sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 138: Ám Ảnh Khôi Lỗi Dữ Ám Ma Thử

Gia Lạp Mạn Địch Tư trở lại bao phòng, nhìn Tuyết Cực đang có chút lo lắng nói: "Đã giải quyết rồi, hắn sau này sẽ không trở lại làm phiền Tuyết Tĩnh nữa. Tiếp tục ăn cơm đi."

Niệm Băng hướng về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư giơ ngón tay cái lên, Yến Vân tiểu tử nọ dám cùng Hỏa Long vương tranh đoạt nữ nhân, thật sự là không muốn sống nữa, may là Gia Lạp Mạn Địch Tư không thể tùy tiện giết người, nếu không, hắn sợ rằng đã biến thành một thi thể rồi. Thực lực, là cơ sở để nói chuyện. Bất luận nơi nào lúc nào, đó đều là chân lý thiên cổ bất di.

Sáng sớm hôm sau, Niệm Băng cáo biệt mọi người, lặng lẽ ly khai Băng Tuyết thành, mọi sự ở đây đã có Gia Lạp Mạn Địch Tư, hắn có thể hoàn toàn yên tâm, hiện tại hắn nên vì tương lai của chính mình và Long Linh mà nỗ lực. Cùng đi theo hắn còn có hai lục cấp chiến sĩ của Huyết Sư giáo, bọn họ vẫn bám theo phía xa Niệm Băng như trước, tùy thời đợi chờ hắn sai phái.

Một mình ra đi, Niệm Băng cũng không vội vàng, hắn không phi hành, đi một lúc dừng một lúc, toàn tâm đều chìm trong tu luyện ma pháp, hắn sở dĩ không vội, là vì hắn biết, Huyết Sư giáo điều phái nhân thủ cần phải có thời gian, điều khiển cao thủ từ các đại đế quốc đến Băng Nguyệt thành, cũng không phải ngày một ngày hai có thể làm được, hắn tới Băng Nguyệt thành trước, việc đầu tiên là tìm Yến Phong, cùng hắn liên lạc một chút.

Thời tiết ở Băng Nguyệt đế quốc rõ ràng lạnh hơn so với các quốc gia khác vài phần, càng đi về hướng bắc, loại cảm giác này lại càng cường liệt. Khi đi ngang qua đào hoa lâm, Niệm Băng cũng không đi vào, bởi vì hắn sợ nhớ tới mọi chuyện cũ của mình cùng Tra Cực, đối với vị lão sư dạy mình trù nghệ này, trong lòng hắn chỉ có cảm kích. Hắn đã dự định, chờ sau khi mình đoạt được quán quân của Trù Thần đại tái thì sẽ quay về đào hoa lâm tế điện Tra Cực.

Đường lớn rộng rãi, rừng cây hai bên đại bộ phận là thực vật lá nhọn, hàn lãnh khí tức cũng không thể ảnh hưởng tới Niệm Băng, vừa đi, hắn vừa cắt đứt ngoại hô hấp. Tốc độ bước đi theo một tiết tấu kỳ lạ, hắn phát hiện, thông qua kết hợp tiên thiên chi khí và ma pháp lực của mình, đi như vậy cũng là một loại phương pháp tu luyện, tốc độ ngưng tụ ma pháp lực mặc dù không nhanh được như khoanh chân minh tưởng, nhưng kém cũng không nhiều lắm. Hiện tại, Niệm Băng khát vọng nhất chính là đề thăng ma pháp lực, vừa đi, hắn vừa chờ đợi, chờ đợi một người đến.

Hai ngày sau, Niệm Băng đang chậm rãi đi tới đột nhiên dừng cước bộ, hai ngày thời gian, hắn bất quá mới đi được trăm dặm mà thôi, khoảng cách tới Băng Nguyệt thành còn một đoạn không ngắn.

"Băng Vân tiểu thư, tính nhẫn nại của ngươi thật sự là không tồi, bất quá, ngươi cứ đi theo ta như vậy lại thì có tác dụng gì? Đang đợi viện quân của Băng Thần tháp các ngươi sao?" Niệm Băng bình tĩnh nói.

Bạch sắc thân ảnh nhẹ nhàng rơi xuống, không khí chung quanh trở nên băng lãnh thêm vài phần. Kẻ đến, chính là Thiên Ảo Băng Vân. Giống như Niệm Băng đoán trước, ngày đó Thiên Ảo Băng Vân bị Niệm Băng bức đi, nàng thật sự không cam lòng buông tha cho hắn như vậy, vũ nhục của Niệm Băng đối với nàng, chỉ có tiên huyết mới có thể rửa sạch được, cho nên, Niệm Băng ly khai Băng Tuyết thành, nàng cũng âm thâm lén theo.

"Niệm Băng, có bản lĩnh thì ngươi theo ta về Băng Thần tháp. Chẳng lẽ, ngươi không muốn biết phụ mẫu hạ lạc nơi nào sao?" Băng Vân trải qua vài ngày suy nghĩ tính toán, đã khôi phục vẻ lãnh tỉnh thưòng ngày.

Niệm Băng nhìn Băng Vân với sa trắng che mặt, liền nhớ tới tuyệt sắc dung mạo ẩn sau diện sa, mỉm cười, nói: "Băng Thần tháp thì ta nhất định phải tới, nhưng không phải bây giờ. Băng Vân tiểu thư nếu có hứng thú, có thể một đường đồng hành cùng ta, ta bây giờ muốn tới Băng Nguyệt thành, chờ sau khi xử lý chuyện nơi đó, tự nhiên sẽ tới Băng Thần tháp một chuyến."

Băng Vân ngây ra một lúc, nàng không nghĩ tới Niệm Băng lại đưa ra yêu cầu như vậy, cười lạnh một tiếng, đáp: "Ngươi không sợ ta tùy thời đánh lén ngươi sao?"

Niệm Băng nở nụ cười, "Sợ, ta rất sợ. Bất quá, có thể Băng Vân tiểu thư mỹ lệ như thế đi bên người, quả thực là một đoạn lữ trình đầy kích thích. Ngươi ta đều minh bạch, hiện tại ngươi, đã không còn là đối thủ của ta. Ngươi đã muốn trông chừng ta, vậy thì theo ta cùng lên đường đi. Yên tâm, trước khi tới Băng Nguyệt thành, ta sẽ không động thủ với ngươi. Ta nghĩ, thế lực Băng Thần tháp các ngươi ở Băng Nguyệt thành hẳn là rất mạnh. Đến lúc đó, ngươi có thể đái lĩnh cao thủ tới bắt ta, ta tùy thời xin đợi. Thế nào, Băng Vân tiểu thư có hứng thú cùng ta đồng hành?"

Băng Vân lạnh lùng nhìn Niệm Băng, nàng không rõ đến tột cùng thì Niệm Băng đang suy nghĩ cái gì, nhưng nàng thiên tính cao ngạo, đối thủ đưa ra yêu cầu, nàng sao lại phải sợ hãi chứ, "Được, ta đi với ngươi tới Băng Nguyệt thành."

Niệm Băng thống khoái nói: "Tốt, nếu Băng Vân tiểu thư thống khoái như thế, ta đây cũng đáp ứng ngươi, chỉ cần chuyện ở Băng Nguyệt thành xong xuôi, ta sẽ cùng ngươi đến Băng Thần tháp." Ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, Niệm Băng mỉm cười nói tiếp: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi một lát, mấy ngày nay Băng Vân tiểu thư vẫn khẩn trương đi theo ta, như vậy đối với việc tu luyện ma pháp của ngươi không có lợi." Nói xong, hắn cũng không hỏi ý kiến Băng Vân, đi tới bóng râm của một cây đại thụ bên đường ngồi xuống. Kéo chiếc mũ kim sắc che đầu, lộ ra một đầu Bạch Phát. Trước khi ly khai Băng Tuyết thành, Lý Đắc đã gấp gáp chế tác mười kiện kim sắc ma pháp bào cho Niệm Băng, hắn hiện tại đã không còn mặc bố y nữa, mặc dù kim sắc ma pháp bào này cũng chẳng trợ giúp gì cho việc thi triển ma pháp, nhưng mặc nó đi trên đường lại cực kỳ phô trương.

Băng Vân đi tới cách Niệm Băng ba trượng ngồi xuống, trước khi ngồi xuống, nàng đã dùng ma pháp ngưng kết một khối băng cứng trên mặt đất, ánh mắt rơi trên mái tóc dài màu trắng của Niệm Băng, mắt toát ra vẻ tò mò. Mặc dù nàng từ nhỏ đã lớn lên ở Băng Thần tháp, được bồi dưỡng thành bản tính lạnh lùng, nhưng nàng dù sao vẫn còn là một nữ hài tử chưa tới hai mươi tuổi, làm sao có thể không có lòng tò mò chứ?

Niệm Băng phảng phất như không thấy ánh mắt của Băng Vân, xoa xoa bụng, "Ài, đói quá. Làm cái gì ăn rồi hãy nói." Vừa nói, hắn vừa xoay người đi về phía rừng cây. Băng Vân cũng đứng lên, đi sau lưng hắn vào rừng cây. Đang đi, bọn họ cơ hồ đồng thời nhìn thấy một luồng khói bốc lên từ rừng cây, mùi khói thoang thoảng truyền đến. Còn có mùi thịt tanh tanh rất rõ. Trong lòng Niệm Băng khẽ động, trên mặt mỉm cười, bước nhanh về phía nơi phát ra đám khói. Từ xa, Niệm Băng đã nhìn thấy một người đang ngồi ở nơi đó loay hoay.

"Đáng ghét, thật đáng ghét, tại sao ta nướng khó ăn như vậy chứ? Nếu Niệm Băng ca ca ở đây thì tốt, thịt do hắn nướng ngon hơn ta nhiều. Na Na, ngươi xem ngươi dùng nước tiểu gọi đến cái gì vậy! Thịt khó ăn quá, cứng như vậy, sao mà ăn được!" Một đầu hỏa hồng sắc hồ ly ngồi ở một bên, đưa ánh mắt vô tội nhìn chủ nhân.

Thấy bọn họ, Niệm Băng không nhịn được khẽ cười, bước nhanh hơn tới. Con hồ ly kia phản ứng rất nhanh. Lập tức cảnh giác nhìn về phía Niệm Băng, đồng thời lui về phía sau mấy bước, trốn ở bên cạnh chủ nhân. Chỉ lộ ra đầu hồ ly, nhìn bộ dáng sợ hãi của nó, Niệm Băng cười lớn một tiếng, "Theo lời triệu hoán của Miêu Miêu tiểu thư, Niệm Băng đã tới." Sử dụng phong hệ ma pháp, một cái lắc mình, hắn đã đi tới cạnh chủ nhân của hồ ly, người đang nướng thịt, chính là nữ nhi Miêu Miêu của Hi Lạp Đức. Miêu Miêu ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin nhìn Niệm Băng, đứng lên, kiễng chân véo véo lên mặt Niệm Băng. "A, ta không nằm mơ chứ, triệu hoán thuật của ta lúc nào đã tiến bộ đến trình độ này rồi, lại có thể triệu hoán cả ra Niệm Băng ca ca."

Niệm Băng xoa xoa đầu Miêu Miêu, "Đúng vậy! Niệm Băng ca ca biết ngươi muốn ăn thịt nướng, cho nên đã để ngươi triệu hoán tới đây, phục vụ cho Miêu Miêu tiểu thư đáng yêu của chúng ta."

Băng Vân lúc này cũng đã đi tới, thấy Miêu Miêu đáng yêu, nàng không nhịn được kinh ngạc. Trong mắt quang mang cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Miêu Miêu tò mò nhìn Băng Vân, "Niệm Băng ca ca, vị đại tỷ tỷ này là ai?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Nàng là bằng hữu của ta, chúng ta đang ở ven đường nghỉ ngơi, vừa mới thấy từ chỗ ngày có khói bốc lên, ta lại ngửi thấy mùi của hồ ly, liền đoán đó là ngươi."

Hồ ly Na Na đã lớn lên không ít, nhất là toàn thân phủ lông đỏ rực, chẳng những dài hơn, mà còn tản ra kim sắc nhàn nhạt.

Miêu Miêu kéo tay Niệm Băng, nhảy nhót nói: "Thật tốt quá, Niệm Băng ca ca, Miêu Miêu mấy ngày nay chưa ăn thứ gì ngon, ngươi nhất định phải cho ta ăn một bữa thịt nướng."

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Ngươi không phải lại trộm chạy ra ngoài chơi chứ. Hi Lạp Đức thúc thúc có khỏe không?"

Miêu Miêu đáng yêu thè đầu lưỡi, đáp: "Ba ba khỏe lắm! Bất quá, hắn hình như ra ngoài tìm Tạp La Địch Lý Tư thúc thúc rồi, tựa hồ Tạp La Địch Lý Tư thúc thúc có chuyện gì đó. Ta thuận tiện chuồn ra ngoài chơi vài ngày, qua vài ngày ta sẽ trở về. Niệm Băng ca ca, ngươi không được mắng ta đâu."

Niệm Băng không biết là nên khóc hay nên cười, nhìn nàng nói: "Nha đầu ngươi! Ta biết là ngươi lại là trốn đi mà, ngươi cứ như vậy, khiến Hi Lạp Đức thúc thúc lúc nào cũng phải lo lắng!"

Miêu Miêu chu miệng nói: "Ba ba bắt ta ở nhà tu luyện ma pháp, người ta thật đáng thương! Mỗi ngày đều bị ép bức, thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên phải trốn ra ngoài chơi. Niệm Băng ca ca, ta đói quá, ngươi làm cho ta cái gì đó ăn đi, sau đó Miêu Miêu sẽ đi theo ngươi, đợi khi tìm được một đại thành thị, thì thuê mã xa về nhà. Ta hiện tại đã quên đường rồi."

Niệm Băng đối với nàng thật sự chẳng có biện pháp gì, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi, để ta xem xem, ngươi bắt được cái gì." Vừa nói, vừa nhìn xuống miếng thịt mà Miêu Miêu ném dưới đất. Đó không phải thịt bình thường, mà là một tảng đen sì, lửa ở bên cạnh đã bị dập tắt, trên mặt đất là một đống lông trắng, nhìn qua, vì ăn thứ này, Miêu Miêu quả thực đã tốn không ít khí lực.

"Con mèo nhỏ nhà ngươi tham ăn, nhưng kỹ thuật lại quá kém. Nhìn đống lông này, thứ ngươi bắt được chắc là đặc sản tuyết kê của Băng Nguyệt đế quốc (ND: tuyết kê. Thịt tuyết kê rất thơm mềm, mùi vị ngon hơn nhiều so với gà bình thường, nướng cũng là một lựa chọn hay, sao lại bị ngươi nướng thành cái dạng này."

Miêu Miêu hì hì cười, đáp: "Nhân gia phạ nướng không chín, ăn vào đau bụng, nên nướng thêm một lúc, ai biết sẽ biến thành như vậy! Niệm Băng ca ca, nói như vậy, tuyết kê này hẳn là ngon lắm?"

Niệm Băng gật đầu, nói: "Nước tiểu của con hồ ly này của ngươi vẫn còn tác dụng? Nếu còn tác dụng thì chúng ta sẽ đợi một lát, bắt thêm tuyết kê để làm cho ngươi ăn."

Miêu Miêu nhảy nhót vỗ tay: "Được! Được! Na Na đã tiến hóa tới giai đoạn thứ hai, nước tiểu của nó có thể duy trì thời gian rất dài, bất quá, Băng Nguyệt đế quốc này thật đúng là nghèo, ngay cả dã thú cũng có rất ít, khu rừng rậm rạp như vậy, cả nửa ngày ta cũng chỉ bắt được một con tuyết kê mà thôi. Niệm Băng ca ca, chúng ta đây sẽ chờ một lát đi. Ta rất muốn ăn thịt nướng ngươi làm, lần trước nướng chương ăn thật ngon (ND: theo Thiều Chửu, chương giống như con hươu mà nhỏ, không có sừng, lông hơi vàng vàng, núi rừng nào cũng có), đáng tiếc lại bị tiểu kết ba (ND: tên cà lăm) phá đám, ta còn chưa được ăn. Lần này cần phải ăn thật nhiều."

Nhìn ánh mắt đầy khát vọng của Miêu Miêu, Niệm Băng nói: "Bây giờ còn chưa tới mùa đông, lẽ ra thì rừng rậm rạp như thế này thì phải có rất nhiều động vật mới đúng, sao lại ít ỏi đến vậy?" Vừa nói, hắn vừa chậm rãi nhắm hai mắt lại, đoạn tuyệt ngoại hô hấp, dưới sự hỗ trợ của Thiên Nhãn huyệt, thông qua tiên thiên chi khí để cảm thụ khí tức chung quanh, tiên thiên chi khí đối với năng lượng gì cũng đều cực kỳ nhạy cảm, từ khi có tiên thiên chi khí, Niệm Băng không bao giờ phải lo lắng việc thân thể vô pháp hấp thu ma pháp lực, có tiên thiên chi khí phụ trợ, khiến cho ma pháp lực của hắn đang có chút chuyển biến, nhất là tự hành hấp thu năng lượng ma pháp nguyên tố trong không khí thì đối với hắn có tác dụng rất lớn. Kẻ thích thú tiên thiên chi khí này của Niệm Băng nhất đương nhiên là Áo Tư Tạp, Áo Tư Tạp vừa mới ra đời không lâu, mặc dù đã tiến hóa dưới hợp lực của thất long vương, thế nhưng, tiên thiên chi khí khiến hắn phi thường thoải mái, có tiên thiên chi khí của Niệm Băng, tốc độ tu luyện của hắn phi thường nhanh, hôi sắc khí tức đã trở nên càng ngưng đọng.

Tiên thiên chi khí cùng thiên địa tương liên, nguyên vẹn cảm thụ được tiên thiên chi khí của tự nhiên, đột nhiên, Niệm Băng cả kinh trong lòng, bởi vì hắn giật mình phát hiện, trên mảnh đất này, tiên thiên chi khí lại không mạnh như hắn tưởng tượng, nơi này có nhiều thực vật như vậy, lẽ ra thì tiên thiên chi khí phải là rất sung túc mới đúng, nhưng lúc này quan sát, tiên thiên chi khí lại không mạnh, mặc dù vẫn chưa ảnh hưởng đến tăng trưởng của thực vật, nhưng lại có vẻ rất quái dị. Lúc Niệm Băng tự hỏi đây là có chuyện gì, đột nhiên một luồng khí lưu rất mạnh từ dưới đất không ngừng tiếp cận về phía bọn họ, trong lòng cả kinh, Niệm Băng nhớ tới lúc trước hồ ly dùng nước tiểu đã triệu tới một con Kim Bối Địa Long Vương, trong lòng không khỏi căng thẳng, không dám chậm trễ, một tay ôm Miêu Miêu bên cạnh, hét lớn một tiếng, "Cẩn thận, đi mau." Dùng phong hệ ma pháp phóng lên cao, trong chớp mắt tiến nhập không trung. Hồ ly phản ứng rất nhanh, Niệm Băng vừa ôm Miêu Miêu, nó đã nhảy lên vai Miêu Miêu.

Thiên Ảo Băng Vân nghe Niệm Băng hét lớn, lập tức xé mở một Bạo Phong Tuyết quyển trục mang theo trên người, cơ hồ cùng Niệm Băng không phân biệt được trước sau lao lên không trung, lúc này, nàng mới cùng Niệm Băng nhìn xuống mặt đất.

"Ngươi làm cái trò quỷ gì?" Băng Vân nghi hoặc nhìn mặt đất vẫn tĩnh lặng như trước, nàng không cảm nhận được biến hóa gì cả.

Niệm Băng nhìn mặt đất, trầm giọng đáp: "Ta cũng không biết dưới đất có thứ gì, nhưng thứ này lại có thể hấp thu tiên thiên chi khí, trong phiến rừng này động vật ít như vậy, chỉ sợ cũng có liên quan tới nó."

Hắn vừa dứt lời, ầm một tiếng, một gốc tuyết tùng cao lớn đã hất bay lên không, một cái đầu rất lớn chui ra khỏi mặt đất, lắc đầu phát ra một tiếng rít đinh tai nhức óc.

Chiếc đầu hình tròn, đường kính chừng nửa trượng, nhìn qua như một cái đầu chuột, toàn thân là lông ngắn màu đen, nhìn hết sức nổi bật giữa rừng cây, răng lộ ra khỏi môi, răng dài đến ba thước, một tầng hắc sắc khí tức không ngừng lan ra chung quanh, những nơi nó đi qua, cây cối đều héo rũ, một cặp mắt đỏ sậm đang nhìn chằm chằm lên Niệm Băng ba người trên không trung.

Miêu Miêu kinh hô một tiếng, "Tốt! Tốt! Đây là ám ma thử, xem bộ dáng của nó, sợ rằng đã tiến hóa đến ngũ cấp rồi, chiếc đầu thật lớn, thật đáng sợ??!"

Niệm Băng ngây ra một lúc, đối với ma thú đặc dị này, hắn sao có thể quen thuộc được như Miêu Miêu từ nhỏ đã tu luyện triệu hoán thuật, không nhịn được hỏi: "Ám ma thử là gì, sao đầu nó lớn như vậy. Hồ ly của ngươi thật đúng là lợi hại, hắn đã thăng cấp, thứ đưa tới cũng quái dị hơn." Niệm Băng thầm quyết định, sau này muốn tìm dã ngoại thực vật, nhất định không cần nhờ hồ ly kia nữa.

Lúc này, mặt đất không ngừng chấn động, ám ma thử phía dưới đang chui ra khỏi mặt đất, thân thể to lớn mỗi lần chuyển động, đều làm tung lên một đống bùn đất, hắc sắc khí tức trên người trở nên càng mạnh mẽ. Thân thể to lớn, giống như một tòa núi nhỏ, không hề kém hơn so với mấy vị long vương.

Miêu Miêu nói: "Ám ma thử là một loại hắc ám hệ ma thú phi thường hi hữu, chúng nó sinh hoạt trong lòng đất, ăn các loại tiểu động vật và hấp thu thiên địa linh khí để tăng cường năng lực. Đặc điểm lớn nhất của ám ma thử, chính là sự tiến hóa của nó, nói như vậy, ma thú bình thường chỉ có thể phát triển, sau khi lớn lên thì định hình, nhưng ám ma thử lại là ma thú có tiến hóa, có thể phát triển không ngừng, chỉ cần hấp thu đủ năng lượng, nó có thể tiến hóa hết lần này đến lần khác. Mấy con tiểu sủng của ta, đều là loại này. A, được rồi, đại lão thử Điềm Điềm của ta cũng là một ám ma thử, chỉ bất quá nó hiện tại mới đến nhị giai mà thôi, còn xa mới lợi hại bằng con phía dưới. Lúc đầu, ba ba bắt Điềm Điềm về cho ta đã tốn không ít khí lực, hình như đã bắt từ chính Băng Nguyệt đế quốc này, sẽ không phải là hài tử của đại lão thử phía dưới chứ. Ám ma thử cả đời chỉ có thể sinh sản một lần, rất đáng thương. Niệm Băng ca ca, chúng ta đi thôi, không nên thương tổn nó, được chứ?"

Niệm Băng mỉm cười nhìn Miêu Miêu nói: "Sao? Ngươi không muốn ăn thịt nướng nữa sao? Bất quá ta có chút nghi vấn, nếu ám ma thử này là hắc ám thuộc tính ma thú, vậy sao ta chưa từng cảm giác được hắc ám khí tức từ lão thử của ngươi chứ? Nó tựa hồ chỉ có năng lực lao tới, dựa vào độ cứng của thân thể mà thôi." Đối với ma thú cường hãn phía dưới, Niệm Băng rất có hứng thú, hắn tự thấy sau khi mở ra Thiên Nhãn huyệt, tinh thần lực tuyệt không kém bạch nhân, nếu có thể học được triệu hoán thuật của bạch nhân, kiếm vài con ma thú cường đại mang theo bên người, thì thật quá tốt!

Miêu Miêu đương nhiên không biết Niệm Băng đang nghĩ cái gì, giải thích: "Ám ma thử sau khi tiến hóa đến tam cấp thì hắc ám thuộc tính mới từ từ hiển lộ, cho nên hiện tại Điềm Điềm còn chưa có! Ca ca, ta muốn ăn thịt nướng, nhưng ta không muốn ăn ma thú. Con ám ma thử này rõ ràng đã trên ngũ cấp, đừng nói chúng ta vị tất thắng được nó, cứ cho là đánh thắng được, thịt nó cũng không dễ ăn. Niệm Băng ca ca, ám ma thử cấp bậc này so với Kim Bắc Địa Long Vương chưa hoàn than thành hình của ta còn cường hãn hơn. A! Cẩn thận, nó công kích chúng ta."

Trong lòng Niệm Băng khẽ động, căn bản không cần đưa mắt nhìn, hắn đã cảm giác được khí lưu phát ra từ phía dưới, thân hình như thiểm điện lướt ngang sang một bên, Thiên Nhãn lĩnh vực trong nháy mắt phát ra, khiến hắc ám khí tức bị suy yếu đi, đồng thời phát ra quang minh khí tức, thất ảnh khôi lỗi cầm thần đao hiện ra giữa không trung, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh phát động công kích của Niệm Băng. Thủ đoạn công kích của ám ma thử rất đơn giản, mở to miệng phun ra một luồng hắc sắc khí lưu, tất cả đều hướng về phía ba người trên không trung, nó to lớn như vậy, lại không có cánh, hiển nhiên không thể bay được, cặp mắt lớn đỏ sậm không ngừng lóe ra hung quang.

Khi Niệm Băng còn đang cân nhắc nghe theo Miêu Miêu mà lập tức ly khai nơi này hay là giết con ám ma thử này, dị biến đột nhiên phát sinh. Ám ảnh khôi lỗi phiêu phù trong không trung không nhận được mệnh lệnh của Niệm Băng lại đã hành động, hắc sắc quang mang chợt lóe lên, trực tiếp lao vào hắc ám khí lưu do ám ma thử phun ra, Phệ Ma đao quang mang đại phóng, một luồng hắc ám khí tức lớn quấn quanh năng lượn do ám ma thử phun ra, nhanh chóng thôn phệ, năng lượng mà ám ma thử phun ra trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ, hắc sắc bảo thạch trên chuôi Phệ Ma đao quang mang đại phóng, ám ảnh khôi lỗi phảng phất như biến thành thật thể, chậm rãi áp xuống mặt đất. Trong cặp mắt đỏ sậm của ám ma thử toát ra vẻ hoảng sợ, từng bước lui về phía sau, thế nhưng, nó lại không thể đình chỉ năng lượng bị phun ra, chỉ có thể tùy ý để ám ảnh khôi lỗi không ngừng thôn phệ. Mắt của ám ảnh khôi lỗi sáng rực, đôi mắt đỏ như máu toát ra băng lãnh quang mang, Phệ Ma đao trong tay giơ lên cao, đưa chuôi đao hướng về phía ám ma thử, một tầng hắc sắc quang võng phiêu nhiên phủ xuống, quang võng không ngừng mở rộng trên không trung, bao phủ toàn bộ thân thể của ám ma thử bên trong. Ám ma thử sợ hãi giãy dụa kịch liệt, nhưng bất luận nó giãy dụa thế nào, cũng vô pháp thoát khỏi hắc ám cự võng.

Niệm Băng hoảng sợ, vội vàng dùng tinh thần lực khống chế ám ảnh khôi lỗi, nhưng hắn lại phát hiện, ám ảnh khôi lỗi lúc này đã không còn bị mình khống chế, mọi hành động đều là tự chủ. Mồ hôi lạnh từ lưng toát ra, trong lòng Niệm Băng đột nhiên mọc lên một ý nghĩ kỳ dị, chẳng lẽ, chẳng lẽ ám ảnh khôi lỗi có trí tuệ sao? Không có khả năng! Nó rõ ràng là do năng lượng của mình biến hóa mà thành.

Miêu Miêu lớn tiếng kêu lên: "Ca ca, ngươi làm gì? Cái bóng kia đang làm cái gì! Mau ngăn cản nó, ngăn cản nó." Thế nhưng, hiện tại nói cái gì đều đã chậm, hắc võng nhanh chóng thu lại, ám ma thử rên một tiếng, thân thể cũng bị thu nhỏ lại, ám ảnh khôi lỗi chĩa Phệ Ma đao trong tay ra, ám ma thử quay tròn tại chỗ, thân thể to lớn bị kéo lên, càng gần ám ảnh khôi lỗi, thân thể nó càng nhỏ, cuối cùng, cũng hóa thành một đạo hắc ám khí tức không ngừng xoay tròn trứ, cặp mắt vừa biến thành màu đỏ đã nhạt dần, tinh thần lực của Niệm Băng lại liên lạc được với ám ảnh khôi lỗi, đoạt lại quyền không chế. Cảm giác kỳ dị truyền vào tinh thần lực của Niệm Băng. Hắn rõ ràng cảm thụ được, ám ma thử lúc trước đã chui vào trong bảo thạch trên Phệ Ma đao. Năng lượng của ám ảnh khôi lỗi đã tăng cường mạnh mẽ, vượt qua các các ảnh khôi lỗi khác.

"Niệm Băng ca ca, ngươi làm cái gì vậy! Đại lão thử thật đáng thương! Ngươi giết nó rồi sao?" Miêu Miêu khẩn trương nhìn hắc sắc thân ảnh trên không trung.

Niệm Băng cười khổ đáp: "Ta cũng không biết. Ảnh khôi lỗi này là do ta dùng năng lượng hình thành. Lẽ ra thì phải hoàn toàn chịu khống chế của ta mới đúng, thế nhưng vừa rồi, ta lại mất đi quyền khống chế nó, mọi hành vi đều là do nó tự chủ. Bất quá, ám ma thử kia chắc là không chết, tựa hồ giống triệu hoán thuật của ngươi vậy, bị phong ấn ở trong Phệ Ma đao của ta." Từ sau khi có được Phệ Ma đao, Niệm Băng cũng đã từng cẩn thận nghiên cứu chuôi đao này, thế nhưng cũng không có kết quả gì, lúc này ám ảnh khôi lỗi với Phệ Ma đao làm hạch tâm đột nhiên xuất hiện biến hóa như vậy, hắn không khỏi cảm thấy có chút mông lung.

Ba người bay xuống mặt đất. Niệm Băng thu hồi lục ảnh khôi lỗi kia. Chỉ để lại ám ảnh khôi lỗi năng lượng sung túc đã gần như trở thành thật thể, cảm nhận khí tức cường đại trên người nó, trong lòng Niệm Băng có chút bất an, hiện tại nó đã không chịu mình khống chế, lại tùy ý hấp thu năng lượng của các hắc ám sinh vật khác, vậy nó có thể hoàn toàn thoát ly sự khống chế của mình hay không? Không. Hẳn là sẽ không! Phệ Ma đao đã nhận mình làm chủ, cũng cùng ngưng kết với tiên huyết của mình, mình cùng đao đã hình thành liên lạc linh hồn, không có khả năng nó sẽ thoát ly khỏi mình. Nhưng mọi chuyện vừa phát sinh thì giải thích thế nào? Niệm Băng không nghĩ ra, ánh mắt Thiên Ảo Băng Vân nhìn hắn cũng thay đổi, năng lượng thần bí của Niệm Băng khiến lòng nàng không khỏi nổi giận. Xét ra, nàng tự cho rằng mình là ma pháp sư trẻ tuổi nổi bật nhất, lúc trước bị bại dưới tay Niệm Băng trên lôi đài, nàng vô cùng không cam lòng, thế nhưng, hiện tại sự thật xảy ra trước mặt, Niệm Băng so với nàng mạnh hơn nhiều, nhất là tiên thiên lĩnh vực quái dị kia, tựa hồ còn có uy lực mạnh mẽ hơn so với Băng Tuyết nữ thần lĩnh vực của chính mình, thậm chí còn có tác dụng khắc chế.

Niệm Băng khống chế ám ảnh khôi lỗi làm mấy động tác, ám ảnh khôi lỗi lập tức chấp hành ý chí của hắn, tựa hồ không có gì không ổn, tinh thần lực dung hợp cùng Phệ Ma đao, trong mắt Niệm Băng thần quang lóe lên, quát khẽ: "Phóng." Hắc sắc khí lưu từ chuôi Phệ Ma đao phun ra, thân ảnh to lớn lúc trước nhất thời xuất hiện phía trước Niệm Băng và ám ảnh khôi lỗi không xa. Ám ảnh khôi lỗi cũng không còn bị mất đi khống chế, mà ám ma thử được phóng xuất lại có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, nằm trên mặt đất yên lặng, chỉ là nhấp nháy đôi mắt lớn nhìn Niệm Băng, tựa hồ đang chờ đợi mệnh lệnh. Trong lòng Niệm Băng khẽ động, thông qua tinh thần lực hướng về phía ám ma thử nói: "Đi bắt vài con tuyết kê trở về." Hắn muốn xem, mình đến tột cùng có thể khống chế đại lão thử mà ám ảnh khôi lỗi thu hồi hay không. Sự thật đã chứng minh, thí nghiệm của hắn thành công, ám ma thử nhận được mệnh lệnh của Niệm Băng liền không hề do dự đứng lên, xoay người chui vào cái động lớn kia, sột soạt sột soạt vài tiếng, thân thể to lớn đã biến mất.

Ám ảnh khôi lỗi vẫn yên lặng đứng đó, phảng phất mọi chuyện đều chẳng quan hệ tới nó, trong đầu Niệm Băng không ngừng xuất hiện đủ loại ý niệm, nhưng hết lần này tới lần khác đều vô pháp xác định, hiện tại ám ảnh khôi lỗi đến tột cùng là ở trạng thái gì, nếu nói nó có trí tuệ, vậy thì tại sao hiện tại tinh thần lực của mình lại có thể hoàn toàn khống chế nó? Hơn nữa còn tìm không thấy một tia trí tuệ nào, Phệ Ma đao cũng rất bình thường như trước, bất luận là bảo thạch trên chuôi đao hay là cả thân đao, ngoại trừ bề ngoài tràn ngập hắc ám khí tức, cũng không có biến hóa gì. Phệ Ma đao, Phệ Ma đao, ngươi đến tột cùng là có bí mật gì? Mặc dù Niệm Băng không thể xác định chuyện phát sinh lúc trước là thế nào, nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được, ám ảnh khôi lỗi do Phệ Ma đao hình thành đã phát sinh biến hóa, nhất định là có liên quan tới cái chết của Hắc Vũ Hoàng.

Miêu Miêu kinh ngạc nhìn Niệm Băng, hỏi: "Niệm Băng ca ca, đại lão thủ sao lại xuất hiện? Nó tại sao chạy đi rồi?"

Niệm Băng cười khổ đáp: "Nếu ta đoán không sai, con ám ma thử này sợ rằng đã bị ta khống chế. Bảy thanh đao này của ta đều rất kỳ quái, mỗi thanh đều có lai lịch đặc biệt, còn tại sao như vậy thì ta cũng không biết. Có lẽ, chính là vì ám ma thử thuộc về hắc ám thuộc tính. Cũng có thể là Phệ Ma đao này của ta có linh tính quá mạnh, cảm thụ được khí tức trên thân ám ma thử liền thu giữ nó."

Một lát sau, thân thể to lớn của ám ma thử chui từ dưới đất ra, trên miệng rộng ngậm ba con tuyết kê còn sống mang đến trước mặt Niệm Băng, rồi lại ngoan ngoãn nằm trên mặt đất. Niệm Băng đột nhiên nghĩ tới, ám ma thử am hiểu việc đào đường ngầm như thế, ưu thế này nếu có thể lợi dụng tốt một chút..., nghĩ tới đây, miệng hắn toát ra vẻ cười tà dị.

Tinh thần lực truyền vào Phệ Ma đao, đem ám ma thử thu về, đồng thời cũng thu ám ảnh khôi lỗi lại, mặc dù có chút nghi ngờ Phệ Ma đao, nhưng vừa nghĩ đến tác dụngc của ám ma thử, Niệm Băng không khỏi cảm thấy vui vẻ, không cần Miêu Miêu thúc giục đã hành động, ba con tuyết kê được rửa sạch sẽ bởi băng hệ ma pháp, rồi tìm mấy cành cây, loại bỏ lá và vỏ cây, xuyên qua ba con tuyết kê.

Băng Vân đi tới ngồi xuống dưới tàng cây, không thèm nhìn Niệm Băng một cái, nhắm mắt minh tưởng, toàn bộ tinh thần của Miêu Miêu đã đặt trên ba con tuyết kê, hồ ly Na Na cũng thèm thuồng cuống quít phát ra tiếng kêu.

Niệm Băng mỉm cười, bắt đầu nướng ba con tuyết kê, ma pháp tiến bộ giúp hắn khống chế hỏa diễm càng thêm như ý, đều đều quét gia vị đã pha chế lên trên tuyết kê. Một lát sau, hương khí nồng đậm tràn ngập, da tuyết kê dần trở nên vàng vàng, thịt tuyết kê mềm mại thơm ngon, nướng là một trong những phương pháp ngon nhất, mùi thơm không ngừng truyền ra, Miêu Miêu nhấp nhỏm, chờ mong tuyết kê chín. Niệm Băng vừa nướng tuyết kê, vừa nhìn trộm về phía Băng Vân cách đó không xa, Băng Vân tựa như không hề ngửi thấy mùi thơm, vẫn yên lặng ngồi ở đó minh tưởng. Niệm Băng không thể không thừa nhận, Băng Vân tuyệt đối là một trong những nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp, cũng chỉ có Phượng Nữ mới có thể so sánh được với nàng, thế nhưng, nàng lại là đệ tử của cừu nhân.

Tuyết kê rốt cục cũng được nướng chín, Niệm Băng đem một con đưa cho Miêu Miêu đang sốt ruột chờ đợi, Miêu Miêu tiếp nhận tuyết kê, nhất thời cao hứng bừng bừng chạy đến cạnh Băng Vân, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tuyết kê nướng chín rồi, ngươi thử một chút đi." Nói rồi đưa tuyết kê cho Băng Vân, Băng Vân mở mắt, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Miêu Miêu, lộ ra một nụ cười hiếm thấy, tháo diện sa xuống, ôn nhu nói: "Tiểu muội muội, ngươi ăn đi, ta không ăn thứ gì của hắn." Không biết tại sao, nhìn Miêu Miêu, lãnh khí trên người nàng lại tự nhiên tiêu thất, căn bản vô pháp giữ nguyên nét mặt lạnh lùng như cũ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx