sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 195 Phượng Hoàng Đại Điển Đích Huyền Bí

Phượng Nữ do dự một chút, thấp giọng khẽ gọi: "Niệm Băng, Niệm Băng chàng ngủ sao rồi?"

Niệm Băng đang vừa nghe lén các nàng rỉ tai nhau, vừa vuốt ve bàn tay của Long Linh, nghe Phượng Nữ hỏi hắn, cũng không trả lời, vẫn duy trì bộ dáng như thế.

Phượng Nữ bất đắc dĩ chui khỏi chăn, thầm nghĩ, dù sao trong phòng tối om, cho dù có làm gì thì hai vị muội muội cũng chẳng thấy được, kìm nén sự ngượng ngùng trong lòng, nàng đứng lên giường, ngồi sang bên giường Niệm Băng, kéo chăn của hắn ra.

Long Linh vừa nghe thấy động tĩnh bên Phượng Nữ, lập tức rụt tay về, tốc độ cực nhanh, ngay cả Niệm Băng cũng hơi giật mình.

"Này, không nên giả chết nữa." Phượng Nữ tức giận gõ lên đầu Niệm Băng.

Niệm Băng một tóm được tay nàng, dùng sức kéo xuống, ôm Phượng Nữ vào trong ngực, cười nói: "Đây chính là do nàng tự đưa đến cửa, xem nàng chạy thế nào."

Nằm trong bờ ngực ấm áp của Niệm Băng, Phượng Nữ tức giận nói: "Chạy cái gì mà chạy. Biết ngay là chàng không có hảo tâm gì mà." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng nàng lại chủ động ép chặt vào Niệm Băng, thân thể mềm mại tràn ngập co dãn, hoàn toàn dung nhập trong ngực Niệm Băng, hơn nữa còn đưa tay kéo chăn lại, phủ lên thân thể hai người.

Niệm Băng tìm đến Phượng Nữ các nàng, không phải thật sự muốn làm cái gì, chỉ là muốn hỏi Phượng Nữ một chút về Phượng Hoàng Niết Bàn điển lễ, cũng thuận tiện thân thiết với các lão bà một chút. Ôm thân thể mềm mại của Phượng Nữ, tim hắn đập thình thịch, cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, theo bản năng ôm chặt lấy Phượng Nữ. Phượng Nữ lúc này tâm tình còn khẩn trương hơn Niệm Băng, rúc đầu vào ngực hắn. Dán chặt lên bờ ngực vững chãi, không chịu nói gì.

Niệm Băng một tay ôm Phượng Nữ, tay kia vuốt ve sau lưng nàng, cảm thụ được da thịt mềm mại qua một lớp áo ngủ mỏng. Kích động trong lòng càng ngày càng tăng.

Băng Vân và Long Linh nghe thấy rõ tiếng thở dồn dập của Niệm Băng, hô hấp của Phượng Nữ thì rõ là được đè nén, tim hai nàng cũng đập nhanh hơn, đều lấy chăn trùm lên, tựa hồ đã ngủ rồi. Nhưng tai lại dỏng lên, nghe ngóng động tĩnh của Niệm Băng và Phượng Nữ.

Trong tam nữ, Niệm Băng yêu nhất vẫn là Phượng Nữ, từ cái nhìn đầu tiên, thân ảnh tuyệt mỹ của Phượng Nữ đã im đậm trong lòng hắn, trước kia hắn cũng từng ôm Phượng Nữ, thậm chí còn có hành động thân thiết hơn. Nhưng chuyện giống như hôm nay, trong hoàn cảnh chung quanh tối đen, trên giường trong chăn ấm áp, thì vẫn là lần đầu tiên. Đây là chuyện chỉ có giữa phu thê! Sao lại không khiến Niệm Băng kích thích chứ?

Niệm Băng ôm Phượng Nữ kéo lên, bắt đầu động thủ, Phượng Nữ trong lòng cả kinh, ngượng ngùng nói: "Không được." Lúc này, thanh âm của nàng sớm đã chẳng còn kiên quyết như lúc trước, trở nên mềm nhũn vô lực. Nhưng hai chữ đơn giản này, lại thật sự khiến Niệm Băng dừng lại.

Ôm Phượng Nữ, Niệm Băng cưỡng chế dục hỏa trong lòng dục. Thầm mắng chính mình, Phượng Nữ đã nguyện ý cùng mình chung chăn, mình sao còn có thể làm vậy? Đây là ở Quốc Tân Quán của Hoa Dung đế quốc, bên cạnh còn có Lam Thần và Long Linh, nếu mình thật sự ngay nơi này muốn Phượng Nữ, nàng nhất định sẽ không phản kháng, thế nhưng, chuyện này đối với nàng lại không công bình, huống chi còn có thể khiến Long Linh và Băng Vân cảm thấy bị lạnh nhạt, cứ như vậy ôm nàng, mình đã cũng đủ thỏa mãn rồi.

Nghĩ tới đây, Niệm Băng nhẹ giọng nói: "Phượng Nữ, ta không có cử động nào vượt rào, các nàng hãy nghe ta nói được chứ?"

Phượng Nữ tức giận hừ nhẹ một tiếng, xem như đáp ứng rồi, trong lòng lại thầm nghĩ, ngươi không có cử động nào vượt rào, vậy cái phía dưới đang cưng cứng kia thì là cái gì? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bên cạnh còn có muội muội và Long Linh, nàng sao có thể nói ra khỏi miệng?

Niệm Băng ôm sát Phượng Nữ, đem tiểu đệ đang đặt trên bắp đùi của nàng chuyển qua một bên, than nhẹ một tiếng, nói: "Trong ba người các nàng, ta biết Phượng Nữ đầu tiên, sau đó là Linh nhi. Cuối cùng mới là Thần Thần. Nếu nói gặp mặt sớm nhất, phải là Thần Thần. Chỉ bất quá, khi đó chúng ta đều còn quá nhỏ. Ta biết, hiện tại chúng ta bốn người kỳ thật đang trong một tình huống xấu hổ. Các nàng vì trong lòng yêu ta, đều bao dung lẫn nhau, cũng bao dung cả ta. Các nàng đều xuất sắc, có thể lấy được một trong số các nàng làm thê đã là phúc khí cả đời của Niệm Băng ta rồi, hiện tại tất cả lại đồng ý chịu ủy khuất mà ở lại bên cạnh ta, ta thật không biết nên báo đáp tình yêu của các nàng như thế nào."

Nghe lời phát ra từ nội tâm Niệm Băng, Long Linh và Lam Thần đều chui đầu khỏi chăn nhìn về phía Niệm Băng, các nàng không lên tiếng, đúng như theo lời Niệm Băng, các nàng đều là rất xuất sắc, nếu nói trong lòng không thấy ủy khuất khi phải chia sẽ phu quân với người khác thì là nói dối, các nàng đều muốn nghe xem, Niệm Băng muốn nói gì.

Niệm Băng nói: "Có lẽ, nếu trước đây ta không chết một lần, các nàng cũng sẽ không như vậy lựa chọn như vậy. Sự ôn nhu của Linh nhi khiến nàng luôn luôn cúi đầu chịu đựng, tình yêu của nàng đối với ta chưa từng có thay đổi, vì ta, nàng không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt. Mặc dù có cảm giác bị ủy khuất, thế nhưng, nàng nhất định sẽ ở lại bên cạnh ta, điểm này ta có thể khẳng định. Mà Băng Vân mặc dù mặt ngoài băng lãnh, nhưng nội tâm lại phi thường nóng, lần đó, do duyên do phận, chúng ta đã trở thành phu thê, nàng cũng không thể ly khai ta. Dù cho nàng muốn ly khai, ta cũng không cho phép. Thế nhưng, Phượng Nữ, ta cũng hiểu được, nếu không phải lúc ấy ta chết, lựa chọn cuối cùng của nàng chỉ có một, đó chính là thành toàn cho muội muội mình mà ly khai ta, ta nói đúng chứ?"

Phượng Nữ đang nằm trong ngực Niệm Băng liền có chút chấn động, nàng không nói gì thêm, nhưng Niệm Băng lại có thể cảm giác được thân thể nàng đang khẽ rung rẩy.

Niệm Băng khẽ vuốt ve mái tóc dài của Phượng Nữ, tiếp tục nói: "Đúng vậy, ủy khuất các nàng rồi. Trong lòng ta, đã không thể buông bỏ bất cứ ai cả. Nếu lúc ấy Phượng Nữ thật sự lựa chọn như vậy, ta cũng tuyệt không trách nàng, bởi vì nàng là vì muốn thành toàn cho muội muội của chính mình, hy vọng Thần Thần có thể càng thêm hạnh phúc, thế nhưng, ta lại biết tình yêu của ngươi đối với ta vĩnh viễn không đổi. Nàng thà hy sinh hạnh phúc của chính mình để thành toàn cho người khác. Thần Thần, Linh nhi, có lẽ các nàng sẽ vì lời ta nói mà mất hứng, thế nhưng, ta không muốn lừa các nàng, trong lòng ta, yêu nhất vẫn luôn là Phượng Nữ. Linh nhi, nàng vẫn muốn hỏi ta trước đây tại sao lại cự tuyệt Tuyết Tĩnh. Kỳ thật, tính tình của Tuyết Tĩnh chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân trọng yếu hơn chính là bởi vì Phượng Nữ. Trước đây ta cự tuyệt nàng, cũng là do nguyên nhân đó, bởi vì ta phát hiện, Phượng Nữ sớm đã chiếm trọn trái tim của ta. Thế nhưng, khi ngươi ở Hỏa Long động vì cứu mọi người mà đã sử dụng chú ngữ kia, ta đã thấy được tấm lòng của nàng. Ta cũng hiểu, nếu ta không tiếp nhận cảm tình của nàng, vậy thì, sợ rằng cả đời nàng cũng không thể vui sướng. Vẻ ôn nhu của nàng đả làm ta cảm động. Ta đã không thể cự tuyệt nàng nữa. Hôm nay, chúng ta rốt cục có nói chuyện với nhau, Phượng Nữ, Thần Thần, Linh nhi, các nàng đáp ứng ta, sau này vô luận chuyện gì xảy ra, chúng ta bốn người đều phải cùng một chỗ. Không rời xa nhau, bỏ qua mọi cản trở trong lòng. Ta sẽ đối xử với các nàng như nhau, các nàng đều là nữ nhân mà ta yêu. Ta tuyệt không tệ bạc. Có được không? Có thể đáp ứng thỉnh cầu này của ta không?"

Im lặng, trong căn phòng tối chỉ còn lại bốn tiếng thở, tâm tình Niệm Băng kích động, một lần nữa ôm sát Phượng Nữ, hắn phát hiện, vạt áo của mình đã thấm đẫm nước mắt của Phượng Nữ.

Một lúc lâu, Lam Thần than nhẹ một tiếng, nói: "Niệm Băng, trước khi chúng ta trả lời ngươi, chàng có thể trả lời ta một vấn đề. Cho tới nay, ta vẫn muốn hỏi chàng, nếu lúc ấy không phải vì ăn cái quả kia mà khiến chúng ta trở thành phu thê. Chàng sẽ đối đãi với ta như thế nào? Có thể nói cho ta biết? Nói thật đi, ta muốn nghe lời nói thật."

Niệm Băng do dự một chút, nói: "Thần Thần, ta hận sư phụ của nàng, ta hận bà cướp đi phụ mẫu của ta. Cho nên, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta mặc dù giật mình vì mỹ mạo của nàng, nhưng ta cũng hận nàng. Thế nhưng, sau này ở chung, ta lại phát hiện nàng có tâm địa thiện lương, là một cô nương rất tốt. Nhưng tim ta rất mâu thuẫn, còn nhớ khi chúng ta cùng Miêu Miêu đi tới Băng Nguyệt thành? Kỳ thật, trên đường ta cũng đã bắt đầu tính toán về nàng rồi, sớm đã nghĩ đến sau khi hoàn thành việc ở Băng Nguyệt thành, sẽ bắt nàng giam ở một chỗ để tra hỏi nơi hạ lạc của phụ mẫu ta. Sau khi chúng ta tiếp xúc, ta lại phát hiện, mình có chút không đành lòng hạ thủ, lúc ấy ta rất kinh ngạc, đó là lần đầu tiên ta do dự khi báo thù, mà sự do dự này, nguyên nhân là do nàng tạo ra. Thế nhưng, sau đó ta vẫn còn bắt nàng, do dự trong lòng so với cừu hận, thì cừu hận luôn chiếm thượng phong. Thần Thần, ngươi biết khi nào ta phát hiện mình đã thích nàng không? Chính là lúc mới vừa vào huyệt động, ta muốn dùng sức mạnh uy hiếp ngươi nói ra phụ mẫu ta ở nơi nào. Khi đó, nhìn nhãn thần không hề tức giận của nàng, lòng ta đột nhiên đau đớn, cũng là khi đó, ta đã hối hận, hối hận đã thương tổn một nữ hài mình thích. Nàng và Phượng Nữ tuy tu luyện băng, hỏa lưỡng chủng năng lực bất đồng, thế nhưng, tỷ muội các nàng lại đều có cùng loại khí chất hấp dẫn ta, nếu lúc ấy chúng ta không có duyên hợp thể, có lẽ, ta chỉ đành chôn sâu phần cảm tình này ở đáy lòng, ta biết nàng là muốn hạ độc ta để trả thù, thế nhưng, sự thực xảy ra đã khiến do dự trong lòng ta biến mất. Nàng biết không? Thời gian sống trong huyệt động, ta vẫn luôn hy vọng cứ mãi tiếp tục. Ở nơi yên tĩnh đó, mỗi ngày săn thú trở về rồi nấu ăn cho nàng, lòng ta thấy phi thường thoải mái."

Tiếng nghẹn ngào từ phía Lam Thần truyền ra, khúc mắc trong lòng nàng được hoàn toàn biến mất, cho tới nay, nàng thủy chung vẫn cảm giác Niệm Băng sở dĩ chấp nhận mình, chính là vì chuyện đã xảy ra giữa mình và hắn, mà không phải tình yêu chân chính, lời giải thích đầy thâm tình của Niệm Băng khiến nghi hoặc trong lòng nàng hoàn toàn tiêu thất, nội tâm được Niệm Băng khai mở, tiếng nghẹn ngào lại thực sự động nhân.

Niệm Băng chuyển sang hướng Long Linh, "Linh nhi, ta biết nàng cũng có nghi hoặc đó trong lòng, ta cũng biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngươi cho là ta sở dĩ chấp nhận ngươi, là xuất phát từ sự đồng tình sao? Nàng sai rồi, nếu ta không thật sự yêu ngươi, chỉ là đồng tình như nàng nghĩ, ta tối đa cũng chỉ chuyện của Tuyết Tĩnh xong, sẽ lựa chọn mà rời xa, để nàng có thể tìm được một bến đỗ tốt đẹp. Khi ta bắt đầu yêu nàng, chính là ở trong Hỏa Long động, ngươi ngâm xướng chú ngữ kia, ta lấy tay che miệng nàng lại, mặc dù ta biết nàng không tiếc hy sinh chính mình để bảo vệ mọi người, nhưng ta lại biết, thực sự nàng làm chỉ là vì ta. Một cô nương đã nỗ lực sinh mệnh vì ta, nếu còn không đả động tới trái tim ta, thì ta quả thực có trái tim bằng sắt đá. Nàng đối với ta thật tốt, ta thời khắc đều ghi tạc trong lòng, trong ba người các nàng, ta thấy áy náy với với nàng nhất. Ta đã khiến tim nàng bị thương tổn! Khi ta ở Hàn Lĩnh bang trợ thất long vương đánh lui cường địch, điều ta nghĩ đến đầu tiên là quay về Băng Tuyết thành tìm nàng, bởi vì ta không muốn nàng phải tiếp tục khóc vì ta. Tha thứ cho ta, Linh nhi, ta sẽ nỗ lực hết sức, để các nàng được hạnh phúc."

Tiếng nghẹn ngào, tiếng khóc, tràn ngập khắp phòng, Niệm Băng dùng lời nói biểu đạt tình yêu sâu sắc trong lòng với tam nữ, hắn không che dấu gì cả, nói hoàn toàn những lời từ đáy lòng, hắn dùng chính thâm tình của hắn, mở ra nội tâm của tam nữ, phá tan bức màn che cuối cùng trong lòng các nàng, mặc dù các nàng đang khóc, nhưng Niệm Băng lại hết sức sảng khoái, vẫn khẽ vuốt ve mái tóc dài của Phượng Nữ. Mỉm cười nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không còn giữ khoảng cách với các nàng. Hôm nay là Phượng Nữ, ngày mai là Linh nhi, ngày kia là Lam Thần, các nàng mỗi ngày phải có một người khi đêm xuống thì tới làm bạn với ta. Ta sẽ không rời bỏ các nàng. Có lẽ, ta không thể có nghi thức trịnh trọng cho các nàng, thế nhưng, ta lại trao trái tim mình cho các nàng. Không phải chia làm ba phần, mà là ba trái tim giống hệt nhau."

Phượng Nữ đặt tay lên ngực Niệm Băng, rồi xoa xoa mặt mình, lại xoa xoa chiếc mũi, ngẩng đầu, nhìn vào Niệm Băng, nói: "Chàng xấu lắm, muốn chúng ta khóc sao? Sáng mai mắt chúng ta sưng húp, xem chàng ăn nói thế nào với mụ mụ." Thanh âm của nàng vẫn còn nghẹn ngào, nhưng thật chân thành tha thiết.

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Chúng ta đều là ma pháp sư, để làm hết sưng húp, ta chí ít có thể nghĩ ra mười biện pháp. Vốn là, ta hôm nay cũng không muốn nói chuyện này với các nàng, thế nhưng, ta phát hiện, từ khi ta trở về, các nàng mặc dù vui vẻ, nhưng đều có tâm sự, nếu không thể tháo mở tâm sự của các nàng, các nàng vĩnh viễn sẽ không thật sự vui vẻ được. Cho nên, ta nói lên những lời tự đáy lòng. Ta không hề giấu diếm điều gì, ba vị lão bà đại nhân, không biết các nàng có thể tiếp nhận trái tim yếu ớt này của ta không?" Hắn cố ý làm ra vẻ thương cảm, trong thanh âm cũng có vài phần trêu chọc. Nhưng tam nữ lại đều biết, những lời của hắn đều không phải nói đùa.

Phượng Nữ bật cười, nói: "Được rồi, đừng diễn trò nữa, chúng ta vốn là hảo tỷ muội. Ngươi cũng đừng mong chia rẽ. Hừ, chàng nói mỗi ngày đều muốn một người trong chúng ta cùng ngươi sao? Mơ thật hay!"

Niệm Băng vội vàng ôm chặt Phượng Nữ, hắc hắc cười: "Ta muốn chấn chỉnh phu cương (ND: cương trong tam cương, ngũ thường), điều này không thể nghe theo nàng được. Linh nhi, Thần Thần, các ngươi nói sao? Biện pháp của ta có được hay không? Mỗi ngày đổi một nàng, các nàng cũng không có gì hại."

Lam Thần và Long Linh cơ hồ đồng thời từ trên giường nhảy xuống, hai người đều làm động tác giống nhau, kéo giường áp về giường của Phượng Nữ ở giữa, Niệm Băng phát hiện động tác của bọn họ, không khỏi ngây người một lúc, nói: "Các nàng làm cái gì vậy?"

Long Linh và Lam Thần liếc nhau, trong bóng tối, đôi mắt các nàng lại sáng rực lên, Niệm Băng có Thiên Nhãn huyệt thì các nàng cũng có, mặc dù tinh thần lực so với Niệm Băng thì yếu hơn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng. Nhị nữ đồng thời lau nước mắt trên mặt, mỉm cười, tề khẩu đồng thanh nói: "Chúng ta cũng không đồng ý quyết định của chàng, dựa vào cái gì mà cho chàng quyết định chứ? Chúng ta cho rằng, chung chăn mới là biện pháp tốt."

Niệm Băng đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó thì mừng húm. Ba giường gộp lại cực kỳ rộng rãi, hoan hô một tiếng, lập tức quơ lấy Long Linh và Lam Thần lại, kéo người này, ôm người kia, hạnh phúc trong lòng nở rộ như hoa.

Niệm Băng tập kích bất ngờ nhất thời khiến tam nữ kinh hô một trận, Phượng Nữ nắm hai tay Niệm Băng, oán trách: "Không được càn quấy." Một chiếc chăn thì không đủ lớn, lúc này, chăn gối ba giường gộp lại, trùm lên cả ba người, Niệm Băng thuận thế kéo Phượng Nữ nằm ở giữa giường. Hôn khẽ lên mặt Phượng Nữ, rồi nói: "Ta thân thiết với lão bà của ta. Sao lại là càn quấy được?"

Phượng Nữ mỉm cười, đáp: "Không được làm liều, nơi này là Hoa Dung đế quốc, chàng lại đến đây làm chính sự, chúng ta đáp ứng cùng ngủ với chàng, nhưng chàng không thể càn quấy, được không? Chàng không phải nói muốn cùng ta và muội muội quay về phượng tộc sao? Chờ Phượng Hoàng Niết Bàn Tế Lễ Đại Điển kết thúc, chúng ta sẽ chiều chàng. Trước khi cử hành đại điển, ta không thể để mất tấm thân xử nữ, chàng nếu thật sự nhịn không được, vậy để Thần Thần cùng ngươi đi." Nói xong, kéo tay Thần Thần qua, đút vào tay Niệm Băng.

Nàng thủy chung vẫn không quên mình là một phần tử của phượng tộc.

Thần Thần ngượng ngùng tựa ở bên kia thân Phượng Nữ, "Tỷ..." Tim nàng đập rộn, chẳng lẽ thật sự làm trước mặt tỷ tỷ và Long Linh..., thật xấu hổ.

Nắm bàn tay Thần Thần, Niệm Băng bật cười nói: "Nàng xem, đều tại các nàng có lực hấp dẫn quá mạnh. Ta suýt nữa quên cả chính sự, ta đến là muốn cùng các nàng tâm sự, ngoài ra, còn muốn hỏi một chút về Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển. Hiện tại tứ quốc công luận đại hội về cơ bản ta đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ đến này đàm phán rồi ký kết hòa ước mà thôi. Chờ ngày kia kết thúc, chúng ta lập tức đi, phượng tộc các ngươi ở Lãng Mộc đế quốc, chúng ta sẽ cùng Mộc Tinh tiểu thư trở về, thuận tiện giúp nàng một việc. Phượng Nữ, nàng nói xem tột cùng thì Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển là cái gì, còn bao lâu nữa thì điển lễ bắt đầu. Như thế thì ta có thể an bài tốt hơn. Ta nghĩ, mụ mụ nhất định cũng sẽ đi, Thần Thần đương nhiên cũng đi cùng các ngươi, Linh nhi và Tích Lỗ đại ca thì cũng cùng đi vậy, chúng ta nhiều người như vậy, bất luận xuất hiện biến cố gì, ứng phó cũng dễ dàng hơn. Ta đáp ứng các nàng, trước khi kết thúc Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển, ta tuyệt không có hành động gì vượt qua giới hạn."

Phượng Nữ kéo chăn, trùm lên người Niệm Băng, rồi lại chui vào ngực hắn, nói: "Đúng vậy! Cũng nên nói cho chàng về Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển. Điều này sợ rằng ngay cả Thần Thần cũng còn không biết. Phượng tộc của chúng ta ở ngay trong một khu rừng rậm ở phía tây bắc của Lãng Mộc đế quốc, nơi đó mặc dù ở tây bắc, nhưng vì trong rừng rậm có một hỏa sơn rất lớn, cho nên độ ấm cao hơn nhiều các địa phương khác ở phương bắc. Đất đai giàu dinh dưỡng, khiến các loại thực vật sinh trưởng tươi tốt, bởi vậy mà gọi là Hỏa Mộc lâm. Phượng tộc chúng ta là bên trong một rừng ngô đồng trong Hỏa Mộc lâm. Phượng tê ngô đồng mộc (ND: phượng sống ở nơi có cây ngô đồng), câu nói này hẳn là ngươi cũng từng nghe qua, nơi đó mới là nơi thích hợp cho chúng ta tu luyện. Bất luận là ta, hay là mẫu thân, sau khi trở thành hy vọng chi phượng của bản tộc, đều từng đến gần hỏa sơn tu luyện, ở nơi đó, có một bí đạo do chúng ta bí mật mở ra, có thể nối thẳng bên trong hỏa sơn, nơi tràn đầy nham thạch nóng chảy, hỏa nguyên tố cực kỳ nồng hậu, ở nơi đó mà tu luyện Cửu Ly đấu khí thì công hiệu gấp rưỡi. Mà nơi đó, cũng chính là nơi cử hành Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển." Nói đến đây, trong mắt Phượng Nữ toát ra vẻ lo lắng, tựa hồ nhớ tới thứ gì đó.

Nghe Phượng Nữ nói, trong lòng Niệm Băng khẽ động, nói: "Hỏa sơn này chẳng lẽ có liên hệ gì tới phượng tộc các nàng? Hoặc là có quan hệ với phượng hoàng đã qua đời?"

Phượng Nữ gật đầu, dán chặt vào ngực Niệm Băng, lúc này mới cảm giác an tâm hơn một chút, khẽ thở dài: "Kỳ thật, ngay cả chúng ta cũng không biết tổ tiên phượng hoàng có phải ở trong hỏa sơn đó hay không. Theo truyền thuyết của phượng tộc chúng ta, năm đó phượng hoàng đại nhân vẫn diệt, thì rơi xuống mặt đất hình thành nên hỏa sơn này, trong hỏa sơn có phượng hoàng chân hỏa, phượng hoàng đại nhân mặc dù mất đi, nhưng chân hỏa trong phượng hoàng hỏa sơn này lại phù hộ cho phượng tộc chúng ta. Mỗi trăm niên, phượng hoàng chân hỏa trong phượng hoàng hỏa sơn sẽ bộc phát một lần, cũng chính là Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển của chúng ta, trong điển lễ, phải kết hợp phượng tộc cao thủ chúng ta, dùng Cửu Ly đấu khí toàn lực hạn chế, mới có thể khiến sự bộc phát của hỏa sơn không lan đến khắp rừng rậm, cho nên, Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển là điển lễ mà chúng ta tế điện cho phượng hoàng đại nhân nhập niết bàn, đồng thời cũng là thời khắc chúng ta phải tự bảo vệ bản thân mình. Vì bảo vệ tông quốc của phượng tộc chúng ta, chúng ta phải toàn lực xuất thủ, mới có thể khiến hỏa sơn phun trào trong một phạm vị hạn chế. Gần một tháng nữa, đại điển sẽ bắt đầu rồi. Ta nghĩ, chỉ cần ta và mẫu thân kịp thời trở về, liên hợp cùng mấy vị trưởng lão xuất thủ, nhất định có thể thành công, hoàn thành điển lễ lần này. Chỉ là, ta lo lắng các trưởng lão vị sẽ không đồng ý cho ta và mẫu thân tham gia."

Niệm Băng cau mày nói: "Không đồng ý cho các ngươi tham gia? Bọn họ sao có thể ứng phó được với hỏa sơn bộc phát? Chẳng lẽ bọn họ trương mắt nhìn gia viên của mình bị nham thạch nóng chảy hủy diệt sao?"

Phượng Nữ thở dài nói: "Các trưởng lão đều rất cố chấp, nếu không, trước đây cũng sẽ không vì chuyện mẫu thân theo phụ thân mà trục xuất ra khỏi tộc, các trưởng lão biết là không còn mẫu thân trợ giúp thì rất khó ứng phó với hỏa sơn bộc phát. Nhưng lại vẫn lựa chọn như vậy. Lần này chàng quyết định theo chúng ta cùng trở về, kỳ thật ta vẫn do dự. Nếu chàng cũng đi, sợ rằng sự tình càng khó giải quyết. Ta sợ..."

Niệm Băng ôm chặt cánh tay Phượng Nữ, nói: "Không cần sợ, có ta ở đây. Dù cho các trưởng lão không đồng ý cho các nàng trở lại tộc, chúng ta cũng có thể hạn chế sự bộc phát của hỏa sơn kia! Ta không tin, một băng hệ thần giáng thuật lại không thể khiến hỏa sơn kia an tĩnh lại. Ta hiểu lòng của ngươi đối với tộc nhân, cũng hiểu sự mâu thuẫn trong lòng nàng hiện tại. Những trưởng lão này mặc dù cố chấp, nhưng không phải không hiểu chuyện, bọn họ hẳn là hiểu được nặng nhẹ. Sẽ không vì sự cố chấp của mình mà khiến cho gia viên của phượng tộc bị hủy diệt. Chỉ cần chúng ta thực tình tương trợ, bọn họ sẽ hiểu nỗi khổ tâm của nàng và mụ mụ."

Phượng Nữ nói: "Kỳ thật, đây là chuyện ta lo lắng nhất, trong phượng tộc từng truyền lưu sáu chữ, băng phượng hiện, phượng hoàng thăng, trong điển tịch của bản tộc, một khi có băng phượng xuất hiện, thì chân hỏa do phượng hoàng hỏa sơn bộc phát sẽ đạt tới một đỉnh điểm, sợ rằng, Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển lần này cũng không phải dễ vượt qua như vậy! Băng phượng thân thể của Thần Thần đã thức tỉnh rồi, lần này nàng mới là mấu chốt."

Lam Thần kinh ngạc nói: "Tỷ, chuyện này ta sao không nghe mẹ nói qua. Ta coi như là một người của phượng tộc, ngươi yên tâm đi. Có Niệm Băng thì sẽ không gặp chuyện gì không may cả."

Phượng Nữ xoay người lại kéo tay Lam Thần, nói: "Mẹ sở dĩ không nói với muội, là sợ muội lo lắng, nhưng đại điển sắp bắt đầu, tỷ cũng không thể không nói cho muội. Mụ từng nói với ta, khi muội được sinh ra, nàng đã phát hiện ngươi có thể có băng phượng thân thể nghìn năm khó gặp của phượng tộc. Theo quy định của phượng tộc chúng ta, một khi có băng phượng xuất hiện, lập tức phải đưa vào trong phượng hoàng hỏa sơn, tế điện phượng hoàng đại nhân. Mẹ sao bằng lòng để người ta thương tổn muội chứ? Cho nên, mẹ mới đưa ngươi đến Băng Thần tháp, lạy Băng Tuyết nữ thần tế tự làm sư, một là vì bảo vệ muội, còn lại, chính là vì giấu diếm bí mật băng phượng thân thể của muội. Lần này chúng ta trở về, thứ đầu tiên phải đối mặt không phải là kiếp nạn do Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển mang đến, mà là đến từ nghi vấn của các tộc nhân."

Lam Thần khẽ run, cho tới nay, nàng vẫn không hiểu tại sao mẫu thân lại đưa mình tới Băng Thần tháp, một năm mới có thể gặp lại bọn họ một lần, nghe được Phượng Nữ nói thì nàng mới hiểu được, Ngọc Như Yên làm như vậy, đều là vì bảo vệ nàng! Mắt lại đã hơi rơm rớm, cầm tay Phượng Nữ, nói: "Tỷ, ngươi yên tâm đi, bất luận lúc nào, mẫu nữ tam nhân chúng ta đều cùng một chỗ, với thực lực của chúng ta, nhất định có thể vượt qua cửa ai khó khăn lần này. Huống chi còn có Niệm Băng và Linh nhi, dù cho các tộc nhân của phượng tộc muốn thương tổn chúng ta, cũng không có khả năng."

Phượng Nữ nói: "Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ. Trong hỏa hệ ma pháp, hỏa diễm mạnh mẽ nhất là tử sắc thiên hỏa, mà khi phượng hoàng thăng không, niết bàn đại điển bắt đầu, theo truyền thuyết, khi có băng phượng hiện, hỏa sơn phun trào không phải là nham thạch thông thường, mà là phượng hoàng niết bàn chân hỏa nóng bỏng nhất. Nhiệt độ của nó không phải là tử sắc thiên hỏa có khả năng so sánh. Muốn chống lại dễ vậy sao? Trong phượng hoàng hỏa sơn, có căn cơ huyết mạch của phượng tộc chúng ta, rừng ngô đồng là nơi chúng ta sinh sống trăm nghìn năm, nếu điển lễ không thể hoàn thành, vậy thì phượng tộc chắc chắn sẽ đi tới diệt vong!"

Niệm Băng nói: "Truyền thuyết dù sao chỉ là truyền thuyết. Chỉ sợ các tộc nhân của phượng tộc còn sống cũng không ai gặp qua uy lực của phượng hoàng niết bàn chân hỏa, chuyện xấu gì đều có thể phát sinh, hiện tại ngươi lo lắng cũng chẳng ích gì, lựa chọn tốt nhất chính là đi từng bước nhìn từng bước, đợi sau khi quay về phượng tộc, tất sẽ có biện pháp ứng phó, đừng quá lo lắng."

Phượng Nữ gật đầu, nói: "Hy vọng là như vậy, có lẽ, trước khi điển lễ diễn ra sẽ tìm được biện pháp ứng phó, Niệm Băng, ta hôm nay nói với mẹ là ngươi muốn cùng chúng ta trở về, mẹ không phản đối, nhưng cũng không đồng ý, mẹ cũng lo lắng giống ta. Nếu tộc nhân của chúng ta thấy chàng, sợ rằng sẽ càng thêm bài xích. Huống chi, đây lại là chuyện trọng đại nhất của phượng tộc chúng ta."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Nàng và Thần Thần đều là lão bà tương lai của ta, tính ra, ta cũng có thể nói là một nửa tộc nhân của phượng tộc. Ta cũng không yên tâm để các ngươi đi đối mặt với những tên gia hỏa này của phượng tộc."

Long Linh vẫn chưa mở miệng, giờ nói: "Đúng vậy! Muội và Niệm Băng cùng đi, muội cũng muốn xem nơi của phượng tộc các ngươi ở là thế nào. Phượng Nữ tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng. Trong hai năm này, thực lực của tỷ đã đạt tới cảnh giới cao như vậy, dù cho phượng hoàng niết bàn chân hỏa đáng sợ, thế nhưng, nó cũng chỉ xuất phát từ hỏa diễm của phượng hoàng, chẳng lẽ tổ tiên phượng hoàng của tỷ có thể thương tổn đên các tỷ sao?"

Phượng Nữ nghe Long Linh nói xong, mắt liền sáng ngời, "Đúng vậy! Phượng hoàng niết bàn chân hỏa, là hỏa diễm cực mạnh của tổ tiên phượng hoàng cực mạnh, tổ tiên sao lại dùng hỏa diễm của người để thương tổn hậu đại chứ? Trong chuyện này nhất định điều kỳ hoặc, nói không chừng, đây chẳng những không phải chuyện xấu, ngược lại còn là kỳ ngộ của phượng tộc chúng ta. Phượng hoàng cửu biến tính đến bây giờ, cực mạnh chỉ đạt tới đệ lục biến, ta và mẫu thân đều đạt tới đệ lục biến, thế nhưng, dù tu luyện thế nào, dù cho đấu khí đề thăng tới thần sư cấp bậc, cũng vô pháp đột phá đệ thất biến, ta có cảm giác, tam biến cuối cùng của phượng hoàng cửu biến không phải chỉ dựa vào tu luyện mà có thể đạt tới được. Trong chuyện này nhất định có bí mật gì đó. Thần Thần, phượng hoàng biến của muội đạt tới mức nào rồi?"

Không đợi Lam Thần trả lời, Niệm Băng đã kinh ngạc hỏi: "Thần Thần không phải là băng phượng thân thể sao? Nàng sao cũng có thể tu luyện phượng hoàng cửu biến?"

Phượng Nữ mỉm cười nói: "Tại sao không thể tu luyện? Phượng hoàng cửu biến cũng không lấy cơ sở là Cửu Ly đấu khí, mà là công pháp đặc thù chỉ có phượng tộc tộc nhân chúng ta mới có thể tu luyện, chỉ cần bản thân mang vương tộc huyết mạch, cũng tự mở ra phượng hoàng chi vũ, là có thể tu luyện được trình độ càng cao. Thần Thần lần trước cùng chàng một chỗ, băng phượng chi dực của nàng đã xuất hiện, sau đó ta đem phượng hoàng cửu biến truyền thụ cho nàng. Tốc độ tiến bộ của nàng không hề chậm hơn ta. Thần Thần, tỷ nghĩ hiện tại muội cũng phải đạt tới đệ ngũ biến rồi?"

Lam Thần gật đầu, đáp: "Đúng vậy! Muội hiện tại đã đạt tới đệ ngũ biến, gần đây vẫn nỗ lực tu luyện, nếu có thể tiếp tục tu luyện giống như khi Niệm Băng chưa trở về, với sự phụ trợ của Thiên Nhãn huyệt, tối đa nửa năm là có thể đạt tới đệ lục biến. Bất quá, hiện tại thời gian đã không đủ, muội chỉ đạt tới đệ ngũ biến mà thôi. Không biết có thể giúp đỡ gì mọi người ở Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển hay không. "


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx