Sáng hôm sau
Tại sân trường Royal
Tất cả học sinh náo loạn cả lên. Không phải vì Thiên hay vì Vũ. Một con xe đen Lambori đen bóng và đắt đỏ vừa lao vào sân trường. Xe của Vũ và hắn đều đã có mặt! Vậy là ai? Hẳn tất cả đều tò mò về người chủ của chiếc xe ngoại này. Học sinh trong trường luôn biết tới mức độ giàu có của Băng và Vũ khi cả hai gần như thay xe như thay áo. Còn về hắn, dạo gần đây cậu hay đi xe riêng tới trường nên do đó phần nào lũ học sinh cũng hiểu hắn không phải là một người vừa vặn. Chỉ có điều họ không biết Thiên chính là hoàng tử thừa kế tài sản kếch xù nhà JK và là bảo bối độc tôn của Lâm gia. Nếu đến hắn họ còn không biết thì chẳng lý nào họ biết được nó? Cánh của xe bật mở. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào đó.
Rồi.
Nhi bước ra. Hàng ngàn đôi mắt mở căng. Dưới ánh nắng, mái tóc màu hạt dẻ dày bóng mượt, làn da trắng như tuyết đông, đôi môi tươi như anh đào giữa mùa. Cô bước đi. Lạnh lùng và vô cảm. Tất cả đều chết trân vì nó. Vì vẻ đẹp và sức cuốn hút khó tả này. Cô đi qua. Như một cơn gió lạnh qua miền địa cực. Đối với mức độ lạnh lùng của Thiên và nó bây giờ thì cậu... - còn - thua - xa
Vào lớp
Ngỡ tưởng như mọi người đã thấy hết. Song chưa. Tất cả con mắt trong lớp đều nhìn nó hiếu kì. Nhưng chẳng một ai dám đến gần bởi mức độ nguy hiểm rất cao đang bao quanh cô. Thiên chau mày nhìn nó. Có lẽ, hình ảnh của hắn hay thậm chí là cái nhìn của cậu cũng chẳng được mắt cô lọt vào dù là một tia nhỏ. Băng và Vũ suýt hét lên kinh hoàng trước cô, nếu đại não họ không kịp kìm chế được thì chắc cả một ngôi trường sẽ sập ngay và báo chia sẽ đưa tin là: Ngôi trường Royal đã bị sập bởi hai giọng hét siêu nhiên. Cả ba người kia phải chăng đang nghĩ cô sẽ ngồi vào chỗ quen thuộc có Thiên và họ đang chờ để thẩm vấn và tra tấn cô. Thế nhưng. Nhi đi thẳng, cô không có dấu hiệu nào như là ba người kia muốn vì cô ghê tởm cái chỗ ngồi như vết xe đổ của cô. Băng và Vũ khó hiểu, cả hai cứ nhìn theo cô, chắc hai người đó đang muốn biết cô muốn làm gì. Rất nay cho họ bởi còn được võng mạc cô tiếp thu, không như hắn... Cô ngồi xuống, lôi trong balo ra laptop. Muôn người đều ngạc nhiên, riêng ba người trố mắt. Một học sinh gương mẫu là đây. Chắc nhìn nhầm. Bởi trong balo cô chẳng có sách vở hay bút thước. Đó cũng là những suy nghĩ riêng của ba người còn những người kia đang trên đỉnh cao của sự tò mò với cô - một người lạ. Thiên không thể chịu nổi, cậu rời khỏi bàn, xách balo xuống bàn sau Băng và Vũ - nơi cô đang ngự trị. Cậu cứ nhìn nó. Thiên thật sự không biết là nó có laptop. Rõ rằng đây không phải là khinh thường mà là cậu thực sự chỉ thấy nó luôn ôm Ipad và lúc nào cũng thế. Trong phòng của hai người cũng hẳn là chưa có nữa trừ của cậu. Thiên nghi hoặc. Cũng có thể là mới mua. Loại này khá đắt đỏ trên thị trường nên ít ai dùng đến, xử lý thông tin thuộc loại siêu nhanh, tốc độ lưu trữ cũng rất hẳn... Nhưng vấn đề là cô cần dùng đến nó để làm gì?
Thiên cũng dùng loại này song cậu vẫn chưa lý giải nổi được việc nó cần dùng laptop để làm gì trong khi suốt ngày ôm ipad, điện thoại, tivi... Và rồi cả thái độ hôm nay nữa? Tất cả đối với cậu là một ẩn số?
- Em vừa mới mua nó à? - hắn hỏi
Đáp lại câu hỏi đó chỉ là một sự thờ ơ vô cảm. Cô đang tập trung cao vào màn hình máy tính. Đôi lúc mày khẽ nhăn lại. Cậu không thể biết cô đang làm gì vì màn hình bị quay đối lưng với cậu
- Em đang làm gì vậy?
@by txiuqw4