sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 158: Dược Vật Khiến Tâm Linh Cùng Dục Vọng Hợp Nhất

Bọn họ đã không biết rằng cái thứ quả kì dị mà Niệm Băng không nhận ra kia vốn là một thứ thuốc bổ thượng phẩm dùng để bồi nguyên cực tốt, tên gọi là Tử Dục quả.

Nếu người bình thường ăn vào, nó sẽ chỉ có tác dụng của một loại bổ dược, khiến cho các loại tạp chất trong cơ thể được bài tiết hết ra ngoài. Nhưng bọn họ lại là hai người khổ tu ma pháp, lại cũng đều có thể hấp thu tiên thiên chi khí, đạt được tiên thiên lĩnh vực. Thân thể sớm tuyệt không còn tí gì gọi là tạp chất nữa.

Trong tinh huống hiện tại, Tử Dục quả thành ra lại xuất hiện một loại công hiệu khác. Chỉ trong nháy mắt, khiến cho dục vọng tiềm tàng trong cơ thể bọn hạ đạt đến điên phong, khiêu gợi bản năng nguyên thủy nhất của nhân loài phát tiết hết ra ngoài

Băng Vân ánh mắt mê ly nhìn Niệm Băng một cách chăm chú, đồng dạng ánh mắt của Niệm Băng cũng đã trở nên nóng rực, điên đảo ngắm nhìn lại nàng.Thanh âm nỉ non rên rỉ không ngừng từ miệng Băng Vân phát ra:

"Niệm Băng..... ta... ta thật là khổ sở a!!! Ta...."

Tiếng thở dốc nặng nề vô cùng khiến câu nói kế tiếp của nàng cũng bị nghẹn lại, tâm trí nàng đã trở nên mông lung mất rồi.

Giây phút này đây, ở trong mắt nàng Niệm Băng lại càng thêm vẻ anh tuấn, nhất là khí tức dương cương của một nam tử khỏe mạnh không khỏi khiến cho thể xác lẫn tinh thần của nàng như thêm túy lúy

Niệm Băng, tinh thần lực dù sao cũng cường đại, hơn xa Băng Vân rất nhiều. Lúc này đây trong tâm linh vẫn còn một tia minh mẫn, nhưng vừa nghe đến tiếng rên rỉ đầy mị lực khiêu gợi của Băng Vân, chút thần trí cuối cùng của hắn cũng đã hỏng mất rồi.

Nhìn thấy cặp đùi thon dài mượt mà kia, hắn vô luận là như thế nào đi nữa cũng không cách gì khắc chế nổi cơn hỏa dục đang thiêu đốt trong lòng. Gầm lên một tiếng, rồi mạnh mẽ nhào tới. Ở trên tấm da gấu dày trục, ôm chặt lấy thân hình mềm mại không xương của Băng Vân

Hai thân thể lăn lộn quấn chặt lấy nhau thành một khối, tựa như thiên lôi có giáng xuống hay địa hỏa sôi sục lên cũng vô phương thu thập, chia cách bọn họ ra. Niệm Băng hôn một hơi thật sâu lên đôi môi tiên diễm của Băng Vân, nhưng so với lần trước thì hoàn toàn bất đồng.

Lần này, Băng Vân lại cuồng nhiệt hưởng ứng đáp trả. Hơi thở hai người như trở nên tương thông, trong đôi mắt của nhau, chỉ có sự hoàn mỹ tuyệt vời của đối phương. Nam nhân cùng nữ nhân trời sinh chính là sự hấp dẫn cuốn hút lẫn nhau, dưới sự cọ xát kích thích mãnh liệt của thân thể khiến cho bọn họ rất nhanh giải trứ hết thảy mọi thứ vướng víu trên người. Khiến cho Niệm Băng khi toàn thân hoàn toàn tiếp xúc với thân thể tràn ngập sự đàn hồi mềm mại của Băng Vân, không khỏi phải rên lên một tiếng sảng khoái, gắt gao ôm chặt lấy nàng.

Hắn một lần nữa bắt đầu xâm phạm vuốt ve thân thể mềm mại tựa như được băng điêu ngọc trác mà thành đó. Chỉ có điều, lúc này mặc dù hắn đã mất đi lý trí, nhưng không hề cuồng bạo như lần trước nữa mà chỉ nhẹ nhàng nâng niu tựa như sợ làm thương hại đến một cô bé nhỏ đáng yêu vậy

Dưới ngọn ma thủ kia, Băng Vân thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo, bàn tay to tràn đầy nhiệt lực vuốt ve đến chỗ nào thì chổ đó tự nhiên nổi lên trận trận run rẩy hưởng ứng.

Từ trước tới giờ, bọn họ dù sao cũng không hề có chút kinh nghiệm từng trải nào về mấy chuyện này. Mọi chuyện cứ như thế mà lại tự nhiên hòa hợp tan chảy vào nhau.

Đóa hoa tiên diễm ướt át chứa đầy dục tính mê hoặc, phảng phất nhưng đang chờ đợi được ánh mặt trời êm dịu soi chiếu. Làn da trắng mịn bởi vì sự kích thích mãnh liệt mà chuyển sang màu đỏ nhạt.

Mùi hương xử nữ trên thân thể tuyệt vời kia của Băng Vân, trở nên dị thường nồng đậm không ngừng lan tỏa, mà trên cơ thể vô cùng sung mãn của Niệm Băng cũng đã tràn ngập hơi thở dương cương bao phủ. Đại biểu chính là thanh dương cương đã hưng thịnh không cách gì có thể kiềm nổi nữa, ngóc đầu dựng thẳng đứng lên. Độ cứng rắn phảng phất như có thể hủy diệt mọi sự ngăn trở.

Còn vùng hoa cỏ nhu nhuyễn ướt át kia dường như đang từ từ hé mở ra, tựa như đang hồi hộp đón đợi giây phút được thanh dương cương ghé thăm hân thưởng.

"A..a.. a!!!"

Băng Vân thét lên một tràng âm thanh rên rĩ mang chút thống khổ.

Hai tay, hai chân gắt gao quấn chặt lấy thân thể Niệm Băng, vùng hoa lá xinh đẹp mà thánh khiết rốt cục cũng đã nuốt chửng khối dương cương nung núc đó.

Đau đớn cũng không thể che dấu nổi cảm giác khoái lạc sung mãn, hai giọt lệ to tròn theo gò má xinh đẹp của Băng Vân mà lăn dài xuống, mười tám năm gìn giữ tấm thân trinh tiết tiện theo đó mà mất đi.

Sự cọ xát giữa vùng hoa lá, khiến " nhụy hoa" kích thích mãnh liệt, thanh dương cương của Niệm Băng rốt cục cũng đi tới tận cùng chốn " hoa tâm thâm xử".

Thân thể bọn họ khắng khít kết hợp thành một khối, sẽ không thể tách rời được nữa rồi. Linh hồn bọn họ cũng tựa như đã hòa quyện vào nhau, Niệm Băng không muốn rời khỏi cái địa phương ấm áp kia, khiến cho hắn sinh ra cảm giác " Chim về làm tổ" (" Điểu quy sào bàn). Băng Vân mỗi một lần run rẫy, đều mang đến cho hắn sự khoái lạc đến tột đỉnh

Linh hồn cùng dục vọng kết hợp, khiến cho bọn họ đều cảm nhận được thế giới nội tâm của đối phương, vốn tình cảm được dấu kín trong đáy lòng bây giờ đã vô pháp ức chế.

Thân thể hai người bắt đầu chuyển động.

Lúc mới đầu, động tác của Niệm Băng còn rất chậm, nhưng mỗi cú "kích" sâu vào lại "dị thường kiên định", hai người đồng thời cúi thấp vào nhau cùng phát ra tiếng rên rỉ không ngừng, kéo theo đó là những khoái cảm vô tận. Động tác của Niệm Băng lại càng lúc càng nhanh, mà bên trong tiếng rên rỉ của Băng Vân tựa hồ có vài phần âm thanh khóc hận.

Thế giới bên ngoài băng lãnh so với sự ấm áp ở bên trong huyệt động thật vô cùng khác biệt. Bây giờ mới đang là thời điểm đầu mùa đông ở Băng Nguyệt đế quốc.

Niệm Băng cùng với Băng Vân đều đã trải qua thời khắc trọng đại nhất của nhân sinh. Bọn họ đang dâng hiến cho nhau, mà đặc biệt hơn nữa!!! Đều dâng hiến tấm thân đồng trinh của chính mình!!!!

Cơn sóng tính cừ một lần dâng lên lại một lần hạ xuống, mỗi lúc khoái lạc dâng trào thì kèm theo đó là nhịp điệu sóng triều đạt đến đỉnh cao. Ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết đã qua bao lâu rồi, đến khi Niệm Băng xuất ra lần "xuân vũ" cuối cùng trong vùng hoa lá mềm dịu tuyệt vời kia của Băng Vân, thì bọn họ đều phát ra thanh âm thở dài bởi sự thỏa mãn đến tột đỉnh.

Một cổ khí lưu băng lạnh đến cực điểm theo thanh dương cương của Niệm Băng truyền vào trong cơ thể. Hắn chỉ cảm thấy chấn động toàn thân, bên trong cơ thể vốn đang rực lửa đột nhiên trở nên thư thái, tinh thần chẵng những không vì mệt mõi quá độ mà sinh ra cảm giác bất ổn, ngược lại còn thấy tràn đầy sung mãn hơn so với trước.

Hắn có thể cảm nhận được hết thảy mọi vật ở xung quanh, cho dù chỉ là chuyển động của một sợi lông cũng vô pháp thoát khỏi tinh thần lực của hắn

Băng Vân đột nhiên gắt gao ôm trầm lấy Niệm Băng, trên mặt nét cười chứa đầy vẻ thống khổ, thân thể mềm mại của nàng đang không ngừng co giật kịch liệt.

Niệm Băng, dưới những động thái đầy vẻ dụ hoặc từ thân hình mềm mại của nàng, đã tỉnh táo trở lại, hắn còn chưa kịp tự hỏi, thì bản năng vô thức đã muốn đem Băng Vân ôm vào lồng ngực của mình để tận hưởng triệt để hơn cảm giác sảng khoái này.

Nhưng khi Niệm Băng xoa xoa nắn nắn tấm lưng ngọc ngà của Băng Vân thì đột nhiên phát hiện bản thân mình sờ phải hai khối cứng cứng gì đó, hơn nữa còn tràn ngập cảm giác lạnh lẻo khó hiểu.

Lúc này, thân thể hắn vẫn còn đang cùng với Băng Vân kết hợp chặt chẽ, trong lòng cả kinh. Dưới tác dụng của tinh thần lực, bằng vào phong nguyên tố, đem thân thể bọn họ dựng dậy trôi vào không trung, đổi thành tư thế đứng thẳng. Trong lúc đó cặp đùi ngọc thon dài tràn ngập đàn hồi của Băng Vân vẫn như trước quấn chặt vào lưng hắn.

Niệm Băng một tay quàng lấy thắt lưng nàng, tay kia đã ôm chặt bờ mông tròn chỉnh. Bởi vì phải thay đổi tư thế, càng khiến cho thanh dương cương của hắn thâm nhập sâu hơn vào thân thể Băng Vân, trong "sự thống khổ" đó Băng Vân không khỏi phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ

Trong lúc Niệm Băng không rõ sao lại thế này, đang chuẩn bị dùng hết các hệ ma pháp có thể để trị liệu cho nàng, thì sự tình kì dị đã xảy ra.

Thân thể mềm mại của Băng Vân vốn đang oằnh oại lại trở nên lạnh lẽo, phần hạ thể kịch liệt co giật khiến cho, thanh dương cương Niệm Băng vừa mới bắn tiết hết tinh khí, dưới sự kích thích mãnh liệt đó lại trở nên ngang ngạnh. Băng Vân ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng phượng hót rõ to, một đôi cánh chim màu lam thật lớn ở sau lưng nàng phất phơ trong không trung. Cánh chim cực lớn đang xòe rộng ra. Trên bề mặt là những chiếc lông vũ ướt át đang cố gắng duỗi thẳng, biến thành một đôi cánh lóe ra nhưng tia lam quang trong suốt.

Niệm Băng hoàn toàn bị sững sờ, đầu của Băng Vân vẫn dựa trên bờ vai của hắn không ngừng thở hổn hễn, mà mái tóc dài màu băng lam của nàng đã bắt đầu xảy ra sự biến hóa, nó vốn có màu băng lam nhưng đã dần dần chuyển thành màu xanh lá liễu

Băng Vân gắt gao ôm lấy cổ của Niệm Băng, đôi cánh chim thật lớn của nàng đã đem thân thể trần truồng của cả hai mà bao trùm lại, đôi môi anh đào của nàng khẽ mở, nỉ non thốt lên:

"Băng, hãy yêu thiếp đi."

Cái thanh âm như là đang nói trong mơ kia của Băng Vân lại càng kích phát hỏa dục đang tiềm tàng trực phun trào ở trong người Niệm Băng. Hắn không hề thay đổi tư thế cứ tiện thể như vậy mà đứng, nhẹ nhàng đưa đẩy "liên tục xâm lấn" thân hình mềm mại của Băng Vân, sự kết hợp mật thiết một lần nữa đưa bọn họ lên đến đỉnh cao nhất của ngọn núi vu sơn cực lạc

Sau khi mọi chuyện đều đã trở lại vẻ yên bình, thì Niệm Băng đã hướng đến đôi môi tiên diễm của Băng Vân mà trao một nụ hôn thật sâu, hai người ôm nhau thở dốc mà nằm phục xuống. Trong ánh mắt đã trở lại vẻ trong suốt, chỉ là đôi cánh chim màu lam kia của Băng Vân vẫn còn như trước, những chiếc lông vũ mềm mại nhẹ nhàng cọ xát sau lưng Niệm Băng. Bọn họ cũng không hề nói gì, nguyên nhân là bởi sau chuyện này rồi cũng không biết nên nói cái gì nữa đây.

Cả hai người đều đã đoán được vấn đề là nằm tại thứ quả màu tím kia quỉ dị kia, nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng đã xảy ra cả rồi.

Thật lâu sau, Niệm Băng ôm chặt lấy thân hình mượt mà của Băng Vân, thấp giọng hỏi: " Còn đau phải không?"

"Uhm"

Băng Vân cúi đầu, nhập vào trong lòng ngực Niệm Băng, nhẹ giọng đáp lời.

Nàng bây giờ đã không muốn nghĩ gì về tương lại nữa, chỉ hy vọng cứ như vậy cùng Niệm Băng ở một chỗ

"Thực xin lỗi nàng."

Niệm Băng than nhẹ một tiếng.

"Lần này không thể trách chàng, là do thiếp muốn hạ độc."

Thanh âm của Băng Vân lí rí khó mà có thể nghe thấy, nhưng Niệm Băng vẫn có thể rõ ràng nghe được

"Tóc của nàng sao lại đổi màu, còn cặp cánh kia nữa? "

Niệm Băng hỏi ra những điều thắc mắc ở trong lòng.

Băng Vân nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:

"Thiếp cũng không biết đôi cánh này là thế nào nữa, còn tóc của thiếp vốn là có màu này, chỉ bởi vì trải qua thời gian dài tu luyện Băng hệ ma pháp, nên tự nhiên nói biến thành màu lam đó."

Mọi chuyện bất thình lình phát sinh, làm bọn họ cũng có chút mờ mịt, ai cũng không biết chuyện tiếp theo phải xử lý ra sao, chỉ có thể gắt gao ôm lấy nhau, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc yên bình này.

Đang lúc đó, ngoài động đột nhiên vang lên một tiếng ngâm dài rõ to. Thanh âm từ xa đến gần, chuyển động với tốc độ cực nhanh, mà mục tiêu hiển nhiên là cái huyệt động này của bọn họ. Niệm Băng trong lòng cả kinh, vội vàng buông hai tay ra khỏi thân thể Băng Vân, từ trên mặt đất bật dậy, kéo quần áo mặc lại vào người.

Băng Vân đã tỉnh táo trở lại, toàn thân chấn động, thốt ra một tiếng kinh hô trầm thấp

"Nàng đừng động, để ta ra ngoài xem thử, có lẽ người này không phải là sư phó của nàng đâu, tiếng huýt gió tựa hồ là do đấu khí phát ra, người đang tới rất mạnh đó.

Quái thật!!! Sao lại dường như nhắm thẳng về hướng chúng ta mà tìm tới thế này??"

Vừa nói xong, hắn đã sửa sang lại chỉnh tề áo quần trên người rồi hướng ra phía ngoài bước đi.

"Đừng đi"

Băng Vân phát ra một tiếng hô khẽ

Niệm Băng quay đầu nhìn thoáng qua thần sắc có chút bối rối của Băng Vân, mỉm cười nói:

"Yên tâm đi, nếu không phải là sư phó của nàng, ta đều có biện pháp ứng phó, nàng hãy nghĩ ngơi trước đi, chốc nữa ta sẽ quay trở lại."

Hắn lúc này rõ ràng cảm thấy được ma pháp lực trong cơ thể đang chuyển động phi thường hài hòa, tiên thiên chi khí tại trong lúc giao hợp với Băng Vân tựa hồ như có sự tăng trưởng đáng kể.

Không đợi cho Băng Vân ngăn cản lần nữa, Niêm Băng đã nhẹ nhàng lướt đi. Trong tiếng di động của tảng đá lớn, hắn đã rời khỏi sơn động.

Băng Vân đã hoàn toàn đờ đẫn, nàng không nghĩ tới sự sắp đặt của bản thân để đối phó với Niệm Băng sẽ xuất hiện trong thời điểm này. Lòng nàng hoàn toàn rối loạn, cả quần áo cũng không hề mặc lại, cứ như vậy mà ngơ ngơ ngác ngác nằm khỏa thân ở đó. Cùng với nàng lúc này chỉ còn đọng lại chút hơi ấm của Niệm Băng

Rời khỏi huyệt động, Niệm Băng trước hết chuẩn bị sẵn trên người mình, đặt thêm một cái Phong Tường thuật. Bất luận dù đối mặt với địch nhân nào hắn cũng sẽ không sơ ý, huống chi dựa vào tiếng huýt gió mà xét, thực lực kẻ địch sắp đến cực kỳ mạnh mẽ. Ít nhất cũng phải là cao thủ cấp bậc vũ thánh khác. Nhưng hắn đối với bản thân cũng rất tự tin, bằng vào những bước tiến về Thiên Nhãn lĩnh vực không lâu trước đây, chỉ cần đối phương không vượt đến cấp bậc tồn tại đáng sợ như Thần Sư, hắn đều có thể nắm chắc khả năng đối phó được, chỉ là hắn cảm thấy rất kỳ quái. Tiếng huýt gió vội vàng kìa vì sao lại nghe có cảm giác quen thuộc đến vậy? Chẵng lẽ đó không phải là địch nhân sao?

Xa xa đó, hai đạo nhân ảnh nhanh nhẹn giống như những ngôi sao nhấp nháy nhắm thẳng về hướng chính hắn đang đứng mà bay đến. Niệm Băng ngưng thần nhìn lại, thân thể các nàng thản nhiên là đang bay lượn, hơn nữa đó thực sự là đang bay, bởi vì sau lưng các nàng đều có một đôi cánh sắc hỏa hồng đỏ rực, chỉ ngẫu nhiên mượn trợ lực rất nhỏ trên mặt đất, ở trong mắt hắn từ từ lớn dần lên.

"Hả!!! Đây không phải là Vương tộc chi vũ trong Phượng tộc đó sao? Là người của Phượng tộc? Sẽ là ai tới đây?"

Rất nhanh!!! Trong sự kinh nghi bất đinh của Niệm Băng, rốt cuộc hình dáng của người đang tới đã được thấy rõ.

Hắn giật mình phát hiện, hai người này hắn đều biết rõ, hơn nữa lại có quan hệ với hắn cực kỳ mật thiết!!! Người bên trái có mái tóc dài màu phấn hồng chính là Phượng Nữ, mà người bên phải thì chính là người được chính hắn gọi là mẹ nuôi, Ngọc Như Yên.

Xem bộ dạng mang vẻ phong trần, có lẽ đã lên đường trong một khoảng thời gian rất lâu rồi, nét lo lắng trên mặt hiện ra phi thường rõ ràng.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, Niệm Băng khi được gặp lại Phượng Nữ nhất định sẽ hưng phấn đến độ nhảy dựng lên. Nhưng lúc hiện tại, đột nhiên gặp lại Phượng Nữ, hắn đã có cảm giác sợ hãi, sự áy náy cường liệt không ngừng giày xéo trái tim hắn, dù sao hắn vừa mới cùng Băng Vân....

Nhưng, dù có sợ hãi phải đối mặt đi chăng nữa cuối cùng rồi cũng phải đối mặt, Niệm Băng là một đấng nam tử hán, hắn tuyệt không lựa chọn việc trốn tránh, ngửa đầu phát ra một tiếng hét dài, dưới tác dụng của Phong Tường thuật, hướng lên không nghênh đón.

Phượng Nữ và Ngọc Như Yên, đã phát hiện ra Niệm Băng, trong mắt hai người đồng thời toát ra một tia kinh ngạc, nhưng khi các nàng gặp được Niệm Băng, nhất thời không nén nổi vẻ vui mừng. Phượng Nữ gia tăng tốc lực, lao về phía trước người Niệm Băng, như muốn nhào vào lòng hắn nhưng lại ngại ngùng Ngọc Như Yên ở phía sau, chỉ đành nắm chặt bàn tay to của Niệm Băng, kích động nói:

"Niệm Băng, chàng như thế nào lại ở nơi đây? Hả!!! Tóc chàng, tóc của chàng sao lại như vậy? "Sở vị quan tâm tắc loạn" (vì quá quan tâm mà hoảng loạn), nàng vừa nhìn thấy mái đầu phủ kín tóc bạc của Niệm Băng, nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi

Niệm Băng nắm bàn tay nhỏ bé mà ấm áp của Phượng Nữ, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, miễn cưỡng tìm cách tươi cười đáp:

"Không có gì đâu, đó là do quá trình tu luyện ma pháp sinh ra biến hóa mà thôi. Các người như thế nào mà đến được đây, mẹ, người cùng Phượng Nữ đã phát hiện ra điều gì ư?

Ngọc Như Yên dang rộng đôi cánh chim ở sau lưng, lơ lững ở bên cạnh Phượng Nữ, mỉm cười nói:

"Đương nhiên là nhận thức được chứ, Niệm Băng, thật cảm ơn con nhiều lắm! Ta rốt cục cũng đã tìm lại được con gái của mình rồi."

Nói đến đây, nàng nhìn thật sâu sang Phượng Nữ ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ hiền từ. Đối với Phượng Nữ và Niệm Băng bộ dạng vô cùng trìu mến. Nàng cũng tựa như nhìn thấy được, đồng dạng thắc mắc hỏi về bộ tóc của Niệm Băng:

"Tóc của con sao lại biến thành trắng bạch không chút huyết sắc thế kia? Với kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của ta, cũng không hề nghe nói qua có loại phương pháp tu luyện nào lại biến tóc thành màu trắng như vậy cả. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Sau khi Thiên Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư đem Phượng Nữ rời khỏi đỉnh Hàn Lĩnh, Phượng Nữ nhớ đến thân thế của bản thân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Áo Lan đế quốc. Một lần nữa nàng tiến vào phủ đệ của Lam Vũ công tước, không chút hao phí thời gian vừa lúc gặp được Ngọc Như Yên. Ngọc Như Yên thấy nàng đang cầm trong tay bình ngọc, đã hiểu được mọi chuyện, mừng rỡ đem ôm Phượng Nữ vào lòng.

Đột nhiên có lại cha mẹ làm Phượng Nữ có chút khó mà tiếp nhận, nhưng rõ ràng tình cảm chân thiết của Ngọc Như Yên đã lây vào lòng nàng, trải qua mấy tháng thích ứng, nàng rốt cục từ nội tâm phát ra cảm giác thừa nhận lại cha mẹ mình, cùng cha mẹ đoàn tụ một chỗ.

Niệm Băng lắc lắc đầu nói:

"Mẹ à, thực sự không có gì cả. Người cũng biết đó, con tu luyện chính là nhiều hệ ma pháp một lúc, có phần kỳ quái một chút, hơn nữa con lại vừa khai thông được tiên thiên lĩnh vực cùng với Thiên Nhãn huyệt, mới sinh ra mấy cái biến hóa này."

Hắn không hy vọng Ngọc Như Yên và Phượng Nữ phải lo lắng cho bản thân mình, quá khứ thì cũng đã là quá khứ rồi, hà tất phải nói ra làm gì

"Mẹ!! Các người như thế nào lại đột nhiên đến Băng Nguyệt đế quốc này, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Niệm Băng dò hỏi.

Ngọc Như Yên thở dài một tiếng nói:

"Niệm Băng, con còn nhớ rõ lúc trước, khi lần lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ!! Con cùng với Thần Thần còn đấu đã miệng lưỡi với nhau một trận nhớ không? Thần Thần mặc dù không kế thừa huyết mạch Vương tộc của Phượng Tộc nhưng bởi vì Phượng tộc chúng ta có một ít tính chất đặc thù, giữa người với nhau có sự liên lạc bên trong rất mạnh mẽ.

Không lâu trước đây, ta đột nhiên nhận được tín hiệu cầu cứu của Thần Thần, tính hiệu cầu cứu của nó phát ra vô cùng cấp bách, tựa hồ gặp phải nguy cơ rất lớn. Ngay sau việc đó, ta lập tức cùng với Phượng Nữ ngày đêm lên đường chạy tới, thông qua Phượng Tộc huyết mạch. Vừa rồi ta đặc biệt rõ ràng cảm giác được Thần Thần đang ở vùng phụ cận quanh đây. Chúng ta hãy ôn chuyện lại sau đi, Thần Thần đang rất nguy hiểm, chúng ta trước hết hãy đi cứu nó đã. Con cũng theo chúng ta tìm kiếm nào!!!"

Nàng hiển nhiên lo lắng phi thường, phóng người lên, như tia chớp xông về phía trước. Phượng nữ kéo tay Niệm Băng rồi vội vàng đuổi theo sau

Tại giờ phút này, trong đại não của Niệm Băng ngoại trừ nỗi sợ hãi ra đã chẵng còn cảm giác nào khác nữa. Bởi vì hắn đang liên tưởng đến một khả năng xảy ra khiến hắn cảm giác được sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn thầm cầu nguyện, cầu nguyện tất cả đều không phải là sự thật. Nhưng!!! Sự thật cuối cùng lại vô cùng tàn khốc. Mục tiêu mà Ngọc Như Yên đang tiến đến lại chính là cái huyệt động mà mười ngày qua hắn cùng với Băng Vân đã ở.

Mới vừa đến cửa động, Ngọc Như Yên nhất thời hiện ra nét mặt cường hãn. Chân phải quét ngang, đấu khí màu bạc kích động mà ra. Tiếng nổ ầm ầm phát ra, tảng đá lớn che cửa động nhất thời bị nàng đánh thành đá vụn. Đấu khí trong nháy mắt đại phóng, đem đám đá vụn kia quét sạch ra bên ngoài, lộ ra một cái cửa động đen ngòm sâu hoắm, Ngọc Như Yên không chút do dự nào, dưới sự bảo vệ của thánh đấu khí màu bạc che phủ toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất xông vào bên trong huyệt động.

Phượng Nữ kéo Niệm Băng theo sát. Sau khi tiến vào cửa động kia, nàng nhìn thấy có vài món dụng cụ làm bếp chưa được thu hồi lai, không khỏi khẽ lặng người đi, mấy món trù cụ này rất quen thuộc với nàng, không khỏi nghi hoặc nhìn về Niệm Băng đang đứng ở bên cạnh. Lúc nàng chuẩn bị đặt câu hỏi thì nghe được tiếng kinh hô của Ngọc Như Yên, trong lòng trở nên căng thẳng, vội vàng kéo Niệm Băng xông thẳng vào trong nội động.

Khi Phượng Nữ kéo Niệm Băng vào đến bên trong nội động, nhất thời bắt gặp một màn mỹ cảnh khoái lạc hiện ra trước mắt, Băng Vân tuyệt mỹ đang cúi gầm mặt xuống. Có lẽ đã không dám liếc nhìn Ngọc Như Yên, đôi cánh chim màu lam ở sau lưng kia đang bao bọc lấy thân thể trắng nõn của nàng. Tấm da thú dày cộm nằm trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết tích của cuộc mây mưa khoái lạc, đặc biệt là mảnh dấu vết huyết sắc kia, thật quá sức rõ ràng.

"Thần Thần... Thần Thần con...."

Ngọc Như Yên mạnh mẽ tiến tới vài bước, khuôn mặt Băng Vân hiện lên nét cười.

Nét cười trên khuôn mặt động nhân kia của Băng Vân tràn đầy vẻ sợ hã, thân thể mềm mại có chút chút run rẩy, đôi môi khẽ mở:

"Mẹ.."

"Ầm!!!" Trong phút chốc, Niệm Băng phảng phất như cảm giác được trong bộ não của mình chợt nổ tung ra, điều sợ hãi nhất mà hắn dự đoán rốt cục đã được chứng thực, Băng Vân quả nhiên là nữ nhi của mẹ nuôi Ngọc Như Yên. Chính là cô bé khả ái mà lúc trước kia ở trên quan đạo cùng chính mình tranh giành miếng ngọc bài. Bộ não như bị vùi trong khối trống rỗng, từ từ đưa hắn trở về khung cảnh của nhiểu năm trước

"Tiểu sắc quỷ!! Ai cho người nhìn mụ mụ ta như thế!!"

"Ngươi làm gì vậy!! Ngươi không được ôm mụ mụ của ta.!!"

"Thần Thần, con làm gì vậy?"

"Mụ mụ, hắn vì cái gì mà lại kêu người là mụ mụ ơi!! Người chỉ là mụ mụ của một mình con thôi!!"

"Tên kia, con chẵng thấy đáng yêu tí nào, hắn giống y chang một quả cầu, khó coi chết đi được."

"Mẹ!! Người như thế nào có thể đem thiên hoa bài cho hắn vậy? Con xin người bao nhiêu lần như vậy người cũng chưa một lần cho con mà!!"

Mọi thứ trong trí nhớ đều vô cùng chân thật, bộ quần áo màu trắng đang mặc cả mái tóc ngắn màu xanh biếc như vừa mới thoáng qua, vẻ mặt ngây thơ của tiểu nữ hài nhi đó phảng phất như đang ở trước mắt hắn. Băng Vân... Băng Vân đúng là Thần Thần rồi!!!!

Ngọc Như Yên vuốt ve trên đôi cánh màu lam kia của Băng Vân, thì thào tự nhủ:

"Thần Thần, thế là Vương Tộc chi vũ của con đã thức tĩnh rồi, nguyên lại con thật sự chính là Băng Phượng thân thể mà trong Phượng tộc ngàn năm khó gặp. Trách không được, lúc trước sư phó của con nói con thiên tính thuộc Băng, không thích hợp cùng ta học tập đấu khí thuộc Hỏa."

Mạnh mẽ, nàng tách đôi cánh của Băng Vân ra, kéo cánh tay trái trắng noãn kia của nàng

Nhìn lại trên cánh tay ngọc trắng noãn không chút tỳ vết kia, Ngọc Như Yên toàn thân đại chấn:

"Thần thần, thủ cung sa của con đâu rồi? Là ai đã phá hủy trinh tiết của con?"

Phẫn nộ, tựa như một ngọn lửa bao quanh thân thể Ngọc Như Yên điên cuồng mà thiêu đốt, sát khí mãnh liệt tràn ngập bên trong cả toà sơn động. Nhớ đến sự cầu cứu của nữ nhi cùng với hết thảy ở trước mắt, không cần phải truy xét cái gì nữa, nàng đã nhận định nữ nhi của mình chắc chắn đã bị kẻ khác cường bạo.

Băng Vân toàn thân run lên, nàng không hề ngẩng đầu nhìn về Niệm Băng, mà cúi đầu xuống, toàn thân khẽ run rẫy buông lỏng nói:

"Mẹ, người đừng hỏi nữa, mọi thứ cũng đã trôi thành quá khứ rồi!!"

Phượng Nữ buông tay Niệm Băng ra, bàn tay đã có chút lạnh lẽo, một bước dài tiến tới trước mặt Băng Vân, thần hình mềm mại ngồi xuống:

"Là ai? Thần Thần, nói cho chúng ta biết là ai phá hủy trinh tiết của muội?"

Băng Vân ngẩng đầu nhìn về hướng Phượng Nữ, Phượng Nữ kia không có chút nào kém dung nhan tuyệt mỹ của nàng, không khỏi làm trong lòng nàng cả kinh:

"Ngươi là...."

Ngọc Như Yên nói:

"Nàng là tỷ tỷ của con đó, còn nhớ không, ta trước kia đã nói qua cho con về tỷ tỷ rồi mà? Nó không có chết!! Mụ mụ vừa mới tìm được nó đó! Chúng ta một nhà rốt cục có thể đoàn tụ rồi. Thần Thần, con hãy mau mau nói cho mụ mụ nghe, là ai đã bách hại con, mụ mụ không trách con đâu, mụ mụ nhất định sẽ đem tên hỗn đãn kia băm thây hắn thành vạn mảnh báo thù cho con."

"Không, không.... "

Băng Vân dùng sức lắc lắc đầu, giọt nước mắt to tròn trong suốt như nước văng tung tóe, thân thể mềm mại của nàng run rẩy lại càng thêm kịch liệt. Trong lòng nàng sớm đã không còn căm hận nữa, tâm linh cùng dục vọng hợp lại làm một tạo thành một đỉnh cao mới, tất cả những oán hân đều đã biến mất. Nàng cũng không hề trách Niệm Băng, tất cả mọi chuyện như thế này đều bởi vì do nàng hạ độc mà gây ra, hơn nữa, nàng đến bây giờ cũng không có một chút cảm giác hối hận nào, hết thảy cũng tự nhiên sinh ra, thì cũng để tự nhiên kết thúc đi.

"Thần Thần, con, đây là tại sao? Có phải tên hỗn đãn kia đã làm cái gì đó đối với con phải không? Đừng sợ!! Có mụ mụ ở đây, lại còn có sư phó của con, không ai có thể khi dễ được con nữa đâu. Nào!! Nói cho mụ mụ biết, rốt cuộc là ai, là ai?"

Nói xong lời cuối cùng, Ngọc Như Yên sát khí trên người đồng thời tỏa ra nồng đậm. Bởi vì lúc trước mất đi Phượng Nữ, làm cho nàng cùng với Lam Vũ công tước sau khi có được Lam Thần, thì vô cùng yêu thương, nhưng bởi một ít nguyên nhân đặc thù, Lam Thần phải đến Băng Thần tháp tu luyện, hàng năm cũng chỉ được về nhà một lần mà thôi.

Ngọc Như Yên tuyệt đối không nghĩ tới, nữ nhi mà mình yêu thương nhất, hiễn nhiên bị kẻ khác cưỡng gian. Đối mặt với sự thật này, nàng đau lòng đến độ khộng thể hít thở nổi. Thân thể của nàng đang run run, sự phẫn nộ cực độ cùng sát khí mãnh liệt khiến cho đấu khí khổng lồ kia không ngừng lay động trong không gian.

Một tiếng thở dài vang lên sau lưng Ngọc Như Yên và Phượng Nữ:

"Mẹ, người không cần phải hỏi nàng ấy nữa, người đó chính là ta."

Ngọc Như Yên cùng Phượng Nữ quay mạnh đầu lại, chỉ thấy Niệm Băng vẻ mặt bình tĩnh nhìn các nàng. Thân hình chợt lóe lên Ngọc Như Yên đã đi đến trước người Niệm Băng, đôi môi của nàng run run:

"Ngươi!!! Niệm Băng, ngươi vừa nói cái gì!!! Ngươi lập lại một lần nữa ta nghe??"

Niệm Băng bình tĩnh nhìn thẳng vào Ngọc Như Yên cùng Phượng Nữ, nói:

"Cái tên hỗn đản mà người nói đó chính là con, là con đã phá hủy sự trong sạch của Băng Vân."

Mặc dù lúc tiến vào bên trong huyệt động Phượng Nữ bắt gặp những dụng cụ làm bếp kia, cũng đã đoán được một ít, nhưng trái tim nàng lại không muốn tin vào điều đó. Lúc này đây, chính miệng Niệm Băng đã thừa nhận, thì trên mặt nàng hiện ra nụ cười đau đớn như nhỏ máu, nhìn Niệm Băng một câu cũng không nói nên lời

Quang ảnh chợt lóe, Ngọc Như Yên đã đến trước người Niệm Băng, túm ngực Niệm Băng, run rẩy nói:

"Ngươi, là ngươi? Như thế nào lại là ngươi?"

Niệm Băng hít sâu một ngụm khẩu khí:

"Mẹ, đúng là con, là con đã bắt Băng Vân nhốt tại nơi này, cũng là con..."

"Không cần nói nữa, không cần kêu ta là mẹ, ta lại có đứa con như ngươi vậy sao."

Ngọc Như Yên đã ở trạng thái điên cuồng, một chưởng đem Niệm Băng quẵng bay ra ngoài, đập mạnh vào vách động, phát ra một tiếng bịch, Niệm Băng không hề phản kháng. Cú đánh này của Ngọc Như Yên dùng sức khá mạnh, cho dù với khí lực đã được Long hóa kia của hắn, cũng không nhịn được phải phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân phảng phất đau đớn như thường, dù sao Ngọc Như Yên cũng có tiềm lực cường đại tiếp cận rất gần với cấp bậc thần sư.

Phượng Nữ, "Phạch!!!" một tiếng, quì rạp xuống đất, ôm chặc lấy chân Ngọc Như Yên, nước mắt che kín khuôn mặt kiều diễm đã tái nhợt đi của nàng, khóc lóc nói:

"Mẹ, không cần phải như vậy đâu!!!"

Ngọc Như Yên lúc này đã khí nộ công tâm, căm phẫn nói:

"Phượng Nữ, hắn đã cưỡng gian muội muội của con, đó là muội muội ruột của con đó!! Loại cầm thú như hắn còn lưu lại trên thế gian này làm gì nữa!!!"

Tay trái vung lên, chụp vào vai của Phượng Nữ, nhất thời đem đứa con gái lớn của mình chế trụ, nàng thực lòng hiểu được tình cảm giữa Phượng Nữ và Niệm Băng. Không muốn bị Phượng Nữ ngăn cản, quang mang trên thanh ngân kiếm nằm trong tay phải do đấu khí ngưng kết mà thành chợt lóe lên, tạo ra một đạo quang như thiểm điệm, hướng Niệm Băng mà đâm tới. Bất quá, mặc dù đang lúc căm giận vô cùng, nàng vẫn còn lưu tình, thanh ngân kiếm dưới sự điều khiển, nhắm đến ngực phải của Niệm Băng chứ không phải trái tim của hắn. Dù sao, không có Niệm Băng thì nàng cũng không thể nhận lại được đứa con gái đầu của mình, hơn nữa, trong lòng nàng vẫn còn nuôi một tia hy vọng, hy vọng rằng tất cả chuyện này đều không phải là sự thật!!!

Niệm Băng căn bản không hề né tránh, trong khoảng cách gần thế này, cho dù tiên thiên lĩnh vực của hắn có đạt đến trình độ lớn nhất cũng vô pháp ngăn cản được một kiếm toàn lực của Ngọc Như Yên, nhìn thấy ngân quang trong nháy mắt đại phóng. Thâm tâm hắn ngược lại có một tia cảm giác như được giải thoát.

Tại thời điểm hắn biết Băng Vân chính là Thần Thần, căn bản không biết như thế nào có thể đối mặt với Ngọc Như Yên, càng không biết nên đối mặt thế nào với Phượng Nữ nữa, có lẽ, cũng chỉ kết liễu cái mạng của mình mới có thể là cách giải thích tốt nhất.

Khi Niệm Băng chuẩn bị thản nhiên đón nhận cái chết, thì một đạo thân ảnh màu lam đột nhiên như tia chớp lóe lên lướt ngang qua, chỉ trong nháy mắt đã che ở trước người hắn.

Cả Băng Vân cũng không rõ vì cái gì mà bản thân lại có tốc độ nhanh đến như thế, nhưng dưới sự sợ hãi đến tột độ, nàng thế mà lại thực sự làm được. Nhưng là, tốc độ có mau thế nào đi nữa của nàng cũng như trước không thể hoàn toàn che chắn được cho thân thể Niệm Băng. Ngân kiếm của Ngọc Như Yên vốn hướng đến ngực phải của Niệm Băng mà đâm tới, nhưng thanh kiếm đó đã xuyên thẳng vào ngực trái của Băng Vân mà qua, bị bám một mảng huyết sắc sáng chói, rồi mới xuyên luôn qua ngực phải của Niệm Băng. Một lực thật lớn xuyên thấu qua đem thân thể cả hai người găm thẳng lên trên vách động.

"Băng.. Vân..."

"Thần.... Thần.."

Tiếng kinh hô đồng thời vang lên, ai cũng không nghĩ tới Băng Vân thế nhưng lại lựa chọn làm như vậy. Tất cả đều xảy ra trong một tích tắc điện quang hỏa thạch chớp lên, đấu khí màu bạc trên thanh kiếm biến mất, máu tươi tuôn ra, thân thể Băng Vân cùng Niệm Băng dán chặt vào nhau mà ngã xuống đất.

Vết thương trên người Niệm Băng tuy nặng nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đấu khí màu bạc trên thanh kiếm kia bộ vị lại thẳng tới lòng ngực Băng Vân mà xuyên qua. Ngọc Như Yên phản ứng cực nhanh, chỉ như một tia chớp vọt tới trước hai người, quang mang trên tay phải hai lần chợt hiện, lập tức phong bế vết thương ở trên ngực Băng Vân, khiến cho máu tươi không thể chảy ra ngoài nữa, nhưng điều này đồng thời làm lòng nàng như chìm xuống đáy cốc, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được, tính mạng của Băng Vân bởi vì trái tim đã bị xuyên thủng mà đang bay đi rất nhanh. Lỡ tay giết chính con gái của mình, khiến cho bộ não của Ngọc Như Yên như "Ong" lên một tiếng, suýt nữa té xỉu xuống đất:

"Thần Thần, con làm cái gì vậy hã!! Con... con..."

Niệm Băng giãy dụa ngồi xuống, mặc kệ thương thế của mình, gắt gao ôm chặt Băng Vân vào lòng:

"Băng Vân, nàng sao lại ngốc như vậy? Vì cái gì??? Không đáng phải như thế mà!!!!"

Băng Vân sắc mặt yêu kiều trắng bạch dị thương, đôi cánh màu lam sau lưng đã từ từ rút vào trong cơ thể, mặc dù trái tim đã bị xuyên thủng qua, nhưng dựa vào vốn tiên thiên chi khí cường đại chống đỡ, nên nàng nhất thời còn chưa chết, nhìn mẫu thân rồi lại nhìn về Niệm Băng, khóe miệng toát ra một tia buồn bả:

"Hoặc... cho phép.., đây có.. lẽ là .... kết cục .. tốt nhất rồi!!... con đã... mất đi... tấm thân... xử nữ.., ... chỉ có.. như vậy... mới là tốt nhất ... công đạo .... đối với .. sư phó.. Mụ mụ .... Người, không ..nên trách.. Niệm Băng..., con ... cũng không ...trách chàng... hắn...., hắn... không hề... bắt ép .. con... là con... nguyện ý...., là con.. tự mình ... nguyện ý... cùng chàng. nhất thời... Mụ... mụ... mụ.. mụ...."

Băng Vân hơi thở ngày càng yếu ớt, đôi tay lạnh lẽo vô lực đang rủ xuống.

"Không..."

Niệm Băng bị thống thét lên môt tiếng.

"Ta mới là kẻ đáng chết, Băng Vân.. Nàng nhất định phải kiên trì lên."

Vừa nói, hắn điên cuồng đem tiên thiên chi khí trong cơ thể mình không hề giữ lại chút xíu nào truyền vào Băng Vân, mạnh mẽ bảo vệ trái tim đã bị phá hỏng của nàng, toan đem nàng từ bờ vực tử vong mà kéo trở về.

Nhưng, sở vị dược y bất tử bệnh (cho dù có tiên dược cũng không chữa nổi tử bệnh ), cơ năng của trái tim đã bị đấu khí phá hư, Băng Vân như thế nào còn có thể sống được nữa đây?

Tinh thần của Băng Vân dưới sự duy trì của tiên thiên chi khí đã có chút chuyển biến khá hơn một ít, nàng nâng bàn tay vuốt ve khuôn mặt Niệm Băng, mỉm cười nói:

"Có biết... sao không? Mặc dù thiếp... vẫn... đứng ở ... thế đối lập... nhưng.. thiếp sớm... đã bất tri bất giác.. trong long.... thích... chàng rồi.... cho đến... khi trong lòng... tràn ngập... sợ hãi... cũng... là lúc...mới phát hiện.... hết thảy... Thật đáng tiếc.... đã.. quá muộn màng... mất rồi... Thiếp... bây giờ... mới hiểu ....được.. vì ...sao... lúc trước... Băng Linh... sư tỷ... lại bởi... vì .. cha của ... chàng.. mà phản.. bội... sư phó... Yêu... quả nhiên... là một... lực lượng... thần kỳ... hãy .. chiếu cố ... cho bản thân... mình thật tốt...., tốt... tốt. nhất...nhé.... Hãy... đáp ứng.. với thiếp.."

"Không,.. Không... Băng Vân, .... Nàng sẽ không chết mà..."

Niệm Băng nắm chặc lấy đôi tay bé nhỏ của Băng Vân mà an ủi, khuôn mặt đã trở nên băng lãnh. Trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi. Mãnh liệt, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Như Yên:

"Mẹ, người là cao thủ đệ nhất Phượng tộc, Băng Vân là nữ nhi của người, nên có được thân thể Phượng tộc, ta biết người nhất định có bí pháp gì đó của Phượng tộc có thể cứu sống nàng, đúng hay không? Nhất định là có thể phải không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx