Đối diện với hắn. Dù hắn có ngồi thì tại sao cậu vẫn cao và vĩ đại đến thế. Rất lâu, cô ngồi nhìn hắn nhưng cậu vẫn không có phản ứng. Tại sao bây giờ lại như thế. Chẳng phải lúc trước hắn còn nhạy cảm hơn cả phụ nữ sao. Chẳng bù cho lúc trước, chỉ một ánh nhìn cậu cũng nhận ra. Vậy mà giờ đây... Chợt. Cô thấy bàn tay cậu, máu đã khô lại nhưng không có nghĩa là an toàn. Nâng bàn tay ấy lên, cô cũng nhận thấy bàn tay ấm áp ngày nào đã gầy đi, ốm đi nhường nào. Lôi hộp y tế từ dưới bàn lên, cô mới hay tay mình vẫn còn cuốn một lớp băng trắng. Muốn khóc cũng không thể khóc. Những đoạn kí ức hồi chiều được tua đi tua lại một cách chậm rãi, rõ ràng. Như vậy lại càng đau hơn. Trái tim yêu nhiều thì hận nhiều, đó là quy luật tự nhiên - Hàn Thiên Vẫn im lặng. Có lẽ hắn mệt lắm rồi. Cậu còn chẳng nghe cô gọi nữa là. Tim cô nhói lên. Đây có còn là người đàn ông lúc trước - xin lỗi. Hồi chiều làm anh đau Nói rồi cô vươn tay tháo từng chiếc khuy áo trên người hắn. Cơ bắp rắn chắc dần lộ ra. Không quan tâm. Với quá lực của một bệnh nhân vừa nói ra khỏi giường nhưng không biết thế nào cô đường như có một sức mạnh phi thường nào đó. Nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên rồi để cho cậu tựa vào bờ vai chẳng có gì là rắn chắc hay vững chãi của cô. Vứt chiếc áo sơ về một góc nào đó. Trên tấm lưng, mắt vẫn không ngừng rỉ ra, những vết thương do ngã hồi chiều. Trái tim cô thắt lại. Tại sao cô lại có thể gây ra cho con người này nỗi đau về thể chất. Bản thân cô sẽ không tha thứ cho mình nếu như hắn đau. Hơi thở cậu phả đều lên da thịt cô như đang mệt mỏi. Dù bờ vai có như muốn rời ra hay hãy xuống thì cô vẫn sẽ yêu những giây phút trong bóng đêm. Cô thật sự rất sợ khi cậu tỉnh dậy cậu sẽ ruồng rẫy cô. Sợ cậu sẽ nói - tôi ghét cô. Cô hãy tránh xa khỏi cuộc sống của tôi. Cút đi. Chính cô đã làm xáo động cuộc sống của tôi. Nếu không phải vì thứ hôn ước quái quỷ kia tôi đã bỏ quách cô rồi Xin đừng như vậy. Nếu đi, cậu hãy lặng lẽ mà ra đi, đừng bắt cô đau. Xin cậu!!! Lúc trước cô có thể tự tin trước Phạm Thiên Di, dám kiêu ngạo nói Lâm Hàn Thiên yêu cô rất nhiều và không có cô gái nào có thể cướp được trái tim đó. Có thể từ nhỏ sinh ra cô đã có được mọi thứ mà mình muốn nên cô mới có thể dám kiêu ngạo. Bây giờ, sau những sự việc xảy ra, cô chắc không còn kiêu ngạo nổi Lấy chiếc gối đặt vào đầu ghế, cô ôm lấy cơ thể hắn to lớn cậu ngã xuống. Tưởng chừng như cô ngã vào lòng cậu. Đắp chiếc chăn mỏng qua người hắn rồi lên giường và trùm chăn lại. Đôi mắt Thiên từ từ mở, cậu nhìn về phía cô, phủ một nỗi đau vô tận - anh không biết phải làm sao nữa >>> gió lạnh: xin mời các bạn đọc cập nhật lịch post, chia sẻ truyện tại trang face Bảo bối thiên tài, anh nhớ em
@by txiuqw4