Mặc dù trong lòng có đôi chút lo lắng, nhưng từ lúc nhảy lên đến khi dừng ở trên người Tạp Tạp, mỗi một động tác của Niệm Băng đều rất như ý, tự nhiên tiêu sái. Cùng với thân hình thon dài và khuôn mặt anh tuấn của hắn, khiến cho trong mắt Lạc Nhu và Mộc Tinh liên tục xuất hiện tia sáng kỳ dị. Mà Phượng Nữ ở một bên lại nhíu mày, Long Tộc thì lắc đầu bất đắc dĩ. Chỉ có Long Linh không phát hiện ra cái gì. Bởi vì ánh mắt của nàng đang dừng ở trên người Niệm Băng giống như Lạc Nhu và Mộc Tinh trong đôi mắt đẹp sáng rực lên một chút không kém gì hai nàng kia.
Niệm Băng triệu hồi Tạp Tạp còn có một nguyên nhân khác. Ba ngày nay hắn cảm giác thấy tinh thần lực của mình mặc dù tăng hơn trước kia một chút, nhưng tinh thần lực cũng tiêu hao không ít. Có Tạp Tạp phi hành, hắn lại có linh hồn tương thông với Tạp Tạp nên trong lúc Tạp Tạp phi hành sẽ chú ý đến Băng Linh và Dung Thiên có xuất hiện hay không. Như vậy sẽ khiến cho tinh thần lực của Niệm Băng được nghỉ ngơi. Tinh thần lực tiêu hao trong sự khống chế của hắn, chỉ cần một thời gian không quá dài, sẽ khôi phục được hoàn toàn.
Trên mình Tạp Tạp bao phủ một tầng hào quang màu xanh, đó là Niệm Băng đã dùng Ngạo Thiên Đao làm trụ cột thi triển một ma pháp Phong hệ phụ trợ, cái này khiến cho tốc độ phi hành của Tạp Tạp càng nhanh hơn.
Trên người Tiểu Long Vương Áo Tư Tạp tự động lưu chuyển một tầng khí lưu màu xám bảo vệ thân thể của Niệm Băng. Niệm Băng khoanh chân ngồi trên lưng hắn, thân thể của Áo Tư Tạp bây giờ là do hắn dùng Long Lực tu luyện ra ngưng kết thành. Trong đó cũng có rất nhiều khí tiên thiên bảy hệ mà Niệm Băng đưa vào. Trên người Niệm Băng cũng tự động sinh ra một lớp Long lân như Áo Tư Tạp. Mặc dù đang khoanh chân ngồi trên lưng hắn, nhưng bất kể là Áo Tư Tạp làm động tác gì, hắn cũng không bao giờ ngã xuống.
Nhiều năm tu luyện khiến cho tâm thần của Niệm Băng cực kỳ ổn định. Mặc dù đang lo lắng, nhưng hắn rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện, tinh thần lực mệt mỏi theo ba động dần trở lại ổn định, ở bên trong Thiên Nhãn huyệt và Hoàng Cực huyệt rất nhanh khôi phục. Tinh thần lực dần dần ngưng tụ làm cho khí tức của Niệm Băng cũng dần ổn định.
Áo Tư Tạp phi hành không chỉ dựa vào thân thể của mình, đồng thời cũng dựa vào năng lượng đặc biệt không có thuộc tính kia của hắn. Dựa vào loại năng lượng đặc thù này, hắn có thể tùy ý di chuyển trong không khí mà không quan tâm đến bất cứ loại ma pháp nguyên tố nào giống như Niệm Băng. Nếu nói về góc độ thân thể, hắn kém hơn cha mẹ mình rất nhiều. Dù sao, thân thể bây giờ của hắn là do năng lượng ngưng kết mà thành. Mặc dù Long Thần Tâm quyết đã tu luyện đến một trình độ nhất định, nhưng thân thể do năng lượng ngưng kết tạo thành vẫn rất yếu.
Nhưng, hắn đã có năng lượng mà cả Tạp Tiệp Áo Tây Tư và Địch Mạn Đặc Đế cũng không có được. Bởi vì từ lúc mới sinh đã chung sống cùng một thân thể với Niệm Băng, mà quá trình ấp trứng thành hình của hắn cũng là do Niệm Băng giúp đỡ mà hoàn thành. Vì vậy, năng lực của Niệm Băng có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Áo Tư Tạp càng lúc càng thành thục, ảnh hưởng này càng lúc càng rõ ràng. Hắn mặc dù không có Thiên Nhãn huyệt như Niệm Băng, nhưng thông qua năng lực đặc thù của mình là không có thuộc tính, khiến hắn có thể dễ dàng khống chế các nguyên tố. Hơn nữa còn có Long Ngữ Ma pháp đặc biệt của Long Tộc, khiến cho năng lực Ma pháp của hắn ngay cả Niệm Băng cũng không hiểu rõ. Bất luận là ma pháp công kích hay là ma pháp phòng ngự, các vị Long Vương khác cũng không nhất định mạnh hơn hắn. Thời điểm khi song huyệt của Niệm Băng hợp nhất, mặc dù lúc đó đã tạm thời tách khỏi Áo Tư Tạp, nhưng năng lượng sinh ra trong nháy mắt vẫn khiến cho Áo Tư Tạp được không ít chỗ tốt. Lúc này, Long Thần tâm quyết của hắn còn cao hơn cha hắn là Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư một bậc, đã đạt đến trình độ cấp sáu. Mỗi lần thực lực Niệm Băng tăng lên, đều xúc tiến sự tu luyện của Áo Tư Tạp. Nhất là tinh thần lực của Niệm Băng, thường xuyên giúp Long Thần tâm quyết của Áo Tư Tạp đột phá bình cảnh. Vì vậy, tổng hợp thực lực của Áo Tư Tạp lúc này đã tương đương với các vị Long Vương ngoại trừ Tạp Tiệp Áo Tây Tư.
Đương nhiên, vì không có thân thể, nên hắn cũng bị hạn chế nhất định. Chỉ có thể tồn tại trong vòng ngàn trượng quanh Niệm Băng, nếu không năng lượng thể sẽ vì không thu được khí tiên thiên chi khí bổ sung từ Niệm Băng mà tiêu tan. Linh hồn của hắn cũng sẽ theo lạc ấn mà quay lại người Niệm Băng.
Một khi tiến vào trạng thái tu luyện, Niệm Băng không còn chút khái niệm gì với thời gian. Hắn cũng không biết qua bao lâu, thì trong đáy lòng vang lên tiếng gọi của Áo Tư Tạp: " Lão đại, tỉnh dậy đi"
Tinh thần lực một lần nữa đang thu liễm lại chuyển biến phát ra, cùng với tất cả năng lượng trong cơ thể liên thông khơi động. Niệm Băng mở mắt ra, tinh thần lực đã hoàn toàn khôi phục. Các hệ ma pháp nguyên tố trong không khí tự do bay lượn, thông qua Thiên Nhãn huyệt, hắn rõ ràng thấy được hình thái và sự mạnh yếu của mỗi một ma pháp nguyên tố. Cảm giác kỳ diệu này khiến Niệm Băng cảm thấy rất dễ chịu.
Không cần Áo Tư Tạp nói, hắn cũng cảm nhận được sự máy động của Băng nguyên tố. Ở phía xa xa có hơn mười bóng người màu lam đang hướng về phía mình và Áo Tư Tạp. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, đã là buổi chiều. Bay nửa ngày, rốt cuộc đã gặp được cha mẹ.
Bóng người dần dần đến gần, Niệm Băng dùng mục lực kinh người rõ ràng thấy được hai người đang phi hành ở phía trước chính là phụ thân Dung Thiên và mẫu thân Băng Linh của mình. Hỏa hệ ma pháp của Dung Thiên là không thể phi hành, tuy nhiên, với tu vi ma pháp của Băng Linh, mang theo lão cùng phi hành cũng không quá khó khăn. Hai mươi tên Ma Pháp sư Băng hệ chỉnh tề theo sát sau bọn họ. Hắn nhìn thấy cha mẹ mình, Dung Thiên và Băng Linh tự nhiên cũng thấy được hắn. Băng Linh vội vàng tăng tốc bay tới trước. Trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Niệm Băng và Áo Tư Tạp.
"Niệm Băng, đợi sốt ruột lắm hả?"
Dung Thiên ha ha cười nói, nhìn thấy vẻ anh tuấn của con trai mình khi cưỡi trên người Cự Long, trong lòng lão càng thêm tự hào. Con trai mình xuất sắc như vậy, trong lòng lão sao lại không sinh ra cảm giác thỏa mãn chứ?
Niệm Băng nghênh đón cha mẹ mình, mỉm cười nói:
"Ba mẹ, bọn họ không xảy ra chuyện gì chứ? Cũng không quá muộn, chúng ta mau về thôi, bên kia cũng sắp xuất phát rồi"
Dung Thiên thở dài một tiếng nói:
"Chúng ta nhận được thư của con liền lập tức xuất phát. Thật không thể nào ngờ được Di Thất Đại Lục trong truyền thuyết lại biến thành hình dạng thế này. Sau này, mẹ của con nói phải đợi một lát, sau đó lại làm việc gì đó thần thần bí bí. Đến tận khi chúng ta chính thức xuất phát, thì ta mới biết được bà ấy đi làm cái gì. Vì vậy, mới chậm vài ngày"
Niệm Băng nghi hoặc nhìn mẹ mình. Từ mặt ngoài mà xem, Băng Linh không giống mẹ hắn, mà giống tỷ tỷ hơn. Dù sao, năm tháng cũng không lưu lại một chút dấu vết nào trên khuôn mặt tuyệt đẹp của bà.
Băng Linh mỉm cười nói:
"Niệm Băng, lần này ta đem đến cho con một sự giúp đỡ vô cùng lớn. Hơn nữa, còn muốn cho con một sự ngạc nhiên, Sư tỷ, người ra đi."
Băng Linh và Dung Thiên tránh ra hai bên, đám ma pháp sư Băng hệ ở phía sau họ đã làm một con đường trên không trung. Hai bóng người từ từ đi tới, dưới tác dụng của gió tuyết hạ xuống trước mặt Niệm Băng.
Niệm Băng trợn mắt há mồm nhìn hai người này. Bên phải chính là Băng Khiết đã đảm đương địa vị Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự nhiều năm. Mặc dù khuôn mặt đã thay đổi hơn khi còn làm Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự, nhưng khí tức trên người bà, Niệm Băng vĩnh viễn không thể nào quên được. Khí phách do Hoàng Cực huyệt và Băng hệ Ma pháp hỗn hợp là điều mà người khác không thể nào giả mạo được. Bà mặc dù không tuyệt mỹ bằng mẹ, cũng không tươi đẹp lạnh lùng như Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự trước kia, nhưng lại có vài phần điềm đạm. Giờ phút này, trên người bà rất khó tìm được một tia cảm giác trước kia. Nụ cười trên hai gò má đầy đặn hiện lên vẻ hạnh phúc, nhìn qua còn phải lớn hơn mẹ vài tuổi. Nụ cười trên mặt bà rất ôn hòa, so sánh với khi làm Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự thì như đã thay đổi thành một người khác.
Sự xuất hiện của Băng Khiết không phải nguyên nhân chính thức khiến Niệm Băng trợn mắt há mồm, thực lực của Băng Khiết không kém gì Chủ Thần, tự nhiên có giúp đỡ rất lớn đối với phía Niệm Băng. Nhưng, chính thức làm Niệm Băng giật mình là người bên trái Băng Khiết. Lão đang cầm tay Băng Khiết, đứng ở trên ma pháp Bạo Phong Tuyết, từ trên người lão không có một tia khí tức ma pháp nào, cũng không gây ra cảm giác cường đại cho bất cứ ai. Khuôn mặt già nua của lão rất là hồng hào, trong ánh mắt tràn ngập ý cười và giọt nước mắt trong suốt. Từ lúc mới xuất hiện, ánh mắt của lão thủy chung vẫn không rời khỏi người Niệm Băng. Cái nhìn bình tĩnh chăm chú, nhìn thấy hào quang không ngừng biến đổi trong mắt Niệm Băng.
"Sư phó"
Giọng nói của Niệm Băng mang theo tiếng khóc khàn khàn. Lập tức quỳ xuống trên lưng Áo Tư Tạp, nước mắt chảy xuống. Người xuất hiện trước mặt hắn, đang tay trong tay với Băng Khiết, chính là vị sư phụ vốn đã chết của hắn. Nhất thời Niệm Băng như bị vây trong cơn mơ, trái tim hắn không ngừng nhói đau. Giờ phút này, hắn vẫn cho rằng mình hoa mắt, bởi vì tưởng niệm đến sư phụ mà nhìn lầm.
"Con trai"
Nước mắt cũng chảy trên gương mặt Tra Cực, nhìn thấy anh tư bừng bừng phân chấn của tên đệ tử, trái tim lão sao không kích động được chứ?
"Sư phó?
Niệm Băng lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn thấy bóng người rất rõ ràng trước mặt, khi hắn gọi tiếng sư phó thứ hai, thì trong giọng nói tràn ngập kinh hãi.
« Là ta, tiểu tử ngốc, ta không chết. Sư phó của ngươi mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng mà nghiên cứu Trù Nghệ nhiều năm như vậy, đối với việc dưỡng sinh rất có bản lãnh. Như thế nào dễ chết vậy chứ. Tiểu tử ngốc nhà người suýt chút nữa đã dùng lửa thiêu chết ta rồi «
Nước mắt của Tra Cực vẫn thế chảy xuôi xuống, nhưng trên mặt đã có vài phần tiếu ý hơn.
Thân hình Niệm Băng lóe lên, xuất hiện trước mặt Tra Cực. Động tác của hắn rất đơn giản, dùng tay kéo bộ râu của Tra Cực, dùng tay dứt dứt, mấy sợi râu màu xám trắng nhất thời bị dứt khỏi cằm Tra Cực
Tra Cực kêu lên một tiếng đau đớn, tức giận nói:
"Xú tiểu tử, ngươi làm gì vậy?"
Niệm Băng giật mình nhìn lão:
"Sư phó, người thật sự không chết. Người còn cảm giác đau đớn, vậy không phải linh hồn"
"Nói bậy, ngươi vì sao lại không véo ngươi ấy."
"Tự mình véo mình sẽ đau mà. Con biết mình còn sống, sao lại phải véo mình chứ."
Hai thầy trò cãi nhau rồi yên lặng nhìn đối phương. Tra Cực buông lỏng bàn tay đang giữ chặt Băng Khiết ra, nhìn thấy đệ tử của mình trong mắt vẫn ngập nước mắt, hắn cười. Hai dáng người cao lớn ôm chặt lấy nhau.
Thẳng thắn mà nói vào giờ phút này, chân chính ôm được thân thể của sư phó, Niệm Băng mới rõ ràng cảm nhận được cảm giác chân thật. Hương vị trên người Tra Cực, hắn rất quen thuộc. Bất quá nhiều năm theo đuổi trù nghệ, nên trên người lão luôn có một mùi mỡ, khói nhàn nhạt mà loại hương vị này bao hàm đủ loại khí tức mà không có bất cứ kẻ nào có thể giả mạo được.
"Sư phó"
Nước mắt của Niệm Băng lại chảy xuống, hắn ôm lấy người Tra Cực, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Còn có gì hoàn mỹ hơn cơ chứ? Cha mẹ còn sống, mà sư phó mà mình nghĩ đã chết lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình. Niệm Băng rất sung sướng. Hắn sợ, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng giờ đang ở trong lồng ngực ấm áp của sư phó, tất cả đều là sự thật.
Lúc trước, nếu không có Tra Cực, thì đã không có Niệm Băng của ngày hôm nay. Cho dù hắn dựa vào Băng Tuyết Nữ Thần Chi thạch không bị chết đuối, thì muốn sống sót ở dòng sông Thiên Thanh hà chảy xiết cũng không phải một chuyện dễ dàng. Tra Cực khổ công dạy dỗ hắn suốt tám năm trời, chưa bao giờ Niệm Băng quên được. Năm đó khi lão chết, tuy bề ngoài Niệm Băng vẫn cố giữ bình tĩnh, để mình kiên cường đứng dậy, nhưng trong đáy lòng hắn tràn ngập bi thương.Trong tính cách hắn có phần cô độc cố nhiên là bởi vì nguyên nhân từ cha mẹ. Nhưng cái chết của Tra Cực, đồng dạng gây cho hắn những kích thích quá lớn. Vì vậy, tại thời điểm mới bước vào xã hội, tính cách của hắn mới có chút quái dị.
Mà bây giờ, Tra Cực lại xuất hiện, lão không có chết, thật sự không có chết. Một chút âm u cuối cùng trong lòng Niệm Băng đã hoàn toàn biến mất, cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người sư phụ, hai mắt hắn đẫm lệ, e sợ hắn biến mất vào vô hình
"Được rồi, tiểu tử nhà ngươi nhẹ tay một chút đi. Chẳng lẽ ngươi không biết bộ xương già của sư phụ người không chịu nổi sao? "
Tra Cực rất hài hước, tâm trạng hắn không kém gì với Niệm Băng.
Lúc này mặc dù Niệm Băng không khác mấy so với lúc rời khỏi rừng hoa đào, nhưng càng anh tuấn và thành thục hơn. Bởi vì tinh thần lực và ma pháp tăng lên nên vô hình trung khiến cho xuất hiện khí tức cao quý, làm cho hắn càng anh tuấn hơn. Tâm trạng của Tra Cực không khác gì với Dung Thiên, lão rất tự hào vì đồ đệ của mình.
Niệm Băng vội vàng buông bàn tay đang ôm sư phụ ra, nhìn thấy Tra Cực không có gì biến hóa mấy. Đột nhiên kêu lên quái dị:
"Sư phó, người lần đó là giả chết sao? Người, người vì sao lại muốn gạt con?"
Tra Cực ủy khuất nói:
"Cái gì mà giả chết, khi đó ta bị hôn mê, cũng không thực sự đã chết. Tiểu tử ngươi không nhìn kỹ đã đem ta đi hỏa thiêu, may mắn là ta phản ứng nhanh, nếu không sợ là chết thật rồi."
Niệm Băng nhìn thấy ý cười trong mắt Tra Cực, chỉ biết mình đã đoán không sai, cười khổ nói:
"Tại sao? Sư phó người vì sao lại không cần con nữa? Người có biết, lúc con mới vào xã hội, gặp rất nhiều chuyện, mà bên người ngay cả một người thân thích cũng đều không có."Tra Cực hiền lạnh vỗ nhẹ bờ vai rộng lớn của Niệm Băng, nói:
"Tiểu tử ngốc, nếu sư phó ta còn bên cạnh, ngươi có thể trở nên như bây giờ không? Chim non chỉ có thể tự mình mở cánh, một mình đối mặt với mọi chuyện bên ngoài, mới có thể phát triển nhanh nhất được. Sư phó không thể cả đời bên cạnh ngươi, sự phát triển của ngươi là do sự cố gắng của ngươi, xã hội là sư phó tốt nhất của ngươi. Thành tựu bây giờ mà ngươi đạt được sư phó đều biết. Cả đời ta chỉ có một mình ngươi là đệ tử, nhưng ta đã rất thỏa mãn rồi. Niệm Băng, sư phụ không phải đã xuất hiện rồi sao? Nam tử hán, đại trượng phu không được khóc."
Niệm Băng lau khô nước mắt trên mặt, nhìn Tra Cực, lại nhìn cha mẹ và Băng Khiết đang tươi cười bên cạnh, nói:
"Sư phó, Người, Người sau đó làm gì? Vẫn ở Đào Hoa Lâm sao?"
Tra Cực lắc lắc đầu nói:
"Không, sau khi ngươi đi rồi, ta liền rời khỏi đó, đến một nơi khác sống. Nếu không vậy, ngươi quay lại Đào Hoa Lâm, chẳng phải sẽ gặp lại ta sao?"
Niệm Băng ngẩn người, nói:
"Đổi đến một nơi khác sống, Người đến đâu?"
Tra Cực cười hắc hắc nói:
"Xú tiểu tử, ngươi khẳng định không nghĩ ra. Thực ra, ta vẫn ở Băng Nguyệt Thành. Ngươi còn nhớ ở Băng Nguyệt Đế quốc có hai khách sạn thành thị có thể tham tra Trù Nghệ Đại Tái không? Trừ Thanh Phong Trai mà ngươi hay đến, thì ta ở phạn điếm có danh xưng nổi tiếng nhất Băng Nguyệt Đế quốc. Khi ngươi đến Băng Nguyệt Thành, ta cũng nghe được tin tức đó, lúc ấy ta còn sợ ngươi vào đây. Liền cố ý ẩn đi, nhưng ai biết được, tiểu tử ngươi không đi vào đó bao giờ. Làm ta lo lắng vô ích."
"Băng Nguyệt Thành?"
Niệm Băng giật mình nhìn Tra Cực. Hắn dù thế nào cũng không thể nghĩ ra được, Sư phó của mình lại ở gần mình như vậy. Vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nhìn Tra Cực, ngoại trừ cười khổ hắn còn có thể nói gì được cơ chứ?
Thì ra, sau khi Niệm Băng làm theo lời Tra Cực đốt căn nhà gỗ trong Đào Hoa Lâm rồi rời đi, thì Tra Cực cũng lặng lẽ rời khỏi đây. Bằng tài nghệ của lão, thì cho dù chân tay bị chặt đứt, đến bất cứ nhà hàng nào cũng có thể làm một vị trí cực cao. Chỉ cần chỉ điểm đơn giản, cũng đủ để một đầu bếp bình thường có lợi vô cùng.
Năm đó Tra Cực và Băng Khiết đánh cuộc, người thua sẽ phải tự hủy gân mạch của mình rồi ẩn cư. Lão sở dĩ lựa chọn Đào Hoa Lâm, chính là bởi vì nơi đây rất gần Băng Thần Tháp mà Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự ở lại, nhưng lão vẫn không đủ dũng khí để đi vào. Năm đó, sau khi lão quy ẩn, lúc bắt đầu quả thật lão hơi hận Băng Khiết đã lừa tình cảm của mình. Nhưng vài năm sau, khi tâm trạng lão dần trở lại bình tĩnh, thì cẩn thận nghĩ đến lúc Băng Khiết ở bên mình, lại phát hiện Băng Khiết không vô tình đối với mình. Nhất là lúc hai người chia lìa, lão vĩnh viễn không thể nào quên được. Tin tưởng vào điều này, mối hận trong lòng lão dần trở nên phai nhạt. Dù sao, tất cả những điều xảy ra giữa lão và Băng Khiết có thể nói là tạo hóa trêu ngươi. Nhưng, Băng Thần Tháp có thể nói là một nơi Thần Thánh nhất ở Băng Nguyệt Đế quốc, bất cứ tên ma pháp sư bình thường nào ở đây cũng có thể dễ dàng lấy mạng lão. Lão rất rõ quy củ của Băng Thần Tháp, vì vậy, lão không có dũng khí đi vào Băng Thần Tháp tìm kiếm Băng Thần Tháp, chỉ có thể ẩn cư ở trong Đào Hoa Lâm .
Sau này, sau khi Niệm Băng xuất sư rời đi, Tra Cực sở dĩ muốn để cho Niệm Băng nghĩ mình đã chết, còn có một nguyên nhân, chính là lão đã quyết tâm liều chết một phen. Một mình đi đến Băng Thần Tháp, lão hạ quyết tâm, mục đích chỉ có một, chính là muốn gặp Băng Khiết một lần. Trực tiếp cầu kiến Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự. Vốn với một lão già như lão, lại là một gã trù sư muốn gặp Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự dễ vậy sao? Nhưng Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự khi đó lại chính là Băng Khiết. Khi nghe được có một lão già trù sư muốn cầu kiến mình, trong lòng nàng tràn ngập hy vọng. Cho nên, khi nàng thấy được Tra Cực, nàng rõ ràng gặp lại người nam nhân mà mình yêu nhưng làm lão thương tổn quá nhiều. Băng Khiết dùng nghị lực mạnh mẽ mới có thể chế trụ tình cảm của mình không thể hiện ra. Tra Cực đề nghị muốn gặp mặt Băng Khiết một lần, muốn thực hiện một hy vọng cuối cùng trong cuộc đời mình, thậm chí đánh đổi mạng sống của mình để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này. Trái tim Băng Khiết như vỡ nát, nhưng nàng thật sự không dám gặp Tra Cực.
Nhiều năm đã qua, Tra Cực đã suy nghĩ cẩn thận ân oán giữa hai người, nàng sao lại không hiểu rõ chứ? Nàng biết Tra Cực cho đến bây giờ đều chưa làm sai cái gì. Nhưng mình lại làm thương tổn lão quá nhiều. Khi đó, Băng Khiết chỉ muốn chiến thắng Tra Cực một lần, nhưng Tra Cực lại có tính cách cương liệt. Khi lão biết người con gái mình yêu lại lừa gạt chính mình, nên đã có lựa chọn cực đoan. Nhìn thấy lão tự hủy đi gân mạch tay chân của mình, Băng Khiết lúc đó chỉ biết mối hận này không thể hóa giải được. Ở Băng Thần Tháp lại nhìn thấy người nam nhân mà mình yêu, nàng có thể làm được gì? Nàng không có dũng khí đi gặp lão. Giống như năm đó Tra Cực không có dũng khí đến Băng Thần Tháp gặp nàng. Nàng chỉ có thể cố nén kích động, nói cho Tra Cực biết là Băng Khiết đang bị phong ấn ở trong Băng Thần Tháp không được gặp người ngoài. Nếu không phải Tra Cực đã chịu những kích động không chịu nổi, thì có lẽ nàng đã trực tiếp nói cho Tra Cực rằng Băng Khiết đã chết.
Nhưng mà, khi đó trái tim củaTra Cực sớm đã coi thường sinh tử, nói dù thế nào cũng không đồng ý rời đi. Vì có thể để lão sống tốt, Băng Khiết chỉ có thể nói với lão, lão đến sống trong Băng Nguyệt Thành, khi Băng Khiết hết thời gian chịu tội, sẽ cho phép Băng Khiết đến Băng Nguyệt Thành gặp lão một lần cuối.
Quả nhiên, có duy trì về tinh thần, nên Tra Cực đã có hy vọng sống. Vì vậy, lão vào ở trong một quán hàng ăn ở trong Băng Nguyệt Thành. Vừa dùng trù nghệ của mình chỉ điểm cho trù sư ở đây, vừa lặng lẽ chờ đợi. Lão chỉ hy vọng mình có thể gặp người con gái mình yêu một lần mà thôi. Và hy vọng cuối cùng này mới duy trì cuộc sống của lão ở Băng Nguyệt Thành.
Cho nên, lúc trước khi Băng Khiết rời khỏi Băng Nguyệt Thành, Niệm Băng và Băng Linh mặc dù rất lo lắng, nhưng thật ra Băng Khiết rất dễ dàng tìm được Tra Cực. Khi đó trong lòng Băng Khiết đã không còn gì phiền hà nữa. Lúc hai người gặp mặt, Băng Khiết chỉ nói với Tra Cực một câu. Nàng nói, nàng muốn dùng nửa đời sau này bồi thường cho những việc đã làm với Tra Cực.
Tra Cực rốt cuộc thấy được hy vọng của mình, mặc dù tuổi tác chênh lệch và thực lực cường đại của Băng Khiết, khiến cho hai người bọn họ thoạt nhìn giống như hai cha con, nhưng bọn họ không để ý đến ánh mắt của người ngoài mà ở cùng nhau. Nếu Niệm Băng gặp Tra Cực trước khi gặp được Băng Khiết, nhất định sẽ có cảm giác bi thương. Bởi vì khi đó Tra Cực đã trở nên suy yếu đi rất nhiều, lúc nào cũng có thể chết đi. Nhưng, khi tâm nguyện của hắn được đền bù, rốt cuộc được ở cùng nhau với người con gái mà mình yêu, khiến cho tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Thân thể của Tra Cực như gặp kỳ tích tốt hơn nhiều, dưới sự chăm sóc của Băng Khiết, càng ngày càng khỏe mạnh.
Không lâu trước kia, Băng Linh đã thử thăm dò dùng thủy tinh cầu báo tin. Muốn mời sư tỷ của mình giúp đỡ Niệm Băng. Lúc tìm được Băng Khiết, Tra Cực và Băng Khiết đã gặp lại, từ trong miệng Băng Khiết biết được rất nhiều chuyện về Niệm Băng. Rốt cuộc không cần giấu diếm đệ tử của mình gì nữa. Cho nên, lần này hắn đi cùng với Băng Khiết tiến vào Di Thất Đại Lục, để gặp đệ tử của mình. Đồng thời, cũng để Băng Khiết giúp đỡ Niệm Băng, cùng nhau chống ngoại địch
Nghe xong những điều mà sư phụ nói, trong lòng Niệm Băng tràn ngập hưng phấn và vui sướng. Hắn cao hứng vì sư phụ của mình. Mặc dù đã trải qua nhiều năm, nhưng đôi tình nhân rốt cuộc có thể thành đôi, đây là một chuyện rất tuyệt vời. Cho dù nằm mơ, Niệm Băng cũng hy vọng điều này xuất hiện. Đồng thời, sư phụ đã đến, khiến cho tin tưởng của Niệm Băng càng nhiều. Hắn rốt cuộc không còn lo lắng gì nữa. Nhìn thấy ánh mắt hiền lành của sư phó, Niệm Băng trong lòng vừa động, đã có quyết định.
Tra Cực vừa kể cho Niệm Băng những việc mình đã trải qua sau khi rời đi, mọi người xung quanh rất nhanh bay về phía Băng Nguyệt hồ. Lúc này, cái nên đến cũng đã đến, đã đến lúc hội hợp với đám Di Dân.
Hai thầy trò Niệm Băng và Tra Cực sau nhiều năm xa cách mới gặp lại, Tra Cực liền cùng với Niệm Băng ngồi trên lưng Áo Tư Tạp. Một là vì ôn chuyện với đệ tử của mình, một chuyện nữa hắn cũng muốn thử chút cảm giác được cưỡi trên lưng Cự Long. Mấy ngày nay, ma pháp của Băng Khiết đã gây cho hắn rất nhiều ngạc nhiên. Mà đệ tử của mình lại trở thành Long Ma Pháp sư, khiến cho trong lòng vị Quỷ Trù này tràn ngập kiêu hãnh.
"Sư phó, người hiện nay có dự tính gì không?"
Niệm Băng mỉm cười hỏi. Tra Cực đang ngồi trước người hắn, có Thiên Nhãn lĩnh vực của Niệm Băng cẩn thận bảo vệ, căn bản không cần lo lắng cái gì.
Tra Cực mỉm cười, than nhẹ một tiếng nói:
"Còn có thể tính toán gì chứ, ta được gặp sư mẫu của ngươi là đã thỏa mãn lắm rồi. Nhiều năm đã trôi qua, sư mẫu ngươi đã chịu khổ không ít. Tâm hồn của chúng ta đã được giải thoát, ta phải đa tạ tiểu tử ngươi. Nếu không phải ngươi và nàng đại chiến một trận, có lẽ nàng còn không có được quyết tâm này. Ta cũng không chắc có thể kiên trì được đến lúc nàng tỉnh ngộ."
Niệm Băng cầm bàn tay vô lực của Sư phụ, nói:
"Sư phó, con cũng chỉ là vô ý làm ra mà thôi. Hai thầy trò chúng ta còn có gì mà phải tạ ơn chứ. Nếu con sớm biết rằng đó là sư mẫu, thì có lẽ đã sớm nói giúp người rồi. Đây có lẽ là duyên phận. Bây giờ người rốt cuộc có thể hưởng phúc. Sư phụ, khí tức sinh mệnh của người dường như không quá mạnh, có cảm giác gì không thoải mái không "
Vừa nói chuyện, Niệm Băng vừa cẩn thận kiểm tra thân thể Tra Cực. Tra Cực bởi vì tuổi đã cao, hơn nữa tinh thần mấy năm nay đều chán nản, nên thân thể rất suy yếu.
Tra Cực mỉm cười, vỗ vỗ lưng Niệm Băng nói:
"Sư phó của ngươi hiểu rõ thân thể mình nhất. Mặc dù vì gặp được sư mẫu ngươi nên vẫn tự chăm sóc bản thân, nhưng những năm qua tâm trạng rất sa sút. Có lẽ, cũng không còn được ở trên nhân thế bao lâu nữa. Con trai, lần sau sư phó sẽ không giả chết nữa, chờ sau khi ta chết, ngươi hãy giúp ta chiếu cố sư mẫu ngươi. Nàng đã quá đáng thương rồi, ta hy vọng nàng có thể hưởng cảm sự ấm áp của gia đình. Nếu có thể được, thì để nàng sống cùng cha mẹ ngươi, có được không?"
Niệm Băng lắc lắc đầu nói:
"Không, đương nhiên không được. Sư phó, người không biết, đồ đệ của người giờ đã có ba ái thê. Người để cho sư mẫu sống cùng với ta, không phải làm loạn cuộc sống của chúng ta sao"
Tra Cực ngẩn người, hắn tuyệt đối không thể ngờ được Niệm Băng lại nói những lời như vậy, sắc mặt khẽ biến, nói:
"Niệm Băng, tiểu tử ngươi"
Niệm Băng cười hắc hắc nói:
"Sư phó, người nghe ta nói hết đã. Cho dù ta đồng ý để sư mẫu sống với chúng ta, nếu không có người, đó còn gọi là nhà sao? Người nghĩ, sư mẫu mất đi người mà có thể sống vui vẻ được sao? Cho dù ma pháp có thể khiến sư mẫu sống rất lâu, có lẽ nàng cũng sẽ buông tha. Có lẽ nàng thậm chí còn theo người nằm dưới đất để tiếp tục làm vợ chồng. Cho nên, để sư mẫu có một gia đình ấm áp thì chỉ có người làm được. Chỉ có cuộc sống ở cùng nhau, sư mẫu mới có thể sống khoái hoạt đúng nghĩa."
Tra Cực cười khổ nói:
"Ta không phải như ngươi nói, thân thể của ta ta lại không hiểu rõ sao? Thẳng thắn nói cho ngươi biết, tình hình của ta hiện nay như hồi quang phản chiếu. Ngươi đừng thấy ta bây giờ giống người bình thường, nhưng theo ta tự đoán thì nhiều nhất một năm nữa, ta sẽ xong đời. Xú tiểu tử nhà ngươi, tâm nguyện như vậy của sư phó, chẳng lẽ ngươi không giúp được ta sao?"
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Sư phó, con nói, có thể giúp người chỉ có mình người, mà không phải là con. Có thể mang lại hạnh phúc cho sư mẫu cũng chỉ là người, cũng không phải là con. Thân thể mình, bản thân mình hiểu rõ nhất. Nhưng con có thể khẳng định nói cho người, người bây giờ tuyệt đối không hiểu rõ trạng thái của người bằng con. Người vừa rồi có nói, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm một năm nữa đúng không. Với Sinh mệnh lực và lục phủ ngũ tạng thì có lẽ cũng không sống được nửa năm nữa"
Sắc mặt Tra Cực khẽ biến, khuôn mặt hồng hào lập tức trắng bệch không còn chút máu, lão sao lại muốn chết đi chứ? Người con gái mà lão yêu rốt cục đã vứt bỏ tất cả để về bên cạnh lão. Mà hạnh phúc còn chưa kịp hưởng thụ đã phải rời khỏi thế giới này. Lão sao muốn chứ?. Nhưng Sinh mệnh lực của lão sao có thể căn cứ vào nguyện vọng của lão chứ? Vẻ mặt Tra Cực càng lúc càng khó coi, nhưng lão kinh ngạc phát hiện, đệ tử mà lão yêu quý lại đang cười, toát ra một tia thất vọng, Tra Cực bình tĩnh nói:
"Quên đi, ngươi đã không muốn giúp ta, ta cũng không muốn ép."
Niệm Băng nhìn bộ dạng của Tra Cực, biết lão đang tức giận. Sống cùng nhau tám năm trời, hắn còn không rõ Sư phụ mình là người thế nào sao? Hắn cười hắc hắc, nói:
"Sư phó, người lần trước giả chết làm con giật cả mình. Lúc này con làm người giận, cũng không quá đang đâu nhé. Được rồi, người đừng nóng giận mà
Tra Cực rất bực bội nói:
"Tiểu tử nhà ngươi, còn nhớ thù oán với sư phó."
Niệm Băng cười nói:
"Người có biết lúc đó con đau khổ đến thế nào không. Bây giờ để người thất vọng một chút như vậy, cũng không sai mà."
@by txiuqw4