Niệm Băng trầm mặc một hồi mới nói: "Nếu quan điểm của ta trước sau vẫn không thay đổi, cừu hận đã ảnh hưởng đến cái nhìn của ta đối với thế gian, nàng và ta vẫn còn có thể cùng một chỗ không?"
Phượng Nữ nhẹ nhàng cọ xát lên vai Niệm Băng: "Ta đã lựa chọn, nếu lòng chàng không thay đổi, chờ chàng báo thù xong ta sẽ cùng chàng tìm một nơi thanh sơn thủy tú, cách ly với thế giới bên ngoài, chỉ còn cuộc sống của hai chúng ta, có được không?"
Thân thể Niệm Băng run nhẹ: "Cảm ơn nàng, Phượng Nữ. Ta sẽ cố hết sức thay đổi chình mình, chỉ cần có nàng bên cạnh lòng ta sẽ bình tĩnh hơn nhiều, hãy chờ ta quay lại." Trong lòng trở nên ấm áp hơn, không ngừng hồi tưởng lại từng lời của Phượng Nữ, Niệm Băng ly khai khỏi khách sạn. Hôm nay, hắn phải đối mặt với đối thủ thứ hai trong tổ của mình."
Bước vào trận đấu ngày thứ ba, bởi vì ngày đầu tiên xuất hiện việc ngoài ý muốn, tân duệ ma pháp sư đại tái năm nước thi đấu một ngày bốn trận đã trở thành mỗi ngày hai trận, hôm nay ở tổ một là do Mộc Vinh cùng Băng Vân đối chiến. Ngày trước, Băng Vân đã thắng hai trận, Mộc Vinh một trận, theo tình huống hiện tại, bọn họ chính là hai người có khả năng đạt được danh hiệu đứng đầu tổ một. Mà trận đấu này đối với Mộc Vinh là vô cùng quan trọng, chỉ cần hắn có thể chiến thắng Thiên Ảo Băng Vân, đừng nói là đệ nhất tổ một, thậm chí cả đệ nhất cuộc thi cũng có thể đạt được.
Niệm Băng cùng Dung Băng ở dưới theo dõi, kể cả những người khác tham gia thi đấu căn bản không ai xem trọng Mộc Vinh, Thiên Ảo Băng Vân chẳng những thực lực mạnh mẽ, hơn nữa trong trận đấu đầu tiên cùng Dung Băng, đến trận đấu ngày hôm qua đả bại tên ma pháp sư kia, nàng biểu hiện ra lực không chế ma pháp vô cùng lợi hại, làm cho người ta cảm giác sâu không lường được. Tương đối mà nói, Mộc Vinh mặc dù thực lực không kém, có tự nhiên ma pháp quỷ dị nhưng muốn thắng được Băng Vân cơ hồ là không có khả năng.
Hào quang màu lam xung quanh thân thể Băng Vân lóe lên, vẻ mặt của nàng vẫn băng lãnh như trước, không nói lời dư thừa, Mộc Vinh thì có vẻ khẩn trương, Dung Phi vừa tuyên bố trân đầu bắt đầu hắn đã lập tức đưa ma pháp trượng lên, vô số sợi mây hướng về Băng Vân lao đến, chính là biện pháp mà hắn dùng trong trận đấu với Phi Phi, đáng tiếc Băng Vân không phải là Phi Phi.
Một tầng băng sương vô thanh vô tức xuất hiện, tảng lớn băng sương toát ra từ thân thể Băng Vân, thân hình phiêu hốt lui về phía sau, nàng đã ẩn vào trong băng vụ.
Mộc Vinh âm thầm cười lạnh nghĩ thầm, chỉ cần tánh mạng của đối phương còn tồn tại, tự nhiên ma pháp của chính mình vẫn còn thể dò xét được, cho dù mắt không thể nhìn nhưng bằng vào cảm giác đối với tánh mạng hơi thở vậy là đủ rồi. Một bên khống chế sợi mây trùng nhập vào trong băng vụ, hắn một bên ngâm xướng chú ngữ tự nhiên lĩnh vực của mình.
Ma pháp tự nhiên quả thật có đặc điểm riêng của chính mình, tại phương diện do thám năng lượng tánh mạng các hệ khác thật không thể so sánh được, sợi mây vừa tiến vào băng vụ lập tức lao đến chỗ Băng Vân, điên cuồng đánh về phía nàng. Nhưng trong lúc này, trên đài đột nhiên xuất hiện tuyết rơi, từ trong băng vụ xuất ra tầng tầng bông tuyết như là lông ngỗng, bông tuyết đó không hề tầm thường, mỗi một bông như là lưỡi dao sắt bén phiêu lãng giữa không trung. Khi bông tuyết cùng sợi mây tiếp xúc, những sợi mây màu xanh nhất thời trở nên tán loạn.
Mộc Vinh cảm thấy vô cùng đau lòng, Đằng Ti ma pháp trượng chính là bảo bối của hắn, bằng vào chuôi ma pháp trượng này, hắn từng chiến thắng rất nhiều đối thủ có thực lực không chênh lệch lắm. Mắt nhìn thấy ma pháp trượng bị hủy diệt trong bông tuyết, hắn như thế nào lại không đau lòng đây nhưng động tác của hắn vẫn không đình chỉ. Dù sao, hạch tâm của Đằng Ti trượng là khối bảo thạch màu xanh biếc vẫn còn tồn tại, chỉ cần vẫn còn có nó, hắn một lần nữa chế tạo lại một cây Đằng Ti ma pháp trượng cũng không khó khăn, bây giờ trọng yếu nhất chính là đạt được thắng lợi trong trận đấu này.
Bông tuyết phiêu phù lơ lửng xoay tròn rất nhanh, bạo phong tuyết dần dần hình thành. Mộc Vinh một bên niệm chú ngữ, một bên lui dần về phía sau, mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ cần có thể kéo dài tới lúc thi triển tự nhiên lĩnh vực, hắn sẽ thành công. Băng Vân trong băng vụ chậm rãi bước ra, bạo phong tuyết xoay tròn quanh thân thể nàng, trong mắt toát ra một tia hàn quang nhàn nhạt, nhìn thấy Mộc Vinh cũng không hề công kích.
Mộc Vinh có chút kinh ngạc nhìn Băng Vân, lúc này ma pháp của hắn rốt cục cũng đã hoàn thành. Bỗng nhiên hạt châu màu xanh biếc rơi xuống đất, hào quang màu xanh biếc chìm vào bên trong mặt đất.
Thiên Ảo Băng Vân lạnh nhạt nói: "Nếu không cho ngươi xuất ra ma pháp đắc ý nhất, chỉ sợ ngươi thua cũng sẽ không cam tâm. Ta muốn cho ngươi hiểu được, tự nhiên lĩnh vực trong thế giới băng của ta không hề có hiệu quả đâu."
Mộc Vinh hừ lạnh một tiếng: "Thật sự không có hiệu quả sao?
Mầm mống tánh mạng này của ta còn có thể hoán đổi mặt hiệu quả khác nữa. Hiện lên đi, tự nhiên lĩnh vực của ta."
Mặt đất chậm rãi chấn động, mầm mống tánh mạng bên trong mặt đất xuất hiện, tình huống trong trận đấu ngày đầu tiên lại hiện ra, vô số hào quang màu xanh biếc phiêu nhiên xuất ra, lan tỏa khắp ngõ ngách. Trong lúc này, Băng Vân lại di chuyển, một cái lục mang tinh lam sắc từ tay nàng xuất hiện, trong nháy mắt nhiệt độ trên đài kịch liệt giảm xuống. Vốn tốc độ phát triển của mầm mống tánh mạng rất nhanh đột nhiên giảm bớt, song chưởng Băng Vân đưa thẳng lên trước ngực mình,hai đầu ngón tay tiếp xúc cùng một chỗ, một cái quang cầu màu lam từ từ lớn dần, cuối cùng ngưng kết lại.
Dưới đài Niệm Băng kinh ngạc nói: "Bát giai băng hệ ma pháp tuyệt đối băng phong, trách không được nàng ta không sợ hãi." Tuyệt đối băng phong trong băng hệ ma pháp không phải thuộc loại công kích cũng không thuộc loại phòng ngự, giống như bạo phong tuyết dùng để phi hành trong khoảng cách ngắn, còn như tuyệt đối băng phong này bình thường chỉ dùng để băng hệ ma pháp sư vượt qua một ít nơi hiểm yếu làm ma pháp sư luống cuống chân tay, dưới sự khống chế của tinh thần lực, có thể đem một đoạn không gian ngưng tụ thành băng. Loại ma pháp này có ưu thế lớn nhất là đóng băng vô cùng nhanh, nhưng bởi vì khoảng cách khống chế có hạn, vừa hao phí lượng lớn ma pháp lực cho nên băng hệ ma pháp sư rất ít khi sử dụng.
Quang cầu màu lam nhẹ nhàng rơi xuống đất, lam quang nhàn nhạt trong nháy mắt tràn ngập, kể cả những cành cây đã nhô lên khỏi mặt đất trong nháy mắt cũng bị ngưng kết, lúc này bạo phong tuyết lại di chuyển một lần nữa, những cành cây bị đóng băng dưới sự càn quyết của bạo phong tuyết bị vỡ tan không còn một mảnh, hóa thành băng phấn phiêu lãng, trên trường đấu như là tràn ngập trong một tầng băng vụ.
Mộc Vinh trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh trước mắt, hắn không nghĩ đến tự nhiên lĩnh vực lại bị phá như vậy, mặc dù vẫn còn có hơi thở của mầm mống tánh mạng nhưng dưới sự áp chế của tuyệt đối băng phong, trừ phi đóng băng được giải trừ, nếu không thì tự nhiên lĩnh vực sẽ vô pháp phát huy ra chính thức tác dụng. Bạo phong tuyết bay đến trước mặt Mộc Vinh rồi ngừng lại, Băng Vân bình tĩnh nói: "ngươi nên nhận thua đi."
Mộc Vinh có chút ngốc trệ nhìn bạo phong tuyết trước mặt, ma pháp lực của hắn cũng không có hoàn toàn tiêu hao, lúc này vẫn còn có lực phản kích. Nhưng bạo phong tuyết trước mặt sẽ cho hắn thời gian ngâm xướng chú ngữ sao?
Băng Vân nhíu mày, nàng không có chờ đợi nữa, bạo phong tuyết trong nháy mắt vọt tới trước, cuồn cuộn nổi lên đem thân thể của Mộc Vinh "Tiễn" xuống đài. Hỏa vân tráo là phòng ngự ma pháp, bạo phong tuyết vừa chạm tới hỏa vân tráo lập tức biến mất còn thân thể của Mộc Vinh đã té nhào xuống dưới đài, trận đấu đầu tiên nhanh như vậy đã kết thúc. Băng Vân dễ dàng lấy được thắng lợi trong trận đấu thứ ba, đến lúc này các trận đấu trong tổ của nàng đã hoàn toàn chấm dứt, nàng vững vàng ngồi lên vị trí đứng đầu tổ một.
Dung Băng huých Niệm Băng môt cái, thấp giọng nói: "Thấy được chưa, trước mặt băng và hỏa ma pháp, tự nhiên ma pháp sẽ bị hạn chế rất lớn."
Niệm Băng vuốt cằm một chút, trong mắt toát ra nụ cười nhàn nhạn, ánh mắt liếc sang bên Mộc Tinh, Mộc Tinh nhíu mày nhìn ca ca đang thất hồn lạc phách, trong mắt toát ra một tia khinh thường.
Thiên Ảo Băng Vân từ trên đài đi xuống. ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người Niệm Băng, ánh mắt Niệm Băng cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt Băng Vân ngừng lại nhìn hắn một chút rồi xoay mình đi về phía chỗ ngồibên tổ một. Niệm Băng trong lòng có chút kinh ngạc, thời điểm Băng Vân nhìn vào hắn, ánh mắt băng lãnh lại xuất hiện một tia thân mật. Người của Băng Thần tháp lại có thể đối với chính mình thân thiện? A, đúng rồi, dù sao nàng cùng với mình cũng là đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc, chẳng lẽ nàng lại cỗ vũ cho chính mình lấy được vị trí đứng đầu tồ hai hay sao?
"Trận đấu thứ hai ngày thứ ba, số một tổ hai đấu với số năm tổ hai, người tham gia thi đấu bước lên đài." Sau khi Dung Phi tuyêt bố, Niệm Băng cùng Mộc Tinh đồng thời lên đài.
Mộc Tinh cũng không vì thất bại của ca ca lúc trước ảnh hưởng, nhìn Niệm Băng bĩu môi nói: "Hôm nay ngươi định giết ta hay sao?"
Niệm Băng nhìn thoáng một chút, ánh mắt đảo qua phía dưới đài, hắn phát hiện ngoại trừ Băng Vân cùng Dung Băng ra, ánh mắt người khác nhìn mình đều có chút quái dị, nhất thời hiểu được bọn họ là vì mình xuống tay ngoan tâm thủ lạt trong trận đấu đầu tiên nên sinh ra lòng giới bị, trải qua cuộc nói chuyện với Phượng Nữ, sự băng lãnh trong lòng hắn đã giảm đi rất nhiều, lạnh nhạt cười hỏi ngược lại: "Nếu như ta là ngươi, ta sẽ đi xuống với ca ca ngươi?"
"Ngươi...." Nộ ý trong mắt Mộc Tinh đại thịnh: "Ngươi nghĩ rằng ta là hai phế vật ngày đó sao?"
Niệm Băng cố tình kinh ngạc nói: "Chẵng lẽ ngươi không phát hiện ca ca ngươi thua như thế nào sao? Ngươi tự hỏi có thể so với hắn mạnh hơn bao nhiêu?"
Mộc Tinh khinh thường nói: "Vậy ngươi nghĩ rằng mình là ai, chẵng lẽ ngươi đến từ Băng Thần tháp sao?"
Dung Phi đứng một bên nhìn Niệm Băng, một bên nhìn Mộc Tinh tức giận nói: "Các ngươi lên đài chiến đấu hay là để nói chuyện phiếm?"
Mộc Tinh nói: "Ngài không tuyên bố trận đấu bắt đầu chúng ta đấu như thế nào được?"
Dung Phi hừ một tiếng nói: "Hảo, trận đấu bắt đầu." Nói xong liền đi xuống dưới đài.
Vừa nghe trận đấu bắt đầu bốn chữ, Mộc Tinh trong nháy mắt phảng phất như trở thành người khác, mái tóc dài màu xanh biếc bay phầng phật, sắc mặt trở nên dị thường bình tĩnh, hơi thở của tự nhiên tánh mạng phát ra, hảo quang màu xanh biếc nhàn nhạn giống như gợn nước bình thương vòng quanh thân thể nàng không ngừng di chuyển theo quy luật.
Niệm Băng bắt đầudi chuyển, hai tay duỗi ra phía trước, mỗi tay trước người vẽ ra một hình tam giác, lam, hồng lưỡng sắc quang mang đan vào nhau tạo thành một lục mang tinh kỳ dị: "Băng, ngươi là đại biểu của rét lạnh, hỏa, ngươi là nguồn suối nóng rực, hơi thở của băng và hỏa! Thỉnh các ngươi cho phép ta đem tính chất đặc biệt của các ngươi dung hợp, lấy ngọn nguồn của các ngươi làm vật dẫn, cộng minh đi." Trái lam phải hồng, lưỡng sắc quang mang phân biệt theo hai bên thân thể của Niệm Băng phát ra, hắn rốt cuộc cũng dùng ra băng hỏa đồng nguyên ma pháp mà mình đắc ý nhất. Băng, hỏa, hai loại nguyên tố không ngừng ngưng tụ vòng quanh thân thể hắn, lúc này bằng vào băng hỏa đồng nguyên hắn có thể làm ra các loại biến hóa trên ma pháp, đối với tự nhiên ma pháp không quen thuộc, hắn lựa chọn lấy tĩnh chế động.
Hai mắt Mộc Tinh hoàn toàn biến thanh hai luồng lục quang, thân thể từ từ bay lên trên đài, mặc dù chỉ là cách mặt đất khoảng một thước nhưng lúc này nàng phảng phất như là nữ thần tự nhiên, toàn thân tràn ngập một hơi thở kì dị.
Mộc Vinh dưới đài tự nhủ nói: "Tiểu tử, ngươi hãy chết đi, muội muội ta chính là tiên thiên đại địa chi nữ, ngươi há có thể đối phó."
Khi Niệm Băng hoàn thành chú ngữ là lúc hai tay Mộc Tinh đã hợp lại phía trước người, từng đạo lục quang lấy thân thể nàng làm trung tâm tản ra. Đột nhiên, trong mắt nàng quang mang đại thịnh, hơn mười cái dây mây phá không hướng Niệm Băng phóng đi, vị trí lao ra cực kỳ xảo diệu, chẳng những công kích Niệm Băng hơn nữa còn phong kín tất cả phương vị hắn có thể né tránh.
Niệm Băng trong lòng cả kinh, hai tay vừa lật, trực tiếp xuất ra hơn mười khối đê giai băng hỏa cầu nghênh tiếp. Những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, mỗi một lần, đều làm xuất hiện vô số mảnh vở màu xanh biếc, lực nổ mạnh của băng hỏa cầu đem những dây mây này tất cả hủy diệt, Niệm Băng phải lui lại mấy bước dưới lực phản chấn nhưng hắn phát hiện, Mộc Tinh như trước vẫn phiêu phù giữa không trung, tất cả lực phản chấn đều bị tầng hào quang màu xanh biếc kia hóa giải.
Niệm Băng biết, mình không thể chờ đợi nữa, hào quang chợt lóe, Ngạo Thiên đao vào tay, cánh tay hắn trong nháy mắt hóa thành ảo ảnh, Ngạo Thiên đao phát ra phong nhận kỹ năng, huyễn hóa ra mười đạo phong nhận tung bay nhưng mà xuất ra theo từng góc độ bất đồng hướng Mộc Tinh công kích. Đồng thời, băng hỏa đồng nguyên ma pháp dưới sự điều động của Niệm Băng dung nhập vào trong Ngạo Thiên đao, tăng them uy lực của đòn công kích.
Mộc Tinh căn bản không để ý tới phong nhận này, hai mắt của nàng đã biến thành hai luồng hào quang màu xanh biếc, lúc này căn bản không thể nhìn ra thần sắc trên mặt nàng, hai tay tạo thành hình chứ thập trước ngực cũng không có biến hóa nhưng mặt đất phía sau lôi đài đã bắt đầu chui ra vô số nhánh cây và dây mây, không ngừng quấn lấy nhau.
Phong nhận va chạm với vầng sáng màu xanh biếc, giống như lực phản chấn lúc đầu, vô thanh vô tức biến mất.
Sự biến mất của phong nhận không làm cho Niệm Băng quá kinh ngạc, hắn kinh ngạc chính là dây mây và thực vật không ngừng tăng trưởng phía sau lưng Mộc Tinh, rõ ràng là tự nhiên lĩnh vực mà Mộc Vinh dùng qua nhưng Mộc Tinh lại không có ngâm xướng chú ngữ a! Cái này ít nhất tương đương với thất giai ma pháp như thế nào lại có thể dễ dàng sử dụng như thế?
Mộc Tinh mở miệng nói: "Thủy, hỏa, thổ, phong cũng đều có nguồn gốc từ tự nhiên, trong đại địa nữ thần lĩnh vực của ta, mấy cái này đều không thể có hiệu quả, trừ phi ngươi thi triển ma pháp vượt qua đại địa nữ thần lĩnh vực hai bậc mới có thể phá được lĩnh vực của ta nhưng đại địa nữ thần lĩnh vực của ta là bát giai ma pháp, ngươi có thể có thực lực của ma đạo sư sao?"
"Cho dù ngươi có thì ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội ngâm xướng chú ngữ, mặc dù ta không biết vì sao ngươi có thể sử dụng ba loại ma pháp băng, hỏa và phong nhưng ta quả thực rất khâm phục năng lực ma pháp của ngươi. Bây giờ ngươi nhận thua ta sẽ lưu lại cho ngươi một đường sống, nếu không phải vì ngươi có được băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực, ta cũng sẽ không thi triển lĩnh vực này sớm như vậy, cái này vốn là lưu lại dành cho Thiên Ảo Băng Vân."
Dưới đài, Băng Vân trong mắt bộc phát ra hai luồng tinh mang, nhẹ giọng nói: "Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực, là tiên thiên lĩnh vực."
Dung Băng đứng ở bên cạnh nàng nghe được lời của nàng không khỏi chấn động toàn thân, không kìm được hỏi: "Thật sự có tiên thiên lĩnh vực tồn tại sao?"
Băng Vân nhìn Dung Băng liếc mắt một cái, không nói gì chỉ là có chút gật đầu. Trên đài, Niệm Băng nhìn Mộc Tinh có chút quái dị nói: "Ngươi không giết ta sao? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ vì thủ hạ báo thù sao?"
Mộc Tinh lạnh nhạt cười nói: "Không biết ngươi là thông minh hay là ngu ngốc, đã gặp phải đại địa nữ thần lĩnh vực của ta, ngươi cho rằng băng hỏa đồng nguyên ma pháp của ngươi còn có thể làm gì được sao? Ngươi đã quá coi thường ta rồi đó."
Niệm Băng nhíu mày nói: "Nguyên lai là như thế nhưng mà có chuyện ta hy vọng ngươi có thể hiểu được, trong từ điển của ta cho tới bây giờ không có hai chữ nhận thua, muốn đạt được thắng lợi trong trận đấu này thì ngươi hãy động thủ đi."
Đôi mi thanh tú của Mộc Tinh hơi nhíu lại: "Chấp mê bất ngộ, đã như vậy thì ta sẽ thuận theo ý của ngươi." Quang ảnh màu xanh biếc chợt lóe, thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng lùi vào trong trùng trùng điệp điệp dây mây, những sợi dây này nhanh chóng xảy ra biến hóa lập tức ngưng kết thành một lục cự nhân thân cao năm trượng.
Niệm Băng trong lòng rùng mình, tại trận đấu trước hắn dự đoán trình độ của Mộc Tinh rất cao nhưng thực lực Mộc Tinh thế hiện bây giờ vượt xa so với phỏng đoán của hắn, không cần ngâm xướng chú ngữ mà có khả năng tự nhiên sinh ra lĩnh vực, cái này cực kỳ khó đối phó a.
Lục cự nhân di chuyển, bước chân to lớn bước lên đài dậm mạnh một cái phát ra tiếng ầm vang, cánh tay tráng kiện đồng thời huy vũ, trên trăm sợi dây mây đồng loạt bay ra hướng Niệm Băng công kích.
Từng đạo phong nhận dưới tác dụng của băng hỏa đồng nguyền được tăng phúc lên đến ba bậc, giống như tiên hoa nghênh đón công kích của lục cự nhân nhưng xuất hiện một màn làm Niệm Băng hoảng sợ. Lúc này dây mây cùng với lúc trước không giống nhau, phong nhận chỉ có thể để lại trên dây leo dấu vết nhàn nhạt nhưng thể ngăn cản công kích gần như điên cuồng kia. Thời khắc mấu chốt, kinh nghiệm thực chiến đã cứu lại NIệm Băng một mạng, lục mang tinh màu bạc xuất hiện xung quanh thân thể hắn. Quang ảnh chợt lóe, ngay lập tức tại vị trí của hắn phát ra một tiếng nổ vang
Âm thanh Mộc Tinh kinh ngạc vang lên: "Ngươi thật đúng là làm cho ta kinh ngạc a! Không gian hệ ma pháp."
Niệm Băng lúc này đã không còn công phu để mà hồi đáp, không cần che dấu cái gì nữa, dùng miệng cắn giữ chuôi Tuyền Kỳ đao, nhanh chóng thu hồi Ngạo Thiên đao, hai tay rung lên, trong phút chốc, hồng, lam lưỡng sắc quang mang tràn ngập trên đài, Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diểm Chi Thần Đích Bào Hao rốt cuộc cũng đã xuất hiện.
Tiếng kinh hồ từ dưới đài vang lên, kể cả bọn người Dung Phi, Dung Cực, Băng Vân, mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng bọn hắn cũng nhận ra được hơi thở của Băng Tuyết Nữ Thần chi thạch và Hỏa Diểm Thần chi thạch.
Dung Thân Vương ngồi bên cạnh Hoa Thiên đại đế nhíu mày, thấp giọng nói: "Dĩ nhiên là có tiên thiên lĩnh vực ma pháp sư."
Phản ứng của lục cự nhân rất nhanh, vô số hảo quang màu xanh biếc phô thiên cái địa hướng Niệm Băng phóng đi, dựa vào Tuyền Kì đao, Niệm Băng di động trong nháy mắt.
"Vĩnh đống băng chi phách, địa ngục chi ma viêm, ta lấy thân phận băng hỏa đồng nguyên gọi về các ngươi, băng ngưng tụ, hỏa ngưng tụ, cực chí dung hợp, phóng thích ra mênh mông, băng trầm ổn, hỏa cuồng liệt, lấy nguồn gốc các ngươi làm trụ cột, hóa thành lực phá hủy vĩnh viễn bất biến, hủy diệt hết thảy tánh mạng đi. Băng viêm ma kiếp phá."
Niệm Băng liên tục ngâm xướng không có đình chỉ, thân mình không không ngừng di động trong trùng điệp dây mây, cho dù dây mây đã bao trùm cả trường đấu nhưng không có khả năng là không có một khe hở, cơ hội mà NIệm Băng đang tìm kiếm chính là một khe hở trong đó.
Mỗi lần ngâm xướng một hai chữ, thân thể hắn lại trong nháy mắt dời đi khoảng cách ngắn thay đổi phương vị một chút, nhưng cho dù là dời đi như thế nào, ngữ điệu hắn trước sau vẫn trầm thấp, ma pháp chú ngữ vẫn tiếp tục như trước.
Bồng, khi Niệm Băng ngâm xướng xong chữ cuối cùng, động tác hắn có chút trì hoãn nhất thời bị một dây leo quất trúng, thân thể xoay tròn trên không trung nhưng trên mặt Niệm Băng lại toát ra vẻ tươi cười, dù sao ma pháp cũng đã hoàn thành.
Những dây leo thô tráng không hề bỏ qua cơ hội, thân thể Niệm Băng bị quấn quanh tựa như một cái bánh chưng lớn, chỉ có dưới chân hồng lam song sắc lục mang tinh là còn tồn tại như trước.
Mộc Tinh ẩn mình trong Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực đột nhiên cảm giác được một tia bất an, nắm tay thật lớn của lục cự nhân dưới sự khống chế của nàng lập tức oanh kích về phía thân thể của Niệm Băng. Nhưng giờ phút này không ai có thể ngăn cản băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư trong truyền thuyết phát uy nữa. Hào quang của hồng lam song sắc lục mang tinh đột nhiên trở nên vô cùng rực rỡ, trên những dây leo quấn quanh thân thể Niệm Băng phát ta từng chấm lam, hồng chói mắt, băng từ ngoài hướng vào trong còn hỏa từ bên trong hướng ra phía ngoài, mặc dù Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực có thể cắn nuốt hết năng lượng tự nhiên nhưng cũng không thể thích ứng được sự va chạm của hai loại năng lượng cực đoan.
Bụi phấn lan tỏa ra khắp nơi, thân thể Niệm Băng ở trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống nhanh chóng né tránh một kích trí mạng của lục cự nhân, ngọn lữa màu đỏ đã ngưng tụ biến thành ma viêm, băng màu lam đồng dạng giống như ngọn lữa, hồng làm lưỡng sắc chói lọi bao quanh thân thể Niệm Băng xoay tròn bốc lên cao, hơi thở của chúng mặc dù hoàn toàn khác biệt, năng lượng mặc dù hoàn toàn đối lập nhưng tại giờ phút này, dưới tác dụng của băng hỏa đồng nguyên lục mang tinh dưới chân Niệm Băng lại mang một vẻ hài hòa.
Niệm Băng hai tay phân biệt nắm lấy Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diểm Chi Thần Đích Bào Hao, đưa Băng Tuyết Nữ Thần chi thạch và Hỏa Diễm Thần chi thạch hướng ra phía ngoài, một màn kì dị xảy ra, ánh mắt của hắn đã biến thành hồng, lam lưỡng sắc, ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, hơi thở của băng và hỏa đem rừng dây leo liên tục đẩy lui.
Nếu nói, lúc này Mộc Tinh biểu tượng cho Đại Địa Nữ Thần tự nhiên cùng tánh mạng, vậy Niệm Băng đại diện đúng là ma thần hủy diệt hết thảy, hắn đang rống giận, hắn đang rít gào.
"Phóng thích đi, băng viêm ma kiếp phá." Long quyển không nhất định là do gió hình thành, băng cùng viêm dung hợp tạo thành một cảnh vô cùng rực rỡ, xuất hiện hồng lam sắc chói lọi, hội tụ hơi thở vô cùng bá đạo, tụ thành băng viêm long quyển đường kính gần nữa trượng, lấy hai khối cực phẩm bảo thạch làm nguyên điểm, lấy băng hỏa đồng nguyên của Niệm Băng làm vật dẫn mà bạo phát. Mục tiêu của chúng chính là trước ngực lục cự nhân.
Ánh mắt mọi người giờ phút này đều tập trung cao độ, ngay cả Dung thân vương cũng cảm thấy bất ngờ. dưới tình huống như thế Niệm Băng còn có thể phát ra ma pháp cường hãn như vậy, hắn xuất ra không phải là băng ma pháp cùng viêm ma pháp kết hợp mà là chân chính băng hỏa ma pháp, ngay cả cái chú ngữ kia cũng chưa từng thấy trong băng ma pháp và hỏa ma pháp. Dung thân vương nhớ tới những gì mình chỉ điểm cho Niệm Băng, trong mắt nhất thời toát ra một tia mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này lĩnh ngộ thật đúng là nhanh a!
Ầm - -, trong tiếng nổ mạnh kịch liệt, Hỏa Vân tráo do một trăm đại ma pháp sư cấu thành không ngừng chấn động, chúng ma pháp sư không thể không niệm chú ngữ để ổn định kết giới. Còn trận đấu trên đài thân thể to lớn của lục cự nhân đã hoàn toàn đình chỉ mà băng viêm ma kiếp phá Niệm Băng phát ra phảng phất như là tan vào trong thân thể hắn.
Niệm Băng đứng trên mặt đất, trong đầu một trận mê muội, xuất ra ma pháp này ảnh hưởng đối với hắn thực không nhỏ, tinh thần lực tiêu hao thật lớn, thể lực có chút ăn không tiêu nhưng hắn biết chính mình vẫn không thể buông lỏng, một bên cố gắng điều hòa hơi thở, một bên ngưng tụ lại ma pháp lực.
Thân thể của lục cự nhân phảng phất như là đọng lại, đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, thân thể do dây leo tạo thành lúc này như là nham thạch, thân hình cao tới năm trượng yên tĩnh đứng yên nơi đó.
"Không, điều này là không có khả năng, ngươi không có khả năng phá đi Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực của ta." Âm thanh Mộc Tinh theo bốn phương tám hướng phát ra, trong thanh âm không cam lòng vang lên.
Nhưng vào lúc này, từng đạo vết rách bắt đầu xuất hiện trước ngực lục cự nhân, vết rách không ngừng kéo dài, không ngừng mở rộng, vô số vết rách mấy phân chỉ trong nháy mắt công phu cũng đã nhanh chóng kéo dài trên khắp ngõ ngách của thân thể lục cự nhân, lúc này, giờ phút này, trong mỗi người đều xuất hiện hai chữ, kết thúc rồi.
Hồng, lam lưỡng sắc quang mang vẫn xoay tròn xung quanh thân thể Niệm Băng, Niệm Băng cẩn thận quan sát lục cự nhân đang bất động, rất nhanh tụ tập ma pháp lực trong cơ thể đồng thời thu hồi Tuyền Kỳ đao.
Trên thân thể lục cự nhân dần dần xuất khởi hào quang ngày càng chói lọi, đó là ánh sáng của hồng và lam, tiếng rạn vỡ bắt đầu vang lên, thân thể lục cự nhân bắt đầu bong ra từng mảng, hóa thành bụi phấn bay xuống.
Ầm - -, hỏa vân tráo lại kịch liệt chấn động, cả lục cự nhân trong nháy mắt hoàn toàn bị phá hủy, hơi thở của đại địa tánh mạng vốn tồn tại mạnh mẽ trên đài nhanh chóng biến mất, tất cả cũng khôi phục lại bình thường.
Mộc Tinh sắc mặt có chút tái nhợt xuất hiện phía trước Niệm Băng khoảng bảy trượng, trong mắt nàng tràn ngập sự không cam lòng: "Ngươi làm như thế nào? Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực của ta rõ ràng có thể cắn nuốt hết thảy năng lượng mà ngươi phát ra."
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Cũng không có gì, lĩnh vực này của ngươi phi thường thần kỳ, cái gì thuộc về ma pháp nguyên tố tự nhiên cũng sẽ bị cắn nuốt nhưng lúc trước ngươi không phải đã từng nói qua, nếu ta phát ra công kích vượt qua lĩnh vực này của ngươi hai bậc thì có thể đem nó hoàn toàn hủy diệt. Đương nhiên ta còn chưa có thực lực của ma đạo sư, phóng thích một ma pháp đơn độc cũng chỉ có thể phát ra lực công kích bát giai nhưng ma pháp của ngươi mặc dù thần kỳ, băng hỏa đồng nguyên ma pháp của ta đồng dạng cũng có đặc điểm của mình. Có lẽ ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, đây là lần đầu tiên ta sử dụng băng viêm ma kiếp phá từ khi nghiên cứu ra nó. Đây là ma pháp lấy dung hợp băng hỏa ma pháp làm trụ cột, uy lực phát huy đã đát tới cực hạn của ma đạo sĩ là cửu giai, băng và hỏa, đơn độc phóng ra đều thuộc lĩnh vực của tự nhiên ma pháp nhưng băng hỏa đồng nguyên đã vượt qua lĩnh vực này, hai loại năng lượng cực đoan đồng thời xuất hiện, rét lạnh của băng và nóng rực của hỏa đồng thời công kích, xâm nhập vào Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực của ngươi, mặc dù uy lực không đến thập giai nhưng về lực phá hủy đối với tự nhiên hơi thở lại có thể cùng với thập giai so sánh, cho nên lĩnh vực của ngươi đã xong đời, nói như vậy ngươi có vừa lòng hay không?"
Trên mặt Mộc Tinh hiện lên một nụ cười khổ sở, phun ra một ngụm máu tươi, lộ vẻ sầu thảm nói: "Hảo, hảo, băng hỏa đồng nguyên, va chạm cực đoan, ta thua." Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực và Mộc Tinh là một thể, lĩnh vực bị phá cho dù là tinh thần lực hay là thân thể đều chịu thương tổn không nhẹ, mặc dù ma pháp lực vẫn còn tồn tại nhưng nàng đã không còn năng lực điều động ma pháp lực chiến đấu nữa.
Trên mặt Niệm Băng mỉm cười một cách thành khẩn, thực lực của Mộc Tinh đã chiếm được sự tôn trọng của hắn: "Thẳng thắn mà nói, trận đấu này ta thắng đích thực vô cũng gian nan, dù sao cũng là trong trường đấu, chung quanh lại có hỏa vân tráo hình thành kết giới khiến cho Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực của ngươi không thể phát huy ra uy lực lớn nhất, nếu không ta rất khó phá hủy được nó. Hơn nữa, vừa lên ngươi cũng không có trực tiếp hướng ta phát động công kích, nếu ta đoán không sai, trong Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực ngươi có thể đem tự nhiên ma pháp của mình phát huy đến cực hạn, nếu là như vậy, thắng bại của chúng ta trong lúc đó còn rất khó nói."
Trong mắt Mộc Tinh toát ra một tia kinh ngạc, tên Niệm Băng trước mặt tựa hồ không đến nỗi chán ghét như vậy, nhìn thoáng qua băng hỏa song đao trong tay hắn, nói: "Ta nghĩ, chúng ta sẽ còn có cơ hội tái kiến, đến lúc đó sẽ phân thắng bại lần nữa. Ta không phải là người thua là không thể đứng dậy nổi, ngươi có thể sử dụng bốn loại ma pháp, Đại Địa Nữ Thần lĩnh vực rất khó hoàn toàn khống chế ngươi, toàn lực mà nói chúng ta bất quá cũng là nắm được năm phần mà thôi."
Niệm Băng gật đầu, trong lòng hắn đối với lĩnh vực quái dị này của Mộc Tinh vô cùng cảm thấy hứng thú nhưng lúc này trận đấu đã chấm dứt, hắn cũng không có ý muốn hỏi nhiều như vậy, Dung Phi lúc này chạy tới trung tâm trường đấu nói: "Trận đấu của các ngươi còn cần tiếp tục sao?" Miệng hắn mặc dù hỏi nhưng ánh mắt lại nhìn vào Chánh Dương đao trong tay Niệm Băng.
Mộc Tinh lắc đầu nói: "Ta nhận thua. Niệm Băng, ta bây giờ không thể di chuyển được nữa, có thể phiền người đỡ ta đi xuống không?"
Niệm Băng cũng không nhìn về phía Dung Phi, cầm đao trong tay thu vào không gian giới chỉ, bước vài bước đến trước mặt Mộc Tinh, hắn không có ý định đỡ Mộc Tinh, băng hỏa lục mang tinh dưới chân phát sáng lên, trong miệng Niệm Băng trầm thấp Niệm chú ngữ, tay trái vừa lật, thánh diệu đao thật lớn xuất hiện trong lòng bàn tay, nâng lên hướng về phía Mộc Tinh.
"Hỗn đãn, ngươi muốn làm gì?" Mộc Vinh dưới đài nghĩ đến Niệm Băng muốn hạ sát thủ đối với Mộc Tinh, hướng về trên đài bay nhanh tới, hắn là ma pháp sư, tốc độ chạy như thế nào nhanh bằng tay của Niệm Băng đây? Mộc Tinh đồng dạng cũng kinh ngạc nhìn về phía Niệm Băng, các loại ý niệm trong đầu chợt lóe qua, trong lúc này, hào quang màu vàng nhàn nhạn trên tay NIệm Băng ngưng tụ lại, trên Thánh Diệu đao tỏa ra hào quang chói mắt, thông qua sự chuyển đổi của băng hỏa đồng nguyên lục mang tinh, không ngừng đem quang minh hơi thở đưa vào trong cơ thể Niệm Băng, khi Mộc Vinh bước lên trên đài thì hào quang màu vàng kim nhạt đã bao phủ toàn bộ thân thể Mộc Tinh.
@by txiuqw4