7h sáng
Nhi bước ra với một phong cách như kẻ vừa trộm đồ từ một nhà tỉ phú, trên đôi vai là một chiếc balo bự, trên tay còn xách thêm một túi đồ lớn. Thiên đi sau càng thêm phần khổ sở với balo thì lớn, túi đồ lại càng nặng. Phải chăng hai người tính đi di cư. Băng và Vũ cũng vậy. Tất cả đồ đạc được tấp vào cốp xe hơi. Hôm nay bốn đứa tính đi leo núi rồi cắm trại qua đêm ở đó. Sau khi gửi xe ở một nhà dân phía dưới, cả bọn bắt đầu cuộc hành trình
- HAIZ! Cũng đẹp thật nha. Toàn là thông như rừng lá kim ở bên Nga vậy - Băng reo lên vẻ phấn khích
Một lúc sau
- Vợ àh? Làm ơn đi đi từ từ thôi! Thật sự là chồng rất mệt! - Vũ than thở
- Nam nhi đại trượng phu có một chút việc cũng không làm được là kẻ vô dụng - Băng quay lại, lườm Vũ
- Chồng là người vô dụng thì vợ là vợ của người vô dụng nên vô dụng hơn - Không xách giúp anh nữa ai bảo anh nói em là đồ vô dụng - Băng lạnh lùng bỏ đi 1 tiếng sau
- Chồng! Vợ mệt chết đi được! Xách dùm vợ
- Vợ quên rồi àh? - Vũ nhướn mày
- Quên gì? - Băng ngây người khó hiểu
- Người vô dụng?
- A. Nhớ rồi!
- Anh - vô - dụng
- Anh??
- Cũng mệt?
- Nghỉ đi - nó trầm tư, ngồi xuống dưới một gốc thông
- Không phải tại núi này cao! Leo từ sáng đến giờ mà vẫn chưa với đỉnh
- Đổi thừa! Tại sao không nói và do chân bà ngắn
- Bà! Ừ. Thì chân bà dài lắm sao? - Băng gắt lên
- Ồ! Cảm ơn vì đã khen nhưng tớ biết là nó ngắn lâu rồi! - nó mở balo lấy chai nước
- Xí. Giận bà! HOÀNG Minh Vũ. Sang bên này! - Băng làm dỗi ôm đồ lôi Vũ đi lại một cái gốc cây khác. Nó lắc đầu, đúng là bản tính trẻ con
- Anh uống đi - nó đưa chai nước
- Em không sao chứ?
- Không - nó nhanh chóng phủ nhận.
Chính bản thân nó cũng không hiểu. Thiên im lặng ngồi bên cạnh. Chắc hẳn cậu mệt lắm. Mang cả đống đồ ăn như vậy mà không mệt thì không đúng lẽ. Thiên không nói. Mà không, có lẽ dù chết đến nơi thì cậu cũng chẳng mở miệng. Mấy lần nó quay lại đều thấy cậu cứ đi đi và đi. Trên trán, mồ hơi nhễ nhại. Thật sự là nó muốn lại giúp hắn nhưng lại thôi. Cũng chẳng hiểu nó đang nghĩ gì. Nhi đưa cho Thiên một chiếc khăn
- Anh lau đi! Hồi nữa tôi sẽ mang giúp anh một túi đồ..
Sau hơn 30 p', lại tiếp tục đi. Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời lại tôn thêm phần rực rỡ. Thiên định tiếp tục nhưng, một giọng nói trong trẻo như dòng suối mát giữa rừng
- Từ đã
Ánh mắt Thiên lướt qua nó. Nó bỏ qua ánh mắt soi xét đó, tiến lại gần hắn, chìa trước mặt Thiên
- Đội vào đi! Trời nắng anh sẽ ốm đấy
- Em lấy đâu ra?
- Mua
- Em buồn sao?
- Không?
Hai con người đi bên nhau, cùng chung một tâm trạng nhưng không ai chia sẻ cho ai. Họ thật ích kỉ. Nhưng cũng có lẽ những điều mà họ giấu thì bất khả xâm phạm. Một màu cô đơn bao trùm song có hai kẻ không bao giờ chịu để yên - Chà! Chà. Tình cảm quá ta, hơn cả phim Hàn chồng nhỉ
Thiên khẽ nhìn sang cặp vợ chồng chuyên đi phá đám, một cái nhìn cảnh cáo. Còn nó, khuôn mặt khẽ ửng đỏ dưới vành mũ cứng
- Sợ chồng ốm đấy. Không ngờ không ngờ
- Đấy. Anh trai mệt gần chết thì không quan tâm. Chồng đi tí xíu là sợ ốm liền - Đi thôi! - Thiên đến bên nó
Xế chiều, cả bọn cuối cùng cũng lên tới đỉnh, chưa thể nghỉ ngơi ngay, đôi nào về nhà nấy vội vã dựng lều cho tối nay nếu không muốn ngủ với đất trời. Trên đỉnh đồi, giữa một bãi cỏ xanh mượt mà, nhìn về phía chân trời xa, ánh hoàng hôn buông xuống. Nó ngồi dựa đầu vào bờ vai vững chắc, mái tóc đôi lúc lại bay lên theo từng cơn gió nhẹ vướng vào người Thiên như không muốn rời, hương thơm của mái tóc hòa với mùi hương của đất trời, của cỏ, của những cây hoa dại, của hồ nước phía dưới, của rừng thông bao la và còn cả mùi hương ngọt dịu của tình yêu làm hắn say mê khó thoát
- Mặt trời lặn đẹp nhỉ?
- Ừk
- Tôi chưa bao giờ ngắm mặt trời lặn trên đỉnh ngọn núi như thế này! Anh đã ngắm chưa?
- Chưa
- Anh giống tôi. Khi ngắm mặt trời lặn anh sẽ thấy nhớ người anh yêu nhất, anh đang nhớ về cô ấy đúng không?
- Không. Em đang ở đây nên anh không cần phải nhớ em!
Dưới ánh mặt trời chói lòa, đỏ rực đang dần chìm xuống ột màu đen bao phủ. Bóng hai người in dài trên cỏ
* * *
Tối. Ánh đèn trong màn đêm đen kịt. Lều nó và hắn
- Bày đồ ăn ra. Đúng là chật chội. Thế mà họ nói lều này mà hai người thì quá thoải mãi cơ đấy. Đúng là đồ lừa đảo
- Em vứt đồ lung tung như thế này sao không chật chội - Thiên thu dọn mấy thứ đồ mà nó bày tung ra
- Lâm Hàn Thiên! Cái gì đây. Sao lại có một bộ lều ở đây
- Cái lều này ở xó xỉ nào ra vậy - Thiên nhìn quanh, khuôn mặt vẻ suy tư - À. Cái này lắp thêm để chứa đồ
- Anh đúng là đồ ngốc mà. Mau đi làm đi - nó gắt lên
- Lâm Hàn Thiên. Sao anh rùa thế. Làm nhanh lên - nó lấy điện thoại chiếu sáng cho hắn
- Cũng phải từ từ chứ! - Thiên vẫn tập trung lắp lều
- Tại anh mà?
- Làm sao anh biết được. Em sợ àh?
- Anh không thấy rờn rợn sao. Trời tối mà ở chốn rừng núi như thế này
- Sợ gì?
- Gọi chung là anh nhanh lên đi
- Được rồi.
Chỉ chờ có vậy nó phóng tọt vào trong. Thiên bước vào, cậu lại sắp xếp đồ từ cái lều vừa mới dựng xong. Nhi bày thức ăn ra, cũng chỉ vài thứ không thể đầy đủ hay sang trong như trong khách sạn. Tất nhiên là nó sẽ được thoải mãi làm những thứ mình thích. Ngồi ăn đối diện với Thiên, hai tai đeo phone nghe nhạc từ điện thoại. Thiên nhăn mày, từ đầu đến cuối cậu nhìn nó như một - sinh - vật - lạ
- Hoàng Ngọc Băng Nhi
Im lặng, dáng vẻ thưởng thức, cười rất vui.
- Em không nghe anh nói sao?
Vẫn như vậy. Lửa giận đã bắt đầu bùng nổ. Hắn thô bạo giật phăng hai tai phone - Anh làm cái quái gì thế?
- Em không nghe anh nói?
- Nói gì?
- Tháo tai phone ra.
- Anh giật ra rồi còn gì nữa
- Tất nhiên
- Anh....
Bị tịch thu một món đồ, nó lại tiếp tục cứng đầu lôi Ipad ra, Thiên hẳn bất lực. Cậu đi ra ngoài.
- Anh đi đâu vậy?
- Ra ngoài một lát. Em muốn đi theo chứ
- Điên. Đi theo anh làm gì. Tôi sang nhà anh Vũ!
Nó ngó đầu ra nhưng
- Họ ngủ rồi!
- Ngủ rồi? - nó nheo mày
- Em không tin, nhìn đi - Thiên tránh sang một phía
- Ừk - nó nói
Chợt. Thiên lấy một ngón tay dí vào trán nó, đẩy mạnh là nó...... Ngã ngửa vào trong
- Ở trong đấy. Em nghịch quá rồi
- Lâm Hàn Thiên anh chết mẹ nó đi cho đời tôi nó rảnh - nó ôm cái đầu vừa chấn vào laptop của hắn hét lên
Thiên lắc đầu, đi đến một chỗ khuất rồi gọi điện thoại. Còn nó đang tí ta tí tửng nghịch lung tung. Ánh mắt nó ánh lên một vẻ tò mò hiếm thấy. Không ngần ngại tiếp thu tư tưởng mới, nó lick ngay chuột vào. Bài báo có tựa đề khá ấn tượng: Vụ tai nạn thảm khốc ở sân bay Los angeles làm gây chấn động kinh hoàng 10 năm trước. Nó đọc. Đọc từ từ. Trong lòng dấy lên một nỗi bất an vô tận. Những hình ảnh chụp lại hiện trường thật kinh khủng. Một cậu bé. Khuôn mặt lấm lem máu bị che đi, chiếc áo sơ ở trắng nhuốm một màu đỏ, loang lổ xung quanh còn nhiều máu hơn. Nó kinh hoàng và bất động, không phải vì cảnh tượng quá đáng sợ mà là con tim đang chìm dần vào u tối. Bàn tay nắm chặt lại kìm đi xúc động nhất thời, nó lao ra khỏi lều, lao nhanh trong đêm đen mù kịt. Cậu về lều. Không thấy nó đâu, chỉ thấy đồ đạc vung vãi và trơ trọi chiếc Ipad với những hình ảnh kinh khủng. Cậu ngồi xuống, dọn dẹp bãi chiến trường mà nó để lại, cậu khẽ liếc màn hình điện thoại, đã hơn 10 h đêm, Ruốt cuộc là nó ở đâu, đang làm gì? Thoáng chút lo lắng, Thiên ra khỏi lều. Nó có thể đi đâu được trong khi trời tối như vậy. Lều của Băng và Vũ đã ngủ từ trước khi hai người sửa lại lều. Bước chân dần trở nên vội vã, sự lo lắng chiếm hữu mọi giác quan của Thiên. Nhưng. Cậu dừng lại. Dưới góc cây, một thân hình nhỏ bé ngồi co lại như bào thai trong bụng mẹ. Người đôi lúc khẽ rung lên làm trái tim Thiên như bị bóp đến nghẹn. Cậu tiến lại, ngồi xuống trước mặt nó. Một cảnh tượng quen thuộc. Những ngón tay lau nước mắt, nó ngước mặt lên, đôi mắt trong đầy nước. Hắn nhìn nó. Cái nhìn khó hiểu. Nhi chợt vòng tay siết lấy cổ Thiên mà khóc, khóc bên một bờ vai vững chắc. Thiên chẳng biết làm gì ngoài việc vỗ nhẹ vào tấm lưng đang run lên. Cậu Không hề hỏi nó tại sao nó khóc hay tại sao nó lại tự ý đi ra ngoài. Cậu tôn trọng nó. Nếu Nhi thích, cô sẽ nói, còn nếu như không muốn thì cậu cũng không ép. Cô không nói gì. Chỉ ngồi yên một góc
- Á... Anh đang làm gì vậy - nó hét lên kinh ngạc
Thiên nhìn cô, không nói gì, bàn tay thì vẫn tiếp tục tháo khuy áo
- Bẩn - Thiên vứt chiếc áo sơ ở ra một góc
- Hả? - nó ngớ người. Chiếc áo của cậu đã ngấm đầy nước mắt quý giá của nó mà hắn dám bảo là bẩn, lại thêm cái bản mặt khó chịu làm nó khó vui vẻ
- Anh tìm gì vậy?
- Áo!
- Áo ở đâu chứ?
- Em không mang theo?
- Mang làm gì chứ? Nặng chết
Cặp lông mày Thiên nhíu lại, cậu dương ánh khó hiểu nhìn nó. Nó cầm áo của Thiên rồi treo lên
- Chỉ là tôi nghĩ là không cần nên không mang theo làm gì? Treo lên như thế rồi nó sẽ khô thôi mà. Anh lúc nào cũng làm quá lên
@by txiuqw4