sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 120 Phượng Nữ Tích Huyết Nhận Thân

Gia Lạp Mạn Địch tư gật đầu nói:

"Không sai, bọn họ đến chính là vì những cái bình còn lại. Hiện tại vẫn còn bốn cái bình nằm trong tay bọn ta, tuyệt không thể để cho bọn họ lấy được. Lần này địch nhân của bọn ta rất cường đại, có thể nói tất cả các thế lực hắc ám trên đại lục tập hợp lại cũng không mạnh như bọn họ. Vu yêu là ai ngươi biết không? Phải có vận khí cực tốt, đồng thời đối với hắc ám phải đặc biệt hấp thụ cộng thêm cả hơn ngàn năm thời gian mới có thể luyện thành tên gia hỏa đó."

Niệm Băng cười nhẹ nói:

"Vu yêu ta đã từng nghe qua, thậm chí ta đã từng gặp một tên minh vu....."

Nhìn thấy ánh mắt kinh dị của Gia Lạp Mạn Địch tư, Niệm Băng liền đem chuyện gặp Hi Lạp Đức kể ra một lượt.

Nghe thấy Niệm Băng kể, Gia Lạp Mạn Địch tư nói:

"Thì ra ngươi còn có tao ngộ như vậy, chẳng trách ngươi lại tiến bộ quá nhanh đến thế. Thần đao của ngươi xác thực là dùng để đối phó đám gia hỏa của hắc ám thế giới có tác dụng rất lớn. Chỉ đáng tiếc người cầm nó lại là ngươi, nếu đổi lại để Địch Mạn Đặc Đế gia trì thêm thánh lực vào Thánh Diệu đao thì dù là vu yêu cũng không cần sợ. Đáng tiếc, đáng tiếc a! Niệm Băng, ngươi biết không? Hiện tại vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là không có cao thủ đối kháng với vu yêu. Thực lực của vu yêu đã vượt xa dự đoán của chúng ta. Nếu không có quang long vương Địch Mạn Đặc Đế chi trì thì trong chiến đấu sẽ rất khó khăn. Ngươi hiện tại quyết định ly khai vẫn còn kịp."

Niệm Băng lãnh đạm cười một tiếng nói:

"Ta không phải là người nói rồi nuốt lời, nếu đã nói ở lại thì nhất định sẽ lưu lại, bất quá ta cần phải đưa Phượng Nữ rời khỏi đây, ta tìm ngươi tới đây chính là có chuyện muốn nhờ ngươi, đó là nhờ ngươi đưa nàng rời khỏi Hàn Lĩnh."

Gia Lạp Mạn Địch tư nói:

"Các ngươi lâu ngày mới gặp lại, nàng ta chịu rời khỏi ngươi sao?"

Niệm Băng mỉm cười nói:

"Cái này ta tự có biện pháp, được rồi, mọi chuyện ta đã hiểu rõ, chúng ta quay về thôi."

"Đợi một chút!"

Gia Lạp Mạn Địch tư gọi Niệm Băng lại, thần sắc có chút xấu hổ:

"Niệm Băng, đợi khi chúng ta vượt qua ải này, ta còn có việc thỉnh giáo ngươi."

Niệm Băng ngẩn người:

"Ngươi làm sao vậy, là chuyện gì?"

Mặt của Gia Lạp Mạn Địch tư đỏ lên nói:

"Đợi qua chuyện trước mắt cái đã, được rồi, chúng ta đi."

Niệm Băng gật đầu nói:

"Ngươi vào trong động nói với các long vương khác vài tiếng, ta cùng Phượng Nữ nói mấy câu rồi ngươi đưa nàng rời khỏi Hàn Lĩnh, được không?"

Gia Lạp Mạn Địch tư gật đầu nói:

"Chuyện nhỏ thôi, huống chi Phượng tộc cùng Long tộc bọn ta cũng có chút quan hệ, đưa nàng đi tự nhiên không thành vấn đề, chỉ cần ngươi khuyên nàng ta là được."

Hai người cùng quay về cửa động. Gia Lạp Mạn Địch tư đi vào trong, Phượng Nữ đưa ánh mắt quan tâm nhìn Niệm Băng.

Niệm Băng nắm lấy tay Phượng Nữ nhỏ nhẹ nói:

"Nàng không hỏi ta đã nói gì với Gia Lạp Mạn Địch tư sao?"

Phượng Nữ mỉm cười lắc đầu nói:

"Đó là chuyện nam nhân các người. Mỗi một người đều có bí mật của riêng mình mà."

Trong lòng Niệm Băng chợt thấy ngọt ngào ôm lấy vòng eo của Phượng Nữ. Trải qua những việc trong mấy tháng qua, mặc dù Niệm Băng và Phượng Nữ không gặp mặt nhau nhưng cả hai đều có cảm giác cùng chung hoạn nạn. Phượng Nữ không hề tránh tay Niệm Băng mà ngược lại còn chủ động ôm lấy hắn.

Niệm Băng do dự một chút rồi nói:

"Phượng Nữ, ta có một việc muốn nói với nàng."

"Ư... chàng nói đi!"

Phượng Nữ từ từ nhắm mắt lại, sắc mặt rất ôn nhu.

Niệm Băng cắn răng nói:

"Việc ta muốn nói có thể có liên quan tới thân thế của nàng"

Phượng Nữ mở to mắt kinh ngạc nhìn Niệm Băng:

"Thân thế của thiếp? Thiếp sinh tại Phượng tộc, Phượng tộc chính là nhà của thiếp. Chàng sao biết thân thế của thiếp chứ?"

Niệm Băng than nhẹ nói:

"Không sai, Phượng tộc chính là nhà của nàng. Nàng có biết cha mẹ mình là ai không?"

Khuôn mặt đang tươi cười của Phượng Nữ phút chốc trắng bệch, thất thanh nói:

"Không lẽ, không lẽ chàng biết?"

Niệm Băng nắm chặt bàn tay đang dần trở nên lạnh của Phượng Nữ:

"Nàng đừng kích động, nghe ta nói đã, cái này ta chỉ đoán thôi, không có gì chắc chắn, còn cần phải kiểm chứng mới được."

Hô hấp của Phượng Nữ chợt trở nên dồn dập:

"Làm sao kiểm chứng?"

Niệm Băng trầm giọng nói bốn chữ:

"Tích huyết nhận thân"

Nhìn thấy Phượng Nữ ngây người, không gian chi giới trên tay chợt lóe ngân quang. Cái bình nhỏ khi xưa lấy từ Nha Vũ công tước phủ tức thì xuất hiện. Có đương chi ngọc làm bình, tiên huyết sẽ không bị hư hỏng.

Hơi thở của Phượng Nữ càng lúc càng gấp, nghi hoặc nhìn Niệm Băng:

"Cái này, cái này là máu của ai?"

Niệm Băng không trả lời lấy ra từ trong không gian chi giới một cái bát. Sau đó ngưng tụ một khối băng trong chén rồi dùng hỏa ma pháp đem băng tan thành nước. Mở ngọc bình nhỏ ra một giọt tiên huyết nói:

"Nàng đừng hỏi là máu của ai, hãy chích lấy một giọt tiên huyết cái đã. Lại đây, nếu như máu có thể dung hợp thì ta sẽ nói cho nàng biết."

Nếu như những gì hắn đoán là thật thì tự nhiên sẽ đem hết mọi chuyện kể cho Phượng Nữ nghe. Còn bằng không thì nói gì cũng vô dụng, hà tất phải nhiễu loạn tâm thần Phượng Nữ làm gì?

Phượng Nữ gật đầu, hít sâu một hơi, đem đấu khí ngưng tụ thành châm tự mình đâm nhẹ vào ngón tay. Tức thì một giọt tiên huyết rơi vào trong chén. Niệm Băng dùng quang ma pháp cầm máu cho nàng, ánh mắt hai người nhìn chăm chú vào trong bát

Hai giọt tiên huyết như hai đóa hồng hoa chầm chậm tan ra, từ từ, hai vòng máu từ từ tiếp cận nhau. Phượng Nữ lo lắng nắm chắt tay lại. Niệm Băng cũng đồng dạng hồi hộp như muốn ngưng thở, dù sao cái này cũng có liên quan tới thân thế Phượng Nữ.

Cuối cùng, hai vòng máu khẽ chạm vào nhau. chưa cần Phượng Nữ với niệm Băng phản ứng, hai giọt huyết dịch mau chóng quyện vào nhau không còn có thể phân biệt. Hồng sắc lúc này không ngừng lan ra. Niệm Băng cùng Phượng Nữ đều ngây người. Tích huyết nhận thân thành công rồi. Trong nháy mắt, đủ loại ý nghĩ trải qua trong đầu Niệm Băng. Trong ý nghĩ, Niệm Băng như nhìn thấy tình cảnh năm đó, tựa hồ như thấy mọi chuyện phát sinh trên người Ngọc Như Yên cùng Phượng Nữ.

Phượng Nữ ngây ngốc nhìn tiên huyết trong chén, đôi môi rung rung. Nàng đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa tiên huyết dung hợp là gì. Thân nhân, hai chữ này trước giờ trong đầu nàng rất lạ lẫm, nàng nghĩ sao cũng không ra Niệm Băng có thể nói thân nhân nàng là ai, nhưng tiên huyết trước mặt lại chính là thật.

Xử lý cái chén chứa máu và nước xong, khuôn mặt của Niệm Băng lộ nét tiếu ý, giang hai tay ra ôm lấy Phượng Nữ vào lòng. Hắn hoàn toàn có thể hiểu tâm tình của Phượng Nữ hiện tại, nàng đang rất cần sự an ủi của mình.

"Là ai, rốt cuộc máu đó là của ai?"

Phượng Nữ ở trong vòng tay Niệm Băng lo lắng khẩn trương, đối với nàng giờ đây mà nói, lồng ngực này của chàng mới chính là nơi ấm áp nhất.

Niệm Băng không chút do dự nhẹ giọng nói:

"Người này nàng cũng đã từng gặp qua, đó chính là người mà lần trước bọn nàng tính bắt trở về, Ngọc Như Yên, cũng là mẹ nuôi của ta, bà chính là mẫu thân của nàng, còn Lan Vũ công tước của Áo Lan đế quốc cũng chính là phụ thân của nàng đấy."

Phượng Nữ giãy mạnh trong lòng Niệm Băng, hai mắt lộ vẻ không thể tin:

"Không, không, cái này sao có thể được?"

Niệm Băng cười khổ nói:

"Trên thế gian có cái nào là không thể chứ. Trong người nàng không chỉ có dòng máu của Phượng tộc mà còn có dòng máu của Lan Vũ công tước. Nàng nên biết, trước đây Ngọc Như Yên bởi vì bội phản tộc nhân cùng kết hợp với Lam Vũ công tước, nữ nhi bọn họ sinh ra đãng lẽ đã bị Phượng tộc thiêu chết, nhưng các vị trưởng lão trong Phượng tộc vốn có cảm tình sâu đậm với mẹ nuôi của ta, bọn họ sao có thể thực sự làm phương hại bà ta, phương hại cốt nhục của bà ta được? Vì vậy đại nữ nhi đúng ra đã phải bị thiêu chết chính là nàng."

Sắc mặt của Phượng Nữ không còn chút máu, lảo đảo lui về sau vài bước:

"Lừa ta, đám trưởng lão trước giờ vẫn lừa ta, ta có cha mẹ, ta thật ra là có cha mẹ, mẫu thân ta không ngờ lại là tội nhân của Phượng tộc. Vì sao, vì sao tới giờ ta mới biết hết mọi chuyện, vì sao?"

Nước mắt theo khuôn mặt tuyệt mỹ rơi xuống, bỗng nhiên biết sự thật này, trong lòng Phượng Nữ ngổn ngang những ý nghĩ.

Niệm Băng tiến lên phía trước ôm lấy Phượng Nữ vào lòng:

"Phượng Nữ, nàng có biết ta rất ngưỡng mộ nàng không? Mặc dù khi xưa nàng mất đi sự chăm sóc của cha mẹ nhưng đó không phải là bọn họ bỏ nàng! Nàng biết mẹ nuôi vì cái chết của nàng mà đau khổ nhiều lắm không? Hiện tại mọi việc đã sáng tỏ, nàng chính là nữ nhi của bọn họ, nàng có cha mẹ, nàng có thân sinh phụ mẫu, nàng hạnh phúc hơn ta rất nhiều. Ta rõ ràng biết cha mẹ ở đâu nhưng lại không thể đi tìm bọn họ, nàng biết ta rất muốn giống như nàng, có thể thấy cha mẹ của mình không?"

Nghĩ tới cha mẹ đang phải chịu khổ nạn, cộng thêm bị tác động từ tình cảnh Phượng Nữ, Niệm Băng cũng bật khóc. Hai người yêu nhau, bởi vì cha mẹ của mình, trong lòng vừa tràn đầy vui sướng cũng đầy bi thương.

Dần dần Phượng Nữ cũng bình tĩnh trở lại, tiếng khóc nhỏ dần, nàng vừa nấc vừa nói:

"Niệm Băng, bây giờ thiếp phải làm gì đây? Có thể nói cho thiếp biết thiếp phải làm gì đây?"

Niệm Băng lau nước mắt của mình kiên quyết:

"Hiện tại nàng đương nhiên là phải tìm họ, họ chính là cha mẹ của nàng mà! Không lẽ nàng không muốn cùng cha mẹ hưởng niềm vui hay sao, không lẽ nàng không muốn cùng cha mẹ mình ở chung một chỗ?"

Phượng Nữ ngẩng đầu đưa ánh mắt có chút mơ hồ nhìn Niệm Băng:

"Thiếp có thể sao, thiếp thật có thể làm vậy sao? Niệm Băng, Phượng tộc đã dưỡng dục thiếp thành người, dạy thiếp bản lĩnh cường đại, nhưng mẫu thân thiếp thì lại bội phản tộc nhân mà đi, nếu như thiếp cùng bọn họ nhận nhau, Phượng tộc sẽ nhìn thiếp như thế nào? Bọn họ, bọn họ có để cho thiếp trở về giúp Phượng tộc vượt khó nữa không?"

Niệm Băng nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của Phượng Nữ, mỉm cười nói:

"Nha đầu ngốc, nàng nghĩ nghĩa mẫu ta là người thế nào chứ? Thật ra bà chưa từng quên Phượng tộc, bà cũng là một thành viên của Phượng tộc! Đừng nói bà không cản trở nàng về giúp Phượng tộc mà bà cũng đã sớm tính quay về giúp Phượng tộc vượt nạn. Chỉ là điều kiện mà trưởng lão Phượng tộc đưa ra quá khắc nghiệt, bà không thể bỏ phụ thân quân của nàng nên mới do dự không trở về thôi. Chỉ cần nàng trở về, mối quan hệ giữa phụ mẫu nàng cùng Phượng tộc sẽ không còn ngăn cách, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp trở lại. Khi xưa, mẫu thân nàng sở dĩ hạ quyết tâm phản bội Phượng tộc chính là vì nàng đó! Nói cách khác, nếu như nàng không phải là nữ nhi của bọn họ, chúng ta cứ phát triển như thế này, chỉ cần chúng ta thật lòng chân tâm tương ái thì sẽ có một ngày nàng cũng sẽ đi trên con đường giống như mẫu thân nàng. Nàng thử đứng góc độ của bà mà nghĩ xem, một bên là trượng phu mình rất yêu thương, một bên là tộc nhân đã dưỡng dục mình khôn lớn, quyết định đó đau khổ như thế nào. Nghĩa mẫu đã từng trải rất nhiều, trở về bên cạnh bà, ta có thể dùng tính mệnh bảo đảm, bà sẽ theo nàng quay về Phượng tộc giúp tộc nhân vượt qua kiếp nạn. Thực lực của bà chắc nàng đã rõ, có thêm hai cha con người gia nhập thì cái thập yêu điển lễ đó sẽ không còn là uy hiếp của Phượng tộc. Vì vậy, nàng nhất định phải tới công tước phủ, trở về bên cạnh phụ mẫu của nàng."

Phượng Nữ trầm mặc, nằm trong lòng Niệm Băng không ngừng suy nghĩ. Mỗi câu nói của Niệm Băng đều khắc ghi sâu đậm trong tim nàng. Nàng vốn là người mềm lòng, nghĩ tới thống khổ mà phu thê Ngọc Như Yên từng chịu đựng, rồi nghĩ tới tình cảm giữa mình cùng Niệm Băng, u mê trong đầu dần dần giải khai, ánh mắt bi thương cũng từ từ tiêu thất.

"Chàng có thể theo thiếp về được không? Niệm Băng, một mình thiếp có chút sợ"

Phượng Nữ nhẹ nhàng nói

Trong lòng của Niệm Băng mừng rỡ, hắn biết thâm tâm của Phượng Nữ đã thừa nhận cha mẹ của mình. Đúng a! Đó vốn là người một nhà, vì biết bao hiểu lầm nên mới phải chia cách, đây chính là thời khắc để gia đình họ đoàn tụ. Lúc này, Niệm Băng thật muốn đáp ứng cùng đi với Phượng Nữ, nhưng hắn không thể, đối với kiếp nạn của đám thất long vương Gia Lạp Mạn Địch tư, dù như thế nào hắn cũng không thể bỏ đi mặc dù biết ở lại là rất nguy hiểm, hiện tại chỉ còn cách nói hết cho Phượng Nữ nghe rồi sau đó để Phượng Nữ rời xa khỏi nơi nguy hiểm này.

Chầm chậm lắc đầu, Niệm Băng khẽ nói:

"Phượng Nữ, ta xin lỗi, ta tạm thời không thể tới Áo Lan đế quốc. Vừa rồi ta có cùng Gia Lạp Mạn Địch tư nói chuyện qua, hắn nói cho ta biết hiện tại tu luyện của ta đang tới thời khắc tối quan trọng, chỉ cần tiến thêm một bước sẽ đạt cảnh giới ma đạo sư. Hơn nữa ta cần phải quay về Băng Nguyệt đế quốc một lần, nàng còn nhớ Long Linh không? Ta phải trở về xem nàng ta như thế nào, huống chi ta đã đáp ứng phụ thân nàng ta là khi tỉ thí xong ta sẽ quay về thông báo một tiếng."

Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, ánh mắt tràn ngập sự thất vọng, nhưng nàng không hề có yêu cầu gì. Nếu như lúc bình thường nhất định nàng sẽ nhìn ra thần sắc của Niệm Băng có gì đó không đúng, có thể nghe ra trong lời nói có gì đó không thật, nhưng hiện tại tâm nàng đang rối loạn, căn bản không thể nghĩ cái gì. Một người bản tính thiện lương như nàng không đòi hỏi gì thêm mà chỉ im lặng cam chịu.

Đúng lúc này, tiếng chân của mấy vị long vương vang lên, Niệm Băng vội rời khỏi Phượng Nữ. Chỉ thấy thổ long vương Bàn Tử, hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch tư, không gian long vương Tạp Áo Địch Lý Tư, phong long vương Tạp La Địch Lý tư cùng băng long vương Tát Tát Lý tư cùng nhau bước ra.

Tạp La Địch Lý tư tức giận nói:

"Dùng cái miệng đáng ghét của ngươi đi nói người khác đi, bớt can thiệp vào chuyện người ta một chút."

Tạp Áo Địch Lý Tư bất mãn nói:

"Tạp La, nói gì thì ta cũng là ca ca của ngươi. Ngươi không thể đối với ta khách khí một chút sao?"

Gia Lạp Mạn Địch tư hừ một tiếng nói:

"Khách khí phải coi đó là ai, nếu như ngươi không phải là phế vật, tính cách không phải làm người ta chán ghét thì hắn đâu có đối với ngươi như vậy?"

Dứt lời, Gia Lạp Mạn Địch tư không thèm lý tới không gian long vương, đưa mắt hỏi dò Niệm Băng.

Niệm Băng nắm lấy tay Phượng Nữ nói:

"Gia Lạp Mạn Địch tư, ta giao Phượng Nữ cho ngươi. Phượng Nữ, ta nhờ Gia Lạp Mạn Địch tư đưa nàng rời khỏi Hàn Lĩnh, nàng chỉ cần cứ đi về hướng đông thì sẽ rất nhanh tiến vào bên trong Áo Lan đế quốc, với thực lực của nàng xem ra sẽ không có nguy hiểm gì, trên đường cẩn thận một chút, đợi ta xử lý xong mọi việc thì sẽ tới Áo Lan thành tìm nàng, được không? Tiện thể thay ta gởi lời hỏi thăm nghĩa phụ, nghĩa mẫu."

Phượng Nữ nhẹ nhẹ gật đầu, đưa ánh mắt nhìn Niệm Băng nói:

"Thiếp không sao, chàng cứ yên tâm. Đừng suy nghĩ gì nhiều. Đó là cha mẹ của thiếp, chẳng phải là cha mẹ của chàng sao?"

Nói xong câu này, hai má Phượng Nữ bất giác ửng hồng.

Trong lòng Niệm Băng tràn ngập thâm tình, Phượng Nữ tới giờ này vẫn không quên hắn, có người vợ như vậy, hắn còn có yêu cầu gì nữa chứ. Không nói nhiều lời, Niệm Băng quay về hướng Gia Lạp Mạn Địch tư gật đầu.

Gia Lạp Mạn Địch tư cười ha ha một tiếng nói:

"Tiểu cô nương mau tới đây, đường đi không gần, lại rất khó đi, để ta tiễn cô một đoạn."

Dứt lời thân hình to lớn của hắn bay bổng lên không trung. Trong nháy mắt, cả sơn cốc như được bao phủ bởi một phiến hồng vân. Hỏa long vương đã trở về bản thể rồng của mình.

Phượng Nữ lao vào lòng Niệm Băng, hôn nhẹ lên mặt hắn, nói thật nhỏ đến mức chỉ có Niệm Băng mới nghe được:

"Chàng bảo trọng!"

Dứt lời cả thân hình mềm mại bay lên, lưng ong khẽ uốn, cả người như một con chim nhẹ nhàng hạ xuống trên tấm lưng rộng lớn của Gia Lạp Mạn Địch tư. Gia Lạp Mạn Địch tư hướng lên trời phát ra một tiếng long ngâm, đôi long dực thật lớn vỗ nhẹ, cả người tăng tốc trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Niệm Băng nhìn chăm chú về phương hướng mà Gia Lạp Mạn Địch tư cùng Phượng Nữ bay đi, hồi lâu vẫn không thể rời mắt được.

"Được rồi, người ta cũng đã đi rồi, vị cô nương này thật rất tốt, khi xưa lúc ta nói sẽ không thương hại ngươi thì nàng đồng ý để ta tùy ý xử trí. Tiểu tử! ngươi phải biết quý trọng người ta đó."

Niệm Băng thu hồi mục quang quay đầu lại nhìn Bàn Tử. Trong suốt một thời gian dài hắn luôn ở cùng Phượng Nữ một đôi cùng sinh hoạt với nhau, khi Bàn Tử bắt nàng đi thì Phượng Nữ tuy vậy lúc nào cũng vẫn ở rất gần bên hắn. Giờ đây khi Phượng Nữ đi rồi, trong lòng Niệm Băng bất giác cảm thấy hụt hẫng như vừa mất đi cái gì đó. Hắn hiểu rõ, tình cảm của mình với Phượng Nữ đã lên một nấc mới, cả cuộc đời này cũng không bao giờ quên được nữa.

"Cái này, Niệm Băng a!"

Bàn Tử cười hắc hắc chà hai tay nói:

"Bay hai ngày rồi cộng thêm với mười ngày ngủ trước, ta thật sự đói lắm. Ngươi xem có thể làm cái gì ăn được không, dù là chỉ nướng thôi cũng được! Ngươi nướng so với ta thì ăn ngon hơn nhiều."

Niệm Băng bực mình trừng mắt nói:

"Ăn cái gì? Nướng thổ long a?"

Tạp Áo Địch Lý Tư bật cười nói:

"Hay a, chủ ý này hay đó, Bàn Tử thịt nhiều lắm, nếu nướng ăn mùi vị chắc cũng không tệ"

Bàn Tử giận dữ nói:

"Tạp Ngạo, miệng của ngươi ngứa lắm à, ngươi há mồm ra thật đáng ghét."

Tạp Áo Địch Lý Tư cười hắc hắc nói:

"Thế nào, không lẽ ngươi muốn ăn thịt ta sao? Bàn Tử, mặc dù ta đánh không lại ngươi nhưng bất quá ngươi cũng không đuổi được ta, ta nói ngươi mấy câu cũng có mất đi khối thịt nào đâu, ngươi phải nhẫn nhịn đi."

Tát Tát Lý tư tựa hồ như rất ghét không gian long vương Tạp Áo Địch Lý Tư lạnh lùng nói:

"Bàn Tử, nếu ta là ngươi thì ta không thể chịu được rồi đó."

Tạp Áo Địch Lý Tư ngẩn người nói:

"Tát Tát Lý tư mỹ lệ, ngươi thật muốn khơi chuyện lên hay sao?"

Tát Tát Lý tư hừ một tiếng:

"Ta chỉ nói sự thật thôi."

Bàn Tử cười khổ nói:

"Ta cũng chỉ có thể nhịn thôi, đúng thật là ta không thể đuổi kịp hắn. Hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa."

Tạp Áo Địch Lý Tư cả giận:

"Hay cho Bàn Tử, ngươi dám đem không gian long vương tối đẹp trai như ta so sánh với thỏ sao?"

Thấy mấy long vương cãi nhau ầm ĩ, tâm tình đang nặng nề của Niệm Băng bỗng thoải mái hơn rất nhiều mỉm cười nói:

"Bàn Tử, ngươi có muốn báo thù hắn không, ta có thể giúp ngươi một tay."

Tạp Áo Địch Lý Tư khinh thường nói:

"Nhân loại, chỉ sợ ngươi không biết sự lợi hại của không gian long vương ta, trên thế giới này, chỉ cần ta muốn đi thì có thể tới bất kì không gian nào, thực lực của ta mặc dù hơi yếu nhưng nếu nói về phi hành thì trong thất long vương ta xưng đệ nhị không một ai dám xưng đệ nhất đâu."

Niệm Băng cười hắc hắc nói:

"Thế nào? Quyền đầu của Bàn Tử cứng lắm, ngươi thử chút cũng tốt."

Bàn Tử như nhớ tới cái gì, hướng về Niệm Băng cười quái dị, bước từng bước lớn về phía Tạp Áo Địch Lý Tư. Tạp Áo Địch Lý Tư tức thì cảnh giác, toàn thân phát ra ngân quang nhàn nhạt:

"Bàn Tử chết bầm, ngươi muốn làm cái gì?"

Bàn Tử cười hắc hắc, đột nhiên hét lớn:

"Niệm Băng, ra tay!"

Trong nháy mắt, một tầng thất sắc quang hoa từ thân thể Niệm Băng bay ra. Quang hoa sau khi xuất hiện đột nhiên biến mất rồi theo Niệm Băng một lần nữa xuất hiện bên cạnh Tạp Áo Địch Lý Tư không xa. Thất sắc quang mang nữu khúc (bị uốn cong) biến thành một cái lồng trùm lấy thân thể Niệm Băng cùng Tạp Áo Địch Lý Tư. Tạp Áo Địch Lý Tư vừa muốn dùng không gian ma pháp thoát khỏi sự truy kích của Bàn Tử thì đột nhiên thấy thân thể ngưng trệ, không gian ma pháp bỗng mất đi hiệu lực. Động tác của hắn mặc dù nhanh hơn so với Bàn Tử nhưng cùng là long vương thì có thể nhanh hơn bao nhiêu? Chỉ trong chút thời gian ngưng trệ đó, Bàn Tử đã phi tới, một quyển nặng nề đánh Tạp Áo Địch Lý Tư văng ra xa.

Lúc này tránh cũng không kịp, Tạp Áo Địch Lý Tư vừa muốn ngăn đỡ thì thất kinh phát hiện ra cả người Niệm Băng phát ra thất sắc quang mang thì trong đó ngân sắc quang mang đột nhiên biến mất còn hoàng sắc quang mang lại đột nhiện bạo phát. Không gian năng lượng do hắn tạo ra bỗng nhiên bị cách ly đi phần lớn còn thổ hệ ma pháp nguyên tố của Bàn Tử thì trong nháy mắt bỗng tràn ngập.

"A..."

Trong tiếng kêu thảm thiết, thất sắc quang mang đột nhiên biến mất tăm. Tạp Áo Địch Lý Tư bị Bàn Tử một quyền đánh văng lên trên cao. Bọn họ đều là đồng bọn, cái này chỉ là vui đùa nên Bàn Tử ra tay rất có cân nhắc, mặc dù như vậy thì một quyền này cũng khiến cho Tạp Áo Địch Lý Tư ăn không ít đau khổ.

Bàn Tử cười lớn:

"Sảng khoái! Ta từ trước tới giờ luôn muốn giáo huấn tên gia hỏa này. Đã rất lâu không có đánh một quyền sảng khoái như vậy. Niệm Băng, nhờ có ngươi, phối hợp với quái lĩnh vực của ngươi thật là sảng khoái a."

Niệm Băng mỉm cười nói:

"Thiên nhãn lĩnh vực của ta mặc dù không có công kích năng lực nhưng ngoại trừ phòng ngự cùng tăng cường thể chất ra thì còn có một năng lực đặc thù khác, chính là có thể làm suy yếu bất kỳ loại ma pháp nguyên tố nào, vì vậy không gian chuyển di của hắn mới mất tác dụng, công kích lực cũng giảm đi rất nhiều."

Nghe Niệm Băng hời hợt miêu tả, băng long vương Tát Tát Lý tư cùng phong long vương Tạp La Địch Lý tư đứng bên cạnh đều động dung kinh dị nhìn Niệm Băng. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra nhân loại lúc trước họ khinh thường có khả năng khu động thất hệ ma pháp, chính là đặc tính của long tộc bọn họ, nhưng bọn họ lại không biết Niệm Băng có thể sử dụng một cách thần kì như vậy.

"Mẹ nó, xú tiểu tử lại dám chơi ta."

Tạp Áo Địch Lý Tư từ không trung hạ xuống, khuôn mặt méo mó, hai tay không ngừng xoa bụng. Cảm giác đau đớn này làm hắn rất khó chịu.

Niệm Băng lạnh nhạt cười:

"Ta chỉ giúp bằng hữu của ta, là Bàn Tử. Còn ngươi, ít ra tới giờ thì không phải."

Niệm Băng không hề e ngại Tạp Áo Địch Lý Tư. Mặc dù không gian long vương là người yếu nhất trong thất long vương hắn đối phó cũng không nổi, nhưng bù lại Niệm Băng lại có niềm tin là dưới tình huống Tạp Áo Địch Lý Tư không sử dụng cấm chú thì đừng hòng làm thương hại được mình. Diệu dụng của thiên nhãn lĩnh vực từ từ bị Niệm Băng khám phá. Hắn càng lúc càng phát hiện tác dụng của lĩnh vực có lẽ vượt xa những gì hắn tưởng tượng.

Tạp Áo Địch Lý Tư vừa muốn phát tác thì Tát Tát Lý tư cùng Tạp La Địch Lý tư thân hình lóe lên đứng ngăn trước mặt hắn.

Tạp Áo Địch Lý Tư ngẩn người một chút rồi nói:

"Các ngươi muốn làm cái gì? Không lẽ các ngươi muốn giúp người ngoài sao?"

Tạp La Địch Lý tư lạnh nhạt nói:

"Ca ca, ta hiện tại mới hiểu vì sao Bàn Tử lại dẫn hắn tới đây. Không lẽ ngươi không phát hiện ra lĩnh vực của hắn có trợ giúp rất lớn cho bọn ta sao? Dưới tình huống Địch Mạn Đặc Đế vô pháp hành động thì hắn sẽ trợ lực chúng ta rất lớn."

Từ hành động vừa rồi của Niệm Băng bọn họ nghĩ ra rất nhiều.

Tát Tát Lý tư quay về Niệm Băng hỏi:

"Lĩnh vực của ngươi có thể bao trùm được diện tích bao nhiêu?"

Niệm Băng nghĩ một hồi rồi nói:

"Dưới tình huống bình thường thì có thể được ba trượng, toàn lực phát động thì có thể tới năm trượng nhưng vô pháp duy trì được lâu. Các ngươi cũng biết lĩnh vực tiêu hao ma pháp lực rất lớn."

Tát Tát Lý tư gật đầu nói:

"Như vậy cũng đủ rồi. Ngươi sẽ phụ trách thủ ngay cửa động, Bàn Tử, Tạp Ngạo cùng Tạp La sẽ hỗ trợ ngươi."

Niệm Băng quay người nhìn cửa động. Quả nhiên động cao ba trương vừa đủ cho lĩnh vực của mình bao phủ, khuôn mặt bất giác nở nụ cười quỷ dị. Niệm Băng nói:

"Ta còn có thứ tốt muốn tặng cho địch nhân của các ngươi."

Nếu đã quyết định lưu lại thì hắn phải xuất toàn lực, không chỉ là vì thất long vương mà trọng yếu hơn chính là để mình có thể sống sót.

"Còn có gì nữa?"

Bàn Tử nghi hoặc nhìn Niệm Băng

"Ngươi nên biết địch nhân của bọn ta rất cường đại, tịnh không phải năng lực bình thường có thể đối phó. Có lĩnh vực của ngươi bang trợ đã là tốt lắm rồi."

Niệm Băng biết hắn ám chỉ mình không cần phải liều lĩnh để tránh nguy hiểm, mỉm cười nói:

"Đừng nóng, ngươi chẳng phải đói lắm hay sao?Trước tiên ăn cái gì đã. Ta nhớ ngươi vẫn còn mấy đầu ngưu nữa, mau lấy một con ra đây. Ngươi cũng phải giúp ta, ta không còn nhiều sức lắm đâu."

Nghe tới ăn, hai mắt Bàn Tử sáng rực:

Được, được."

Cánh tay vung lên, một con trâu thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người, không đợi con trâu rống lên, Bàn Tử một chưởng đánh nát đầu nó rồi nắm đuôi kéo ra ngoài.

"Các ngươi đợi một chút, ta đem con trâu này ra ngoài rửa sạch cái đã."

Nhìn con trâu đáng thương bị Bàn Tử kéo đi, Niệm Băng bất giác không khỏi nhớ đến triệu hoán thú Miêu Miêu. Nếu như quả có thể nướng con nãi ngưu biết phun sữa công kích kia thì không biết mùi vị thế nào, chỉ sợ lúc đó Miêu Miêu liều mạng với mình quá. Nghĩ tới bộ dạng khả ái của Miêu Miêu, Niệm Băng bất giác bật cười rồi quay về phong long vương hỏi:

"Tạp La Địch Lý tư, Hi Lạp Đức tiền bối cùng Miêu Miêu có khoẻ không?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx