Sáng. Không khí trong lành.
Mi mắt khẽ mở, cô ngồi dậy, tấm chăn lệch xuống sàn. Trên bàn kính phía trước, không còn chiếc laptop đen của ai đó làm cô nhớ để lại trên bàn chỉ là những món ăn được chuẩn bị sẵn, nom ngon mắt song tâm trạng của cô lúc này dường như đã tiêu tan, trái tim thì đang trôi dạt ở một nơi xa xôi nào đó. Cô ngồi xuống bàn, một tấm thiệp nhỏ được kê dưới đôi đũa. Nền trắng thuần khiết, nét mực máy đen ôn hoà: Eat!! Một từ thôi. Chẳng có cái gì cả ngoài từ ấy, không hoa lệ, không mĩ miều hay sướt mướt nhưng lại quá đầy đủ hơn bất kỳ thứ nào hết
***
Khuôn viên phía sau bệnh viện. Ánh nắng sớm chan hoà phủ lên khắp hết thảy cảnh vật. Hầu như tất cả bệnh nhân đều tranh thủ đi dạo. Thiên ngồi trên ghế dưới tán cây xanh, từng tia nắng len lỏi đùa nghịch trong vòm cây xanh biếc rồi mệt mỏi đậu lên người cậu. Một mình. Cô đơn và tĩnh lặng, chẳng có ai quấy rầy nhưng sao cậu thèm cái cảm giác bị ai đó quấy rầy. Vẻ đẹp của một hoàng tử bạch mã trong mơ. Một vài cô gái chốc chốc lại chỉ về phía hắn nói cười. Thiên rút từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại đã vỡ màn hình. Những đường nứt sắc nhọn khó chữa. Màn hình hiển thị chế độ hỏi mật mã. Lần lượt cậu gõ từng thứ mà cậu nghĩ là cô có thể làm mã cho điện thoại song thứ mà cậu không nghĩ tới nhất lại chính là thứ gần gũi nhất: tên và ngày tháng năm sinh của cậu. Cậu không ngỡ hay chưa một làm suy diễn trong bộ óc thiên tài. Từng kho ứng dụng lướt qua mắt cậu một cách chớp nhoáng. Cậu chợt khựng lại. Nhật ký điện tử. Cậu chưa biết thậm chí là không biết cô viết nhật ký. Lại một lần nữa, chế độ hỏi mật mã được thiết lập. Cậu nghi vấn gõ lại mật khẩu mở máy. Rồi. Đồng tử cậu dãn ra. Điều đó chỉ làm cậu thêm đau vì ngỡ ngàng. Hình như là chỉ mới bắt đầu viết và nếu cậu nhớ không nhầm thì là từ khi Phạm Thiên Di về. Vậy... Không lẽ trong này có tất cả
" ngày.. Tháng.. Năm.. "
Hôm nay một cô bạn vừa chuyển về lớp từ Hàn Quốc. Cô ấy từng học chung lớp với Thiên ở Hàn Quốc. Lúc ra chơi vào mình đã thấy cô ta và Thiên rất thân thiết. Mình chưa bao giờ thấy ai thân thiết với ai như vậy. Hai người ấy là bạn của nhau vì vậy họ có thể thân thiết mà. Trái tim mình bị gì thế này. Chắc là mình đang ghen nhưng mình không hẹp hòi như vậy chứ. Có lẽ cô ấy quen Thiên trước nhưng mà mình là vợ anh ấy. Mình yêu anh ấy mất rồi. Đáng ghét thật
" ngày.. Tháng.. Năm... "
Hôm nay Thiên cho mình đi chơi. Mình rất vui nhưng thật sự là sự xuất hiện bất ngờ của Thiên Di làm mình thấy không vui. Cô ta cứ kè kè bên Thiên như là người yêu ấy. Nhìn mà thấy ghét. Mình đã thấy một cái móc chìa khóa rất đẹp và mình đã tính rủ Thiên lấy nó cho mình nhưng cô ta đã cướp mất nó. Tuy buồn nhưng không sao, mình đã có con prince. Thiên gắt gỏng với nó, mình biết anh ấy quan tâm đến mình nhưng mình lại rất ghét anh ấy quan tâm đến người con gái khác. Ít nhất là với cô ta. Dù là rất ích kỷ nhưng tại mình là con gái, mà con gái ai chẳng sợ mất chồng chứ. Băng luôn nói Thiên Di là hồ ly tinh, mình không thích nghe Băng nói như vậy nhưng thật sự là mình cảm thấy rất lo mất một thứ gì đó quan trọng. Thật bất an. Mình muốn trói anh ấy lại, không cho anh ấy đi đâu cả. Lúc nào cũng phải ở bên mình.
"NGÀY.. Tháng.. Năm.. "
Con prince đã bị giết sao? Không bao giờ. Chính kẻ tàn nhẫn nào đã giết chết nó, mình sẽ không tha thứ cho kẻ đó. Mình đã khóc rất nhiều và anh ấy đã ôm mình rất chặt. Chưa bao giờ mình thấy mình và anh ấy thân mật như thế. Có lẽ tình yêu đã quá lớn rồi
" ngày.. Tháng.. Năm Hôm nay mình định nói với anh ấy rằng mình yêu anh ấy nhưng anh ấy đã đưa cô ta về. Mình rất buồn khi thấy anh ấy bế cô ta vào song cũng tại vì cô ấy bị thương. Lúc lên phòng mình thấy cô ấy ở trong phòng và mình chẳng thích một chút nào mặc dù mình phải miễn cưỡng làm em gái họ của anh ấy. Thật sự bây giờ mình rất sợ anh ấy sẽ bỏ rơi mình mà yêu cô ta bởi vì mình đã thấy cô ta nằm gọn trong lòng anh ấy. Và.. Mình đã khóc một mình ở dưới phòng khách trong khi anh ấy đưa cô ta lên phòng
... Ngày.. Tháng.. Năm
Phạm Thiên Di. Cô ta chính là kẻ đã giết con prince, cô ta có mục đích và tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta. Cô ta yêu anh ấy và muốn cướp anh ấy. Mình sợ nhưng mình sẽ đạt hết niềm tin vào anh ấy bởi đó là tình yêu
@by txiuqw4