sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 131 Hỏa Long Vương Yêu Ai?

Ba ngày sau, trên bầu trời Hàn Lĩnh.

"Tốt lắm, bây giờ ngươi có thể nói được rồi." Rốt cuộc Niệm Băng đã hỏi những điều nghi hoặc trong lòng. Trong ba ngày minh tưởng, hắn đã hoàn toàn nắm vững được thân thể, thân thể quá cường hãn và dẻo dai khiến hắn rất là vui mừng lẫn sợ hãi, dù sao cũng là thể phách của rồng a! Bây giờ, cho dù không thể sử dụng ma pháp, hắn tùy tiện đánh một quyền trên tảng đá cứng rắn cũng có thể lưu lại một cái lỗ thủng, độ dẻo dai của thân thể càng khiến cho hắn có thể miễn dịch với ma pháp của cấp 9, không có thực lực của ma đạo sư, căn bản không đủ để uy hiếp hắn.

Gia Lạp Mạn Địch tư có chút quẫn bách nói: “Ta thích một cô gái, ở Băng Tuyết thành này. Niệm Băng à! Với tư cách là đại ca của ngươi, đến lúc đó ngươi cần phải giúp ta! Ngươi dạy ta cách theo đuổi con gái đi. Mặc dù ta sống đã nhiều năm như vậy, nhưng đối với phương diện này thật sự là không có kinh nghiệm gì."

Niệm Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn nói: “Hóa ra tên mập nói là sự thật, nhưng chẳng lẽ đại ca yêu người con gái đó? Như vậy có thể sao? Rồng và người có thể kết hợp sao? Sinh mạng của người chỉ có một trăm năm, mà huynh thì lại bất tử, chẳng lẽ huynh không sợ sau này đau lòng khi thấy thê tử mất đi? Hơn nữa, cơ thể rồng của các huynh cấu tạo với người khác nhau không nhỏ đâu, cho rằng huynh có khả năng biến thành dạng người, nếu như sau này kết hợp có thể xảy ra vấn đề, vậy thì phiền toái rồi."

Gia Lạp Mạn Địch tư hừ một tiếng, nói:" Ta hiểu lời ngươi nói, nhưng ngươi đừng quên, ta chính là hỏa long vương vĩ đại Gia Lạp Mạn Địch tư, với thực lực của ta, chẳng lẽ không có cách cải định vấn đề này sao? Long vương chúng ta nếu đã có khả năng biến hóa thành loài người, tự nhiên là có thể thông qua tự thân năng lượng điều chỉnh cơ thể mình cùng với cấu tạo của thân thể nhân loại hoàn toàn giống nhau. Về phần ngươi nói đến tuổi thọ, vậy lại càng không thành vấn đề, ngươi nghĩ xem, với thực lực của ta. Bồi dưỡng tốt một chút cho người đàn bà của ta, chỉ cần nàng chịu cố gắng, đạt tới cảnh giới của thần cũng không có gì là khó khăn, sống lâu căn bản không phải vấn đề gì."

Nhìn vẻ mặt chăm chú của Gia Lạp Mạn Địch tư, Niệm Băng không khỏi có chút muốn cười: "Xem ra lần này ngươi rất nghiêm túc, nhưng sao ta nhớ ngươi thích chính là Địch Mạn Đặc Đế long vương quang minh a di mà!" Gia Lạp Mạn Địch tư mặt đỏ lên nói: "Bây giờ người ta đều đã có con rồi, ta còn lo nghĩ cái gì? Ta cũng không nên chấp nhất, ta nên lo lắng vì hạnh phúc chính mình." Niệm Băng cười hắc hắc:" Nói như vậy. Lần này người con gái đó đối với ngươi có lực hấp dẫn rất lớn nha, nếu không ngươi cũng sẽ không nghiêm túc như vậy, ta thật muốn xem, dạng cô nương nào có khả năng khiến cho ngươi động tâm như thế. Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?"

Gia Lạp Mạn Địch tư có chút xấu hổ, cười khổ nói: "Ta sao biết ngươi muốn như thế nào mới giúp ta theo đuổi nàng, ngươi nói đi, điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng ngươi."

Niệm Băng cười: "Này, chính là ngươi nói đó nha, đến lúc đó không được hối hận. Được rồi, ngươi trước tiên là nói về các ngươi như thế nào mà quen biết nhau, có phát sinh qua cái gì không, để ta còn đề xuất chủ ý hay cho ngươi, xem bộ dạng của ngươi, hẳn là đã chịu khổ vì nàng không ít?"

Gia Lạp Mạn Địch tư kể: "Ngươi nói đúng, uổng cho ta là hỏa long vương vĩ đại, nhưng một chút biện pháp với cô nương ấy cũng không có, Niệm Băng a, ngươi phải giúp ta. Lúc đầu, chính ngay tại Băng Tuyết thành ta quen biết nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì không có cảm tình gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy cô nương này rất xinh đẹp. Khi đó, ta thấy một người đàn ông đang khổ sở cầu khẩn nàng gì đó, đi đến gần để nghe, thì ra là cái người đàn ông đó cầu xin nàng cho hắn một lần cơ hội. Người đàn ông đó nói chuyện với khẩu khí mềm yếu dị thường, nghe thấy liền biết là đồ ươn hèn, ta cảm thấy có hứng thú, liền tiếp tục nghe. Kết quả ngươi đoán xem như thế nào? Bị người đàn ông đó làm phiền, cô nương đó đã bạt tai anh ta một cái, lúc ấy ta thật sững sờ, dữ thật! Bị một cái bạt tai, người đàn ông đó ngay cả răng cũng bị gãy vài cái, sau đó nàng xoay người bỏ đi, giống như căn bản không phải nàng ra tay vậy, người đàn ông đó nằm trên mặt đất cả nửa ngày mới bò dậy, thật thảm hại. Khi đó, ta liền nảy sinh hứng thú với cô nương ấy, lúc nàng hung dữ đánh người có ý vị rất đặc biệt."

Niệm Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn Gia Lạp Mạn Địch tư: "Lão đại này, không phải ngươi thích khuynh hướng bị ngược đãi chứ? Cô nương như vậy mà ngươi cũng thích, ta thật sự là bội phục ngươi rồi."

Gia Lạp Mạn Địch tư có chút ngượng ngùng nói: "Ta cũng không biết sao mình lại như vậy, việc cảm tình này không khống chế bằng ý chí được, ta lặng lẽ đi theo nàng, tìm cơ hội va vào nàng, kết quả ngươi đoán như thế nào, nàng gầm lên một tiếng, hỏi ta, “ngươi đi đường không mở to con mắt hả?” Sau đó phất tay thì một chiếc roi đã đánh lên trên người ta. Ngươi vốn biết, với thân thể khỏe mạnh của ta, một cây roi căn bản không có khả năng đả thương ta, nhưng ta là Hỏa long vương vĩ đại làm sao chịu tội như vậy, nàng đánh ta, ta thậm chí có thể dùng sức giết chết nàng. Nhưng không biết tại sao, nàng ở trước mặt ta thì ta không nóng giận được, chỉ là ngơ ngác nhìn nàng rời đi. Từ lần đó, ta mỗi ngày đều nghĩ biện pháp đi gặp nàng, không ngừng xuất hiện ở trước mắt nàng, nhưng nàng tránh ta như tránh con ruồi vậy, ài, ta cả đời này cũng chưa từng bị đả kích lớn như vậy! Niệm Băng, ngươi cần phải giúp ta mới được."

Niệm Băng cười khổ nói: "Ngươi thật sự là đặc biệt, đúng là rồng, quả nhiên không giống với ước muốn của người. Ngươi mỗi ngày đều muốn thấy nàng để làm gì? Chẳng lẽ chính là nhìn nàng, sau đó để cho nàng đánh ngươi? Ngươi có bày tỏ với nàng qua gì chưa?"

“Có mà! Đương nhiên là có, ta vài lần cũng đều ngăn cản nàng, nói với nàng, tiểu thư, chúng ta hãy giao kết làm bằng hữu có được không? Kết quả, nàng lập tức cất tay đánh ta, còn may ta chưa đánh trả, nếu đổi là người bình thường khác, sợ rằng sớm bị nàng đả thương."

Niệm Băng toát mồ hôi: "Được lắm, ngươi thật có bản lĩnh, theo ngươi, liệu nàng có cùng ngươi kết bạn không?"

Gia Lạp Mạn Địch tư nói: "Ta làm sao hiểu quy củ của nhân loại các ngươi, bất quá, ta cũng hỏi qua với nàng, ta phải làm sao thì nàng mới có thể thích ta. Nàng nói nàng ghét nhất ruồi, nàng thích chính là nam tử có khí khái. Ta lại hỏi nàng, như thế nào mới xem là nam tử có khí khái đây? Nàng nói, nam tử khí khái cần nhất chính là phải biểu hiện ở thực lực. Nếu ta có thể đánh bại người mà nàng chỉ định thì sẽ suy nghĩ lại cùng ta kết giao bằng hữu. Thế là, ta cùng nàng đi đến một nơi có tên là võ sĩ công hội gì đó, tìm hội trưởng ở nơi đó đánh một trận. Thật ra, nhân loại lão đầu ta chỉ giải quyết trong chốc lát, là vũ thánh có thể miễn cưỡng, bị ta chém ra một quyền là đã đánh bay hắn rồi, bất quá, ta chỉ là phong bế đấu khí của hắn mà thôi. Cũng không có đả thương hắn. Bởi vì Long tộc chúng ta không thể tùy tiện thương tổn loài người. Nhưng cô nương đó lúc ấy chỉ lặng người một chút, ngay sau đó liền hỏi ta, ngươi nhất định hội trưởng này có quen biết đúng hay không? Tưởng gạt ta à, cút đi cho ta! Thật là oan cho ta, như thế nào lại tùy tiện quen biết một nhân loại chứ? Nhưng bất luận ta giải thích như thế nào nàng cũng không tin, còn đánh ta vài cái, xoay người tựu khí hậm hực chạy. Liền sau đó, ta chạm phải tên mập, lại vì Địch Mạn Đặc Đế bên này có chuyện khẩn cấp, không dám trì hoãn liền chạy đến Hàn Lĩnh này. Chuyện chính là như vậy đó, Niệm Băng, ngươi dạy ta nên làm như thế nào, tại sao ta rõ ràng đánh bại người kia rồi, nàng lại không chịu nhận chứ?"

Niệm Băng cười khổ nói: "Cũng khó trách người ta không nhìn nhận, lão đại, sao ngươi không nghĩ, một quyền đánh bại một gã vũ thánh đó là thực lực dạng gì, ai có thể đoán được ngươi kinh khủng như thế, cô nương đó tự nhiên không tin ngươi có thực lực mạnh như vậy rồi, đương nhiên cho rằng ngươi cùng võ sĩ công hội hội trưởng liên kết lại gạt nàng, bất quá, ngươi cũng thật là, hội trưởng của võ sĩ công hội còn chiêu mộ được ai nữa, chọc vào ngươi một sát tinh như vậy. Nữ tử đó tên gọi là gì? Ta cũng ở Băng Tuyết thành qua một đoạn thời gian, nói không chừng có đầu mối gì, đợi tới nơi đó ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi sau, cách theo đuổi nữ tử không phải như vậy." Kỳ thật, hắn tự mình cũng không biết theo đuổi con gái là như thế nào, bằng vào biểu hiện bề ngoài xuất sắc cùng với thân phận ma pháp sư, từ lúc hắn tiến vào đại lục, thủy chung đều là nữ tử vây quanh hắn ở bên người, cuối cùng lựa chọn được Phượng Nữ, khi đó bọn họ vốn đã đôi bên tương duyệt, căn bản không thể nói cái gì là theo đuổi.

Gia Lạp Mạn Địch tư cúi đầu, nói: "Ta, ta cũng không biết nàng tên gọi là gì." Đang phi hành Niệm Băng thiếu chút nữa từ không trung rớt xuống: "Cái gì? Ngươi theo đuổi người ta cả nửa ngày, ngay cả tên người ta là gì cũng không biết? Ngươi thật là! Lão đại, ta quả thực bội phục ngươi sát đất. Nàng ấy có đặc điểm gì?"

Gia Lạp Mạn Địch tư suy nghĩ một chút, nói: "Nàng có sở thích giống ta, ta thích nhất mặc y phục màu đỏ, nhà nàng mở quán cơm, hơn nữa ở đó mùi vị của thức ăn quả thật rất ngon. Ta hình như nghe người khác bàn luận nói về nàng thì có nhắc tới cái gì phong nữ."

Niệm Băng lặng nhìn về phía trước, gió lạnh không ngừng từ bên người thổi qua, hắn đương nhiên biết Gia Lạp Mạn Địch tư nói người này là ai, phong nữ, phong nữ không phải chính là Tuyết Tĩnh sao? Chàng tuyệt không nghĩ rằng đối tượng mà Gia Lạp Mạn Địch tư thích lại là Tuyết Tĩnh của Thanh Phong trai, như thế nào lại xảo hợp như vậy? Trên mặt Niệm Băng nét cười khổ càng đậm thêm một chút, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cả năm rồi, nên đối mặt hay là quay đi? Vốn hắn lần này phản hồi Băng Tuyết thành sợ nhìn thấy nhất chính là Tuyết Tĩnh, nhưng lại vì quan hệ với Gia Lạp Mạn Địch tư này, muốn không gặp sợ rằng cũng không được.

Gia Lạp Mạn Địch tư thấy Niệm Băng không lên tiếng, không khỏi la lên: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ ta một chút hy vọng cũng không có sao?" Niệm Băng lắc đầu, nói: "Cái này ta cũng khó nói, bất quá, cô nương mà ngươi nói ta quả thật có quen biết, tên của nàng gọi là Tuyết Tĩnh. Ta cùng nàng có thể xem như bằng hữu cũ."

Gia Lạp Mạn Địch tư vui vẻ nói: "Vậy thật tốt quá, có ngươi ở giữa làm cầu nối, ta theo đuổi nàng đã có thể dễ dàng hơn nhiều."

Niệm Băng cười khổ: "Này, đây chỉ là ý nghĩ của ngươi mà thôi, còn phải chờ Tuyết Tĩnh có xem ta là bằng hữu không đã. Ngươi muốn nghe chuyện ta và nàng khi xưa không, lúc đó ta đúng là rất có lỗi với nàng a!"

Gia Lạp Mạn Địch tư chân mày hơi nhíu, nói: "Tiểu tử thúi này, chẳng lẽ ngươi cũng thích nàng? Ngươi cần phải biết, bằng hữu và vợ không thể gộp chung!"

Niệm Băng trợn mắt: "Này nhé, khi ta ta quen biết nàng, không biết ngươi còn ngủ kỹ ở nơi nào cơ đấy. Chuyện là như thế này ..." Lập tức, hắn rời khỏi rừng hoa đào, kể lại mình làm thế nào tiến vào Băng Tuyết thành, như thế nào gia nhập Thanh Phong trai cùng thời gian ở chung với Tuyết Tĩnh hết thảy kể lại một lượt.

"Theo ta thấy, cô nương ấy tốt với ngươi như vậy, ngươi còn gạt người ta, còn đuổi nàng đi, Niệm Băng, ta muốn giết ngươi." Gia Lạp Mạn Địch tư gầm ghè hướng tới Niệm Băng. Niệm Băng cười khổ: "Lão đại, ngươi cũng phải nghĩ cho ta, ta thân có huyết hải thâm cừu, khi đó căn bản ta cũng không biết tương lai của mình ở nơi đâu, cho dù là bây giờ ta cũng vẫn không biết, ta như thế nào lại có thể tiếp nhận cảm tình của nàng đây? Huống chi, Tuyết Tĩnh nàng ấy cũng chẳng phải người ta ưa thích ta không thể miễn cưỡng. Đã như vậy, ta đương nhiên không thể chậm trễ, sớm cắt đứt ý nghĩ về nàng trong lòng, tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất. Lão đại, ngươi không phải thích nàng sao? Nếu lúc đầu ta tiếp nhận nàng, ngươi nào còn có cơ hội? Tuyết Tĩnh mặc dù tính tình khó một chút, nhưng nàng là cô nương tốt, nếu ngươi thật sự thích nàng, ta sẽ tận lực giúp ngươi. Ai, bất quá có chút khó khăn a! Không biết trong khoảng thời gian tới này, trong lòng nàng đã hết giận chưa."

Gia Lạp Mạn Địch tư cười nói: "Tốt, xem ngươi nói có lý, quả thật, nếu lúc đầu ngươi muốn nàng, ta sẽ không cơ hội rồi. Đến lần này tốt lắm, Niệm Băng, ngươi nhất định phải giúp ta nhiều a! Ngươi mau nói cho ta tất cả những gì nàng thích? Lúc đầu nàng như thế nào lại đi thích tiểu tử như ngươi? Chẳng lẽ bởi vì ngươi có một chút tuấn tú? Bất quá, ngươi tựa hồ cũng không tuấn tú bằng ta!"

Niệm Băng tức giận trừng mắt: "Không trách thuộc hạ không giỏi, nguyên lai cũng đều do ngươi hù chạy. Ngươi rất tuấn tú sao? Tuấn tú vậy sao còn có thể bị người ta đả thành đầu heo."

“Thúi lắm, ta là rồng, không nên lấy ta so sánh với heo đó là loại sinh vật cấp thấp." Gia Lạp Mạn Địch tư phản ứng.

Niệm Băng cười: "Kỳ thật, ta cũng không biết Tuyết Tĩnh thích cái gì, có lẽ, lúc đầu nàng thích ta là bởi vì ta là đầu bếp. Nếu ngươi chịu bái ta làm thầy, ta có thể đem trù nghệ truyền thụ cho ngươi, chỉ cần ngươi vào làm việc ở Thanh Phong trai, còn sợ không có cơ hội sao?"

Gia Lạp Mạn Địch tư con mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ủ rũ, nói: "Thôi quên đi, học trù nghệ không biết cần thời gian dài bao lâu, ta há có thể đợi được? Niệm Băng, ngươi giúp ta nghĩ ra một biện pháp dễ dàng một chút đi."

Niệm Băng thở dài một tiếng: "Ta chỉ biết ngươi không chịu học, đợi đến Băng Tuyết thành rồi tính, thời gian sau này không hiểu Tuyết Tĩnh có thay đổi gì không, bây giờ không biết nàng thích loại người nào?"

Niệm Băng tức giận hừ một tiếng, nói: “Ngươi làm gì mà khoái chí vậy? Ngươi chiếm được thân thể nàng nhưng lại không chiếm được lòng nàng thì có ích gì? Muốn theo đuổi Tuyết Tĩnh thì ngươi còn phải cố gắng nhiều hơn. Ây dà, xem bộ dạng của nàng so với trước kia hình như tinh thần ngày càng suy sụp . Chẳng lẽ ta đã gây cho nàng tổn thương nghiêm trọng vậy sao? Lúc ấy ta đã quá tuyệt tình, thật sự là có lỗi với nàng ”.

Gia Lạp Mạn Địch Tư vỗ vai Niệm Băng nói: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi, đỡ phải lát nữa lại bị nàng đánh tiếp. Thật không nghĩ tới huynh đệ chúng ta vừa đến Băng Tuyết thành thì lại biến thành hai cái bao cát, không ngờ Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại ta đây cũng có ngày hôm nay”.

Niệm Băng cười nói: “Không phải là do ngươi cam tâm tình nguyện sao? Chính ngươi nguyện ý làm bao cát mà, ai cản nổi chứ!” . Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, đúng lúc này, một giọng trầm thấp hùng hậu vang lên: “Niệm Băng”.

Niệm Băng quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc áo xanh, chính là Tuyết Cực từ bên trong đi ra. Lão vừa thấy Niệm Băng thì vẻ mặt mừng rỡ, thân hình loáng một cái đã đi tới bên cạnh: “Niệm Băng, ngươi đã trở lại, thật là tốt quá! Vừa rồi ta nghe hạ nhân nói Tuyết Tĩnh và ngươi đánh nhau, thật là không hay chút nào!”

Niệm Băng mỉm cười: “Tuyết thúc thúc, kỳ thật thì cũng không có gì, coi như là ta bồi thường cho nàng thôi”.

Tuyết Cực than nhẹ một tiếng, nói: “Đưa con gái này của ta rất cố chấp, chuyện của các ngươi ta biết; cũng không thể trách ngươi, dù sao thì chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng được. Đi nào, vào trong nhà ta nghĩ ngơi một lát. Vất vả lắm ngươi mới trở lại, lần này nhất định phải lưu lại Thanh Phong Trai một thời gian đó”.

Niệm Băng gật đầu: “Được, nhân tiện quấy rầy ngài.” Hắn cũng không nghĩ tới sẽ ở lại nơi này, nhưng nghĩ lại thì có thể tạo cho Gia Lạp Mạn Địch Tư có cơ hội với Tuyết Tĩnh, trong lòng hắn vẫn có chút áy náy với nàng. Gia Lạp Mạn Địch Tư có thể nói là người mà hắn tín nhiệm nhất, mà gã vừa lúc lại thích Tuyết Tĩnh. Niệm Băng từ trong tâm rất muốn kết hợp cho bọn họ, một là thành toàn cho Gia Lạp Mạn Địch Tư, hai là cho Tuyết Tĩnh một chút công đạo. Gia Lạp Mạn Địch Tư có nói qua, nếu Tuyết Tĩnh nguyện ý ở cùng với hắn, chẳng những có thể trường sinh mà thực lực của nàng dưới sự trợ giúp của hắn cũng sẽ tăng lên nhiều. Bất luận thế nào thì đây cũng là một chuyện tốt, huống chi Gia Lạp Mạn Địch Tư xứng là một con rồng đáng giá để nữ nhân có thể phó thác cả đời.

Niệm Băng và Gia Lạp Mạn Địch Tư đi theo Tuyết Cực vào trong Thanh Phong Trai nội đường. Tuyết Cực ra lệnh cho hạ nhân pha trà, mời Niệm Băng và Gia Lạp Mạn Địch Tư ngồi xuống rồi nói: “Niệm Băng, ngươi bây giờ thật là danh tiếng như cồn ha!”

Niệm Băng ngẩn người: “Cái gì danh tiếng? Ta chẳng biết gì cả”. Tuyết Cực có chút kinh ngạc:”Ngươi sao lại không biết? Ngươi khiến cho Băng Nguyệt đế quốc nở mày nở mặt. Mấy ngày nay lão gia hỏa Long Tri kia đều cười tít mắt, miệng chẳng bao giờ ngậm lại”.

Niệm Băng trong lòng máy động, mới hiểu được Tuyết Cực nói chính là thành tích của mình tại Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái, hắn mỉm cười nói: “Tin tức truyền nhanh thật, nguyên lai là các người đã biết cả rồi, sư phó ta khỏe chứ?”

“Khỏe, đương nhiên là khỏe, không khỏe mà được sao?. Do Lạc Nhu bỏ nhà đi khiến cho Quốc Vương nổi giận, không chỉ Băng Tuyết thành chúng ta bị nạn mà cả Băng Nguyệt thành cũng liên quan, mọi chỗ trong thành đều phát động truy tìm nơi ở của bọn họ. Đang lúc này thì tin tức ngươi đoạt quán quân Tân Duệ Ma Pháp Sự Đại Tái truyền về, chúng ta ở Băng Nguyệt thành thật là nở mặt nở mũi . Đệ nhất và đệ nhị đều thuộc về chúng ta, chưa có một quốc gia nào có thành tích tốt như vậy trong lịch sử.Long nhan Quốc Vương đại thịnh, phong ba do Lạc Nhu mang đến lập tức trở nên bình lặng đi rất nhiều. Sư phó của ngươi bởi vì có quan hệ với ngươi nên được bệ hạ coi trọng, đã được khôi phục chức Ma Pháp Sư công hội ngân khoảng. Bây giờ lão có thể phong quang vô hạn (ánh sáng đẹp đẽ toả ra không giới hạn ) rồi. Ma Pháp Sư công hội dưới sự dẫn dắt của lão đã đoàn kết lại, trong thời gian ngắn tăng thêm hơn mười ma pháp sư. Hơn nữa thanh danh công hội bây giờ so với trước kia đã cường đại hơn rất nhiều. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không thể so sánh với Băng Thần Tháp, nhưng cũng không giống như trước kia luôn bị người ta khinh miệt . Sư phó của ngươi mỗi lần nhắc tới ngươi thì vẻ mặt hớn hở, cứ như là chính lão chấm trúng được ngươi vậy.”

Niệm Băng mỉm cười: “Việc ta làm dĩ nhiên là dành cho công hội, nhưng thật ra ta thắng cũng nhờ kỹ xảo thôi, theo thực lực mà nói thì ta vẫn còn kém Thiên Huyễn Băng Vân một chút. À, thời gian qua ngài vẫn khỏe chứ? Vừa rồi ta thấy Tuyết Tĩnh, tâm trạng của nàng ấy hình như không được ổn định. Aiii … đều là do ta cả.”

Tuyết Cực than nhẹ, nói: “Khỏe hay không khỏe đều có thể nhìn từ hai phương diện. Nếu nhìn theo góc độ Thanh Phong Trai, lúc trước được ngươi trợ giúp, chúng ta một lần nữa vượt qua Đại Thành Hiên; sau đó ngươi lại giới thiệu Minh huynh đệ tiểu sư muội đến, càng khiến cho thực lực trù phòng lại tăng lên, Đại Thành Niên không còn khả năng tranh chấp nữa. Nhưng nếu nhìn theo góc độ của Tĩnh nhi thì không được tốt lắm. Từ lần trước trốn nhà theo ngươi trở về, nó đều ở ngoài hoa viên luyện công, ít khi ra ngoài. Nha đầu này tâm trạng rất nặng nề, ngay cả ta bây giờ cũng không hiểu được nó. Niệm Băng, ngươi yên tâm, ta không trách ngươi. Có lẽ nhiều ngày nữa, tâm hồn nó sẽ bình tĩnh trở lại. Bất quá tính khí nó như vậy, thật chẳng biết làm sao có thể xuất giá được đây?” . Tuyết Cực lộ vẻ bất đắc dĩ, thở dài.

“Dĩ nhiên là có thể! Ta nguyện ý cùng Tuyết Tĩnh tiểu thư ở cùng một chỗ”, đối mặt với nhạc phụ tương lai, Gia Lạp Mạn Địch Tư hấp tấp bày tỏ nỗi lòng.

Tuyết Cực nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: “Ta thật không nghĩ tới ngươi và Niệm Băng quen biết. Thật là vô ý tứ, Tĩnh Nhi đối với ngươi không có cảm giác gì đâu, từ nay về sau ngươi đừng có quấy rầy nó nữa” . Hiển nhiên lão đã gặp Gia Lạp Mạn Địch Tư không chỉ một lần, hơn nữa ấn tượng của lão với tên rồng này cũng không được hay ho gì cho lắm.

Niệm Băng không đành lòng nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư xấu hổ, mỉm cười nói: “Tuyết thúc thúc, ta còn chưa kịp giới thiệu, đây là đại ca Hỏa Long của ta, thực lực của hắn hơn ta rất nhiều. Đại ca, đây là Tuyết Cực thúc thúc, chắc ngươi cũng nhận ra.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư vội vàng gật đầu: “Biết chứ, đương nhiên là biết. Trước kia ta theo đuổi Tuyết Tĩnh tiểu thư, cũng đã gặp mặt bá phụ vài lần.” Hắn dõng dạc kêu bá phụ, nếu Tuyết Cực biết tuổi thực của hắn so với mình lớn hơn mấy ngàn lần, trong lòng không biết sẽ nghĩ như thế nào!

Niệm Băng âm thầm cười trộm, nhưng trên mặt lại ráng giữ vẻ bình tĩnh, nói: “Tuyết thúc thúc, kỳ thật đại ca ta là người tốt.”

Tuyết Cực nhíu mày: “Hắn là đại ca của ngươi hả? Ngươi không biết vị đại ca này của ngươi lúc trước cứ quấn quýt lấy Tĩnh Nhi, chuyện này toàn bộ Thanh Phong Trai đều biết. Tĩnh Nhi gần đây tâm tình không được tốt cũng có liên quan đến hắn một phần.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư cúi đầu nói: “Kỳ thật không phải mỗi ngày quấn quýt, mà là … vài tháng thì phải. Tuyết bá phụ, ta thật tâm thích Tuyết Tĩnh, một ngày không thấy nàng, trong lòng ta nhớ nhung không nguôi”.

Cũng không trách Tuyết Cực không có ấn tượng tốt với hắn được. Lúc trước Tuyết Cực không thể tìm ra được biến pháp nào ngăn cản tên gia hỏa này, cho dù là ma pháp phong ấn, phái người đến đánh, lão đều dùng qua; nhưng có điều mấy cái thứ đó làm sao cản được Gia Lạp Mạn Địch Tư? . Tuyết Tĩnh mỗi ngày nhìn cái khuôn mặt si mê của Gia Lạp Mạn Địch Tư, thật tình chỉ coi hắn như là ruồi bọ.

Niệm Băng biết muốn thay đổi thái độ của Tuyết Tĩnh và Tuyết Cực đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không dễ dàng, hắn ho khan một tiếng nói tránh đi: “Tuyết thúc thúc, vừa rồi chúng ta khi ăn cơm gặp một người tên là Yến Vân, hắn đúng là Băng Nguyệt đế quốc ngũ hoàng tử sao?”

Ánh mắt Tuyết Cực toát ra một tia kinh ngạc, tựa hồ như nghĩ rằng chuyện gì Niệm Băng cũng biết: “Đúng, hắn là Ngũ hoàng tử. Aiii… Con nha đầu Lạc Nhu kia, cả nhà đột nhiên rời đi tạo nên một trường phong ba. Trước khi kết hôn một năm mà vị hôn thê lại bỏ trốn, việc này đối với Ngũ hoàng tử là một đại sỉ nhục. Vì tra rõ chuyện này, hắn tự mình đến Băng Tuyết Thành, bởi vì thích chỗ này thanh đạm nên mỗi ngày hắn đều đến ăn cơm. Ta còn định cấp cho hắn một cái phòng, nhưng hắn cố ý muốn ở tại Yếu Trần đại sảnh. Ngũ hoàng tử này cũng là một người tốt. không ra vẻ hoàng tử mà bình dị thân cận với mọi người. Trong tất cả các hoàng tử, ta xem trọng hắn nhất.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư khóc: “Cũng đâu phải là con rể tốt đâu!” Mặc dù giọng hắn rất nhỏ, nhưng Tuyết Cực sao lại không nghe được? Nếu chỉ có một mình Gia Lạp Mạn Địch Tư ở chỗ này, lão nhất định đã phát tác, nhưng vì có Niệm Băng nên lão cố tình làm như không nghe thấy.

Niệm Băng trong lòng thầm nghĩ, cho dù là Ngũ hoàng tử vĩ đại cũng không có khả năng so sánh với Long Tộc đích Long vương, thật chẳng biết Gia Lạp Mạn Địch Tư làm cái khỉ gì khiến cho cha con Tuyết Cực chán ghét hắn đến vậy?

“Tuyết thúc thúc, ta muốn trở về công hội một chút; rời đi một thời gian dài, giờ cũng nên về lại. Phiền ngài sắp xếp cho Long đại ca của ta một chỗ tại Thanh Phong trai, nơi này so với bên công hội thuận tiện hơn, ít nhất là ở phương diện ăn uống.”

Tuyết Cực bật cười nói: “Cái này không thành vấn đề, ngươi lo lắng về chuyện ăn uống sao? Ngươi không phải chính là đầu bếp xuất sắc nhất sao? Được rồi, ta nghe nói ngươi ở Hoa Dung đế quốc từng tham gia Hoa Long Trù Nghệ Chiến tái, nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc ở trận cuối, nên mất tư cách tham dự Trù Thần Đại Tái phải không?”.

Niệm Băng gật đầu: “Trù nghệ giới thật sự là rất nhiều người tài, cho dù ta tham gia vòng cuối cũng chưa chắc đoại được giải quán quân. Ta gặp được một người có thể sử dụng Âm Dương Điều Hòa Thái Cực thủ, trù nghệ của hắn không hề thua kém ta. Ta lấy ma pháp nhập trù, còn hắn lấy đấu khí nhập trù, năng lực mạnh mẽ phi thường “.

Tuyết Cực mỉm cười: “Ta đã nghe nói qua, bất quá ngươi sẽ còn có cơ hội cùng hắn phân thắng bại.Ta muốn cho ngươi làm đại biểu Thanh Phong Trai tham gia Trù Thần Đại Tái, không biết ngươi có hứng thú không?”

Niệm Băng nhãn tình sáng lên nói: “Đương nhiên là có, sư phó của ta từng năm lần đoạt giải quán quân. Ta mặc dù không thể so với sư phó, nhưng cũng rất hy vọng có thể tham gia giải thi đấu cao nhất của trù nghệ. Gần đây ta đối với trù nghệ có 1 chút nghiên cứu mới, ta nghĩ sẽ không làm cho Thanh Phong Trai mất mặt đâu .Ta có thể đi được à?”

“Đương nhiên là có thể, đây là vinh hạnh của Thanh Phong Trai mà!. Có ngươi tham gia, lần này chúng ta nhất định có thể đạt thành tích tốt. Trù Thần Đại Tái yêu cầu rất nghiêm khác, theo quy định của hội ủy, ban giám khảo đều là năm bếp thần, thành viên hội ủy bao gồm hơn mươi vị trù sư nổi tiếng và các nhà mĩ thực “.

Niệm Băng trong lòng cả kinh: “Ngài nói là cả Đại Thành Hiên và Thanh Phong Trai này đều không có tên trong danh sách?”.

Tuyết Cực gật đầu: “Đương nhiên! Ngươi cho rằng ai cũng có thể tham gia Trù Thần Đại Tái sao? Trù Thần Đại Tái bây giờ so với lúc sư phụ ngươi thi đấu đã khác nhiều: tổ chức tốt hơn, trình tự rất hợp lý và nghiêm cẩn. Muốn đạt được 1 chỗ trên danh ngạch cũng rất khó khăn, chỉ có những nơi quy mô như chúng ta mới có thể xuất ra một đại biểu, Băng Nguyệt đế quốc cũng chỉ có 2 tên trong danh sách. Nghe nói Áo Lan đế quốc chỉ có một tên . Băng Nguyệt đế quốc trừ Thanh Phong Trai ra thì có Huyền Nguyệt khách sạn của thủ đô là được vinh dự này. Ba tháng sau sẽ cử hành giải đấu ở Lãng Mộc đế quốc, ta sẽ cùng với vài cao thủ ở Thanh Phong Trai đi cùng ngươi”.

Niệm Băng đối với thi đấu trù nghệ hiểu rất rõ, Tra Cực từng kể cho hắn nghe về quy tắc. Lúc trước Tra Cực truyền thụ trù nghệ từng nói qua, làm một gã đỉnh cấp trù sư, nếu không đọat được Trù Thần Đại Tái quán quân thì vĩnh viễn không có khả năng đứng đầu thiên hạ. Trù Thần Đại Tái tụ tập tất cả danh trù trên toàn đại lục, đó là chỗ sang trọng nhất, thông qua thi đấu trù nghệ là điều rất quan trọng để cho trù nghệ của mình tiến bộ . Niệm Băng vì báo thù mà học trù nghệ, mà trù nghệ cũng chính là niềm yêu thích của hắn. Từ khi rời khỏi Đào Hoa lâm, hắn đã thề sau này nhất định phải kế thừa Tra Cực trở thành Ngưỡng Quang đại lục tối đỉnh cấp trù sư. Rốt cuộc cũng được tham gia Trù Thần Đại Tái, Niệm Băng trong lòng tràn ngập chờ mong.

Như Tuyết Cực đã nói, quy tắc của Trù Thần Đại Tái cực kỳ nghiêm khắc nhưng đồng thời cũng rất công bình. Muốn đoạt được chức quán quân thì trù sư phải biểu hiện năng lực cường đại ở mọi phương diện. Trù Thần Đại tái chia làm 5 trận là lương thái, nhiệt thái, thang, diện điểm, đặc châu trù nghệ. Mỗi trù sư tham thi đầu đều phải thi năm hạng mục này, thông qua bình phẩm và loại trừ để đi vào vòng đấu cuối cùng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx