sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 89: Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ

Hy Lạp Đức mỉm cười: "Hồ Quang, lần này ngươi có thể nhìn nhầm chăng, ngươi không cần lòng vòng quanh co để che đậy với ta, ta trước đây đích xác là đã biết hắn, Miêu Miêu cũng quen hắn. Hắn là một gã băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư, với phương diện ma pháp rất có thiên phú, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư rồi. Còn như hắn mà thi triển quang minh ma pháp, giống như ngươi nói vậy, thì rất có thể là thi triển thông qua ma pháp quyển trục. Nhưng mà cho dù là tinh thần lực của ta cũng không cảm giác được nhiều tinh thần ba động khi hắn thi triển ma pháp, nếu nói hắn sử dụng quyển trục thì động tác dường như có chút rất bí mật”.

Hồ Quang cười hắc hắc: "Các người nhận ra là tốt rồi, lão Hy, ngươi và hắn có quen biết sao? Ngươi cũng biết rằng hiện tại trong thân quân đoàn Đông Bắc của ta thiếu nhất chính là ma pháp sư. Nước ta ngoại trừ trung ương quân đoàn là do quốc gia trực tiếp chiêu mộ, ngoài ra thì mấy cái tập đoàn quân sự khác đều tự thân chiêu mộ ma pháp sư. Trong trung ương thân quân đoàn có sư đoàn ma pháp sư ùng mạnh thật sự làm cho người ta ngưỡng mộ, việc này thì Dung lão nhi đúng là có lực hiệu triệu rất lớn. Bây giờ bên ta chỉ có hai mươi mấy tên ma pháp sư, ma đạo sỉ thì chỉ có một, sức mạnh gần như không đồng đều. Nếu có thể thì ta hy vọng chiêu dụ thêm nhiều ma pháp sư vào trong quân đoàn một chút, về mặt đãi ngộ thì dễ dàng thương lượng thôi, ngươi xem có thể giúp được ta cái bề bộn này không?”

Hi Lạp Đức tức giận, liếc mắt trừng hắn: "Giúp ngươi? Đừng có nằm mơ! Ta đối với Niệm Băng một điểm cũng không hiểu rõ, với lại người đừng quên hắn là một trù sư, có bản lãnh thì ngươi tự mình mà đi chiêu mộ đi, bất quá ngươi chiêu mộ người nào ta không cần biết, nhưng cấm ngươi có chủ ý giao thiệp với bạch nhân chúng ta, chúng ta là Triệu hoán ma pháp sư thì tuyệt đối sẽ không tham dự bất luận cái gì là quốc gia hay quân đội đâu “

Hồ Quang ngượng cười nói: “Không cần phải nói tuyệt tình như vậy chứ, nói như thế nào thì chúng ta cũng là bằng hữu với nhau, tộc nhân các ngươi nhiều như vậy, nếu như đồng ý dấn thân vào quân đội thì sẽ rất tốt đó“.

“Báo cáo". Xe ngựa bên ngoài truyền đến một âm thanh hò hét vang dội, Hồ Quang chỉnh lại sắc mặt rồi lãnh đạm:"Nói!“.

“Bẩm bào nguyên soái đại nhân, ngoài thành có một đội nhân mã kéo tới, nghe nói là đội ngũ của Băng Nguyệt đế quốc tham dự Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái, kể cả hộ vệ tổng cộng hơn hai mươi người do Thất Hoàng Tử Yến Phong của Băng Nguyệt đế quốc dẫn đầu, có nên cho phép họ tiến vào biên giới nước ta không?”

Hồ Quang do dự một chút rồi nói: “Có thể cho họ tiến vào, nhưng mà mời bọn họ xuất trình văn kiện tham gia thi đấu, sau đó để cho bọn họ vào thành, phái người của chúng ta bí mật theo dõi, nếu họ có hành động gì dị thường thì lập tức báo cáo đến ta.”

“Vâng, thưa nguyên soái đại nhân".

Bản thân Miêu Miêu đang dựa vào phụ thân mà ngủ, Hy lạp Đức nhìn Hồ Quang nói: "Tân duệ ma pháp sư đại tái của năm nước lại bắt đầu rồi sao? Tại sao Băng Nguyệt đế quốc lại do hoàng tử hộ tống tuyển thủ thi đấu đến đây chứ?”

Hồ Quang lắc đầu: “Việc này ta không biết rõ ràng, nhưng mà dựa vào biểu hiện trên tư liệu đế quốc thì vị thất hoàng tử này gần đây không được sủng ái, ham võ thành si, nghe nói lớn lên hắn rất anh tuấn.”

Nhìn trên mặt hồ Quang ẩn chứa tia tà khí, Hy Lạp Đức bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ngươi … tật xấu này không chịu đổi, ngay cả hoàng tử mà cũng muốn nhớ nhớ thương thương. Hồ Quang, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên tìm một nữ nhân mà lập gia đình đi chứ!”

Hồ Quang bất đắc dĩ nói: "Lão Hy, ngươi cũng biết ta đối với nữ nhân một chút hứng thú cũng không có. Ai da…tại sao ta lại là một nam nhân chứ? Về phương diện này thì ta thấy cả đời này mình cũng không thay đổi được, nhưng ngươi cũng không cần khuyên, dù sao gia đình ta cũng không chỉ có mỗi mình ta là hài tử, cha mẹ đều đối với ta coi như vứt bỏ đi. Có cơ hội ta cũng muốn đi gặp vị thất hoàng tử này, nếu như hắn anh tuấn giống Niệm Băng thì quá tốt. Nhưng mà phong cách của Niệm Băng không phải là dạng ta thích, cái loại tiểu sinh anh tuấn đó các nữ hài tử mới cảm thấy thích, còn ta lại thích nhất nam nhân có chút ý vị hơn”.

“Được rồi, được rồi …ngươi nói thêm chút nữa thì ta ói ra mất, ngươi là nam cúc hoa (gay) rất trứ danh, cùng ngươi ở một chỗ thật sự làm cho người ta chịu không được. Ta cảnh cáo ngươi, sau này trước mặt con gái ta không được lộ ra thần thái dâm đãng này, nếu không ta khiến ngươi ngay cả nam nhân cũng làm không được" Hy Lạp Đức vẻ mặt căm ghét nhìn Hồ Quang, trong mắt không tồn tại một tia thân thiện hay trách móc.

Hồ Quang hừ một tiếng, giọng nói có phần ôn nhu mà tà ác: "Lão Hy, có dũng khí nhìn ta xuất ra vẻ mặt nam cúc hoa tam vũ, sợ rằng ngoài bệ hạ ra cũng chỉ có ngươi mà thôi".

Hi Lạp Đức lảo đảo bạch nhãn của mình: "Ngươi không cần uy hiếp ta, lúc nào ngươi cường đại đến thần sư cảnh giới thì tìm ta trả thù rồi hẵng hay, đừng quên lúc đầu ngươi đã vài lần bại trận dưới tay ta.”

Hồ Quang chán nản nói: "Hảo, coi như ta chịu phục ngươi. Mẹ kiếp! Trên đại lục ngoại trừ Băng Tuyết nữ thần tế tự ra thì chân chánh làm ta bội phục cũng chỉ có ngươi. Hồ Quang ta sống ba mươi tám năm, tỷ thí cùng ngươi lần ấy là trận thua bi thảm nhất, tinh thần ma pháp của ngươi như vậy cũng quá dị thường, hơn nữa còn có Long Triệu hoán thuật, người nào có thể chống nổi ngươi chứ? Có bản lãnh sao ngươi không đi tìm Băng Tuyết nữ thần tế tự làm một chút gì tốt đẹp đi? Nghe nói bà ta vẫn còn là một lão xữ nữ đấy, nếu ngươi có thể mang bà ta ra đối phó, mười Hồ Quang ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng đều chấp thuận “.

Có lẽ thanh âm của Hồ Quang hơi lớn một chút, làm cho Miêu Miêu đang trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh dậy: "Tiểu phá xà, làm cái gì đó? Kiếm đối tượng sao? Người muốn chọn ai làm đối tượng vậy? “

Hồ Quang bị Miêu Miêu hỏi nhất thời ngẹn lời, vội vã che dấu nói: ”Không có gì, không có gì …ta cùng ba ba của con đang nói về những người từ Băng Nguyệt đế quốc đến Hoa Dung để tham dự tân duệ ma pháp sư đại tái”.

Vừa nghe những lời này, ánh mắt của Miêu Miêu nhất thời sáng ngời:”Ma pháp sư thi đấu? con cũng phải tham gia. Ba ba, giúp cho con tham gia có được không?”

Hy Lạp Đức cau mày nói: ”Miêu Miêu, đừng hồ đồ, việc này không phải là việc mà con có thể tham gia, phải nhất định là đại biểu cho quốc gia mới tham gia được, hơn nữa con cho đây là trò đùa sao? Trình độ của con hiện giờ còn không bằng một gã đại ma pháp sư, mà muốn tham gia thi đấu ma pháp ư? Đợi sau khi quyết đấu Hoa Long Trù Nghệ Đại Tái kết thúc, con phải theo cha về nhà tiếp tục tu luyện ma pháp. Sau này khi có chút thành tựu, cha sẽ xem xét lại có nên mang con ra ngoài hay không, nha đầu ngươi thật là có lòng hiếu kỳ quá lớn mà!.”

Vừa nói hắn lại vừa trân trân trừng mắt liếc Hồ Quang.

Ngoài thành Tháp Lỗ, sau khi xuất trình giấy chứng nhận thi đấu, Băng Nguyết đế quốc gồm một nhóm hai mươi người cùng ba chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào Tháp Lỗ thành, dẫn đầu đội ngũ là một người cao lớn, toàn thân ngân sắc giáp vị chính là Yến Phong. Hắn đang ngồi trên lưng ngựa, hiện ra tư thế oai hùng sảng khoái, trên mặt hắn vẫn luôn tỏa ra hơi thở lạnh như băng, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong đôi mắt không có cái gì gọi là cảm tình, sắc thái hay biểu lộ gì cả. Phía sau Yến Phong là sáu gã võ sĩ ăn vận võ trang, tiếp theo là ba chiếc xe ngựa, xung quanh xe ngựa còn có mười tên kỵ binh hộ vệ. Cả nhóm đông đảo to lớn tiến vào trong thành.

Lúc đầu tiến vào Tháp Lỗ thành, Yến Phong có chút kinh ngạc chỗ này nhìn như thành thị phồn hoa nhưng dân chúng lại không có nhiều như tưởng tượng của hắn, đưa mắt nhìn kỹ lại thì thấy trên khu phố có rất ít người xuất hiện, các cửa tiệm ở dọc hai bên đường phần lớn đều đóng cửa.

“Ngươi tới đây, Tháp Lỗ thành tại sao lại yên tĩnh như vậy?”, một gã kỵ sĩ vội vàng giục ngựa tiến lên, cung kính nói: "Thất điện hạ, thuộc hạ đi thăm dò một chút, nước ta tại chỗ này có một lữ điếm bí mật, để bảo đảm an toàn, chúng ta đi đến đó cư trú, chỉ cần xuyên qua quảng trường Tháp Lỗ sẽ nhanh chóng đến được lữ điếm.”

Yến Phong gật đầu: "Ngươi đi trước tìm hiểu một chút, xem xem có tình huống gì rồi nhanh chóng hồi báo"

“ Vâng, thưa điện hạ" kỵ sĩ trả lời một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Thời gian không lâu sau thì tên kỵ sỹ khoái mã quay về, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Yến Phong, hắn vội vàng nói: ’Điện hạ, là như thế này, thành Tháp Lỗ đang cử hành một giải thi đấu Hoa Long trù nghệ gì đó, hôm nay là trận chung kết cho nên đại bộ phận dân chúng của thành đã đến quảng trường bên kia để xem thi đấu. Hiện tại bên kia người người tấp nập, chúng ta muốn xuyên qua sợ rằng không có dễ dàng như vậy, điện hạ, ngài xem ….”

Yến Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau xe ngựa, lạnh nhạt nói: "Chúng ta đi qua xem thử, đến bên ngoài quãng trường Tháp Lỗ tạm thời nghỉ ngơi, đợi sau khi trận đấu kia kết thúc thì đi qua. A Nhị, A Tam … hai người các ngươi đi mua một chút rau quả sạch sẽ tươi ngon cho Băng Vân tiểu thư và các vị tế tự dùng, chúng ta sẽ tập hợp bên cạnh quãng trường Tháp Lỗ"

“Vâng", hai gã kỵ sĩ phi ngựa đi, Yến Phong từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi tới hai chiếc xe bên cạnh nói: ”Băng Vân tiểu thư, thành Tháp Lỗ hôm nay có hội nghị trọng yếu, có khả năng chúng ta phải mất một đoạn thời gian nữa mới đến được nơi nghỉ ngơi, trước tiên nàng tạm thời ở trong xe ngựa nghỉ ngơi vậy.”

Tiếng nói từ trong xe ngựa vang ra giống như là âm thanh của tự nhiên: “Tất cả đều do Thất điện hạ làm chủ, Băng Vân ở trong xe ngựa cũng không có gì bất tiện cả”.

Tiếng nói từ trong xe ngựa truyền ra quả thật là tuyệt vời làm xúc động lòng người, bất luận là âm nhạc gì cũng không thể so sánh với âm thanh êm tai này được, đáng tiếc là âm thanh này lại giống như băng lạnh vạn năm, nghe lọt vào tai làm cho người ta cảm giác thấy run sợ, phảng phất dường như người nói chuyện cơ bản là không có chút tình cảm nào cả.

Yến Phong nhíu nhíu chân mày, bản thân hắn đối với nữ nhân quả thật không có hứng thú, hơn nữa hắn đối với sự băng lạnh của vị Băng Vân tiểu thư này còn mong muốn hơn nữa. Dọc đường đi, hắn mặc dù là phụ trách hộ tống nhưng số lần hắn cùng vị Băng Vân tiểu thư này nói chuyện cũng không quá mười lần, mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ ba câu, hắn từ lâu đã có thói quen như thế. Yến Phong lên ngựa lần nữa, dưới sự chỉ huy của hắn đoàn ngựa hướng về quãng trường Tháp Lỗ đi tới.

Ngoại trừ ăn uống đơn giản ra, Niệm Băng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa trận đấu thứ nhất và thứ hai đều nhất mực tuân thủ trạng thái nữa minh tưởng, rốt cục thời gian của trận tỷ thí thứ hai cũng đã tới.

Chậm rải mở mắt, Niệm Băng thấy Tiểu Thiên đang bên cạnh mình, hắn đứng thẳng người lên nhìn Tiểu Thiên nói: "Thời gian tới nhanh vậy sao?”

Tiểu Thiên gật đầu nói: "Giống như vận may sẽ không tới trên người ngươi lần nữa, lần này ta muốn cho ngươi thấy thực lực tuyệt đối, hiện giờ tham gia thi đấu đối với ta mà nói là thu hoạch lớn nhất, sợ rằng dù cho ngươi hiểu rõ đao pháp “Long Vu Tạp Vũ" đi nữa thì trận thứ hai này ta sẽ làm cho ngươi giống như xem một vở kịch hay.”

Niệm Băng cười: "Tiểu Thiên, ngươi biết không? Nếu ngươi có thể thắng ta, việc này đối với ta mà nói là một chuyện tốt." Bỏ lại những lời sau lưng, hắn trước tiên đi ra khỏi khu nghỉ ngơi.

“Chuyện tốt?" Tiểu Thiên nhíu nhíu chân mày một lát mới lầm bầm nói: "Thắng lợi làm cho ngươi kiêu ngạo, thất bại làm cho ngươi ngươi tiến bộ, có lẽ chuyện này là nguyện vọng của hắn, cứ như vậy đi, thất bại lần đầu tiên đối với ta cũng là chuyện tốt. Niệm Băng, ngươi chưa từng có thua sao? Ta cũng không có, hôm nay chúng ta hãy làm một trận tỷ thí cho thật tốt, xem xem ai là người chiến thắng cuối cùng “.

Mạc Mạc đi qua bên mình Tiểu Thiên, liếc mắt nhìn hắn cười rạng rỡ nói: "Không nên quá cố chấp, ngươi quả là rất háo thắng, đúng như Niệm Băng nói, thất bại có lẽ mới là chuyện tốt"

Tiểu Thiên cười cười: “Ta biết chứ, nhưng mà thất bại được tạo ra trên cơ sở ta toàn lực ứng phó, nếu ta toàn lực ứng phó mà cũng không thắng được, như vậy ta nhất định thản nhiên tiếp nhận thất bại này, ta muốn xem Niệm Băng có bản lãnh này hay không. Đi thôi, đã tới giờ rồi đấy.”

Niệm Băng đi ung dung quanh đài, rồi tự mình đi tới trước trù án, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc phá vỡ sự bình tĩnh trong lòng hắn. Xa xa, người này ngồi trên con ngựa cao lớn, toàn thân vươn ra thẳng tắp, trên người tản ra hơi thở lành lạnh, là hắn … hắn như thế nào mà cũng đến Hoa Dung đế quốc? Ấn tượng của Niệm Băng đối với Yến Phong cũng không phải tệ, nhưng mà sở thích của Yến Phong kỳ lạ như vậy khiến cho hắn thật sự không cách nào tiếp nhận được.

Niệm Băng đi đến bên chỗ Yến Phong, Yến Phong cũng hiển nhiên thấy hắn trên đài cao, trên khóe miệng toát ra một nụ cười hiếm thấy: "Niệm Băng, ta vẫn không tin khi nghe nói ngươi là một gã trù sư, xem ra lần này là sự thật. Nửa năm không gặp, ngươi tựa hồ càng ngày càng càng anh tuấn ra.”

Nói tới đây, lớp băng trên mặt hắn dần dần tan rã ra, ánh mắt nhìn Niệm Băng càng thêm nhu hòa. Cự ly cũng tương đối khá xa nên Niệm Băng nhìn không thấy biểu tình trên gương mặt Yến Phong, nếu không cũng không biết là hắn có tâm tình tiếp tục trận đấu hay không?

Bất quá Niệm Băng không có thấy rõ vẻ mặt của Yến Phong, nhưng lại thấy được ba chiếc xe ngựa phía sau, trên xe ngựa có thứ gì đó hắn rất quen thuộc, đó chính là ký hiệu hoa tuyết, trên cả Ngưỡng Quang đại lục chỉ có Băng Thần tháp mới sử dụng cái ký hiệu này

Cừu hận mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập khắp trái tim nhỏ bé của Niệm Băng, hình ảnh cha mẹ hiền lành mà bi thương không ngừng ngưng đọng trong đầu hắn, người của băng thần tháp.. quả là người của Băng thần tháp.. vậy bên trong ba chiếc xe ngựa là ai đây? Đúng trong lúc này bên trong chiếc xe ngựa kia vén ra một khe hở, một ánh mắt trong suốt mà lạnh như băng trong nháy mắt xuyên qua không gian gần ngàn thước cùng Niệm Băng vừa vặn đối kháng.

Niệm Băng chấn động toàn thân, tinh thần lực ba động rất nhanh, lực áp bức lạnh như băng, mặc dù cách xa ngàn thước nhưng lại không có chút nào giảm bớt. Niệm Băng chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo, vội vàng tập trung tinh thần lực mới chống lại được áp bức khổng lồ kia, sắc mặt hắn chỉ hơi đổi rồi rất nhanh khôi phục lại như bình thường.

Cúi đầu xuống thấp không cùng ánh mắt lạnh băng kia đối lập nữa, hắn tự hỏi trong xe ngựa rốt cuộc là ai? Lúc này tâm tình của hắn đã ổn định xuống, bởi vì hắn đã cảm giác được người trong xe ngựa không phải là tử địch Băng Tuyết nữ thần tế tự của mình. Nếu không chỉ với áp lực tinh thần trên của bà ta thì với khả năng của hắn sẽ không thể tiếp nhận nỗi, Băng tuyết nữ thần tế tự dù sao cũng là thần sư cơ mà!

Nhưng mà người trong xe ngựa mang lại mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, mặc dù hơi thở không có cường đại như Băng tuyết nữ thần tế tự nhưng cũng giống nhau phi thường, lại có thể cùng Thất Hoàng Tử Yến Phong đi đến đây, rốt cuộc là người nào đây…?"

“Tốt lắm, sau khi trải qua trận tỷ thí đầu vào buổi sáng, trước mắt Niệm Băng trù sư có mười khối “tinh cao cư quyết tái" tạm thời dẫn đầu bảng, chúng ta lập tức bắt đầu tràng khảo thí thứ hai, lúc này đây đối với mỗi danh trù sư đều lần lượt tiến hành khảo thí, các loại đề tài khảo thí trước đó đều do chúng tôi suy nghĩ rất kĩ, tuyệt không có chỗ nào giống nhau, cũng tuyệt đối công bằng, thứ tự rút thăm dựa theo thành tích của tràng tỷ thí thứ nhất lấy phương thức đảo ngược để bắt đầu“ lời nói của Hoa bàn tử làm cho Niệm Băng từ trong suy tư bừng tỉnh, bản thân mình còn đang tham gia các trận đấu, mọi chuyện đều phải đợi sau khi các trận đấu kết thúc, chỉ là người của Băng Thần tháp đang ở đây, xem ra mình không thể sử dụng Thần Lộ đao được rồi."

Thi đấu tiến hành lộn ngược sao? Nói như vậy thì Niệm Băng là người cuối cùng, Tiểu Thiên và Mạc Mạc lúc này xếp phía trước mình, các vị giám khảo đã đi lên đài cao, Ma Suất Hồ Quang trong tay cầm một cái rương gỗ đi đến trước người mười tên trù sư đã giành được thắng lợi vào trận đấu buổi sáng rồi bắt đầu rút thăm từ chỗ hắn, tên đầu bếp kia đứng trước cái rương nữa ngày, mới chịu lấy ra lá thăm. Hoa Bàn Tử tiếp nhận tờ sâm, trước tiên hướng về dân chúng dưới đài ra dấu một cái nhằm chứng minh với mọi người rằng dấu niêm phong trên tờ giấy vẫn còn nguyên, sau đó mới cầm tờ sâm mở ra, cao giọng nói: "Trọng tâm của sâm yêu cầu, xin mời trù sư từ trong thịt dê làm ra một thang, trong thang không được phép phối hợp thêm vật liệu gì, màu sắc cuối cùng của thang phải có màu trắng, bây giờ bắt đầu, thời gian hạn chế trong nữa canh giờ", vừa nghe hết đề mục tên đầu bếp kia lập tức di chuyển lên, chạy đến đài trung tâm lấy thịt dê.

Ma Suất Hồ Quang đi tới trước mặt hai tên trù sư để họ tiếp tục rút thăm, sâm trong cái rương gổ kia vô cùng kỳ quặc, đều là dùng một loại hoặc là vài loại nguyên liệu làm chủ, hơn nữa còn yêu cầu các món ăn trù sư hoàn thành phải thật đặc biệt. Trong đó có một tên trù sư ngẫu nhiên lấy trúng củ hành làm thức ăn chủ đạo, quả thật là xui xẻo đến cực điểm, nếu nói trận tỷ thí đầu tiên hoàn toàn dựa vào thực lực, thì trận thứ hai này vận khí sẽ chiếm một phần nhất định.

Mạc Mạc trù sư bốc thăm xong liền đi chế tác thức ăn của nàng, kế tiếp đến phiên Tiểu Thiên, Tiểu Thiên không hề do dự, tiện tay rút ra một lá sâm giao cho Hoa Bàn Tử, Hoa Bàn Tử lại đưa ra cái dấu niêm phong giống như trước, xong rồi mới nói: "Yêu cầu của sâm này là đầu bếp phải giữ được vẻ bề ngoài của món ăn, có thể thêm nguyên liệu phụ tùy ý nhưng khi món ăn nấu xong thì phải mất đi mùi vị của nguyên liệu chính".

Tiểu Thiên lạnh nhạt cười: "Đơn giản", hắn liếc mắt nhìn Niệm Băng một cái rồi mới đi tới chổ các loại nguyên liệu nằm ở trung tâm.

Đến lượt cuối cùng chỉ còn một mình Niệm Băng, Hồ Quang đi tới trước mặt Niệm Băng, trên mặt lộ ra vẻ quái dị bởi sự đặc thù của hắn, âm thanh nhu hòa nói: “Niệm Băng, trước mắt ngươi đang bài danh đệ nhất, muốn duy trì thì phải cố gắng lên.”

“Chàng thanh niên này quả thật anh tuấn, lại vừa giỏi ma pháp, thật sự là nhân tài hiếm có“, nghe âm thanh của Hồ Quang, trái tim Niệm Băng co rút lại, hắn nghĩ đến Yến Phong ở bên dưới, trong lòng nhủ thầm mình vừa tránh được tên này thì lại gặp một đóa cúc hoa (đồng tính) khác.

“Hắn như thế mà đường đường chính chính là một trong những nguyên soái của Hoa Dung đế quốc?“ Vừa suy nghỉ Niệm Băng vừa sử dụng tốc độ so với Tiểu Thiên còn nhanh hơn, rút ngay một lá sâm giao cho Hoa Bàn Tử, sau đó lập tức thối lui về một bên, cố gắng bảo trì khoảng cách với Hồ Quang.

Hoa Bàn Tử đưa sâm lên rồi mở ra, sau khi hắn nhìn thấy nội dung trong sâm thì cười không khỏi có có chút quái dị: ”Niệm Băng à! Có lẽ bởi vì thực lực của ngươi quá mạnh mẽ, lần này có thể ngươi sẽ đoạt giải nên thăm ngươi lấy được đúng là khó khăn nhất trong tất cả. Nhưng mà ngươi yên tâm, chúng ta có thể căn cứ vào ngươi là người hoàn thành thức ăn sau cùng nên cộng thêm vào điểm số của ngươi một “khỏa tinh””.

Niệm Băng cười lạnh nhạt nói: "Vậy thì không cần, ta đối với trù nghệ của mình rất tự tin, ngươi tuyên bố nội dung đi."

Hoa Bàn Tử cười hắc hắc đọc: "Trọng tâm sâm yêu cầu ngoại trừ đồ đựng dụng cụ khi trù sư làm thức ăn thì không cho phép sử dụng bất cứ trù cụ nào khi tiến hành nấu ăn, tài liệu có thể tùy ý lựa chọn, bây giờ ngươi hãy bắt đầu đi, thời gian hạn chế cũng là nửa canh giờ."

Nghe xong Hoa bàn tử nói, Niệm Băng nhất thời ý thức được việc có cộng thêm một khỏa tinh cho sâm này cũng khó mà hoàn thành được, chẳng trách hắn lại nói sâm này là một sâm khó nhất. Đối với một gã đầu bếp mà nói, không thể sử dụng bất cứ dụng cụ nào khi nấu ăn thì gần như là thiên phương dạ đàm (truyện cổ tích nghìn lẻ một đêm), không có trù cụ thì nấu ăn như thế nào đây?

Nhưng mà việc này có lẽ sẽ gây khó khăn cho người khác, nhưng lại không thể gây khó khăn cho Niệm Băng được, hắn nghĩ thoáng qua rồi xoay người hướng về đám nguyên liệu.

Mọi người dân dưới đài vốn nghĩ Niệm Băng chiếm lợi thế, nhưng vừa nghe cái yêu cầu nấu nướng này thì đột nhiên toát ra vẻ nghi ngờ, không có trù cụ thì làm sao làm ra thức ăn? vậy thì cộng thêm một khỏa tinh thì có ý nghĩa gì chứ?

Chiếc xe ngựa thứ hai nằm phía sau Yến Phong truyền ra một tiếng thở nhè nhẹ, hiển nhiên là chủ nhân trong xe cũng muốn xem Niệm Băng sẽ làm như thế nào khi không dùng trù cụ tiến hành nấu nướng

Nguyên liệu Niệm Băng lựa chọn có ba loại, chia ra là tiên hà (tôm tươi), bàng giải (cua) và một khối thịt bò, ngoài ra không lựa chọn thêm bất cứ loại rau gì. Hắn đem ba loại nguyên liệu đặt ở trên tấm bảng trắng, quay đầu nhìn về bên cạnh hướng Tiểu Thiên.

Khi hắn chứng kiến động tác của Tiểu Thiên thì không khỏi thất kinh,Tiểu Thiên đang nhặt lấy bột, động tác của hắn rất thong thả, nhưng vừa thong thả lại vừa có lực dị thường, nhìn tư thế hắn nhào bột làm Niệm Băng không khỏi nhớ tới “Sanh Tê Hoạt Liệt Trọng Ưng thủ" của Đà Trù Tử Tu, Tiểu Thiên đang gia tăng sức mạnh sao? Tiểu Thiên muốn sử dụng loại phương pháp nấu ăn nào đây?

Đang trong lúc Niệm Băng nghi hoặc thì động tác của Tiểu Thiên thay đổi đột ngột, hắn mạnh mẽ dùng tay hướng về cục bột nâng lên, hai cánh tay ở trước thân ôm lại, thân thể giống như sóng nước dao động bập bềnh một cách tinh xảo và đẹp mắt, tư thế biến hóa thật là nhu hòa dị thường, bột hạ xuống vậy mà trong tay hắn lại không vướng hạt bột trôi nổi nào, tay trái đẩy về phía trước, tay phải thu vế thắt lưng, cục bột đã xoay tròn lên rất nhanh.

Trên mặt của Tiểu Thiên đã không còn ngạo khí mà trở nên đặc biệt ôn hòa, thân thể không ngừng làm ra các loại tư thế mềm mại, rồi ngay lúc đó hai tay không ngừng đập vào khối bột, một luồng khí màu vàng cùng lúc xuất hiện xung quanh mì vắt, nhưng mà luồng khí kia không hề xâm nhập vào bên trong, động tác trên người Tiểu Thiên cũng không ngừng chuyển động.

Ánh mắt của Niệm Băng căng ra, hai tay của hắn vốn chuẩn bị thao tác đống nguyên liệu thì đột nhiên dừng lại, nhìn không chớp mắt vào đôi tay của Tiểu Thiên. Đối với Niệm Băng mà nói, trận đấu này bất kể là thắng hay thua cũng nhất định phải quan sát chi tiết mỗi động tác của Tiểu Thiên, bởi vì từ động tác của Tiểu Thiên trong lòng hắn liên tưởng đến một thủ pháp, đó chính là “Âm Dương Điều Hòa Thái Cực thủ" vốn xếp thứ nhất trong thất đại cấm thủ.

Thái Cực thủ đúng là một loại thần bí nhất trong thất đại cấm thủ, chỉ xuất hiện qua ở trong truyền thuyết, ngay cả sư phó của Niệm Băng là Quỷ Trù Tra Cực cũng chưa từng nhìn thấy. Chẳng qua là đọc được từ trong đám sách cổ lộn xộn mà thôi, mặc dù là truyền thuyết nhưng nó vẫn xếp đứng đầu trong thất đại cấm thủ, theo trong truyền thuyết còn nói từng có một gã trù sư trình độ nông cạn, cả đời chỉ biết làm bánh bao, mà thủ pháp hắn làm bánh bao chính là loại “Âm Dương Điều Hòa Thái cực thủ" này.

Thái Cực thủ củng không phải đơn giản là phương pháp làm nguyên liệu, bản thân nó chính là một loại phương pháp nấu nướng, thái cực thủ luyện đến đăng phong tạo cực thậm chí có thể bằng vào thủ pháp của bản thân mà đem nguyên liệu nấu chín, mùi vị chứa trong nó quả là vô cùng kỳ diệu, thái cực sở sanh vô cùng vô tận (trong thuyết ngũ hành bát quái). Cho dù là đầu bếp đạt trình độ cao nhất cũng không có phương pháp nhận ra mỹ vị từng loại mùi do thái cực thủ chế biến thành.

Niệm Băng trong lòng toát ra một tia cười ảm đạm, hắn biết rõ trận đấu này bản thân mình đã thua, bất luận là ma pháp của mình có tinh diệu cỡ nào, nếu không sử dụng mấy cái chuôi cấp thần đao để tạo tiền đề thi đấu thì hắn bất luận thế nào cũng không có khả năng thắng loại đứng đầu thất đại cấm thủ này. Bất quá hắn ngược lại cũng không vì vậy mà chán chường, dù sao có thể nhìn thấy thái cực thủ đối với hắn mà nói cũng là sự tình vô cùng kỳ diệu rồi.

Tiểu Thiên vẻ mặt vẫn ôn nhu như trước, tay cũng giống như vẻ mặt, mỗi một động tác đều làm cho khối bột chuyển động mềm mại. Đột nhiên đôi tay mềm dẽo của hắn vặn mạnh một cái, mì vắt xoay tròn rất nhanh rồi phóng ra hàng loạt sợi mì mỏng giống hệt nhau, đều rải một cách bằng phẳng trên cái thớt phía trước. Lúc này xung quanh đài chỉ còn lại tiếng hít thở, mọi người đều không phân biệt được chỗ bí ẩn.

Nhưng cuối cùng cũng có người nhận ra được, Ma Suất Hồ Quang bên cạnh tự mình lẫm bẫm: ”Việc này là như thế nào đây? Thiên hạ cũng thay đổi rồi sao? Đại ma pháp sư cùng vũ đấu gia đều không đến nhập ngũ mà lại nổi hứng đi làm trù sư, thủ pháp này thật sự tuyệt diệu! Lấy thủ thay công, vậy mà không thể tìm thấy một tia phá đĩnh (phá đá) nào cả”.

Ngoại trừ Niệm Băng ra thì chín tên trù sư còn lại đều bận túi bụi. Động tác của Tiểu Thiên đã thay đổi, khối bột trong tay đã hoàn toàn biến thành sợi nhỏ. Hắn không để ý tới Niệm Băng, dường như cũng không cảm giác được ánh mắt chăm chú của Niệm Băng từ lúc bắt đầu đến lúc nấu.

Trong lúc Niệm Băng đang đờ đẫng người ra thì một âm thanh thanh thúy vang lên làm hắn thức tỉnh: "Niệm Băng ca ca, cố gắng lên nhé! “. Ngẩng đầu nhìn lại hắn thấy từ trên đài cao Miêu Miêu đang hăng hái hướng về mình vỗ tay, hai tay Niệm Băng lúc này mới chuyển động, tinh thần trong phút chốc hưng phấn hẳn lên, bản thân mình lúc này làm sao vậy? Âm Dương Điều Hòa Thái Cực thủ quả thật thần diệu, nhưng mà mình cũng không phải là không có thực lực chống lại, chỉ cần làm hết sức cho dù thua thì thế nào chứ? Tiểu Thiên à Tiểu Thiên, ta quả thật không có nhìn nhầm, thật sự không nghĩ tới Thái Cực Thủ đã thất truyền vậy mà lại xuất hiện trong tay ngươi, bất quá ta sẽ không dễ dàng nhận thua.!

Nghĩ tới đây, Niệm Bang cũng bắt đầu chuyển người, rất nhanh hắn tự mình làm sạch vỏ tôm, dùng ngón tay lấy ra gân tôm, tiếp tục bằng vào lực tay trực tiếp mang con cua sống tách ra, lấy ra gạch cua và thịt cua rồi cùng thịt tôm để vào một chỗ, sau đó mang thịt bò cùng thịt cua và thịt tôm gom lại.

Hắn bắt đầu tự mình làm, mang đống nguyên liệu trước mặt đánh đều lên, lúc bắt đầu thì còn có thể xem được phương hướng ra tay của hắn, nhưng theo đó tốc độ dần dần tăng lên, trên trù án chỉ còn lại một mảng tay ảnh, tay phẩy, tay bổ, mu đánh. Mỗi một động tác đều xuất hiện ở góc độ không thể tưởng tượng nổi, tay của Niệm Băng phảng phất giống như không có khớp xương, phẩy đánh xoay tròn tùy ý vào đám nguyên liệu trước mặt, nhưng có thể bảo trì trấp dịch (nước, chất lỏng) nguyên liệu không chảy ra ngoài, đúng là thủ pháp “phân cân thác cốt như ý thủ.”

Thủ pháp hắn ngày càng nhanh hơn, ba loại tài liệu dần dần trộn chung lại làm một, Niệm Băng không cần nhìn mà vẫn đánh không ngừng như trước, rồi lấy cua cho vào thịt bò, làm cho vị ngon vốn có của thịt bò thêm vào vị hải sản càng thêm ngon. Khi thời gian trôi qua được một nữa thì động tác của hắn mới ngưng lại, miệng hít sâu, Niệm Băng thì thào niệm vào câu chú ngữ, một cự băng sáng bóng đường kính vượt quá ba thước xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó là hỏa cầu cuồn cuộn dâng trào, trong nháy mắt hỏa cầu đã bao vây lấy băng cầu, băng ở trong hỏa không ngừng hòa tan, nhưng lại không bốc hơi lên mà phảng phất như bị một cái chụp che đậy lại,

Dần dần băng cầu nguyên bản bị thu nhỏ dần lại, ở giữa không trung ngưng kết thành một thủy cầu, nước trong thủy cầu dưới tác dụng của hỏa diễm diễm trở nên nóng rực rồi từng bước sôi sục lên. Không cho sử dụng trù cụ sao? Ma pháp của ta chính là trù cụ!

Viên cầu được dung hợp bởi ba loại nguyên liệu bị Niệm Băng ném lên, hắn không có Thiên Thiết Thủ để phân chia tài liệu một cách khéo léo nhưng có thể đem thịt vân vê thành hình cầu, một viên cầu lớn dần dần phân thành mười viên nhỏ trực tiếp xâm nhập vào trong thủy cầu đang sôi trào, ở bên trong không ngừng quay cuồng.

Chuyện thần kỳ hôm nay mọi người được xem thật sự là quá nhiều, tay của Niệm Băng di chuyển theo sự chỉ dẫn của con tim mình, toàn bộ tinh thần đều chăm chú nhìn vào những viên thịt quay tròn trong nước. Đột nhiên hai tay của hắn biến ảo khôn lường rồi vung lên, bằng vào tinh thần lực khống chế trái thủy cầu kia, rồi rất nhanh mang các loại gia vị đặt nằm trên thớt dựa vào tỉ lệ nhất định cho vào trong đó, thủy cầu án chiếu theo suy nghỉ của Niệm Băng không ngừng ba động lên, đem gia vị trực tiếp quẳng vào mấy viên thịt phía trong

Lúc này Niệm Băng khống chế thủy cầu đi tới trước mặt mình, tay phải lộ ra, bàn tay được bao bọc bên trong ngọn lửa, ở trong nước xoay tròn lên một cách có nhịp điệu, đúng là “Phá Thủy Bảo Diện Huyền Ngọc Thủ”.

Tác dụng phát sinh của Huyền Ngọc Thủ do hắn mô phỏng xuất ra là làm thấm nhiệt đều đều, gia vị hoàn toàn bị thẩm thấu, thời khắc cuối cùng Niệm Băng từ trong không gian giới chỉ của mình lấy ra một hủ dấm chua màu đỏ, hai tay điểm nhẹ vào trong đó rồi thu lại, hơn mười viên thịt đã tiến vào cái chén lớn được chuẩn bị trước,

Hoàn thành rồi … Niệm Băng bằng vào băng hỏa hai loại ma pháp dưới tình huống không được sử dụng trù cụ mà hoàn thành thức ăn của mình. Lúc này chín trù sư bắt đầu nấu nướng trước hắn cũng từng người tự hoàn thành sứ mạng của mình, trận tỷ thí thứ hai này bình phẩm so với trận đầu cũng không có gì khác biệt, chỉ là thứ tự thay đổi một chút mà thôi.

Trong lòng Niệm Băng lúc này không có một ai, chỉ có đám thức ăn giống như là phấn ti (miến, bánh phở) nằm trên bàn phía trước mặt Tiểu Thiên. Phấn ti đó là mì sao! Lấy Thái Cực thủ làm ra thức ăn đều sản sinh ra mùi vị gì đó? Tiểu Thiên dường như không quan tâm đến việc giới thiệu thức ăn cho người khác mà lại một lần nữa đi tới bên cạnh Niệm Băng, mỉm cười nói: "Niệm Băng, ta thừa nhận mình sai rồi thật không nghĩ tới ma pháp còn có thể có ích trong trù nghệ đến như thế, lĩnh ngộ của ngươi ở phương diện này thật sự là rất mạnh đó”.

Niệm Băng cũng mỉm cười với hắn, trong mắt hai người vừa toát ra vẻ tinh anh vừa lại xuất ra sự luyến tiếc, dù sao đối thủ khó cầu, trù nghệ đạt tới cấp độ bọn họ thiết nghĩ muốn tìm kiếm một đối thủ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Đáng tiếc, trận này có lẽ là ta thua rồi. Tiểu Thiên, lúc trước ngươi thi triển chính là Âm Dương Điều Hòa Thái Cực thủ trong truyền thuyết sao? “.

Tiểu Thiên mỉm cười thừa nhận: “Đáng tiếc ta luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn, nói cho ngươi biết một bí mật, kỳ thật Thái Cực thủ và Trọng Ưng thủ đều giống nhau cả, bản thân chính là một loại vũ kỹ chia làm nhiều giai đoạn bất đồng, ta bây giờ không thể phát huy năng lực vô hạn của Thái Cực Thủ, nhưng vẫn có thể bằng vào Thái Cực Thủ của bản thân đem bất cứ nguyên liệu gì phân ra rồi phá nát, chuyển hóa thành mùi vị mà ta yêu cầu, ngươi sẽ minh bạch rất nhanh thôi. Lần này tới tham gia trận đấu thật là đặc sắc a! Đệ nhất đao của ngươi chống lại đệ nhất thủ của ta, ngươi nói xem chúng ta cuối cùng là người nào sẽ thắng đây? “

Niệm Băng nói: ”Việc thắng thua đối với ta mà nói đã không còn trọng yếu nữa, có thể mở mang hiểu biết về “Thủ" trong truyền thuyết, chuyến đi này của ta quả thật không tồi chút nào. Đợi sau khi trận đấu kết thúc,có cơ hội nhất định phải cùng nhau bàn luận nhiều hơn, nơi này tuyệt đối không phải là sàn đấu cuối cùng, vẫn còn có Trù Thần Đại Tái đang chờ chúng ta, không phải sao?”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx