sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 081 - 082 - 083 - 084

Chương 081 -- Tính toán với ngươi

“Đương nhiên là chủ ý đổ cho ngươi, dù sao ngươi cùng Long Hạo Thiên vốn đã có thù, thêm một chuyện cũng không cần để ý. Hôm nay cho dù ta bỏ trốn hắn cũng sẽ tưởng ngươi mang ta đi. Nếu bị hắn bắt lại, ta sẽ đem hết tội danh giao cho ngươi, đương nhiên không bắt được là tốt nhất.” Ánh mắt Vân Yên lóe sáng, nàng không phải thực sự muốn tính toán với hắn, nhưng nàng không muốn trở về, lại nói tính toán hắn thì đã sao? Dù sao hắn cũng một mực tính toán với mình.

“Ngươi thật biết tính toán, có điều ta có thể khẳng định với ngươi, ta đặc biệt lưu ý, cho nên sẽ không giúp ngươi đâu.” Câu đầu tiên, Hắc Ưng đã làm vỡ giấc mộng của nàng.

Vân Yên chằm chằm nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngươi sợ sao? Sợ lại một lần nữa cùng nữ nhân của hắn phát sinh quan hệ?”

“Ngươi nói cái gì? Ai nói cho ngươi biết điều này?” Sắc mặt Hắc Ưng lập tức biến đổi, giọng nói lạnh lùng dị thường đáng sợ.

“Ta… ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.” Vân Yên bị dọa sợ hãi, nàng chỉ là vô tâm nói đến, có điều nhìn hắn tức giận như vậy, nữ nhân mà hắn cùng Long Hạo Thiên cấm kỵ nhắc đến kia là người như thế nào? Nàng càng ngày càng hiếu kỳ.

Hắc Ưng nhìn thấy nàng sợ hãi, có lẽ cũng thấy được mình phản ứng thái quá, sắc mặt dịu lại một chút nhắc nhở: “Nhớ kỹ, nếu còn muốn sống tốt thì đừng ở trước mặt chúng ta đề cập đến nữ nhân kia.”

“Ta không nghĩ đến, nhưng mà ta sở dĩ bị hắn đối xử không công bình như vậy còn không phải là do nữ nhân kia sao?” Vân Yên có chút tức giận bất bình lẩm bẩm, nàng thật oan uổng.

“Ta đã nói rồi, nếu ngươi muốn biết, chỉ cần ngươi khiến cho hắn yêu ngươi, hắn tất sẽ nói cho ngươi hết thảy.” Hắc Ưng một lần nữa nhắc lại đề nghị cũ.

Vân Yên nhìn thẳng vào hắn, muốn tìm hiểu vì sao hắn lại một lần nữa nói muốn chính mình làm cho Long Hạo Thiên yêu.

“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?” Hắc Ưng bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên.

“Vì sao ta lại cảm giác Long Hạo Thiên đối với ngươi là hận không thể chém ngươi thành từng mảnh nhỏ, mà ngươi lại không hận hắn như vậy, ngược lại còn vì hắn suy nghĩ.” Vân Yên đem cảm giác của mình nói ra chi tiết, chẳng lẽ hắn thiếu tiền Long Hạo Thiên sao?

“Nữ nhân này, ngươi dường như không nghe rõ lời ta vừa mới nói thì phải, nếu muốn biết tất cả, làm cho hắn yêu ngươi là tốt nhất, những lời này sau này hãy nói, hiện tại để ta đưa ngươi trở về trước.” Hắc Ưng không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa đề tài này.

“Ta cũng đã nói, ta không trở về.” Vân Yên lần đầu tiên cố chấp với hắn.

“Đây không phải do ngươi quyết định.” Hắc Ưng nói xong, thân thủ liền ôm lấy nàng.

“Hắc Ưng, ngươi mau thả ta xuống, ta kêu lên bây giờ, thật khiếm nhã.” Vân Yên giãy dụa thét lớn.

“Ha ha… nữ nhân này, đây là rừng núi hoang vắng, ngươi có hét lạc giọng cũng không ai nghe được, có chăng cũng chỉ là cô hồn dã quỷ.” Hắc Ưng cười, không bận tâm nàng đang giãy dụa.

Vân Yên uy hiếp không được đành phải thỏa hiệp: “Trở về, trở về cũng được… có điều ta có thể yêu cầu một việc không?”

“Nói.” Hắc Ưng vẫn không dừng lại cước bộ.

“Buổi tối ngày mai hãy đưa ta trở về được không? Ta muốn đi xem trấn nhỏ trong thành.” Vân Yên yêu cầu.

Hắc Ưng lúc này mới dừng lại, nhìn nàng nói: “Ngươi hẳn là biết đang có mối quan hệ gay gắt với hắn, nếu ngươi về muộn một ngày không sợ hắn sẽ lại tìm lý do tra tấn ngươi sao?”

“Không sợ, ta đem tội danh đổ cho ngươi, hắn vốn không ngừng tìm ta gây phiền toái, thêm một lần này nữa cũng không cần bận tâm.” Vân Yên nói, nàng biết sinh mệnh của mình tùy thời có thể mất đi, nàng còn chưa được nhìn xem thế giới này thật sự như thế nào, nếu chết rồi nàng thật tiếc nuối. Nàng nào có tính toán gì khác đâu.

“Được.” Hắc Ưng nhìn vẻ mặt chờ đợi của nàng, đột nhiên không đành lòng cự tuyệt nàng.

“Cám ơn.” Vân Yên cười, chợt nhớ tới hỏi: “Đúng rồi, ngươi tại sao lại ở đây? Đừng nói với ta là ngươi đến biên giới để cướp bóc nha.”

“Tại sao ngươi lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Ta đến biên giới làm gì không liên quan đến ngươi.” Hắc Ưng nói có chút không kiên nhẫn, nàng thực là dông dài. “Ta chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không nói thì thôi.” Hắn tới làm gì nàng mới không thèm quan tâm.

“Vậy còn không ngậm miệng lại, còn nói nữa ta đuổi ngươi về quân doanh luôn.” Hắc Ưng cảnh cáo.

Vân Yên có chút tức giận, “Có điều ngươi có biết không, kỳ thật ngươi cùng Long Hạo Thiên đều đáng giận giống nhau, động một tí là uy hiếp người khác”, chỉ duy nhất không giống nhau chính là hắn không có giống Long Hạo Thiên, biến thái lãnh huyết, tàn nhẫn như vậy.

“Đã biết vậy nên ngoan ngoãn chút đi.” Hắc Ưng nói xong ôm nàng bay đến trấn nhỏ biên giới, đi đến một lữ điếm nhỏ.

“Khách quan, người đã trở lại, có muốn ăn khuya hay không?” Nhìn thấy hắn vào cửa, tiểu nhị lập tức nhiệt tình tiếp đón.

“Không cần, mau cho ta thêm một gian phòng.” Hắc Ưng nói xong đặt vào tay hắn một đỉnh bạc.

Tiểu nhị cầm được bạc, miệng cười tươi đến không ngậm lại được, vội vàng hô: “Mời khách quan đi theo tiểu nhân.” “Đi lên.” Hắc Ưng nói với nàng.

“Ừ.” Vân Yên gật đầu đi theo tiểu nhị vào phòng, mới phát hiện nơi này tuy nhỏ nhưng cũng rất sạch sẽ.

“Khách quan còn yêu cầu gì nữa không?” Tiểu nhị hỏi.

“Không có, ngươi đi xuống trước đi, có việc sẽ gọi ngươi.” Hắc Ưng phân phó.

“Được, vậy khách quan nghỉ ngơi sớm.” Tiểu nhị nói xong liền đi ra ngoài.

Vân Yên nhìn chung quanh đánh giá một hồi, ngồi lên giường, “Cũng không tệ lắm.”

“Muốn ta đi tìm cho ngươi một bộ đồ hay không? Trên người một thân nam trang, cùng đầu tóc của ngươi thật không cân xứng, bán nam bán nữ chẳng ra sao cả.” Hắc Ưng hỏi nàng.

“Không cần, ta buộc tóc lại là được, còn nữa, đêm hôm khuya khoắt ngươi đi đâu tìm quần áo, đừng nói là sẽ vào nhà người ta ăn trộm nha.” Vân Yên trêu hắn.

“Ta anh tuấn tiêu sái như vậy còn cần phải đi trộm đồ sao, nữ nhân tự nhiên sẽ chủ động dâng lên.” Hắc Ưng cũng hài hước đùa lại.

“Da mặt dày, được rồi, ta muốn ngủ, nhớ ngày mai gọi ta sớm chút, ta còn muốn ra ngoài xem.” Vân Yên cố ý nói.

“Được.” Hắc Ưng nhẹ nhàng giúp nàng đóng cửa lại.

Chương 082 -- Bỏ trốn thất bại

Tướng quân Long triều đã nhận được thông báo nói Vương đi cứu Nương nương, nhưng nương nương lại bị người khác cứu đi, Vương cũng đã thoát thân, hắn vẫn có chút lo lắng đi đến lều của Vương, phát hiện Vương đã trở lại.

“Có việc sao?” Long Hạo Thiên thấy hắn xông vào liền hỏi.

“Vương, thuộc hạ nhận được tin nương nương được người khác cứu đi, nên đặc biệt đến bẩm báo với Vương.” Tướng quân chắp tay nói, hắn biết Vương đã không muốn nói cho bọn họ biết hắn tự mình đi cứu.

“Bổn Vương đã biết, lui xuống đi.” Long Hạo Thiên phân phó.

“Dạ, mạt tướng cáo lui.” Tướng quân không dám lắm miệng, nhìn Vương bình tĩnh như vậy, nên tin tưởng Vương đã biết ai cứu nương nương.

Long Hạo Thiên lúc này mới nheo mắt lại, khóe môi cười lạnh, sao khéo như vậy, Hắc Ưng đã đuổi tới để cứu nàng.

Vân Yên đợi hơn nửa ngày, xác định bên ngoài không hề có động tĩnh gì mới thổi tắt đèn, rón ra rón rén lặng lẽ ra mở cửa, trộm nhìn xung quanh bên ngoài không có ai, lúc này mới tận lực nhẹ nhàng bước không ra tiếng động đi ra ngoài.

Đi xuống thang lầu liền thấy tiểu nhị ngồi dưới đó ngủ gật, nhẹ tay nhẹ chân hướng cửa đi đến mở cửa ra, may mắn không kinh động đến tiểu nhị. Nàng vỗ vỗ ngực đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa. Khóe môi khẽ cười, đại công cáo thành.

Mới vừa xoay người, nụ cười chợt cứng lại, nói lắp bắp: “Ngươi… ngươi… sao lại ở chỗ này.”

“Những lời này không phải ta nên hỏi ngươi sao?” Hắc Ưng đứng nơi đó hai tay ôm bảo kiếm trước ngực, muốn từ nơi này trốn đi sao? Tâm tư của nàng có thể lừa được ai.

“Ta…” Vân Yên chột dạ, thân đổ mồ hôi lạnh nghĩ mà không ra, liền nói dối: “Ta muốn ngắm trăng, thì ra ngươi cũng có thói quen ngắm trăng.”

“À, đẹp không?” Hắc Ưng thản nhiên đối lại một câu, nhìn nàng, còn tươi cười.

“Đẹp đẹp…” Vân Yên cuống quýt gật đầu, “Không tin ngươi xem…” vừa ngẩng đầu muốn nói, lời liền nghẹn lại trong miệng, bởi vì nàng nhìn lên trời đừng nói là ánh trăng, thậm chí ngay cả một vì sao cũng không có.

“Ta…” Ánh mắt có chút bối rối ngượng ngùng.

“Không có rồi, ngươi xem đủ rồi chứ? Thấy rồi thì mau quay vào đi, đêm đã khuya, bên ngoài lạnh lắm.” Nhìn nàng xấu hổ, Hắc Ưng nhịn cười, không muốn vạch trần nàng.

“Thấy rồi.” Vân Yên rầu rĩ quay trở vào, thật sự là mất mặt quá đi.

Tiễn nàng tới cửa, Hắc Ưng còn cố ý châm chọc: “Hôm nay ánh trăng thật sự rất đẹp.”

Vân Yên hung hăng trừng mắt liếc hắn. Rầm một tiếng đóng sập cửa lại, thì ra hắn đã sớm đề phòng nàng. Nằm sấp xuống giường, nếu đã trốn không thoát vậy đi ngủ.

Ở bên ngoài một hồi, nghe được tiếng hít thở đều đều trong phòng, Hắc Ưng mới đẩy cửa đi vào. Đi về phía nàng, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn trong lúc mơ màng ngủ còn cực độ bất an cùng khẩn trương, thân thể gầy gò co lại làm cho người ta nảy sinh một loại thương cảm. Nhẹ thở dài, chính mình có phải đã làm sai rồi hay không?

Nhưng sai cũng đã sai rồi, không có cách nào quay lại, hắn chỉ hi vọng nàng có thể suy nghĩ giống mình, tìm cách thay đổi Long Hạo Thiên.

Sáng sớm, nghe tiếng gọi của hắn, Vân Yên vẫn còn cảm thấy có chút xấu hổ.

“Ăn điểm tâm đi, ngươi không phải muốn đi dạo chơi sao?” Hắc Ưng dường như không để ý, giống như tối hôm qua chưa hề phát sinh chuyện gì.

“Được.” Thấy hắn không đề cập đến, nàng cũng không ngốc mà chủ động nhắc tới nó.

Trấn nhỏ biên giới này mặc dù không phồn hoa cùng náo nhiệt như kinh thành, nhưng cũng mang một phong vị khác.

Vân Yên tựa như một tiểu hài tử chưa được gặp qua bên ngoài, nhìn mỗi đồ vật đều cảm thấy thật sự đáng yêu, cầm lấy từng thứ một để xem.

Hắc Ưng đi sau nàng, nhìn nàng hưng phấn như thế trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ở Vân triều còn chưa có ra khỏi cửa cung sao?

“Công tử, mua một cái cho người trong lòng đi, nàng nhất định sẽ thích.” Lão gia gia (ông già) nhìn thấy nơ đồng tâm trong tay nàng liền nói.

Gì? Công tử? Vân Yên sửng sốt một chút, nhìn lại mình một thân nam trang, lúc này mới buông tay nói: “Xin lỗi, ta chưa có người trong lòng.” Nói xong liền chạy lên phía trước.

Ngừng lại trước một quán bán đồ trang sức nữ nhân, nàng nhìn thấy một đôi khuyên tai giọt lệ xanh biếc cực kỳ xinh đẹp, quan sát đã lâu, vẫn là nhịn không được cầm lấy đặt trong tay mình.

“Tiểu thư, nếu thích thì mua đi, tiểu thư đeo nó chắc chắn rất đẹp.” Nữ tử bán hàng nói.

Vân Yên lại ngẩn người nhìn nàng. Nàng sao có thể biết mình là nữ nhi.

Nữ tử đọc được ý tứ trong mắt nàng, cười cười chỉ tay vào lỗ tai của nàng.

Vân Yên cũng cười, nguyên lại là lỗ tai bán đứng mình, xem ra vẫn là nữ nhân quan sát tốt hơn.

“Tiểu thư mua đi, ta sẽ hạ giá.” Nữ tử còn nói thêm.

“Được.” Vân Yên gật đầu sờ đai lưng, mới biết mình không mang theo tiền, vẻ mặt áy náy: “Ta không có mang theo tiền.”

Đang nói đến thì Hắc Ưng liền đưa qua mấy lượng bạc, miệng nói: “Nhớ rõ sau này trả lại ta.”

“Cám ơn, nhất định sẽ trả.” Vân Yên đem hoa tai cất vào trong người, tiếp tục đi tới.

Cước bộ của nàng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một nơi rất kì quái, cửa thực xa hoa nhưng thực không tôn quý, còn có mấy nữ nhân tô son điểm phấn giống tượng đứng ngoài cửa, ánh mắt khách nhân là nam tử đi qua đều đặt lên người các nàng. Rất nhanh liền có nam nhân đi đến, sau đó xuất hiện một mama một thân phú quý đi ra, không lâu sau, một đám nam nữ cùng nhau đùa giỡn đi vào.

“Đây là tửu lâu sao? Thật náo nhiệt, chúng ta cũng đi vào được không?” Nàng quay đầu lại nhìn Hắc Ưng, tò mò hỏi.

“Tửu lâu?” Giọng nói của Hắc Ưng khẽ vút lên, nhìn nàng sau đó lắc đầu: “Không phải, chúng ta không cần đi vào, ngươi sẽ không thích.”

Chương 083 -- Thanh lâu khác biệt

“Không đi vào, sao ngươi biết được ta không thích. Nếu không, ngươi nói cho ta biết xem đây rốt cuộc là nơi nào?” Vân Yên không hiểu hỏi hắn, ở đây nam nữ đều được đi vào, hẳn không phải là một nơi cấm kỵ chứ?

“Thanh lâu.” Hắc Ưng thấy nàng kiên quyết như vây, đành phải nói.

“Thanh lâu?” Vân Yên sửng sốt, sau đó bật cười, “Ngươi không muốn cho ta đi vào, cũng không cần dùng cách này gạt ta, thanh lâu sao lại có nữ nhân đi vào, không phải là rất buồn cười sao? Đừng lừa ta, ngươi không đi, ta tự mình vào xem.”

Không để Hắc Ưng kịp ngăn lại, nàng đã từng bước đi vào. Hắc Ưng lắc đầu, quên đi, chờ đến khi nàng gặp rắc rối mới vào cứu nàng.

Nàng đi vào, nhìn ngó xung quanh bên trong, có điểm gì đó không đúng, không khí sao lại mờ ám như vậy, trong đại sảnh có rất nhiều nam nữ đang uống trà. Không đợi nàng kịp hiểu, đã có một người đi lại hỏi: “Khách quan, đi một người sao?”

“Một người.” Vân Yên gật đầu, hình như Hắc Ưng không có theo vào.

“Là đeo tay trái hay tay phải?” Người vừa đến đột nhiên đưa ra một sợi chỉ đỏ.

Vân Yên sửng sốt liền cảm thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng. Nàng cũng thấy trên tay bọn họ đều buộc chỉ đỏ, nghĩ thầm rằng chắc là quy củ của họ, suy nghĩ một chút liền giơ tay trái ra: “Tay trái đi.”

“Được.” Người vừa đến thật nhanh nhẹn giúp nàng buộc rất mau.

Vân Yên vừa định hỏi đây là cái gì chợt thấy rất nhiều nam nhân nữ nhân cùng chạy đến vây quanh nàng, nói.

“Công tử dáng vẻ thật giống Phan An, bản phu nhân rất thích, thế nào? 100 lượng đi.”

“Công tử da dẻ nõn nà, đi theo lão phu, lão phu nhất định đối xử ngươi tử tế, 101 lượng.”

“Công tử, vẫn là nên theo ta đi, tuổi tác và diện mạo chúng ta tương đương, ta sẽ khiến ngươi cực khoái, 102 lượng.”

“Công tử, theo ta đi…”

Vân Yên bị nhóm người này nói đến muốn ngất đi, bọn họ là đang làm cái gì? Ra giá sao? Coi mình là cái gì? Hô lớn một tiếng: “Ngừng.”

Mọi người nhất thời đều im bặt nhìn nàng, không biết ai đó lại lên tiếng: “Công tử tự mình chọn đi.”

“Chờ một chút, các ngươi có thể nói cho ta biết đây là nơi tuyển cái gì hay không?” Vân Yên thật sự hồ đồ, chẳng lẽ đúng là thanh lâu, mà thanh lâu cũng không phân biệt nam nữ sao? Thật sự là kinh hãi đi.

Mọi người nghe thấy nàng hỏi vậy, đầu tiên đều ngẩn người, một lúc sau che miệng cười, “Công tử, đừng giả bộ nữa. Đến nơi này còn có thể không biết làm cái gì ư? Cùng lắm chúng ta cho ngươi tự chọn, ngươi chọn đi.”

Lúc này Vân Yên có chút nóng nảy, nàng không dám chọn, ai biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nhìn ra ngoài cửa, hi vọng Hắc Ưng xuất hiện, nhưng hắn thật sự không có tiến vào.

“Công tử chọn đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa.” Đám người bắt đầu ồn ào.

Vân Yên nóng ruột, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, xem ra mình không thể không chọn, liền chỉ vào một nữ nhân. Mặc kệ sẽ phát sinh chuyện tình gì, dù sao nàng cũng là một nữ nhân, dù sao cũng an toàn hơn.

“Công tử, ngươi chọn ta.” Nữ nhân bị nàng chọn mừng rỡ như điên, lập tức kéo tay nàng đi: “Công tử, chúng ta vào phòng đi, ta cũng gấp rồi.”

Vân Yên cứ thế bị nàng mạnh tay lôi kéo vào phòng, trong lòng thầm than, ‘ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đây là nơi quái quỉ nào?’

Bị nữ nhân kia nửa tha nửa kéo vào phòng, nàng còn chưa kịp thở, nữ nhân đó liền dán vào người nàng, lấy tay vuốt ve mặt nàng: “Công tử cũng thật đẹp trai, đúng là có thể so với Phan An.”

“Ngươi buông ra.” Cả người Vân Yên nổi da gà, nhanh chóng lùi lại tránh nàng: “Đừng động thủ, có gì từ từ nói.”

“Từ từ nói cái gì? Nơi này tiền thuê nhà rất đắt, lại đúng hạn lấy tiền, chúng ta vẫn là nhanh lên.” Nữ nhân nói, tay ôm lấy nàng đẩy về phía giường.

Trong đầu Vân Yên thầm nghĩ, nàng nói đúng hạn lấy tiền, từ từ làm cái gì trên giường sao? Không thể nào.

Đang do dự, vạt áo nàng đã muốn bị người vạch ra khám phá.

Vân Yên tức giận, hất tay nàng ra, “Ngươi muốn làm gì?” lúc này mới phát hiện nữ nhân kia đang nhìn cái yếm đỏ thẫm của mình, sắc mặt tái đi.

“Ngươi hỏi ta làm gì? Ta cũng muốn hỏi ngươi muốn làm gì? Nghĩ rằng có thể lừa tiền của lão nương ta sao?” Nữ nhân tức giận quát.

Vân Yên sửa sang lại quần áo tử tế, lúc này mới nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, càng không biết nơi này đang làm gì? Chỉ là nhìn thấy nơi đây thật náo nhiệt mới đi vào, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc các ngươi ở nơi này làm gì?”

“Không biết mà ngươi cũng dám tới sao? Còn nói muốn lão nương giải thích cho ngươi ư? Xem ngươi lớn lên phần nào nữ nhân cần có cũng không tệ lắm, may mắn lão nương nam nữ đều hiểu biết.” trên mặt nữ nhân tức giận đã vơi đi một chút, ánh mắt dán trên người nàng đảo quanh.

Vân Yên nhìn nàng như sói như hổ lao tới, liền lui về phía sau, xoay người muốn chạy, hét lên: “Cứu mạng.”

“Ngươi quay lại ngay, ở nơi này, ngươi có hét lạc giọng cũng sẽ không có người để ý tới ngươi đâu.” Nữ nhân lập tức ôm lấy nàng từ phía sau, kéo về phía giường. Vân Yên bị nàng ném lên giường, liền thấy nàng đang tự cởi đi quần áo của mình, còn đem cái yếm cởi ra ném lên mặt nàng, lắc lư thân thể của mình đi tới, “Thế nào, dáng người lão nương chăm sóc cũng không tệ lắm đúng không, còn ngượng ngùng cái gì, cởi ra.”

Vân yên gắt gao túm chặt quần áo của mình, lùi sâu vào trong giường: “Ngươi không được qua đây, ta không phải kiểu người ngươi muốn…”

Nữ nhân mỉm cười quyến rũ, không thèm nhìn nàng mà lao tới.

“Hắc Ưng, cứu mạng nha.” Vân Yên dùng sức giãy dụa, liều mạng hô. Nàng tin Hắc Ưng nhất định đang ở bên ngoài.

Chương 084 -- Thanh lâu khác biệt 2

“Vẫn còn thừa lực nhỉ, ta đã nói rồi, ở trong này sẽ không có ai để ý tới tiếng gào của ngươi đâu.” Nữ nhân mờ ám vuốt ve khuôn mặt nàng.

Nhìn ánh mắt ngập tràn dục tình trắng trợn của nàng ta, Vân Yên ghê tởm rùng mình, thiếu chút nữa nôn ra. Bị một nam nhân vuốt ve đã cảm thấy thật ngượng ngùng, nhưng bị một nữ nhân vuốt ve thực sự ghê tởm không chịu được.

“Tránh ra…” Nàng dùng hết sức muốn đẩy nữ nhân kia ra. Ai biết được nữ nhân kia lại lấy tay tóm vạt áo của nàng, đem quần áo nàng mở ra, da thịt lộ ra bên ngoài.

“A…” một tiếng kêu sợ hãi cộng thêm một tiếng hét nữa vang lên.

Vân Yên sửng sốt, liền thấy nữ nhân kia ngã lăn ra đất, ôm cổ tay thống khổ kêu, Hắc Ưng đứng ở đó nhìn các nàng đầy hứng thú.

Mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, đem quần áo sửa soạn lại chỉnh tề, rồi oán hận nói hắn: “Tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?”

“Tại sao ta phải xuất hiện sớm, ngươi vội vã đi vào như vậy, ta sớm xuất hiện chẳng phải quấy rầy chuyện tốt của ngươi sao?” Hắc Ưng hỏi lại nàng, trong ánh mắt mang theo ý châm chọc.

“Ngươi…” Vân Yên bị hắn nói chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nàng biết hắn là cố ý làm như vậy.

“Đi thôi, ngươi còn muốn ở đây sao?” Hắc Ưng liếc nàng một cái liền ôm lấy người nàng bay ra ngoài cửa sổ.

Tới đường lớn rồi Vân Yên vẫn còn sợ hãi, nàng đến bây giờ vẫn chưa hiểu được rốt cuộc đây là nơi quái quỉ gì?

“Từ bây giờ hãy nhớ lấy, đến một nơi xa lạ đừng tùy tiện đi vào.” Hắc Ưng dặn dò một lần, nhớ lại bộ dạng của nàng vừa rồi liền tự nhiên bật cười.

“Vậy ngươi nói cho ta biết đến nơi đó để làm gì?” Vân Yên nhìn hắn nàng đại khái có thể hiểu được.

“Ta đã nói với ngươi rồi, nơi này là thanh lâu, chỉ là không giống với những thanh lâu bình thường.” Hắc Ưng lườm nàng, đã nói rồi nhưng nàng vì sao không chịu tin.

“Ta cũng biết không giống, nhưng mà không giống ở chỗ nào?” Đây mới là điều nàng khó hiểu.

“Điểm không giống chính là, thanh lâu này cả nam lẫn nữ đều có thể đi vào, người đi vào cũng có thể tự mình trở thành kỹ nữ hoặc kỹ nam, dù sao, đi vào nơi đó, ngươi tùy tiện muốn tìm nam nhân thì tìm nam nhân, muốn tìm nữ nhân thì tìm nữ nhân, cũng có thể nam nữ tự tìm đến nhau, chỉ cần ngươi có bạc.” Hắc Ưng nói.

Vân Yên kinh hãi, mắt mở lớn nhìn hắn, hoàn toàn bị lời nói của hắn dọa cho khiếp sợ, sao lại có thể có loại thanh lâu mà nam nữ nếu thích đều có thể đi vào, còn thoải mái tìm người? Khó trách vừa rồi cả nam nhân và nữ nhân chọn nàng, bọn họ coi nàng là kỹ nữ sao? Cũng có thể nói là kỹ nam. Có điều, bọn họ không biết mình vào đó không phải để tìm người.

Hắc Ưng nhìn ánh mắt của nàng có chút nghi hoặc, cầm tay trái của nàng lên: “Nhìn thấy chỉ đỏ này không?”

“Thấy rồi, rốt cuộc là mọi người buộc chỉ đỏ này để làm gì? Lại còn phân biệt tay trái tay phải.” Vân Yên tháo chỉ đỏ cầm trong tay. “Đây chính là thay cho lời nói để phân biệt khách nhân, người đeo bên phải có nghĩa đến tuyển người, người đeo bên trái chính là chờ người khác tuyển.” Hắc Ưng trả lời.

“Cái gì?” Vân Yên lập tức chán ghét ném chỉ đỏ trong tay xuống đất. Sao lại có một nơi có những tập tục như vậy.

“Có điều, xem ra ngươi rất được hoan nghênh.” Ánh mắt Hắc Ưng mang theo ý cười.

Vân Yên buồn bực trừng mắt với hắn, “Sao lại có nơi ghê tởm như vậy? Chẳng lẽ quan địa phương không quản sao?”p>

“Quản cái gì, nơi này là biên giới. Trời cao, hoàng đế ở xa, muốn quản cũng quản không tới, còn nữa, nam nhân quanh năm trấn thủ tại đây, rất cần giải quyết nhu cầu chính mình, có điều kỹ nữ lại không chịu ở vùng biên giới hẻo lánh này, tất phải xuất hiện kỹ nam thôi.” Hắc Ưng nói, nàng nhìn thấy thì cho đó là điều quá sức kinh hãi, nhưng đối với hắn mà nói, quá bình thường.

Ọe… Vân Yên vừa mới nghĩ đến một màn bên trong kia, nhịn không được mà nôn ra.

“Còn nhiều thứ ghê tởm ngươi vẫn chưa thấy đâu.” Hắc Ưng cố ý trêu nàng.

“Muốn xem ngươi tự mình xem đi.” Nói xong Vân Yên từng bước đi khỏi.

“Ha ha…” Hắc Ưng ở phía sau không ngừng cười lớn.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, nhìn thấy sắc trời ngày càng tối, trên mặt Vân Yên càng ít cười, nàng biết hắn muốn đưa nàng trở về.

Nhìn thấy nàng yên lặng sửa soạn lại đồ hôm nay mua được, hắn cũng tinh ý nhận ra cả người nàng tản mát thần sắc u buồn, Hắc Ưng thở dài, có điều, nàng vẫn phải trở về.

“Được rồi, ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.” Vân Yên đứng dậy thoải mái nói, khóe môi còn khẽ cười.

“Ừ.” Hắc Ưng gật đầu xoay người bước lên phía trước.

Vân Yên cứ như vậy đi theo hắn, suốt trên đường đi, hai người không nói một câu, nhìn phía trước mơ hồ có ánh lửa, Vân Yên biết đã về tới quân doanh rồi, đã hết một ngày vui vẻ, nàng lại chuẩn bị đi vào địa ngục.

Cách quân doanh không xa, Hắc Ưng dừng bước nhìn nàng chỉ nói hai chữ: “Bảo trọng.” rồi xoay người đi mất.

Vân Yên nhìn bóng dáng hắn dần biến mất trong đêm đen, đứng ở nơi đó do dự không muốn đi vào, nàng giật mình, hiện giờ muốn trốn có được hay không?

Chính là vẫn chưa kịp động, lập tức suy nghĩ đó tan biến, vì nàng bị binh lính đi tuần phát hiện.

“Ai đó? Ở nơi nào?” Binh lính nhìn thấy bóng dáng người đi tới là nàng, sửng sốt, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Ty chức tham kiến Nương nương.”

“Đứng lên đi.” Vân Yên đã rõ, mình không thể đi được.

“Tạ ơn Nương nương. Ty chức đi bẩm báo Vương, nương nương đã trở lại.” Binh lính nói.

“Không cần, ta tự đến gặp Vương.” Vân Yên phản đối, nàng không biết đến gặp hắn sẽ xảy ra chuyện gì?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx