Từ xa, bốn đạo thân ảnh như thiểm điện hướng chỗ bọn họ tiến đến, Băng Tuyết nữ thần tế tự toàn thân run rẩy, bà không tưởng được mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh này.
Khác với Băng Tuyết nữ thần tế tự, khi Niệm Băng nghe được âm thanh tự nhiên kích động kia, thân thể hắn run rẩy kịch liệt đứng lên, sau một khắc hắn đã cùng thân thể Áo Tư Tạp thoát ly, năng lượng toàn thân hoàn toàn ngưng kết một chỗ, dưới thúc động của gió, dùng tốc độ nhanh nhất hướng bốn đạo thân ảnh kia nghênh đón.
Mười năm rồi, mặc dù thực đã đủ mười năm, nhưng thanh âm kia vẫn quen thuộc thân thiết như thế, thân thể Niệm Băng mỗi một giọt máu lúc này đều sôi trào, hắn chờ đợi thời khắc này lâu lắm... lâu lắm rồi.
Khi khoảng cách bốn đạo thân ảnh còn vài trượng, Niệm Băng nhào xuống đất quỳ phục xuống.
Bốn người cơ hồ cũng vừa đi tới, bên trái là Băng Vân một thân lam sắc ma pháp bào, sau khi vương tộc chi vũ giác tỉnh, nàng không cần dùng ma pháp bay để phi hành nữa, cặp cánh màu lam thật lớn kia khiến nàng có thể tùy ý bay lượn trên không. Bên phải là ải nhân chiến sĩ Tích Lỗ một thân khôi giáp màu đen, hắc sắc khí lưu nhàn nhạt xoay vòng quanh thân thể hắn, khí tức mặc dù thu liễm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ ở bên trong. Hai người ở giữa, đều mặc áo vải thô, nhưng cho dù là áo vải cũng không cách nào che giấu được sự thanh nhã của bọn họ. Người bên trái, thân hình cao lớn, tóc dài bù xù trên bờ vai rộng dày, khuôn mặt anh tuấn cương nghị giống như dùng dao khắc, dưới chân lại còn một đoàn hỏa diễm đang bốc cháy, thúc đẩy thân hình ông đi tới. Khuôn mặt Niệm Băng và ông chừng bảy phần giống nhau, chỉ là người này nhìn qua lại khắc khổ hơn nhiều. Tang thương năm tháng để lại một ít dấu vết trên mặt ông, mặc dù ông so với Niệm Băng thiếu một ít anh khí trên người, nhưng lại chín chắn hơn. Bên cạnh ông là một nữ tử, tóc lam dài thả xuống bên hông, hình dáng nhìn qua chỉ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trong ánh mắt màu lam sâu thẳm tràn ngập vẻ kích động, nước mắt theo khuôn mặt của nàng không ngừng rơi xuống, bởi vì quá xúc động thân thể của nàng có chút run rẩy.
"Cha! Mẹ!" Thanh âm nghẹn ngào của Niệm Băng phá vỡ không khí yên tĩnh, tất cả đều như ngưng đọng. Lam Thần cùng Tích Lỗ đứng ở một bên, mắt nhìn Niệm Băng cùng cha mẹ, Dung Thiên và Băng Linh, ba người một nhà mười năm ly biệt rốt cục lại được đoàn tụ trước Băng Thần tháp.
Trước khi Niệm Băng cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự khai chiến, vì sợ Băng Tuyết nữ thần tế tự bội ước khi cuộc chiến kết thúc, đã bảo Lam Thần cùng Tích Lỗ lặng lẽ theo đường khác vào bên trong Băng Thần tháp. Băng Thần tháp mặc dù nghiêm mật, nhưng Lam Thần đối các loại bố trí ngăn cản của tháp lại quen thuộc, dưới trợ giúp ám ma thử, bọn họ thông qua địa đạo tiến vào. Lam Thần tìm được chỗ phong ấn Dung Thiên cùng Băng Linh, dùng thực lực của hai người, từ bên ngoài mạnh mẽ phá bỏ phong ấn, cứu cha mẹ Niệm Băng ra.
Rất may, Niệm Băng cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự sắp sửa thí mạng với nhau thì họ kịp tới hiện trường.
Băng Linh mỗi bước di chuyển về phía trước đều rất khó khăn, mắt nhìn thấy Niệm Băng rơi lệ đầy mặt, lòng nàng tại run rẩy kịch liệt, Niệm Băng đầu gối quỳ xuống đất mà lết về phía trước, nhìn thấy mẫu thân mình từ xa: "Mẹ ơi! Con là Niệm Băng, là Niệm Băng đây!"
Băng Linh kìm nén xúc động trong lòng, bi thiết kêu lên một tiếng: "Hài tử!" rồi ôm lấy Niệm Băng vào trong lòng mình. Mẫu tử hai người ngẹn ngào nức nở, mười năm ly biệt, bao nhiêu tình cảm đè nén trong tim phút chốc bộc phát, trong lòng họ run rẩy, thâm tình nồng đậm trào dâng trong cơ thể họ. Niệm Băng rốt cục đã gặp lại cha mẹ của mình, tâm nguyện bao năm đã được đền bù, bi thương trong lòng tích tụ cùng với áp lực tình cảm nhiều năm lúc này trong khoảng khắc bùng lên.
Dung Thiên tiến đến, bờ môi của ông run rẩy, không khống chế được hai hàng nước mắt ngập tràn vui sướng, ông mở cánh tay rộng lớn hữu lực, đem thê tử yêu dấu của mình cùng hài tử ôm vào trong ngực. Đoàn tụ, gia đình họ ba người rốt cục đã đoàn tụ rồi.
Băng Tuyết nữ thần tế tự lúc này bên bờ mương đất mới hạ xuống, nhìn thấy Băng Linh một nhà đoàn tụ, trong mắt bà không ngừng lóe ra quang mang phức tạp, bà đứng bất động ở nơi đó, trên người quang mang đã dần dần ảm đạm. Tích Lỗ vẫn nhìn chăm chú Băng Tuyết nữ thần tế tự, trong tay diệt thần phủ lóe ra từng đạo thiểm điện màu đen, chỉ cần Băng Tuyết nữ thần tế tự có ý động thủ đối với gia đình Niệm Băng, hắn sẽ không chút do dự phát động công kích cực mạnh của mình.
Ánh mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự dừng ở trên người Lam Thần, nhìn thấy cánh phượng màu lam sau lưng nàng, toát ra một tia kinh ngạc, sau kinh ngạc, ánh mắt của bà trở nên nhu hòa rất nhiều: "Là ngươi thả bọn họ ra?"
Lam Thần thu liễm hai cánh, bộp một tiếng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, nói: "Sư phụ! Là con. Niệm Băng bọn họ khổ đủ rồi, sư phụ, thực xin lỗi, con cãi lại ý nguyện của người, nhưng con không hối hận."
Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng không trách cứ Lam Thần, than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi trưởng thành rồi. Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất. Ngươi đứng lên đi, ta không phải sư phụ của ngươi."
Lam Thần chấn động toàn thân, thất thanh nói: "Sư phụ, người..."
Băng Tuyết nữ thần tế tự nhẹ nhàng nói: "Ta không có nói đùa, ta vốn không phải sư phụ của ngươi. Có lẽ, đây mới là kết cục tốt nhất. Bây giờ bọn họ cũng có năng lực bảo vệ chính mình rồi, lại có hài tử xuất sắc như thế, bất luận sau này phát sinh chuyện gì, ta nghĩ, một nhà bọn họ đều có thể đối mặt rất tốt. Kết thúc rồi, hết thảy đều nên kết thúc."
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy bốn người Lam Thần xuất hiện các đệ tử Băng Thần tháp vừa lui về lại lén lút xông tới, bao vây mặt sau mọi người, chỉ cần Băng Tuyết nữ thần tế tự ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức sẽ động thủ không chút do dự.
"Hài tử, con đã trưởng thành rồi!" Băng Linh đỡ Niệm Băng đang quỳ trên mặt đất lên, nhìn thấy thân hình hắn so với Dung Thiên cao hơn vài phân, lại thấy máu đen trên mặt hắn, Băng Linh trong mắt tràn đầy thân tình: "Hài tử, hài tử của mình thực đã trưởng thành người, đã trở nên anh tuấn giống cha hắn, nhưng lại có được thực lực cường đại như thế, thế là đủ rồi, còn có cái gì làm cho mình mãn nguyện hơn chứ?"
Niệm Băng xoa xoa nước mắt trên mặt, nhìn mẫu thân tựa hồ cũng không vì trải qua năm tháng mà thay đổi nhiều lắm, trái tim hắn run rẩy không ngừng. "Mẹ! Mẹ!"
Đã bao nhiêu năm, hắn rất muốn gọi mẫu thân mình như vậy. Bây giờ mẫu thân đứng ở trước mặt mình, hắn cảm giác hết thảy đang như trong mơ, tâm tình hắn không thể dùng hai chữ hưng phấn để hình dung.
"Đúng vậy! Con của chúng ta đã trưởng thành, nó chính thức đã là một nam tử hán!" Dung Thiên lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn hài tử mình. Mặc dù trận chiến lúc trước còn chưa chấm dứt, nhưng con mương lớn trước mắt kia thực đã chứng tỏ hết thảy. Mười năm! Sau mười năm, hài tử của mình dùng thực lực đến nơi đây cứu vợ chồng mình. Nó đã trưởng thành, thế gian ma luyện khiến cho nó biến thành cường giả đại lục, so với việc có được một đứa con trai như vậy còn cái gì có thể càng làm cho ông kiêu hãnh hơn?!
"Băng Thanh, ngươi tới đây!" Băng Tuyết nữ thần tế tự đột nhiên cao giọng khiến ba người nhà họ bừng tỉnh, bọn họ không khỏi đồng thời hướng chủ nhân Băng Thần tháp chí cao vô thượng kia tiến tới.
Băng Thanh từ trong chúng đệ tử Băng Thần tháp đi ra, dưới tác dụng bạo phong tuyết dùng tốc độ nhanh nhất đi tới, quỳ xuống trước mặt Băng Tuyết nữ thần tế tự.
Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh nhạt nói: "Không nghĩ rằng kết quả cuối cùng lại như thế này, hết thảy đều không giống như ta tưởng tượng. Băng Thanh, đưa cái quyển trục kia cho ta, xem ra nội dung trong quyển trục phải do chính ta tuyên bố rồi."
Lúc này, trước mặt Băng Thần tháp trở nên yên tĩnh, quyển trục do Băng Thanh đưa lên, Băng Tuyết nữ thần tế tự trong tay kim quang chợt lóe, quyển trục chớp mắt đã biến thành bột phấn tung bay tứ tán. Ánh mắt bà bình tĩnh nhìn về phía gia đình Băng Linh, trên mặt toát ra một tia buồn bã: "Vì sao muốn ngăn cản, chẳng lẽ ta ngay cả quyền lựa chọn vận mệnh của mình cũng không có sao? Ta thực đã sống cho người khác nửa đời rồi, lựa chọn cuối cùng của ta, tại sao ngươi còn muốn phá hư?"
Băng Linh nhìn thấy Băng Tuyết nữ thần tế tự, vốn bởi kích động vì nhìn thấy Niệm Băng dần dần bình phục, thở dài một tiếng, có chút chua xót nói: "Sư tỷ, cớ chi ngươi phải khổ như vậy? Cuộc sống của con người cũng không chỉ là thống khổ! Vì mình, ngươi càng nên sống tốt hơn một chút, hãy vì mình mà sống, vì chính mình mà bảo trọng thân thể!"
Đứng ở bên cạnh, Niệm Băng không khỏi ngẩn người: "Tại sao mẫu thân mình lại kêu Băng Tuyết nữ thần tế tự là sư tỷ chứ? Khi mẫu thân mới vừa xuất hiện dường như cũng kêu một tiếng, nhưng khi ấy mình nghĩ là nghe lầm." Nhưng lúc này mẫu thân hắn lại dùng hành động chứng minh, hắn không thể nghe lầm: "Băng Tuyết nữ thần tế tự không phải sư phụ của bà sao? Bối phận này rối loạn thế nào?"
Trong mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự lộ vẻ trầm ngâm: "Vì mình mà sống? Ta còn có thể vì chính mình mà sống sao? Ngươi nói thực thoải mái nhỉ! Chẳng lẽ ta còn có thể trùng lai một lần nữa sao? Ban đầu ta vì cừu hận của cha mà sống, sau đó ta lại vì sư phụ mà sống. Ta bây giờ, đã không còn sức để tiếp tục sứ mạng sư phụ giao lại nữa, có lẽ ta thật sự có quyền lựa chọn kết cục chính mình. Nhưng, ta còn có thể sao?"
Băng Linh có chút kích động nói: "Có thể, đương nhiên có thể! Sư tỷ, chỉ cần ngươi đồng ý cố gắng, ta tin tưởng rằng, ngươi sẽ tìm lại chính mình, cũng sẽ tìm được mọi thứ ngươi mong ước. Hết thảy đều không có chấm dứt, vĩnh viễn không có chấm dứt. Vì cuộc sống của ngươi, ngươi hãy nên đi tìm! Sư tỷ, trong lòng ngươi nặng nề quá, giờ là lúc nên thay đổi, nên quên hết thảy mọi thứ trước kia một lần nữa đi. Ta muốn nhìn thấy ngươi giống như khi chúng ta còn trẻ vậy, nụ cười phát ra từ nội tâm, ta muốn nhìn thấy hảo tỷ tỷ trước kia... Ngươi không cần giày vò mình nữa, ngươi đã quá khổ rồi, nghe lời ta có được không? Mọi thứ cũng không cần gì nữa, hết thảy đều đã trở thành lịch sử, ánh mắt chúng ta phải nhìn về phía trước, vĩnh viễn hướng về phía trước!"
Băng Tuyết nữ thần tế tự hít sâu một hơi, bộ ngực đầy đặn phập phồng, tại đây trong nháy mắt, bà phảng phất buông bỏ hết, thở dài một hơi: "Đúng vậy! Có lẽ ta thật sự nên hướng về phía trước. Chỉ có vứt bỏ hết thảy cố chấp, ta mới có thể đi làm việc chính mình muốn làm. Băng Thanh và tất cả đệ tử Băng Thần tháp nghe lệnh!"
Lam Thần vẫn quỳ như trước, Băng Linh đã quỳ xuống, các nàng cho tới bây giờ đều không quên mình là đệ tử Băng Thần tháp, tất cả đệ tử khác cũng đều quỳ rạp xuống đất. Vẫn đứng thẳng chỉ có phụ tử Niệm Băng, Băng Tuyết nữ thần tế tự cùng Tích Lỗ bốn người mà thôi.
Băng Tuyết nữ thần tế tự thanh âm trở nên phi thường bình tĩnh, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ta thoát ly Băng Thần tháp, từ nay về sau, cùng Băng Thần tháp không có quan hệ nữa."
Lời này vừa nói ra, nhất thời gợi lên tiếng náo động, tất cả ánh mắt đệ tử Băng Thần tháp đều tập trung trên người Băng Tuyết nữ thần tế tự, ánh mắt bọn họ tràn ngập kinh ngạc, chỉ có khóe miệng Băng Linh toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Niệm Băng giật mình nhìn Băng Tuyết nữ thần tế tự, hắn cũng không rõ mọi sự sao lại thế này.
Trong mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự uy linh bắn ra bốn phía, tích uy nhiều năm khiến cho các đệ tử phải cúi đầu, ai cũng không dám nói lời nghi hoặc, Băng Tuyết nữ thần tế tự nhẹ nhàng nói: "Sau khi ta rời đi, chức danh Băng Thần tháp Băng Tuyết nữ thần tế tự do Băng Linh kế thừa. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đều phải tuân thủ mệnh lệnh của nàng. Làm tháp chủ bổn tháp, nàng có quyền thay đổi tháp quy, các ngươi không cần hoài nghi thực lực của nàng, Băng Thần tháp chúng ta cũng không phải chỉ có ta là một thần hàng sư, thực lực của Băng Linh đích xác cũng không dưới ta, Băng Thần tháp vĩnh viễn là Băng Thần tháp trước kia. Ta phải đi rồi, có lẽ mọi thứ thật sự cũng biến thành hư ảo. Thần Thần, nhớ kỹ từ nay về sau nếu chúng ta có... cơ hội gặp mặt nữa, ngươi gọi ta một tiếng Thanh sư tỷ đi!"
Nói xong mọi chuyện, Băng Tuyết nữ thần tế tự có vẻ thoải mái rất nhiều, mặc dù trên mặt giống như trước không có sắc cười, nhưng ánh mắt của bà thực đã trở nên vô cùng bình thản, nhìn phía chân trời xa xôi, bà tựa hồ đang suy tư điều gì đó.
Các đệ tử Băng Thần tháp vẫn đang quỳ, biến cố đột ngột quá quả thật làm bọn họ rất khó tiếp nhận, đệ tử đồng lứa cao tuổi Băng Thần tháp đương nhiên cũng biết sự tồn tại của Băng Linh, bọn họ tuyệt đối không ngờ, Băng Tuyết nữ thần tế tự lại đột nhiên đem vị trí tháp chủ truyền cho nàng, trong lòng mỗi người đều nghi hoặc, nhưng bọn họ quả thật cũng không dám chống lại ý nguyện của Băng Tuyết nữ thần tế tự.
"Các ngươi đều nghe rõ lời ta nói chứ?" Thanh âm có chút xa cách từ miệng Băng Tuyết nữ thần tế tự thốt ra.
Băng Thanh là người thứ nhất đáp lại nói: "Vâng, tế tự đại nhân! Bất luận ngài quyết định như thế nào, ngài vĩnh viễn là Tế tự đại nhân của chúng ta!" Nói xong, bà cung kính hướng Băng Tuyết nữ thần tế tự dập đầu ba cái.
Trong những người ở đây, ngoại trừ Băng Linh ra, chỉ có bà rõ nhất, Băng Tuyết nữ thần tế tự vì Băng Thần tháp hy sinh lớn thế nào. Bởi lúc này, bà tuyệt đối sẽ không ngăn cản Băng Tuyết nữ thần tế tự rời đi, bởi vì bà biết, chỉ có chính thức ly khai nơi này, Băng Tuyết nữ thần tế tự mới có thể có cuộc sống khoái hoạt.
Tất cả đệ tử Băng Thần tháp cũng làm động tác giống như Băng Thanh.
Ánh mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự dừng ở trên người Băng Linh, Băng Linh đứng lên, đi một bước đến trước mặt bà, mỉm cười nói: "Sư tỷ, ngươi rốt cục nghĩ thông suốt rồi. Hãy đi đi, làm điều mình muốn làm đi! Ta nghĩ tỷ muội chúng ta nhất định còn có thể tái kiến, nhưng ta hy vọng có thể gặp lại một người hoàn toàn không giống ngươi bây giờ. Chuyện Băng Thần tháp ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ cố hết sức, đây là lúc ta cũng nên tiếp nhận trách nhiệm này rồi."
Băng Tuyết nữ thần tế tự mỉm cười kéo tay Băng Linh, nói: "Ta thay mặt sư phụ, tha thứ cho ngươi!"
Băng Linh toàn thân run lên: "Sư tỷ ...!"
Băng Tuyết nữ thần tế tự mỉm cười nói: "Ngươi biết không? Thật ra, cho đến ngày sư phụ chết, người đều không có trách ngươi. Người thật sự rất yêu thương ngươi. Ở trong lòng người, vị trí của ngươi thủy chung so với ta muốn nặng hơn. Mặc dù ta chiếm được mọi thứ vốn nên thuộc về ngươi, nhưng chúng ta không sung sướng được lâu, bây giờ thật nên thay đổi hết thảy. Sau khi ta đi, mọi thứ của Băng Thần tháp ngươi đều có thể thay đổi, không cần lo lắng cái gì, sư phụ dưới suối vàng có biết, cũng sẽ ủng hộ ngươi. Bi kịch từng phát sinh trên người chúng ta, không nên lại xuất hiện trên người các đệ tử, ta nghĩ ngươi nhất định hiểu ý tứ của ta."
Băng Linh gật gật đầu, nói: "Sư tỷ, ngươi quyết định khi nào thì đi?"
Băng Tuyết nữ thần tế tự nói: "Không cần phải chọn lựa ngày nào, ngay bây giờ ta sẽ đi, ta đã không phải người Băng Thần tháp, ngươi mới là tân Băng Tuyết nữ thần tế tự, ta nghĩ, Băng Thần tháp chúng ta ở trong tay ngươi, nhất định lại càng thêm phát dương quang đại, không phải sao?"
Buông tay, phong tuyết nhàn nhạt dưới chân Băng Tuyết nữ thần tế tự ngưng tụ, thân thể mềm mại động lòng người của bà chậm rãi rời mặt đất, bao phủ trong quang mang màu lam nhàn nhạt, hướng bầu trời bay lên, bà muốn ly khai địa phương cơ hồ đã sống cả đời này.
"Xin chờ một chút!" Niệm Băng vội vàng hô, vừa nói hắn một bước dài đã đi tới bên cạnh mẫu thân.
Băng Tuyết nữ thần tế tự bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Trận chiến hôm nay, cho dù ta tiếp tục đánh nữa, cuối cùng thắng lợi cũng chỉ là ngươi, chỉ là tổn thương bất đồng mà thôi. Cha mẹ của ngươi đã ở bên cạnh ngươi rồi, ngươi còn có chuyện gì chứ?"
Niệm Băng hít sâu một hơi, nói: "Tế tự đại nhân, ta nghĩ, ta vẫn xưng hô với ngài như vậy đi. Mặc dù ta không biết ngài cùng mẫu thân ta cuối cùng có quan hệ như thế nào, nhưng ta lần này đến Băng Thần tháp cứu cha mẹ là chuyện trọng yếu nhất, đồng thời, ta còn muốn hỏi ngài một việc, hy vọng ngài có thể trả lời ta, được chứ?"
Băng Tuyết nữ thần tế tự có chút ngẩn người, nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì? vậy hỏi đi."
Niệm Băng nói: "Ta nghe nói quý tháp có một vị đệ tử, tên là Băng Khiết phải không? Xin hỏi hắn bây giờ ở nơi nào?" về Băng Khiết này hắn đã từng hỏi Lam Thần, nhưng Lam Thần lại mờ mịt nói cho hắn biết Băng Thần tháp cũng không có người như vậy.
Băng Tuyết nữ thần tế tự cùng Băng Linh bên cạnh Niệm Băng đồng thời sững sờ một chút, sau khi hai người liếc nhau, Băng Tuyết nữ thần tế tự ngẩng đầu nhìn trời, than nhẹ một tiếng, nói: "Trước kia, Băng Thần tháp quả thật có một người tên là Băng Khiết. Nhưng hiện tại Băng Khiết đã chết rồi." Nói vừa dứt, bà không dừng lại, thân thể chợt tăng tốc, hướng phương xa bay đi.
Niệm Băng có chút sững sờ nhìn thân ảnh màu lam kia dần dần biến thành một quang điểm màu lam, trong lòng không khỏi có chút ảm đạm: "Chết rồi! Nguyên lai thật sự có người như vậy. Hắn đã chết, có lẽ đây cũng là kết thúc tốt nhất. Sư phụ, con chúc phúc các người, hy vọng các người có thể gặp nhau dưới suối vàng." Trong miệng Niệm Băng thốt ra tên Băng Khiết này, là do đà trù thần Tử Tu nói cho hắn. Năm đó, hắn cùng đà trù thần tỷ thí trù nghệ, tìm được tin tức cừu nhân của sư phụ mình. Cuối cùng đà trù thần sau khi thua trận, nói cho hắn tên này, hơn nữa nói cho hắn biết Băng Khiết này đúng là đệ tử Băng Thần tháp. Lúc ấy Niệm Băng rất kỳ quái, bởi vì sư phụ mình là thua vì hỏa hệ ma pháp, nhưng người này tại sao là đệ tử Băng Thần tháp chứ? Hắn là người cả đời sư phụ rất yêu, đồng thời đã hại nửa đời còn lại của sư phụ. Đến Băng Thần tháp, hắn chủ yếu là vì cứu cha mẹ, đồng thời, cũng mong có thể gặp mặt người này, cũng không phải để báo thù, bởi vì hắn rất rõ ràng sư phụ mình cũng không mong mình vì ông báo thù. Cùng Tra Cực sinh sống tám năm trường, Niệm Băng thực hiểu được, mặc dù Tra Cực có chút thống hận nữ nhân kia, nhưng ông cũng yêu thương rất nhiều. Nữ nhân tên là Băng Khiết kia ông vẫn không thể nào quên.
"Hài tử, ngươi sao biết có người tên là Băng Khiết tồn tại?" Băng Linh tò mò hỏi.
Niệm Băng nói: "Con nghe một vị tiền bối nói. mẹ! Băng Khiết thực đã chết sao?"
Băng Linh thở dài một tiếng, nói: "Băng Khiết trước kia quả thật đã chết. Ta biết ngươi ngay lúc này trong lòng nhất định có rất nhiều điểm nghi hoặc muốn hỏi ta, chúng ta hãy về Băng thần tháp rồi nói sau đi. Băng Thanh sư tỷ! Mời ngươi dẫn các đệ tử bổn tháp trở về."
Băng Thanh cung kính đáp: "Vâng, Tế tự đại nhân!" Vừa nói xong, bà đứng lên liên tiếp hạ mấy mệnh lệnh, có chút thất thần, các đệ tử lúc này mới nhất nhất lui trở về Băng Thần tháp.
Băng Linh một tay kéo Niệm Băng, một tay nắm tay trượng phu của mình, cùng Lam Thần, Tích Lỗ tiến vào trong Băng Thần tháp.
Vừa tiến vào Băng Thần tháp, Niệm Băng mới phát hiện đây quả nhiên là một địa phương thần kỳ, bên trong tháp tất cả các trang trí đều do băng pha lê tạo thành, từ ánh sáng khúc xạ ngoài cửa sổ, mang theo vẻ mỹ cảm quái dị, phảng phất như ở trong một tòa cung điện pha lê.
"Hài tử, Băng Thần tháp này là sư phụ của ta năm đó bằng vào pháp lực cường đại mang hàn băng ngàn năm từ Bắc Cực trở về tạo thành, hao phí nhân lực vật lực rất nhiều. Trong tu luyện của bổn tháp, đối với băng hệ ma pháp sư mà nói, có hiệu quả gấp bội. Ngươi xem, trên mỗi một khối băng này, đều có dấu vết của sư phụ ta lưu lại đó!"
Niệm Băng nhìn thoáng qua Lam Thần bên cạnh mình, nghi hoặc trong lòng hắn càng ngày càng lớn: "Sư phụ của mẫu thân không phải là Băng Tuyết nữ thần tế tự sao? Nhưng tại sao bà lúc trước lại gọi Băng Tuyết nữ thần tế tự là sư tỷ chứ? Mọi thứ này là thế nào đây?"
Mọi người đi tới đỉnh Băng Thần tháp, Băng Tuyết nữ thần tế tự có phòng riêng. Bên trong phòng, hết thảy đều sắp xếp phi thường sạch sẽ tinh khiết. Ở trung tâm là băng sàng (giường băng) hình tròn thật lớn đường kính một trượng. Băng vụ nhàn nhạt từ trong băng sàng màu lam phát ra làm cho trong phòng có phần lãnh lẽo.
Băng Linh mỉm cười nói: "Giường này mới thật là thứ sư phụ tự hào nhất, nó mặc dù không phải thần khí, nhưng là cả khối băng ngọc khắc chạm mà thành, phi thường hiếm có, chính là tinh hoa trong băng. Băng Vân, ta nghĩ ngươi từng tu luyện trên giường này."
Lam Thần gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là thứ đặc biệt của Băng Thần tháp chúng ta, chỉ có tháp chủ cùng chân truyền đệ tử của tháp chủ mới có thể tu luyện trên nó, nếu không phải nhờ có băng ngọc sàng này, ma pháp của ta cũng không có khả năng tăng lên nhanh như vậy."
Băng Linh buông tay trượng phu cùng hài tử, đi đến trước băng ngọc sàng, sờ sờ tay trên giường, cảm thụ khí cực lạnh kia, trong mắt toát ra một tia quang mang hồi ức: "Đúng vậy! Trên sàng này, chúng ta đều từng đạt được rất nhiều rất nhiều thứ. Băng Vân, có một số việc cả ngươi cũng không biết, chính thức hiểu được nội tình, chỉ có mấy người chúng ta mà thôi. Bây giờ, bí mật này đã phải nói ra rồi. Có lẽ, ta tại vị trí tháp chủ sẽ không ngồi lâu lắm, tương lai ngươi là người thừa kế của ta. Ôi, được rồi! Lần này ta còn chưa có cám ơn ngươi giúp Niệm Băng tới cứu ta, thực không ngờ, đệ tử đời nhỏ nhất của chúng ta lại hiểu được biến thông như thế. Cám ơn ngươi, tiểu sư muội!"
Lam Thần sắc mặt đỏ lên, cúi đầu nói: "Sư tỷ, ta, ta nghĩ ta không thể ở lại Băng Thần tháp, hơn nữa, ta từ nay về sau đã không thể làm Băng Tuyết nữ thần tế tự."
Băng Linh có chút kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Băng Vân, vì cái gì? Ta thường xuyên nghe sư tỷ nói, ngươi so với chúng ta năm đó càng thêm xuất sắc. Sau này Băng Thần tháp có ngươi kế thừa là thích hợp nhất. Ngươi vì cái gì không muốn làm tháp chủ chứ?"
Lam Thần liếc trộm Niệm Băng một cái, Niệm Băng đang nhìn nàng, nghe được câu hỏi của mẫu thân, ngăn lại nói: "Mẹ! Có lẽ Băng Vân từ nay về sau không thể làm sư muội của mẹ rồi. Nàng phải gọi một tiếng mẹ mới đúng. Nàng, nàng đã là thê tử của con rồi."
Nguyên lai lúc trước, thời điểm Lam Thần cùng Tích Lỗ cứu vợ chồng Băng Linh và Dung Thiên thập phần vội vàng, nàng cùng Tích Lỗ lại lo lắng tình hình trận chiến của Niệm Băng bên này, cho nên chưa kịp giải thích. Băng Linh tự nhiên biết nàng, nghe nàng vừa nói hài tử mình đến đây, liền vội vàng cùng đi ra, không kịp nghĩ nhiều. Lúc này nghe được lời nói có chút ngượng ngùng của Niệm Băng, Băng Linh cùng Dung Thiên không khỏi nhìn nhau.
Lam Thần trong lòng có chút bất an, nàng chỉ sợ Băng Linh cùng Dung Thiên coi thường con dâu, cúi đầu vân vê vạt áo mình, trong nhất thời chẳng biết nên làm thế nào cho phải, may mắn Niệm Băng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mới mang đến cho nàng vài phần tin tưởng.
Dung Thiên nở nụ cười lớn: "Hảo tiểu tử! Quả nhiên không hổ là con ta, không ngờ điểm ấy ngươi cũng có thể học ta. Giống như cha của ngươi, chiếm được tình yêu của một vị băng mỹ nhân. Tốt! Thật sự là tốt quá. Ta thường nghe mẹ ngươi nói, Băng Vân đẹp nhất trong hàng đệ tử lớn nhất của Băng Thần tháp các nàng, cũng là tư chất tốt nhất, nhãn quang của tiểu tử ngươi cũng được đó!"
Niệm Băng vừa thấy cha nở nụ cười, tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống: "Đúng vậy! Đây không phải đều là do công cha dạy dỗ sao?"
Băng Linh ra vẻ giận nói: "Là cái gì? Ngươi hả! Mới bao nhiêu tuổi đầu, dám dụ dỗ Vân nhi chúng ta chứ?"
Niệm Băng có chút ủy khuất nói: "Mẹ! Con đã hai mươi mốt tuổi rồi, con tuổi này có thê tử tựa hồ còn là trễ a."
Băng Linh sửng sốt một chút, trong lòng nàng vẫn còn xem hài tử là tiểu hài tử. Đúng vậy! Mười năm đã trôi qua, hài tử của mình đã trưởng thành, cũng là lúc nên lấy vợ rồi. Thời gian qua thực nhanh, hơn mười năm rồi, chính mình chưa bao giờ làm hết chức trách một mẫu thân, mặc dù mọi việc cũng không phải nàng nguyện ý, nhưng nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Niệm Băng, mi mắt Băng Linh ửng đỏ, vòng tay ôm lấy thân thể cao lớn của hài tử, nức nở nói: "Hài tử! Mấy năm nay con khổ quá!"
Niệm Băng vành mắt cũng đỏ lên, nghĩ đến những năm tháng không cha không mẹ trong lòng không khỏi một trận chua xót. Gặp lại cha mẹ, trái tim hắn trở nên mỏng manh, trong lòng bi thương vừa muốn trỗi dậy, lại nghe Dung Thiên nói: "Tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay cả nhà chúng ta đoàn tụ thật là một ngày vui, các ngươi cũng đừng khóc nữa, chúng ta phải nói nhiều chuyện cao hứng mới vui chứ! Linh nhi, chẳng lẽ nàng không muốn nghe hài tử chúng ta mấy năm nay làm cách nào mới tới được đây sao?"
Băng Linh cùng Niệm Băng bị Dung Thiên ngắt lời như vậy, bi thương nhất thời giảm đi một chút, Niệm Băng thấp giọng nói: "Mẹ, Băng Vân làm con dâu của mẹ được không? Nàng vốn tên Lam Thần, mẹ gọi nàng là Thần Thần cũng được. Thật ra, trước khi tới đây, nàng cũng đã thoát ly Băng Thần tháp rồi. Giống như lúc trước mẹ với cha vậy, mẹ nhất định phải đồng ý chuyện của chúng con đấy!"
Băng Linh vừa kéo tay Lam Thần, vừa kéo Niệm Băng, bùi ngùi nói: "Đương nhiên, ngươi có thể lấy được Thần Thần là phúc khí của ngươi. Nó xuất sắc như vậy, ta tại sao phải cự tuyệt chứ? Thần Thần, ngươi không cần lo lắng, cho dù ngươi làm tháp chủ Băng Thần tháp, cũng có thể lập gia đình, quy tắc Băng Thần tháp nhất định phải sửa lại. Bằng không, sau này không biết lại có bao nhiêu bi kịch phát sinh. Ta tuyệt không muốn chuyện của ta cùng với Dung Thiên lại trùng diễn."
Lam Thần mặt sớm đỏ bừng, da mặt nàng không dày như Niệm Băng, nghe Băng Linh chấp nhận ưng cho không khỏi ngẩng đầu, trong mắt lệ quang long lanh. Dù sao, được sự thừa nhận của cha mẹ Niệm Băng, nàng mới thật sự được coi như thê tử của Niệm Băng. Nghĩ tới đây, nàng cơ hồ vô thức nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngài, mẹ!"
Nghe một tiếng mẹ, Băng Linh trong lòng một ấm áp: "Hảo hài tử! Mau nói cho mẹ, các con khi nào thành thân?"
Niệm Băng nói: "Mẹ à, chúng con không có chính thức thành thân, nhưng Thần Thần chắc chắn đã là thê tử của con. Kỳ thật, nghi thức thành thân này cũng vô dụng, chỉ cần chúng con tự mình chấp nhận, cha mẹ cũng đã chấp nhận, thế chưa được sao?"
Băng Linh tức giận nói: "Ngươi thật đẹp mặt, như vậy đã muốn lừa gạt cô nương người ta hả? Gia thế Thần Thần ta biết, cha mẹ nàng cũng đều là nhân vật có máu mặt, chúng ta sao có thể làm điều sai trái với người ta chứ? Chờ sự tình bên này xong xuôi, có thời gian, ta và cha ngươi cùng đến Áo Lan đế quốc cầu hôn. Nhất định phải làm vẻ vang rực rỡ, người ta có một nữ nhi, chúng ta cũng chỉ có mình nhi tử ngươi!" Mặc dù những năm gần đây nàng và trượng phu thân yêu của mình ở cùng một chỗ, nhưng tịch mịch nhiều năm, khiến cho trong nội tâm Băng Linh phi thường khát vọng sự náo nhiệt, huống chi đây lại sắp là hôn lễ hài tử của mình.
Niệm Băng thấp giọng lầm bầm nói: "Cha mẹ tự lo đi cầu hôn sẽ rất mệt mỏi, tổng cộng phải ba lượt mới đủ."
Thính lực Băng Linh rất tốt: "Ngươi nói cái gì? Cái gì ba lượt?"
Niệm Băng le lưỡi, tuy nhiên hắn cũng không dám giấu diếm cha mẹ, vội vã đem chuyện mình cùng ba nữ tử nói lại một lượt, khi Băng Linh cùng Dung Thiên nghe nói Niệm Băng của họ đã có tới ba vị thê tử, nhưng lại đều do hoàn cảnh đặc biệt như vậy, hai người không khỏi sững sờ, sau nửa ngày, bọn họ mới tỉnh lại.
Dung Thiên sung sướng ca ngợi: "Hảo, thực là hảo nhi tử của ta! Thật là có bản lĩnh, một lúc lấy liền ba vợ, xem ra nhà của chúng ta có người kế nghiệp rồi."
@by txiuqw4