Hai nữ tử xuất hiện trong thư phòng Lam Vũ công tước là ai mà có thể làm cho Niệm Băng kinh ngạc như vậy? Các nàng chính là người Niệm Băng từng gặp tại kỹ viện Băng Lan thành, hai tỷ muội Như ý, Như Mộng. Chỉ suy nghĩ một chút, Niệm Băng nhanh chóng đoán được thân phận của cặp tỷ muội này. Lúc đấu hắn đã biết tỷ muội này là gián điệp của Áo Lan đế quốc phái tới Băng Nguyệt đế quốc, lúc này các nàng lại xuất hiện ở phủ công tước của Lam Vũ tại Áo Lan đế quốc, hiển nhiên chủ nhân của các nàng chính là Lam Vũ công tước mà nữ nhi của ân nhân hẳn chính là Lan Thần cô nương hiện không ở trong phủ, bây giờ chỉ thiếu tên phụ tâm bạc hạnh kia thôi. Thật sự là oan gia ngõ hẹp a.
Lam Vũ công tước kinh ngạc nhìn thay đổi của Niệm Băng: "Các ngươi biết nhau sao?"
Như Ý hừ lạnh một tiếng: "Công tước đại nhân, ta vừa rồi nói với ngài về một người trẻ tuổi quái dị chính là hắn, cái tên Ma Sát Sứ kia cũng là bởi hắn mà làm ra chuyện bất lợi đối với chúng ta. Đừng thả hắn đi, bảo hắn gọi tên Ma Sát Sứ sau lưng ra đi." Nói xong nàng rút thanh kiếm của mình ra.
"Tỷ, hắn không phải người xấu." Như Mộng cản tay của tỷ tỷ lại. Vừa rồi hồi báo với công tước hoàn toàn là Như Ý tự mìnhnói, Như Mộng vài lần muốn đính chính nhưng không có cơ hội. Như Ý cả giận nói: "Cái loại nam nhân đến kỹ viện này có thể là người tốt á, ngươi mau tránh ra, ngày đó nếu ngươi không buông tha cho hắn, có lẽ ta đã không chịu nhục dưới tay Ma Sát Sứ."
Lam Vũ trầm giọng nói: "Như Ý, dừng tay, không được làm càn."
Người khác nói có lẽ Như Ý sẽ không nghe, nhưng nàng đối với Lam Vũ có sự tôn kính đến từ nội tâm, nhanh chóng thu kiếm đứng sang một bên. "Xin lỗi, công tước đại nhân."
Lam Vũ ánh mắt chuyển hướng sang Niệm Băng, nhíu mày nói: "Tiểu tử, làm một nam nhân, có thể phong lưu nhưng không nên hạ lưu, sau này đi ra ngoài làm chuyện phong nguyệt ít đi. Ta muốn biết Ma Sát Sứ mà Như Ý nói cùng ngươi có quan hệ gì."
Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Ngài muốn biết có lẽ không chỉ quan hệ của ta với hắn mà còn muốn biết lai lịch của Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp nữa đúng không? Nếu là người khác hỏi, ta nhất định sẽ không trả lời, nhưng ngài là trượng phu của Ngọc a di, ta cũng không muốn giấu diếm. Kỳ thật, ta chính là Ma Sát Sứ. Lúc ấy bởi vì Như Ý tiểu thư chẳng phân biệt tốt xấu đã xuống tay hạ sát thủ cho nên ta mới hóa trnag trừng phạt nàng. Thẳng thắn mà nói, nếu không phải Như Mộng tiểu thư ngỏ lời cầu xin, nàng đã sớm chết trong tay ta rồi."
Lam Vũ công tước trong mắt quang mang đại thịnh. "Ngươi chính là Ma Sát Sứ? Ta hy vọng ngươi có thể giải thích một chút."
Như Ý và Như Mộng cũng đồng thời toát lên ánh mắt giật mình. Niệm Băng thản nhiên ưỡn ngực, lãnh đạm nói: "Chuyện này ta không có gì để giải thích, cũng không muốn giải thích gì. Như Ý cô nương là kẻ dưới tay của ngài, ngài nên tin tưởng lời của nàng."
Lúc này trái tim của hắn tựa như bị kim đâm, đau đớn không thể chịu được, bởi vì, hắn thấy vị Ngọc a di mà mình tôn kính nhất ở bàn đọc sách trong mắt toát lên vẻ lạnh như băng và một tia sát khí. Đúng vậy, mặc dù Ngọc a di trong lòng mình có địa vị rất cao, nhưng dù sao nhiều năm như vậy, cho tới nay cũng chỉ gặp qua có hai lần thôi, bản thân dựa vào cái gì mà khiến người ta tin tưởng được đây?
Niệm Băng cười, vẻ bi thương nồng đậm trong mắt khiến Ngọc Như Yên trong lòng chấn động.Niệm Băng trong tim cảm thấy lạnh, rất lạnh, từ sau khi rời khỏi Đào Hoa Lâm, hắn lúc nào cũng duy trì cảnh giác, đối đãi với bất cứ ai cũng có chút bảo lưu, cho dù là Phượng Nữ cũng không ngoại lệ. Mà hôm nay nhìn thấy Ngọc Như Yên xong, hắn rốt cuộc buông lỏng tâm hồn, mất đi cha mẹ chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn, mà trong tim hắn, Ngọc Như Yên ôn nhu hiền lành tựa như mẫu thân, mặc dù hắn cũng biết rằng Ngọc Như Yên và Lam Vũ công tước hoài nghi mình là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng vẫn đau xót vô cùng mãnh liệt.
Hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình phục tâm tính bản thân, hắn ngay cả nhìn lại cũng không muốn, buồn bã nói: "A di, bất kể người nghĩ thế nào về ta, trong lòng ta, người thủy chung là người ta tôn kính nhất. Ta sẽ đi, sau này cũng không trở lai nữa. Nhưng ta hy vọng người có thể cho ta một cơ hội, làm cho ngài một bữa ăn xong, ta sẽ lập tức rời khỏi."
Vừa nói hắn vừa lấy Thiên Hoa Bài chưa từng rời khỏi mình bảy năm nay từ trên cổ xuống, đi tới bên người Ngọc Như Yên, nhìn thoáng qua khỏa hồng sắc bảo thạch trên ngọc bài, thở dài một tiếng, đem Thiên Hoa bài đặt ở trên bàn . Ngọc Như Yên hờ hững nói: "Ngươi thật sự không có gì để giải thích sao?"
Niệm Băng lắc đầu nói: "Đối với người và công tước đại nhan mà nói, ta chỉ là một ngoiại nhân, năm đó gặp người có thể nói là duyên phận, có lẽ bây giờ duyên phận của chúng ta đã tận."
Ngọc Như Yên trong mắt lãnh quang đại phóng. "Niệm Băng, cả đời này ta thống hận nhất chính là nam nhân bạc bẽo, nhất là loại nam nhân vì dục vọng của mình mà khiến nữ nhân thống khổ. Như Ý là ta nuôi lớn, nàng tính cách cương liệt, tuyệt sẽ không nói dối. Không sai, ta lựa chọn tin tưởng nàng. Ngươi có vẻ bề ngoài rất đẹp rtai, nhưng nếu ngươi dùng vẻ bề ngoài để khi dễ nữ nhân, vậy ngươi còn không bằng một tên chu nho khiếm khuyết. Ngươi đi đi, ta bây giờ không có tâm tình ăn gì, lại càng không muốn ăn cái gì ngươi làm."
"A di, người thất sự không thể cho ta một cơ hội báo đáp cho người sao?"
Niệm Băng đột nhiên cảm giác được hô hấp của mình có chút khó khăn, con mắt có phần mơ hồ. Ngọc Như Yên vừa muốn nói gì đó, lại bị Lam Vũ công tước mở miệng ngăn lại. "Như Yên, để cho hắn làm đi. Ta thấy đứa nhỏ này không phải loại nam nhân như vậy. Có lẽ chỉ là nhất thời sai lầm thôi."
Ngọc Như Yên nhìn trượng phu của mình, lại nhìn Niệm Băng, lãnh ý trong mắt nhạt đi vài phần, hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa. Niệm Băng vẻ mặt bình tĩnh khom người hành lễ với Lam Vũ công tước, nói: "Đa tạ công tước đã cho ta cơ hội này. Phiền ngài xắp xếp một cái bàn làm bếp ở diễn võ trường được không? Nếu ở trong phòng bếp thì không tiện thi triển, chỉ cần một cái bàn lớn là được rồi, những tài liệu khác ta đã chuẩn bị đầy đủ."
Lam Vũ vuốt cằm nói: "Được, Như Ý, ngươi đi đim chuẩn bị theo lời Niệm Băng, chúng ta cùng tới diễn võ trường."
Như Ý đáp ứng một tiếng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Niệm Băng, rời khỏi thư phòng, Niệm Băng đi theo phía sau nàng, hắn cũng không nói với Như Ý điều gì. Lúc này, tâm tro ý lạnh, hắn cũng không muốn nhiều lời, huống chi, Như ý cũng là một người đáng thương.
Thấy Niệm Băng đi khỏi, Như Mộng vội vàng nói: "Công tước đại nhân, phu nhân, các ngươi đều hiểu lầm rồi, kỳ thật Niệm Băng không phải loại người đó." Lam Vũ và Ngọc Như Yên cùng ngây người. Ngọc Như Yên cau mày nói: "Ý ngươi là vừa rồi Như Ý dối gạt chúng ta?"
Như Mộng toàn thân cứng đờ. "Không, kỳ thật, tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ có chút kích động mà thôi."
Lập tức, nàng đem chuyện xảy ra hôm đó dựa theo cái nhìn của mình kể hết một lượt từ đầu tới cuối. Nghe Như Mộng nói xong, Lam Vũ chau mày nói: "Sẽ không như vậy chứ! Theo nhận thức của ta, Như Ý mặc dù tính tình cương liệt, nhưng thủy chung là người biết đặt đại cục lên đầu, nếu không ta cũng sẽ không để cho nàng làm tổng quản hệ thống tình báo phương bắc. Ta thật không tin được tính cách của nàng lại có chuyển biến lớn như vậy. Như Mộng các ngươi có phải có chuyện gì gạt ta, trên người Như Ý rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không?"
Cơ trí của hắn đã nhìn ra chút sơ hở, một người tính cách thay đổi, không thể nào lại không có nguyên nhân. Như Mộng phác một tiếng, quỳ xuống mặt đất. "Công tước đại nhân, phu nhân, ta không thể nói, chuyện này quan hệ tới danh tiết của tỷ tỷ. Tỷ tỷ, tỷ tỷ chị ấy đã rất đáng thương rồi, xin các người đừng truy cứu nữa được không?"
Ngọc Như Yên toàn thân chấn động, trong mắt quang mang liên thiểm. "Ta biết rồi, nguyên lại là hắn, ta đã thấy Như Ý hai năm nay thay đổi rất nhiều, còn thỉnh cầu được điều ra ngoài nữa. Nguyên lai là như vậy. Hừ, ta không tha cho tên tiểu tử ấy đâu."
Như Mộng kinh hãi, chặn lại nói: "Phu nhân, ký thật chuyện này cũng không hoàn toàn vì Lam Tầm đại ca, hắn cũng có nỗi khổ của mình trong phương diện tình cảm."
Mới nói xong câu này, nàng đột nhiên phát hiện ánh mắt Ngọc Như Yên biến đổi, lúc này mới hay mình lỡ lời. "Phu nhân, ta..."
Ngọc Như Yên toàn thân lóe lên một tầng ngân sắc quang mang. "Lam Tầm, ra là tên tiểu tử này. Được lắm, các ngươi dấu diếm ta đến khổ. Như Mộng, ngươi đem tất cả mọi việc nói cho ta. Ngươi có biết, chuyện tỷ tỷ ngươi với Niệm Băng liên quan tới mạng người, nếu ngươi không nói, ta sẽ phân xử nàng."
Ngọc Như Yên làm thê tử của Lam Vũ công tước, một tiểu cô nương như Như Mộng sao có thể so sánh được. Chỉ một câu dò xét thử đã phát hiện hết thảy, nàng bây giờ cũng đã minh bạch ánh mắt vừa rồi của Niệm Băng, trong lòng tràn ngập hối nhận, nhưng bây giờ việc cấp bách là biết chuyện gì xảy ra với Như Ý.
Đi tới diễn võ trường, Niệm Băng một mình đi tới bóng râm, đứng đó. Hôm nay ở nơi này không có ai luyện võ, diễn võ trường trống rỗng, chỉ ngẫu nhiên thấy được người hầu của công tước phủ đi qua. Hắn đột nhiên nhớ tới những lời lúc đầu Tra Cực truyền thụ trù nghệ từng nói với mình, khi đó Tra Cực nói, một trù sư bình thường, trong quá trình trế biến có một điều rất quan trọng phải chú ý, đó là khống chế tam tình của bản thân, trong quá trình chế biến phải tận tực đừng để tâm tình ảnh hưởng tới trù nghệ bản thân, đem kỹ nghệ của mình hoàn toàn phát huy. Nhưng khi trở thành trù sư kỹ nghệ hàng đầu thì trên phương diện tâm tình lại hoàn toàn trái ngược, không cần phải khống chế mà là phải đem tâm tình hoàn toàn phát huy ra. Dùng tâm tình ảnh hưởng tới mỹ thực của bản thân. Đối với trù sư cao cấp nhất, với tâm tình bất đồng cho dù là cùng một món ăn cũng sẽ làm ra món ăn mùi vị bất đồng, tâm tình là thứ trù sư đỉnh cao phải học tập. Bây giờ, bản thân trong lòng tràn ngập bi thương, có thể làm ra món ăn thế nào đây?
Hắn không biết, nghĩ thế nào cũng không ra. Hít một hơi dài, lại thở dài một tiếng, dù sao làm xong bữa ăn này, bản thân mình cùng Ngọc Như Yên a di cũng không còn quan hệ gì, sau này không còn qua lại gì nữa.
"Vị huynh đệ, trước kia ta tựa hồ chưa từng gặp ngươi."
Một thanh âm ôn hòa từ sau lưng vang lên. Niệm Băng toàn thân chấn động, bị người khác tới gần bên mình mà bản thân không hề phát giác, thật sự là quá sơ xuất. Xoay người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc y phục võ sĩ màu lam, lưng đeo trường kiếm đứng sau lưng mình. Người này tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nhất là trên người tản mát ra anh khí bừng bừng, khiến người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm, từ khí tức cường đại như ẩn như hiện trên cơ thể hắn có thể thấy hắn ít nhất cũng có cảnh giới đại kiếm sư, thậm chí có thể là vũ đấu gia.
"Xin chào, ta vừa mới tới phủ công tước."
Niệm Băng khách khí bình thản trả lời. Võ sĩ áo lam chứng kiến dung mạo Niệm Băng, trong mắt không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc, hắn luôn luôn tự hào về dung mạo hơn người của mình, nhưng đứng trước mặt thanh niên tóc vòng này quả thật lại kém hơn rất nhiều. "Huynh dài thật sự là phong thái chiếu nhân, ta gọi là Lam Tầm, là thị vệ của công tước đại nhân, không biết ngươi tên là gì? Tới phủ công tước có việc gì?"
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Ta là Niệm Băng, là trù sư tới để nấu ăn cho công tước phu nhân."
"Trù sư?" Lam Tầm trong mắt toát lên vẻ khinh ngạc, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Niệm Băng vài lần, ánh mắt quái dị nói: "Ngươi là trù sư sao?" Niệm Băng mỉm cười nói: "Sao, không giống sao? Sự thật sẽ chứng minh thôi."
Mới nói xong câu này, Như Ý dã dẫn người đi tới diễn võ trường, chỉ huy người hầu trong phủ công tước chuẩn bị tốt bàn làm bếp, khi vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Niệm Băng và Lam Tầm đứng cùng một chỗ, khuôn mặt lập tức như phủ một tầng sương lạnh, thấp giọng mắng: "Thật là vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần nhân."
Niệm Băng dứng cách trung tâm diễn võ trường không xa, hơn nữa hắn sau khi ăn rất nhiều mật rắn, thính lực và thị lực đều gia tăng rất nhiều, nghe vậy không khỏi động tâm, ánh mắt nhìn về phía Lam Tầm, lúc này trên măt Lam Tầm cũng xảy ra biến hóa, trong đôi mắt đen toát ra tình cảm phức tạp. "Ngươi là nam nhân đã phụ như ý cô nương."
Thanh âm của Niệm Băng càng lạnh, bản thân và Ngọc Như Yên a di quan hệ trở nên khẩn trương như vậy chính là bởi vì Như Ý nói với công tước. Mà biến hóa cua Như Ý chính là bởi bị nam nhân kia ruồng bỏ. Lam Tầm biến sắc nói: "Ngươi nói vậy là ý gì, ta từ trước tới giờ chưa từng phụ nàng, là nàng không nên rời khỏi ta. Xem ra ngươi biết cũng không ít a!"
Niệm Băng kinh ngạc nói: "Ngươi không phụ như ý? Sao ta lại nghe nói ngươi vì một nữ hài tử hấp dẫn mà phụ bạc nàng?"
Lam Tầm trong mắt toát lên một tia khổ sở. "Ta không biết Như Ý nói với ngươi cái gì, nhưng tình cảm của ta với Như ý tuyệt đối là thật, ai, Như Ý cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá quật cường."
Niệm Băng tiếp tục hỏi: "Vậy lúc đầu nếu nguơi ở cùng một chỗ tại sao lại đối đãi đặc biệt ân cần với nữ nhân khác?"
Lam Tầm cau mày nói: "Ân cần với nữ nhân khác? Xem ra Như Ý tới bây giờ cũng không tin tưởng ta. Không sai, trước kia ta thích Thần tiểu thư, nhưng sau đó trong lúc ta đang thất ý, Như Ý đi vào thế giới của ta, là nàng quan tâm tỷ mỷ tới ta, khiến ta từ trong cơn thất luyến khôi phục lại. Khi đó ta mới phát hiện, nguyên lai nàng mới là người phụ nữ thích hợp nhất của ta, cho nên chúng ta mới ở cùng một chỗ, ta yêu nàng thật lòng, đồng thời ta cũng tự nhận ra vị trí của mình, ta với Thần tiểu thư không nói tới địa vị, chỉ là nhân phẩm, tướng mạo của nàng ta cũng không xứng cho nên ta sớm đã buông tha cho tình cảm trước kia. Sau đó Thần tiểu thư từ chỗ sư phụ trở lại phủ, ta đã có thể coi nàng như muội muội, công tước đại nhân từ nhỏ nuôi dưỡng mấy cô nhi chúng ta, làm thị vệ của ngài, ta quan tâm tới sinh hoạt của tiểu thư, an bài tốt mọi chuyện cho tiểu thư có gì sai? Trước kia chuyện này cũng đều do một tay ta hoàn thành, nhưng Như Ý không chịu nghe ta giải thích, nàng một mực cho rằng ta vẫn còn tình cảm với tiểu thư, còn có ý với tiểu thư. Cho dù ta giải thích thế nào nàng cũng không nghe, mỗi ngày đều quấn lấy ta, cãi nhau vì chuyện này. Ta là một nam nhân, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, có một hôm, ta thật sự bị nàng dây dưa, tức giận không thể chịu nổi mới nói vài câu thương tổn tới nàng. Kết quả là ngay hôm sau nàng hướng công tước đại nhân tỉnh cầu ra ngoài, không chịu để ý tới ta nữa. Ai, lúc đó ta cũng là quá xúc động, Như Ý mặc dù là một nữ hài tử, nhưng nàng quá cố chấp, ta vẫn nghĩ biện pháp tới gần nàng, nhưng nàng thủy chung vẫn lạnh nhạt như một khối băng sơn."
Niệm Băng trợn tròn mắt nhìn Lam Tầm, bản thân sẽ không xui xẻo tới mức đó chứ, vậy mà lại thành vật hy sinh của một chuyện hiểu lầm. "Lam huynh, lúc đó ngươi làm thương tổn Như Ý cô nương, có phải ngươi nói rằng, ngươi đối với nàng hữu dục mà vô tình, Như Ý cô nương chỉ là vật thay thế cho Thần tiểu thư mà thôi, ngươi chỉ yêu mình Thần tiểu thư. Có đúng không?"
Lam Tầm cũng trợn tròn hai mắt. "Không thể nào, chuyện này mà ngươi cũng biết. Nói, ngươi và Như Ý quan hệ như thế nào?"
Nhìn Lam Tầm vẻ mặt bất thiện, Niệm Băng chặn lại nói: "Ta không có quan hệ gì với Như Ý cô nương, mọi chuyện đều là Lan Mộng cô nương nói cho ta biết. Lam huynh, sao lúc đó ngươi lại nói như vậy? Ngươi chẳng nhẽ không biết một câu nói đó sẽ làm tổn thương nữ nhân tới múc nào à?"
Lam Tầm lặng người, nói: "Ngươi tưởng ta muốn nói như vậy hay sao? Nhưng Như Ý từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, nàng quá tự ti, chuyện gì cũng đều chỉ nghĩ tới mặt xấu, nàng mỗi ngày đều hỏi ta có phải bởi vì nàng đã lên giường với ta nên ta mới ở cùng với nàng, có phải vẫn còn yêu Thần tiểu thư. Ngươi nghĩ xem, ta mỗi ngày đều có rất nhiều việc, nàng hôm nào cũng dây dưa như vậy, ta có thể chịu được sao? Hôm đó ta nhất thời phẫn nộ, không suy nghĩ, cứ theo ý tứ của nàng mà nói."
Cuối cùng Niệm Băng cũng hiểu rõ, nguyên lai mọi chuyện cũng không hoàn toàn do lỗi của Lam Tầm, vấn đề chính thức đều do Như Ý, vỗ vỗ bả vai Lam Tầm nói: "Vậy ngươi có còn thích Như Ý không?"
Lam Tầm khổ sở nói: "Nếu ta không thích nàng, sao lại thống khổ như vậy? Nhất nhật phu thê bách nhật ân, chúng ta đã làm chuyện phu thê, ta thực sư yêu nàng, sao lại không lo lắng được?"
Niệm Băng gật đầu nói: "Nếu ngươi thực sự yêu nàng thì nên dũng cảm lên, cái đó gọi là yêu càng đậm, hận càng sâu. Như Ý đối xử với ngươi như vậy chứng tỏ nàng căn bản là không quên được ngươi. Đã như vậy, ngươi có rất nhiều cơ hội, chỉ còn xem bản thân ngươi có thể nắm chắc được không thôi. Nàng từ nhỏ đã tự ti, ngươi phải kiên nhẫn khuyên giải mới có thể dần dần chuyển biến. Ta nghĩ trước kia các ngươi nhất định trao đổi quá ít nên mới xuất hiện nguy cơ không tín nhiệm nhau như vậy. Ngươi là nam nhân, nên chủ động mới đúng."
Lam Tầm gật đầu, mỉm cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, lần này vất vả lắm Như Ý mới trở lại, ta sớm đã quyết định, bất luận ra sao lần này cũng phải giữ nàng lại. Huynh đệ, chúng ta mặc dù lần đầu gặp mặt, nhưng đã tâm đầu ý hợp, cám ơn ngươi đã khuyên bảo. Ai, chỉ là bây giờ ta cũng không biết lúc nào tới gần nàng là tốt nhất."
Niệm Băng mỉm cười lắc đầu nói: "Lam huynh không cần khách khí. Kỳ thật thời cơ không khó tìm, muốn cho Như Ý hồi tâm chuyển ý, việc đầu tiên ngươi phải làm chính là có được sự ủng hộ của công tước và công tước phu nhân. Ta thấy bọn họ là người Như ý cô nương tôn kinh nhất. Nếu ngươi đã quyết định ở cùng một nơi với Như Ý, tại sao không nói với công tước và công tước phu nhân."
Nghe Niệm Băng nói những lời này, Lam Tầm đôi mắt sáng lên, vỗ mạnh lên đùi nói: "Đúng vậy! Ta sao lại không nghĩ tới chứ. Niệm Băng, ngươi thật sự đã nói một lời làm người trong mộng bừng tỉnh. Được, ta cũng nên đi đề thân với công tước đại nhân. Chỉ cần công tước đại nhân đồng ý hôn sự của chúng ta, hết thảy đều sẽ đơn giản hơn nhiều." Nói xong hắn xoay người muốn đi.
"Ngươi gấp cái gì?" Niệm Băng kéo tay Lam Tầm lại. "Công tước và công tước phu nhân lập tức sẽ tới đây nếm thử mỹ thực do ta làm, ngươi muốn đề thân với Như Ý cô nương không phải rất tiện sao? Cũng càng biểu hiện thành ý của ngươi. Ân, ngươi xem, bọn họ tới rồi."
Lúc này, Lam Vũ công tước, Ngọc Như Yên cùng với Như Mộng ba người đồng thời từ hậu viện đi tới diễn võ trường. Lam Vũ và Ngọc Như Yên sắc mặt đều dị thường âm trầm, mà Như Mộng lại cúi đầu, bộ dáng tâm sự ngổn ngang.
Niệm Băng cũng không biết hiểu lầm của mình đã được xóa sạch, vừa nhìn vẻ mặt của bọn họ, trong lòng nhất thời trầm xuống, huých Lam Tầm bên cạnh nói: "Ngươi còn không mau đi đi."
Lam Tầm trong lòng lúc này chỉ có Như Ý, cũng không chú ý tới vẻ mặt vợ chồng Lam Vũ công tước. Niệm Băng đẩy nhẹ hắn một cái, hắn mới nhanh chóng bước lên, đi tới trước mặt vợ chồng Lam Vũ công tước. Ngọc Như Yên đang mang một bụng tức khí mà không có chỗ bùng phát, cảm giác có người tới gần, định thần nhìn lại, chính là Lam Tầm mà mình đang muốn tìm, nhất thời khí vãng thượng tràng, vừa muốn mở miệng đã thấy Lam Tầm phác một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất.
"Công tước đại nhân, công tước phu nhân, Lam Tầm có việc bẩm báo."
Lam Vũ giơ tay ngăn Ngọc Như Yên phát tác, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì, ngươi nói đi."
Lam Tầm nuốt nước bọt, liếc mắt nhìn Như Ý khuôn mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa, lúc này mới nói: "Công tước đại nhân, Lam Tầm nhờ sự chỉ đạy của người và phu nhân mới có ngày hôm nay. Mặc dù Lam Tầm biết bản thân không xứng nhưng trong lòng vẫn coi người như phụ thân. Có chuyện ta vẫn chưa từng nói với người và phu nhân, kỳ thật ba năm, trước ta và Như Ý đã giao hảo, hy vọng công tước đại nhân và phu thê có thể cho phép ta cưới nàng. Ta đối với Như Ý tuyệt đối là chân tâm."Nói xong, cung kính cúi đầu vái vợ chồng công tước ba cái.
Lam Vũ và Ngọc Như Yên đôi mắt vốn ẩn hàm tức giận trong nháy mắt đầy vẻ kinh ngạc, mà Như Mộng đang cúi đầu cũng ngẩng lên nhìn Lam Tầm, khuôn mặt ngạc nhiên. Bọn họ ai cũng không nghĩ tới ngay lúc này đây Lam Tầm lại nói ra những lời như vậy mà Như Ý đứng cách đó không xa toàn thân cứng ngắc, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ngốc trệ. Vẫn là Lam Vũ tâm tính vững vàng nhất, bình tính nói: "Ngươi muốn kết hôn với Như Ý?"
Lam Tầm kiên định gật đầu nói: "Xin công tước đại nhân hoàn thành."
Lam Vũ nhíu mày nói: "Theo ta được biết, quan hệ của ngươi và Như Ý cũng không chỉ đơn giản trong hai chữ giao hảo. Như Ý, lại đây."
Như Ý từ trong cơn ngây ngốc bừng tỉnh, đôi mắt đẹp toát ra thần sắc phức tạp, liếc mắt nhìn Lam Tầm, bước nhanh tới trước mặt Lam Vũ công tước, cung kính nói: "Công tước đại nhân, bàn làm bếp đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể sử dụng."
Mặc dù ngoài miệng nàng vẫn nói tới nhiệm vụ được Lam Vũ công tước phân phó, nhưng thanh âm lại không chịu sự khống chế, có chút run rẩy. Lam Vũ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn Niệm Băng đang đứng một bên, mỉm cười nói: "Tiểu huynh đệ, phiền ngươi chờ ta một chút, ta xử lý một chút chuyện riêng trong phủ đã."
Niệm Băng vuốt cằm nói: "Công tước đại nhân không cần khách khí, các ngươi cứ nói chuyện, ta bắt đầu làm bếp đây."
Vừa nói hắn vừa đi tới bên bàn làm bếp. Ngọc Như Yên muốn nói gì đó nhưng nhìn Lam Tầm và Như Ý trước mặt đành cố nhịn, đánh mắt cho trượng phu, ý bảo hắn trực tiếp đi vào chủ đề.
Lam Vũ thanh âm hơi trầm xuống, nói: "Lam Tầm, ta muốn nghe ngươi giải thích một chút quan hệ của mình và Như Ý."
Như Ý trừng mắt nhìn muội muội, cướp lời nói: "Công tước đại nhân, không cần giải thích cái gì, ta và Lam Tầm không có bất cứ quan hệ gì, ta cũng tuyệt không gả cho gã. Như Ý nguyện dùng cả đời này phụng sự cho công tước đại nhân và phu nhân, vĩnh viễn không lấy chồng. Xin công tước đại nhân hoàn hành."
Ngữ khí của nàng cực kỳ kiên quyết, thanh âm lạnh như băng tựa hồ có thể đông kết không khí xung quanh. Lam Tầm trong lòng đau đớn, hắn mặc dù biết Như Ý rất cố chấp, nhưng không nghĩ tới hai năm không gặp, tính cố chấp của nàng tựa hồ so với trước kia càng khó có thể thuyết phục hơn. Lam Vũ mỉm cười, thanh âm trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. "Nha đầu ngốc, ngươi và Lam Tầm đều được ta nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, Lam Tầm nói không sai, ta vẫn coi các ngươi là con cái của mình. Đối với ta mà nói, các ngươi không phải thuộc hạ mà là người trong nhà của ta, đứa nhỏ, ngươi nghĩ một người cha sẽ nguyện ý nhìn nữ nhi của mình cả đời không lấy chồng sao? Không, đương nhiên là không, nếu như vậy, người làm cha này sẽ vô cùng thống khổ. Cho dù ngươi không muốn lấy Lam Tầm, cũng không cần quyết liệt như vậy, sau này ta sẽ tìm cho ngươi một đám tốt."
Nghe Lam Vũ nói xong, đôi mắt Như Ý đã chuyển hồng, nghẹn ngào nói: "Cám ơn công tước đại nhân. Ta... "
Lam Vũ ngăn Như Ý lại, không cho nàng nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn Lam Tầm, thanh âm lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi không cần giải thích, ta muốn nghe ngươi kể lại chuyện của ngươi và Như Ý. Nói đi, ta tin ngươi sẽ không gạt ta."
Lam Tầm vẫn quỳ ở đó, không có lệnh của Lam Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không đứng lên, cung kính nói: "Công tước đại nhân, ta và Như Ý ba năm trước đã bắt đầu giao hảo. Không sợ người chê cười, vốn ta thích chính là Thần Thần tiểu thư, mặc dù biết bản thân không xứng, nhưng trong tiềm thức của ta thủy chung vẫn hy vọng mình có một cơ hội, cho nên ta vẫn luôn cố gằng."
Lam Vũ gật đầu nói: "Ngươi luôn quan tâm tỷ mỷ tới Thần Thần, chúng ta đềubiết, không có gì là không xứng, nếu Thần Thần thực sự thích ngươi, ta tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng tình huống của Thần Thần ngươi cũng biết đó, bây giờ ngay cả ta và Như Yên cũng đang rất lo lắng cho chuyện chung thân của nàng. Tương lai ra sao, bây giờ cũng không thể nói trước được."
Nói tới đây, trên mặt công tước toát lên vẻ buồn bã mà Ngọc Như Yên bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nghĩ tới nữ nhi, trong lòng nàng có chút hối hận, nếu lúc đầu không bởi những người đó truy đuổi quá nhanh, bản thân cũng không phải xuất ra hạ sách cho nữ nhi trở thành đồ đệ của người đó.
Lam Vũ công tước tiếp tục nói: "Nhưng ngươi hẳn cũng cảm giác được, Thần Thần vẫn coi ngươi như huynh trưởng, mặc dù bình thường lạnh lùng, nhưng trong nhà trừ ta và Như Yên ra, nàng đối tốt với ngươi nhất."
Lam Tầm nói: "Công tước đại nhân, sau này ta mới hiểu rõ chuyện này, ngày đó Thần Thần tiểu thư cũng đã nói với ta, nàng chỉ coi ta như huynh trưởng mà thôi, lại có nguyên nhân đặc thù mà không thể dễ dàng kết hợp với nam nhân, thanh âm của nàng mặc dù lạnh như băng, nhưng ta cảm giác trong nội tâm có một cỗ chân khí. Khí đó ta cảm thấy cảm tình của mình như được giải thoát từ trong trói buộc, cũng từ lúc đó, ta chính thức ngừng theo đuổi Thần Thần tiểu thư. Thần Thần tiểu thư rời khỏi, chỗ dựa trong lòng bao nhiêu năm biến mất, trong lòng ta mặc dù thư thái, nhưng vẫn vô thức tràn ngập mất mác. Mà lúc này Như Ý tiến vào thế giới của ta, nàng quan tâm tới ta, làm bạn với ta, yên lặng theo ta ngồi một đêm, đêm hôm đó mặc dù chúng ta cứ lẳng lặng ngồi, mặc dù nàng không nói gì, nhưng ta cảm giác được tình cảm trong lòng nàng. Ta lúc đó mới phát hiện, người thích hợp nhất với ta vẫn ở ngay bên cạnh, lòng ta động, cảm tình đối với Thần Thần tiểu thư chính thức trở thành tình huynh muội, mà cảnh giác đối với Như Ý lại trở thành theo đuổi. Công tước đại nhân, Như Ý không thể gả cho ai khác, bởi vì, bởi vì ta và nàng trong lúc đó đã xảy ra chuyện vợ chồng."
Niệm Băng vốn đã tới bên bàn làm bếp chuẩn bị bắt đầu, nhưng nghe Lam Tầm tự thuật, không khỏi đình chỉ động tác, nghe hắn giải thích với công tước, hắn nhìn ra Lam Vũ công tước, Ngọc Như Yên tựa hồ đã biết cái gì đó, mà Như Mộng thần thái có chút dị thường, rất có thể là đã đem chuyện của mình lúc đó nói cho bọn họ, về phần bây giờ bọn họ tức giận càng rõ ràng là vì Lam Tầm, xem ra bọn họ từ Như Mộng đã biết việc của Lam Tầm và Như Ý.
Lam Tầm gã gia hỏa này vận khí cũng không tồi, ngay lúc Lam Vũ công tước chuẩn bị lôi hắn ra hỏi tội thì hắn lại đề thân, sự tình có lẽ có chuyển biến, mấu chốt bây giờ là trên người Như Ý, bất quá xem bộ dáng nàng lạnh như băng, sợ rằng không dễ dàng cảm hóa. Lam Tầm, phải xem bản lãnh của ngươi thôi.
Lam Tầm nói đến câu cùng Như Ý đã có chuyện vợ chồng, mặc dù Lam Vũ và Ngọc Như Yến đều đã biết trước nhưng cũng sắc mặt cũng kông khỏi trở nên xám tro. Lam Tầm liếc mắt nhìn Như Ý, phát hiện vẻ mặt nàng cũng không vì lời của mình mà phát sinh biến hóa, vẫn lạnh lùng nhìn quanh, phảng phất như không nghe thấy lời của mình, kế tiếp, hắn đem chuyện đã nói với Niệm Băng kể lại một lần, trong đó thêm vào nhiều chi tiêt, trong lúc tự thuật, cảm tình từ từ thay đổi theo ngôn ngữ, khi hắn nói đến hiểu lầm của mình và Như Ý, tâm tình Như Ý vốn sắc mặt lạnh như băng rốt cục xảy ra biến hóa, băng sơn trong nháy mắt biến thành núi lửa bộc phát, vẻ mặt trở nên vô cùng kích động.
"Ngươi nói bậy, khi đó rõ ràng ngươi nói vẫn coi ta như vật thay thế, bây giờ lại nói như vậy, rõ ràng là muốn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt công tước đại nhân và phu nhân. Ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa, lại càng không gả cho ngươi."
@by txiuqw4