Dung Thân vương gật đầu, thần sắc có chút quái dị liếc mắt nhìn Lạc Nhu bên cạnh nói: " Lần này hành động, về phương diện chỉ huy ta quyết định giao cho Lạc Nhu xử lý, kể cả hai quân đoàn tinh nhuệ nhất của Hoa Dung đế quốc chúng ta. Nha đầu tuổi còn trẻ mà có thể làm tể tướng một nước, khó trách cả Tô Việt cũng tôn sùng ngươi. Dù không trực tiếp ra tiền tuyến, nhưng ngươi đã tính toán đầy đủ mọi việc, làm ta cũng tự thấy bằng được. Đáng tiếc, Hoa Dung đế quốc chúng ta lại không có được một nhân tài như ngươi. "
Lạc Nhu mỉm cười nói: "Dung gia gia, người quá khen rồi, Lạc Nhu chỉ có một chút thông minh thôi. Làm thế nào có thể so được với người đã thống nhất đại lục này chứ?"
Khuôn mặt Dung thân vương toát lên sự vui vẻ, nói: "Tốt, nha đầu nhà ngươi đừng khiêm nhường nữa. Ta cũng được xem là một trong những cường giả, khi cuộc chiến nổ ra, ta sẽ cùng Niêm Băng nghênh tiếp những thần nhân thực lực cực mạnh, chỉ huy bên này giao cho ngươi. Về phương diên quân sự ngươi mặc dù chưa đủ khả năng, nhưng có Tuyết Phách nguyên soái phụ tá, nên không có vấn đề gì."
Tuyết Phách biết được Dung thân vương trước kia là giáo chủ Huyết sư giáo, nên đối với ý kiến của lão không có nghi ngờ, với lại một bên là Mộc tinh cùng Lạc Nhu không ngừng tiếp xúc, với tài hoa cao siêu của nàng vô cùng khâm phục. Do vậy binh lực của tứ đại đế quốc do Lạc Nhu làm chủ không có một lời phản đối.
Lạc Nhu mỉm cười, bây giờ không còn thời gian để khách khí từ chối nữa: "Dung gia gia cùng Tuyết nguyên soái đều tín nhiệm ta, vậy ta sẽ tạm thời chỉ huy đại quân của bốn nước. Bây giờ toàn quân chúng ta xuất phát thôi. " Vừa nói, nàng vừa chỉ tay vào vùng đồi núi trên sa bàn.
"Nơi nay, ta phái trọng nỗ thủ và đại quân tứ quốc liên hợp cường đại nhất sẽ công kích bộ đội, có lẽ khi chiến tranh bắt chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn. Nhưng ở chỗ này, chỉ cần chúng ta che dấu cẩn thận, tất nhiên có thể mang đến cho thần nhân sự đả kích nhất định. Đồng thời tại hai bên sườn núi, ta sẽ an bài một số ma pháp sư, họ có tác dụng phụ trợ cho trọng nỗ thủ". Nàng biết rằng trọng nỗ tự nhiên không thể so sánh được với tru thần nỗ của Niệm Băng nghiên cứu ra được, phải có hai người dung toàn lực mới có thể kéo được trọng nỗ, như vậy có thể tạo ra thương tổn rất lớn cho đám thần nhân bình thường.
Lạc Nhu tiếp tục nói: "Vì để cho chúng ta giảm thấp nhất các tổn thất, tại đây các trọng nỏ thủ sẽ ở chỗ này, tại phần đồi núi phía sau sẽ sai người mở một con đường lớn, chỉ cần phần lớn chiến sĩ của ta tham gia thì trong tối nay có thể khai thông. Nói như vậy sau đợt công kích đầu tiên, ngay lập tức các trọng nỗ thủ sẽ lui về, có cường giả các người hỗ trợ thì tổn thất sẽ được giảm xuống thấp nhất. Theo như tầm bắn của nỗ tiễn thì trọng nỗ thủ có thể công kích được ba lần, khi bọn họ chấm dứt công kích các cường giả của chúng ta phải lập tức xuất chiến. Trận chiến đầu này chúng ta không thể đánh nhanh thắng nhanh mà phải kéo dài thời gian."
Niệm Băng ngạc nhiên hỏi: "Kéo dài? Tại sao phải kéo dài?"
Lạc Nhu mỉm cười nói: "Niệm Băng, huynh cho ta biết, điểm yếu của đám thần nhân là gì?"
Niệm Băng không cần suy nghĩ, lập tức trả lời: "Tính cách của bọn chúng rất kiêu ngạo, nhưng cũng rất sợ chết"
Lạc Nhu gật gật đầu rồi lại lắc đầu: "Huynh nói đúng nhưng cũng chưa đúng. Tinh cách đám thần nhân mặc dù có khuyết điểm, nhưng ta khẳng định, chỉ huy của đám thần nhân tự nhiên sẽ có lực uy hiếp mạnh, có người chỉ huy như vậy, khuyết điểm về tính cách của đám thần nhân ở lúc tối hậu mới thể hiện ra. Lúc mới bắt đầu và lúc quan trọng nhất hoàn toàn có thể bỏ qua."
Niệm Băng nghĩ một hồi rồi nói: "Nàng nói đúng là có đạo lý, đối với thần nhân bình thường mà nói, chủ thần là cường giả mạnh nhất. Hơn nữa bọn họ là thần rồi, chỉ có chủ thần mới có khả năng uy hiếp họ. Thần nhân tự thị vào thực lực cường đại, nên sẽ không lùi bước. Vậy nàng nói khuyết điểm của thần nhân là gì?"
Lạc Nhu mỉm cười nói: "Rất đơn giản, là tiếp viện."
"Tiếp viện?".
Nghe thấy hai chữ đó, hai mắt Niệm Băng sáng rực lên, lập tức hiểu ý của Lạc Nhu.
Lạc Nhu gật đầu nói: " Đúng vậy, chính là tiếp viện. Niệm Băng, huynh còn nhớ lúc trước ta đã tìm huynh hỏi rõ mọi việc ở Thần chi đại lục không? Bây giờ, khuyết điểm của Thần chi đại lúc chính là tiếp viện ở hậu phương, bọn họ căn bản không có hậu phương, càng không có tiếp viện. Mặc dù bọn họ thực lực cường đại, nhưng nếu không thể nhân lúc tinh thần hăng hái mà bắt được chúng ta, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh mà không có tiếp viện phía sau, bọn họ dù có ưu điểm về thực lực cũng sẽ suy yếu đi. Thần chi đại lục không có lương thực, bọn họ chỉ có thể ăn ma thú. Từ việc của Di thất đại lục đã khiến cho chúng ta có được ưu thế lớn, chính là văn minh mà đám thần nhân đã tặng cho chúng ta."
Niệm Băng và Dung Thân Vương cùng nói ra bốn chữ: "Kiên bích thanh dã"
Lạc Nhu mỉm cười nói: "Không sai, đúng là như vậy, chính bọn họ đã tạo ác nghiệp, vậy thì nhân tiện cho bọn họ thử xem mùi vị thế nào đi.Ở Di Thất đại lục này, ngoài địa phương mà chúng ta khai khẩn ra, thì đều không có thực vật, ngay cả nước uống cũng chỉ ở đây mới có. Căn bản chúng ta không cần làm gì nhiều, chỉ cần kéo dài là được, như vậy đối với sinh lý và tâm lý của thần nhân đều bị đả kích mạnh mẽ nhất."
Niệm Băng nhíu mày nói:"Biện pháp của nàng quả thật là rất tốt, nhưng bây giờ chúng ta có hai vấn đề. Đầu tiên là số lượng thần nhân có khoảng một vạn người, mỗi người đều là cao thủ, nàng có thể nghĩ tới thì bọn họ cũng có thể nghĩ tới, tùy theo khả năng mà đã mang theo chút ít ma thú cùng thực vật. Tất nhiên bởi vì thực vật thiếu thốn nên đợt công kích đầu tiên của chúng là mạnh nhất. Chúng ta có thể ngăn cản được không? Vấn đề còn lại là bọn họ có thể đi vòng qua chúng ta, đến Băng Nguyệt hồ và Ngưỡng Quang đại lục để tìm thực vật hoặc xâm lược. Nếu là như vậy, chúng ta rất khó cản được bọn chúng. Dù sao thì diện tích của Di Thất đại lục quá lớn, nếu chúng ta chia nhân lực ra thì thực lực sẽ bị suy giảm."
Lạc Nhu cười nói:
"Hai vấn đề này ta đã nghĩ đến. Ta trước tiên trả lời câu hỏi thứ hai của huynh. Mặc dù khả năng này có thể xảy ra, nhưng đối với chúng ta mà nói, nếu bọn chúng thực sự lựa chọn như thế, ta càng có lợi. Mọi người nghĩ xem, thần nhân tập trung lại một chỗ, thế lực sẽ rất cường đại, nhưng chúng ta lại không có nhiều cao thủ. Nếu bọn chúng chia nhau chạy đến Ngưỡng Quang đại lục hoặc Băng Nguyệt hồ, thì chúng ta có thể tập kích, chuyên môn tìm đám thần nhân đơn lẻ mà ra tay. Mặc dù như vậy có thể mang đến cho Ngưỡng Quang đại lục và Băng Nguyệt Hồ mà chúng ta vừa kiến tạo một vài tai nạn, nhưng đả kích với đám thần nhân cũng rất nặng. Như ta đã nói, bọn chúng không có hậu phương, chết một người, thực lực sẽ giảm đi một chút. Mà chúng ta đã thương lượng qua, vì hòa bình của Ngưỡng Quang đại lục, bốn thống lĩnh chúng ta đã phái sứ giả về nước, điều động binh lực hơn nữa đến tập trung ở Băng Nguyệt Hồ. Ngoài Chủ Thần và một số Thần Nhân ra, thì đám thần nhân muốn đến Ngưỡng Quang đại lục sẽ phải đi qua Băng Nguyệt hồ. Ở đó chúng ta đã đóng số lượng lớn quân đội, cho dù bọn chúng có thể xông tới, nhưng sẽ bị kéo dài thời gian. Đến lúc đó quân của chúng ta từ mặt sau đuổi tới, hai mặt giáp công đối phó, thì chúng ta sẽ chiếm ưu thế. Lúc này, chiến tranh giữa chúng ta và thần nhân không tiếc tổn thất. Chỉ cần giết chết hết bọn chúng, cho dù quân đội phải trả giá rất lớn cũng đáng."Mặc dù nàng nói rất bình thản, nhưng ai cũng thấy được lòng quyết tâm trong giọng nói của nàng.
Niệm Băng có chút kính nể nhìn Lạc Nhu. Nàng chỉ cần giải thích một cách đơn giản đã đưa ra kế sách hóa giải khi thần nhân xuất hiện tập kích phía sau và đối sách phân tán đối phó ra sao, điều này hiển nhiên không phải nhất thời mà nghĩ ra được. Trong mấy tháng qua, Lạc Nhu nhất định đã sớm có kế hoạch mới nên bây giờ mới có thể nói ra một cách chu toàn đến vậy. Trí tuệ chi nữ, thật không hổ danh là Trí tuệ chi nữ. Có thể những việc khác thì mình làm tốt hơn, nhưng về tính toán cho đại cục, bản thân không thể toàn diện như Lạc Nhu được.
Lạc Nhu mỉm cười nói:
"Bây giờ ta sẽ trả lời nghi vấn thứ nhất của huynh. Có thể ngăn cản được đợt tấn công của đám thần nhân là rất quan trọng. Đợt tấn công đầu tiên của bọn chúng chắc chắn sẽ mãnh liệt nhất, chỉ cần ngăn cản được đợt tấn công này, thì chúng ta sẽ có nhiều cơ hội. Nếu tinh nhuệ của bốn nước bị đám thần nhân tiêu diệt thì hậu phương chúng ta sẽ không còn lực lượng nào có thể ngăn cản bọn chúng. Cho nên lúc quyết đấu, chúng ta phải đứng vững, dựa vào ưu thế về địa hình để đứng vững. Về điểm này, ta đã có kế hoạch đơn giản, Niệm Băng, đầu tiên huynh nói cho ta biết, phía chúng ta có bao nhiêu cao thủ đạt đến cấp chủ thần, và có bao nhiêu cao thủ thần cấp?"
Niệm Băng nghĩ một lúc rồi nói:
"Cấp Chủ Thần bên phía chúng ta có ta, Tích Lỗ đại ca, sư mẫu Băng Khiết, chính thức đạt đến chủ thần cấp cao thủ chỉ có ba người chúng ta mà thôi. So sánh về điểm này chúng ta bất lợi hơn, đối phương có năm chủ thần. Hơn nữa sự hiểu biết của ta về cao thủ cấp chủ thần là qua việc chúng ta gặp hai chủ thần để tính toán., theo như vậy trong chủ thần còn tồn tại cực mạnh chủ thần. Về phương diện này, thực lực của chúng ta có chênh lệch không nhỏ mà hai chủ thần có khả năng tàn phá rất lớn, nếu Long thần đại nhân có thể đứng về phía chúng ta, thì mới có thêm chút cơ hội. Nhưng về phương diện thần cấp, là thập tam giai cao thủ, thì chúng ta có không ít. Bảy vị Long vương, Miêu Miêu, mẫu thân của ta, Dung thân vương gia gia, còn có siêu thần khí Đao hồn của ta, cùng với Thần long bạn ta. Về số lượng đã vượt qua đối phương. Dù sao, thần cấp cao thủ của đối phương đã bị chúng ta giết bớt một ít, thực lực sẽ giảm đi."
Lần trước tại trận chiến ở Băng cốc, chí ít đã có năm, sáu thần nhân bị xử lý, như vậy đã làm cho trận chiến này bên Thần chi đại lục giảm đi một ít cao thủ.
Nghe xong Niệm Băng nói, Lạc Nhu gật đầu: "Ta hiểu rồi, theo như lời chàng nói lúc trước với ta, thần nhân kém cỏi nhất thực lực sợ cũng đạt tới vũ đấu gia, nhưng bọn họ đa số đều là võ sĩ, đấu khí của võ sĩ đối với ma pháp có sự phòng ngự không cao nhưng cũng không kém. Ma pháp sư của ta có mấy ngàn người, hơn nữa thực lực cũng không thấp, thế nên tại đây, chúng ta chỉ cần một khoảnh khắc thôi."
Niệm Băng kinh ngạc nói: "Một khoảnh khắc? Một khoảnh khắc là sao? Nàng có thể nói cụ thể hơn không?"
Lạc Nhu cười tự tin nói:
'Khoảnh khắc này không phải là dài. Nhưng phải lấy chàng là người phát động công kích cực mạnh. Nhớ kỹ rằng, chỉ cần khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi. Tại thời điểm thần nhân bị công kích, mục tiêu của chúng ta không phải là các cao thủ thần nhân, nhất là lại kém hơn hai chủ thần, điều này sẽ khiến cho chúng ta rơi vào thế hạ phong. Cho nên mục tiêu ban đầu của chúng ta là tiêu diệt những thần nhân có thực lực yếu trước. Ta vừa nói qua mỗi khi giết một gã thần nhân, cả tổng thực lực của bọn họ sẽ bị giảm xuống. Thần nhân đạt thần cấp hiển nhiên dễ dàng sát tử hơn, cho nên chúng ta ban đầu phải mãnh liệt tiêu diệt sinh lực đối phương, như vậy cho dù đối phương muốn phân tán nhân lực cũng không thể làm được."
Niệm Băng nghĩ một lúc, nói: "Ý của nàng ta hiểu được, nhưng mà muốn tạo ra khoảnh khắc đó thì phải làm như thế nào? Nếu không cùng chủ thần chính thức giao thủ thì tuyệt đối không thể tưởng tượng ra thực lực cường đại của họ."
Lạc Nhu mỉm cười:
"Niệm Băng, chàng không cảm thấy lạ là vì sao thất long vương lại không có ở đây sao?"
Niệm Băng ngẩn người nói:
"Chẳng lẽ nàng để bọn họ đi đến Long tộc xin hỗ trợ? Hành động lần này của thần nhân đối với chúng ta, Long tộc tất nhiên sẽ tham dự vào. Mặc dù Long thần đại nhân đã đồng ý giúp chúng ta, nhưng chưa chính thức đến lúc đó, sẽ rất khó biết được. Có lẽ Long tộc sẽ trợ giúp chúng ta, nhưng chúng ta không thể quá trông cậy vào họ. Lúc chiến đấu chính thức, thì phải dựa vào chính mình."
Lạc Nhu lắc đầu nói: "Chàng sai rồi, ta cũng không cầu thất vị long vương đi thỉnh cầu Long tộc trợ giúp. Theo như lời chàng nói, Long tộc đối với chúng ta sẽ là một đạo kỳ binh. Thần nhân không thể nghĩ rằng Long tộc đã đứng về phía chúng ta. Bởi vậy chúng ta không thể để kỳ binh này có gì mất mát trước khi chiến tranh bắt đầu, tất nhiên sẽ không để bảy vị long vương cùng long tộc tái liên lạc. Để tránh khiến cho thần nhân đề phòng, lần trước tại Băng cốc bảy vị long vương không cố hết sức. Có lẽ thần nhân đã hoài nghi, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm. Đợi đến khi bọn họ họ tới thời điểm quan trọng, chúng ta mới nhân cơ hội phát động, Ta đã nhờ bảy vị long vương trinh sát địch với ưu thế trên không, không ai có thể thích hợp hơn bọn họ trong việc trinh sát. Như vậy chúng ta dễ dàng nắm được hướng di chuyển của đối phương. Thần nhân thực lực cường mặc dù có thể dựa vào đấu khí phi hành, nhưng tốc độ không có khả năng so với sinh vật mạnh nhất đại lục được, có bảy vị long vương làm thám báo, chúng ta có thể nắm chắc được cơ hội tốt nhất. Chàng có biết ta để binh lính ở trung ương làm gì không? Bọn họ đang đào hang, mà tất cả ma pháp sư đang tích súc ma lực, chính là chờ đợi khoảng khắc đó."
Nhãn tình Niệm Băng sáng hẳn lên, hắn rút cục đã hiểu được ý tứ của Lạc Nhu: "Nàng nói, thần nhân cường đều nhắm tới hướng chúng ta mà phi hành, còn đại bộ phận thực lực thấp đề phải đi theo mặt đất tiến lên phía trước, như vậy chúng ta có thể phân biệt thực lực cao thấp của bọn họ. Hơn nữa thấy được nhược điểm của địch, khi bọn họ vừa tới chúng ta tùy ý chọn thời điểm xuất ra cao thủ, mà tàn sát thần nhân bình thường, thế phải không? "
Lạc Nhu mỉm cười vuốt cằm nói: "Không sai, chính là như vậy . Nếu ngay lúc đầu, chúng ta tiến hành công kích, cao thủ đối phương sẽ phải nghênh đón một lượng lớn ma pháp công kích, điều này sẽ khiến cho thần nhân bình thường của đối phương tổn thất ít nhất. Một khi đối phương tiếp cận, chúng ta sẽ không có khả năng ngăn cản bọn họ. Cho nên tấn công riêng lẽ, làmtiêu hao phần lớn ma lực của ma pháp sư, nhưng có thể làm tổn thương nặng đối phương. Chúng ta cũng cần bình tĩnh ngăn cản những thần nhân hung hãn phản kích. Sau khi thứ nhất công kích chấm dứt, chàng dẫn các cường giả nghênh đón sự phản kích điên cuồng của đám cao cấp thần nhân, chỉ cần ngăn cản là được chứ không để thân thể bị tổn thương trong lúc giao tranh. Hai bên cùng kết hợp cho dù thần nhân có cường thịnh trở lại cũng không có khả năng làm tổn thương đến chúng ta, đối với chúng ta sẽ có lợi. Sau khi an bài xong, các vị trí của chúng ta cần phối hợp ăn ý, đánh lui lần công kích đầu tiên của thần nhân cũng không quá khó khăn."
"Phối hợp công kích, che dấu hỏa lực, Lạc Nhu, nàng thật sự quá thông minh" Niệm Băng tán thưởng, nhìn trông có vẻ yếu đuối, nhưng ma pháp hay vũ kỹ cường đại đều không so được với trí tuệ của nữ nhi này.
Lạc Nhu có chút u oán liếc tới Niệm Băng nói: "Ta chỉ luận binh trên giấy thôi, chính thức làm được hay không còn phải phụ thuộc vào tình huống cụ thể. Bây giờ chúng ta không phải chỉ thể thực lực chênh lệch so với đối phương, mà đối phương còn có chủ thần, thực lực đạt tới trình độ cực mạnh. Nếu năm vị chủ thần kia có thực lực tương đương như hai chủ thần cùng đối phó với chàng lần trước, thì chúng ta còn có khả năng nắm chắc. Nhưng mà một khi xuất hiện một người mà ai cũng không ngăn cản được thì thật là phiền toái. Năm đó Băng Tuyết nữ thần cúng tế bằng vào một người đã thi triển thần hàng thuật diệt gọn mười vạn đại quân, chuyện đó ai cũng biết. Mặc dù chúng ta một lượng lớn ma pháp sư, thần hàng thuật không thể tạo thành uy hiếp lớn. Nếu đối phương công kích cường độ vượt qua thần hàng thuật, chúng ta có thể chống đỡ nổi không? Thật ra ta không có nhiều hy vọng vào lần công kích thứ hai. Cho dù thần nhân bình thường chỉ cần đứng lên phòng ngự thì công kích của chúng ta không làm họ tổn thương được. Bởi vậy tại lần công kích đầu tiên, mọi người cần hết sức mình tiêu diệt thần nhân bình thường của đối phương."
Niệm Băng gật gật đầu nói:
"Ta hiểu mà Nhu Nhi, xem ra gia gia cho muội chủ trì là chính xác."
Dung thân vương ở bên cạnh nói: "Nàng nói với ngươi chỉ là phương pháp hành động, về chi tiết cụ thể đều chưa nói tới. Ta vì nghe kế hoạch tối hậu của nàng ta mới quyết định như vậy. Trí thông minh của nữ hài tử này có lẽ cả Ngưỡng Quang đại lục chỉ có một. Cho dù Tô Việt cũng không có khả năng so với nàng ta. Có một vị quân sư như thế bày mưu trợ giúp chúng ta, phần thắng trong tay chúng ta sẽ lớn hơn nhiều. Vì thực lực không bằng đối phương nên mưu kế trở nên phi thường trọng yếu. "
Lạc Nhu mỉm cười nói: "Dung gia gia quá khen rồi, Nhu nhi sao có thể so sánh với Tô gia gia chứ. Trận chiến này quan hệ tới tồn vong của Ngưỡng Quang đại lục của chúng ta, Nhu nhi phải cố hết sức mình. Vì kế hoạch này, ta đã tính toán mấy tháng nay. Đến khi đến đây, dựa vào địa hình ở đây mới có kế hoạch cuối cùng. Bây giờ chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng với tốc độ nhanh nhất, Niệm Băng, chàng cùng ta thảo luận về phương pháp tiêu diệt cường giả của đối phương, nhất định phải phát huy tốt nhất thực lực của mọi người."
Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Ta hiểu, lúc công kích, chúng ta sẽ cố giảm tổn thất xuống mức thấp nhất. Nhu nhi, ta đem hai ngàn thủ hạ tinh nhuệ giao cho nàng. Khi nào chúng ta nói chuyện riêng, ta sẽ nói cho nàng biết một ít năng lực của bọn họ."
Lạc Nhu mỉm cười nói: "Ta cũng muốn dẫn chàng đi xem vài thứ, cho chàng yên lòng mà chuẩn bị cho tốt."
Mộc tinh nói: "Tốt lắm, hai người bây giờ nhân tiện đi luôn đi." Thanh âm của nàng khó tránh khỏi vài phần ghen tuông, nhưng đối với Lạc nhu trong thâm tâm nàng vô cùng bội phục, không phải học tập vài ngày mà có thể đạt tới được tài trí như Lạc Nhu, điều này do kết hợp giữa thiên phú và sự cố gắng không ngừng mới đạt được như vậy.
Sắc mặt Niệm Băng đỏ lên, ngầng đầu hướng về phía gia gia của mình, Dung thân vương mỉm cười nói: "Các ngươi hãy đi đi, ta đi công nói chuyện với ma pháp sư Dung gia một chút, đến lúc đó bọn họ sẽ do đại bá và cha ngươi thống lĩnh. Ngươi yên tâm, có thất vị trưởng lão ở nơi nay tọa trấn, đảm bảo ba ba ngươi sẽ không có vấn đề gì. Hắn đúng là rất nhớ thương ngươi, nhờ ta chuyển cáo cho ngươi, nhất định phải cẩn thận, đây cũng là lời ta muốn nói với ngươi. "
Niệm Băng nhìn về phía Dung thân vương đột nhiên mỉm cười nói: "Gia gia, cám ơn người, chúng ta đi đây." Nói xong cùng Lạc Nhu rời khỏi trướng.
Nhìn thấy bóng Niệm Băng cùng Lạc Nhu rời đi, Dung thân vương than nhẹ một tiếng: "Cho tới bây giờ, ngươi mới thật lòng kêu một tiếng gia gia. Tiểu tử ngươi trong lòng còn giấu nhiều chuyện lắm."
Tuyết Phách mỉm cười nói:
"Sự xuất sắc của Niệm Băng là điều mà ai cũng thấy. Mặc dù hắn không có danh tiếng ở Ngưỡng Quang Đại lục. Nhưng địa vị của hắn ở Ngưỡng Quang Đại lục, thì không một ai có thể so sánh. Ta tin rằng, hắn sẽ là người truyền kỳ của Ngưỡng Quang Đại lục. Dù sao, hắn mới hai mưoi tuổi, lúc bằng tuổi hắn bây giờ, ta còn đang chăm chỉ tu luyện đó."
Mộc Tinh cũng nhìn Niệm Băng và Lạc Nhu rời đi, ánh mắt nàng có chút ngây dại.
Ra khỏi trướng bồng, Lạc Nhu cười nói:Niệm Băng, chàng theo ta đến đây, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Nàng mặc dù rất muốn ở cùng một chỗ với Niệm Băng, nhưng nàng cũng hiểu việc nặng việc nhẹ. Tình hình bây giờ, không thể chậm trễ, nhất là nàng còn là quân sư của tứ đại đế quốc."
Hai người sóng vai mà đi, bước tới đâu, đều thấy được ánh mắt hâm mộ nhìn mình. Lạc Nhu đắc ý, một vẻ đẹp trí tuệ phát ra từ bản thân, một vẻ đẹp nhẹ nhàng hoàn mỹ. Khi đi bên cạnh Niệm Băng, nàng luôn cố ý đi sau nửa bước, để biểu thị sự tôn trọng của mình với người mình yêu, Nàng luôn nhớ như vậy, cho dù lúc thể hiện tình cảm, nàng cũng sẽ không quên mình là ai.
"Nhu nhi, cảm ơn nàng, lần này nàng đã mang cho ta một đại ân" Niệm Băng một bên bước tiếp, một bên mỉm cười nhìn về bên người Lạc Nhu, tâm tư của Lạc nhu tự nhiên hắn có thể cảm thấy được, nhưng hắn đã có ba người rồi, sao có thể đón nhận được nữ nhân khác chứ. Nếu nói hắn với Lạc Nhu không động tâm, thì không có khả năng. Dù sao thích cái đẹp là thiên tính của mỗi người, nhất là với một mỹ nữ có trí tuệ như thế, căn bản không phải do hắn không động tâm. Nhưng mà hắn thực sự biết suy nghĩ của người khác, tuyệt không vì suy nghĩ của mình mà làm cho ba thê tử phải khổ sở, cho nên những cử chỉ của hắn đều đối với Lạc Nhu cùng Mộc Tinh đều phi thường cố gắng duy trì ở một khoảng cách nhất định.
"Cám ơn cái gì chứ? Chàng không cần cám ơn. Ta cũng là giúp chính bản thân mình thôi, hoặc nói là ta vì Áo Lan đế quốc." Niệm băng nói chữ cảm ơn khiến cho Lạc Nhu cảm giác có chút thất vọng, coi như nàng mẫn cảm đi, tự nhiên phát giác ra mình cùng Niệm Băng trở nên xa lạ trong khoảnh khắc đó.
Niệm Băng nghe thanh âm u oán của Lạc Nhu, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, trong lòng không khỏi rung lên, vội vàng quay về phía trước nói: "Dưới tay ta có hai ngàn thủ hạ tinh nhuệ, thực lực phi thường mạnh mẽ. Năng lực bọn họ đều rất cao, có lẽ nàng không tưởng tượng nổi đâu. Hai ngàn người này toàn bộ đều đạt thực lực vượt đại kiếm sư, trong số đó một phần ba đặt tới vũ đấu gia, đại khái có hai trăm người đạt tới vũ thánh."
Lạc Nhu mặc dù trách cứ Niệm Băng đột nhiên nói sang chuyện khác, nhưng khi hắn nói con số ra thì nàng cũng giật mình: "Như vậy mà gọi là mạnh mẽ sao? Đây là thực lực mà chàng che dấu của Huyết Sư giáo? "
Niệm Băng mỉm cười nói: "Bí mật của Huyết Sư giáo ta không dấu nàng, vì ta tin tưởng ở nàng, xem nàng là bằng hữu tốt nhất. Thẳng thắn mà nói với nàng, trong lực lượng Huyết sư giáo ta tập kết đó có được khả năng công kích của siêu cấp trọng nỏ với hai trăm cái tru thần nỏ. Nhờ vào hai trăm tru thần nỏ này mà đã mang lại thắng lợi mấu chốt cho ta tại Băng cốc. Bây giờ ta tin tưởng vào năng lực điều phối của nàng, nhất định sẽ làm cho họ phát huy được ưu thế lớn nhất."
"Tru thần nỏ, thật là tru thần nỏ sao? Niệm Băng, chàng tột cùng rồi còn muốn gây cho ta kinh ngạc nào nữa?" Lạc Nhu mỉm cười nhìn Niệm Băng, trong mắt tràn ngập thành ý. Thực lực của Niệm Băng trong mắt nàng là thâm sâu khó lường, đương nhiên nàng hiểu cả Niệm bằng cũng tôn sùng tru thần nọ, tất nhiên thực lực của nó sẽ là cực mạnh.
Niệm Băng nói: "Ta đã hao phí phần lớn tâm lực mới nghiên cứu ra tru thần nỏ, bất quá tính hạn chế của tru thần nỏ cũng rất lớn, đối với người phát nỏ yêu cầu phi thường cao, hơn nữa chỉ độc hai trăn tru thần nỏ mà tư nguyên tiêu hao đủ để tổ chức một đội quân bộ binh trọng giáp gồm năm nghìn người rồi" Quả thật tru thần nỏ đều được làm từ kim chúc tốt nhất của Băng Nguyệt đế quốc, hơn nữa trong tru thần tiễn còn chứa ma lực của bảo thạch, tuyệt đối cũng là một sự tiêu phí lớn, nếu không phải hắn cùng Yến Phong quan hệ thân thiết, căn bản không có khả năng có nhiều tư nguyên như vậy.
Trong mắt Lạc như phát ra hào quang nói: "Ta muốn được nhìn thấy uy lực của tru thần nỏ như thế nào?"
Niệm Băng quay đầu lại nhìn thật sâu về nàng nói: "Dĩ nhiên tri thần nỏ phát là nỏ tiễn, vài cấm chú uy lực thập giai . Ta nghĩ có nó, nàng sẽ có thể kéo dài một khắc kia lâu hơn."
"Cái gì cơ?" Lạc nhu mặc dù trí tuệ kinh nhân, nhưng nàng không nghĩ tới tru thần nỏ lại có uy lực công kích mạnh mẽ đạt tới thập gia cấm chú, đúng là không thể tưởng tượn nổi, Nếu có hai trăm tru thần nỏ, có lẽ ngay trong chiến đấu, Áo Lan đế quốc sẽ không cần e ngại kỵ binh Hoa Dung đế quốc cường đại nữa. Bây giờ một đế quốc sở hữu vũ khí hủy diệt này, có thể dễ dàng chiến chọn đại lục .
Niệm Băng mỉm cười nói: "Ta biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng mà nàng không cần lo lắng. Tru thần nỏ cũng có hai hạn chế, đầu tiên là tru thần tiễn, mặc dù tru thần nỏ bắn ra uy lực kinh người nhưng nếu không có tru thần tiễn đặc thù thì so với tiễn nỏ bình thường lực phá hoại chỉ hơn một chút. Chiến tranh trên đại lục, nếu có nhiều cao thủ sử dụng tru thần nỏ, không bằng cho họ tham gia trực tiếp chiến tranh thì tốt hơn vì muốn sử dụng một tru thần nỏ, cần ít nhất một vũ đấu gia cao thủ cùng hai đại kiếm sư, như vậy mới phát huy được thực lực của nó."
Lạc Nhu nhìn Niệm Băng, nàng biết chỉ có chính thức nhìn thấy tru thần nỏ mới có thể hiểu rõ sự huyền bí của nó, than nhẹ nàng nói: "Xem ra chúng ta không cùng mưu mà hợp, ta muốn cho chàng xem công kích từ xa, nhưng ta thấy một số thứ này còn có chút hạn chế."
Niệm Băng kinh ngạc nhìn nàng, chưa kịp hỏi thì Lạc Nhu đã nói: "Nhanh đi thôi, khi nào chính thức nhìn thấy những thứ kia chàng sẽ hiểu."
Niệm Băng mỉm cười, hai người nhanh cước bộ hơn, hướng tới đại quân ở đồi núi phía trước đi đến. Khi đến nơi Niệm Băng quả thật thấy quân đội đóng quân đang đào hào, bọn họ mỗi người đều lấu một khối gỗ thật dài thật lớn. Loại gỗ này tại Thất Di đại lục không có, hiển nhiên là được mang tới từ Ngưỡng Quang đại lục rồi, chỉ là không biết dùng để làm gì thôi.
Lạc Nhu dẫn Niệm Băng bước lên trên đồi núi. Niệm Băng nhớ lại những lời nói khi nãy của Lạc nhu, thần sắc không khỏi kinh hãi, một lần nữa chấn kinh với trí tuệ của Lạc Nhu.
Niêm Băng nhìn thấy, có hai mươi vật gì đó tối đen, mỗi cái đường kính đều là một trượng, bên cạnh có ba gã ma pháp sư, mấy ma pháp sư này đều bận rộn, không biết là làm thứ gì, nhìn qua mỗi toàn đều rất nặng, có lẽ không thấp hơn ngàn cân, thật sự rất lớn, phía dưới còn có bánh xe, chỉ nghĩ tới khởi động nó thôi đã phi thường khó khăn rồi, từ cái màu đen gì đó phía trước vươn ra một cây thiết quản thật dài, trên không trung tản mát một cỗ sát khí.
Niệm Băng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hướng về Lạc Nhu nói: "Đây là hỏa pháo sao? Ta từng nghe qua thứ này, bất quá không phải dùng để thủ thành sao? Nàng mang những thứ này tới đây để làm gì? " Uy lực của hỏa pháo ra sao từ trước tới nay hắn chưa thấy qua, chỉ nghe nói mà thôi. Bởi vì hỏa pháo thể tích quá lớn, dùng để thủ thành khi chiến tranh luôn được coi là lợi khí khí khi phòng thủ, có thể đem nhiều hỏa pháo vận chuyển tới nơi đây hiển nhiên Lạc Nhu hao phí tâm lực không ít.
@by txiuqw4