sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 207: Trước Trận Chiến Băng Thần Tháp

Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Phượng Hư trưởng lão, Phượng Nữ lúc này thật sự không thể thốt ra lời cự tuyệt: "Trưởng lão, trước hết chúng ta về Phượng tộc đi, cũng là lúc để cho tộc nhân chúng ta quay lại. Đồng thời, ta hy vọng ngài hiểu, vào lúc cần thiết, ta có thể sẽ phải ra đi, bởi vì chúng ta đều đã có cùng một trượng phu, đối với chúng ta mà nói, tộc nhân mặc dù trọng yếu, nhưng trượng phu lại quan trọng hơn."

Phượng Hư ngăn lại nói: "Tốt! Không thành vấn đề, chỉ cần hai vị tộc trưởng đồng ý lưu lại, ta làm sao dám hạn chế tự do của các người chứ? Ta chỉ hy vọng có thể dưới sự lãnh đạo của các người, Phượng tộc không còn xuất hiện khốn cảnh nữa."

Phượng Nữ mỉm cười, nói: "Thật ra, mẹ ta nên trở thành tộc trưởng là hợp lý nhất, mẹ mặc dù mấy năm nay không ở Phượng tộc, nhưng bà thủy chung vẫn chú ý đến tình hình của Phượng tộc, nhiều năm nay sớm đã nghĩ biện pháp trợ giúp cho Phượng tộc cường thịnh lên, lần này chúng ta trở về, một là muốn trợ giúp Phượng tộc đối mặt Phượng hoàng niết bàn đại điển này, mặt khác là đem các biện pháp này nói cho mấy vị trưởng lão, hy vọng các người có thể làm theo."

Phượng Hư mỉm cười nói: "Giờ đây, các biện pháp đó các người không cần nói cho ta biết vội. Là tộc trưởng, các người chỉ cần đem mấy biện pháp này tuyên bố ra là đủ rồi. Ta cùng Phượng Không đều nhất nhất ủng hộ các người."

Kết cục của Phượng hoàng niết bàn đại điển hoàn mỹ chẳng những Phượng Hư không ngờ, mà cả Phượng Không và tất cả tộc nhân Phượng tộc cũng không ngờ, khi bọn họ lo lắng nhìn hỏa trụ màu vàng thật lớn kia dần dần biến mất không lâu, tin tức của Phượng Hư trưởng lão truyền đến bình an vô sự, cả Phượng tộc nhất thời chìm trong hạnh phúc và sung sướng.

Khi mọi người trở lại gia viên của mình, Phượng Hư trước tiên tuyên bố Phượng Nữ cùng Lam Thần làm tộc trưởng bổn tộc, đồng thời đem bí mật Phượng hoàng hỏa sơn nói ra. Phượng Nữ cùng Lam Thần dưới yêu cầu của hai vị trưởng lão triển xuất phượng hoàng cửu biến đệ bát biến, cả Phượng tộc vui mừng mở hội, một việc trước đó chưa từng có, ăn mừng kéo dài liên tục suốt ba ngày đêm.

Niệm Băng cùng Tích Lỗ không sa đà vào cuộc vui chúc mừng Phượng tộc. Mặc dù hai vị thê tử của mình bình an trở về, nhưng đồng thời đã cho Niệm Băng một hồi chuông cảnh tỉnh về chuyện thực lực không đủ khi chính thân nhân, bằng hữu mình đối diện nguy cơ mà không trợ giúp được, Niệm Băng quyết định dùng thời gian hai tháng kế tiếp tiến hành bế quan.

Phượng Nữ, Lam Thần cùng Ngọc Như Yên vội vàng tiến hành cải cách Phượng tộc, nhiệm vụ chiếu cố Niệm Băng cùng Tích Lỗ giao cả cho một tay Long Linh.

Đối với thiên nhãn cùng bốn khiếu huyệt mà nói, hạ quyết tâm tu luyện, tốc độ tiến bộ thật là kinh người, nhất là sau khi Niệm Băng đã mở ra tây kinh huyệt, loại biến hóa này trở nên càng thêm rõ ràng. Từ lúc bắt đầu bế quan, đến hai tháng sau, khi xuất quan, Niệm Băng mỗi ngày ăn rất ít thực vật, thậm chí cả Phượng Nữ cùng Lam Thần đều không gặp mặt, hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, hắn không chỉ tu luyện ma pháp của mình mà đồng thời cả khiếu huyệt lẫn bảy cây siêu thần khí kia. Tích Lỗ nói cho hắn biết, muốn cho siêu thần khí trở nên cường đại hơn phải dùng tiên thiên khí làm dịu hồn phách trong siêu thần khí. Bảy cây thần đao, bảy đao hồn, mỗi một cái đều có linh tính của riêng mình. Trước kia Niệm Băng có lẽ không thể cung cấp cho chúng nó đủ tiên thiên khí trợ giúp mấy cái đao hồn này theo cùng mình tu luyện, nhưng sau khi tây kinh huyệt của hắn mở ra, điều này đã biến thành sự thật.

Bởi vậy, hai tháng sau, từ trong phòng bế quan Niệm Băng đi ra, tất cả mọi người cảm thấy được rõ ràng, bây giờ Niệm Băng đã thay đổi, đôi mắt hắn so với trước kia trở nên càng trong trẻo, nhưng trên người lại không tản mát ra chút nào khí tức cường đại, khiến khi Phượng Nữ, Lam Thần, Ngọc Như Yên cùng với hai vị trưởng lão phượng tộc gặp lại hắn đều sinh ra một loại cảm giác, sau khi bọn họ cẩn thận suy tư, mới phát hiện cái loại cảm giác này gọi là bình thật.

Niệm Băng hoàn toàn hóa thành bình thật, thoạt nhìn tựa hồ chẳng phải anh tuấn, nhưng khi nhìn kỹ, lại có thể phát hiện trong lúc hắn giở tay nhấc chân, trên người nhiều loại khí chất nói không nên lời, đó là khí chất, bất luận ai cũng không thể so bì, chỉ cần hơi chú ý một chút, lập tức sẽ bị hấp dẫn thật sâu, nhất là khi đối diện với ánh mắt hắn, loại cảm giác này sẽ càng mạnh. Cho dù là Tích Lỗ cùng Niệm Băng bế quan tu luyện, cũng không biết Niệm Băng trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì nhưng Tích Lỗ cảm giác rõ ràng được, nguyên lai hắn còn tự tin hơn Niệm Băng, nhưng ngay lúc này Niệm Băng bình thật, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó là "sâu không lường được".

"Thế nào? Không nhận ra ta sao?" Niệm Băng có chút hài hước cười nhìn mọi người trong phòng.

Ngọc Như Yên mỉm cười nói: "Quả thật có chút không nhận ra, nhưng mẹ lại biết con đã chính thức trưởng thành."

Niệm Băng hít sâu một hơi, trong mắt toát ra thần sắc: "Mười ngày, còn có mười ngày nữa ta sẽ cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự đánh nhau một trận. Ta rất nhớ bọn họ, mười năm rồi không biết bọn họ khỏe mạnh không?" Trong mắt hắn có bi thương, cũng có mong chờ, ngoại trừ hai vị trưởng lão Phượng tộc ra, người khác đều biết hắn đang nói đến ai.

Phượng Nữ nói: "Niệm Băng, chúng ta cùng đi với chàng."

Niệm Băng lắc lắc đầu, nói: "Không, nàng không cần đi theo ta! Sự tình của ta, hãy để cho ta đến giải quyết đi. Phượng tộc vừa mới tiến vào thời kì cách tân, nơi này cần nàng cùng mẹ. Linh nhi, ngươi ở lại chỗ này, tốt chứ?"

Long Linh ngẩn người, hỏi: "Sao cơ?"

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Mấy ngày này nàng chiếu cố ta đã mệt mỏi rồi, nàng ở lại đây bồi tiếp Phượng Nữ đi, để nàng khỏi thấy cô đơn. Linh nhi, đừng buồn! Ta lưu nàng ở chỗ này còn có một ý tứ khác." Vừa nói, hắn từ trong lòng lấy ra một quyển sách dày đưa cho Long Linh, nói: "Đây là ma pháp tâm đắc ta tu luyện mấy năm nay."

Tiếp nhận cuốn sách thật dày kia, Long Linh nhất thời hiểu được ý tứ Niệm Băng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Niệm Băng nói: "Thiên nhãn huyệt của nàng đã mở ra, trước mặt nàng là một cánh cửa rộng mở thông ma pháp đỉnh cấp, thời gian mấy tháng, ta tin tưởng rằng nàng sẽ có biến đổi tăng vọt về chất. Còn nữa khi tu luyện, nàng phải nhìn kỹ phương pháp tu luyện tiên thiên khí cùng tinh thần lực ta ghi lại trong quyển sách này, thực hành hai phương diện này, đối với sự nâng cấp của nàng sẽ có lợi hơn."

Long Linh biết, trong ba tỷ muội, thực lực mình kém cỏi nhất, nhất là sau khi Phượng Nữ cùng Lam Thần đạt tới đệ bát biến của phượng hoàng cửu biến, loại... chênh lệch này trở nên càng rõ ràng thêm, nàng mặc dù không nỡ cùng Niệm Băng tách rời, nhưng nghĩ đến việc Niệm Băng đem ma pháp tu luyện tâm đắc của hắn đưa cho mình, Long Linh đã hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian Niệm Băng rời đi này sẽ tranh thủ cố gắng tu luyện, thu nhỏ khoảng cách chênh lệch giữa mình cùng Phượng Nữ và Lam Thần lại.

Niệm Băng nhìn về phía Lam Thần, nàng cũng đang nhìn hắn: "Chàng sẽ không để cho ta đi? Ta quen thuộc tình huống Băng Thần tháp hơn."

Niệm Băng nói: "Kỳ thật, ta biết nếu không phải vì ta muốn đi cứu cha mẹ, thật ra nàng không muốn đi, bởi vì nàng sợ đối mặt với sư phụ của mình. Nhưng, lần này ta đúng là sẽ mang nàng đi, nên sẵn sàng đối mặt, ta đáp ứng sự tình của nàng nhất định phải làm được. Sáng mai chúng ta xuất phát, nàng cùng Tích Lỗ đại ca theo ta tới Băng Thần tháp, ta nghĩ sự tình rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Phượng Hư trưởng lão! Niệm Băng có một chuyện muốn nhờ..." Nói tới đây, Niệm Băng khom người hướng Phượng Hư hành lễ.

Phượng Hư vội vàng đứng lên, nói: "Đừng khách khí, nếu không phải ngươi, sợ là Phượng tộc chúng ta cũng sẽ không một lần nữa đạt được hy vọng. Trước kia mặc dù ta rất muốn giết ngươi, nhưng bây giờ ta lại mong ngươi ở lại. Như vậy, tộc trưởng chúng ta sẽ không chạy theo ngươi." Nói tới đây, trên mặt lão toát ra vẻ hài hước chưa từng thấy, nhất thời khiến mọi người cười rộ lên. Trong phòng không khí trở nên thoải mái rất nhiều.

Niệm Băng mỉm cười nhìn thoáng qua Phượng Nữ bên cạnh, mặc dù sau khi Phượng Nữ cùng Lam Thần đều ở Phượng hoàng niết bàn đại điển làm tộc trưởng Phượng tộc, nhưng hắn nắm chắc chỉ cần mình muốn, các nàng nhất định sẽ đi cùng mình, nhưng bây giờ Phượng tộc vừa mới đi vào ổn định, hắn tự nhiên không muốn làm như vậy: "Trưởng lão! Ta chỉ là nghĩ, chờ sau khi ta cứu phụ mẫu ra, cho bọn họ ở với Phượng tộc đây một đoạn thời gian, hoàn cảnh phiến rừng rậm này phi thường tốt, hơn nữa, ta còn có một số việc muốn làm, chờ sau khi hết thảy đi vào yên ổn, ta sẽ đón cha mẹ đi, được không?" Hỏa Mộc Lâm là chỗ cư trú của Phượng tộc, chẳng những hẻo lánh, hoàn cảnh u nhã, hơn nữa lại có nhiều cao thủ Phượng tộc nữa, nếu để cho cha mẹ ở chỗ này, Niệm Băng cũng có thể yên tâm. Phượng Hư nói: "đây là việc nhỏ, Phượng tộc chúng ta vừa qua trù tính cải cách tộc quy, chỗ ở là điều đầu tiên muốn cải cách, đúng là không thể ngủ quên trong vòng nguyệt quế, chỉ có cùng bên ngoài trao đổi nhiều, thậm chí thông hôn, mới có thể đem huyết mạch phượng hoàng truyền thừa nhiều hơn.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Vậy làm phiền trưởng lão rồi."

Niệm Băng tận dụng thời gian hiếm có được này ở cùng Phượng Nữ, Long Linh và Lam Thần một đêm, đem những gì đạt được khi tu luyện khiếu huyệt truyền thụ cho ba nàng để Phượng Nữ cùng Long Linh ở lại cố gắng tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, khi đại đa số mọi người trong Phượng tộc còn đang ngủ say, Niệm Băng đã dẫn Lam Thần cùng Tích Lỗ ly khai mảnh đất phượng hoàng tươi đẹp này.

Bay lượn giữa không trung, Niệm Băng một bên kéo Tích Lỗ, một bên đỡ Lam Thần, trải qua sinh tử ly biệt ở phượng hoàng hỏa sơn, tình nghĩa hai người càng thêm thắm thiết, ý chí Lam Thần đã thả lỏng rất nhiều, mặc dù sắp phải đối mặt với sư phó dưỡng dục mình nhiều năm, trong lòng nàng cũng không hề có nhiều tâm tình phức tạp như vậy.

Từ Lãng Mộc đế quốc đến Băng Nguyệt đế quốc, với tốc độ bọn họ phi hành, chỉ một ngày đã tiến vào cảnh nội Băng Nguyệt đế quốc. Mắt thấy đã tối đêm, Tích Lỗ nói: "Niệm Băng, chúng ta đã bay một ngày, có phải nên tìm một chỗ ăn chút gì, đại ca ngươi da bụng sớm đã dính vào lưng rồi."

Niệm Băng ngẩn người, áy náy nói: "Thực xin lỗi đại ca, ta mải nghĩ chuyện đi nên chuyện ăn cũng quên mất luôn. Thần Thần, nàng đã đói bụng rồi, đi, chúng ta đi xuống tìm chút gì đó để ăn." Sau khi ly khai Phượng tộc, tâm hắn sớm bay về phía Băng Thần tháp, tưởng tượng sau khi cách biệt đến hơn mười năm, rốt cục vừa nghĩ đến cảnh cùng cha mẹ gặp mặt, tâm tình Niệm Băng trở nên phấn khích dị thường.

Hình ảnh người cha hiền lành mà lại uy nghiêm, hình ảnh mẫu thân trong mắt toát ra vẻ buồn bã khi mình sắp đi, đều khắc thật sâu ở lòng đáy hắn. Nhiều năm nay, hắn thường nửa đêm nằm mộng, nhớ tới cha mẹ thân yêu của mình. Giờ đây có đủ năng lực đến cứu thoát cha mẹ, hắn làm sao có thể không nóng lòng được chứ?

Ba người nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Tích Lỗ phấn khởi nói: "Huynh đệ, hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Đã nhiều ngày không ăn thức ăn do Niệm Băng chế biến, mặc dù thực phẩm của Phượng tộc cũng không kém, nhưng so kỹ thuật nấu nướng của Niệm Băng còn chênh lệch thật lớn.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Mấy ngày nay quá bận rộn tu luyện, trù nghệ ta có chút lỗi thời rồi. Chúng ta xem thử, có cái gì ăn không?" Không gian chi giới của hắn chứa đựng thức ăn ở thần đại lục đã tiêu hao hết, sau khi trở về đối mặt đủ loại sự tình, thủy chung chưa kịp bổ sung. Hơn nữa, đối với Niệm Băng mà nói, chỉ cần trên người có gia vị, gặp được cái gì có thể ăn, đồng nghĩa có thể biến thành mỹ vị, bởi vậy, hắn đã không mang thực vật gì nữa.

Ba người nhìn lại xung quanh, lúc này mới phát sinh, chỗ mình rơi xuống là một bụi rậm, bởi vì Băng Nguyệt đế quốc thời tiết rét lạnh, chung quanh cũng không có dấu vết động vật, Tích Lỗ vốn thích ăn đồ quay, nướng không khỏi thất vọng, nhíu mày nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi xa một chút, nhìn xem có thể săn một ít động vật trở về?!"

Niệm Băng nhìn bốn phía, đột nhiên nhãn tình hắn sáng lên, nói: "Không cần nữa, đại ca, nơi này có sẵn cái ăn ngon đó." Vừa nói, hắn vừa vạch bụi gai một bên, trong bụi cỏ tìm được vài gốc cây thực vật, dùng sức kéo, từ dưới đất lôi lên một ít củ tròn lộn xộn. Động tác Niệm Băng cũng không dừng lại, trong chốc lát đã nhặt ra một đống củ.

Tích Lỗ tò mò hỏi: "Huynh đệ, đây là cái gì?"

Niệm Băng cười nói: "Thứ này trước kia chúng ta đã nếm qua, chỉ có điều huynh không để ý mà thôi. Củ này gọi là khoai tây, cách làm cũng đơn giản, hơn nữa hương vị cũng được, mấy củ khoai tây này cũng đủ chúng ta ăn một bữa."

Tích Lỗ không biết khoai tây, Lam Thần tất nhiên biết Băng Nguyệt đế quốc vì hoàn cảnh có hạn, loại tiểu mạch thu hoạch rất chậm, cho nên khoai tây trở thành thức ăn chủ yếu của đại đa số gia đình bình dân sử dụng, đối với khoai tây, Lam Thần vẫn không cảm thấy hứng thú, không khỏi khẽ nhíu mày nói: "Niệm Băng, cái này ăn có thể ngon sao?"

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Thần thần, ngươi cũng không nên coi thường mấy củ khoai tây này hả! khoai tây chính là thứ rất tốt, các loại thành phần dinh dưỡng của nó cực kỳ phong phú, đối với thân thể người phi thường hữu ích, sư phụ từng nói với ta, người mỗi ngày chỉ cần ăn chút ít khoai tây, uống một chút sữa là bảo đảm sống tốt, có thể thấy được dinh dưỡng khoai tây này phong phú cỡ nào. Người thường có lẽ nghĩ rằng khoai tây bởi vì có hàm lượng tinh bột cao dễ dàng gây mập, nhưng thật sự không phải, khoai tây mặc dù dinh dưỡng rất nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng, thậm chí còn được dùng như thức ăn giảm béo nữa."

Lam Thần mỉm cười nói: "Chàng nghĩ rằng ta mập lắm sao? Chẳng lẽ ta cần phải giảm béo hả?"

Niệm Băng đưa tay ôm lấy vòng eo không một tí thịt dư của Lam Thần, bật cười nói: "Sao lại có thể như vậy được? Vóc người Thần Thần của chúng ta quá chuẩn rồi. Đến đây đi, mặc dù chỉ có khoai tây, nhưng ta cam đoan cho hai người ăn một món thơm phưng phức."

Niệm Băng tìm kiếm vài khối nham thạch chụm cùng một chỗ, sau đó dùng sợi mây trong bụi gai dệt thành cái lưới gác ở mặt trên, sau khi dùng băng ma pháp hóa nước rửa sạch bùn đất bên ngoài khoai tây, lại đặt từng củ trên cái giá kia. Ngón tay bắn ra, lưới làm bằng sợi mây nhất thời phát sáng một ngọn lửa bốc lên, mang đến cho khí trời rét lạnh này vài phần ấm áp.

Tích Lỗ nói: "Huynh đệ, ngươi nướng khoai tây như vậy, trong chốc lát sợi mây bị đứt thì làm sao?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Huynh yên tâm đi, ta đã rót thổ nguyên tố vào sợi mây, sẽ không dễ dàng đứt như vậy. Hai người biết không, đây là thứ khi còn bé ta thích ăn lắm. Nhớ khi đó, ta cùng cha còn cùng một chỗ, chúng ta sinh sống ở Đô thiên thành, đại khái ta chừng năm sáu tuổi..." Niệm Băng bồi hồi kể về những kỷ niệm quá khứ: "Bởi vì con cháu Dung gia đối xử với phụ tử chúng ta đều không tốt, cho nên ta thường xuyên một mình trốn ra ngoài chơi, có khi một mình, có khi cùng Dung Băng đại ca, chúng ta chạy đến ngoại thành, trên người mang theo chút ít khoai tây, sau đó dùng đá chồng lên nhau thành một cái bếp nhỏ, dùng nhánh cây xiên khoai tây nướng ăn, không cần kỹ xảo gì, cũng không cần thao tác như thế nào, chỉ cần khoai tây chín, da tự nhiên bóc ra, sau đó rải lên một chút muối là có thể ăn. Mỗi lần chạy đến ngoại thành nướng khoai tây ăn, là thời kỳ thơ ấu ta vui sướng nhất. Mặc dù đó không tính là mỹ vị gì, nhưng món ăn đó đối với ta thực sự thơm phưng phức, mỗi khi tới thời gian này, ta luôn nhớ tới mẹ. Ta thật sự rất nhớ mẹ."

Lam Thần từ phía sau đưa tay dịu dàng ôm lấy lưng Niệm Băng, nói: "Rất nhanh thôi chàng có thể gặp được mà, sư phụ mặc dù đưa Băng Linh sư tỷ phong ấn, nhưng chưa bao giờ thương tổn đến nàng, còn thường xuyên thăm nàng, ta biết thật ra sư phụ cho tới bây giờ chưa từng muốn giết sư tỷ."

Niệm Băng vỗ vỗ tay Lam Thần, nói: "Yên tâm, ta không sao đâu. Sau khi cha ta cũng bị sư phó của nàng bắt đi, ngày ly khai Băng Thần tháp, ta đã học được tính kiên cường, nếu không, đã không có ta hôm nay. Nào đến đây, chờ ăn khoai tây nướng a."

Khoai tây tự nhiên không phải là mỹ vị gì, nhưng bỗng nhiên, ba người ăn bữa cơm này hương vị lại ngon ngọt vô cùng, bình thường Lam Thần vốn ăn rất ít, hôm nay phá lệ ăn nhiều hơn, khoai tây này chỉ rắc một ít muối, tựa hồ mang đến cho nàng dấu ấn tuổi thơ của Niệm Băng.

Đối với thực lực cường đại của bọn họ mà nói, ngủ cũng không phải vấn đề gì, sau khi ba người ăn cơm xong. Không phi hành nữa, họ xác định phương hướng rồi quyết định đi bộ về hướng Băng Thần tháp.

Cảm thụ không khí rét buốt, sắc mặt Lam Thần trở nên hồng nhuận, dù sao gần hai mươi năm sống tại đây trên mảnh đất rét lạnh, hoàn cảnh nơi này nàng đều thích ứng. Lúc này, thời gian cuộc chiến giữa Niệm Băng và Băng Tuyết nữ thần tế tự chỉ còn có chín ngày.

Ba ngày sau, Niệm Băng ba người đã đi tới thị thành cách Băng Thần tháp gần nhất là Nguyệt Thành, thủ đô Băng Nguyệt đế quốc. Niệm Băng không định vào hoàng cung Băng Nguyệt đế quốc, không gặp thủ hạ huyết sư giáo của mình nên sau khi tới Băng Nguyệt thành bèn tìm một khách sạn bình thường trú lại. Trước khi sắp phải đại chiến, hắn một lần nữa bước vào tĩnh tu.

Băng Thần tháp.

Băng Tuyết nữ thần tế tự lẳng lặng đứng ở tháp đỉnh trong phòng mình, xuyên qua cửa sổ hình tam giác nhìn bầu trời bên ngoài mênh mông. Tâm bà tĩnh lặng, sắc mặt không lạnh như băng giống như trước đây, nhìn phía chân trời xa xa kia, than nhẹ một tiếng: "Cái gì tới sẽ phải tới. Ta đợi ngày này đã rất lâu rồi, Băng Linh, ngươi cũng đã chờ đợi rất lâu."

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi!" Băng Tuyết nữ thần tế tự trên mặt một lần nữa bao phủ thêm một tầng sương lạnh thản nhiên.

Cửa mở. Một nữ tử mặc băng tuyết tế tự bào đi đến, cung kính nói: "Tế tự đại nhân, ngài có gì phân phó?"

Băng Tuyết nữ thần tế tự trên tay quang mang chợt lóe, một quyển trục xuất hiện tại bàn tay bà: "Quyển trục này tạm thời giao cho ngươi giữ. Nếu ngày mai đánh trận, ta có chết đi, vậy ngươi hãy mở quyển trục này, trước mặt tất cả đệ tử Băng Thần tháp, tuyên bố quyết định của ta."

"Tế tự đại nhân, ngài ..." Băng tuyết tế tự sắc mặt có chút thay đổi. Bà nhìn qua mặc dù chỉ có hơn bốn mươi tuổi, nhưng thực tế đã quá bảy mươi, xem như là một đại đệ tử già nhất trong Băng Thần tháp.

Băng Tuyết nữ thần tế tự phe phẩy tay, nói: "Không cần nói gì. Ta chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi, hãy y lời ta mà làm. Nhớ kỹ mệnh lệnh của ta, trận chiến ngày mai, không đệ tử Băng Thần tháp nào được tham dự, nếu không, lấy tháp quy luận xử. Hiểu chưa?"

Băng tuyết tế tự còn muốn nói gì, nhưng nhìn Băng Tuyết nữ thần tế tự kia trên mặt lạnh lẽo, cũng vô pháp mở miệng.

Sắc mặt Băng Tuyết nữ thần tế tự trở nên nhu hòa một chút: "Yên tâm đi, đây có lẽ là lần trở về tốt nhất của ta. Từ hai mươi năm trước, có lẽ ta đã không nên tồn tại trên thế giới rồi. BăngThanh! Cám ơn ngươi mấy năm nay đã giúp đỡ ta, được rồi, ngươi đi xuống đi."

Băng Thanh yên lặng lui ra khỏi phòng, sau khi bà đóng cửa, không nhịn được thầm hít một hơi, tự nhủ: "Tế tự đại nhân, ngài cớ sao phải khổ như vậy? Có lẽ, chỉ có ta biết nỗi khổ trong lòng ngài a!"

Suốt trăm ngày Niệm Băng cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự ước định, Băng Thần tháp trở nên dị thường yên tĩnh, lúc này tất cả đệ tử Băng Thần tháp đều ngồi yên lặng ở trong tháp tĩnh tu, tâm bọn họ đều rất trầm trọng. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người dám đến Băng Thần tháp khiêu chiến tôn nghiêm Băng Tuyết nữ thần tế tự, nhưng bọn họ lại bị nghiêm lệnh không được tham dự, bọn họ chỉ có thể chờ đợi, bọn họ đều tin tưởng, là người tiếp cận cảnh giới "thần", Băng Tuyết nữ thần tế tự là bất khả chiến bại.

Lẳng lặng đi bộ đến mảnh đất vừa xa lạ vừa quen thuộc này, nhìn cách đó không xa tháp cao lồng lộng như tòa thành, Niệm Băng ngừng cước bộ, chốc lát sau, mọi ký ức tràn về, đây là mảnh đấy kinh khủng nhất đã làm cho hắn nhiều lần giật mình bừng tỉnh từ ác mộng. Rốt cục đã tới, hết thảy, đều phải chấm dứt trong ngày hôm nay. Hết thảy, có lẽ cũng từ hôm nay bắt đầu.

Băng Thần tháp, như một tòa tiểu thành thị, xung quanh tháp, có vách tường bao phủ cao năm trượng, ngoài vách tường, là một con sông hộ thành rộng hai mươi trượng, sông này hàng năm chỉ có hai tháng nước sông lưu động. Băng Thần tháp đối với người không thuộc về nơi này đều vô cùng thần bí, đối với Niệm Băng hắn cũng rất thần bí. Niệm Băng bây giờ còn nhớ rõ ràng, lần trước khi cùng cha tới đây, hỏa hệ ma pháp cường lực của cha bị đại phiến băng tuyết kia cắn nuốt, mà mẫu thân và cha đến cuối cùng trước một khắc mình thoát đi, bọn họ đã không có đụng tới vạt áo của nhau.

"Cha, mẹ! Niệm Băng đã tới." Từ đáy lòng Niệm Băng kêu lên, con mắt hắn có chút mông lung. Mười năm rồi, mười năm mình nỗ lực bao nhiêu để ngày hôm nay có thể đường đường chính chính đến khiêu chiến, mười năm, hơn ba ngàn ngày đêm nhớ thương mẹ cha...

Quang mang màu lam, từ nơi cao nhất ngoài Băng Thần tháp phát sáng, những bông tuyết như lông ngỗng quẩn quanh tháp nhọn xoay tròn, thời tiết hôm nay rất tốt để đối chiến.

Trời xanh ngàn dặm không mây, đột nhiên bông tuyết xuất hiện có chút đột ngột, nhưng cùng không gian rét lạnh xung quanh rất là kết hợp. Những bông tuyết tụ họp vòng quanh, từ từ rơi xuống mặt đất. Niệm Băng tâm tình xao động một hồi rồi trở nên tĩnh lặng, mái tóc vàng phiêu tán ở sau lưng, hai tròng mắt màu lam giống như tinh tú lóe sáng, cước bộ kiên định, hắn ngửa mặt bước lên.

"Ngươi đã đến rồi!" Băng Tuyết nữ thần tế tự nhẹ nhàng hạ xuống đất, trên thân tản mát ra vài phần khí chất bất phàm.

Niệm Băng gật đầu, nói: "Ứớc hẹn Tế tự đại nhân, ta sao có thể không đến chứ?!"

"Một mình ngươi sao?" Băng Tuyết nữ thần tế tự thản nhiên hỏi.

Niệm Băng nói: "Chuyện chúng ta, tự nhiên do chính chúng ta giải quyết. Nếu ta thắng, xin mời buông tha cha mẹ ta."

Băng Tuyết nữ thần tế tự lãnh đạm nói: "Chờ ngươi thắng rồi hãy nói đi!"

Khí tức lạnh như băng quay quanh Băng Tuyết nữ thần tế tự bốc lên, không khí xung quanh từ từ xuất hiện một tầng sương mù, mọi thứ đều trở nên có chút mông lung, cho dù là ánh mặt trời cũng vô pháp khiến phiến băng vụ này tiêu tán. Quang mang màu vàng từ ngực, tiểu phúc cùng với tay phải Băng Tuyết nữ thần tế tự bắn ra, khí tức khổng lồ không ngừng tăng lên, một tầng quang hoa màu trắng sữa dần dần bao phủ trên thân thể của nàng, ánh mắt của nàng rất lạnh, thủy chung không có ly khai thân thể Niệm Băng.

Niệm Băng hờ hững cười, nói: "Xem ra ta phán đoán rất chính xác. Tây kinh huyệt trung kỳ tại sao không có phương giáp huyệt chứ? Tế tự đại nhân một mực che dấu thực lực, mở ra bốn khiếu huyệt kể cả hoàng cực huyệt, khi đến thần đại lục, ngài đã tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ a." Mặc dù ngoài miệng nói, hắn cũng không có nhàn rỗi. Thất thải quang mang nhu hòa quanh thân thể chậm rãi xoay tròn, hai mắt khó lường khép mở trong đó điện quang lóe ra, vốn bình thật nhất thời biến thành đao phong lợi hại.

Mặt đối mặt. Tới cảnh giới như bọn họ, chú ngữ không hề trọng yếu, bọn họ tùy thời đều có thể dựa vào khiếu huyệt hướng đối phương phát ra ma pháp công kích trong nháy mắt.

Băng Tuyết nữ thần tế tự tựa như một khối băng cứng vĩnh viến không tan, mà Niệm Băng tựa như một thanh đao ra khỏi vỏ, trong thời gian một bữa ăn, hai người cũng không có động tác gì, cứ như vậy mặt đối mặt, thiên nhãn huyệt của Niệm Băng mở rộng, tìm kiếm sơ hở của Băng Tuyết nữ thần tế tự, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, trên người Băng Tuyết nữ thần tế tự tản mát ra quang mang màu vàng cộng thêm bạch quang nhu hòa của phương giáp huyệt, phòng ngự thân thể không có chút sơ hở.

Niệm Băng đang tìm sơ hở của Băng Tuyết nữ thần tế tự, tương tự Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng đang tìm kiếm sơ hở của hắn, loại ma pháp cấp bậc cao thủ giống như Niệm Băng này, không phải chỉ dựa vào áp lực là có thể đưa đối phương hủy diệt. Niệm Băng tại ánh sáng bảy màu nhu hòa đồng dạng không có lộ ra chút nào sơ hở, hai người cứ như vậy đối mặt với nhau, đều tự cô đọng tiên thiên khí cần thiết. Rất nhanh, Băng Tuyết nữ thần tế tự phát hiện, tiên thiên khí quanh thân thể Niệm Băng so với mình ngưng kết sung mãn hơn nhiều. Mặc dù tây kinh huyệt hai người đều là trung kỳ, nhưng Niệm Băng dựa vào thiên nhãn huyệt mang đến tinh thần lực cường đại, càng dễ dàng khống chế tiên thiên khí chung quanh, hắn đã phát hiện, chính mình có thể làm yếu đi một loại thuộc tính thiên nhãn lĩnh vực, khi đối mặt băng ma pháp của Băng Tuyết nữ thần tế tự, nhưng mất đi năng lực làm suy yếu nếu Băng Tuyết nữ thần tế tự lấy hoàng cực huyệt làm trụ cột thu gom băng nguyên tố.

Rốt cục, vẫn là Băng Tuyết nữ thần tế tự động thủ trước, bởi vì bà đột nhiên cảm giác được một chút không ổn, mặc dù không nói được tại sao, nhưng bà cũng hiểu được Niệm Băng tựa hồ cố ý giằng co. Huống chi tiên thiên khí tụ tập chung quanh thân thể Niệm Băng càng dư thừa, đối với mình càng bất lợi, cho nên, bà lựa chọn đầu tiên là tấn công.

Đám mây băng lớn trong nháy mắt bao phủ cả chiến trường, đã đưa tầm mắt hai người tách ra, trong phút chốc Băng Tuyết nữ thần tế tự bắt đầu công kích. Thiên nhãn huyệt của Niệm Băng phát hiện rõ ràng một cỗ bén nhọn lạnh buốt như băng thật lớn đâm tới. Hắn không do dự, trong nháy mắt thân thể lướt ngang, đồng thời thiên nhãn lĩnh vực mở rộng ra, băng vụ tạo ra chung quanh, tả thủ hư trảo tung về phía trước, hữu thủ hỏa thần lặng yên đón nhận công kích của Băng Tuyết nữ thần tế tự.

Băng cùng hỏa gặp nhau sẽ phát sinh cái gì, sợ rằng bất kỳ ai cũng đều biết, hai loại năng lượng hoàn toàn trái ngược lẫn nhau tương khắc, thực lực ai càng mạnh, càng có thể chiếm thượng phong tuyệt đối. Niệm Băng phát ra hữu thủ hỏa thần, không phải hữu thủ hỏa thần đơn thuần bởi vì hữu thủ thật lớn này là màu tím.

Diện bao phủ của đám mâu băng đột nhiên xuất hiện một xoáy nước thật lớn, ngay sau đó, giữa Niệm Băng và Băng Tuyết nữ thần tế tự lộ ra một mảnh đất trống. Hỏa thần hữu thủ biến mất, mà công kích của Băng Tuyết nữ thần cũng biến mất. Cuộc chiến đã thực sự bắt đầu, tựa không có lý do dừng lại.

Thân thể Băng Tuyết nữ thần tế tự nhoáng lên, trong phút chốc lấy một hóa chín, chín thân ảnh hoàn toàn giống nhau trước mặt Niệm Băng xếp thành hình vòng cung, băng ảnh thuật, dựa vào băng nguyên tố trong không khí ngưng kết thành bột băng tiến hành chiết xạ, huyễn hóa ra tám thân giả. Năng lực băng ảnh thuật cao thấp sẽ xem độ chân thật của biến ảo ảnh, Băng Tuyết nữ thần tế tự huyễn hóa ra tám thân ảnh, cùng bản thể hoàn toàn giống nhau, căn bản nhìn không ra sơ hở. Ngay sau đó, chín đạo băng nhận thật lớn phá không nhằm Niệm Băng lao tới.

Băng nhận màu lam sẫm, tựa như hỏa diễm màu tím, đại biểu cho khía cạnh của băng, Niệm Băng cũng không biết được chín đạo băng nhận này có tám là giả, bảy cây thần đao đồng thời xuất hiện đã lâu, ngay sau đó, ánh đao tại không trung hợp lại, thất thải quang mang trôi nổi phát ra, bảy đạo quang mang trước mặt Niệm Băng hợp thành một hàng rào vững chắc.

"Ầm!..." Một tiếng nổ vang lên, thân thể hai người đồng thời nhoáng lên lui về phía sau ba bước. Băng Tuyết nữ thần tế tự có phương giáp huyệt phòng ngự, Niệm Băng có thiên nhãn lĩnh vực, sau cú va chạm, hai người chẳng có ai chiếm được tiện nghi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx