Khi Niệm Băng lời còn chưa dứt, giáo chúng Huyết Sư giáo phía dưới đã làm theo âm thanh ra lệnh của Ngân Nãng. Bọn giáo chúng mặc dù kinh sợ cũng không loạn, tổng cộng 101 người, nhanh chóng sắp xếp một hàng thẳng. Ngân Nãng đứng ở phía trước, trong tay trường đao giơ lên cao, đấu khí thuộc tính hỏa mênh mông ngưng tụ trên đao. Mặc dù đang trong cảnh trời băng đất tuyết, hỏa nguyên tố cũng không thua kém băng nguyên tố, nhưng hắn dù sao cũng là võ sĩ, ảnh hưởng hoàn cảnh đối với đấu khí so với ma pháp ít hơn nhiều. Khí lưu nóng rực khiến cho không khí theo đó mà méo mó rung chuyển, hai chân Ngân Nãng tạo thành chữ bát, căng thẳng nhìn chăm chú tuyết đổ xuống rít gào phía trước.
Niệm Băng trôi nổi trong không trung, không khỏi thầm khen ngợi. Tuyết băng mặc dù đáng sợ, nhưng nó dù sao vẫn đỡ hơn việc oanh kích trên diện tích lớn. Dưới sự chỉ huy của Ngân Nãng, tất cả giáo chúng sắp hàng một chữ nhất. Nói cách khác, chỉ có một người phía trước bọn họ phải đón nhận tuyết đọng mênh mông kia, mà người phía sau, mặc dù phải bị ảnh hưởng dư âm của tuyết băng, nhưng tương đối dễ đối phó hơn. Ngân Nãng biểu hiện trước sĩ tốt như thế, chính mình đứng ở quan điểm khiêm tốn nhất cũng thấy Băng Nguyệt đường cho dù muốn không đoàn kết có lẽ cũng không được; thân là Đường chủ, Ngân Nãng làm được chuyện của Đường chủ phải làm.
Hỏa quang trong rít gào chợt ầm vang. Một kích toàn lực của cảnh giới Vũ Thánh, trong tiếng nổ ầm ầm của tuyết lở, nhất thời mang theo một tiếng tiếng rít. Hồng quang cùng tuyết vụ mênh mông, hỏa đấu khí dài đến hơn mười trượng, tại không trung hình thành một đạo thẳng tắp. Khi năng lượng thuộc tính hỏa ở phía trước cùng tuyết băng ở bờ trước tiếp xúc, nhất thời bùng nổ, hỏa diễm khổng lồ tại không trung bao quát cả chung quanh. Băng tuyết chỗ Ngân Nãng bị vỗ bay lên, nhất thời bị ngăn cản dừng lại một chút, tuyết đọng hai bên cũng ầm ầm đổ xuống.
Ngân Nãng không do dự gì, thân thể nhảy lên, một đạo thân ảnh sau lưng hắn chợt tung bay, thay thế vị trí của hắn lúc trước. Trong tay trường đao không ngừng chém ra, một đoàn quang mang màu xanh mang tiếng huýt gió the thé oanh kích. Lúc này đấu khí Ngân Nãng toàn lực phát ra đã bị tuyết lở bao phủ, tuyết đọng ở phía sau đã vọt lên.
Thanh quang đồng dạng tại tuyết lở vọt tới trước khi bộc phát, chỉ có điều, lúc này đây ứng phó tuyết lở là đấu khí thuộc tính phong. Phong đấu khí bộc phát hình xoắc ốc, đấu khí khổng lồ trước mặt tuyết lở hình thành một long quyển cấp tốc xoay tròn. Mặc dù nhìn qua long quyển này hoa lệ không bằng long quyển phong ma pháp, diện tích bao trùm rộng lớn. Nhưng long quyển màu xanh này trình độ ngưng kết phong hệ ma pháp bình thường không thể nào so sánh được. Trong lúc nhất thời, khiến cho tuyết đọng xông lên lại bị ngăn cản, hễ là tiếp xúc cùng phong đấu khí, lập tức sẽ bị cuốn qua một bên, làm cho tuyết đọng hai bên xông lên tăng thêm vài phần khí thế.
Lúc này Vũ Thánh sử dụng phong đấu khí đã nhảy lên lui ra phía sau, cuối cùng một gã Vũ Thánh giống như di hình ảo ảnh đi tới trước nhất. Hắn là người duy nhất trong toàn bộ 101 người không sử dụng vũ khí, hai tay nắm quyền, đơn giản dùng trung bình tấn, khẽ quát một tiếng, hai đấm đồng thời đánh ra. Hỏa đấu khí của Ngân Nãng, có thể bằng vào công dụng của chữ "Quyết" đem lượng lớn tuyết cốt dọn đi. Đấu khí mặc dù cường độ so với ma pháp mạnh mẽ, nhưng thời gian kiên trì cũng không thể so với ma pháp. Lúc này long quyển màu xanh kia đã dần dần suy thoái, tuyết đọng hai bên dần dần hướng khoảng giữa hợp lại. Hai luồng quang mang màu vàng đất nghênh quyền mà ra, công kích đó không hề đồng bóng. Tác dụng phòng ngự của đấu khí Thổ thuộc tính mạnh hơn đấu khí các thuộc tính khác nhiều, hơn nữa, người Vũ Thánh này ước chừng tại sáu mươi tuổi, đấu khí rất tinh thuần, còn hơn hẳn Băng Nguyệt đường Đường chủ Ngân Nãng. Khi đấu khí màu vàng kia phát ra, tại không trung một tiếng trầm muộn vang lên, cứ tiến được một chút thì hai luồng quang mang màu vàng thu nhỏ lại, làm phong long quyển biến mất.
Lúc tuyết lở mãnh liệt vọt tới trước, thể tích hai luồng quang mang màu vàng từ ban đầu bằng đầu người đã thu nhỏ lại bằng nắm tay. Thổ hệ Vũ Thánh lại hét lớn một tiếng, hai tay mạnh mẽ hợp lại trước người, chỉ thấy hai luồng quang mang màu vàng kia chợt hợp lại cùng một chỗ. Ngay sau đó, một thanh âm cũng không thể nhỏ hơn so với tuyết lở ầm vang chợt vang lên, trong tuyết đọng đầy trời bay múa. Lực nổ mạnh khổng lồ, trực tiếp lấy trung tâm nổ mạnh hướng ra chung quanh hơn mười trượng. Kỳ diệu nhất chính là vị Vũ Thánh này đối với đấu khí chính mình khống chế cực kỳ tinh diệu, khiến cho hướng mà đấu khí lan ra đều theo suy nghĩ của hắn, hướng đến đám băng tuyết, điều này làm cho người phía sau càng có nhiều thời giờ hơn.
Ba vị Vũ Thánh thay phiên nhau công kích, tốc độ của bọn hắn dựa vào tốc độ xông tới của băng tuyết có thể thấy nhanh đến cỡ nào. Theo thời điểm Ngân Nãng bắt đầu công kích đầu tiên, tuyết lở đã bắt đầu xông tới xu thế cực kỳ mãnh liệt. Đến lúc ba vị Vũ Thánh hoàn thành vòng thứ nhất ngăn chặn, tuyết lở hai bên mới vừa từ bên cạnh bọn họ ba người xẹt qua mà thôi. Tổng cộng khoảng cách mười lăm trượng, nhưng khiến cho ba vị vũ thánh đều tự phát động một lần toàn lực công kích, mới miễn cưỡng ngăn chặn tuyết lở ngay trước mặt đánh vào. Tuyết vụ mênh mông trôi qua, các võ sĩ phía sau đồng thời di chuyển lên, đấu khí nhập vào cơ thể phát ra, lan ra chung quanh, bảo vệ thân thể của mình.
Phía trước nhất có vài vị Vũ đấu gia thực lực mạnh mẽ, khi ba gã Vũ Thánh đều nhảy lên còn chưa hạ xuống, liền hướng phía trước liên tiếp bổ ra mấy chưởng. Từ chánh diện đón nhận tuyết lở đánh sâu vào, khiến cho Ngân Nãng vừa rơi trên mặt đất đã tiếp tục phát động đợt công kích thứ hai. Tuyết lở xông đến xu thế rất mãnh liệt, từ vị trí Ngân Nãng chỉ có thể nhìn thấy ngập trời tuyết vụ, nhưng không cách nào phán đoán ra tuyết lở sẽ duy trì liên tục bao lâu .
Tích Lỗ bên cạnh Niệm Băng, có chút kinh ngạc nói: "Niệm Băng, phương pháp của bọn họ có hiệu quả tốt lắm, cho dù là ta cũng không cách nào trong thời gian dài đối kháng tuyết băng mãnh liệt như vậy. Khẳng định sẽ bị chôn ở phía dưới, rồi bằng vào năng lực của mình từ trong tuyết đọng lao ra. Chiến thuật bọn họ rất thích đáng, cơ hồ có thể làm được công kích khăng khít. Tuyết lở mặc dù mãnh liệt, nhưng chỉ cần bọn họ có thể kiên trì một đoạn thời gian, tất nhiên có thể ứng phó được.Tuy thế, ứng phó tuyết lở này quả thật đấu khí phải không nhỏ, ta xem bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể có năm người đồng thời hướng phía trước phát động công kích mà thôi."
Niệm Băng gật đầu, nói: " Sách lược bọn họ sử dụng là chiến thuật bầy sói. Trong hoang dã, bầy sói trong hoàn cảnh rét lạnh muốn sống sót, thì phải khi thời điểm gió lạnh xuất hiện lập tức phán đoán ra phương vị. Sói cầm đầu ở trước nhất, sói còn lại ở phía sau, sắp hàng một hàng. Vào lúc sói cầm đầu không chịu được gió lạnh, nó sẽ chạy đến phía sau nghỉ ngơi, sói thứ hai tiếp tục chống cự,; lần lượt như thế cho đến khi gió lạnh qua đi. Bây giờ Ngân Đường chủ bọn họ đúng là đang dùng chiến thuật này, đương nhiên bọn họ dùng vào thời điểm khó khăn hơn, dù sao đối mặt với bọn họ chính là tuyết lở."
Tích Lỗ chỉ ra đồng thời năm người công kích, điều này Niệm Băng cũng hiểu được. Dưới tình huống sắp hàng một, ngoại trừ người đầu tiên có thể hướng phía trước phát động công kích ra, người mặt sau có thể phân biệt từ vai phải, trái người trước, cùng hai bên sườn phát động đấu khí về phía trước, trong nháy mắt đạt tới hiệu quả năm người liên thủ công kích. Trong lúc bọn họ nói chuyện, ba gã Vũ Thánh phía trước đã hoàn thành ba vòng công kích, mà tuyết lở từ cự ly cách bọn họ mười lăm trượng chỉ còn đến gần mười trượng. Ba gã Vũ Thánh liên tiếp toàn lực ra tay ba lượt, đấu khí tiêu hao rất lớn. Khi người cuối cùng nhảy lên thì Ngân Nãng đã truyền đạt mệnh lệnh.
Ba gã Vũ đấu gia mặt sau đồng thời ra tay, đẩy ra một chưởng. Khi đấu khí đánh ra, ba người đồng thời nhảy lên, giống như Ngân Nãng và ba gã Vũ Thánh, điểm nhẹ trên đầu vai người mình, thối lui đến phía sau đội ngũ. Mà đám Vũ đấu gia cấp bậc võ sĩ phía sau, mỗi ba người một tổ, đều đẩy ra một chưởng rồi lập tức phi thân lùi lại. Bọn họ vừa ngăn cản vừa lui về phía sau, trong không trung hình thành một đường vòng cung tuyệt vời, từng người không hề dừng lại, không hề do dự. Phối hợp cực kỳ tinh diệu, vừa ngăn cản vừa thối lui, trong nhất thời khiến cho tuyết lở tốc độ vọt tới trước không thể nhanh hơn được, mà chỉ có thể chia ra tiếp cận bọn họ. Khi tới phiên võ sĩ cấp bậc đại kiếm sư công kích, thì đã đổi làm năm người một tổ. Đấu khí đồng dạng oanh kích, có thể tạo được hiệu quả không sai biệt lắm. Tại thời điểm này, một khi có một tổ xuất hiện vấn đề, lập tức sẽ khiến cho toàn thể rung chuyển. Nhưng mà một trăm tên cao thủ Băng Nguyệt đường không có chút bối rối, lần lượt lần lượt công kích ngăn cản tuyết lở, dần dần lui về phía sau.
Tuyết lở uy lực mặc dù rất lớn, nhưng tới nhanh mà đi cũng nhanh. Oanh kích kịch liệt chỉ duy trì được thời gian một bữa cơm thì đã ly khai khỏi nơi của đám Ngân Nãng, tiếp tục lao xuống bên dưới. Băng xuyên xuống phía dưới làm xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị. Ở chỗ một trăm người Ngân Nãng, hình thành một cái khe rất sâu, hai bên tuyết đọng lại cao đến ba trượng, mà bọn họ thì như trước sắp hàng một, đứng trong khe rãnh, kể cả ba gã Vũ Thánh ở bên trong. Mỗi người đều không ngừng thở hào hểnh, trải qua ba lần luân phiên ngăn cản, mỗi người tiêu hao không ít sức lực.
Niệm Băng dẫn Tích Lỗ và Miêu Miêu nhẹ nhàng dừng ở chổ tuyết đọng bên cạnh khe rãnh. Dưới tác dụng của Phong Tường thuật, bọn họ không lưu lại trên tuyết đọng một chút dấu vết. Thanh âm Niệm Băng truyền vào trong tai các gã Băng Nguyệt đường: "Cảm giác như thế nào? Đây là lực lượng của tự nhiên, tuy thế lực trùng kích của tuyết lở chỉ căn cứ vào thế núi của núi tuyết. Các ngươi nghĩ xem, lần này uy lực trùng kích lớn bao nhiêu? Ta có thể nói cho các ngươi, nếu dùng ma pháp cân nhắc, lần này tuyết lở trùng kích có thể tương đương với năng lượng Thần Hàng thuật, nhưng mà uy lực trùng kích trên đạt tới, nhiều nhất chỉ có cấp bậc cấm chú. Bởi vì diện tích tuyết lở bao trùm quá lớn, lại không phải do người khống chế, khiến cho năng lượng phân tán. Nếu các ngươi gặp phải một gã Thần Hàng sư, dùng ma pháp làm tuyết, thì các ngươi không thể lấy loại phương pháp này ngăn cản được. Ta cho các ngươi trải qua cảm giác tuyết lở lần này, một là muốn xem xem trình độ các ngươi phối hợp lẫn nhau. Hai là ta muốn nói cho các ngươi biết, nhiệm vụ hai tháng sau chúng ta đối mặt chính là mười địch nhân có thực lực thậm chí vượt qua cả lực lượng mà thác tuyết có thể phát ra, đạt tới cấp bậc Thần Hàng thuật.
Trong thời gian hai tháng, ta hy vọng các ngươi có thể có thay đổi lớn. Thời gian hai tháng không dài, có thể trong hành động hủy diệt địch nhân mà lưu lại lược tánh mạng của mình hay không, thì còn phải xem bổn sự chính các ngươi. Bây giờ các ngươi có thể nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ, một lúc sau các ngươi theo tình tiết như thế tự tìm kiếm mở ra băng động của mình. Ta nói rồi, đó là chính địa phương mà các ngươi nghỉ ngơi trong hai tháng tới đây. Ta cho các ngươi tổng cộng ba canh giờ, ba canh giờ sau, ta nói cho các ngươi biết kế hoạch huấn luyện trong hai tháng này, kế hoạch này khó khăn rất lớn, hy vọng các ngươi có tâm lý chuẩn bị trước."
Cho dù các võ sĩ Băng Nguyệt đường tâm lý có chuẩn bị đi nữa, bọn họ cũng không có khả năng nghĩ đến Niệm Băng huấn luyện cho bọn họ ra sao. Ba canh giờ sau, khi Niệm Băng nói ra kế hoạch của mình, toàn bộ 1011 người đắm chìm trong sửng sờ, hơi giật mình nhìn vị giáo chủ Huyết Sư giáo trước mặt, ai cũng không dám tin tưởng rằng đây là thật.
"Giáo chủ, ý của ngài nói là để cho chúng ta trong hai tháng, đem tòa tuyết sơn này làm thành đất bằng phẳng?" . Ngân Nãng không dám tin vào lỗ tai của mình, tuyết sơn này cao nhất trong mạch núi, cao chừng ngàn trượng. Đừng nói là hai tháng, cho dù là hai năm bọn họ cũng không có khả năng đem tuyết sơn biến thành đất bằng, nhiệm vụ này căn bản không có khả năng hoàn thành được.
Niệm Băng nhìn thấy phía trước ngoài mấy trăm trượng núi tuyết nguy nga sừng sửng, nói: "Không sai, là hai tháng. Các ngươi tổng cộng 101 người, chia làm ba tổ phân biệt do ba gã Vũ Thánh lãnh đạo, kể cả Ngân Đường chủ ở bên trong. Thực lực chia đều ra, mỗi tổ mỗi ngày bốn canh giờ, các ngươi có thể dùng phương pháp gì mà mình có khả năng đạt tới, lay chuyển tuyết sơn. Hai tháng sau, nơi này phải biến thành đất bằng phẳng. Ước chừng nửa tháng nữa, khi 500 Huyết vệ đến nơi đây, bọn họ cũng làm như các ngươi, sáu trăm người đồng loạt tiến hành công kích đối với tuyết sơn . Ngoại trừ mỗi ngày công kích tuyết sơn bốn canh giờ ra, thời gian còn lại các ngươi ở lại trong băng động tự tu luyện, khôi phục đấu khí tiêu hao khi huấn luyện. Thực vật và nước uống ta sẽ phụ trách, các ngươi không cần lo lắng."
Ngân Nãng khó xử nói: "Nhưng mà Giáo chủ... điều này quả thật quá khó khăn. Đừng nói là chúng ta, cho dù là một trăm Vũ Thánh cũng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này ".
Niệm Băng trong mắt lạnh quang chợt lóe, nói: "Không có thử qua, ngươi làm sao biết đây là không có khả năng hoàn thành? Ta đã dò xét qua, tòa tuyết sơn này có một nửa là băng tuyết bao trùm mà thành, một nửa khác mới là nham thạch. Ta hy vọng các ngươi có thể hiểu được đạo lý 'Chỉ cần cố gắng, không có cái gì không thể làm được', các ngươi nhìn xem." Vừa nói xong, hắn phóng người lên, quang điểm màu xanh ngưng kết dưới thân hắn, phảng phất như một mảnh đám mây nâng thân thể Niệm Băng lơ lửng bay lên. Ánh mắt mọi người dõi theo Niệm Băng đang hướng không trung mà đi, mấy tên tinh nhuệ Băng Nguyệt đường có thể thấy được thực lực của giáo chủ.
Khi Niệm Băng bay tới độ cao chín trăm trượng thì ngừng lại, nơi mi tâm kim quang lóng lánh, vô số quang điểm màu đen ngưng kết thành từng đạo ánh sáng màu đen hướng thân thể hắn tập trung. Niệm Băng chậm rãi nâng tay phải lên, một bóng đen thật lớn cao tới sáu trượng dần dần hiện lên sau lưng hắn. Mặc dù cách mặt đất rất xa, nhưng hắn tận lực khống chế, băng vụ chung quanh tùy đó phát ra, khiến cho bọn thuộc hạ phía dưới có thể thấy rõ ràng hắn đang làm gì.
Thân ảnh màu đen cao sáu trượng dần dần rõ ràng, dưới trường bào màu đen bao phủ tản ra khí tức âm trầm, ngay cả thái dương trên bầu trời cũng theo đó ảm đạm mất sắc. Phía trước Niệm Băng, tại mi tâm kim quang tẩm nhiễm đã biến thành màu vàng, năng lượng màu đen chung quanh theo tay phải hắn giơ lên, càng gia tốc ngưng kết nhanh hơn . Bóng đen thật lớn sau lưng hắn cũng đồng dạng giơ tay phải lên, hắc ám nguyên tố mênh mông, tràn ngập khí tức ăn mòn và âm u, tại trong bàn tay to của thân ảnh màu đen ngưng kết. Một thanh dài mười trượng, lưỡi hái dài bảy trượng thật lớn lưỡi dần dần thành hình, trên mũi nhọn của lưỡi hái có bảy khối bảo thạch màu đen . Mặc dù cùng có mũi nhọn màu sắc giống nhau, nhưng tản ra khí tức khủng bố. Đôi mắt lam thẫm của Niệm Băng tại giờ khắc này biến thành màu đen khó lường, thất thải quang mang nhàn nhạt hiện lên, bao phủ hoàn toàn hắn và thân ảnh màu đen sau lưng. Thanh âm trầm thấp cơ hồ truyền khắp khắp núi non " Tử - Thần - Liêm - đao ."
Tay phải Niệm Băng chém ngang ra, màu đen thân ảnh thật lớn sau lưng hắn cũng đồng dạng giơ tay phải ra, tay phải nó cầm lưỡi hái thật lớn. Mọi người phía dưới nhìn thấy chính là một màn sáng sáng màu đen chém ngang ra. Khi bọn hắn đang giật mình há to miệng, thì tấm màn màu đen kia đã xâm nhập vào sườn núi tuyết sơn chín trăm trượng, phảng phất còn chưa có phát sinh chuyện gì. Thân ảnh màu đen sau lưng Niệm Băng dần dần phai nhạt. Tuyết trắng trên núi bổng xuất hiện một dấu vết màu đen nghiêng nghiêng, đột nhiên, dấu vết màu đen kia sáng lên một chút, Ngay sau đó, đỉnh núi phía trên dấu vết lại di chuyển, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh. Đỉnh núi kia cao tới trăm trượng thế nhưng theo dấu vết nghiêng kia chậm rãi di động. Khi đỉnh núi cùng dãy núi hoàn toàn chia lìa, thì tất cả đệ tử Băng Nguyệt đường đều vĩnh viễn không quên được cảnh tượng trước mắt này. Đỉnh núi theo hướng sườn núi chảy xuống, tiếng ầm vang thật lớn,so với tuyết lở khi trước ít nhất phải vang trên gấp bội, theo đỉnh núi chìm vào cốc núi truyền đến.
Khắp núi non đều run rẩy kịch liệt, bởi vì một kích mạnh mẽ kia của Niệm Băng mà run rẩy. Trong nhất thời, vô số núi tuyết đã sinh ta tuyết lở, khắp núi non cũng bởi vì một kích tuyệt thế của Niệm Băng mà nức nở. Mặt đất run rẩy duy trì suốt một khắc đồng hồ, sau đó mọi thứ trở nên bình lặng. Núi vốn cao ngàn trượng rõ ràng chỉ còn lại có chín trăm trượng, đỉnh núi không còn thấy đâu, không có cái gì chân thật hơn so với cảnh này.
Niệm Băng từ không trung từ từ rơi xuống, sắc mặt hắn không có gì biến hóa. Trong mọi người ở đây chỉ có Tích Lỗ hiểu được, Niệm Băng một kích kia thực lực rõ ràng đạt tới mười ba bậc, đó đã không hề là một hắc ám cấm chú mười một bậc. Hắn với sự lớn mạnh của Thiên Nhãn lĩnh vực và Tây Kinh huyệt, toàn lực vận chuyển mang hắc ám thuộc tính dưới tác dụng của tiên thiên khí, tạo thành công kích mười ba bậc đem ngọn núi chặt bằng. Tích Lỗ tự hỏi cho dù là chính mình, bằng vào Ải Thần phủ phát động công kích cực mạnh, hiệu quả có khả năng đạt tới cũng bất quá như thế. Nhưng Niệm Băng nhìn qua lại rất thoải mái, như là chưa xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Nếu nói thời điểm Niệm Băng ban bố phương pháp huấn luyện, các võ sĩ Băng Nguyệt đường trong lòng tràn ngập kinh ngạc và khó hiểu, thì lúc này bọn họ tâm tình đã rung động thật sâu. Mọi thứ Niệm Băng làm khiến trong lòng bọn họ căn bản không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Ngân Nãng lúc trước trong miệng nói không thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là trong nháy mắt đã bị Niệm Băng hoàn thành một phần mười. Có lẽ đỉnh núi phạm vi trăm trượng kia phía dưới không lớn như vậy, nhưng bây giờ ai cũng không hề hoài nghi. Niệm Băng có thể bằng vào lực chính mình đem tòa này tuyết sơn hóa thành đất bằng phẳng, một trăm linh một so với một, không ai nói lời phản đối nào nữa. Trong mắt bọn họ, vị giáo chủ Huyết Sư giáo trẻ tuổi này đã biến thành thần. Nếu nói lúc trước còn có đệ tử Băng Nguyệt đường đối với Niệm Băng không phục, thì bây giờ nhìn cái hôn của lưỡi hái tử thần kia, bọn họ rốt cuộc không có gì nghi hoặc. Tôn kính người mạnh là đạo lý từ thiên cổ không thay đổi, Niệm Băng không có tốn nhiều lời lẽ, hắn dùng hành động bản thân nói cho bọn thuộc hạ biết cái gì là cường giả chân chánh.
Người nhẹ nhàng rơi xuống đất, Niệm Băng giống như trước, vẫn là Niệm Băng mặc áo vải thô. Nhưng mà trong mắt bọn thuộc hạ của hắn, lúc này Niệm Băng cũng đã trở nên dị thường cao lớn, giống như núi tuyết cao không thể tới được..
Không cần giải thích nữa, Niệm Băng trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh: "Băng Nguyệt đường Đường chủ Ngân Nãng, ngươi dẫn ba mươi ba người, bắt đầu huấn luyện diệt sơn. Sau bốn canh giờ thay những người khác, rồi vào băng động nghỉ ngơi."
"Vâng, giáo chủ." một trăm linh một người đồng thanh hô, thanh âm chỉnh tề tràn ngập cung kính. Ngân Nãng liếc mắt thật sâu nhìn Niệm Băng, rồi dẫn ba mươi hai thủ hạ, lấy tốc độ nhanh nhất hướng đỉnh núi chạy đi. Còn lại sáu mươi mấy người yên lặng tiêu sái hướng đến băng động bắt đầu tu luyện.
Tích Lỗ hướng Niệm Băng giơ ngón tay cái, mỉm cười lộ vẻ tán dương. Niệm Băng cũng mỉm cười, nói: "Ta nghĩ thời gian hai tháng này, đối với bọn họ nhất định có chỗ tốt đẹp, bây giờ ta cũng nên chuẩn bị cho bọn thuộc hạ này vài thứ. Miêu Miêu, muội và Tích Lỗ đại ca ở lại chỗ này. Muội hãy tự mình tu luyện tinh thần ma pháp, đem các tiểu sủng thả ra ngoài đi, để cho bọn chúng cùng giáo chúng Băng Nguyệt đường phá núi."
Miêu Miêu tò mò hỏi: "Niệm Băng, huynh đi làm gì hả? Huynh không mang Miêu Miêu đi cùng sao?".
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Ca ca còn có chút việc, trong vòng hai ngày sẽ trở về. Trong thời gian hai ngày này, thuộc hạ của ta không có gì để ăn, lại phải tiêu hao nhiều thể lực đến thế, đây chính là một sự khảo nghiệm rất lớn đối với bọn họ. Nhưng chỉ cần kiên trì qua hai ngày, vậy thì thực lực bọn họ nhất định có thể tăng lên. Huấn luyện nhẹ nhàng từ bên ngoài là không đủ, còn phải bên trong cơ thể mà ra. Miêu Miêu, Tích Lỗ đại ca, lương khô mang theo cũng đủ cho các người ăn hai ngày. Muội đừng cãi lời, khi ca ca trở về, nhất định sẽ mang về cho muội những thứ thật ngon để ăn."
Miêu Miêu mặc dù có chút ít không muốn, nhưng nàng cũng biết Niệm Băng có việc quan trọng cần làm, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: "Niệm Băng ca ca, vậy huynh nhất định phải sớm quay lại nghen."
Niệm Băng hướng Miêu Miêu mỉm cười gật đầu, người nhẹ nhàng bốc lên. Nếu bây giờ bọn thuộc hạ Băng Nguyệt đường nhìn thấy giáo chủ bọn họ đang làm cái gì, có lẽ phải còn kinh ngạc hơn. Quang điểm màu xám ngưng kết tại dưới thân Niệm Băng, Áo Tư Tạp phát ra một tiếng rồng ngâm vui sướng, triển khai cánh chim rộng lớn bao vây dưới quang mang màu xám nhạt, trong nháy mắt mang Niệm Băng biến mất.
"Rồng, đúng là rồng a!Niệm Băng ca ca trở thành Long triệu hoán sư khi nào vậy? Tuy nhiên, phương pháp triệu hoán của huynh ấy quá kì quái." Miêu Miêu khó hiểu nhìn về phía Niệm Băng biến mất, tự hỏi .
Tích Lỗ mỉm cười, nói: " Niệm Băng ca ca ngươi chung quy sẽ làm ra chút ít chuyện kỳ diệu. Miêu Miêu, muội cũng nên bắt đầu tu luyện đi, hãy để cho Tích Lỗ đại ca nhìn thấy triệu hoán thú của muội đi." Đối với tiểu muội muội này, từ đáy lòng Tích Lỗ rất thích. Có lẽ bởi vì hai người đồng bệnh tương liên, đều mất đi cha mẹ, lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Miêu, từ nội tâm Tích Lỗ đã phát ra ý định che chở.
Miêu Miêu có chút hưng phấn nói: "Không thành vấn đề. Tích lỗ đại ca, huynh xem đi, các tiểu sủng của Miêu Miêu đều đã tiến hóa đến mức rất lợi hại rồi. Lấy danh nghĩa Hi Vân ta gọi về các ngươi. Xuất hiện đi, Điềm Điềm, Đạm Đạm, Na Na, Cường Cường, Quan Quan."
Nếu Niệm Băng còn ở chỗ này, nhất định phải kinh ngạc. Miêu Miêu thi triển là quần thể Triệu hoán thuật, so với đơn độc triệu hoán thuật trước kia, ít nhất phải khó khăn hơn mấy lần. Quang mang màu bạc nhàn nhạt vòng quanh thân thể Miêu Miêu, hai tay nàng trước người một lóng tay, một quang mang tinh màu bạc đường kính ba trượng trống rỗng xuất hiện. Ngay sau đó, hắc, bạch, hồng, hắc, phấn, bốn loại màu sắc năm đạo thân ảnh đồng thời theo quang mang màu bạc kia tung bay mà ra. Kéo dài ra ngoài, năm đạo thân ảnh này dần dần thành lớn. Khi bọn hắn rơi trên mặt đất, lập tức hiện ra nguyên hình.
Tích Lỗ vốn đang kỳ quái, cái gì mà "ngọt ngọt, nhạt nhạt" (chơi chữ: Điềm Điềm, Đạm Đạm - BT), chẳng lẽ có thể ăn được sao? Nhưng khi hắn thấy được thú của Miêu Miêu, thì không khỏi lắp bắp kinh hãi. Năm thân thể lớn nhỏ không giống nhau, nhưng không có ngoại lệ, đều có khí tức tản mát ra mạnh mẽ. Trong đó Tích Lỗ nhận biết được một, con vật mập mạp, thân thể to lớn như hòn núi nhỏ kia không phải con ám ma thử của Niệm Băng sao? Tại sao trở thành sủng vật của Miêu Miêu?.
Miêu Miêu có chút đắc ý nói: "Tích lỗ đại ca, muội giới thiệu cho huynh một chút nhé." Nói xong, nàng chỉ con chuột lớn giống như hòn núi nhỏ kia, nói: "Đây là Điềm Điềm, là một con ám ma thử am hiểu đánh động và phòng ngự, thuộc loại hắc ám, thổ song hệ hỗn hợp ma thú. Bây giờ nó đã tiến hóa đến giai đoạn thứ năm rồi, có thể sử dụng được một ít ma pháp hắc ám hệ và thổ hệ. Hơn nữa tự thân nó có năng lực phòng ngự rất mạnh, tựa như một tòa thành lũy di động, là một trong sủng vật phòng ngự tốt nhất đó . Niệm Băng ca ca cũng có một con ám ma thử, chính là mẹ của Điềm Điềm."
Nghe Miêu Miêu nói như vậy, Tích Lỗ mới hiểu được, hắn thở dài: "Không sai, ám ma thử này công phu đánh động quả thật rất lợi hại, khi ta giúp Niệm Băng cứu cha mẹ hắn, phải chịu đau khổ bởi con chuột lớn kia."
Tay Miêu Miêu từ trên người ám ma thử Điềm Điềm màu đen chuyển sang thân ảnh màu trắng kế bên, cười nói: "Đây là Đạm Đạm, con bò sữa lớn, nó là con bò vàng rất mạnh mẽ, chứa đầy bụng sữa vàng nhạt căng cứng. Năng lực của Đạm Đạm là phun sữa ra, nó đã tiến hóa đến bậc thứ năm. Bây giờ Đạm Đạm chẳng những có thể phun ra sữa màu vàng lực công kích rất mạnh, hơn nữa sữa nó còn có hiệu quả phụ trợ. Chỉ cần sủng vật khác uống sữa của nó, có thể trong nháy mắt tiến vào trạng thái cuồng bạo, thực lực tăng lên gấp năm lần bình thường. Đạm Đạm am hiểu công kích và phụ trợ, thuộc loại bán công bán phụ hình sủng vật."
Bây giờ bò sữa Đạm Đạm so với trước kia Niệm Băng chứng kiến đã hoàn toàn không giống nhau. Da lông trên người nó lấy màu trắng làm chủ, chỉ có sống lưng mới là màu đen. Trước kia nó chỉ có hai bậc, so với bò sữa bình thường cũng không có cái gì khác nhau. Nhưng bây giờ thân đã phát triển đến dài ba trượng, cao hai trượng, bộ lông trắng, đen có vẻ cực kỳ thấm nhuần trong suốt. Trên đầu lại xuất hiện sừng, đó là một đôi sừng màu trắng trong suốt. Dưới bụng, tám vú sữa lớn màu vàng có chút rủ xuống, tản ra một mùi kỳ dị, một đôi mắt thật lớn, đang nhìn chăm chú thân ảnh màu đỏ bên cạnh.
Miêu Miêu theo ánh mắt Đạm đạm nhìn qua thân ảnh màu đỏ kia. Trong năm con sủng vật, thân ảnh màu đỏ nhạt này xinh đẹp nhất. Thân dài ước chừng một trượng, bộ lông màu đỏ tản ra vẻ lộng lẫy bắt mắt. Nó so với trước kia xinh đẹp hơn, nhất là cái đuôi thật lớn, thoạt nhìn càng cực kỳ rực rỡ, dưới đuôi nó dài ra một cây gai dài chừng ba thước màu đỏ nhạt. Nó lười biếng nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt tục tĩu kia không hề thay đổi, đang nhìn chằm chằm vào mấy cái vú màu vàng dưới bụng Đạm Đạm, dường như tùy thời chuẩn bị phát động tập kích. Đạm Đạm tựa hồ rất bất đắc dĩ, mặc dù kinh hãi, nhưng không có tránh né.
Miêu Miêu cười nói: " Na Na chính là quân sư đầu chó của mấy tiểu sủng vật này, không, là quân sư đầu cọp mới đúng. Huynh đừng thấy nó xinh đẹp mà tưởng, kỳ thật nó một bụng hư hỏng. Nó cũng là phụ trợ hình sủng vật duy nhất trong các tiểu sủng của muội, có thể gọi là tạo nhiễu hình sủng vật, mặc dù không có lực công kích gì, nhưng tác dụng lại không nhỏ. Sau khi Na Na tiến hóa đến bậc thứ năm, đã có được năm loại kỹ năng, cũng là một trong sủng vật có kỹ năng nhiều nhất. Nó có thể dùng kỹ năng chính mình làm cho địch nhân phiền toái rất lớn. Nó đúng là được gọi là Kim Ổi Tao Hồ, là thiên địch với Đạm Đạm, sữa vàng của Đạm Đạm đối với nó công dụng rất lớn, là thuốc bổ tốt nhất. Cho nên Đạm Đạm ghét nhất chính là nó, nó chung quy lại quấn quít lấy Đạm Đạm không rời, khi có cơ hội sẽ uống sữa Đạm Đạm. Cho nên kỹ năng của nó, huynh từ nay về sau nhất định sẽ thấy được. Mặc dù nó không phải sủng vật lợi hại nhất, nhưng cũng tuyệt đối là trọng yếu nhất, tính tục tĩu và dâm đãng của nó là ác mộng của tất cả địch nhân, thậm chí kể cả người trong nhà."
Na Na hiển nhiên nghe được Miêu Miêu nói, ánh mắt tục tĩu giật giật, miệng mở ra một chút, tựa hồ đang cười dâm đãng. Thấy ánh mắt của nó, ngay cả Tích Lỗ cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Nhân loại cũng có hạng người tục tĩu, nhưng so với ánh mắt tục tĩu của con hồ ly này, xem ra còn kém nhiều lắm. Ánh mắt Na Na dừng ở trên thân thể mềm mại đã phát dục rất tuyệt vời của Miêu Miêu, khiến nàng mặt đỏ lên, sẳng giọng: "Nhìn cái gì vậy? Cẩn thận coi chừng ta đem ngươi hoạn đi, cho ngươi làm con thái giám hồ ly." Vừa nghe lời này, Na Na vội vàng đầu co rụt lại, dùng đuôi to màu đỏ nhạt che đầu mình, ngay cả bò sữa Đạm Đạm cũng không dám nhìn nữa.
Miêu Miêu nói: "Đây con thứ tư, cũng là con gián mạnh nhất của mụi. Cường Cường hơi đặc biệt hơn so với các con Sủng vật khác, nó là một con Huyễn Tượng ma chương. Năng lực tốt nhất chính là đánh lừa, gọi là Bản Thể Huyễn Tượng . Năng lực công kích của Cường Cường được thể hiện ở trong Huyễn tượng. Sau khi đạt tới bậc thứ năm, nó có thể bằng vào năng lực đặc thù của mình biến thành một trong các loại sủng vật kia của muội, hơn nữa còn có được một nửa năng lực công kích. Cường Cường công kích mặc dù không phải là rất mạnh, nhưng năng lực phòng ngự và đánh lừa của nó cũng đủ bảo vệ muội tốt nhất. Tốc độ chạy trốn lại rất nhanh, cùng Điềm Điềm phối hợp, có thể dưới mặt đất dẫn muội nhanh chóng thoát đi. Đáng tiếc, chúng nó không thể trốn thoát khỏi tinh thần lực tập trung truy tung; nếu không, cha, mẹ cũng sẽ không ......" . Nhắc tới cha mẹ, Miêu Miêu vành mắt nhất thời đỏ lên, thần sắc không khỏi buồn .
@by txiuqw4