ngươi cũng đã thấy đấy, ta quả thực không phải nhân loại." Phượng Nữ cười cười tự giễu, toàn thân lại càng thêm run rẩy, thân thể lúc trước còn nóng rực, lúc này lại trở nên có chút băng lãnh.

Niệm Băng kéo Phượng Nữ vào trong lòng, Phượng Nữ cũng không có giãy dụa, tựa trên vai trái Niệm Băng, cảm thụ nhiệt lượng trên người hắn. "Niệm Băng, ngươi làm sao biết được có long nhân tộc tồn tại?"

Niệm Băng lúc này đối với an nguy của chính mình đã không hề lo lắng, từ lúc vai phải bị Long Dẫn Tiễn xuyên qua, hắn cũng đã buông bỏ hết thảy bao phục, giống như hắn đã nói, cho dù còn sống ly khai nơi này cũng sẽ là một phế nhân, đừng nói báo thù cho phụ mẫu, có thể chiếu cố cho chính mình hay không còn chưa biết được. Ôm Phượng Nữ, lúc này bọn họ giống như một đôi tình lữ, niềm vui trong nỗi khổ có phong vị khó tả, Niệm Băng mỉm cười, xé bố y trên áo quấn quanh vết thương, rồi mới đáp: "Ta từ phụ thân của Miêu Miêu nói mà biết ...." Lập tức, hắn đem chuyện sau khi chia tay Phượng Nữ ở Băng Tuyết thành, làm sao gặp được Miêu Miêu, cùng với phụ thân của Miêu Miêu, long triệu hoán sư Hi Lạp Đức kể lại một lần.

"Nguyên lai như thế, trách không được ngươi biết có long nhân tộc tồn tại. Niệm Băng, tới bây giờ, ta cũng không cần giấu diếm ngươi nữa. Ngươi hẳn là đã nghe được Kim Nghê tộc trưởng nọ nói, không sai, ta là phượng tộc nhân. Phượng hoàng cùng các loài to lớn khác, cũng đã từng là sinh vật sống trên đại lục, chỉ bất quá, khác với long tộc, phượng hoàng chỉ có một, chính xác mà nói, số lượng hỏa phượng hoàng vĩnh viễn chỉ có thể là một. Thế nhưng, phượng hoàng khác với long tộc, vĩnh viễn không chết, thời gian vô pháp hạn chế sự tồn tại của người. Thế nhưng, năm đó phượng hoàng đại nhân trong viễn cổ chiến tranh để bảo vệ nhân loại mà bị thương nặng, linh hồn của người đã bị địch nhân công kích trực tiếp, cho dù là năng lực niết bàn trọng sinh cũng không thể khiến cho người tiếp tục sống dưới trời mây, cho nên, trong lúc rơi vào đường cùng, phượng hoàng đại nhân đã đem huyết mạch của chính mình truyền lại cho nhân loại. Nói cách khác, chúng ta phượng tộc nhân kỳ thật chính là nhân loại mang phượng hoàng huyết mạch. Long nhân tộc cùng chúng ta khác nhau. Bọn họ chỉ có một bộ phận huyết mạch nhỏ nhất của long tộc, tựa như Thiết Bối Địa Long vậy, chúng ta cùng thuộc về biến dị nhân, long nhân tộc dựa vào năng lực của long tộc huyết mạch, tộc nhân phần lớn chỉ có năng lực đặc biệt trong thời gian ngắn và phòng ngự. Thế nhưng, bọn họ ngoại trừ thân thể có long lân giáp ra, không hề còn lực lượng nào khác của long tộc. Long, là sinh vật cực mạnh trên đại lục. Hơn nữa vẫn còn tồn tại. Sao có thể đem năng lực của mình truyền cho nhân loại chứ? Mà phượng nhân tộc chúng ta lại khác, thứ chúng ta có, là phượng hoàng lực chân chính, tuyệt đại bộ phận tộc nhân cũng giống như long nhân, đều kế thừa một bộ phận năng lực của phượng hoàng. Thế nhưng, còn có một phần nhỏ tộc nhân lại chân chính kế thừa phượng hoàng huyết mạch, trải qua tiến hóa không ngừng, thậm chí có thể trở thành phượng hoàng chân chính, những người này, chính là vương tộc trong phượng nhân tộc."

Niệm Băng thở sâu. So với sự giải thích bề ngoài của Hi Lạp Đức, Phượng Nữ nói còn đơn giản hơn, những rõ ràng hơn nhiều, "Nói như vậy, ngươi chính là vương tộc trong phượng nhân tộc? Vừa rồi sau lưng ngươi xuất hiện cánh chính là tiến hóa theo lời ngươi sao?"

Phượng Nữ gật đầu, than nhẹ một tiếng, đáp: "Thật không nghĩ tới, ta lần đầu tiên sử dụng phượng hoàng lực lượng lại là cùng long nhân tộc đối nghịch, kỳ thật, chúng ta phượng tộc cùng long tộc có quan hệ rất tốt. Viễn tổ phượng hoàng từng là đệ tử của Long Thần đại nhân, mặc dù lực lượng của phượng hoàng so ra vĩnh viễn kém thần long chân chính, thế nhưng, phượng hoàng cũng có năng lực đặc thù của chính mình. Ta mặc dù là một thành viên trong vương tộc, lại có tiên thiên Cửu Ly thân thể. Nhưng số năm tu luyện dù sao vẫn còn quá ngắn. Tùy tiện sử dụng lực lượng của phượng hoàng khiến ta bị thương tổn rất lớn. Vốn ta còn tưởng rằng có thể mang ngươi đi ra ngoài, thế nhưng, vừa rồi vừa thu hồi phượng hoàng chi dực ta mới phát hiện, ta hiện tại căn bản không có năng lực ly khai nơi này nữa rồi. Muốn chính thức tiến hóa thành phượng hoàng là vô cùng khó khăn, từ lúc viễn tổ phượng hoàng lưu truyền huyết mạch, còn không có một vị vương tộc thành viên nào có thể hoàn thành điều này, giúp cho phượng hoàng một lần nữa xuất hiện trên đại lục."

Niệm Băng suy nghĩ một chút, nói: "Phượng Nữ, Hỏa Diễm thần chi thạch trên Chính Dương đao là hỏa hệ bảo thạch tối tinh thuần, có lẽ nó có thể trợ giúp ngươi mau chóng khôi phục thể lực. Các ngươi biến thân thành phượng hoàng cần có điều kiện gì đặc biệt không? Vừa rồi ngươi biến thân đến trình độ nào?" Vừa nói, hắn vừa đem Chính Dương đao giao cho Phượng Nữ.

Phượng Nữ nhìn Hỏa Diễm thần chi thạch đang lóe hồng quang, mỉm cười, nói: "Cảm tạ ngươi, Niệm Băng. Phượng hoàng lực lượng rất thần bí, lúc đầu, viễn tổ phượng hoàng cũng chỉ là đem huyết mạch lưu truyền lại, liền lập tức chết đi. Đừng nói là ta, chính là trưởng lão trong tộc cũng không biết phượng hoàng tiến hóa cần có điều kiện gì, bọn họ chỉ nói cho ta biết, muốn tiến hóa thành phượng hoàng chính thức cần phải thông qua chín lần tiến hóa. Lần đầu tiên tiến hóa, đều có thể có thêm một một loại năng lực của phượng hoàng, lúc hoàn thành lần tiến hóa cuối cùng, là có thể thoát ly nhân thể, trở thành hỏa phượng hoàng chân chính. Mà ta hiện tại chỉ hoàn thành tiến hóa lần đầu tiên mà thôi, vừa rồi phượng hoàng chi dực ngươi thấy, là lần thứ hai tiến hóa. Thiên tài vĩ đại nhất trong tổ tiên của ta cũng chỉ hoàn thành năm lần tiến hóa mà thôi, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới có thể đạt tới chín lần tiến hóa tối cao, chỉ là mong tăng cường một chút thực lực, để bảo vệ tộc nhân của ta. Dù sao, long nhân tộc chí ít có bảy phân chi, mà chúng ta phượng tộc lại chỉ có một. Nhân loại bình thường chỉ cần uống được * của phượng nhân ( ND: nguyên văn là ' bị chú ', nghĩa là ' ghi chú ', chắc tác giả viết sai ), sẽ có được năng lực của phượng nhân, đồng thời, phượng nhân tộc chúng ta lưu tồn rất nhiều bí mật quý giá, trong nhân loại hèn hạ này, sớm đã có người mơ ước. Ta là vương tộc chiến sĩ trong phượng nhân tộc, cho nên, ta phải càng cường đại mới có thể bảo vệ tộc nhân của mình."

Niệm Băng gật đầu, nói: "Nguyên lai như thế, Phượng Nữ, ngươi có thể tiếp cận thực lực vũ thánh, chính là bởi vì phượng hoàng thân thể có tiến hóa lần đầu tiên? Nếu ngươi có thể chính thức hoàn thành tiến hóa lần thứ hai, có phải là có thể chính thức lấy lại lực lượng trước đây?"

Phượng Nữ cười khổ đáp: "Đừng có nằm mộng, phượng hoàng thân thể tiến hóa chỉ làm gia tăng năng lực, sẽ không tăng cường thực lực của ta. Muốn trở nên cường đại, thì cần phải tự mình không ngừng địa tu luyện. Cho dù chính thức hoàn thành tiến hóa lần thứ hai, muốn hoàn toàn khống chế phượng hoàng chi dực, cũng cần phải một thời gian dài tu luyện cùng thực chiến mới được. Thế gian vốn không có thứ gì không nhọc mà thu hoạch, cho dù là phượng nhân chúng ta cũng vậy. Vừa rồi ta sở dĩ có thể bộc phát lực lượng cường đại, là bởi vì ta thiêu đốt phượng hoàng huyết của chính mình, nhờ có phượng hoàng chi hỏa do phượng hoàng huyết mạch thiêu đốt tạo thành mới có thể sử dụng lực lượng không thuộc về ta. Cho nên, mặt ngoài xem ra ta không sao, thế nhưng, ta hiện tại còn mất máu nhiều hơn ngươi. Hỏa Diễm thần chi thạch mặc dù có thể giúp ta nhanh chóng khôi phục năng lực, nhưng không cách nào giúp huyết dịch tái sinh, phượng nhân tộc thiêu đốt huyết dịch là phương pháp tự cứu mà trong tình huống cực kỳ bất đắc dĩ mới phải tiến hành, rất tổn thương nguyên khí, không đủ thời gian ba tháng thì ta không thể hoàn toàn khôi phục."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Xem ra. Chúng ta cũng chỉ có thể ở chỗ này làm đồng mệnh uyên ương. Phượng Nữ, ngươi bảo ta lại đây, chính là vì muốn trước khi chết nói cho ta biết về thân thế của ngươi?"

Phượng Nữ mặt trắng không còn chút máu liếc Niệm Băng, đáp: "Đương nhiên không đúng, ta gọi ngươi lại đây, là muốn cùng ngươi thương lượng một chút về kế sách sinh tồn. Mặc dù chúng ta đã hãm thân vào tử địa, nhưng cũng không phải là không có cách nào thoát khỏi vòng vây."

Trong lòng Niệm Băng khẽ động, nhìn chung quanh một chút, mặc dù đã tiến vào huyệt động vài trăm thước. Nhưng vách động chung quanh huyệt động lại cực kỳ đặc thù. Có thể tản ra đạm hồng sắc quang điểm, hỏa nguyên tố bên trong huyệt động cực kỳ đậm đặc, chính bởi vì có luồng hồng quang lờ mờ này, mới có thể miễn cưỡng nhìn được sự vật chung quanh. "Phượng Nữ, ý của ngươi là muốn dùng lực lượng của chúng ta đào một đường ra từ trong huyệt động này?"

Phượng Nữ tức giận nói: "Đừng có nằm mộng, chẳng lẽ ngươi không phát hiện nham thạch nơi này vô cùng cứng rắn sao? Hơn nữa chúng ta hiện tại ở trong bụng núi, cứ cho là có bảo kiếm Ly Thiên, bảo đao Chính Dương, muốn đào một thông đạo ra ngoài cũng là không có khả năng. Ta nghĩ, nơi này có nhiệt độ ấm áp như vậy, tất có liên quan tới kết cấu của ngọn núi này. Chỉ có thực vật thôi thì không thể cầm cự được. Ngươi thông minh như vậy, sao không nghĩ đến một hướng khác?"

Niệm Băng ánh mắt sáng rực, trong não linh quang đại phóng, "Nếu không ra được, thì chúng ta đi vào bên trong. Nói không chừng bên trong còn có đương thông ra bên ngoài. Nếu đã vào được, thì cũng phải đi ngó bảo tàng ngó qua một lần."

Phượng Nữ mỉm cười, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu ta đoán không lầm, trong huyệt động này hẳn là có một con hỏa hệ á long sinh sống, cũng chính là long chủ mà Kim Nghê nhắc tới. Á long cao cấp hơn địa long nhiều, nhưng cũng không phải cự long chân chính. Đã có á long ở chỗ này, chúng ta tất có đường ra. Á long cũng có thể gọi là phi long, chúng có thể phi hành, bất quá loại á long này phần lớn rất lười biếng, mỗi lần ngủ đều ngủ liên tục mấy tháng, chúng là cận thân của cự long, cho nên, các long nhân tộc phần lớn đều có thể tìm được một á long, lấy nó làm long chủ, á long có năng lực rất mạnh, hơn nữa lại rất thông minh, chúng mặc dù không phải long chân chính, nhưng bản thân cũng có một chút năng lực của cự long, thực lực chí ít sẽ không kém so với Kim Bối Địa Long vương mà ngươi vừa nói tới, thậm chí còn có thể mạnh hơn. Nhưng á long thân thể rất lớn, khẳng định không thể đi lọt huyệt động này. Nơi này mặc dù đã ở sâu bên trong huyệt động, nhưng ngươi không phát hiện không khí cũng rất thoáng đãng sao? Nếu ta đoán không lầm, con á long kia hẳn là đang nằm ngủ ở nơi tận cùng của huyệt động, mà từ đó, hẳn là có một thông lộ rộng rãi hơn để huyệt động này. Đó chính là thứ mà chúng ta cần tìm."

Niệm Băng hai mắt sáng rực, nếu có thể không chết, ai nguyện ý lưu lại địa phương quỷ quái này chứ? Hơn nữa Long Linh từng nói, cửu giai quang minh ma pháp có thể trị liệu hoàn toàn thương thế hiện tại của hắn. Chỉ cần còn sống thì còn hy vọng! Mặc dù trong lòng rất hưng phấn, hắn vẫn không mất tỉnh táo, gật đầu, nói: "Tốt lắm, chúng ta trước hãy nghỉ ngơi một chút, đợi thể lực khôi phục, đi dò xét sâu bên trong huyệt động. Chỉ cần tìm được thông lộ, ta là có thể bằng ma pháp mà bay ra ngoài, rồi sẽ đưa các ngươi ly khai sơn động."

Phượng Nữ gật đầu, nói: "Khi phát hiện hỏa long nhân không có truy đuổi ta đã có ý nghĩ này, bất quá, hiện tại có mấy vấn đề phải chú ý, mà trong mấy vấn đề, tối chủ yếu chính là chúng ta tuyệt không thể đánh thức á long kia. Nếu không, cứ kể như ta vẫn còn năng lực mạnh mẽ nhất, cũng không thể là đối thủ của á long, chúng ta sẽ chết."

Niệm Băng gật đầu, nói: "Ngươi quen thuộc với long tộc, có vấn đề gì ngươi cứ việc nói thẳng, ta nhất định phối hợp, ta nghĩ, Tạp Lạc hội trưởng bọn họ cũng sẽ phối hợp với ngươi."

Phượng Nữ nói: "Còn nhớ lời hứa của Tạp Lạc với ngươi? Hắn cũng không sai, bảo tàng thật sự tồn tại, trí tuệ của á long đã gần bằng cự long, cho nên, nó cùng cự long có chung niềm yêu thích. Đó chính là thu thập các loại trân bảo. Nơi này nếu là sào huyệt của á long, vậy bảo tàng rất có thể còn lớn hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng. Á long đang ngủ bây giờ là ngủ sâu, thế nhưng, một khi có người dám di chuyển bảo vật của nó, dù là chỉ là một kim tệ, nó cũng sẽ lập tức tỉnh táo lại."

Niệm Băng mục trừng khẩu ngốc, nói: "Không thể nào? Long tộc cũng quá tham tài như vậy sao?"

Phượng Nữ nhoẻn miệng cười, đáp: "Long tộc giữ của đã là ngoại hiệu từ lâu rồi, không có gì kỳ quái. Cho nên, chúng ta nếu muốn còn sống mà ly khai nơi này, thì không thể có bất luận kẻ nào có ý niệm động đến tài bảo trong đầu, nếu không, tất cả mọi người sẽ chết. Á long đối với kẻ dám xâm phạm gia sản của mình sẽ không lưu tình. Đám dong binh này, ta hiểu không rõ lắm, lúc đối mặt với cộng đồng địch nhân thì có thể chung chiến tuyến, thế nhưng, một khi đối mặt với sự hấp dẫn của tài bảo, bọn họ có thể không cầm lòng được, sẽ ảnh hưởng đến chúng ta. Ngươi hiểu chứ?"

Niệm Băng gật đầu, đáp: "Ngươi sợ có người sẽ thuận tay dắt dê. Lo lắng của ngươi hoàn toàn có lý, đừng nói là bọn hắn, nếu ta thấy được ma pháp thư tịch mà chính mình cực kỳ cần, chỉ sợ cũng sẽ không dằn lòng được mà động thủ."

Phượng Nữ bật cười, nói: "Ngươi đã thành bộ dáng này rồi, vẫn còn lòng tham sao?"

Niệm Băng ôm chặt Phượng Nữ, nhắm mắt lại nói: "Thật muốn vĩnh viễn như thế này. Phượng Nữ, ta nghĩ thời gian ta tự do sẽ không quá dài. Nếu có thể còn sống ra ngoài, có lẽ ta sẽ đưa ra lựa chọn trong phương diện cảm tình."

Phượng Nữ trầm mặc một hồi, rồi mới nói: "Ta biết, kỳ thật, đêm qua vẻ mặt của ngươi đã nói cho ta rất nhiều chuyện. Nàng quả thực là hảo nữ hài, nhân gia có thể nỗ lực vì ngươi như vậy, quả thực đáng để cho ngươi yêu. Ta chúc mừng các ngươi."

Niệm Băng không nói thêm gì, khi hắn biết được thân phận chân chính của Phượng Nữ, lại càng thêm minh bạch mình cùng Phượng Nữ vốn là người thuộc hai thế giới, hắn cũng không muốn thương tổn Long Linh thêm nữa. Cho nên, hắn hiện tại chỉ có thể quý trọng thời gian cuối cùng này cùng Phượng Nữ một chỗ mà thôi.

Ngoài động. Kim Nghê mặc cho tộc nhân đắp thảo dược lên vết thương của mình.

"Tộc trưởng, chúng ta ở chỗ này chờ mãi sao?" Một hỏa long nhân tộc chiến sĩ hỏi dò.

Kim Nghê vẻ mặt có vẻ có chút chán nản, dong binh đoàn cường hãn ngoài ý liệu của hắn, nhất là thực lực của Phượng Nữ và Tử Thanh Kiếm khi cuồng hóa, nếu không có bọn hắn, dong binh này sớm đã táng thân ở đây rồi.

Lườm tên tộc nhân kia một cái, Kim Nghê lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi quên phân phó của long chủ đại nhân rồi sao? Không có mệnh lệnh của người, ai cũng không thể tiến nhập hỏa long động."

"Nhưng, những người đó mà đánh thức long chủ đại nhân thìl àm sao? Như vậy, long chủ đại nhân sợ rằng cũng sẽ trách tội."

Kim Nghê trong mắt lãnh quang đại phóng, "Nếu bọn họ thông minh, thì sẽ không làm như vậy. Huống chi, trong bọn họ còn có phượng tộc nhân, sẽ càng không để bọn họ làm như vậy. Ngươi mang một trăm người lên đỉnh núi, nếu bọn họ từ nơi đó chạy ra, ngươi biết nên làm như thế nào. Mặc dù hỏa long động có hai đường ra, nhưng bọn họ cũng tuyệt không có cơ hội nào. Ta muốn vây bọn họ chết ở bên trong. Xem bọn họ có thể kiên trì bao lâu. Nếu bọn họ thật sự đánh thức long chủ đại nhân, ta đây cũng chỉ có thể khóc thương bọn họ mà thôi. Ta nghĩ, long chủ đại nhân dù là trách tội, cũng sẽ không quá nghiêm trọng, ta đã chuẩn bị rất nhiều tuyết ngư khô mà người thích ăn."

"Không được rồi, trưởng lão. Huynh đệ bị thương nặng của chúng ta đã chết hết rồi." Một gã hỏa long nhân chiến sĩ vội vàng chạy tới.

"Cái gì? Sao có thể? Bọn họ thương thế tuy nặng, nhưng với năng lực khôi phục tự thân, không có khả năng chết." Kim Nghê đứng nhanh dậy, kéo động vết thương trước ngực, sắc mặt không khỏi trở nên càng cau có.

"Trưởng lão, là độc, hơn nữa tựa hồ là kịch động chuyên môn nhằm vào chúng ta long nhân tộc. Các huynh đệ toàn thân đều biến thành màu đen mà chết. Ta xem, nhất định là nữ nhân đích kia, trên thanh kiếm của nàng có độc."

Kim Nghê chấn động toàn thân, mặc dù là đối địch, nhưng ấn tượng của hắn đối với Phượng Nữ kỳ thật rất tốt. Cũng không phải do Phượng Nữ xinh đẹp, mà là bởi vì nàng trong lúc giao chiến vẫn hạ thủ lưu tình, cho dù khi trong trạng thái cực kỳ phẫn nộ, nàng cũng không hạ sát thủ.

"Không, tuyệt không thể là nàng. Nếu không, với trạng thái phượng hoàng biến thân, nàng căn bản không cần phải hạ độc cũng có thể dễ dàng giết chết chúng ta, đi, mang ta đi xem." Nói xong, Kim Nghê được tộc nhân dẫn tới phía trong rừng. Hắn cũng không chú ý, trong nháy mắt ngay khi hắn vừa mới vào rừng cây, một đạo màu đen thân ảnh mập mờ nhẹ nhàng chui vào bên trong động huyệt.

Theo thời gian trôi đi, các thành viên của Băng Nguyệt dong binh đoàn tâm thần dần dần ổn định lại. Lý Đắc, Phong Vân cùng Long Linh từ trong không gian hệ ma pháp vật phẩm lấy ra một chút thực vật và nước uống cho mọi người, qua kiểm tra cẩn thận, toàn bộ ba mươi chín người ngoại trừ Long Linh, Lý Đắc cùng Phong Vân ra đều bị thương với nhiều mức độ, trong đó trọng thương có đến hai mươi ba người. Đại bộ phận đều chỉ miễn cưỡng có năng lực hành động mà thôi, may là còn chưa tử vong.

Niệm Băng cùng Phượng Nữ đã quay lại đám người, được Long Linh trợ giúp, vết thương trên bả vai lại được xử lý một lần nữa. Lý Đắc dùng ma pháp lực mới vừa tích tụ lại được tạo ra một thất giai thủy hệ trị liệu thuật, lúc này mới giúp Niệm Băng bớt đau đớn một chút. Thế nhưng, thủy hệ trị liệu tối đa chỉ có thể khiến cho vết thương của hắn khép lại, không thể nối liền đầu khớp xương cùng kinh mạch bị gãy, trong tình huống hiện tại, ở trong huyệt động này, cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Niệm Băng đơn giản đem phỏng đoán của Phượng Nữ nói qua với Lý Đắc, Tạp Lạc, Gia Đặc Lâm, Hoa Nhị mấy người. Vừa nghe có cơ hội trốn thoát, mọi người nhất thời rất hưng phấn.

Tạp Lạc do dự một chút, nói: "Niệm Băng. Nếu chúng ta chỉ lấy cái chai? Chúng ta đã tới nơi này rồi, ...."

Niệm Băng ngắt lời Tạp Lạc, quả quyết: "Là lúc nào rồi, ngài còn tính chuyện này nữa. Có thể còn sống trở về đối với chúng ta mà nói đã là rất may mắn rồi. Chỉ có vứt bỏ tham niệm mới có thể sinh tồn, chẳng lẽ tài vật có thể sánh bằng sinh mệnh sao?."

Tạp Lạc thở dài một tiếng, gật đầu, nói: "Được rồi, chuyện này cứ định như vậy, ta sẽ ước thúc thủ hạ."

Niệm Băng nhíu mày, từ giọng nói của Tạp Lạc hắn không cảm nhận được sự kiên quyết. Lúc này rồi hắn chẳng lẽ vẫn còn ảo tưởng sao? Giờ này khắc này, hắn lần đầu tiên cảm giác được dong binh bị liệt vào loại công hội đẳng cấp thấp cũng là có đạo lý.

"Nếu có người cố động thủ đối với tài vụ này, ta tuyệt đối không khách khí nữa. Vì sinh tồn, ta không ngại giết người." Phượng Nữ lấy Ly Thiên thần kiếm ra, chậm rãi đi tới. Nàng đã không còn run rẩy, Chính Dương đao của Niệm Băng lúc này nằm trong ngực nàng, dựa vào Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao, sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nguyên khí của nàng đã khôi phục vài phần.

Thấy Phượng Nữ xuất hiện, Tạp Lạc sắc mặt nhất thời có vài phần xấu hổ, "Phượng Nữ tiểu thư, người không nên hiểu lầm, ta khẳng định sẽ ước thúc thủ hạ, điểm ấy người có thể hoàn toàn yên tâm. Chúng ta cũng không muốn táng thân ở chỗ này!."

Phượng Nữ gật đầu nói: "Như vậy thì tốt, vì sinh mệnh của mọi người."

Sau khi thương nghị, mọi người quyết định trước nghỉ ngơi vài ngày, chí ít là để thương thế khôi phục một chút, dù sao thực vật và nước uống vẫn còn đủ, trạng thái càng tốt, cơ hội đào sinh càng lớn.

Bởi vì Niệm Băng tay phải trọng thương, Tử Thanh Mộng trở thành trù sư cho dong binh đoàn, bất quá nàng cũng không thể đốt lửa, chỉ đành nhờ Niệm Băng phụ trợ. Bên ngoài trời đã tối, đối với người bệnh mà nói, cơm tối là sự hưởng thụ lớn nhất.

Niệm Băng mang Tử Thanh Mộng tới phía sâu trong huyệt động, đây là một không gian giống như thạch thất, Niệm Băng cười khổ nói: "Nơi này chẳng có gì để đốt, chỉ có thể ma pháp, Tử cô nương, phiền toái ngươi rồi."

Tử Thanh Mộng thở dài một tiếng, đáp: "Phiền toái cái gì, đã tới tình cảnh này rồi, còn sống thoát ra ngoài rồi hãy nói đi." Vừa nói, nàng vừa đem mấy võ sĩ kiếm cắm trên mặt đất, Niệm Băng lấy từ không gian chi giới chảo sắt, các loại gia vị cùng thực vật tài liệu ra, nơi này đã giống một cái trù phòng đơn sơ.

"Tử cô nương, thẳng thắn mà nói, ngươi có hối hận theo ta tham dự hành động của dong binh đoàn lần này không?."

Tử Thanh Mộng nhìn Niệm Băng liếc mắt một cái, đáp: "Nếu nói không, khẳng định là dối gạt ngươi. Bất quá, hiện tại hối hận có ích lợi gì, trước tiên có thể ly khai nơi này rồi hãy nói. Đừng gọi Tử cô nương nữa, gọi ta Thanh Mộng đi. Ngươi không phải đã nói, chúng ta là bằng hữu sao."

Niệm Băng có chút được yêu mà sợ, cười nói: "Thật sự là khó thấy! Bình thường hiếm thấy ngươi khách khí như vậy."

Tử Thanh Mộng hừ một tiếng, đáp: "Ta chỉ là ghét ngạo khí cùng hoa tâm của ngươi mà thôi."

"Ngạo khí? Ta có sao? Hoa tâm? Không phải từ để hình dung ta chứ." Niệm Băng nỗ lực để mình quên đi thương thế trên cánh tay phải, ngữ khí có vẻ rất nhẹ nhàng. Phảng phất như không hề bị vây trong nguy hiểm.

Tử Thanh Mộng nói: "Sao không có? Trước khi ngươi đến học viện, ta vẫn là trù sư trẻ nhất, có thiên phú nhất. Nhưng ngươi đến, cái gì cũng trở nên rối loạn, trù nghệ của ngươi thậm chí còn hơn thúc thúc. Mặc dù ngươi bình thường trên mặt mang vẻ tươi cười, nhưng ngạo khí từ trong xương cốt vô pháp che dấu. Về phần hoa tâm, ngươi xem, ngươi bên người hiện tại có hai nữ hài tử rồi. Còn không gọi là hoa tâm sao?."

Niệm Băng bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới cạnh chảo sắt ngồi xuống. "Tùy tiện ngươi nghĩ thế nào cũng được. Hôm nay ngươi làm chủ trù. Ta tin tưởng, thức ăn ngươi làm nhất định rất ngon. Tất cả mọi người bị thương, tùy tiện làm chút mì cho dễ tiêu hóa là được. Ta có mang theo bột mì, nói ra, vẫn là ta cố ý chuẩn bị mang theo cho chính mình đấy chứ."

Tử Thanh Mộng nhìn Niệm Băng lấy từ không gian chi giới một đống bột, không khỏi cười nói: "Ma pháp sư các ngươi mặc dù tệ bệnh không ít, nhưng quả thực có ưu thế mà võ sĩ vô pháp sánh được. Chúng ta phối hợp một chút đi. Đáng tiếc tay của ngươi bị thương, nếu không, với Phân Cân Thác Cốt Như Ý Thủ của ngươi, nhất định sẽ có mì ngon để ăn rồi."

Niệm Băng thần sắc buồn bã, thản nhiên nói: "Cho dù hoàn toàn chữa trị được thương thế, ta cũng không biết có thể dùng Như Ý Thủ được nữa hay không. Ta hiện tại cánh tay phải ngay cả cảm giác cũng không có. Ngươi nghĩ ta sau này còn nhào nặn bột được sao?."

Tử Thanh Mộng buồn bã nói: "Xin lỗi, ta ...."

Niệm Băng lắc đầu, khẽ cười nói: "Nam tử hán đại trượng phu, cầm được thì cũng buông được, đã như vậy rồi, nhiều lời thì có tác dụng gì. Yên tâm, ta không sao. Bắt đầu đi, đừng để mọi người chờ quá lâu."

Mặc dù trong huyệt động mọi thứ đều đơn sơ, thế nhưng, Niệm Băng lại chuẩn bị mọi thứ phi thường đầy đủ. Dùng chừng đó cũng là đủ rồi. Niệm Băng tựa ở vách tường bên cạnh, bây giờ còn không phải lúc hắn động thủ, nhìn người khác nấu cơm đối với hắn hiện tại mà nói coi như là một loại hưởng thụ, phóng xuất một đê giai Hỏa Cầu Thuật khiến cho huyệt động sáng bừng lên, chỉ thấy Tử Thanh Mộng thuần thục nhào nặn bột mì, động tác của nàng không khác gì Tử Tu lúc thi đấu cùng mình, chỉ bất quá độ thuần thục và lực độ của tay lại kém hơn rất nhiều.

"Thanh Mộng, ngươi cũng học quá Trong Ưng Thủ sao?." Niệm Băng có chút tò mò hỏi.

Tử Thanh Mộng gật đầu, đáp: "Đây là một trong những tuyệt học của trù nghệ giới, ta đương nhiên học qua. Đáng tiếc thúc thúc nói ta là nữ nhân, trời sinh đối với Trọng Ưng Thủ là không dễ dàng nắm vững. Cho nên, ta mặc dù có thời gian luyện tập rất dài, nhưng không thể đến được cái thần bên trong."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Nữ hài tử học tập trù nghệ là chuyện rất tốt, tương lai ngươi nhất định có thể gả cho một trượng phu tốt."

Tử Thanh Mộng đỏ mặt, sẵng giọng: "Ngươi bị thương như vậy còn vẫn nói được lời không thành thật, ngươi nghỉ ngơi một lúc đi, khi cần đun nước ta sẽ gọi ngươi."

Niệm Băng đáp ứng một tiếng, nhắm mắt lại, vừa duy trì Hỏa Diễm Thuật trong tay, vừa tiến vào trạng thái minh tưởng, thân thể của hắn quả thực rất suy yếu.

Rất nhanh, bột đã được nhào nặn xong, Tử Thanh Mộng làm mì rất đơn giản, nàng đem bột nhào nặn thành một mảng lớn, chỉ cần dùng đao cắt ra là được. Lúc trước Niệm Băng khi lấy chảo ra đã ngưng tụ một khối băng lớn bên trong, để tiết kiệm ma pháp lực, hắn cũng không sử dụng hỏa hệ ma pháp để làm tan băng, mà là để cho nó tự tan ra.

Tử Thanh Mộng cầm bột mì đặt trên thớt, ánh mắt chuyển hướng sang Niệm Băng, vừa muốn bảo hắn nhóm lửa, lại phát hiện hắn hô hấp đều đều, tựa hồ đã ngủ. Lúc này Niệm Băng nhìn qua vẫn anh tuấn như trước, suy yếu cũng không ảnh hưởng khí chất của hắn, ngược lại có thêm vài phần sầu muộn, Tử Thanh Mộng trong lòng nhộn nhạo, than nhẹ một tiếng, lại không muốn gọi hắn dậy. Nhìn một chút chung quanh, nàng linh cơ khẽ động, dùng binh khí tạo thành một cái giá bên cạnh Niệm Băng, phía trên đê giai Hỏa Diễm Thuật kia, rồi đem một chiếc nồi nhỏ đặt lên, tạo thành một bệ bếp tạm thời.

Tử Thanh Mộng bật cười, thầm nghĩ, bệ bếp này thật là sáng tạo, nàng không do dự, cho chút mỡ vào nồi, sau đó bắt đầu tiến hành cắt bột. Theo nguyên liệu thêm vào cùng với tài nấu nướng xảo diệu, mùi thơm phát ra, tràn ngập cả sơn động. Đã lâu không hề động thủ nấu nướng, Tử Thanh Mộng không khỏi có chút đắc ý, xem ra kỹ nghệ của mình vẫn còn không tụt lùi!

Lấy một chút nước từ chảo băng đang tan ra, nàng cẩn thận rửa sạch đao, lúc trước trong khi chiến đấu, đao của nàng cũng từng dây máu, hiện nghĩ lại không khỏi thầm cười khổ, thái đao mà dùng làm binh khí quả thực không thích hợp, may mắn đây là lúc nguy nan, nếu không, để thực khách biết mình dùng đao chém người đi cắt bột, không biết sẽ nghĩ thế nào.

"Thơm quá, thơm quá, thơm quá." Một thanh âm đột nhiên vang lên, dọa Tử Thanh Mộng giật thót, xoay người nhìn lại, nhưng lại cũng không hề phát hiện bóng người, chỉ có bộ dáng kẻ kia mà thôi.

"Hừ, dọa ta sao." Bước vài bước tới bên cạnh Niệm Băng, đá nhẹ lên đùi hắn, "Này, đừng giả bộ, biết ngươi sớm tỉnh rồi."

Niệm Băng tỉnh dậy từ trong minh tưởng, lúc trước hắn quả thực quá mệt mỏi, mới vừa đi vào trạng thái minh tưởng thì đã ngủ quên, may mắn là vẫn còn ý niệm duy trì Hỏa Diễm Thuật, mới không khiến hỏa diễm trên tay tắt đi. Dụi dụi mắt, nói: "Bột đã nhào xong rồi sao? Bắt đầu đun nước thôi."

"Giả bộ cái gì, vừa rồi đột nhiên nói chuyện, khiến ta giật thót, ngươi không biết dọa người có thể khiến người chết sao?." Tử Thanh Mộng có chút bất mãn nhìn hắn.

"Ta? Ta vừa rồi nói gì đâu, nhất định là ngươi nghe lầm." Niệm Băng chẳng biết tại sao, nói.

Tử Thanh Mộng nhíu mày, tiếp: "Nơi này ngoại trừ ta ra chỉ còn ngươi, không phải ngươi nói, chẳng lẽ ta gặp quỷ sao?."

Niệm Băng bất đắc dĩ đáp: "Ngươi xác định đó là thanh âm của ta sao?."

Tử Thanh Mộng ngây ra một lúc, suy nghĩ một chút: "Là ngươi cố nói làm ta sợ, thanh âm nọ tựa hồ thô hơn một chút so với của ngươi."

Niệm Băng lắc đầu, "Thôi, xem như ta dọa ngươi đi. Mau nhanh nấu đi. A, nước ngươi cũng nấu rồi. Ta ngửi xem, thơm quá, hẳn là nước cà bung chính tông, không sai, nếu là ta làm, cũng vị tất có thể đạt được như ngươi!."

Được Niệm Băng khen, Tử Thanh Mộng liền quên sự không hài lòng lúc trước, cười nói: "Tha cho ngươi. Đun nước, chúng ta luộc mì thôi."

Với sự trợ giúp của Niệm Băng, không lâu sau, một nồi mì lớn đã hoàn thành, không cần ăn, chỉ ngửi mì, mùi thơm của nước bung khiến người không khỏi ứa nước miếng. Tử Thanh Mộng mặc dù chỉ là võ sĩ cấp bậc kiếm sư, nhưng mang lớn nhỏ hai nồi vẫn thừa sức, hai người theo đường cũ quay lại, mang mì tới cho chúng dong binh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx