Chỉ từ một màn trước mắt này liền có thể thấy được cảnh tượng bình dân của Hoa Dung Đế quốc đối đãi với quân đội ra sao, dân phong như thế, cả đế quốc lại thế nào có thể không cường thịnh đây? Chẳng trách có thể trở thành đế quốc mạnh mẽ nhất đại lục
Một nam tử dáng mảnh khảnh từ trên đài đi ra, nói dáng người hắn mảnh khảnh cũng hơi quá, từ vòng eo mềm mại đến một thân trường bào trắng càng tôn thêm khuôn mặt anh tuấn quá mức của hắn, đi đến trước mặt mọi người, theo vẻ ngoài căn bản không nhìn ra tuổi, không cần dùng ma pháp khoách âm khí, mỉm cười nói: "Đa tạ Hoa bàn tử, mọi người có lẽ còn không biết ta, ta tự mình giới thiệu một chút, ta là tân nhiệm Nguyên soái của Đông bắc quân đoàn, ta tên Hồ Quang." Âm thanh của hắn có chút nhẹ nhàng nhưng so với ma pháp khoách âm khí của Hoa bàn tử truyền vào tai dân chúng còn phải rõ ràng hơn.
Phía dưới nhất thời huyên náo xôn xao, Nguyên soái có chút giống nữ tử này không làm dân chúng phản cảm, tuyệt đại đa số dân chúng trong mắt toát ra vẻ tôn kính mãnh liệt, Niệm băng mơ hồ nghe bên cạnh có người đang nói: " Trời ạ, hắn chính là Nguyên soái Hồ Quang thần bí anh tuấn đó sao? Lại từ quân đoàn phương Bắc điều đến nơi chúng ta, thật sự là quá tốt, nghe nói hắn chính là 'ma suất' Hồ Quang a!"
Niệm Băng trong lòng khẽ run, vị nguyên soái bề ngoài giống như bà chị lại có thực lực 'ma suất' Hồ Quang, với tư cách Nguyên soái từ quân đoàn phương bắc điều đến đây tuyệt không phải là hạng người tầm thường, thấp giọng dò hỏi dân chúng nhiệt tình xung quanh lập tức biết được một ít về sự tích của Hồ quang. Nguyên lai vị Hồ quang nguyên soái này lúc trước vốn là Phó nguyên soái Đông bắc quân đoàn, từng dẫn quân dẫn quân nhiều lần, cùng Lãng Mộc đế quốc phát sinh chiến tranh, nổi danh với sự tàn nhẫn ham chém giết,dưới kiếm từng thấm mấy ngàn máu tươi, nếu ai bị bề ngoài của hắn mê hoặc, thì cam đoan sẽ là người thứ nhất chết. Bây giờ bị điều đến bên này nhậm chức Nguyên soái, hiển nhiên thăng chức, trong đế đố hắn có ngoại hiệu là 'ma xà', chỉ có điều Hoa dung đế quốc dân chúng đối đãi hắn thập phần tôn kính, cho nên trực tiếp gọi hắn thành 'ma suất'.
Trên đài, ma suất Hồ Quang lộ ra nụ cười mỉm có thể mê hoặc cả nam nhân. " Tốt lắm, không quấy rầy mọi người thưởng thức trù nghệ hoa mỹ nữa, hơn thua lần này sẽ do ta và Hoa bàn tử đánh giá chung, đầu lưỡi của ta rất linh, các đầu bếp chuẩn bị tham gia thi đấu cần phải cố gắng." Nói xong, hắn hướng mọi người hơi gật đầu, đi vào sau khán đài. Đám người tự động tản ra hai hướng, đưa mắt nhìn Hồ quang và đám Quý châu đi lên hai bên khán đài, trên đài lúc này chỉ còn lại một mình Hoa bàn tử.
Hoa bàn tử hắng giọng, mỉm cười, các thớ thịt mũm mĩm trên mặt không ngừng run rẩy: "Bàn tử ta cả đời này chỉ thích ăn, vì sự yêu thích này ta 7 tuổi đã bắt đầu học trù nghệ, đã bái không ít sư phụ, cũng coi như có năm mươi năm kinh nghiệm đầu bếp .Ta bây giờ chỉ có một nguyện vọng, chính là đem trù nghệ phát dương quang đại, khiến cho càng nhiều người ăn được món ăn ngon. trận đấu lần này thưởng so với trước hậu hĩnh hơn một chút. Vài quan quân tham gia 'trù thần đại tái' đều là do chúng ta đề cử, theo lực ảnh hưởng của 'Hoa long trù nghệ thiêu chiến đại tái' mà tăng lên, thông qua thương nghị giữa ta và ban tổ chức 'trù thần đại tái', ba người đứng đầu đều sẽ có cơ hội tham gia 'trù thần đại tái', đồng thời tiền thưởng cũng tăng lên, mỗi trù sư tiến vào vòng bán kết thưởng cho một trăm tử kim tệ, mà mười trù sư đứng đầu tiến vào vòng chung kết thưởng cho năm trăm tử kim tệ, cuối cùng ba người đứng đầu thì được phần thưởng kếch sù chia theo thứ tự hai nghìn tử kim tệ, một ngàn năm trăm tử kim tệ và tám trăm tử kim tệ, ai, Hoa bàn tử ta lại sắp phá sản rồi, ai còn muốn báo danh thì mau mau một chút, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng." Hình dáng tức cười của hắn không khỏi khiến dân chúng phá lên cười.
Trái tim Niệm băng có chút kích động đập rộn lên, cơ hội như vậy hắn thế nào lại có thể bỏ qua được. Tiền thưởng nhiều ít hắn cũng không quan tâm, hắn quan tâm chính là có thể có cơ hội cùng đầu bếp cao cấp tranh tài, bất luận là những giảng giải ngày trước của Tra Cực hay là do chính bản thân hắn nhận thức cũng đều nói cho hắn biết, dưới áp lực của trận đấu, đầu bếp thường thường sẽ có hai loại biểu hiện, một loại vì khẩn trương mà mất hết trình độ, loại kia chính là phát huy siêu trình độ, làm ra món ăn càng mỹ diệu hơn, không thể nghi ngờ, niệm băng thuộc về loại sau.
Không còn chút do dự nào nữa, hắn quay về phía dân chúng nghe ngóng vị trí và phương hướng của Hoa long khách sạn, lập tức lách khỏi đám người, tận dụng thời cơ, bất luận là 'Hoa long trù sư khiêu chiến tái' hay 'trù thần đại tái', hắn đều tuyệt không muốn bỏ qua.
Hoa Long khách sạn so với Niệm băng tưởng tượng còn phải hoa lệ hơn nhiều.Nếu nói 'Đại Thành Hiên' là đại biểu hoa lệ, vậy thì 'Hoa long phạn điếm' chính là đỉnh cao hoa lệ, đại lâu cao 11 tầng hiện tại là tiêu biểu cho công trình kiến trúc cao nhất Ngưỡng Quang (thủ đô Myanma) đại lục, tổng thể đại lâu có hình nửa vòng tròn hở, giống như một cái miệng lớn vơ vét hết tất cả đối mặt với 'Tháp Lỗ nghiễm tràng'. Cả đại lâu hoàn toàn bị bao phủ bởi màu vàng, Hoa long khách sạn bốn chữ, mỗi một chữ đều chiếm diện tích hơn trượng, quang hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu xuống hết sức rõ ràng, ngoài cửa chỉ có bốn nữ phục vụ phụ trách tiếp đãi, nhưng tố chất các nàng so với Đại Thành Hiên lại phải cao hơn rất nhiều, cao khoảng thước bẩy thước tám, dáng người thon thả thấp thoáng dưới chiếc váy dài trắng tinh hiện lên động lòng người, tú lệ tinh khiết vô cùng, mặc dù không tuyệt sắc như Phượng Nữ, nhưng cũng đều có thể xem là cao cấp mỹ nữ.
Tới cửa khách sạn, Niệm băng vừa muốn đi vào thì lại bị một ả ngăn cản, nụ cười mỉm trên mặt vẫn duy trì vẻ động nhân: "Tiên sinh, thật xin lỗi, do nguyên nhân 'Hoa long trù nghệ đại tái' lần này, bổn khách sạn tạm thời ngừng kinh doanh."
Niệm băng mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn khiến nàng nhìn vào có chút ngẩn ngơ "Chào cô, ta đến báo danh". Cô gái hiển nhiên là người đứng đầu trong bốn cô, bất luận là dung nhan hay cử chỉ đều là đẹp nhất, sau một thoáng thất thố, lập tức khôi phục bình thường, có chút kinh ngạc, nói: "Ngài muốn tham gia lần thi đấu này sao? Nhưng ngài trẻ tuổi như vậy.." Thời hoàng kim của trù sư đều ở khoảng 40 đến 50 tuổi, bất luận thể trạng hay thời gian tu luyện trù nghệ cùng kinh nghiệm đều là tốt nhất, mặc dù cuộc so tài lần này cũng có người còn trẻ tuổi tham gia, nhưng cực kỳ hiếm thấy, trẻ tuổi có thể tiến vào vòng bán kết cũng chỉ có một người mà thôi.
Niệm băng gật gật đầu, nói: "Chẳng lẽ so tài có giới hạn tuổi tác hay sao? Đó gọi là có chí thì không phụ thuộc tuổi tác, tiêu chuẩn trù nghệ cũng không phải dùng để nhận định đánh giá đâu"
Cô gái hơi thi lễ, nói: "Thực xin lỗi, tiên sinh, là ta không đúng, mời ngài đi cùng ta". Thái độ phục vụ ôn hòa của nàng nhất thời khiến cho hảo cảm trong lòng Niệm Băng tăng lên nhiều, mỉm cười gật đầu, đi theo cô gái vào Hoa long khách sạn.
Vừa vào cửa đã thấy một đại sảnh thật lớn, trung tâm đại sảnh hiển nhiên là phụ trách tiếp đãi, hai bên của từng người đều bày hơn trăm cái bàn, bài trí lấy màu vàng là chủ, cộng thêm tấm thảm đỏ sạch sẽ, nhìn qua dị thường hoa lệ, đơn độc xung quanh đại sảnh chỉ có một cây cột điêu khắc hình kim long, giá trị đúng là khó tưởng tượng, cộng nghệ phi thường tinh xảo, thậm chí ngay cả vẩy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Dưới sự dẫn dắt của thiếu nữ phục vụ, niệm băng được trực tiếp đưa tới tầng hai, theo lời cô gái giới thiệu thì cả tầng hai chính là phòng bếp.
Quả nhiên khi bọn hắn tới tầng hai, Niệm Băng bị cảnh trước mắt làm rung động, cả tầng hai hoàn toàn là do phòng bếp tạo thành, trong đó được ngăn thành vài bộ phận, bộ phân lớn nhất là nơi đầu bếp phổ thông nấu nướng, chỗ này cũng chính là nơi cử hành vòng sơ khảo 'Hoa long trù nghệ đại tái', có ít nhất hơn trăm trù sư đang nỗ lực để có thể góp mặt vào vòng bán kết trên khán đài cực lớn kia, một bên còn có không ít người đang đợi ở phía sau, bên cạnh những trù sư đang nấu nướng, có ít người mặc quần áo màu lam đang đi đi lại lại tuần tra, mỗi người trên tay đều cầm một cái thẻ, đang không ngừng ghi chép cái gì đó trên nó.
"Tiên sinh ngài xem, bên này chính là sân thi đấu, tận cùng bên trong là bàn bình phẩm, thức ăn sau khi làm xong được đưa tới người giám định thưởng thức, có thể quyết định có thể tham gia vòng bán kết hay không." Mỹ nữ phục vụ giải thích cho Niệm Băng, vẻ ngoài anh tuấn của hắn khiến nàng nói nhiều hơn bình thường một ít.
Niệm Băng gật gật đầu, nói:" Bên bị ngăn cách kia là nơi nào? Cũng là phòng bếp sao?"
Mỹ nữ phục vụ nói: "Đúng vậy, đó là nơi cao cấp đầu bếp của Hoa long khách sạn chúng ta nấu nướng, lần so tài này Hoa long khách sạn chúng ta đã phái ra ba đầu bếp tham dự và đều đã tiến vào vòng bán kết, được rồi, ta đưa ngài đi báo danh nhé."
Theo sự dẫn dắt của nàng, hai người tới một căn phòng nhỏ cạnh đại sảnh phòng bếp, ngồi trong phòng có một lão nhân, nhìn qua bộ dạng khoảng sáu, bảy mươi tuổi, vênh vang lười nhác dựa lưng vào ghế ngủ gà ngủ gật, hắn tướng mạo rất bình thường, cùng những lão nhân bình thường cũng không khác nhau gì lắm, chỉ là trên trán có một cái bướu nhỏ, nhìn thấy một màn này Niệm băng không khỏi trong lòng rung động.
Mỹ nữ phục vụ đi đến bên người lão nhân, cung kính nói:" Linh lão, có người báo danh"
Lão già mở to mắt, vừa nhìn thấy cô gái nhất thời lộ ra nụ cười mỉm hiền hậu: " Nha đầu, lại là ngươi a! ở bên ngoài đứng có mệt không? Ta đã sớm nói với Hoa Bàn tử đổi chỗ làm việc cho ngươi, ngươi cứ khăng khăng không cần, thiệt là, mấy tiểu cô nương xinh đẹp các ngươi đứng lâu ở bên ngoài không tốt cho làn da đâu"
Cô gái mỉm cười, nói: "Đa tạ ngài quan tâm, có thời gian ngài làm cho chúng tôi thức ăn ngon, không phải là bổ lại sao?'
Niệm băng bước lên phía trước một bước, nói: "Thưa ngài, ta muốn báo danh tham gia thi đấu"
Lão nhân liếc mắt nhìn Niệm băng, thấy bộ dạng anh tuấn của hắn, không khỏi nhíu mày: "Báo danh đi, ngươi tên là gì, có sở trường trù nghệ gì không? Lần này là thi đấu nấu ăn, không tiếp nhận những kẻ không có tên tuổi báo danh."
"Ta tên Niệm Băng, không có sở trường đặc biệt gì, thức ăn bình thường ta đều có thể làm"
Lão nhân bĩu môi: "Tiểu tử ngươi khẩu khí không nhỏ a? Hảo, ta muốn xem xem ngươi có bản lãnh gì, báo danh so tài lần này không thu phí, bất quá ngươi phải trải qua khảo nghiệm của ta mới có thể thông qua." Vừa nói xong, móc từ dưới bàn ra một mộc bài rực rỡ đưa cho Niệm băng, nói: "Bất luận ngươi dùng phương pháp gì, đem tên của ngươi khắc chỉnh tề lên trên, cho ngươi thời gian mười lần hít thở."
Niệm băng tiếp nhận mộc bài nhưng không hề động thủ, ánh mắt hắn dừng lại ở hai tay lão nhân kia, đó là một đôi tay tuyệt không phải xuất hiện ở một lão nhân nhiều tuổi, ngón tay lão nhân thon dài mà trắng nõn, tản ra mùi huỳnh hương nhàn nhạt.
Móng tay cắt sửa vô cùng gọn gàng. Tuy tay hắn không có các khớp xương nhô ra, nhưng niệm băng lại cảm giác rõ ràng, hai bàn tay tràn ngập lực lượng, vô ý thức, hắn hô nhỏ: " Linh trù na nghiêm"
Nghe bốn chữ đó, trong mắt lão nhân quang mang đại thịnh, vẻ khinh thị lúc trước hoàn toàn biến mất "Ngươi biết ta?"
Niệm băng mỉm cười, nói: " Không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy lão nhân gia ngài, ta trước hoàn thành khảo nghiệm của ngài đã." Tay trái cầm mộc bài, ngón trỏ tay phải chỉ ra, lam quang ngưng tụ phía trên ngón trỏ, niệm băng lập tức vung tay, trên mộc bài đã xuất hiện hai chữ như chém vàng chặt sắt, không có một chút dấu vết điêu khắc nhưng lại bị giới hạn trong tấm mộc bài.
Linh trù Na Nghiêm không hề nhìn mộc bài trong tay Niệm băng, mà nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Người có thể nhận ra ta không nhiều người lắm, ta nghĩ chúng ta trước kia cũng chưa từng gặp mặt, ngươi làm thế nào mà biết?"
Niệm băng mỉm cười, nói:" Việc này cũng không khó khăn gì, Linh Trù tựa hồ còn có hai danh hiệu, một cái là Song Đầu Trù, một là Ngọc Thủ Trù, mặt dù hai cái ngoại hiệu này không hiển hách bằng Linh Trù nhưng từ trên người ngài ta lại thấy được hai đặc điểm này nên lớn mật phán đoán, không ngờ trúng rồi."
Na Nghiêm liếc mắt thật sâu Niệm Băng "Nói như vậy ngươi hẳn là đệ tử của lão bằng hữu ta, người biết được ta có hai cái ngoại hiệu này thực sự gặp không nhiều, sư phụ ngươi là ai?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Linh trù tiền bối bây giờ chưa cần hỏi ta, chờ khi ngài nhìn ta thi đấu tự nhiên sẽ minh bạch, ta không nói ra không phải không tôn kính ngài, mà sợ làm hổ thẹn danh hiệu của sư phụ, xin hỏi, ta phải tham gia vòng sơ tuyển ở đâu đây?" Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay kia đến trước mặt na Nghiêm.
Lúc này, nữ phục vụ mới phát hiện, tay Niệm băng cùng tay Na Nghiêm cực kỳ tương đồng, đều thon dài sáng bóng, thậm chí còn sáng bóng hơn vài phần.
Na Nghiêm trong mắt lóe quang mang: "Không nghĩ tới còn có thể gặp đồ đệ của bạn cũ, tiểu tử, ngươi thực có ý tứ. Linh Đang, ngươi trực tiếp dẫn hắn tới chỗ đăng ký vòng bán, cứ nói là ta nói hắn không cần tham gia vòng sơ tuyển nữa."
Linh Đang ngây người một chút, nói: "Linh lão, cái này không tốt, không phù hợp quy cũ a"
Na Nghiêm lạnh nhạt cười nói: "Ta chính là khảo hạch, nha đầu khờ, nếu ngươi đi xem trận đấu, sẽ minh bạch ý tứ của ta, tiểu tử, ngươi cũng phải cố gắng, ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trên khán đài vòng chung kết, không nên xem thường, trong những người lần này tham gia thi đấu, vài người ngay cả ta cũng không nắm chắc có thể thắng."
Niệm băng trong lòng cả kinh, với tư cách Linh Trù Thần đứng thứ tư trong Ngũ Đại Trù Thần cũng nói như vậy, có thể thấy được thực lực mạnh của đối thủ tranh đấu, liền gật đầu đáp ứng một tiếng.
Linh Đang dẫn Niệm băng đi báo danh, Linh Trù Na Nghiêm trong mắt toát ra cảm tình sâu sắc, "lão quỷ a, mười mấy năm không gặp, không tưởng được đồ đệ của ngươi lại xuất sơn, hắn mặc dù không nói rõ, nhưng thủ đoạn biến đổi 'quỷ điêu đao pháp' ta thế nào mà lại không biết đây? Truyền nhân của Đại lục đệ nhất quỷ trù đã đến tham gia thi đấu, xem ra ta ở chỗ này ngồi không yên nữa rồi"
Thuận lợi lấy được tư cách thi đấu, Niệm Băng được an bài trận đấu chánh thức bắt đầu vào ngày thứ hai, hắn hỏi qua mới biết được, bây giờ đã không còn người nào báo danh nữa, mười ngày tới nay, tổng cộng tiến vào thi đấu có một trăm ba mươi trù sư, cuối cùng trải qua biểu diễn trù nghệ ở bên ngoài quảng trường, cũng đánh giá tống hợp chỉ có mười người tiến vào vòng thi đấu cuối cùng, ngày cuối so sánh trận đấu để quyết định danh hiệu thuộc về ai.
Phương thức của trận đấu rất đơn giản, sơ tái là dùng của tài liệu quy định Hoa Long tiến hành gia công, mà thi đấu lại làm món ăn mà mình thạo nhất. Vòng thi đấu cuối cùng, chia làm ba tràng tỷ thí, trận đầu là do người của Hoa Long đến lựa chọn tài liệu gia công, trận thứ hai lại là do giám khảo đưa ra các loại yêu cầu bất đồng cho người tham gia thực hiện, trận cuối cùng là tự do phát huy.
Cầm mộc bài bên trên có khắc biểu tượng, Niệm Băng rời khỏi quán ăn Hoa Long, nếu trận đấu của mình diễn ra vào ngày mai, vậy, hôm nay trước hết đi xem trận đấu của người khác đi đã, đối với việc ngày mai phải làm thức ăn gì Niệm Băng một chút cũng không lo lắng, dù sao, với năng lực trù sư của hắn, trên phương diện tự tin không có gì tỳ vết nào.
Hôm nay Niệm Băng thu hoạch lớn nhất chính là gặp được linh trù Na Nghiêm. Tra Cực từng nói với hắn, mặc dù lúc đầu Ngũ Đại Trù Thần bài danh phân ra trước sau, nhưng kỳ thật trù nghệ của bọn họ lúc đó chênh lệch rất nhỏ, mỗi người đều có sở trường riêng của mình, Niệm Băng bây giờ phi thường muốn thưởng thức một chút trù nghệ của Na Nghiêm, chỉ có cùng trù nghệ cao thủ so tài, đối với trù nghệ của hắn mới là sự trợ giúp lớn nhất.
Trên quảng trường Tháp Lỗ đang bừng bừng khí thế thi đấu, khi Niệm Băng trở lại đáo quảng trường thì đã không cách nào rẽ đám người vào khu vực trong để xem, cả biển người này lại không chút ồn ào, tựa hồ mọi người ở nơi này đều rõ ràng, chỉ có cấp cho những trù sư này hoàn cảnh tốt nhất, mới có thể chứng kiến kỹ nghệ nấu nướng tuyệt vời của họ. May là Niệm Băng từ sau khi ăn xà đảm thị lực kinh người. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng cũng có thể miễn cưỡng nhìn rõ. Qua một lúc quan sát Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, trù sư có thể tiến vào thi đấu, mỗi một người đều có thực lực tương đối, không riêng gì kỷ xảo thuần thục, chỉ riêng linh tính bọn họ biểu hiện trên trù nghệ, trù sư bình thường cũng không thể so sánh được.
Các loại trù nghệ loa lệ không ngừng hé lộ trong quảng trường thi đấu, chứng kiến cảnh này, Niệm Băng chẳng những không có chút ý định lùi bước, ngược lại còn rất hưng phấn, hắn biết, quyết định tham gia trận đấu của mình phi thường chánh xác. Nơi này mỗi một gã trù sư đều có điểm đáng để mình học tập.
Cao cấp trù sư dù sao cũng không phải trù sư bình thường có thể so sánh với, mặc dù trên đài làm thức ăn của chỉ có mười người, nhưng bởi vì độ cao của đài thi đấu thích hợp, hơn nữa bọn họ kỹ nghệ nấu ăn tinh thâm, hương khí dĩ nhiên bao trùm đại bộ phận quảng trường Tháp Lỗ.
Trận đấu lần lượt tiến hành, bởi vì đài thi đấu thủy chung thong thả xoay tròn, Niệm Băng căn bản không thể thấy rõ động tác của từng người, nhưng chỉ quan sát một bộ phận đối hắn đã có những khám phá không nhỏ. Nhất là một số trù sư trong khi nấu ăn sử dụng phương pháp đặc thù, càng khiến hắn trong lòng vô cùng kính nể. Khi thi đấu tiến hành tới trận thứ năm, mắt sáng Niệm Băng sáng rực lên, hắn thấy được một người tuổi tác so với mình chênh lệch không nhiều. Người này tướng mạo mặc dù bình thường, nhưng trên người lại tản ra khí tức làm hắn cảm thấy quen thuộc, trận thi đấu thứ năm bắt đầu, người khác đều đã bận rộn nấu món ăn sở trường của mình, nhưng hắn vẫn không động, tập trung tinh thần nhìn lên những thứ rau đơn giản trên bàn làm bếp, ánh mắt của hắn rất bình thản, nhưng lại phi thường chuyên chú, phảng phất muốn đem các thứ rau trên bàn làm bếp nhìn thấu.
Chứng kiến vẻ mặt của hắn, Niệm Băng biết, trừ bỏ Tử Tu ra bản thân đã gặp đối thủ mạnh nhất từ khi xuất sản đạo tới nay, loại vẻ mặt này hắn rất quen thuộc, đó là vẻ mặt chỉ có trù sư đỉnh cấp mới có thể có được a! Có lẽ là cảm giác được sự chú ý của Niệm Băng, người trẻ tuổi ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc cùng giao với ánh mắt Niệm Băng, quang mang trong mắt hai người giữa không trung kích phát tia lửa kịch liệt, người trẻ tuổi nhấp nháy miệng, khóe miệng nhếch lên, hướng Niệm Băng phao xuất một ánh mắt khiêu khích, ánh mắt Niệm Băng vẫn bình thản nhìn hắn, lúc này người trẻ tuổi đã động thủ.
Ảo ảnh, Niệm Băng trong mắt thấy được ảo ảnh, người trẻ tuổi đơn giản chỉ đơn giản một cánh tay phải vậy mà có thể tạo một đạo hư ảnh giữa không trung, trong phút chốc, rau củ trên bàn làm bếp bỗng nhiên tiêu thất, mà lúc này, ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn Niệm Băng.
Thủ ảnh tràn ngập, trừ bỏ ánh mắt ngoại tựa như hàn tinh ra, ảo ảnh đem toàn bộ thân thể của người trẻ tuổi che khuất, phảng phất như có hơn một ngàn bàn tay không ngừng huy vũ trên không trung, mỗi một lần huy vũ, đều sẽ bị bám nhiều loại màu sắc, đó màu của thức ăn. Dân chúng phía dưới cũng đã phát hiện màn trình diễn kỳ lạ này, ánh mắt nhất thời tập trung trên người nguời trẻ tuổi,
Niệm Băng trong lòng ám hô. "Huyễn Ảnh Phân Cát Thiên Thiết Thủ." Trong trận đấu này có thể thấy được một trong trù nghệ giới thất đại cấm thủ là điều hắn quả thật không nghĩ tới, này Huyễn Ảnh Phân Cát Thiên Thiết Thủ trong thất đại cấm thủ bài danh đệ ngũ, kém Phá Thủy Bảo Diện Huyền Ngọc thủ một hạng, từ trình độ thuần thục và động tác tiêu sái tự nhiên của đối phương, Niệm Băng có thể cảm giác rõ ràng, người trẻ tuổi đã này hoàn toàn nắm giữ chỗ ảo diệu của Thiên Thiết Thủ, không cần phải nói, người này hẳn là một trù sư thiên tài.
Khi Niệm Băng muốn nhìn xem người này có thể ra thứ gì, đã hơi chậm, bởi vì đài thi đấu xoay tròn đã đưa hắn sang hướng khác, khi đài thi đấu một lần nữa chuyển lại, tay nguời trẻ tuổi đã đình chỉ động tác, từ trên đài thi đấu lặng lẽ rời khỏi, chỉ để lại một món ăn xá tử yên hồng(ND: xá tử yên hồng: muôn hồng nghìn tía), nhìn thức ăn trên bàn, Niệm Băng biết, người trẻ tuổi này tuyệt đối có thể tiến vào ngày thi đấu cuối cùng, không riêng gì bởi vì Thiên Thiết Thủ của hắn, chỉ riêng rau củ cùng dầu trong món ăn đó kết hợp hoàn mỹ đã đủ cho hắn biêt hết thảy.
Trận thi đấu thứ năm kết thúc, thành tích của trận đấu tới ngày thứ hai mới có thể tuyên bố, ngay trước khi trận đấu thứ sáu sắp bắt đầu trước, tinh thần lực của Niệm Băng đột nhiên nháy động, cảm giác được có người đang quan sát mình, hạ ý thức quay đầu lại nhìn, lập tức phát hiện phía sau cách đó không xa, người trẻ tuổi lúc trước thi triển Huyễn Ảnh Phân Cát Thiên Thiết Thủ đang nhìn mình, trên mặt toát lên một nụ cười.
Niệm Băng xoay người, chậm rãi đi tới trước mặt người trẻ tuổi, hai người nhìn kỹ đối phương, càng tới gần, Niệm Băng càng cảm giác rõ ràng người trẻ tuổi này không tầm thường, tướng mạo bình thường nhưng lại lộ ra khí chất xuất trần, tay hắn rất lớn, cùng thân thể của hắn có chút không tương xứng, trên ngón tay để móng tay dài khoảng một tấc, móng tay trong suốt như ngọc, nhìn qua cực kỳ sạch sẽ, Niệm Băng biết, người am hiểu Huyễn Ảnh Phân Cát Thiên Thiết Thủ sẽ không sử dụng thái đao, tay hắn chính là lợi khí tốt nhất.
"Chào ngươi, biểu hiện vừa rồi của ngươi rất đặc sắc." Niệm Băng chủ động bắt chuyện với đối phương.
Người trẻ tuổi lạnh nhạt cười, nói: "Có thể ngay từ đầu đã nhìn kỹ ta, nói vậy ngươi cũng là người trong nghề?"
Niệm Băng gật đầu, nói: "Tràng thi đấu của ta ngày mai mới bắt đầu."
Người trẻ tuổi mỉm cười, nói: "Ta tên là Tiểu Thiên."
"Ta tên là Niệm Băng, thật cao hứng được biết ngươi ngươi, ta nghĩ, chúng ta sẽ gặp mặt ở trận thi đấu cuối cùng."
Tiểu Thiên tự tin mỉm cười, nụ cười của hắn mặc dù có chút khiêu khích, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét. "Có ta ở đây, ngươi sợ rằng chỉ có thể đứng hạng ba, trận thi đấu cuối cùng ta sẽ toàn lực ứng phó."
"Đứng hạng ba?" Niệm Băng có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Tiểu Thiên nhìn về hướng đài thi đấu, nói: "Mặc dù chưa xem qua kỹ nghệ của ngươi. Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không vượt qua nàng, ta tin tưởng, nàng hẳn không có khả năng chiến thắng ta."
Niệm Băng xoay người lại nhìn lại, tràng thi đấu thứ sáu đã bắt đầu, không cần Tiểu Thiên chỉ xuất, hắn đã biết người Tiểu Thiên nói là ai, đó là một nữ tử, nữ tử tướng mạo cùng Tiểu Thiên đồng dạng bình phàm, một thân y phục trắng noãn của trù sư phục nhìn qua vô cùng sạch sẽ. Trên đài nữ tử không giống Tiểu Thiên hội tụ thần tinh quan sát, nhưng trước mặt nàng lại dâng lên một tầng quang ảnh nhàn nhạt, đó là quang ảnh nhu hòa mà sáng ngời. Cũng không phải ma pháp, quang ảnh là do đôi tay nhỏ bé mà linh xảo của nàng tạo ra. Nếu nói tay của Tiểu Thiên đặc điểm là lớn, vậy, tay của nữ tử này đặc điểm chính là nhỏ, đôi tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc, trước mặt nàng là một bó súp-lơ, dưới tác dụng của đôi tay nhỏ bé kia, súp-lơ đang bị tách thành những khối nhỏ đều đều, mà quang ảnh kia chính là bởi tốc độ của nàng quá nhanh, lại thêm đôi tay sáng bong được mặt trời chiếu vào sinh ra.
Niệm Băng có phần kinh ngạc nói: "Đây là Bạch Tuyết Phiêu Linh Thiên Linh Thủ, đây là tuyệt kỹ của linh trù Na Nghiêm tiền bối a!"
Bạch Tuyết Phiêu Linh Thiên Linh Thủ. Trong thất đại cấm thủ bài danh thứ sáu, là một loại thủ pháp hữu hiệu phân tách tài liệu, nghe nói, chỉ cần dụng Thiên Linh Thủ phân tách của tài liệu, đều sẽ được linh tính bám vào.
Đương nhiên, Niệm Băng biết lời nói này là sai sự thật, kỳ thật, đặc tính lớn nhất của Thiên Linh Thủ là đem ưu điểm của tài liệu trong nháy mắt hoàn toàn phát huy ra, là một loại thủ pháp phân tách chuẩn bị tốt nhất. Chỉ xét trên phương diện tài liệu, nó còn trên Thiên Thiết Thủ, bất quá phạm vi ứng dụng của Thiên Thiết Thủ lớn hơn, mới có thể xếp hạng trước nó.
Động tác của nữ tử cũng không rõ ràng, không có thủ pháp hoa lệ như Tiểu Thiên lúc trước, nhưng là từ vẻ bình thản, điềm tĩnh của nàng, cũng đã khiến Niệm Băng minh bạch, đây cũng là một đối thủ rất mạnh, hơn nữa nàng cùng linh trù Na Nghiêm hẳn có quan hệ không đơn giản.
Nếu nói Tử Thanh Mộng chỉ là học được ba thành trù nghệ của Tử Tu, vậy, Niệm Băng có thể khẳng định, nữ tử này ít nhất có linh trù Na Nghiêm tám phần đã ngoài của thực lực, trách không được Na Nghiêm không tự tham gia trận đấu, nguyên lai đã có người thừa kế thích hợp, xem ra, trong giới trẻ mình cũng không phải không có đối thủ a!
"Nàng gọi là Mạc Mạc, cháu gái ngoại của Linh Trù Na Nghiêm, từ năm tuổi đã bắt đầu theo Na Nghiêm học tập trù nghệ, nghe nói tại có vài phương diện nàng chẳng những hoàn toàn kế thừa trù nghệ của Na Nghiêm, thậm chí còn có chỗ vượt lên, lần này đến đây tham gia Hoa Long khiêu chiến tái, nàng vẫn là đối thủ lớn nhất trong lòng ta. Đương nhiên, bây giờ lại nhiều hơn một người là ngươi. Mặc dù như thế, ta vẫn sẽ thắng." Tiểu Thiên ở sau lưng truyền đến thanh âm tràn ngập tự tin.
Niệm Băng xoay người lại liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Thi đấu còn chưa kết thúc, bây giờ nói gì đều là dư thừa mà thôi." Nói xong, xoay người đi ra ngoài quảng trường, đối với hắn mà nói, không cần tiếp tục quan sát nữa, cái cần nhìn đều đã thấy được rồi kiến, khiêu chiến của Tiểu Thiên khiến cho Niệm Băng trong lòng tràn ngập chiến ý.
Nhìn bóng lưng Niệm Băng rời đi, Tiểu Thiên mỉm cười. "Không hổ là người ta coi là đối thủ, xem ra, trù nghệ giới thật sự là tân nhân bối xuất a! Tay hắn tựa hồ rất đặc biệt, nhưng không biết am hiểu chính cái gì."
Ngay lúc Niệm Băng vừa mới rời đi, trong lều quan sát thi đấu đã có thêm hai người, một gã trung niên nhân mặc bạch y mang theo một nữ tử vóc người nhỏ bé yêu kiều đi lên đài chủ tịch, tại ngồi xuống bên cạnh Ma Suất Hồ Quang.
Hồ Quang quay đầu nhìn lại, trên mặt toát ra một nụ cười hưng phấn. "Lão Hi, ngươi cuối cùng cũng đã tới tới."
"Đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi không cảm thấy mình rất kinh tởm sao?" Trung niên nhân vừa mở miệng đã khiến các khách nhân hoảng sợ, người dám nói chuyện như vậy với Ma Suất, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hồ Quang tựa hồ không nghe ra ý trào phúng của đối phương, cười hắc hắc, nói: "Lão Hi, vài năm không gặp, ngươi không còn cái tướng già nua kia. Chỉ là không ngờ ngươi thật sự tới. Cái này không giống phong cách của ngươi a!!"
Trung niên nhân không hề tức giận nói: "Ngươi nghĩ rằng ta muốn đến sao, cũng chỉ vì Miêu Miêu nha đầu kia mà thôi."
Trung niên nhân đúng là Long Triệu Hoán sư duy nhất trên đại lục Hi Lạp Đức, cùng tới với hắn tự nhiên là ái nữ Miêu Miêu . Miêu Miêu nhấp nháy đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn về phía Hồ Quang. "Tiểu Ma Xà, trong đám tiểu sủng của ta vừa lúc thiếu một con rắn nhỏ đây......"
Hồ Quang tựa hồ đối với Miêu Miêu có chút sợ hãi tự, trên mặt thần sắc thay đổi, cười khổ nói: "Miêu Miêu, ngươi nên gọi ta thúc thúc mới đúng."
Miêu Miêu tò mò của nhìn hắn, nói: "Nhưng mà ngay cả ba ba cũng không rõ ngươi là thúc thúc hay là a di a! Ba ba nói, một nam nhân không thích đàn bà không thể gọi là thúc thúc, tiểu Ma Xà, nghe nói người trong Ma Xà hộ vệ đội của ngươi lại nhiều hơn nhiều, đưa ta đi chơi có được không"
Hồ Quang trong lòng nổi lên một trận ác hàn, hắn vẫn còn nhớ kỹ tình cảnh lần trước Miêu Miêu được Ma Xà hộ vệ đội nổi tiếng khắp Hoa Dung đế quốc của hắn đưa đi "chơi", tựa hồ là một con hồ ly đứng trong hộ vệ đội tùy tiện đi tiểu, kết quả đưa tới ma thú đại sư, lộng của cả Ma Xà hộ vệ đội gà bay chó chạy, nhất là một vài người không cẩn thận uống phải nước tiểu của con hồ ly tát quá niệu của thủy hang nước, phải nằm một tháng mới một lần nữa khôi phục chiến đấu lực, trong mắt hắn, Miêu Miêu tuyệt đối là một tiểu ma nữ không hơn không kém.
"Cái này...... Miêu Miêu, Ma Xà hộ vệ đội bị ta phái đi giải quyết công việc rồi, sau này sẽ có cơ hội khác."
Miêu Miêu nhấp nháy đôi mắt to. "Thật sự như vậy sao? Nhưng lúc chúng ta tới rõ ràng thấy bọn họ mà! Ta còn để cho hồ ly và nãi ngưu đi vào chơi đùa một vòng cơ mà."
Hồ Quang sắc mặt đại biến, mạnh mẽ đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Hi Lạp Đức, mà Hi Lạp Đức lại đang xem các trù sư tỷ thí trên đài, phảng phất hết thảy đều không quan hệ tới hắn tự.
Xấu hổ ho khan một tiếng, Hồ Quang nói: "Ngươi, các ngươi cứ xem trước, ta có chút việc phải đi xử lý." Thân hình chợt lóe lên đã biến mất không thấy đâu, tại chỗ hắn vừa đứng lưu lại ngân quang nhàn nhạt. Miêu Miêu hì hì cười. "Ba ba, tiểu Ma Xà rất có ý tứ a, sắc mặt hắn biến trắng thật."
@by txiuqw4