Ào..... Ào
Những cơn mưa vọng về trong lạnh giá kèm theo tiếng côn trùng rợn người
- Mưa rồi! - nó nói - Con gì kêu kinh khủng
- Ma kêu? - Thiên nói
Mưa càng tuôn thêm khiến trời càng thêm lạnh. Nó kéo tấm chăn rồi khẽ than
- Lạnh thật!
Thiên kéo nó xuống, thật sự là nó cảm thấy hơi ngại mặc dù cái việc hắn ôm nó như vậy thì quá bình thường, nhưng vấn đề hôm nay là việc cậu không mặc áo. Chiếc chăn mỏng khoác lên hai nửa thân thể, tay nó vô tình chạm vào phần da trước ngực. Quả thực nó rất hiếu kì về việc này nên không ngừng nghịch ngợm. Bàn tay rắn đá của Thiên giữ lấy đôi tay vô tình, nó trừng mắt nhìn hắn
- Anh làm gì vậy?
- Đừng! Khó chịu!
Nó hố hơi bị nặng, mặt cúi xuống không dám đối mặt hắn. Tại sao nó có thể lạm dụng đến như vậy, thật là quá mất mặt, song nó thú thực một điều, cơ bắt hắn rất đẹp
- Băng Nhi!
- Hử - Em phải đền cho anh
- Tôi chỉ có chùa, không có đền! Ok
- Em dám
- Sao không dám
- Anh nói cho em biết, từ nay trở về sau em mà dám nói một chữ tôi với anh thì em sẽ " hết oxy " mà thở
- Cái gì! Không được, ai cho anh cái quyền ấy. Tôi tôi đấy
Thiên không nói, cậu cúi xuống.....
-.... Nh... Àm... Ì... ậy... ( Anh làm gì vậy ) - nó liên tục đánh vào người hắn
Hắn tà mị nhìn nó
- Em vừa nói là tôi đấy
- Thì sao?
- Em bị phạt
- Anh... Tôi không đồng ý - nó hét lên
Nhưng không, nó cuối cùng vẫn không thoát khỏi hình phạt chết người
- Anh sẽ không nương tay đâu
Cơn mưa kéo dài đến sáng vẫn chưa có dấu hiệu tắt hẳn. Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Trong lều. Nó nằm gọn trong lòng hắn, hai chân gác lên người hắn - một tư thế ngủ đẹp. Về phần hắn, cậu nghiêng người ôm lấy nó. Chiếc điện thoại cuối góc reo lên, cậu nheo mày, tay vươn ra lấy chiếc điện thoại
- Hai người chưa dậy àh. Trời còn mưa quá, chờ tạnh mưa rồi về, bye... Rụp - Vũ tắt máy.
Thiên khó chịu vứt điện thoại ra một góc
- Chuyện gì vậy?
- Không có gì
- Buông ra.
- Không. Anh nặng chết đi được!
- Được rồi
- Trời vẫn còn mưa à. Chán chết! - nó quay người, lấy điện thoại của mình - Oái. Hết pin rồi. Mẹ ơi! Lâm Hàn Thiên,đưa cho cái điện thoại của anh
- Anh không phải mẹ em
- Tất nhiên. Anh mà sinh ra tôi sao? Lúc 7 tháng tuổi sao? Nực cười ha
Thiên cúi lại gần nhưng
- Á..... - cậu hét lên
Tình hình là thế này, Thiên chưa kịp cưỡng phạt thì một ai đó đã nhanh hơn một bước, cần lấy cánh tay cậu và cắn một phát
- Anh dám. Đừng đối đầu với Hoàng Ngọc Băng Nhi này. Rõ chưa?
- Rõ thưa bà xã! - hắn nhăn mặt nhìn dấu vết huy hoàng trên tay
- Đưa điện thoại đây
- No. Anh đau tay không thể lấy được - một lí do đúng nghĩa
- Anh chắn ngang lều thì làm sao mà lấy được
- Cứ tự nhiên. Anh thật sự không ngại
- Mặt dày đâu hiểu nghĩa từ ngại
Nó vươn người qua Thiên. Cậu không ngờ nó làm thật, tóc nó xõa xuống chạm vào vùng da nhạy cảm
- Em đang khiêu khích anh
- Cái gì? Khuyến khích cái đầu anh! Im đi. Anh có muốn chết không.
- Tất nhiên là không. Ít ra anh cũng phải có một đứa con
- Con cái đầu anh.
- Á... - hai chân nó trật từ trên tay hắn xuống và nằm ngang qua người cậu tạo thành một dấu thập xinh xắn
- Em đang lợi dụng để sàm sỡ anh!
- Cái gì! Ai đang lợi dụng. Ai sàm sỡ! Anh thì có! - nó ngồi dậy nhìn Thiên.
Rồi. CHÁT. Một cái tát vào mặt Thiên
- Em dám đánh anh. Rõ là em đang lợi dụng còn gì nữa. Rõ muốn ngắm body của anh
- Body. Anh cũng có hả? Đâu đâu - nó lật tung chăn
- Này! Em đang làm cái gì vậy?
- Tất nhiên là tìm body của anh
- Em quả thật đang sàm sỡ anh?
- Không phải
- Vậy em quấy rối tình dục
- Anh dám.... Cái đẹp nên khoe ra cho người khác chiêm ngưỡng
- Không nghịch nữa.
- Không
- Hoàng Ngọc Băng Nhi
- Gì?
- Em đang xâm hại anh
- Ai nói chứ! Xâm hại khi nào. Mặc xác anh muốn xâm phạm hay xâm hại hoặc xâm lược mặc anh. Chẳng vui một chút nào?
Nó lôi bịch đồ ăn ra
- Mang nhiều vậy
- Không mang nhiều bây giờ nhai cỏ mà ăn chắc - nó bày đồ ăn ra - Anh dậy đi. Anh định vừa nằm vừa ăn như heo sao. Dậy. Dậy mau
- Em đúng là.....
- Là gì?
- Là.... Dễ thương
- Khỏi nói. Ai cũng biết. Ăn đi
Ầm. Ầm! Bầu trời đen mù kịt kinh khủng. Xuyên qua ô lều trong suốt, nó nhìn bầu trời bên ngoài. Giống như ngày tận thế vậy
- Lại mưa nữa rồi
- Có lẽ sẽ kéo dài!
Ầm. Ầm. Đoàng. Tiếng sét chói tai cộng thêm tiếng rạch ngang trời. Kinh hãi khiến nó hơi rùng mình
- Em sợ sao
- Không sợ. Đánh một phát vào đầu anh thì không biết anh sẽ thành ra như thế nào nữa. Đầu tóc thì dựng ngược, mặt mũi đen sì, mắt trợn ngược, người bốc khói. Đúng không?
- Em dám
- Không. Dọn đồ đi
- Rộng lượng và tha thứ
- Anh tốt bụng quá
- Tha thứ là phẩm chất của kẻ mạnh
- Ý anh muốn nói em là kẻ yếu! - nó trừng mắt nhìn hắn
- Đó là em tự suy diễn - hắn cười sau khi dọn sạch đống đồ
- Anh đúng là.... Lạnh quá! - nó kéo chăn nhưng một bàn tay khác giữ lấy
- Anh dám giật đồ. Thật to gan
- Không lẽ là nhỏ. Em sống ích kỷ
- Anh sống tự kỷ.
- Một ván thắng thua
- Ok. FIFA
- Never. Liên minh
- Liên minh sao? Chấp anh
* * *
- Lâm Hàn Thiên. Anh chơi gian. Ai cho anh dám giết tôi hả. Đồ đáng chết kia
- Không. Anh chơi đểu. Không chơi nữa
Điện thoại Thiên lại một lần nữa rung lên
- Hi. Bé yêu giờ mới dậy àh
- Không!
- Em có mang theo dù không?
- Dù àh? Em không biết nữa. Mà sao vậy anh
- À. Nếu hai người mà mang tiên thì qua đây. Băng quên đem mất rồi!
- Bye anh.
- Bye bé. Chụt - trước khi cúp máy không quên tặng một nụ hôn.
Nó ngay lập tức đảo tung lều
- Em đang tìm cái gì vậy?
- Cây dù
- A. Đây rồi - nó reo lên và tiện tay lấy cái áo ném cho hắn
- Anh mặc vào đi
- Chơi gì giữa trời mưa như thế này?
- Dù này! Anh mặc vào nhanh lên
@by txiuqw4