Sau những ngày học hành vô cùng căng thẳng. Ra chơi được phục vụ miễn phí đồ ăn thức uống. Một buổi tối như bao buổi tối khác. Trong biệt thự bậc nhất giữa lòng Hà Nội. Tại căn phòng nó và hắn. Hai người coi nhau như là không tồn tại. Hàn Thiên ngồi bên mép giường, bàn tay thon gõ liên tiếp lên bàn phím laptop đang đặt trên đùi. Còn nó. Mái tóc nâu xõa xuống, những ngón tay trắng nõn mà, thon thả lướt nhẹ trên màn hình Ipad thế hệ mới. Khuôn mặt thiên thần đang nhìn chăm chú, bình thản, và trong đôi mắt long lanh ấy có một nét vui. Chợt. Khuôn mặt vẫn như vậy, ngón tay đang lướt nhẹ. đều thì chợt nhanh hơn, khuôn mặt bình thản lộ chút giận dữ. Ánh mắt nâu long lanh nhìn chằm chằm như muốn đốt cháy cái màn hình trước mắt trong sự tức giận - Hàn Thiên! Anh biết JK không? - nó bực dọc hỏi hắn.
Tìm thông tin trên ông google thì ông kẹt xỉ chỉ ỗi thông tin là công ty lớn hàng đầu thế giới ở Hàn Quốc. Thế mà cũng nói. Nó đây không cần học cũng biết. Và buộc phải hỏi " ck yêu ". Dù gì hắn cũng sinh ra và lớn lên ở Hàn Quốc, vả lại gia đình cũng vai vế nên có lẽ là Thiên biết. Do đó Nhi mới xuống nước lịch sự hỏi như vậy. Thiên đang làm việc, nghe thấy tiếng gọi của cô. Hơi lạ. Chưa bao giờ ngọt ngào như vầy. Quay sang nhìn nó chằm chằm như vật thể lạ. Đợi hơi lâu câu trả lời từ đối phương, nó tức giận quay lại nhìn Thiên thì thấy cậu đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô giơ bàn tay ngọc ngà của mình lên trước mặt hắn khuẩy khuẩy
- Nè! Anh không sao chứ
Cậu cuối cùng cũng dứt. Lấy lại vẻ bảnh bao ngày nào
- Không sao? Biết thì sao!
Nghe được câu " Biết thì sao? "
- Đi mà. Xem giúp đi mà. Nha nha - giọng điệu nũng nịu / chiêu thức luôn thành công với mọi đối tượng / nó ôm lấy tay hắn, ghé sát người hắn. Liệu Thiên có bị rơi vào cái bẫy này hay không?
- Không - Thiên kiên quyết Lần đầu tiên chiêu thức của nó bị hố như vậy. Lửa giận phừng phừng. Nhi nắm lấy cổ áo sơ mi của Thiên. Leo hẳn lên người cậu. Khuôn mặt phẫn nộ ghé sát khuôn mặt cậu. Khiến cậu tưởng chừng như chỉ cần thêm một tí nữa thôi. Hai người sẽ không còn khoảng cách. Và. Thật mờ ám.
- Tôi hỏi lần cuối cùng. Anh có giúp không - ánh mắt côn đồ đe dọa.
- Tuỳ em. Muốn làm gì thì làm. - Thiên nói rồi nhanh chóng thoát ra trước khi hành động quá muộn. Quá nóng. Cậu nhanh chóng tiến nhanh về phòng tắm.
- Từ đã. Ruốt cuộc là ở đâu - cô gọi
- Laptop
- Á..... A..... Chết mất. Khốn nạn. Ta sẽ giết hết - " Rầm " - " CHOANG "- " Cheng " - vô số những âm thanh kinh khủng vang lên. Và với một người như Thiên. Dù có băng lãnh với ai nhưng với bảo bối. Cậu chưa bao giờ dám lơ là. Cưng chiều vô tận. Ngay lập tức cậu phóng ra khỏi phòng tắm. Đập vào mắt cậu là đôi chân trắng nõn nà đang chuẩn bị cho tư thế đá bay cái laptop của mình như Messi sút bóng
- Đừng. Anh phải làm lại đấy vợ àh. Không đùa đâu.
Nhi quay lại hướng ánh mắt đầy mùi thuốc súng dành cho Thiên
- Lại đây
. Thiên thì chẳng việc gì phải sợ. Cậu tiến lại. Thật may khi cô tha cho chiếc laptop. Nếu không tối nay ai sẽ ôm ấp cô vào lòng hay cậu cũng sẽ chẳng ngủ được mất. - Lâm Hàn Thiên. Anh quản lí nhân viên mình như thế hả. Dám coi thường tôi này. Bốp. Tôi là ai nào. Bốp. Dù là sao thì hiện tại tôi cũng là vk anh. Là phu nhân của JK. Bốp. Đáng chết..... - cứ thế mỗi lời nói được phát ra là một cú đánh như có như không vào người cậu. Chẳng khó chịu một chút nào. Nhưng cũng chẳng thoải mãi.
- Dừng lại. Em quậy đủ rồi đấy. Ruốt cuộc là em đang làm cái quái gì đây. - Thiên nắm lấy tay nó thật chặt nhưng không thể tăng lực quá mạnh. Cậu không muốn làm nó đau một chút nào.
- Anh buông tay ra. - nó hét lên
- Nói - Thiên bá đạo ra lệnh
- Á. Tại sao anh lại không mặc áo. Ruốt cuộc là anh có ý đồ gì đây - nó lấy tay phòng thủ nghiêm ngặt
- Ý gì sao? Em nghĩ xem anh có ý gì với vợ mình ở trong phòng ngủ??
- Anh thôi đi. Tôi không đùa đâu. Ai là người quản lí dự án lần này vậy? - bộ mặt cún con
- Mẹ àh. Mẹ anh sao?
- Ừ -Thiên nhìn bộ mặt đang ngẫm nghĩ
- Anh cho tôi mượn điện thoại một chút
- Làm gì? - cậu nhíu mày
- Tất nhiên là gọi điện. Thế mà cũng hỏi
- Của em đâu - Trong những giây phút mất kiểm soát. Nó đang ở kia - Nhi chỉ tay vào cuối góc tường. Nơi chiếc điện thoại đang an tọa
- Ở đầu tủ - Thiên nói rồi nhìn căn phòng bừa bộn
- Hì.... Hì - nó cười rồi sang bên tủ giường lấy Iphone của hắn. Qua lại thấy Thiên đang nhìn mình khó chịu
- Anh sao vậy. Không thích cho tôi mượn sao? Vậy thì...
- Không. Em không thấy khó chịu sao?
- Khó chịu gì?!
- Căn phòng quá bừa bộn
- À. Ck yêu. Ck dọn giúp vk luôn nha!
Thiên hừ lạnh một tiếng rồi chăm chỉ thu dọn.
Còn nó. Ngồi trên giường tay lướt điện thoại của hắn. Đây rồi. Số điện thoại của mẹ chồng yêu mến.
-....... - Con chào mẹ
-..........
- Dạ. Con vẫn khỏe. Dạ. Hàn Thiên đang làm việc
-........
- Dạ. Con chỉ muốn hỏi thăm tình hình ba mẹ thôi. Vả lại con có chuyện muốn nói??
-.......
. - Dạ. Con nghe nói dự án quảng cáo hợp tác giữa JK và The ROSE mẹ định cho Ô Do Hyun làm người mẫu đại diện sao mẹ?
-..........
- Con thấy chẳng phù hợp chút nào? - nó làm mặt phụng phịu dễ thương.
Thiên đôi lúc lại nhìn lên nó
. -.........
- Con thấy anh trai của con được hơn. Không phải là con thiên vị người trong nhà nhưng mà thú thật dạo gần đây anh ấy cũng vừa nhận được giải thưởng và anh ấy cũng là Mĩ nam, lượng fan cũng không phải nhỏ. Đẹp trai, body cũng chuẩn...... - đang định nói tiếp để thuyết phục mẹ nhưng
Thiên đã cướp lấy. Áp nhanh vào tai.Cậu chỉ nói vẻn vẹn vài từ
- Mẹ ngủ sớm - rồi tắt máy.
Nó trợn mắt nhìn hắn. Lập tức nhảy phóc xuống giường đến trước mặt hắn hầm hầm tức giận
- Anh sao dám cướp điện thoại vậy hả. Còn ăn nói xấc xược với mẹ nữa chứ. Anh làm con mà như vậy sao. Thật là.... Á... - nó giật mình.
Thiên nắm chặt lấy tay cô rồi nhanh chóng trận cô xuống giường đồng thời lấy thân thể mình ức chế thân thể nhỏ nhắn phía dưới. Ánh mắt có mang chút vẻ lạnh lẽo khiến Nhi suýt rùng mình. Cô trợn mắt kinh ngạc. Khuôn mặt Thiên dần ghé sát xuống. Chóp mũi chạm nhau và đôi môi chỉ cách nhau ở một khoảng cách rất nhỏ. Thiên nói. Từng câu chữ như rót vào miệng nó từng chút một
- Em nghĩ chỉ cần thuyết phục mẹ anh thì có thể làm mọi điều mà em muốn?
- Tất nhiên - nó nói.
Cánh môi anh đào khẽ mở
- Em nghĩ mẹ anh có thể điều khiển anh sao?Nếu em nghĩ như vậy thì hãy lập tức dập tắt đi hoặc là gạt phăng nó ra khỏi đầu
- Tại sao? - nó hỏi
- Anh chưa bao giờ sợ một ai trên thế gian này
- Kể cả ba anh
- Chỉ có họ sợ anh. Họ dám tự ý làm trái lời anh. Chưa bao giờ có chuyện đó từ trước đến nay và sau này cũng thế. Em nghĩ thuyết phục được mẹ anh thì coi như xong sao. Nếu anh không đồng ý liệu có dám thay đổi.
- Anh chỉ được cái miệng rộng
- Em dám. Được thôi. Tôi sẽ cho em thấy. Điều mà tôi không muốn chẳng ai có thể bắt ép
- Vậy hôn ước này. Anh vẫn phải nghe theo lời họ - nó nheo mày nghi hoặc
- Anh không nghe theo lời họ mà là anh thích.
- Hứ. Anh thật là vô phép. Dám coi người sinh ra mình như vậy
- Em có chứng cứ đâu nói anh vô phép. Đối với anh như vậy là quá phép tắc. Không phải cái miệng dẻo ngọt của em lúc nào cũng Dạ Dạ. Anh không thích một chút nào. Đây là chiêu nịnh nọt của em.
Nhi nhìn Thiên vẻ không hài lòng. Cô chu đôi môi hồng ươn ướt lên và vô tình chạm vào môi cậu. Cậu chết sững trong vài giây với cái cảm giác bất ngờ ấy rồi cậu nhớ ra hôm nay cậu quên làm việc gì đó quan trọng. Cậu từ từ cúi xuống làm công việc được ưu tiên hàng đầu.
- Nếu em nghĩ anh là vô phép thì em hãy sinh cho anh một đứa con. Em sẽ hiểu anh hiếu thảo như thế nào
. - Tại sao? - nó vẫn quyết tâm tranh cãi đến cùng
- Bởi vì con của anh sẽ giống anh và em là mẹ. Em sẽ hiểu. Ok. Hiện tại trên giường, Nhi nằm quay lưng lại với Thiên. Không cho cậu động lấy người mình dù một tí. Khoảng cách rõ ràng. Cô ôm lấy chăn. Thiên nằm bên cạnh. Cậu nhìn khó hiểu. Mái tóc dài xõa xuống gối và ga giường trắng thêm nổi bật thêm vào đó mùi hương thoang thoảng trên tóc làm cậu dễ chịu. Nhưng sẽ khó khăn cho cậu khi cô đang có vẻ tức giận. Cậu xích lại gần. Thu hẹp khoảng cách. Nhẹ nhàng rót vào tai - Em đang giận anh vì chuyện hồi nãy sao? Im lặng. Thêm một bước tiến. Thiên xích lại gần hơn. Sát hơn. Bàn tay cậu đặt lên vai. Song. Một cái huých vai, tay Thiên lập tức bay ra. Đó là sự khẳng định không thích đụng chạm và báo hiệu đang tâm trạng không ổn, đừng đụng vào nếu không sẽ bị thiêu cháy. Hàn Thiên cười, nụ cười chết người ngự trị trên môi cậu. Trong một thoáng suy nghĩ: " Thật dễ thương. Kể cả bây giờ. ". Vấn đề rắc rối bây giờ là nó đang ôm một cục tức khó nuốt. Cậu phải làm sao khi chính cậu là kẻ châm ngòi. Hắn nheo mắt. Rồi nhanh chóng một bàn tay luồn vào trong chăn mềm ôm lấy eo nó. Đầu gối lên đầu nó. Nhìn qua thì thật không ổn. Hơi tà mị và đầy sắc tình. Nhi muốn xô hay đẩy Thiên ra ngay lập tức. Dù thế nào, dù ra sao, dù có sức mạnh phi thường cũng không thể đẩy ra nổi.
- Em thật sự giận anh sao? Anh không biết chiều lòng phụ nữ đâu. Anh chỉ nói thật. Anh không biết em đang tức giận hay là gì gì đó. Nhưng anh vẫn nói với em. Anh không muốn em phải xin mẹ anh vì bà ấy là người phụ trách dự án. Chỉ cần em muốn anh có thể. Anh xin lỗi vì đã nặng lời với em một chút. Xin đính chính thêm với em, anh không học giỏi văn nên lời anh không hay và hơi cộc cằn - từng lời nói của hắn đáp nhẹ lên làn da mịn màng như sữa. Nó vẫn im lặng. Có lẽ là đang suy nghĩ. Thiên kéo sát người nó vào, lại lần nữa ghé gần thân mật. Đôi môi chạm vào làn da trên má. Hương thơm dìu dịu bay vào khứu giác nhạy cảm - Em xích vào đi nếu không đêm về lăn xuống giường đấy. Lại hại anh xuống bế em lên.
- Anh.... - nó nói
- Cuối cùng em cũng chịu mở miệng.
- Tôi đâu có câm
- Được rồi anh đầu hàng. Em muốn gì
- Dậy đi. Nặng
- Không. Anh rất thích cảm giác này. Ấm, mềm và thơm nữa
- Không. Xuống mau.
- Được rồi. Anh sẽ tuân lệnh phu nhân nhưng em phải quay vào trong ngay. Nếu không anh cho em làm nệm bây giờ - hắn lật mình nằm xuống đồng nghĩa nó cũng quay vào lòng hắn như mọi khi
- Anh nói hơi nhiều thì phải - Nhi nhìn Thiên
- Không. Anh thấy bình thường - Thiên đáp, những ngón tay đùa nghịch tóc cô
- Anh chẳng nói nhiều như vậy khi ở lớp hay ra ngoài
- Anh chỉ như vậy với em thôi. Em phải hạnh phúc khi được như vậy
- Bất hạnh thì có nha. Anh nói thật chứ
. - Là sao? - Thiên quả thật rất mau quên
- Chuyện hồi nãy ấy - Nhi nhắc
- Ừ
- Anh có thể giúp được không
- Có thể. Nhưng như vậy chẳng phải anh không công bằng sao? - Thiên hỏi
- Không phải là như vậy. Anh biết mà. Anh ấy đầy tiềm năng. Lại không dính scandal nào mà
- Anh xin đính chính lại. Không phải không dính mà là có người hậu thuẫn đắc lực - Được rồi. Anh xem như vk anh là một thiên tài chuyên đi thu dọn scandal cũng được
- Ai cho chứ.
- Ruốt cuộc là anh có giúp không - nó cáu lê
n - Tất nhiên là có vì đó là điều mà vợ anh muốn. Nhưng bây giờ hãy ngủ đi - cậu nói rồi kéo mềm và tắt đèn
@by txiuqw4